Thính phong - Chương 03 - 04
Chương 3: Mặt trời
Cô đang tránh mặt anh.
Anh nhìn người con gái luôn ngồi thụp xuống giả bộ như đang
tìm kiếm thứ gì đó trong tủ lạnh mỗi lúc thấy mình đi qua, không thể nhịn nổi
cười.
Lãnh Hoan cúi gằm đầu xuống, không ngừng ngấm ngầm nguyền rủa
trong lòng.
Anh ta chẳng phải là giám đốc hay sao? Văn phòng thiếu gì
chỗ, lại còn là phòng VIP nữa, sao không ở trong đó mà cứ đi đi lại lại ngoài
này, hệt như một tay du đãng. Còn đôi mắt thì cứ thỉnh thoảng vô tình hay cố ý
liếc qua, khiến cô cực kỳ bối rối.
OK, cô thừa nhận, nụ hôn đó đã khiến cô giờ đây hễ nhìn thấy
anh ta là lại có cảm giác mất tự nhiên. Dù rằng cô đã thành công trong việc bám
trụ lại nơi đây, nhưng tình cảnh này quả là khiến tim cô bị bóp nghẹt tới mức
muốn kêu thét lên. Đúng là tai họa mình chuốc lấy, ngay cả nhịn tiểu cũng không
khổ sở bằng.
Rên lên một tiếng, cuối cùng đành từ bỏ cuộc chiến sinh lý
của mình, cô vội vàng cắm đầu chạy vào nhà vệ sinh.
Vừa ra khỏi đó, cô đã bị một thân hình cao lớn chặn ngay
trước mặt, vẫn là bộ quần áo màu đen quen thuộc.
“Tránh ra”, Lãnh Hoan cắn môi, biết rằng người đàn ông ấy
nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.
Anh ta không nói gì, chỉ nhìn cô cười, trong mắt hiện đầy âm
mưu nguy hiểm.
Nụ cười của anh khiến cô cực kỳ không thoải mái, Lãnh Hoan
tránh sang một bên, chuẩn bị đối đầu.
“Này, cô gái mặt trời”, một người đàn ông gốc Hoa lên tiếng
chào bằng tiếng Trung, vừa nói vừa nhìn cô cười, “Giờ em làm việc ở đây à?”.
Trong đầu cô đánh uỳnh một tiếng – cô trở nên nổi tiếng từ
bao giờ vậy? Lãnh Hoan chậm rãi gật đầu, nhìn người đó đi ra ngoài cửa.
“Cô gái mặt trời?”, anh ta nhướng mày lên, nhắc lại cái tên
đặc biệt đó bằng tiếng Trung. Tiếng Trung của anh hơi cứng, nhưng nghe ra rất
có phong vị.
Cô không nói gì, lý trí mách bảo cô rằng lúc này không nên
tiếp tục lấn cấn với anh ta.
Cánh tay phải khỏe khoắn lại chống lên tường cản đường đi của
cô, anh ta hỏi bằng tiếng Anh: “Vì sao gã đó gọi cô là cô gái mặt trời?”.
Cô tính toán các khả năng có thể thoát khỏi anh ta và phát
hiện ra tỷ lệ thành công chỉ là con số không, thế nên đành chọn cách trả lời.
“Trước đây tôi làm việc cho một nhà hàng đồ ăn Trung Hoa. Chủ
nhà hàng đó là một lão già háo sắc, mấy lần tìm cách quấy rối, nên cuối cùng
tôi đành bỏ việc”, cô trông thấy ánh mắt háo hức đợi chờ nghe phần tiếp theo
của anh ta, thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Trước hôm đi, tôi đứng ngay giữa
nhà hàng cười rồi nói thật to với lão ta “Rì nǐ”(1). Rất nhiều khách hàng và cả nhân viên là người Trung Quốc có
mặt lúc đó đều cười. Lão ta hỏi tôi nói vậy là có ý gì. Tôi nói ‘Sun you’, lão
ta vẫn không hiểu. Tôi đành làm ra vẻ tử tế mà giải thích rằng ý nghĩa của câu
đó là nói mặt trời và lão giống nhau”.
(1). Trong tiếng Trung, “Rì” là mặt trời, “Nǐ” là anh (ông,
mày, bạn). Vì từ “Rì nǐ” này nếu dịch thẳng thì không có nghĩa nên người dịch
để nguyên phiên âm.
Nghe xong, anh nhìn cô tỏ vẻ không hiểu: “‘Rì nǐ’ có nghĩa là
gì?”. Dù rằng cảm thấy hai từ đó đọc lên nghe khá quen tai, nhưng ý nghĩa của
nó buồn cười lắm hay sao?
Cô ngước mắt lên trời tỏ thái độ khinh thị, quả nhiên phản
ứng của anh ta không kích động như mấy người Trung Quốc tại quán ăn hôm đó. Cái
loại “tạp chủng” này, vốn không thể nào hiểu được những tầng ý sâu sắc trong
ngôn ngữ và văn hóa Trung Hoa.
Anh ta vẫn chờ đợi câu trả lời của cô với vẻ thành thực. Vì
không đủ kiên nhẫn để tưởng tượng được cảnh anh ta chạy quanh sòng bài và hỏi
những người Trung Quốc khác về ý nghĩa của từ “Rì nǐ”, cô đành nói luôn: “Có
nghĩa là ‘Fuck you’!”.
Xung quanh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Vô số những cái đầu quay thẳng vể phía họ, người Âu mắt xanh, người Á tóc đen,
đều có cả. Lãnh Hoan như đông cứng lại, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo sống
lưng. Lẽ nào cô đã nói từ đó quá to?
Anh ta nhìn cô, dần dần tỉnh lại sau cơn chấn động, liền ngay
sau đó là tình trạng dở khóc dở cười.
Dường như anh ta muốn vỗ tay khen hay – người con gái không
biết trời cao đất dày là gì này đã công nhiên hủy hoại hình tượng của anh ta
ngay trên chính địa bàn của mình tới lần thứ hai.
Cô nhìn vào đôi mắt màu nâu đã thoắt trở nên đen sẫm đó,
không phân định nổi cảm xúc của anh ta lúc bấy giờ, song lại thấy sợ hãi như
cái chết sắp sửa ập xuống vậy.
Anh ta nhìn cô, từ từ nở nụ cười tuyệt đẹp nhưng vô cùng tàn
nhẫn. Nụ cười đó khiến cho tất cả mọi người đều dựng tai lên chờ đợi câu nói
tiếp theo.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói mềm mại vang lên bên tai:
“Em yêu, em muốn đến thế cơ à?”.
Cô thề rằng vào giây phút đó, cô dường như cảm thấy trên đầu
mình có vô số con quạ bay qua, thậm chí còn nghe thấy tiếng máu huyết của toàn
thân đang đổ dồn về não. Cô có thể khẳng định khi ấy trên cổ cô là một quả cà
chua thuộc hàng king size(2).
(2). King size: Cỡ lớn nhất.
Đại khái muốn khóc mà không có nước mắt, sống không bằng chết
chính là như thế này đây.
“Huan(3), biển tên
của cô làm xong rồi đấy”. Janson, anh chàng đồng nghiệp đi từ bên kia hành lang
lại, hoàn toàn không biết ở đó đang có chuyện gì xảy ra.
(3). Trong tiếng Anh, tên người Trung Quốc sẽ gọi theo phiên
âm nhưng khi viết thì không có thanh điệu. Ở đây tên tiếng Trung của nhân vật
Lãnh Hoan có phiên âm là “Lěng Huan” nên được viết thành “Leng Huan”.
Những người xung quanh thấy vở kịch hay đã hạ màn, bắt đầu
quay ra tiếp tục câu chuyện của mình.
“Cảm ơn”, Lãnh Hoan cảm kích nhận tấm biển tên màu vàng được
làm rất tinh xảo mà Janson đưa cho, cài lên ngực áo. Ngay cả một nhân viên làm
bán thời gian như cô mà cũng có tấm biển tên chuyên nghiệp thế này, chứng tỏ
Windy Casino luôn cẩn thận về mọi mặt.
“Huan Leng”.
Người đàn ông đứng trước mặt nhìn tấm biển tên của cô, đột nhiên
hỏi bằng tiếng Trung: “Tên của cô viết thế nào?”.
“Chữ ‘Lãnh’ trong ‘Lạnh giá’, ‘Hoan’ trong ‘Hoan lạc’”, cô
giải thích cũng bằng tiếng Trung.
Sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, có vẻ như lạnh lùng hơn
vài phần.
“Tại sao… lại là Lãnh Hoan?”, anh ta hạ thấp giọng, tỏ vẻ
nghi hoặc.
Cô cho rằng anh đang hỏi nguyên do cái tên đó, nên đáp: “Tên
Hoan có nghĩa là mong suốt đời vui vẻ, không phải lo phiền”.
Bố cô đã đặt kỳ vọng của ông vào cái tên này mà không biết
rằng nó lại là một sự mỉa mai lớn.
Anh ta lặng lẽ gật đầu, sau đó quay người bỏ đi.
Thái độ thờ ơ đột ngột của anh ta khiến Lãnh Hoan hơi nghi
ngờ, một cảm giác nghèn nghẹn khó hiểu dâng lên trong lồng ngực.
“Tên anh là gì?”, không kiềm chế nổi, cô hỏi với theo bóng
hình đang mỗi lúc một xa.
“Diệp Thính Phong, ‘Thính’ là nghe trong từ ‘Nghe thấy’,
‘Phong’ là gió trong ‘Mưa gió’”, anh dùng tiếng Trung để giải thích tên mình,
giọng nói nghe rất hay nhưng vô cùng lãnh đạm, không buồn nghoảnh mặt lại lấy
một lần.
Lãnh Hoan buồn bực nhìn theo cái bóng của anh ta. Người đàn
ông này trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay, cô đã dây vào anh ta từ lúc nào
không biết.
***
Cuộc sống thực tại tiếp tục trôi đi trong bận rộn, Lãnh Hoan
học chuyên ngành thiết kế nên bài vở hơi nhiều, cũng may là được phân bố đồng
đều, nên cô vẫn có thời gian rảnh rỗi để đi làm thêm.
Tranh thủ lúc vào nhà vệ sinh, cô lấy điện thoại di động ra
xem, là tin nhắn của Cố Ngôn Nặc.
“Chín giờ tối nay, La Tasca!”.
Hôm nay là sinh nhật Cố Ngôn Nặc, cô không thể không đi. Liếc
nhìn đồng hồ đeo tay, cô quyết định xin nghỉ buổi làm.
Khi đứng gõ cửa phòng Quản lý, cô cảm thấy hơi căng thẳng. Có
vài lần cô đã nhìn thấy anh ta ở trong này.
“Mời vào”, giọng nói khoáng đạt vang lên.
“Raymon”, Lãnh Hoan nhìn người đàn ông trung niên với mái tóc
vàng đang ngồi một mình trước bàn làm việc trong phòng, tự nhiên có cảm giác
hơi thất vọng.
“Có việc gì thế Huan?”, Raymond ngẩng đầu nhìn cô cười trìu
mến.
“Tôi có thể về sớm hơn hai tiếng không? Hôm nay là sinh nhật
người bạn thân nhất của tôi”.
“Đương nhiên là được rồi, tối nay chắc cũng không đến mức quá
bận rộn”, ông ta cười nói, “Hãy gửi lời chúc mừng sinh nhật của tôi tới bạn
cô”.
“Cảm ơn ông”, Lãnh Hoan vui vẻ gật đầu, cô rất thích người
đàn ông ngoại quốc hiền lành và phòng khoáng này. Tính cách của ông ấy quá khác
hẳn cái tên nắng mưa thất thường đó, không hiểu vì sao bọn họ lại có thể làm
việc chung với nhau được nữa.
Bước ra khỏi sòng bài, Lãnh Hoan nhìn đồng hồ, tám giờ hai
mươi phút, vừa kịp thời gian đến chỗ tụi Ngôn Nặc đúng giờ.
Khi đi qua bồn nhạc nước, nghe giai điệu quen thuộc, bước
chân cô bỗng thấy ngập ngừng. Bỗng nhiên không thể kiềm chế, ngoảnh ra nhìn
chiếc ghế hôm ấy mình đã ngồi, lúc này không có ai ở đó.
Hình như đã rất nhiều ngày qua cô không thấy mặt anh.
“Diệp Thính Phong. ‘Thính’ là nghe trong từ ‘Nghe thấy’,
‘Phong’ là gió trong từ ‘Mưa gió’”.
Cô đột nhiên nhớ lại ngày hôm ấy, anh khẽ khàng đọc tên của
mình, giọng nói thật là thanh nhã.
Một trận gió đêm ào tới, cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng gió
lướt qua tai, lạnh giá và xa xôi.
Nghe tiếng gió, nghe tiếng gió.
Hơi lạnh từ đâu thổi đến, cô đột nhiên run lên, vội kéo lại
cẩn thận chiếc áo khoác, cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn một chút.
Sao cô có thể nghĩ đến anh trong một đêm thế này kia chứ?
Chương 4: Nước mắt
La Tasca là một nhà hàng kiểu Tây Ban Nha với những món ăn
nổi tiếng ở thành phố M. Lãnh Hoan và cả Cố Ngôn Nặc đều cực kỳ thích món cơm
hải sản và cả những món tráng miệng mang đậm phong vị Madrid(1) ở đây. Chỉ có điều, ăn một bữa
tại nhà hàng này cũng khá tốn kém nên bọn họ không mấy khi ghé tới. Hôm đó Cố
Ngôn Nặc chọn nhà hàng này để tổ chức sinh nhật, một phần cũng là vì Lãnh Hoan.
(1). Madrid: Thủ đô của Tây Ban Nha.
Tiếng nhạc nhẹ nhàng với tiết tấu hơi nhanh ùa vào tai Lãnh
Hoan khi cô vừa đẩy cửa bước vào, kèm theo đó là những tràng cười rộn rã. Những
ngọn đèn trang trí được chế tác cầu kỳ đem đến cho gian phòng một vẻ đẹp lung
linh, náo nhiệt, nhưng vẫn hơi mờ ảo.
“Lãnh Hoan!”, Cố Ngôn Nặc ngồi ở vị trí đẹp nhất trong góc
hướng về phía cô vẫy vẫy tay.
Cô đi tới đó, để áo khoác lên thành ghế, mới ngồi xuống đã
thấy một người vừa cười vừa nháy mắt với mình.
“Chương Trình!”, cô thốt lên kinh ngạc, “Cậu quay về từ bao
giờ thế?”.
Nam thanh niên ngồi đối diện đang cười đó là Chương Trình,
hồi trước là bạn cùng đại học với cô và Cố Ngôn Nặc. Sau này cả ba người đều
học tiếp lên thạc sĩ, hồi nào cậu ta sang Mỹ theo chương trình nghiên cứu sinh
cùng giáo sư hướng dẫn, cô còn tưởng vẫn chưa về.
“Mình vừa mới về chiều nay, vừa xuống sân bay đã bị Cố Ngôn
Nặc tóm được. Lãnh Hoan này, cậu hình như không quan tâm đến bạn học rồi”,
Chương Trình làm điệu bộ ôm lấy tim như bị tổn thương sâu sắc vậy.
“Đừng có làm bộ nữa”, Cố Ngôn Nặc cốc Chương Trình một cái,
“Giới thiệu bạn cậu với Lãnh Hoan đi”.
Khi đó Lãnh Hoan mới để ý thấy còn hai người con trai nữa
ngồi bên cạnh Chương Trình. Cậu ta chỉ vào một người trông rất đẹp trai, mắt
xanh, mũi thẳng, nói: “Jonathan”, rồi tiếp tục chỉ vào người còn lại, một nam
sinh có nước da khỏe khoắn màu nâu nhạt, tóc cắt ngắn tới nỗi gần như trọc đầu:
“David”, sau đó bổ sung thêm: “Đều là ‘người chuối tiêu(2)’ cả”.
(2). Trong tiếng Trung, cụm từ “người chuối tiêu” được dùng
để chỉ những người Anh gốc Hoa, còn được gọi là ABC (American Born Chinese).
Hai người đó lập tức trợn mắt lên với cậu ta: “BBC(3) là BBC, cái gì mà người chuối
tiêu chứ, thật khó nghe”.
(3). BBC (British Born Chinese): Người Anh gốc Hoa.
“‘David and Jonathan’, trong tiếng Anh cụm từ này dùng để chỉ
tình bạn tâm đầu ý hợp, sống chết có nhau, kết hợp tên của hai người vào quả là
rất chuẩn”.
“Tâm đầu ý hợp? Thế có nghĩa là gì?”, David chau mày, lập tức
bị Jonathan cốc vào đầu một cái: “Đồ ngốc, tức là sẵn sàng chết vì bạn bè ấy”.
Lãnh Hoan còn đang nhìn Jonathan bằng ánh mắt hơi ngạc nhiên,
cậu ta đã cười bắt tay cô: “Chào bạn, mình không biết Chương Trình lại quen
nhiều đại mỹ nhân đến vậy, quả là bõ công làm bạn với cậu ta.”
Chương Trình còn chưa kịp phản bác thì David đã lên tiếng:
“Đúng đấy, kể từ khi Teresa thần tượng của mình cạn nghĩ mà tự sát, mình quả
thật đã lâu rồi không trông thấy những tuyệt sắc giai nhân thế này.”
“Terasa?”, Jonathan chau mày nghĩ lại, “Là cô người mẫu lai
đó hả? Nghe đồn là có dính dáng đến tay tham nhũng nào đó ở đại lục, đến khi
chuyện của hắn bị phát giác mới tự sát đấy chứ gì? Sao tôi không biết là cậu
thích cô ta nhỉ?”
Cố Ngôn Nặc bỗng nhiên gõ xuống bàn: “Thôi nào, hôm nay là
sinh nhật tôi, các cậu đừng nói đến mấy chuyện thiếu dinh dưỡng đó có được
không? Chả lẽ vì sợ phải uống rượu nên mới cố ý làm như thế sao?”.
Lãnh Hoan giấu đi nỗi buồn vừa lóe lên trong mắt, nhìn Cố
Ngôn Nặc với vẻ biết ơn.
Chương Trình cũng nâng ly lên hô lớn: “Ai sợ uống rượu chứ,
nào, hôm nay để lấy được nụ cười của bà chằn Ngôn Nặc, chúng ta không say không
về!”
***
Bàn tay trái khẽ lướt qua những hình hoa Baroque(4) trên chai rượu Louis XIII, tay phải Diệp Thính Phong kề
ly rượu lên môi, ngửa cổ uống cạn.
(4). Baroque: Phong cách nghệ thuật bắt nguồn từ Phục Hưng Ý,
sau đó lan ra khắp châu Âu và cả những thuộc địa ở Tân thế giới cho tới cuối
thế kỷ XVIII. Loại hình nghệ thuật này không chỉ gói gọn trong hội họa mà còn
phát triển cả trong điêu khắc, âm nhạc, kiến trúc, văn học…
Lý Tu Nhiên nhìn anh: “Cứ uống rượu mà không nói gì, cậu cố
tình đến đây chỉ để lãng phí ngân khố của tôi thôi à?”.
Đôi mắt màu nâu sẫm không buồn nhìn lên mà chỉ dán vào một
điểm trên ly rượu: “Tôi sẽ trả tiền”.
Người kia nổi cáu: “Hôm nay cậu ăn phải thuốc súng à?”.
Diệp Thính Phong đặt chiếc ly xuống, dựa lưng vào salon: “Tôi
tìm thấy cô ta rồi”.
“Ai kia?”, Lý Tu Nhiên ban đầu còn tỏ vẻ ngạc nhiên, sau lập
tức hiểu ra, “Con gái của Lãnh Đào? Sao lại nhanh như vậy? Chẳng phải cậu chỉ
mới bắt đầu tìm thôi sao?”.
“Tự cô ta tìm đến”. Anh chỉ tốn mấy hôm đi xác minh thôi.
“Làm việc ở sòng bài của cậu à?”.
“Uhm”.
“Vậy cậu định làm gì?”, Lý Tu Nhiên nhìn người bạn thân của
mình.
“Bố cô ta đã làm những gì, tôi cũng sẽ làm như vậy với cô
ta”. Trong đôi mắt màu nâu sậm hiện rõ vẻ độc ác.
“Feng(5)”, Lý Tu
Nhiên gọi tên bạn, mày hơi chau lại, “Thực ra tất cả chẳng liên quan gì đến cô
ấy”.
(5). Tương tự như tên của nhân vật Lãnh Hoan, tên tiếng Trung
của nhân vật Thính Phong có phiên âm là “Ting Fěng” nên được viết thành “Ting
Feng”. Ở đây Lý Tu Nhiên chỉ gọi thân mật tên bạn là “Feng”.
“Tôi biết”, Diệp Thính Phong đứng dậy, nét mặt trầm lắng,
“Nhưng tôi…”.
“Phải rồi”, Lý Tu Nhiên gọi giật Thính Phong lại, “Hà Phi
cũng đang ở M, cậu cẩn thận một chút”.
“Biết rồi”. Bước chân Thính Phong hơi dừng lại, sau đó tiếp
tục đi về phía trước.
***
Khi rời khỏi nhà hàng, đã là nửa đêm.
Lãnh Hoan và Cố Ngôn Nặc loạng choạng đỡ ba gã đàn ông đã say
mềm dậy, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Không đưa bọn họ ra khỏi đó, chắc tất cả
thực khách sẽ nhao nhao phản đối mất.
Ba người này quả thực không loại rượu nào là không biết.
“A!”, David bất chợt kêu toáng lên, bổ nhào về phía chiếc xe
thể thao ở đối diện.
“Bugatti Verron 16.4!”, cậu ta chỉ vào chiếc xe với bộ dạng
kích động, “Những cái khác làm sao được gọi là xe thể thao chứ, đây mới đích
thực là xe thể thao”.
Hai người con trai còn lại cũng nhìn ra đó, cười tới mức
chóng cả mặt.
Lãnh Hoan và Cố Ngôn Nặc nhìn nhau, không kìm nổi một tiếng
thở dài. Đi theo mấy tên này đúng là mất mặt quá.
Đứng từ xa nhìn không rõ lắm, hình như trong chiếc xe đó có
người. Dường như khó chịu với sự ầm ĩ của mấy tên kia, cửa kính xe đang từ từ
đóng lại.
Một khúc nhạc lọt qua cánh cửa sổ mở toang của nhà hàng vọng
tới, mắt Chương Trình chợt sáng lên: “Lãnh Hoan, nhảy đi, nhảy đi”.
Jonathan và David cũng hùa theo, thậm chí cả ba người bọn họ
còn vây quanh Lãnh Hoan, ra sức kéo tay cô.
Lãnh Hoan điên đầu, quả thực bị ép tới mức không từ chối nổi:
“Được, tớ đồng ý, nhưng sau khi nhảy xong, mấy cậu phải ngoan ngoãn về nhà
đấy”.
Cả ba tên đó vội gật đầu.
Cánh tay đưa ra, ống tay áo sơ mi chiffon bay phấp phới, chân
xoay tròn, chiếc váy mềm bằng vải bông xòe ra như một đóa hoa nở rộ. Trên đường
phố trong đêm khuya ấy, giữa tiếng nhạc réo rắt của bản hợp tấu violin, người
con gái quyến rũ như một chú mèo đang nhảy điệu flamenco, nhưng không hề cho
thấy sự hoang dại nóng bỏng, mà lại mang một vẻ e ấp và thanh tao rất phương
Đông. Người đi đường bắt đầu dừng lại xem, thậm chí có người còn huýt sáo.
“Đã được chưa?”, khi dừng lại, Lãnh Hoan cau mày tỏ vẻ không
vui, nhìn ba gã con trai đang ngây người đứng xem.
“Được rồi”, Chương Trình bật cười ha hả, ngay sau đó thì nhũn
người ngã lăn ra đất.
Cố Ngôn Nặc đành chịu thua, vẫy một chiếc taxi vừa hay đi tới
rồi quay lại nói với Lãnh Hoan: “Tớ đưa mấy tên này về chỗ Chương Trình, không
để bọn hắn tiếp tục giở trò điên khùng trên đường nữa. Mai cậu còn phải làm
thêm, về sớm đi nhé”.
Lãnh Hoan giúp Ngôn Nặc dìu mấy tên đó lên taxi, ngẩng đầu
hỏi: “Một mình cậu có ổn không?”.
“Không vấn đề gì”, Cố Ngôn Nặc xua xua tay về phía Lãnh Hoan,
“Cậu cẩn thận nhé, đón ngay xe mà về đi”.
Lãnh Hoan gật đầu, nhìn theo đến khi bọn họ đi khuất. Cô cũng
không đứng lại đó bắt xe mà lững thững đi bộ về.
Đi đến một góc khuất không còn bóng người, cô đột nhiên ngồi
thụp xuống, nước mắt lã chã rơi xuống từng giọt trên mặt đất.
“Hoan Hoan lúc nào cũng giỏi nhất…”
Nhớ lại năm đầu tiên đại học, tân sinh viên tổ chức hội diễn
sau khóa huấn luyện quân sự, cô đã định biểu diễn điệu nhảy flamenco này. Tuy
từ nhỏ đến lớn luôn hoạt bát và nghịch ngợm, nhưng lần đầu tiên biểu diễn một
điệu nhảy nóng bỏng như vậy trước bao nhiêu người, cô vẫn thấy tinh thần có
chút lung lay. Kết quả là trước giờ lên sâu khấu, cô đột nhiên nhìn thấy bố
đứng trước mặt mình. Khi đó đã là hơn tám giờ tối, bố đã tranh thủ kỳ nghỉ khó
khăn lắm mới có được để ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ sang đây.
Ông nói: “Hoan Hoan lúc nào cũng giỏi nhất, xinh đẹp như vậy,
can gì mà ngại không để mọi người xem”.
Chính là nhờ một câu nói nhẹ nhàng đó mà cô đã đủ dũng khí
bắt đầu bốn năm đại học đầy màu sắc rực rỡ của mình. Giờ đây cô đã không thể
nào có lại quãng thời gian vui vẻ ấy, muốn được quay trở lại khi đó biết bao.
Nếu thực sự có thể như vậy, cô sẽ lại lần nữa được nhảy một bài, được chơi một
bản nhạc cho người cha yêu kính ngồi bên dưới khán đài.
Những ký ức vốn đã bị khóa chặt như lớp rêu xanh dưới tận
cùng của trái tim trong khoảnh khắc đã mở toang hết tất cả, dần dần trở nên ẩm
ướt và lạnh thấu xương.
“Khóc cái gì chứ?”, giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu,
cô còn cho rằng đó là ảo giác, chậm rãi ngước lên, chính là khuôn mặt đã nhiều
ngày qua không trông thấy.
Đột nhiên lòng càng thêm chua xót.
“Mặt kệ tôi”, cô gục đầu xuống, lau sạch ngấn nước mắt còn
chưa khô trên mặt.
Anh ta quay người đi.
“Này!”, Lãnh Hoan đứng dậy, tức giận nhìn theo anh ta, thật
là, thật là không phong độ chút nào!
“Muốn gì?”, anh ta ngoảnh mặt lại, có vẻ hơi sốt ruột.
Cô cứng họng, rõ ràng là anh ta đến đây quấy rầy cô trước kia
mà? Bản tính nghịch ngợm trỗi dậy, càng thấy anh ta như thế, cô lại càng muốn
trêu tức.
“Sao anh lại ở đây?”, Lãnh Hoan đi đến gần Thính Phong.
“Cô có thể làm một cô gái ăn đêm, chả lẽ tôi không thể đến
chỗ này à?”, anh ta lạnh lùng ném ra một câu.
“Cái gì mà gái ăn đêm chứ?”, Lãnh Hoan phản bác, song câu nói
đột nhiên ngừng bặt, cô nhìn thấy chiếc xe trước mặt anh ta, lưỡi tự nhiên cứng
lại, “Đây là xe của anh sao?”.
Cánh tay của Thính Phong vừa lúc đó đang mở cửa chiếc Bugatti
Verron 16.4.
“Mới rồi anh trốn trong chiếc xe này hả?”, cô cảm thấy da mặt
mình bắt đầu ngứa râm ran.
“Tôi ‘ngồi’ trong xe”, anh ta chỉnh lại cách dùng từ trong
câu nói của cô, sau đó nhìn cô bằng ánh mắt chế nhạo, “Thế nên mới không bỏ lỡ
cảnh tình tứ lăng nhăng với mấy gã đàn ông, sau đó có màn vũ đạo cuồng nhiệt
đặc sắc nữa. ‘Tiểu Carmen’, nếu không phải vì sợ làm cô giật mình, thì tôi quả
thực rất muốn đến đó vứt cho cô mấy đồng tiền xu”.
“Cái gì mà Tiểu Carmen!” Mặt cô đỏ bừng lên, không biết vì
sao việc để anh ta nhìn thấy cảnh tượng mới rồi lại đột nhiên khiến cô cảm thấy
không thoải mái chút nào, “Đó chỉ là mấy người bạn bình thường thôi”.
“Cô đang giải thích với tôi đây à? Trái lại, điều đó không
cần thiết”. Thính Phong nhìn cô bằng vẻ mặt không chút biểu cảm, ngữ khí đầy xa
cách: “Chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, tôi cũng không có hứng thú tìm
hiểu mấy gã đó là ai”.
Cơ thể cô đột nhiên cứng đờ, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh
với vẻ hơi lúng túng.
Thính Phong khi đó đã ngồi vào trong xe, ngước mắt lên nhìn
cô: “Vào đi, tôi đưa cô về”.
“Không cần đâu, cảm ơn”, cô lùi lại phía sau, nhìn ra ngoài
phố có ý đợi taxi.
Trước mắt bỗng nhiên trở nên mờ mịt, chỉ thấy những bóng
người thấp thoáng lay động, ánh đèn neon đã biến thành những giọt nước mắt lung
linh đầy màu sắc.
Vì sao mình phải giải thích cơ chứ? Sao trong lòng lại cảm
thấy khổ sở đến vậy? Chẳng qua là tự rước lấy xấu hổ cho mình mà thôi.
Anh ta là ai chứ? Chẳng qua chỉ là một người mới gặp tới lần
thứ ba, ngay cả bạn bè còn chưa phải.
Cô quả thực không nên vui mừng khi gặp lại anh, như vậy quả
là mất mặt.
Vì sao anh ta còn không đi, vì sao vẫn cứ ngồi yên ở trong xe
nhìn cô?
Cô cố tình nhìn ra chỗ khác, hi vọng có một chiếc xe taxi sẽ
đến giải thoát mình. Cô không muốn để anh nhìn thấy khuôn mặt cô lại bắt đầu
trở nên ướt át không sao kiểm soát nổi.
Diệp Thính Phong nhìn đôi môi bị cắn tới mức không còn chút
sắc hồng của cô và cả những giọt nước mắt tròn xoe không ngừng rơi xuống, trong
lòng đột nhiên thấy cực kỳ khó chịu, sắc mặt trở nên khó coi lạ thường.