Trúc mã không thanh mai - Chương 04 - 05 - 06
4.
“Cái gì? Ngươi là vị hôn thê của Liễu Họa Niên?”
Lửa cháy hừng hực, mấy cái đầu trong đại sảnh xôn xao.
Ngồi ngay trên vị trí cao nhất là một gương mặt mày rậm mắt to, lưng hùm vai
gấu, quả nhiên rất có khí thế của đầu lĩnh sơn trại, sau khi nghe xong lời nói
của ta, chẳng những sợ tới mức nhảy bật ra khỏi chiếc ghế da hổ, hơn nữa tẩu
thuốc trên tay cũng rơi xuống đất.
Phụ nhân béo mập ngoài ba mươi tuổi đang đứng bên cạnh
lập tức nhặt lên, lau lau qua bằng tạp dề rồi đặt trở lại trên tay đại vương:
“Đại vương, bình tĩnh! Phải bình tĩnh!”
Đầu lĩnh sơn trại vô cùng kích động la lên: “Ta làm
sao có thể bình tĩnh? Ả ta cư nhiên lại là vị hôn thê của Liễu Họa Niên! Ả sao
lại có thể là vị hôn thê của Liễu Họa Niên a a a a…”
Trong lòng ta cảm thấy nhẹ nhõm, tiểu Bạch nghĩ ra kế
này đúng là không tồi nha. Nhìn xem anh hùng của ta nổi tiếng cỡ nào kia, ngay
cả sơn tặc nhỏ nhoi ở nơi thâm sơn cùng cốc này nghe tới tên hắn cũng sợ đến
thế.
“Đại vương, đại vương đừng tức giận, đừng tức giận…”
Béo đại nương vỗ vỗ lưng hắn, thuận thế hung tợn trừng mắt nhìn ta: “Nha đầu
kia, ngươi thật sự là vị hôn thê của Liễu Họa Niên?”
“Đương nhiên! Vị hôn thê chẳng lẽ còn là giả sao?” Ta
nói hợp tình hợp lý, không chút chột dạ.
“Ngươi có bằng chứng gì?”
“Các ngươi viết thư gọi hắn đến chuộc ta, hoặc là mang
ta đi tìm hắn, nhìn người đối chất chẳng phải sẽ biết sao?” Bước này mới là mấu
chốt trong kế hoạch của tiểu Bạch đây! Liễu Họa Niên phiêu bạc hành tung bất
định, tuy rằng biết hắn ở Giang Nam, nhưng Giang Nam lớn như vậy, trong một
thời gian ngắn cũng không biết nên đi đâu tìm. Lợi dụng đúng lúc ta đang bị
bắt, đem việc này phóng đại lên, truyền ra ngoài – hôn thê của hắn bị giam ở
Hồng Ngưu sơn trại, khẳng định hắn sẽ vì hiếu kỳ mà đến xem thử. Hắn là đại
hiệp, nếu đến đây, nhìn thấy một thiếu nữ yếu đuối là ta, bị bọn sơn tặc áp
bức, nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Hắn cứu ta một lần, ta có thể quang minh
chính đại vì đáp tạ ân cứu mạng mà lấy thân báo đáp… Ai dza, tiểu Bạch ơi tiểu
Bạch, sao ngươi lại thông minh như vậy, một hòn đá ném hai con chim, dĩ dật đãi
lao(1), thật là hảo kế!
(1)Dĩ dật đãi lao nằm
trong tam thập lục kế.
Khó trách trước đó ngươi ngoan ngoãn bó tay chịu trói,
nguyên lai là đã sớm có tính toán. Quay trở lại, nếu ta thật sự gả cho Liễu Họa
Niên, ta nhất định sẽ đáp tạ ngươi thật tốt, à, ngươi thích uống rượu như vậy,
ta sẽ đem mười hai vò rượu nữ nhi hồng mà cha ta thích nhất tặng cho ngươi.
Đang vui sướng trong lòng, chợt thấy đầu lĩnh sơn tặc
giơ tay run run rẩy rẩy chi vào ta, gật gật đầu, thở mạnh một hơi, hai mắt
trắng dã, ầm một cái ngã về phía sau bất tỉnh nhân sự.
Ta ngây ra.
Béo đại nương cùng một đám người vội vàng lao tới vây
quanh hắn, ấn huyệt nhân trung, kêu gào lay người hắn, tên đầu lĩnh kia rốt
cuộc cũng từ từ tỉnh dậy, sóng mắt lướt tới chỗ ta, mắt bỗng đỏ lên, ôm béo đại
nương khóc rống: “Thẩm thẩm ơi làm sao bây giờ? Liễu Họa Niên sao lại có vị hôn
thê a… Ta phải làm sao phải làm sao bây giờ?”
Trời đất??? Đây là tình huống gì?
A, tiểu Bạch nói đầu lĩnh sơn tặc ưa thích nam nhân,
chẳng lẽ, hắn cũng…
Béo đại nương hừ một tiếng, ánh mắt như hai thanh phi
đao bay thẳng về phía ta, nhe răng cười nói: “Vậy thì còn gì dễ hơn nữa? Đem
nha đầu kia đi làm thịt, hắn sẽ không còn vị hôn thê nữa?”
“Đúng rồi!” Đôi mắt đầu lĩnh sơn tặc sáng lên, cả người
hơi thở thoi thóp trong chớp mắt trở nên sinh khí dồi dào, nhảy dựng dậy ngửa
mặt lên trời cười lớn nói: “Quả nhiên ông trời cũng đáp lại mối si tình của ta,
giúp ta hoàn thành tâm nguyện, cho nên mang hôn thê của Liễu Họa Niên đến tận
cửa! Oa ha ha ha, chỉ cần giết ả, ta có thể cướp được trái tim của Liễu lang,
thay thế ả…”
Một vị chua chua từ trong ngực trào lên, liền bị ta đè
nén lại, nhưng cũng không ngăn được gai ốc đang nổi khắp người. Ta biết rõ
thanh danh của Liễu Họa Niên ở bên ngoài, từ bà lão bảy mươi cho đến nữ oa bảy
tuổi, tất cả đều đối với hắn ưu ái có thừa. Chẳng qua ta lại không biết rằng,
nguyên lai mị lực của hắn đã lan ra đến nỗi ngay cả nam nhân cũng vì hắn mà
thần hồn điên đảo tới mức này… Lại nhìn tới vị đại vương trước mắt, bộ dáng chỉ
đẹp hơn con khỉ một chút, thật sự ta cũng thương cảm thay cho Liễu Họa Niên.
Mắt thấy hắn rút ra một thanh đao chém về phía ta, ta
vội vàng nói: “Chờ một chút!”
“Ngươi có cái gì muốn trăn trối gì thì nói mau lên!”
“Ngươi giết ta, Liễu Họa Niên sẽ không bỏ qua cho
ngươi.”
“Hừ, ta thà rằng chàng hận ta cả đời cũng còn hơn là
cả không nhìn đến ta cả đời!” Mũi đao chỉ còn cách ta gần một thước.
Ta lại vội hét lên: “Chờ một chút! Cái đó… ngươi,
ngươi muốn bao nhiêu ngân lượng, ta, ta, đều có thể cho ngươi, đừng đừng giết
ta.”
Đầu lĩnh sơn tặc cười lạnh: “Bao nhiêu tiền cũng không
quan trọng bằng trái tim của Liễu lang!”
“…” Kia rõ ràng mục tiêu trong lời thoại mà ta đã
nghĩ, nhưng vì sao từ miệng người khác nói ra lại khiến ta buồn nôn thế này?
Xong rồi, chẳng lẽ ta thực sự phải chết trong tay tên biến thái này sao? Chính
ngay lúc ta đang tuyệt vọng, chợt thấy tiểu Bạch lấp ló ngoài cửa đại sảnh, lộ
ra nửa thân người hướng về phía ta ra hiệu, sau đó mở to miệng nói từng chữ mà
không phát ra tiếng động nào.
Ta theo bản năng đọc ra lời hắn: “Cho dù ngươi có giết
ta thì cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy Liễu Họa Niên, chi bằng ngươi
lưu ta lại dẫn dụ Liễu Họa Niên đến đây, gặp hắn rồi giết ta cũng chưa muộn
mà.”
Trong một khắc cuối cùng, lưỡi đao dừng lại cách đầu
ta khoảng một tấc.
Ta lén lau mồ hôi lạnh – nguy hiểm thật! Chậm một chữ
nữa là ta mất đầu rồi.
Chỉ thấy đầu lĩnh sơn tặc còn đang suy nghĩ một phen,
gật đầu nói: “Có đạo lý. Người đâu, đem nữ nhân này tiếp tục nhốt tại phòng củi
cho ta.” Dứt lời, thu đao, xoay người, vui vẻ nói với béo đại nương: “Thẩm
thẩm, Liễu lang sắp tới rồi, người may cho ta mấy bộ xiêm y mới đi, còn có
trang sức mới nữa, ta muốn trang phục phải thật đẹp.”
Ta lại nổi gai ốc đầy người. Mấy tên sơn tặc tới áp
giải ta, ta cố gắng nhịn lại, rốt cuộc vẫn nhịn không được quay đầu lại nói:
“Cái kia… Đại vương?”
Đầu lĩnh sơn tặc đang cầm gương soi, soi qua soi lại,
thuận miệng đáp một câu: “Gì đấy?”
“À… uhm… tuy rằng nói vậy không hay lắm, nhưng mà…
Liễu Họa Niên, à không, ta nói vị hôn phu của ta, hình như… không phải là đoạn
tụ(2).
(2)Đoạn tụ : boy x boy .
“Vậy thì tốt quá.” Hắn vẫn chăm chú soi gương như
trước.
“… Có điều, ngươi, ngươi là nam mà…”
“Cái gì?” Rốt cuộc hắn cũng bỏ gương xuống, nhảy dựng
lên, quay đầu lại trừng mắt nhìn ta: “Lão nương từ đến chân có điểm nào giống
nam nhân?”
Ta hớp một ngụm lãnh khí, đầu óc trống rỗng.
Chao đảo, béo đại nương còn ở bên cạnh đệm thêm vào:
“Còn nữa, Nguyệt Tịch nhà chúng ta chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân đó nha!”
Nguyệt Tịch… Chẳng lẽ… “Ngươi là… Lâm Nguyệt Tịch?”
Đầu lĩnh sơn tặc thản nhiên cười, cái miệng đỏ như máu
ngoác ra tới mang tai, “Nếu không phải vậy ngươi cho là ai?”
Một trận gió lạnh thổi qua.
Ta nhớ tới lời nói của Kim Đại Hải – bang chủ Cự Kình
Bang: “Hướng đại tiểu thư trời sinh dung mạo đẹp tuyệt trần, theo suy nghĩ nông
cạn của tại hạ, cũng chỉ có Lâm Nguyệt Tịch cô nương mới có thể so sánh cùng
đại tiểu thư.”
“À, vị Lâm cô nương kia rất đẹp sao?”
“Đương nhiên, đó chính là giang hồ đệ nhất mỹ nhân
mà…”
A, thật là tuyệt vọng với cái giang hồ này.
Kế “Dĩ dật đãi lao” là lấy sự thanh thản để đối phó
với hấp tấp, nhọc nhằn; dưỡng sức mà đợi kẻ phí sức. Kế này viết ở trong thiên
“Quân Tranh” của bộ “Tôn Tử Binh Pháp”: “Lấy gần đợi xa, lấy nhàn đợi mệt”
nghĩa là trên chiến thuật phải tìm nắm trước địa vị chủ động để ứng phó với mọi
tấn công của địch. Cũng có ý nói nên chuẩn bị chu đáo, dễ dàng lấy cái thế bình
tĩnh xem xét tình hình biến hóa mà quyết định chiến lược, chiến thuật. Đợi địch
mỏi mệt, tỏa chiết bớt nhuệ khí rồi mới thừa cơ xuất kích. Tôn Tử gọi thế là:
“Ẩn sâu dưới chín từng đất, hành động trên chín từng trời”. Sử dụng sách lược
này đòi hỏi thái độ tuyệt đối trầm tĩnh ứng biến, đo được ý kẻ thù, hoàn cảnh
kẻ thù, thực lực kẻ thù. Nếu thời cơ chưa chín thì đứng yên như trái núi. Khi
cơ hội vừa tới thì lập tức lấp sông, chuyển bể. Tư Mã Ý ngăn Gia Cát Lượng ở Kỳ
Sơn. Chu Du phóng hỏa tại Xích Bích. Tào Tháo đại phá Viên Thiệu nơi Quan Độ.
Tạ Huyền đuổi Bồ Kiên ở Phi Thủy. Tất cả đều lấy ít đánh nhiều, thế kém vượt
thế khỏe. Tất cả đều là kết quả sử dụng tài tình sách lược “Dĩ dật đãi
lao”.
5.
“Tức chết ta tức chết ta tức chết ta a a a…” Trong
phòng củi ta phẫn nộ phát tiết, mà người nghe duy nhất, dĩ nhiên chính là Tô
Tiểu Bạch.
So với ta đang tức sùi bọt mép, rõ ràng hắn bình tĩnh
hơn rất nhiều, trong tay cầm bình rượu không biết trộm được từ đâu tới, một bên
tự rót rượu cho mình, một bên để mặc ta gào thét.
“Sau khi ta trở về, chuyện đầu tiên làm chính là đi
giết cái tên Kim Đại Hải! Hắn dám nói chỉ có mẫu hầu tử, à không, mẫu tinh tinh
là có dung mạo ngang ngửa ta! Hắn cư nhiên dám nói lông mày nàng dày đậm hơn so
với ta…”
Tô Tiểu Bạch nghe tới đó, khẽ nâng tay lên: “Chuyện
đó, ngừng lại đã, lông mày của nàng ta đích xác là dày đậm hơn so với ngươi.”
Ta cả giận nói: “Cái đó còn có thể xem là lông mày
sao? Kia rõ ràng là hai cái chổi nằm trên hai con mắt cá chết mà!”
Tô Tiểu Bạch thức thời ngậm miệng lại.
Ta ôm ngực, thống khổ tột cùng: “Cư nhiên dám đem ta
ra so sánh với người xấu xí như vậy, còn nói dung mạo chúng ta không mấy khác
biệt, từ nhỏ tới lớn ta chưa từng chịu qua sỉ nhục như vậy… Mắt của người giang
hồ đều bị mù rồi sao? Như thế nào lại chọn nàng làm đệ nhất mỹ nhân? Hay là…
người mắt bị mù chính là ta, ta xấu như vậy mà tự mình không biết?” Lòng tự
trọng của ta bị tổn thương nghiêm trọng, hướng ánh mắt trông mong về phía người
vĩnh viễn là đồng minh của mình, nóng lòng tìm kiếm sự công bằng, hỏi một cách
đáng thương: “Tiểu Bạch, ngươi nói xem, chẳng lẽ bộ dạng của ta thật sự xấu
giống như Lâm Nguyệt Tịch kia sao?”
Tô Tiểu Bạch chẳng qua chỉ yên lặng mà nhìn ta.
Ta chờ hơn nửa ngày, cũng không thấy hắn an ủi, đành
bĩu môi, quay đầu lại tiếp tục phát tiết cơn giận của mình: “Tóm lại, đem ta đi
so với người xấu xí như vậy, căn bản chính là sỉ nhục ta! Sau khi trở về ta
nhất định phải giết hắn! Tiểu Bạch, ngươi phải giúp ta.”
Hắn khẽ kêu một tiếng, rốt cuộc chậm rãi mở miệng:
“Nếu như ta nhớ không lầm, hình như hắn mượn của cha ngươi năm mươi vạn lượng
bạc, nếu ngươi giết hắn, bạc không thu hồi lại được, cha ngươi sẽ…”
Tưởng tượng đến vẻ mặt của cha lúc đó, ta theo bản
năng rùng mình một cái, nhưng vẫn không chịu bỏ qua: “Vậy trước hết buộc hắn
phải trả tiền, sau đó giết hắn!”
Tô Tiểu Bạch lộ ra nét mặt như đang suy nghĩ gì đó,
thản nhiên nói: “Kỳ thực ngươi cần gì phải nổi giận như vậy, có tình địch như
thế, ngươi hẳn phải cảm thấy vui mới đúng.”
Ta chau mày, vẫn không hiểu.
“Hoa hồng cần lá cây để làm nền, cũng đạo lý đó, ngươi
cùng nàng ta đứng chung một chỗ, Liễu Họa Niên sẽ yêu thích người nào, hiển
nhiên cũng đã rõ.”
Hắn nói ngắn gọn, nhưng ta nghe lại hiểu, trong lòng
ngọt ngào nói: “Tiểu Bạch, ngươi khen ta đẹp phải không? Đáng ghét, muốn khen
ta thì nói thẳng đi, còn vòng vo như vậy…” Vừa nói, vừa đưa hai tay lên ôm má,
phòng củi đơn sơ không có gương, ta đành phải dùng đôi mắt hắn làm gương, tự
tán thưởng khuôn mặt xinh đẹp của mình. “Bà vú ta nói, người làm vú nuôi cho
người ta hơn hai mươi năm, chưa thấy qua đứa trẻ nào đẹp như ta… người nói đôi
mắt ta tựa như quả nho tím vừa mới ướp lạnh, như ánh sáng trên mặt nước trong
veo; người nói miệng của ta tựa như tẩm trong nước anh đào, cho tới giờ vẫn mềm
mại như vậy, người nói gương mặt ta, tựa như quả mật đào mới hái xuống từ trên
cây, chạm vào mềm mại mịn màng…”
Đang nói một cách hứng khởi, bụng ta đột nhiên phát ra
tiếng “ùng ục…”
Tô Tiểu Bạch phì cười “Ta vẫn chưa từng thấy qua người
nào đang đói bụng mà vẫn có thể tự khen mình.”
Bị hắn trêu như vậy, ta nhận ra, đúng là ta rất đói.
Từ khi bị bắt tới giờ chưa được ăn gì cả, sơn tặc chết tiệt, dám ngược đãi ta như
vậy, ngay cả nước bọt cũng không cho! Đang thương tâm, một bàn tay chìa tới
trước mặt, mắt ta sáng lên – quả đào!
Tô Tiểu Bạch nhướng nhướng mày.
Ta vội vàng nhận lấy, cắn xuống một cái, cả miệng đầy
nước, ngọt quá, “Woa, ngươi lợi hại thật, sao thời điểm nào cũng có thể lấy đồ
ăn từ trong người ra?”
Hắn chẳng qua chỉ cười cười không nói.
Ta vừa ăn đào, vừa tính toán thảo luận việc chính, vì
thế hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi nói, Liễu Họa Niên thật sự sẽ đến cứu ta sao?”
“Cho dù hắn không đến, cũng có thể bức hắn đến.”
“Á à, bức như thế nào?”
Tô Tiểu Bạch hướng nụ cười thần bí về phía ta, “Nếu
như tất cả người trong thiên hạ đều biết rõ vị hôn thê của hắn bị giam giữ tại
Hồng Ngưu trại, ngươi nói, hắn còn có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra,
tiếp tục ung dung lui tới sòng bạc thanh lâu sao?”
Những lời này, nửa câu đầu hoàn toàn không có vấn đề,
nhưng nửa câu sau ta nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, suy nghĩ
một chút, nhíu mày nói: “Cái gì mà sòng bạc thanh lâu?”
“Hoàng kim bạch bích mãi ca tiếu, nhất túy luy nguyệt
khinh vương hầu(1). Nếu không, ngươi cho là, đại tài tử của ngươi sau khi thi
rớt mấy lần liên tiếp, tài danh, hiệp danh từ đâu mà ra?” Hắn giương khóe môi
lên cười nhạt, ta nhất thời bị mất hứng: “Không cho ngươi cười nhạo Liễu Họa
Niên!”
(1)Hoàng kim bạch bích
mãi ca tiếu, nhất túy luy nguyệt khinh vương hầu : Vàng bạc ngọc ngà mua
lời ca tiếng cười, say đắm ánh trăng xem nhẹ quyền quý.
Hắn lập tức ngưng cười, nhìn ta chằm chăm, ánh mắt
nồng đậm. Là đứa con cưng của thiên hạ đệ nhất thành chủ, từ nhỏ như trăng được
sao vây quanh, kẻ hầu người hạ như mây, bởi vậy, kỳ thực khi hắn không cười,
cũng có điểm khiến cho người khác cảm thấy không giận mà uy.
Nhưng, đó là đối với người khác mà nói.
Đối với ta thì hoàn toàn vô tác dụng, ta không cần sợ
hắn nổi giận, hay nói đúng hơn, cho tới giờ ta cũng không để ý tới việc hắn vui
hay buồn, vì thế, ta xoa xoa bụng, lặp lại câu nói kia: “Liễu Họa Niên là thần
tượng của ta, không cho ngươi nói bậy về hắn nữa!”
Đúng như ta nghĩ, hàng mi như cánh bướm rũ xuống che
khuất biểu tình, hắn ừm một tiếng, nhu thuận, ngoan ngoãn, khôi phục lại dáng
vẻ tiểu Bạch mà ta biết.
“Nói tóm lại, bất kể dùng cách gì, ngươi nhất định
phải làm cho Liễu Họa Niên tới cứu ta.”
“Ừm.” Hắn nhẹ giọng nói: “Ta đã nghĩ ra biện pháp.”
Thần kinh ta rung lên, vội cầm tay hắn lay lay: “Nói
mau!”
Tầm mắt hắn dừng trên tay ta một chút, khi ngước mắt
lên, không biết có phải ta nhìn lầm hay không, nhưng trong đôi mắt đó dường như
có vẻ mơ màng chợt lóe lên, đợi khi nhìn kỹ lại, đã biến mất không tung tích.
“Người trong giang hồ, đối với chuyện càng thần bí thì
càng cảm thấy hứng thú, đối với chuyện càng thái quá thì càng không mảy may
nghi ngờ. Bởi vậy, cùng với việc gióng trống khua chiêng đi nói khắp nơi là
ngươi đang ở trong sơn trại, không bằng tự tay viết trên một tờ giấy “Hôn thê
của Liễu Họa Niên bị giam giữ tại Hồng Ngưu sơn”, bỏ vào ống trúc, thả xuống
khe nước, để nó trôi xuôi dòng xuống núi.”
Ta hoàn toàn kinh ngạc.
… Thật sự là mưu kế tuyệt diệu nha!
6.
Chỉ có nữ nhân cùng tiểu nhân là khó chiều.
Thà rằng đắc tội với tiểu nhân cũng không nên đắc tội
với nữ nhân.
Hai câu nói này, trong hai ngày sau đó ta đã được lĩnh
giáo một cách sâu sắc.
Cừu hận của Lâm Nguyệt Tịch đã dồn ta tới tình cảnh
trước nay chưa từng trải qua… nàng, nàng, nàng cư nhiên mỗi ngày bắt ta phải
xem nàng ăn cơm!
Vừa đến giờ cơm, bọn sơn tặc sẽ đem đến một cái bàn
lớn, trên mặt bàn đầy ắp thịt cá.
Nàng ăn thịt, ta ăn dưa muối.
Nàng uống rượu, ta uống nước lã.
Nàng ăn cơm gạo tẻ thơm ngạo ngạt, ta ăn bã cháo cám
khô…
Nhưng mà, tất cả những chuyện này còn chưa thấm vào
đâu! Điều thật sự kinh khủng chính là… cái miệng rộng đỏ như máu kia há ra
trước mặt ngươi, sau đó toàn bộ đùi gà được nhét vào, một đống mỡ chảy ra,
nhiễu xuống bàn… Ngươi sẽ nhận thấy cả người mình run rẩy, một luồng khí vô
cùng mạnh mẽ từ lòng bàn chân trào lên tới ngực, rồi từ ngực vọt tới yết hầu,
cuối cùng…
Oẹ …
Ói ra.
Vì thế, suốt ba ngày ta đều không ăn được cơm. Nếu
không phải tiểu Bạch trộm được hoa quả từ đâu đến, lấp vào bụng ta, xem ra,
không cần chờ Liễu Họa Niên đến cứu ta đã hương tiêu ngọc vẫn.
Tối ngày thứ ba, đợi sau khi bọn Lâm Nguyệt Tịch đi
khỏi, lúc này ta mới dám rên rỉ nói với Tô Tiểu Bạch: “Tiểu Bạch… sao Liễu Họa
Niên còn chưa tới? Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ bị giày vò tới chết mất…”
Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên giơ ngón trỏ lên, suỵt một
tiếng với ta, ta theo tầm mắt hắn ngẩng đầu lên, liền thấy khoảng trống trên
mái nhà thò ra một cái đầu thăm dò: “Ngươi chính là vị hôn thê của Liễu Họa
Niên?”
“Ừm…” Không đợi ta hỏi người kia là ai, nàng đã phi
thân xuống, keng một tiếng, một thanh trường kiếm lạnh ngắt đã đặt trên cổ ta.
Ta nhất thời há hốc mồm, vội hỏi: “Nữ, nữ nữ hiệp,
ngươi, ngươi ngươi làm cái gì vậy?”
“Hừ, ta còn tưởng là nhân vật thiên kiều bá mị nào,
thì ra cũng chỉ cỡ này thôi! Cái loại lùn tịt như ngươi cũng xứng làm vị hôn
thê của Liễu Họa Niên sao?” Nàng ta dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường nhìn ta.
Vốn nghe được lời nói của nàng, đã muốn nổi giận rồi,
mà sau khi nhìn thấy rõ bộ dáng của nàng, lại càng điên tiết…
“Ngươi! Ngươi! Rõ ràng ngươi còn lùn hơn ta mà a a a
…”
Ta còn chưa phản bác xong, phần phật một tiếng, từ
trên nóc nhà lại nhảy xuống một người, lại là một nữ nhân, bộ dáng của nàng làm
ta nhớ tới bà vú.
“Vẫn nghĩ rằng Liễu Họa Niên mắt nhìn người yêu cầu cao,
phải tìm tuyệt đại mỹ nhân như thế nào để làm thê tử, không ngờ chọn tới chọn
lui, lại chọn trúng một nha đầu chưa trưởng thành, người còi cọc như mầm cây.”
Nữ tử thứ hai nói.
Ta rưng rưng, ông trời ơi, ta chưa trưởng thành, còi
cọc, ngực bằng mông lép, dù sao vẫn tốt hơn so với ngươi trước ngực gắn hai
ngọn đèn lồng, nói một tiếng lúc lắc một cái.
Ta xem như đã rõ, hóa ra Liễu Họa Niên còn chưa tới,
mà tình địch đều đã nghe tin rồi kéo nhau tới đây… Nghĩ đến đây, ta ai oán nhìn
về phía tiểu Bạch, lại phát hiện không biết hắn đã biết mất từ khi nào. Thật
quá đáng, tiểu Bạch ngươi giỏi lắm, đề ra cho ta chủ kiến tệ hại như vậy, hiện
tại còn đánh động một đám nữ nhân ghen tuông tới tìm ta tính sổ, ngươi liền bỏ
ta lại chạy trốn một mình.
“Đừng nhiều lời, giết nàng đi!” Nữ tử lùn hơn ta nói
xong, trường kiếm áp sát, mắt thấy sắp sửa bỏ mạng tại đây, một đạo bạch quang
bay thẳng tới, chạm vào cánh tay cầm kiếm, nàng kia duyên dáng kêu lên một
tiếng, trường kiếm rời khỏi tay, rơi xuống mặt đất nghe loảng xoảng.
Cùng lúc đó một phiến lá nhẹ nhàng rơi xuống.
“Ai? Là ai?”
Két một tiếng, cánh cửa phòng củi mở ra. Sắc cam của
ngọn đèn cùng với sắc trắng nhàn nhạt của ánh trăng đang xen chiếu vào, phác
họa một bóng dáng màu đen, dù chưa thấy rõ dung nhan nhưng trong đầu ta đã lượn
lờ hiện lên bốn chữ…
Tuyệt đại tao nhã.
“Ngươi là ai?” Đèn lồng nữ nhân híp mắt hỏi.
Người kia bước về phía trước từng bước, ánh sáng của
ngọn đèn trong phòng củi rốt cuộc cũng đổ tới trên người hắn, ánh lên gương mặt
hắn, tựa như một cuộn tranh sơn thủy tuyệt thế đang chậm rãi mở ra trước mặt
ta…
Núi xa, sương mờ, mây uốn quanh, lông mày cao cao, mắt
như đang cười, ánh trăng theo tầm mắt hắn lướt qua người hai nữ tử kia rồi rơi
xuống trên mặt ta.
Đôi môi hơi mỏng khẽ cong lên đẹp vô hạn, hé ra, thổi
tới một thanh âm, phảng phất như Già Lăng Tần Già(1) đang xướng ca: “Tại
hạ Liễu Họa Niên, nghe nói, vị hôn thê của ta ở trong này.”
(1) Già Lăng Tần
Già : một loài chim trong kinh phật, có gương mặt mỹ nhân và giọng hót
thánh thót.
Trong nháy mắt tim ta rớt xuống vực sâu vạn trượng,
đầu óc trống rỗng, đôi mắt chỉ có thể ngây ra nhìn chằm chằm vào người này.
Ta không thể hô hấp, không thể lên tiếng, không thể
nhúc nhích.
Liễu… Họa… Niên.