Ông trùm Texas - Chương 10
CHƯƠNG 10
Những ngày mới
đi làm trở lại, Leslie thấy kém thoải mái mỗi khi nhác thấy bóng dáng Matt. Cô
chia sẻ cảm giác ấy với hai cô thư ký, một trong hai cô đó có lần đã túm váy cố
hết sức leo qua hàng rào vườn hoa gần trước tòa nhà để tránh anh.
Sự việc đó khiến
Leslie cười nắc nẻ khi cô kể cho Karla Smith nghe. Matt đến văn phòng cô trong
lúc họ đang bàn tán về chuyện đó và đứng sững người trước âm thanh anh chưa
từng nghe thấy kể từ khi biết cô. Cô nhìn lên trông thấy anh, cố hết sức nhịn
cười.
“Chuyện gì vui
quá vậy?”, anh hỏi với giọng dễ dãi.
Karla vừa cố nén
cười vừa chạy biến vào nhà vệ sinh, để mặc Leslie đương đầu với câu hỏi vừa rồi
của anh.
“Có phải hôm nọ
sếp nói gì với mấy cô thư ký khiến họ buồn đúng không?”, cô hỏi thẳng.
Matt hơi bối
rối, nhưng cũng thừa nhận: “Có lẽ tôi đã thốt ra đôi điều gì đó mà lẽ ra không
nên.”
“Ra thế, Daisy
Joiner vừa mới chui qua hàng rào để tránh sếp và một nửa váy lót của cô ấy
còn... để lại chỗ đó kia kìa!” Cô dúi người vào cạnh bàn cười chảy cả nước mắt.
Leslie sống động
hơn những gì từng thấy. Tim anh rộn lên. Đấy không phải là điều anh định thú
nhận.
Anh nhìn cô với
ánh mắt chế giễu, rút hộp xì gà ra khỏi túi áo. “Đồ nhát cáy.” Anh làu bàu khi
lấy ra một điếu xì gà, gảy gảy đầu châm bằng một dụng cụ gì đó từ túi quần và
mở hộp quẹt một cách điệu nghệ. “Điều chúng tôi cần ở đây là những thư ký gan
góc kìa!”, anh nói lớn và bật lửa.
Cùng một lúc, từ
hai hướng hai tia nước phóng thẳng vào ngọn lửa.
“Ôi trời ơi!”.
Matt rống lên trong lúc những tiếng cười khúc khích và tiếng bước chân rộn lên
rồi vang xa dần.
“Ý sếp là gì khi
nói những thư ký gan góc?”, cô hỏi, đôi mắt xám hấp háy.
Anh nhìn cái
quẹt lửa ướt đẫm nước và điếu thuốc đã bị ẩm, rồi ném cả vào sọt rác bên cạnh
bàn Leslie. “Tôi bỏ”, anh làu bàu.
Leslie không thể
giấu được tia lấp lánh trong mắt. “Có phải toàn bộ chuyện này”, cô nói, “là để
khiến sếp bỏ thuốc?”
Matt cau mặt, “Chứ
còn gì nữa”. Anh chăm chú nhìn cô. “Cô đang ổn định trở lại với chiều hướng khá
tốt đấy”, anh bình phẩm, “Cô có mọi điều mình cần rồi chứ?”
“Vâng”, cô đáp.
Matt chần chừ
như thể muốn nói điều gì khác và không thể quyết định được đó là điều gì. Anh
đưa mắt nhìn một lượt khuôn mặt cô như thể đang so sánh mái tóc đen và đôi kính
với mái tóc nhuộm vàng vào những ngày đầu cô đến đây làm việc.
“Tôi nghĩ chắc
mình trông khác lắm”, cô nói với giọng hơi ngượng ngập, vì sự cẩn trọng của anh
khiến cô căng thẳng. Mặt anh không biểu lộ điều gì.
Anh cười dịu
dàng, “Tôi thích như vậy.”
“Sếp cần gặp Ed
phải không?”, cô hỏi, bởi vì anh vẫn chưa nói mình đến văn phòng Ed.
Anh so vai. “Không
có gì gấp cả”, anh lẩm bẩm. “Tôi đã có cuộc họp với ủy ban quy hoạch hôm qua.
Tôi nghĩ có thể chú ấy muốn biết tôi đã thể hiện như thế nào.”
“Để tôi gọi cậu
ấy.”
Anh gật đầu, vẫn
còn tủm tỉm cười, “Vậy còn đợi gì nữa.”
Cô nhấn chuông
gọi. Ed ngay lập tức bước ra, vẫn chưa dám chắc về phản ứng của Matt.
“Một phút được
không?”, Matt hỏi.
“Dĩ nhiên rồi.
Đi nào.” Ed nép sang một bên để ông anh họ cao lớn hơn sải bước vào phòng mình.
Cậu quay đầu lại đưa mắt nhìn Leslie với vẻ khó hiểu và dò hỏi. Cô chỉ cười.
Cậu gật đầu và
đóng cửa lại phía sau, để Leslie quay lại làm việc. Cô không hoàn toàn xác định
được thái độ mới mẻ Matt dành cho mình. Gần đây không thấy anh thế hiện thái độ
hằn học gì với cô. Từ khi ở Houston về và sau cuộc chạm trán nảy lửa giữa hai
người tại căn hộ của cô, anh trở nên thân thiện và lịch sự, thậm chí còn có hơi
tình cảm, nhưng giờ anh không đến gần cô nữa. Hình như anh nghĩ rằng sự đụng
chạm về mặt thể xác khiến cô khó chịu, nên thay vào đó anh chọn đóng vai một
ông anh cả.
Lẽ ra cô nên
biết ơn về điều đó. Dù sao thì cũng đã hơn một lần anh nói rằng hôn nhân không
có trong từ điển của mình. Chuyện tình cảm giữa hai người rõ ràng là điều bất
khả thi khi mà anh đã biết tường tận về quá khứ của cô. Cách đối xử cô cho là
tình cảm kia là điều duy nhất anh có thể mang lại cho cô. Leslie hơi thất vọng
vì lần gần gũi đầu tiên giữa hai nguời, anh đã mang lại cho cô nhiều cảm xúc
đến thế nào. Cô ước gì mình có thế nói cho anh biết điều đó. Đó là lần duy nhất
cô nhận được những đụng chạm dịu dàng từ một người đàn ông và cô rất tò mò về
những chuyện liên quan đến tình cảm trai gái. Đương nhiên là cô không thể với
bất kỳ ai khác.
Ngoài Matt.
Hai tay bất động
trên bàn phím khi cô nghe tiếng bước chân đến gần. Cửa mở và Carolyn bước vào,
hấp dẫn trong chiếc đầm màu be làm nổi bật thân hình thon thả và mái tóc được
chăm chút kĩ lưỡng.
“Nghe nói anh ấy
để cô quay trở lại làm việc. Thật không thể tin nổi, sau những chuyện nghe kể
từ gã phóng viên hôm nọ”, người phụ nữ tuôn một tràng sa sả nhắm thẳng vào cô.
Cô ta liếc Leslie bằng ánh mắt ngạo mạn và khinh bỉ. “Cô nên biết là cái cách
ngụy trang đó chẳng làm nên cơm cháo gì đâu”, cô ta nói thêm, rồi ngừng lại lục
tìm gì đó trong ví, lôi ra một trang báo cũ đã ố vàng và thảy nó lên bàn
Leslie. Đó là tấm ánh chụp cô nằm trên cáng, với dòng tít, “Cô gái vị thành
niên và Người tình bị bắn bởi Người mẹ lên cơn ghen trong mối tình tay ba.”
Leslie chỉ ngồi
yên, trong lòng thầm nghĩ tại sao quá khứ không bao giờ thực sự ngủ yên. Cô thở
dài đăm chiêu. Sẽ không bao giờ cô thoát được khỏi nó.
“Cô không có gì
nói sao hả?”, Carolyn ngoa ngoắt.
Leslie nhìn cô
ta. “Mẹ tôi đang ở tù. Cuộc sống của tôi đã bị hủy hoại. Người đàn ông chịu
trách nhiệm cho tất cả mọi chuyện là một kẻ buôn thuốc phiện.” Cô nhìn thẳng
vào đôi mắt màu xám của Carolyn. “Chị đâu hình dung nổi, phải không? Chị lúc
nào cũng được sống trong nhung lụa, được bảo bọc, được an toàn. Làm sao chị có
thế hiểu được nỗi đau của một cô gái mười bảy tuổi ngây thơ trong sáng bị bốn
người đàn ông trưởng thành trong cơn phê thuốc rắp tâm chiếm đoạt ngay trong
nhà cô ấy chứ?”
Carolyn đột
nhiên tái nhợt, ngập ngừng, cau mày, rồi đưa mắt nhìn tấm ảnh cắt ra từ tờ báo
cũ và trở nên lúng túng. Cô ta vừa với tay lấy tấm ảnh thì cùng lúc cửa phòng
Ed bật mở và Matt bước ra.
Khi Matt trông
thấy Carolyn cầm mẩu báo trong tay, nét mặt anh trở nên nguy hiểm.
Carolyn rụt tay
lại, vò nát mẩu báo và ném vào sọt rác. “Anh không cần nói gì cả”, cô ta nói
với giọng nấc nghẹn. “Ngay lúc này em không còn thấy hãnh diện gì về mình nữa.”
Cô ta quay đi mà không nhìn Leslie. “Em đi châu Âu vài tháng. Hẹn gặp lại anh,
Matt.”
“Tốt hơn cả là
cô nên hi vọng sẽ không quay lại”, anh nói với giọng đanh như thép.
Carolyn hơi
khựng người, nhưng không ngoảnh lại. Rồi giữ thẳng lưng cứ thế bước tiếp.
Matt dừng lại
bên cạnh bàn, lấy mẩu báo cũ rồi đưa nó cho Ed. “Đốt đi”, anh nói dứt khoát.
“Vâng”, Ed đáp
và đưa mắt nhìn Leslie đầy vẻ thấu hiểu rồi trở về phòng đóng cửa lại.
“Tôi tưởng chị
ấy đến để gây rối”, cô nói với vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ. Thái độ thay đổi đột
ngột của Carolyn khiến cô khó hiểu.
“Cô ấy chỉ biết
những gì tôi nói ra trong cơn say đêm hôm trước thôi”, anh nói cộc lốc. “Tôi
chưa bao giờ có ý định nói cho cô ấy biết phần còn lại của câu chuyện. Carolyn
không tệ như cô trông thấy đâu”, anh nói thêm. “Tôi biết cô ấy từ lâu rồi và tôi
mến cô ấy. Cô ấy cứ đinh ninh trong đầu rằng chúng tôi sẽ cưới nhau và xem cô
là tình địch. Tôi nói thẳng ra hết rồi. Và tôi nghĩ cô ấy hiểu điều đó.”
“Cám ơn.”
“Khi trở về nhất
định cô ấy sẽ khác”, anh nói tiếp. “Tôi tin chắc là cô ấy sẽ xin lỗi.”
“Không cần đâu”,
cô nói. “Đâu có ai biết chuyện thực ra như thế nào. Tôi không đủ can đảm để kể
hết cho mọi người.”
Matt cho tay vào
túi quần và nhìn cô chăm chăm. Mặt anh xuất hiện vài nếp nhăn, còn hai mắt thì
thâm quầng. Trông anh có vẻ tiều tụy. “Nếu có thể thì tôi đã ngăn được chuyện
đó rồi”, anh dằn từng tiếng.
Có vẻ như anh
thực sự bực bội về chuyện đó. “Sếp đâu thể ngăn mọi người nghĩ điều họ thích.
Không sao đâu. Tôi sẽ quen thôi.”
“Quen gì mà
quen. Người nào mà đến đây mang theo thứ gì tương tự như mẩu báo lúc nãy là tôi
ném qua cửa sổ đấy.”
Leslie cười khẽ,
“Cám ơn sếp. Nhưng không cần vậy đâu. Tôi tự lo cho mình được.”
“Nhìn mặt
Carolyn, chắc hẳn cô cũng chẳng vừa với cô ấy nhỉ”, anh trầm ngâm.
“Tôi nghĩ chị ấy
không thực sự quá tệ.” Cô liếc nhìn anh rồi lảng đi. “Chị ấy chỉ ghen thôi mà.
Thật ngốc quá. Sếp đâu có tình ý gì với tôi.”
Có một khoảng
lặng đầy căng thẳng. “Sao cô nghĩ vậy?”
“Tôi đâu thuộc
mẫu người như chị ấy”, cô nói đơn giản. “Chị ấy đẹp, giàu có, xuất thân từ gia
đình danh giá.”
Matt bước một
bước về phía cô, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt đang nghếch lên của cô. Leslie
không có dấu hiệu gì tỏ vẻ sợ hãi, nên anh bước thêm bước nữa. “Không sợ sao?”,
anh hỏi nhỏ.
“Sợ sếp á?”, cô
cười hiền. “Đương nhiên là không.”
Anh có vẻ ngạc
nhiên, tò mò, thậm chí khó hiểu.
“Thực ra, tôi
thích gấu”, cô nói và cười toét miệng.
Nét mặt của cô
kích thích anh. Anh mỉm cười. Mắt sáng lấp lánh. Đột nhiên anh nắm lấy thành
ghế và xoay đến khi mặt cô cách mặt mình chừng một phân.
“Tôi không quan
tâm, cô Murry”, anh thì thào, cười trễ nải, rồi khẽ khàng áp môi vào môi cô.
Leslie ngừng
thở.
Anh ngẩng đầu
lên, nhìn sâu vào mắt cô để cố xác định xem liệu cô có sợ hãi hay không. Anh
trông thấy mạch máu nơi cổ cô phập phồng và nghe hơi thở cô nhè nhẹ nhưng gấp
gáp. Leslie hơi căng thẳng. Nhưng không phải là sợ hãi. Anh biết phụ nữ đủ để
chắc chắn điều đó.
Matt khẽ cưỡi,
nhìn cô thăm dò: “Có bình phẩm hay ho nào nữa không?”. Anh trêu chọc cô bằng
lời thì thào ve vuốt.
Leslie do dự.
Anh không gây hấn, đòi hỏi hay mỉa mai. Cô nhìn đăm đăm vào mắt anh, tìm kiếm
dấu hiệu xác nhận cho cách hành xử mới lạ này.
Anh đưa ngón tay
trỏ rê rê quanh môi cô. “Được không?”
Leslie cười ngập
ngừng, có thể nhận thấy rõ ràng rằng mình đang căng thẳng nhưng không hề thấy
sợ anh. Tim cô đập dồn dập nhưng không phải theo kiểu sợ hãi. Và anh biết điều
đó.
Anh cúi xuống và
âu yếm hôn cô lần nữa.
“Anh đầy mùi xì
gà ấy”, cô thì thào ranh mãnh.
“Ừ, nhưng anh
không định bỏ hoàn toàn đâu, dù mấy cô thư ký suốt ngày chĩa súng phun nước vào
anh”, anh nói nhỏ. “Thế nên em mau chóng làm quen với nó đi là vừa.”
Leslie im lặng
nhìn sâu vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh.
Anh đặt ngón tay
cái lên vành mô của cô và mỉm cười. “Anh được mời dự tiệc ở nhà Ballenger tháng
tới. Lúc đó em cũng đã tháo bột rồi. Mua một chiếc váy mới rồi đi cùng anh nhé?”,
anh cúi xuống cọ cọ môi và trán cô. “Họ có thuê một ban nhạc Latin đến chơi
đấy. Mình có thể nhảy với nhau lần nữa.”
Leslie không
nghe thấy anh nói gì. Nhìn môi anh khiến tim cô đập loạn lên. Cô mỉm cười khi
nghếch mặt lên đón nhận những nụ hôn dịu dàng, như hoa hướng dương hướng về mặt
trời. Anh nhận thấy điều đó và áp môi vào má cô rồi bật cười.
“Ở văn phòng như
thế này không được đâu”, cô thì thào.
Matt nhấc đầu
lên nhìn quanh. Văn phòng trống trơn và không có ai đi lại ngoài hành lang. Anh
đưa mắt xuống cô, nhướng một bên mày.
Leslie bật cười
bẽn lẽn.
Nụ cười của cô
khiến anh bị kích thích, tia sáng ranh mãnh trong đôi mắt anh chợt mờ đi. Anh
khum hai bàn tay to lớn ôm trọn lấy khuôn mặt cô và lại cúi xuống. Lần này nụ
hôn của anh không nhẹ nhàng và ngắn nữa.
Khi nghe cô rên
lên, anh ngay lập tức lùi ra. Mắt anh sáng bừng lên đấy xúc cảm mãnh liệt. Anh
buông mặt cô ra và đứng lên, nhìn cô trang nghiêm. Matt chớp mắt, như thể đang
nhớ lại những cuộc chạm trán giữa họ trước đây khi mà anh đã không tử tế mà cứ
cố tình thô lỗ với cô.
Leslie đọc được
cảm giác tội lỗi trên khuôn mặt anh và cau mày. Cô hoàn toàn khờ khạo về quan
hệ nam nữ, điều mà lẽ ra suốt những năm tháng qua cô có thể biết đến theo cách
thông thường nhất.
“Anh không có ý
làm thế”, anh khẽ nói. “Anh xin lỗi.”
“Không sao mà”,
cô lắp bắp.
Matt hít một hơi
thật dài và sâu, “Bây giờ em không có gì phải sợ hãi nữa cả. Anh hi vọng em
biết điều đó.”
“Em đâu có sợ”,
cô đáp.
Mặt anh đanh lại
khi nhìn cô. Một tay anh nắm chặt lại trong túi. Tay kia nắm chặt bên hông. Cô
vô tình nhìn xuống và nín thở khi trông thấy cảnh tượng đó.
“Anh đau phải
không!”, cô hét lên, đưa tay chạm vào chỗ xây xước đang khô lại, cùng với mấy
vết bầm xung quanh.
“Nó sẽ lành mà”,
anh nói cộc lốc. “Chắc gã ta cũng thế.”
“Gã ta?”, cô
thắc mắc.
“Ừ. Cái gã phóng
viên chết tiệt hôm nọ đến đây tìm em đấy.” Mặt anh đanh lại. “Anh đã khuấy tung
Houston để tìm cho ra gã. Khi rốt cuộc anh cũng tìm được và gửi gã về cho sếp
của gã. Sẽ không có bất kỳ rắc rối nào đến với em từ bọn họ nữa, sẽ không bao
giờ. Thực ra, gã sẽ dành phần còn lại của cuộc đời khốn khổ của mình để viết
cáo phó.”
“Gã đưa anh ra
tòa thì sao...”
“Cứ việc, sau
khi những luật sư của anh dạy cho gã hiểu”, anh đáp lại thẳng thừng. “Gã sẽ trả
phí kiện cho đến già. Nghĩ xem tuổi của anh và của gã cách nhau thế não, có thế
đến lúc ấy anh xuống mồ rồi cũng nên.” Anh dừng lại để nghĩ về chuyện đó. “Anh
dám chắc rằng số tiền còn lại trong bất động sản của anh đủ để giữ cho gã đi
kiện cho đến đồng xu cuối cùng!”, anh nói thêm sau một phút. “Gã thậm chí còn
không được yên dù cho anh có nằm dưới ba tấc đất!”
Leslie không
biết nên cười hay khóc. Anh cáu tiết, gần như run lên vì giận.
“Nhưng em có
biết điều gì khiến anh đau đớn nhất không?”, anh nói thêm, nhìn xuống đôi mắt
âu lo của cô. “Những gì gã đó làm vẫn không tệ bằng những gì anh đã làm với em.
Sẽ không bao giờ anh có thể tha thứ cho mình về điều đó. Cho dù anh có sống đến
trăm tuổi.”
Thật bất ngờ. Cô
nghịch nghịch bàn phím, không nhìn anh. “Em cứ tưởng... anh sẽ bắt lỗi em khi
biết toàn bộ câu chuyện.”
“Vì sao chứ?”,
anh hỏi với giọng khàn đi.
Leslie cử động
đôi vai một cách kém thoải mái. “Báo chí cho rằng đó là lỗi của em, rằng chính
em là khởi nguồn cho sự việc.”
“Ôi trời!”, anh
quỳ xuống và bắt cô nhìn vào mặt mình. “Mẹ em đã kể cho anh nghe toàn bộ câu
chuyện”, anh nói. “Bà đã khóc như một đứa trẻ khi kể xong.” Anh dừng lại, đưa
tay dịu dàng vuốt ve mặt cô. “Có biết bà nói gì không? Rằng nhất định bà sẽ lấy
làm mãn nguyện sống phần còn lại của đời mình trong nhà giam nếu em có thể tha
thứ cho những chuyện bà đã làm.”
Leslie cảm thấy
nước mắt tuôn trào. Cô đưa tay định gạt nước mắt, nhưng anh đã kịp kéo mặt cô
sát vào mặt mình và hôn lên đó dịu dàng đến nỗi khiến cô càng khóc nhiều hơn.
“Nào”, anh thì
thào. “Em không được khóc như thế chứ. Giờ mọi chuyện đã qua rồi. Anh sẽ không
bao giờ để em chịu thiệt thòi nữa. Anh hứa đấy.”
Nhưng cô không
thể ngăn được cơn nức nở. “Ôi, Matt...!”
Tất cả những bản
năng bảo vệ trỗi dậy trong anh. “Đến đây với anh nào”, anh khẽ nói, đứng lên bế
lấy cô, cả đôi nạng và đi ra hành lang vắng tanh rồi vào phòng mình.
Cô thư ký của
anh trông thấy vội mở cửa, cau mày nhìn khuôn mặt đỏ bừng đầy nước mắt của
Leslie.
“Sếp uống cà phê
hay rượu ạ?”, cô hỏi Matt.
“Cà phê đi. Khoảng
ba mươi phút nữa hãy mang đến nhé. Và đừng nối máy cho tôi nếu có ai gọi đến.”
“Vâng, thưa sếp.”
Cô đi ra đóng
cửa lại. Matt ngồi xuống sofa màu rượu burgundy, vỗ về Leslie trong khi cô sụt
sùi trong lòng anh.
Anh dúi chiếc
khăn tay vào tay cô và nựng nịu âu yếm cho đến khi cơn khóc nguôi đi.
“Anh sẽ thay đổi
đồ đạc trong phòng này”, anh nói nhỏ. “Có thể cả ván ốp nữa.”
“Sao lại thay?”
“Vì chúng có thể
khiến em nhớ lại những ký ức đau long”, anh nói. “Anh có cảm giác như thế.”
Giọng Matt cay
đắng. Cô nhớ lại lần bị ngất tại chính cái sofa này. Cô ngước lên nhìn anh
không hờn trách hay buộc tội. Mắt đỏ mọng và đầy tò mò.
Anh vuốt hai má
cô, mỉm cười. “Em đã có một quãng thời gian khổ sở, đúng không?”, anh hỏi khẽ. “Liệu
lúc này mà nói rằng một người đàn ông bình thường không cư xử với một phụ nữ,
nhất là một cô bé còn trong trắng ngây thơ, theo cách bọn cục súc kia đã làm
thì có hiệu quả gì không?”
“Em biết điều đó”,
cô đáp. “Chỉ là báo chí và công chúng biến em thành một kẻ không hơn gì gái
gọi. Em không phải như thế. Nhưng đó là cách người ta nghĩ về em. Nên em cứ
chạy, và chạy, và trốn... nếu không nhờ Ed và bố cậu ấy, cùng với bạn em
Jessica, em không biết mình phải xoay xở như thế nào. Em không còn gia đình.”
“Em còn mẹ mà”,
anh nhắc. “Bà muốn gặp em. Nếu em chịu gặp bà, anh sẽ đưa em đến đó bất kỳ khi
nào em muốn.”
Leslie ngập
ngừng. “Anh biết là mẹ em vào tù vì tội sát nhân mà?”, cô hỏi.
“Anh biết.”
“Anh là người có
danh tiếng ở đây đấy”, cô nhắc.
“Ôi trời, em
đang cố bảo vệ anh đấy à?", anh hỏi kèm theo tiếng thở dài chế giễu. “Này,
anh không quan tâm đến chuyện thiên hạ đàm tiếu đâu nhé. Nếu họ bàn tán về anh,
có nghĩa là ai đó sẽ được họ để yên.” Anh lấy khăn lau hai bên má cô. “Nhưng em
nhớ cho kĩ đây này, không một phóng viên nào dám tiếp cận anh nữa.” Anh trề
môi, “Anh có thể đảm bảo sẽ có một phóng viên ở Houston phải chạy mất dép nếu
lần tới còn trông thấy anh.”
Leslie bất ngờ
vì để bảo vệ cô mà anh phải gặp rắc rối đến như thế. Cô ngồi yên trong lòng anh
nhìn đăm đăm bằng đôi mắt như mắt mèo, mở to, đẫm ướt và tò mò.
Đôi mắt ấy tác
động đến anh một cách lạ lùng. Matt cảm thấy cơ thể mình hưởng ứng theo cảm
giác ấy và anh muốn nín thở. Anh đặt cô xuống sofa trước khi cô nhận thấy anh
đang bị kích thích.
Leslie sửng sốt
vì sự đột ngột đó. Cô ngồi bên anh với vẻ mặt ngạc nhiên.
Matt đứng lên
thật nhanh và quay đi, xoay lưng lại về phía cô. “Em uống cà phê nhé?”, anh hỏi
cộc lốc.
Cô cựa quậy một
chút, nhìn chằm chằm vào anh với sự tò mò không giấu giếm. “V... âng, cám ơn
anh.”
Anh đi tới điện
thoại nội bộ gọi cô thư ký mang cà phê vào. Anh vẫn xoay lưng về phía Leslie,
và cửa đi, ngay cả khi Edna mong cà phê vào và đặt lên cái bàn thấp trước sofa.
“Cảm ơn cô,
Edna.”
“Không có gì,
thưa sếp.” Cô nháy mắt với Leslie và cười trấn an, khẽ khàng đóng cửa lại sau
lưng.
Cô rót cà phê
vào tách, nhìn anh mệt mỏi. “Anh không uống cà phê à?”
“Chưa”, anh nói
nhỏ, cố làm dịu cơn kích động.
“Mùi thơm quá.”
“Ừ, nhưng lúc
này người anh đang không ổn, đưa thêm cà phê vào là có chuyện ngay.”
Leslie không
hiểu. Anh cảm thấy ánh mắt cô dán chặt vào lưng mình, anh quay lại bật cười.
Anh thấy bất ngờ và cả thích thú khi nhận thấy cô không biết anh đang gặp phải
rắc rối gì.
Anh đi lại sofa
và ngồi xuống, lắc đầu khi cô đưa cho anh một tách đầy cà phê.
“Có gì không ổn
sao?”, cô hỏi.
“Không có gì cả,
bé yêu”, anh dài giọng. “Ngoại trừ việc Edna vừa cứu em khỏi gặp 'rắc rối to'
đấy, mà em thậm chí còn không biết.”
Leslie nhìn chăm
chăm vào đôi mắt hấp háy của Matt, bối rối tột độ.
“Thôi, không có
gì đâu”, anh bật cười, nhấp một ngụm cà phê. “Một ngày khi ta biết nhau nhiều
hơn, anh sẽ nói cho em hiểu.”
Leslie nhấp một
ngụm cà phê và cười lơ đãng. “Từ lúc ở Houston về anh rất khác.”
“Anh đã bị giáng
cho một đòn chí mạng.” Anh đặt tách cà phê xuống, nhưng ánh mắt vẫn nán lại
trên nó. “Anh không thể nhớ trước đây có bao giờ mình đối xử bất công với một
người nào chưa, chứ đừng nói gì đến nhân viên. Anh thấy trong lòng không yên
khi nhớ lại những gì đã nói và làm với em.” Anh nhăn mặt, vẫn không nhìn thẳng
vào cô. “Lòng tự ái của anh bị đụng chạm khi em để Ed lại gần còn với anh thì
em tìm cách tránh xa. Anh không bao giờ thôi tự hỏi tại sao.” Anh bật cười
gượng gạo, “Gần như suốt những năm trưởng thành, đàn bà cứ tự nguyện lăn xả vào
anh, ngay cả trước khi anh trở nên giàu có.” Anh liếc nhìn cô. “Nhưng anh không
thể đến gần em, ngoại trừ một lần, trên sàn nhảy.” Mắt anh nheo nheo. “Và đêm
hôm đó, em để anh vuốt ve mình.”
Leslie cũng nhớ
cảm giác của đôi mắt, đôi tay và đôi môi anh lên da thịt mình như thế nào. Cô
hít một hơi thật sâu.
Anh chớp mắt, “Đấy
là lần đầu tiên, phải không?”
Cô nhìn lảng đi.
“Thậm chí anh
còn làm vấy bẩn cả lần đó, những ký ức đẹp.” Anh nhìn xuống bàn tay mình. “Anh
đã gây ra nhiều điều tệ hại quá, Leslie à. Anh không biết làm lại như thế nào
cả.”
“Em cũng không
biết nữa”, cô thú nhận. “Chuyện xảy ra với em ở Houston là một trải nghiệm vô
cùng tồi tệ, giá mà lúc đó em lớn tuổi hơn, chín chắn hơn... Em đã từ bỏ mọi
cuộc hẹn sau đó, vì trong đầu em lúc nào cùng liên tưởng sự gần gũi về thể xác
với sự kiện kinh hoàng năm mười bảy tuổi. Em không thể chịu nổi khi đàn ông
muốn hôn chúc em ngủ ngon. Em lùi ra xa và họ nghĩ em là một kiểu người kỳ quái
gì đó.” Cô khép mắt lại và run rẩy.
“Kể anh nghe
chuyện ông bác sĩ đi nào.”
Leslie lưỡng lự.
“Ông ta chỉ biết qua những gì được nghe kể thôi, em đoán thế. Nhưng ông ta
khiến em thấy mình giống như rác rưởi.” Cô quàng hai tay quanh ngực và cúi
người về phía trước. “Ông ta lau vết thương và băng bó chân em. Ông ta nói rằng
họ có thể gửi em trở lại bệnh viện từ nhà giam để lo phần còn lại.”
Matt lẩm bẩm đầy
hằn học.
“Đương nhiên em
đâu có vào nhà giam, mà là mẹ em. Cái chân đau không chịu nổi. Em không có bảo
hiểm y tế, còn cha mẹ Jessica thì nghèo, nghèo lắm. Không ai có đủ tiền để phẫu
thuật cho em. Em chỉ đủ tiền để đến gặp một bác sĩ ở phòng khám xương và ông ấy
bó bột cho em, tự cho rằng mình đã làm đúng cách. Ông ấy không chụp X quang vì
em không đủ tiền.”
“Em cũng may đấy
vì chỗ xương gãy đó có thể chữa lại được”, anh nói, nhìn xuống khi nghĩ thầm
trong lòng rằng những run rủi của cô không chỉ là cơn đau đớn từ chính sự việc
đó mà cả cái hậu quả khốn khổ về sau nữa.
“Khi cái chân
lành, em bị khập khiễng nhưng vẫn đi được.” Cô thở dài. “Rồi em ngã ngựa.” Cô
lắc đầu.
“Anh thề là nếu
biết trước anh sẽ không đời nào làm thế với em”, anh nói, nhìn vào mắt cô. “Anh
rất cáu, không chỉ bởi em cứ tránh xa anh, mà còn vì anh khiến cho em tự làm
đau mình. Rồi ở buổi khiêu vũ nữa, chuyện thậm chí còn tệ hơn, khi anh nhận ra
chính những bước nhảy nhanh đó đã gây ra cơn đau nghiêm trọng cho em.”
“Nhưng nhờ đau
vậy lại hóa may đấy”, có bảo, “vì nhờ thế em mới được phẫu thuật tử tế. Em thực
sự rất biết ơn về điều đó.”
“Anh xin lỗi vì
tất cả.” Anh mỉm cười nhìn diện mạo mới của cô. “Đôi kính hợp với em đấy. Chúng
khiến mắt em to hơn.”
“Lúc trước em
luôn đeo kính như thế này cho đến khi cánh phóng viên bắt đầu bán ý tưởng cho
một bộ phim truyền hình về sự việc xảy ra. Em nhuộm tóc và đeo kính sát tròng,
ăn mặc hệt một bà góa, làm mọi điều có thể để thay đổi bề ngoài của mình. Nhưng
Jacobsville là cơ may cuối cùng của em. Em nghĩ nếu bị phát hiện ở đây, thì ở
bất kỳ nơi nào mình cũng bị lần ra thôi.” Cô kéo váy phủ chỗ chân bó bột.
“Em không phải
lo lắng về chuyện đó nữa”, anh nói. “Nhưng anh muốn cho luật sư của mình nói
chuyện với mẹ em. Anh biết”, anh nói, khi cô ngước mặt lên nhìn anh lo âu, “Thế
có nghĩa là sẽ gợi lại nhiều ký ức không vui, nhưng ta có thể tìm cách giảm án
cho bà hay thậm chí đề nghị được xét xử lại. Có những hoàn cảnh làm giảm nhẹ
tội. Ngay cả một luật sư bào chữa công cũng không giỏi bằng một luật sư hình sự
kinh nghiệm.”
“Anh hỏi bà
chuyện đó chưa?”
Matt gật đầu. “Bà
thậm chí không tỏ vẻ tán đồng hay phản đối. Bà bảo em đã chịu đựng đủ đau khổ
vì bà rồi.”
Leslie cụp mắt
lại, nhìn vẩn vơ xuống chiếc váy đang mặc trên người. “Nói đúng hơn là cả hai
mẹ con em đều đau khổ. Nhưng em không thích cái ý nghĩ bà sẽ sống hết phần đời
còn lại trong nhà giam.”
“Anh cũng vậy.”
Anh chạm vào tóc cô. “Bà tóc vàng thực sự, phải không?”
“Vâng. Cha em
tóc đen, hệt như em và cũng mắt xám. Mắt mẹ xanh da trời. Em đã luôn ước ao em
có màu mắt giống mẹ.”
‘Anh thích mắt
em như thế này hơn.” Anh chạm vào gọng kính bằng kim loại. “Kính và mọi thứ.”
“Anh không có
vấn đề gì về thị giác đấy chứ?”, cô hỏi.
Anh bật cười, “Anh
gặp khó khăn trong việc nhìn thấy những gì ngay bên dưới mũi mình, một cách rõ
ràng.”
“Anh bị viễn thị
à?”, cô hỏi, hiểu lầm ý anh.
Anh chạm ngón
trỏ vào đôi môi mềm mại của cô và thôi cười. “Không. Anh đã tưởng nhầm vàng
thành kim tuyến.”
Ngón tay của anh
khiến cô cảm thấy căng thẳng. Cô lùi lại. Tay Matt rơi xuống và anh mỉm cười
trước sự ngạc nhiên của cô.
“Không có gây
chuyện nữa đâu. Anh hứa mà.”
Đôi mắt thích
thú của cô bắt gặp đôi mắt anh. “Thế có nghĩa là anh sẽ không hôn em lần nữa
phải không?”, cô đánh bạo hỏi.
“Ồ, hôn nữa chứ”,
anh đáp, vui vẻ. Anh khom người về phía trước. “Nhưng kể từ giờ phút này em sẽ
phải đuổi theo anh.”