Không thể thiếu em - Chương 02 - Phần 1
Chương 2:
Hoa kim ngân
Nhẫn đông đằng thường mọc
trên đống đá lộn xộn, bên đường dưới chân núi hoặc bờ dậu trong thôn xóm, giống
như cỏ dại. Trong “Thần nông bản thảo kinh” có nói nó là “lăng đông bất điếu”,
có nghĩa là qua mùa đông vẫn không héo tàn. Mặc dù giống cỏ dại nhưng nó lại có
một cái tên rất hay là hoa kim ngân.
1
Tối hôm sau Đổng Tri Vy vẫn phải tăng ca cùng sếp, gọi là tăng ca nhưng thực
chất là cùng anh đi ăn cơm, lúc ngồi trên xe Tri Vy thầm thở dài trong lòng. Tối
nay ăn cơm cùng một số ông chủ ngân hàng để liên hệ tình cảm, theo lệ vẫn là mời
mấy gương mặt xinh đẹp quen thuộc tới, cũng không biết sẽ kéo dài đến mấy giờ nữa.
Nhưng cô hiểu rất ít ông chủ có thể chịu được cảnh lúc gọi thì không thấy thư
ký của mình đâu, mặc dù anh biết cô đăng ký thi thạc sĩ nhưng làm người cũng phải
thức thời, là thư ký của Viên Cảnh Thụy thì càng phải hiểu rõ điều đó.
Thực ra anh có rất nhiều trợ lý, mỗi người phụ trách một việc khác nhau, còn
sự tồn tại của cô giống như một người làm việc tạp vụ, phụ trách nghe điện thoại,
sàng lọc khách hàng, sắp xếp tài liệu cấp dưới gửi lên, chỉ nghe thôi cũng đã thấy
công việc này như cần Quan Âm nghìn tay làm.
Cũng may cô cũng đã quen với việc một người làm công việc của nhiều người, nếu
không thì thực sự cô không thể chịu được. Huống hồ mức lương và phúc lợi Viên Cảnh
Thụy trả cho cô rất cao, không có lý do gì mà từ bỏ công việc này cả.
Chỉ là cô đã làm việc bên cạnh Viên Cảnh Thụy nửa năm, càng ngày càng hiểu về
người đàn ông này hơn. Mặc dù bình thường anh có phong cách lịch lãm, luôn luôn
mỉm cười, dễ gần với mọi người, làm việc lớn nhỏ gì cũng đều ung dung, thản nhiên.
Nhưng động vật có sừng đều ăn cỏ, chỉ có động vật ăn thịt mới suốt ngày giấu móng
vuốt của mình đi. Trên thương trường Viên Cảnh Thụy nổi tiếng ghê gớm, cho dù ở
công ty của mình thỉnh thoảng anh chỉ chau mày nhăn trán thì những nhân vật cấp
giám đốc giàu kinh nghiệm cũng đã phải thấp thỏm lo sợ huống hồ là một con tôm bé
nhỏ như cô.
Buổi tiệc được đặt trong một hoa viên tư gia nổi tiếng ở Thượng Hải, trên bàn
tiệc mọi người tự nhiên chạm cốc nói cười vui vẻ. Viên Cảnh Thụy lăn lộn trên thương
trường bao năm nên bất cứ tình huống nào cũng rất thành thạo, tiêu tiền cũng hào
phóng, đặc biệt là đối với phụ nữ, anh đã đứng dậy boa tiền ngay trên bàn tiệc,
chốc lát cả gian phòng ngập tràn tiếng cười của bầy oanh yến.
Lúc boa tiền cho Đổng Tri Vy, đồng tiền giấy màu đỏ được đưa tới trước mặt cô,
bất giác cô khẽ co người lại.
Mỗi tháng nhìn thấy con số trong bảng lương của mình tăng lên là một chuyện,
tiền mặt đưa ra trước mặt lại là chuyện khác, huống hồ với chế độ làm việc hoàn
thiện của Thành Phương, nếu làm việc ngoài tám tiếng đều có phụ cấp, cô cầm khoản
tiền này nữa thì coi là tiền gì đây?
Anh chau mày, đôi mắt nheo lại, cô biết là không ổn, đang định lên tiếng thì
cửa mở rầm một cái, tiếng ồn bên ngoài cũng lọt vào trong.
Tất cả mọi người trên bàn tiệc đều giật mình, có hai người đàn ông xông vào,
chắc chắn là uống quá nhiều rượu nên mặt mũi đỏ gay. Cả đám phục vụ lôi trước kéo
sau: “Quý khách, quý khách, xin lỗi, đây là phòng đặt riêng, quý khách, quý khách!”.
Một người đàn ông giằng co rồi chỉ tay thẳng mặt Viên Cảnh Thụy và gào lên:
“Viên Cảnh Thụy, mày đừng tưởng giết chết Trình Tuệ Mai là có thể ngồi yên hưởng
phúc, tao nói cho mày biết Thành Phương là của nhà họ Trương tao đây. Mày đợi đấy,
sẽ có người cho mày biết tay”.
Bác Trần vội vàng lao tới một tay túm luôn hai gã đàn ông đó lôi ra ngoài. Hai
gã đó còn vừa đi vừa chửi khiến nhiều người trong các phòng đều thò đầu ra xem,
có người còn to gan dám nhìn về phía phòng của Viên Cảnh Thụy rồi thì thầm bàn tán.
Giám đốc nhà hàng vội lau mồ hôi rồi chạy tới xin lỗi: “Xin lỗi anh Viên, thực
sự xin lỗi anh, bọn họ là khách từ nơi khác tới, nghe nói anh ở đây liền đột nhiên…”.
Viên Cảnh Thụy đã ngồi xuống, nghe thấy tiếng nói liền ngẩng đầu lên nhìn ông
giám đốc một cái, không có sắc thái biểu cảm gì đặc biệt, chỉ có điều đôi mắt sâu
xa hơn ngày thường.
Nhưng gương mặt của ông ta liền tái đi, vừa xin lỗi vừa xoa dịu: “Do chúng tôi
quản lý không tốt nên mới làm mất hứng của anh Viên và quý khách, buổi tiệc này
nhất định miễn phí, tôi sẽ cho người mang thêm mấy món hầm lên, các vị cứ dùng tự
nhiên”. Nói xong ông liền dẫn người của mình lui xuống, lúc ra ngoài còn cẩn thận
đóng cửa lại.
Trong phòng cũng có người khéo léo, thấy không khí căng thẳng liền nâng ly cười
nói ha ha, Viên Cảnh Thụy cũng cười và nói sẽ chuộc tội bằng cách tự mình uống ba
ly. Những người ngồi bên bảo Tri Vy rót rượu, cô do dự, mọi người đều đổ dồn vào
chúc rượu cô, cô biết mình không trốn được nên đành uống. Uống cạn liền có người
hoan hô, không khí đã náo nhiệt trở lại như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Tri Vy không giỏi uống rượu, mới có vài ly mà đã cảm thấy hai má nóng bừng bừng
như lửa, liếc mắt thấy sếp đang cầm ly rượu nhìn mình. Tửu lượng của Viên Cảnh Thụy
rất cao, là kiểu càng uống càng tỉnh, uống nhiều khiến hai mắt anh long lanh, nếu
là người phụ nữ khác thì lúc này sẽ cảm thấy vui mừng vì được sếp để ý, nhưng cô
lại cảm thấy sợ hãi, cô vội quay mặt nhìn đi chỗ khác, không dám nhìn anh nữa.
Uống thêm hai cốc nữa thì Đổng Tri Vy chịu hẳn, cô mượn cớ vào nhà vệ sinh để
ra ngoài hít thở không khí trong lành. Hai chân mềm nhũn không đi thẳng được nữa,
cô đành vịn vào tường, sắp tới chỗ quẹo ở hành lang cô chợt nghe thấy tiếng đàn
ông đang thì thào. Cô nhớ giọng nói này, chính là ông giám đốc nhà hàng mặt mũi
trắng bệch đứng ở cửa phòng ban nãy.
“Vâng vâng, là ông Viên”.
Cô không nghe thấy tiếng trả lời, chắc là đang nói chuyện điện thoại, một lúc
sau ông ấy nói tiếp: “Tôi hiểu, tôi hiểu, tôi qua đó chào hỏi rồi, lần sau sẽ cẩn
thận hơn”.
Nghe ông ấy nhắc tới Viên Cảnh Thụy Tri Vy không đi tiếp nữa, cô sợ mình say
đi lại sẽ gây tiếng động, nhưng cũng không quay về ngay mà cứ đứng dựa tường và
cố gắng giữ im lặng. Cho đến khi cuộc điện thoại đó kết thúc lại nghe thấy tiếng
người nói, chắc là người đứng bên cạnh ông giám đốc từ trước bây giờ mới lên tiếng.
“Giám đốc, chuyện này mà cũng cần gọi điện thoại quốc tế cho sếp sao? Có phải
chúng ta kêu hai người kia xông vào đâu”.
Ông giám đốc này chắc đã nín nhịn lâu lắm rồi cuối cùng cũng có cơ hội xả giận,
ngay lập tức liền mắng xối xả: “Cậu hiểu cái đếch gì chứ, Viên Cảnh Thụy là người
thế nào? Đắc tội với anh ta được sao?”.
Giọng nói đay nghiến gườm gườm khiến Đổng Tri Vy nghe mà lạnh người, mặc dù
thế nhưng ông giám đốc vẫn nén giọng như sợ người khác nghe thấy.
Đổng Tri Vy đang định đi khỏi đó thì đã thấy hai người kia bước ra, ngẩng đầu
lên thấy cô đứng ở hành lang liền sững lại, nhưng họ không nhận ra cô là ai. Hai
người đó dừng lại hỏi: “Cô có cần giúp gì không?”.
Tri Vy lắc đầu, cả hai liền bước qua cô rồi vội vã rời khỏi đó.
Nhìn đi, cho dù không có những suy đoán hoang đường, kỳ lạ về cái chết của vợ
anh nhưng cô cũng có thể chắc chắn rằng Viên Cảnh Thụy là người vô cùng đáng sợ.
Buổi tiệc hôm đó bề ngoài vẫn kết thúc trong vui vẻ, sau khi tàn tiệc giám đốc
nhà hàng tươi cười tiễn Viên Cảnh Thụy ra tới cửa. Tri Vy ra ngoài chậm hơn một
chút, nhiều năm làm thư ký khiến cô hình thành thói quen, luôn luôn ở lại sau cùng
trong các bữa tiệc để kiểm tra một lượt xem có ai bỏ quên thứ gì không, đặc biệt
là của sếp mình.
Đừng hi vọng những người đàn ông đã uống rượu sẽ nhớ những thứ mang theo bên
mình, có lúc ngay cả bản thân mình họ cũng đánh mất.
Thực ra trước đó cô cũng hơi say nhưng sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt bằng
nước lạnh cô thấy khá hơn nhiều. Về bàn tiệc không biết tại sao không ai chúc rượu
cô nữa, tới lúc ra về cũng thấy khá hơn chút nữa, chí ít là đi lại được bình thường.
Lúc Tri Vy cầm áo của sếp mình ra ngoài cửa thì khách khứa cũng vừa lên xe rời
khỏi đó. Ông giám đốc đứng đó quay lại nhìn thấy cô thì sững lại, chắc là nhớ lại
những lời mình nói ban nãy, gương mặt biến sắc.
Bác Trần lái xe tới cửa, Viên Cảnh Thụy bước ra ngoài, ông giám đốc lùi lại
rồi đi tới bên Tri Vy hạ giọng thăm dò: “Thưa cô, ban nãy…”.
Đổng Tri Vy cảm thấy ông ấy thật đáng thương nhưng chỉ “a” lên một tiếng rồi
tiếp: “Ban nãy? Ban nãy đã xảy ra chuyện gì?”.
Ông giám đốc vội xua tay, trong lòng cảm thấy yên tâm phần nào, sau đó tiễn
hai người ra xe và cúi người mở cửa, miệng còn xin lỗi thêm câu nữa rồi đóng cửa
xe lại cho họ.
2
Sau khi lên xe Đổng Tri Vy ngồi ở ghế lái phụ, động tác đầu tiên là cúi người
thắt dây an toàn. Thời gian hiển thị trên đồng hồ đã là gần sáng, lúc dây an toàn
vào chốt “cách” một cái cô thấy sức chống đỡ của bản thân bay biến hết, men rượu
và cảm giác mệt mỏi khiến cô cảm thấy cả người rệu rã, chỗ nào cũng nhũn cả ra.
Xe chạy, con phố rộng rãi và yên tĩnh, đèn đường chạy dài tới vô tận, tiếng
điều hòa ấm áp vang lên đơn điệu nhưng đều đều. Cả người mệt mỏi rã rời nhưng lạ
một điều là thần kinh cô rất căng thẳng, đôi mắt như bị chống đỡ bởi sức mạnh nào
đó, mặc dù cay xè nhưng không tài nào khép lại được.
Có lẽ do hai người đột ngột xông vào gian phòng khiến cô cảm thấy bị kích thích
quá mạnh, từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ lại có người dám chỉ vào mặt Viên
Cảnh Thụy mà mắng chửi trước bao nhiêu người như thế.
Trong xe không có tiếng nhạc, sếp cô ngồi ghế sau cũng không nói gì. Một lúc
sau cô nhìn qua gương chiếu hậu thấy gương mặt nghiêng của anh đang nhìn ra ngoài
cửa xe. Những ngọn đèn đủ màu sắc vẫn sáng bên ngoài cửa phảng phất lướt qua mặt
anh qua lớp cửa kính, bóng sáng loang lổ như một bức tranh dầu.
“Bọn họ đâu?”.
Viên Cảnh Thụy lên tiếng, không khí yên tĩnh trong xe đột nhiên bị phá vỡ khiến
Đổng Tri Vy luống cuống, tim bỗng nhiên đập rộn rã.
Bình thường cô không dễ bị giật mình như thế, rượu đúng thực không phải là thứ
tốt đẹp gì.
Trước khi trả lời bác Trần quay sang nhìn Tri Vy, cô rất muốn giơ tay nói mình
không muốn nghe, đợi khi nào cô không có mặt hai người thảo luận cũng chưa muộn,
nhưng bác Trần đã lên tiếng.
“Say hết rồi, tôi đưa họ về rồi”.
Nghĩ cũng biết quá trình ấy không đơn giản như thế, Viên Cảnh Thụy khẽ nhếch
môi nói: “Bác vất vả rồi”.
Không khí trong xe dễ chịu hơn nhiều, ngay cả Đổng Tri Vy bất giác cũng khẽ
thở phào.
Hóa ra cô căng thẳng là do ảnh hưởng từ tâm trạng của sếp.
Chiếc xe lặng lẽ lăn bánh trên đường đêm yên tĩnh, Viên Cảnh Thụy sống trong
một căn hộ cao cấp ở bên núi. Căn hộ rộng cả nghìn mét nhưng chỉ có một mình anh,
Đổng Tri Vy may mắn được bước vào đó một lần, lúc bước ra trong lòng cô còn lẩm
bẩm - cũng không sợ gặp ma.
“Tới đây rẽ trái, đưa thư ký Đổng về nhà”. Viên Cảnh Thụy lại lên tiếng.
Lần này ngay cả bác Trần cũng ngẩng đầu lên nhìn anh qua gương chiếu hậu, Đổng
Tri Vy còn ngạc nhiên hơn.
Đây không phải là lần đầu tiên cô tăng ca, mấy lần trước đều là bác Trần đưa
Viên Cảnh Thụy về trước rồi đưa cô về sau, đã thành thói quen rồi, đột nhiên lần
này được ưu tiên khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
“Nơi này rất gần nhà cô, không phải sao?”. Anh chỉ ra ngoài cửa xe, đôi mắt
hoàn toàn tỉnh táo.
Bên ngoài đúng là khu phố cũ mà Đổng Tri Vy quen thuộc từ tấm bé.
Bác Trần nhanh chóng rẽ vào con phố chật hẹp, bóng đêm bao trùm lên khu phố
cổ, hai bên dãy phố đều là những căn nhà cũ chưa được tháo dỡ, đèn đường không có,
đèn xe liên tục chiếu sâu vào trong ngõ, đi nữa là không vào được. Đổng Tri Vy tự
đẩy cửa xe bước xuống và nói “Cảm ơn” sau đó cô nói thêm: “Đoạn đường còn lại tôi
tự đi bộ vào là được rồi”.
Bên kia vang lên tiếng mở cửa xe, cô quay lại thấy Viên Cảnh Thụy cũng bước
xuống.
“Tôi tiễn cô”.
Suýt chút nữa cô định cắn lưỡi để xác minh lại đêm nay thật giả thế nào, nhưng
Viên Cảnh Thụy đã bước tới cạnh cô. Trời lạnh, anh bước từ trong xe ấm áp ra, trên
người lại không mặc áo khoác, thấy cô đứng im bất động anh lên tiếng:
“Không muốn về nhà à?”.
Đổng Tri Vy cũng đành nghe theo, cô gật đầu rồi chỉ: “Nhà tôi ở bên này”.
Từ cửa ngõ cho tới nhà cô vẫn còn một đoạn đường, nhà Tri Vy ở phía bắc Bãi
Ngoài, tít sâu trong khu phố cổ. Thông tin dỡ bỏ đã ầm ĩ từ mấy năm trước, những
gì cũ nát nơi đây đều đang đợi được dọn dẹp sạch sẽ nhưng đáng tiếc là, việc dỡ
bỏ được chờ đợi như thế nhưng cho tới giờ vẫn im hơi lặng tiếng.
Những ngôi nhà mái bằng kiểu cũ ở hai bên ngõ đều giăng bạt kín mít, thậm chí
có một số căn gác vắt ngang qua con ngõ nhỏ chật hẹp, tầng lầu thấp nên một số người
cao to đi qua đều phải cúi người xuống nếu không rất có thể sẽ va đầu vào.
Suốt dọc đường đi Đổng Tri Vy luôn cẩn thận với người đàn ông bên cạnh mình,
nếu như sếp vì đưa cô về nhà mà đâm vào tường hoặc ngã lộn thì cô không dám đảm
bảo ngày mai mình có chắc chắn giữ được công việc không nữa.
Cô có thể khẳng định chắc chắn hành động thất thường của Viên Cảnh Thụy trong
đêm nay là do anh đã uống say, con người khi uống say có muôn hình vạn trạng. Cô
đã từng thấy một người là dân văn nghệ sau khi uống say nhất định phải đọc thuộc
lòng bài trường hận ca, còn có người là kiện tướng thể thao vì muốn chứng minh mình
không say mà nhất quyết muốn khiêu khích với chiếc thang thoát hiểm vừa cao vừa
nhỏ. Với một số người, không thể phán đoán trạng thái say của họ qua biểu hiện bên
ngoài, ví dụ như Viên Cảnh Thụy, cô phải nhớ kỹ điều này mới được để lần sau còn
đề cao cảnh giác.
Nhưng kỳ lạ là khả năng “luồn lách” trong ngõ nhỏ của Viên Cảnh Thụy giỏi hơn
cô tưởng tượng nhiều, trên thực tế biểu hiện của anh không thể dùng từ “giỏi” để
hình dung mà phải là “quá giỏi”. Thậm chí cùng lúc anh có thể né được cây sào phơi
quần áo thò ra ngoài đường và đưa tay kéo cô suýt nữa ngã nhào vì giẫm phải rãnh
nước, anh nói: “Cẩn thận”.
Đổng Tri Vy đỏ bừng mặt, may mà trong bóng tối nên chắc sếp không nhìn thấy.
“Xin lỗi, tôi không để ý dưới chân”. Cô cố ra vẻ điềm tĩnh và xin lỗi.
“Cô say rồi”. Anh đáp.
“Làm gì có”. Cô nghe thấy một giọng nói to vang lên, sau đó ngay lập tức nhận
ra người đó là mình, cô xấu hổ lấy tay bịt miệng lại.
Mặc dù trong ánh điện tối mờ mờ nhưng cô vẫn nhìn thấy anh cười để lộ hàm răng
trắng bóng.
Cũng may sắp tới nhà cô rồi, lúc tạm biệt cô không biết phải nói gì, nhìn ngõ
nhỏ tối thui đằng sau lưng anh, cô có phần lo lắng.
“Đường ở đây khó đi lắm, anh…”.
Anh cười: “Không sao, đường ở đây tôi quen”.
Nói xong anh quay người đi luôn.
Đổng Tri Vy đứng sững dưới nhà, bóng tối nhanh chóng nuốt trọn bóng hình anh,
cô nghe thấy tiếng “xoẹt”, hình như có người châm thuốc nhưng cô không chắc lắm,
khói đêm bay nhè nhẹ trong ngõ tối thanh vắng khiến mọi thứ trở nên mơ hồ như một
giấc mơ.
“Tri Vy, là con à?”. Cầu thang sau lưng cô vang lên tiếng bước chân, có người
đang lần đường bước xuống, gọi tên cô.
Tri Vy quay lại, là mẹ cô.
Mẹ Tri Vy là một người phụ nữ nhỏ nhắn, đầu tóc chải gọn gàng được gập gọn bằng
một chiếc cặp cong cong màu đen của những năm tám mươi, nhiều năm rồi vẫn không
hề thay đổi. Mặc dù không nhìn thấy nhưng bà luôn ăn mặc, chải đầu gọn gàng. Lúc
này bà đang đứng ở đầu cầu thang nói chuyện với cô, gương mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
Cô sực tỉnh rồi bước lên trước cầm lấy tay mẹ: “Là con mới về, mẹ, sao muộn
thế này rồi mẹ còn chưa ngủ?”.
Cầm tay con gái, gương mặt bà Đổng đã an tâm phần nào: “Mẹ không ngủ được, hôm
nay đi ăn cơm uống rượu cùng sếp à? Từ xa đã ngửi thấy mùi rượu rồi”.
Tri Vy ngửi áo khoác của mình, quả nhiên mùi rượu còn tỏa ra trong không khí,
có muốn giấu cũng không được. Sợ để lộ là mình say, lúc dìu mẹ lên gác cô càng cẩn
thận hơn, miệng nói: “Chỉ uống có một chút thôi mà, không sao đâu mẹ”.
Mẹ cô vẫn thấy xót con, bà xoa nhẹ tay cô và nói: “Công việc vất vả quá”.
“Không vất vả đâu mẹ, sếp con rất tốt, anh ấy còn bảo lái xe đưa con về nhà”.
Đổng Tri Vy không biết mình đang nói gì nữa, bố mẹ cô vẫn luôn canh cánh trong
lòng chuyện cô rời khỏi công ty của Ôn Bạch Lương, sau đó cô vất vả tìm việc cũng
khiến họ bất an một thời gian dài. Khó khăn lắm Tri Vy mới kiếm được một công việc
ổn định, từ đó sếp cô bây giờ trở thành một người đàn ông vô cùng tốt bụng, nhân
phẩm tốt, thiện lương, khoan dung, cô nói vậy để bố mẹ yên lòng.
Vừa đi vừa nói chuyện cũng đã đến cửa nhà, cửa nhà mở sẵn, ánh đèn vàng chiếu
rọi một khoảng sáng trước cổng, bố cô đang khoác áo đứng dưới ánh đèn, thấy hai
người liền lên tiếng: “Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm. Mẹ con nghe thấy tiếng
động nên nhất định đòi xuống dưới xem. Mấy năm nay mẹ con sắp thành Thuận Phong
Nhĩ rồi, đôi tai già của bố không theo kịp mẹ con”.
Ba người cùng vào nhà, bà Đổng nắm lấy bàn tay của chồng và nói: “Ông ngủ như
heo ấy, sấm đánh còn không biết nữa là con gái về”.
Mấy lời của bà khiến Tri Vy đang cởi áo khoác ngoài cửa cũng phải phì cười,
cảm giác lạ lùng lúc trước cũng biến mất.
3
Tri Vy còn tưởng rằng mình sẽ không có cơ hội gặp lại hai người đàn ông đột
ngột xuất hiện ở bữa tiệc rượu nữa, không ngờ mới được vài hôm cô đã gặp lại một
trong hai người đó ở nhà hàng.
Đó là một nhà hàng đồ ăn Nhật Bản mới khai trương bên cạnh trạm xe lửa số một.
Tri Vy và Tề Đan Đan đang ngồi đợi món mì vừa gọi. Tề Đan Đan là bạn đại học của
Tri Vy, sau khi tốt nghiệp cùng đăng ký thi cao học với cô, hai người vừa học ôn
thi xong, bụng đói meo. Bình thường Tề Đan Đan rất kén ăn, thấy nhà hàng mới khai
trương liền kéo Tri Vy vào ăn, không hề để ý tới Tri Vy đang tiếc thương túi tiền
của mình.
“Ăn một bát mỳ mà mất sáu mươi tệ, thà đi quán ăn kiểu Tây còn hơn”. Tri Vy
vừa lật cuốn thực đơn vừa than thở.
Tề Đan Đan trừng mắt nhìn cô: “Điều gì quan trọng nhất trong cuộc đời hả? Phải
ăn ngon uống say. Em kiếm được cũng khá, sao cứ nghĩ không thông thế nhỉ?”.
Tri Vy mỉm cười, đang định lên tiếng thì đột nhiên ánh mắt cô bị thu hút bởi
một người vừa bước vào, cô không nói nữa.
Người vừa bước vào cửa là một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, thân hình cao
gầy. Bên cạnh là hai cô gái, ngoại hình cũng không có gì đặc biệt, chỉ là mấy hôm
trước anh ta xông vào phòng mắng chửi Viên Cảnh Thụy nên Tri Vy có ấn tượng vô cùng
sâu sắc, nhìn một cái là nhận ra ngay.
Tề Đan Đan thấy lạ bèn nhìn theo hướng ánh mắt cô, sau khi nhìn một cái cô ấy
“xí” một tiếng.
Vị trí chỗ ngồi trong nhà hàng được ngăn cách bởi cửa kéo, ở giữa còn đặt chậu
cây xanh làm đồ trang trí, rất dễ ẩn nấp, người đó đi vào được mấy bước là khuất
sau tầm mắt của hai người, Tri Vy ngạc nhiên hỏi: “Chị biết anh ta?”.
Tề Đan Đan gật đầu rồi dùng đũa gắp dưa góp được tặng kèm bỏ vào miệng.
“Quen, là con thứ hai nhà họ Trương, Trương Đại Tài”.
“Trương Đại Tài?”. Tri Vy cảm thấy cái tên này rất quen nhưng cô không nhớ ra
mình đã nghe thấy ở đâu nữa.
Tề Đan Đan liếc mắt nhìn cô: “Em làm thư ký mà không chu đáo chút nào, người
này có quan hệ với sếp em đấy”.
Nhắc tới Viên Cảnh Thụy là hai mắt Tề Đan Đan lại sáng rực lên, bất giác cô
nghiêng người về phía Tri Vy và hỏi:
“Em có biết bố của hai anh em Trương Đại Tài là ai không?”.
Tri Vy lắc đầu, Tề Đan Đan mỉm cười đắc ý, cô chầm chậm nhả từng chữ trước mặt
Tri Vy: “Chính là Trương Thành Phương”.
Tri Vy há hốc mồm ngạc nhiên, đương nhiên cô biết Trương Thành Phương là ai,
cái tên “Thành Phương” ngày nay vẫn sử dụng tên người đầu tiên thành lập ra nó,
nguồn gốc của cái tên đó chính là người tên Trương Thành Phương này.
Chỉ là Trương Thành Phương đã rời bỏ cõi nhân thế từ lâu, hơn nữa, khi ông ấy
thành lập Thành Phương thì đó chỉ là một xí nghiệp nhỏ ở vùng thôn quê ngoại ô Chiết
Giang, làm những phụ kiện máy móc nhỏ lẻ, đơn giản. Do gặp đúng lúc khủng hoảng
kinh tế, việc làm ăn vô cùng thê thảm, nợ nần chồng chất, đến mức chạm tới ranh
giới của sự phá sản. Ai mà tin được mười mấy năm sau, hôm nay nó đã trở thành tập
đoàn doanh nghiệp tiếng tăm khắp cả nước, có thể vươn dài cái vòi tới mọi ngóc ngách.
Mì được mang lên tạm thời ngắt quãng câu chuyện của Tề Đan Đan, nhưng cô đã
có hứng nên chỉ thổi bớt hơi nóng trên mì rồi ăn vội một hai miếng và bắt đầu câu
chuyện.
“Nghe nói lúc Trương Thành Phương chết hai anh em nhà họ Trương và những người
khác trong nhà họ Trương không hiểu sao đều ký hợp đồng từ bỏ Thành Phương, vì thế
tập đoàn Thành Phương đã trở thành tài sản của mẹ kế anh em họ Trương - Trình Tuệ
Mai. Chuyện sau này thì em cũng biết rồi còn gì, sếp em lợi hại thế, rất giỏi theo
đuổi phụ nữ”. Tề Đan Đan nói xong liền mỉm cười rồi mím môi nháy mắt với Tri Vy.
Chuyện sau này…
Chuyện sau này trong tập đoàn Thành Phương không ai dám nhắc tới, nhưng những
chuyện có liên quan thì cô cũng có nghe qua rồi, sau khi Trương Thành Phương chết,
Viên Cảnh Thụy từ trước tới giờ vốn là trợ thủ đắc lực của Trình Tuệ Mai đã cùng
chị quản lý Thành Phương, sau đó còn kết hôn với chị. Sau khi kết hôn được ba ngày
Trình Tuệ Mai đã bất ngờ ngã trong buồng thang máy và tử vong, sau đó anh nghiễm
nhiên trở thành người sở hữu cuối cùng của Thành Phương.
Cuối cùng Đổng Tri Vy cũng đã hiểu tại sao cô cảm thấy ba chữ Trương Đại Tài
quen thuộc tới vậy, cô đã từng nhìn thấy cái tên này trên forum của công ty, nhưng
chỉ nhắc tới thôi chứ không có thông tin cụ thể, sau này cũng bị nhân viên quản
lý nhanh chóng xóa đi.
Cô vốn đã biết Trình Tuệ Mai và Viên Cảnh Thụy chênh lệch tuổi tác khá nhiều,
nhưng không ngờ ngay cả con chồng của chị cũng tầm tuổi như Viên Cảnh Thụy, những
lời người đàn ông đó kêu gào lại vang lên bên tai cô.
“Viên Cảnh Thụy, mày đừng tưởng giết chết Trình Tuệ Mai là có thể ngồi yên hưởng
phúc, tao nói cho mày biết Thành Phương là của nhà họ Trương tao đây. Mày đợi đấy,
sẽ có người cho mày biết tay”.
Giọng nói xua mãi không tan ấy khiến Đổng Tri Vy mặc dù ngồi trong quán ăn điều
hòa ấm áp nhưng vẫn cảm thấy gai lạnh nơi sống lưng.
Tề Đan Đan không để ý tới sự thay đổi bất thường của Tri Vy, cô vẫn cao hứng
kể tiếp câu chuyện: “Những người còn lại của nhà họ Trương vẫn làm ăn ở Chiết Giang
và Giang Tô, có điều hai anh em Trương Đại Phong gần đây đều ở Thượng Hải, nghe
nói dạo này họ tới tìm Viên Cảnh Thụy khá nhiều lần rồi”.
“Tìm tổng giám đốc Viên? Sao em không biết nhỉ?”. Đổng Tri Vy ngẩng đầu lên,
cách xưng hô của cô với sếp hiện tại của mình luôn như vậy, gọi anh giống như đang
gọi một người không liên quan tới mình.
Hàng ngày cô ngồi bên ngoài văn phòng của Viên Cảnh Thụy, nếu anh em họ Trương
tới Thành Phương thì không có lý do gì mà cô không biết.
Tề Đan Đan lại “xí” một tiếng: “Viên Cảnh Thụy là ai chứ? Sẽ gặp bọn họ sao?”.
Tri Vy bất giác tỉnh người lại rồi cười: “Sao hiểu sếp em thế?”.
Hay tay Tề Đan Đan bưng bát mỳ, đôi mắt lóe sáng: “Vớ vẩn, chuyện của mẫu đàn
ông bí mật đương nhiên là chị biết rồi, mấy ông bụng to trán hói có cầu xin chị
tìm hiểu lịch sử phát triển của gia tộc họ chị còn chả thèm nghe. Tri Vy này, em
may mắn thật đấy, được cùng Viên Cảnh Thụy ngày ngày ra ra vào vào, càng gần ngắm
càng sướng mắt nhỉ?”.
Tri Vy ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Chỉ là một người đàn ông mà thôi, sướng mắt thì
được gì chứ? Đàn ông đâu có dựa vào ngoại hình được”.
Tề Đan Đan thốt lên tiếng “xí” cuối cùng trong buổi tối ngày hôm nay: “Sao lại
không được gì? Viên Cảnh Thụy không phải ví dụ tốt nhất hay sao? Người phụ nữ già
ấy ngay cả mạng cũng hiến cho anh ấy rồi, lại còn Ôn Bạch Lương nữa, sau khi móc
ngoặc với Đới Ngải Linh đã lập cái quỹ đầu tư cá nhân, gần đây cũng hoành tráng
lắm”.
Tề Đan Đan và Tri Vy là bạn học, chuyện của cô và Ôn Bạch Lương Đan Đan cũng
biết một chút. Lúc nói mấy câu đó giọng cũng vui vẻ nhưng nói ra rồi mới hối hận,
cô che miệng rồi đưa mắt nhìn Tri Vy: “Xin lỗi”.
Tri Vy cười không để ý, cô cầm đũa gắp thức ăn: “Ăn cà rốt muối nữa không? Không
ăn là em diệt gọn chúng đấy”, bình thản như không nghe thấy gì.