Ông trùm Texas - Chương 12 - Phần 1
CHƯƠNG 12
Câu nói đầy hăm
dọa của Matt khiến Leslie bừng tỉnh. Cô giật mình rụt hai tay lại.
“Ôi trời!”, cô
thốt lên, điếng người khi nhận ra việc mình vừa làm.
Matt nhắm mắt
dựa trán vào trán cô. Trán anh đẫm mồ hôi và anh rùng mình với phản ứng cứ đứng
ngây ra như phỗng của mình vừa rồi ngay cả khi anh cười trêu sự ngượng ngùng
của cô.
Leslie gần như
đã có thể lấy lại hơi thở bình thường và cô có cám giác khắp người như căng
lên. “Em xin lỗi, Matt, em không biết mình bị sao nữa!”
Niềm khao khát
mãnh liệt cô vừa khơi dậy khiến anh bị đánh gục. Anh đã ham muốn cô lâu nay.
Thậm chí anh còn không nghĩ đến người đàn bà nào khác. “Leslie, anh cũng dễ bị
ham muốn đánh bại lắm đấy mà em thì đang bắt đầu một điều mà cả hai chúng mình
đều biết là em không thể hoàn thành được”, anh nói thêm giọng khàn khàn.
“Em... em không
chắc là mình không làm được”, cô nói, khiến cá hai đều ngạc nhiên. Leslie cảm
thấy hơi ấm ẩm ướt từ cơ thể của anh đang áp sát vào cô và bất ngờ trước sự
nhạy cảm của anh.
Matt mở mắt và
chầm chậm ngước mặt lên nhìn cô, hơi thở phả xuống đôi môi cô. “Nếu còn chút
bản năng tự bảo vệ nào sót lại, thì em nên vào xe là tốt nhất, Leslie à.”
“Được rồi”, cô
đồng ý giọng như hụt hơi, ánh mắt chan chứa yêu thương kèm theo chút khó hiểu
khi nhìn Leslie vào xe và thắt dây an toàn. Matt đi vòng qua bên ghế lái và
cùng vào xe.
Cô thu hai bàn
tay đặt lên chiếc ví mềm trong lòng và nhìn xung quanh ngoại trừ anh. Cô không
thể tin nổi hành động vừa rồi của mình.
“Đừng quá nặng
nề như thế”, anh nói dịu dàng. “Chính anh đã nói em là người phải theo đuổi anh
mà.”
Leslie hắng
giọng. “Em nghĩ mình đã hiểu câu nói của anh thuần nghĩa đen rồi.”
Matt bật cười.
Âm thanh trầm vui khi chiếc xe cũng vừa tăng tốc lao về phía Jacobsville. “Em
có tiềm năng đấy, quý cô Murry”, anh trầm ngâm, liếc nhìn cô với ánh mắt yêu
thương nựng nịu. “Anh nghĩ chúng mình đang tiến triển đấy.”
Leslie nhìn chằm
chằm vào chiếc ví. “Chậm rì.”
“Thế mới hiệu
quả.” Anh giậm chân ga vượt qua một chiếc xe tải nhỏ chạy chậm. “Anh sẽ đưa em
về nhà thay quần áo. Ta sẽ đi ăn tối nay.”
Leslie cười
ngượng ngùng. “Em không khiêu vũ được.”
“Khi em tháo bột
và tự đi lại được mà không cần nạng, có khối thời gian cho em nhảy nhót”, anh
hứa hẹn. “Từ giờ trở đi anh sẽ chăm sóc cho em. Không còn nguy hiểm nữa.”
Anh cứ làm như
cô là vật báu không bằng. Cô không nhận thấy mình nói to cho đến khi nghe Matt bật
cười.
“Chứ còn gì nữa”,
anh bảo. “Báu vật của anh. Anh sẽ phải chật vật để giữ lấy em, có khi còn phải
chia sẻ với người khác nữa đấy.” Anh đưa mắt nhìn cô. “Em chắc là giữa em và Ed
không có gì đấy chứ?”
“Chỉ bạn bè
thôi.” Cô khẳng định.
“Tốt.”
Matt bật radio
và nét mặt anh bắt dầu giãn ra, tươi vui hơn bao giờ hết. Tựa hồ như một khởi
đầu. Không biết liệu mối quan hệ của họ sẽ đi tới đâu nhưng lúc này cô không đủ
bản lĩnh để dừng lại.
Hai người ra
ngoài ăn tối, và Matt chứng tỏ là một nguời đàn ông lịch lãm. Anh mở cửa, kéo
ghế cho cô, làm tất cả mọi điều nhỏ nhặt - những điều mà ngày xưa các quý ông
vẫn làm - anh muốn chứng tỏ cho Leslie thấy rõ một điều rằng anh không hoàn
toàn là một người đàn ông hiện đại. Cô thích như thế. Cái phong cách cổ điển đó
thật là tuyệt.
Họ đi ăn nhà
hàng ở Jacobsville, Victoria, và Houston suốt những tuần sau đó. Matt thậm chí
còn gọi điện cho cô hằng đêm, chỉ để nói chuyện. Anh gửi hoa đến tận nhà trọ
cho cô, khiến mọi người trong khu nhà thi nhau trêu chọc hoặc mỉm cười ý nhị.
Trong mắt người dân ở Jacobsville, anh đã là người yêu của Leslie và cô bắt đầu
cảm thấy như thể những ước mơ của mình rốt cuộc đã thành hiện thực - ngoại trừ
một vấn đề vẫn luôn khiến cô bứt rứt không yên. Cô sẽ phản ứng như thế nào khi
mà Matt làm tình với mình thực sự? Liệu cô có thế hưởng ứng đầy đủ sự thân mật
ấy, trong khi quá khứ vẫn lởn vởn bên mình?
Điều đó không
ngớt ám ảnh cô, bởi vì trong khi Matt vẫn tình cảm, dịu dàng và cưng chiều cô
thì hai người vẫn chưa đi xa hơn ngoài những nụ hôn nhẹ nhàng, ngắn ngủi trong
xe hơi của anh hay trước cửa nhà cô. Anh chưa bao giờ cố gắng tiến xa hơn, còn
cô thì quá xấu hổ sau lần ở bãi dậu xe nên cũng không dám táo bạo lần nữa.
Leslie tháo bột
ngay trước hôm diễn ra buổi tiệc nhà Ballenger, tất cả dân cư ở Jacobsville đều
được mời. Leslie nhìn trân trân vảo cái chân tái mét thiếu sức sống của mình
khi bác sĩ Lou Coltrain động viên cô đứng lên thử mà không cần dùng nạng xem
sao.
Leslie đứng lên,
lo lắng rằng nó sẽ không chịu được sức nặng của mình trong khi Matt đứng bên
cạnh Lou nét mặt đanh lại, lo lắng không kém.
Nhưng khi cảm
thấy được chỗ xương đó đã lành hẳn và cô có thể đứng được, Leslie reo lên. “Được
rồi đây này! Matt, anh nhìn này, em đứng được rồi này!”
“Đương nhiên là
cô đứng được”, Lou bật cười. “Bác sĩ Santos là bác sĩ giỏi nhất trong ngành
phẫu thuật chỉnh hình cơ mà.”
“Em sẽ nhảy lại
được”, cô nói.
Matt tiến tới
nắm lấy tay cô, đưa lên môi. “Ta sẽ nhảy lại được”", anh chữa lại, nhìn
vào mắt cô đắm đuối.
Lou phải dằn lại
sự vui sướng khi trông thấy cái cách hai người nhìn nhau, chàng chủ trại gia
súc cao to ngăm đen và cô gái tóc đen nhỏ nhắn, họ đã tìm thấy nửa kia của
mình. Chắc sẽ cưới nhau thôi, chị thầm nghĩ, nhưng không nói ra.
Sau đó, Matt đến
đón cô ở nhà trọ. Cô diện chiếc đầm hai dây dài màu bạc và lần này không mang
nịt ngực. Cô thấy mình thật quyến rũ với đôi kính sát tròng và mái tóc chải gọn
đen bóng. Cô lên ít cân vài tuần qua và vóc dáng đúng như những gì cô từng hi
vọng. Nhất là, cô có thể đi bình thường như mọi người, không còn khập khiễng.
“Xinh đấy”, anh
lầm bầm, mỉm cười khi cả hai đã vào xe. “Nhưng không được nhảy nhiều, nhớ chưa?”
“Tùy ý sếp”, cô
dài giọng.
Anh bật cười khi
quay xe ra đường. “Khởi đầu tốt cho một buổi tối đây.”
“Em còn có một
kế hoạch hay hơn nữa đấy”, cô nói với giọng ra vẻ bí mật.
Tim anh đập dồn
dập và những ngón tay đột ngột run lên trên vô lăng. “Dọa nạt hay hứa hẹn đây?”
Leslie liếc nhìn
anh ngượng ngập. “Anh muốn nghĩ sao cũng được.”
Matt không nói
chừng một phút, “Leslie, em chỉ có thể đi xa hơn với một người đàn ông trước
khi mọi điều vượt khỏi tầm kiểm soát”, anh bắt đầu chậm rãi. “Em không biết
nhiều về chuyện tình cảm, vì em chưa từng hẹn hò với ai. Anh muốn em hiểu hiện
tại anh đang cảm thấy thế nào. Từ khi gặp em anh không đụng tới một người đàn
bà nào. Điều đó khiến anh dễ bị kích thích hơn bình thường.” Matt đưa ánh mắt
nhìn cô rồi nhìn vào làn đường trước mặt. “Anh không thể chỉ âu yếm nhẹ nhàng
với em được nữa”, rốt cuộc anh nói ra điều mình nghĩ, giọng thô ráp. “Sự căng
thăng hơn mức chịu đựng của anh.”
Leslie nín thở.
Tay miết lên một điểm tưởng tượng trên chiếc đầm. “Anh muốn chúng mình cứ...
như thế này thôi sao.”
“Không phải”,
anh vội nói. “Nhưng anh không muốn gây bất kỳ áp lực nào cho em. Ý anh là như
anh đã nói rồi đấy, anh để em theo đuổi mình.”
Leslie lật lật
chiếc ví trong tay, quan sát ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên những chiếc cúc
hình đồng xê quin bạc đính trên đấy. “Anh đúng là người kiên nhẫn.”
“Vì anh đã quá
thô lỗ với em vào những tuần đầu tiên mình biết nhau”, anh nói trắng ra. “Anh
đang cố cho em thấy tình dục không phải là nền tảng của mối quan hệ tình cảm
giữa chúng ta.”
Leslie mỉm cười.
“Em biết rồi mà. Anh đã rất quan tâm săn sóc cho em.”
Anh nhún vai, “Hối
hận thôi.”
Leslie bật cười,
vì thực ra không đúng như vậy. Matt đã thể hiện cho cô thấy hàng trăm biểu hiện
âm thầm khi thể hiện tình cảm anh dành cho cô. Ngay cả những cô gái khác trong
văn phòng cũng phải lên tiếng.
Matt liếc nhìn
cô, “Không bình phẩm gì à?”
“Ồ, em xin lỗi,
em đang nghĩ về một…”
“Chuyện gì?”, anh
gợi ý.
Leslie mân mê
một đồng xê quin trên ví. “Anh dạy cho em cách quyến rũ anh được không?”
Chiếc xe loạng
choạng lệch ra khỏi làn đường, suýt nữa thì lao xuống hào, nhưng anh đã kịp
điều chỉnh tay lái cho xe dừng lại, tắt máy.
Anh sửng sốt. “Em
vừa nói gì?”
Leslie ngước mắt
lên nhìn anh bên trong chiếc xe sáng mờ mờ nhờ ánh trăng bên ngoài chiếu vào. “Em
muốn quyến rũ anh.”
“Chắc anh lên
cơn sốt rồi”, Matt lẩm bẩm.
Leslie mỉm cười
rồi cười phá lên. Anh làm cho cô cảm thấy như thể mình có thể làm mọi điều.
Toàn bộ thân người cô cảm thấy nóng lên và ngượng ngập. Cô ngả người và cựa
quậy trên ghế, thấy thinh thích khi làn áo lụa mỏng cọ vào khuôn ngực trần. Cô
cảm thấy bạo lên một chút.
Ánh nhìn của anh
đậu vào nơi hai đầu ngực cứng vênh lên sau làn áo của cô. Anh quan sát cách cô
cựa quậy trên ghế và hiểu rằng cô đang bị kích động và anh ngay lập tức thấy
người nóng ran lên rạo rực.
Anh nghiêng
người về phía cô và đôi môi trùm lầy môi cô, trượt một bàn tay rắn rỏi vào bên
trong làn áo lụa và khẽ khàng nắn vuốt bầu ngực căng tràn của cô.
Leslie rên lên
và cong người hưởng ứng những ngón tay đang ve vuốt của anh, kéo chúng lại khi
anh định buông ra. Miệng cô há ra bên dưới miệng anh khi cô buông thả người
theo ham muốn bản năng được trải nghiệm cùng anh theo cách mới, một sự thân mật
mới.
“Thế này là nguy
hiểm đấy.” Anh lắp bắp nói trong miệng cô.
“Tuyệt vời mà”,
cô thì thầm đáp lại, ấn bàn tay anh mạnh hơn nữa vào làn da mềm mại của mình. “Em
muốn cảm thấy anh như thế này. Em muốn chạm vào da thịt anh...”
Matt không biết
mình đã tháo tung cà vạt và áo sơ mi nhanh như thế nào. Anh kéo cô lại gần, áp
sát vào mình, thích thú chiêm ngưỡng khuôn ngực của cô vùi bên trong cụm lông
dày trên ngực anh. Anh cố tình chuyển động cô áp chặt vào đấy và quan sát ánh
mắt cô mê dại đi khi tận hưởng sự đụng chạm gần gũi da thịt với anh.
Matt ngấu nghiến
khuôn miệng Leslie bằng một nụ hôn thật sâu. Cô cảm nhận được lưỡi anh, môi
anh, răng anh, và trong khi đó anh chầm chậm cọ ngực mình vào khuôn ngực trần
của cô. Tay anh lăn đến hõm lưng cô và bắt dầu chuyển động cùng cô trong một
nhịp điệu mê cuồng hưởng ứng sự kích động do cô vừa nhen nhóm. Anh rên lên
giọng khàn đục và cô biết rằng tối nay anh không có đường lùi. Điều lạ lùng,
tuyệt vời là cô không hề thấy sợ hãi.
Một phút sau,
anh cố ngẩng đầu lên nhìn cô, đang nằm cong oằn người với hơi thở đứt quãng bên
trên anh. Anh chạm vào bầu ngực cô với cung cách sở hữu rồi ngước mắt lên nhìn
đăm đăm vào mắt cô. “Em không sợ anh như
thế này chứ”, giọng anh khàn khàn.
Leslie hít một
hai thật sâu, run rẩy. “Không, em không sợ.”
Matt nheo nheo
mắt lì lợm, “muốn anh?”
Leslie gật đầu.
Cô đưa mấy ngón tay lên run run chạm vào môi anh. “Em muốn anh rất nhiều. Em
thích cách anh cảm thấy khi muốn em”, cô đánh bạo thì thầm, thấy ngạc nhiên về
câu nói mình vừa thốt ra, cô dịch chuyển người áp sát vào anh với vẻ sốt ruột, “Điều
đó thôi thúc em cần phải cảm thấy điều đó.”
Anh rên lên rồi
nhắm mắt lại, “Trời ơi, cưng ơi, em đừng nói với anh những điều như vậy chứ!”
Cô đưa tay lần
xuống ngực anh và áp chặt vào đó. “Sao không? Em muốn biết liệu mình có thể gần
gũi anh được không. Em phải biết”, cô nói ngập ngừng. “Em chưa bao giờ có thể
muốn một người đàn ông trước đây. Và em chưa bao giờ cảm thấy như thế này!”, cô
ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt mở to đầy hiếu kỳ của anh. “Matt, ta có thể...
đến đâu đó không?”, cô thì thầm.
“Và làm tình?”,
Matt hỏi bằng một giọng có thể hiểu là anh nghĩ cô đang mất thăng bằng.
Nét mặt cô dịu
lại, “Vâng.”
Anh không thể.
Tâm trí mách bảo anh không thể. Nhưng cơ thể ngu ngốc đang gào lên rằng anh có
thể. “Leslie, em yêu, còn quá sớm...”
“Không, không
quá sớm đâu”, cô nói với giọng khàn khàn, mân mê cụm lông trên ngực anh, những
ngón tay cô mát lạnh. “Em biết anh không thích lâu dài và cũng không sao. Nhưng
em...”
Câu nói đầy thực
tế đó khiến anh bất ngờ. “Ý em là gì, anh không muốn lâu ấy?”
“Ý em là, anh
không thích kết hôn.”
Nét mặt anh bối
rối. Anh mỉm cười từ tốn. “Leslie à, em vẫn còn trinh trắng”, anh nói dịu dàng.
“Em biết đấy là
một hạn chế, nhưng ai cũng có khởi đầu mà. Anh có thể chỉ bảo cho em”, cô bướng
bỉnh. “Em học được.”
“Không!”, anh
nói khẽ nhưng dứt khoát. “Không chỉ có thế.” Mắt anh lóe lên, và rồi cháy rực
như hai hòn than. “Leslie, anh không tán tỉnh những cô gái còn trinh trắng.”
Cô không còn tâm
trí đâu để hiểu hết câu nói của anh. Đầu óc cô đang váng vất bởi niềm khao khát
đang dâng trào. “Không ư?”
“Không”, anh nói
dứt khoát.
“Ồ, nếu anh chịu
cùng em bây giờ, em sẽ không còn lã trinh nữ nữa”, cô cũng cứng đầu. “Thôi đừng
có chần chừ nữa mà Matt.” Cô cố tình áp sát người hơn vào anh, đồng thời anh
cũng nhận thấy cơ thể mình hưởng ứng một cách đầy bất ngờ.
Thực ra anh đang
đỏ mặt. Anh lùi người ra khỏi cô và dứt khoát đẩy cô về ghế ngồi, hơi lập cập
kéo hai dây áo cô lên. Trông anh như thể bị cô nện cho một cú vào đầu bằng một
vật cứng.
Ngơ ngác, cô cài
dây an toàn trong khi anh cũng làm tươg tự.
Trông nét mặt
anh bối rối ghê gớm. Anh khởi động xe, vào số, nét mặt đanh lại và trầm ngâm.
Khi chiếc Jaguar
phóng đi, cô liếc trộm sang anh. Cô thấy bối rối khi anh lùi ra khỏi cô. Cô
chắc là anh không thấy xúc phạm vì lời đề nghị của cô không? Hay biết đâu là
anh có.
“Anh thấy bị xúc
phạm à?”, cô hỏi, đột nhiên cảm thấy tỉnh cả người và cả xấu hổ nữa.
“Ôi trời, không!”,
anh kêu lên.
“Vậy hả.” Cô thở
ra nhẹ nhõm. Cô lại liếc nhìn anh. Anh không nhìn cô. “Chắc là anh không chứ?”
Anh gật đầu.
Leslie khoanh
tay trưóc ngực và nhìn chăm chăm về phía trước, ngắm nhìn cảnh vật trong màn
đêm, cố nghĩ xem tại sao anh lại hành xử kỳ lạ như thế. Anh chắc chắn không
phải là người đàn ông cô nghĩ là mình biết. Cô đã tưởng là anh cũng muốn cô.
Giờ mới biết mình lầm.
Chiếc Jaguar vẫn
chạy về phía trước và hai người vẫn không nói gì. Anh không nói cũng không nhìn
cô. Có vẻ như anh đang suy nghĩ điều gì ghê gớm lắm và cô tự hỏi liệu mình có
làm hỏng mối quan hệ vừa mới chớm nở giữa họ vì cái thói bướng bỉnh ngang ngạnh
của mình hay không.