Trúc mã không thanh mai - Chương 01 - 02 - 03
1.
“Cái gì? Ngươi muốn ta cùng ngươi đi tìm Liễu Họa
Niên?”. Tô Tiểu Bạch liếc nhìn ta bằng vẻ mặt không dám tin, hàng mi xem ra còn
đẹp hơn của nữ nhân khẽ chau lại, ngay cả chén rượu lưu ly Tiên Lộ Tuyết đang
uống dở cũng ngừng lại.
Ta gật gật đầu, vô cùng quả quyết ừ một tiếng.
“Ngươi, không lầm chứ?” Đôi mày đẹp khẽ nhướng lên,
bày ra bộ dáng không cho là đúng, lông mi dày đậm đồng thời rũ xuống, lộ ra vẻ
lười nhác ta thường thấy “Dựa vào cái gì muốn ta đi cùng ngươi?”
Ta đoán chắc hắn sẽ nói những lời này, lập tức bật
dậy, nghiêng người qua mặt bàn, túm áo hắn, sau đó một chân đạp lên bàn, miệng
mếu máo, mang theo ba phần thê thảm, ba phần bi thương, ba phần tức giận hợp
cùng một phần ai oán nói: “Ngươi-còn-dám-nói! Nếu không phải ngươi vì vinh hoa
phú quý muốn kết hôn cùng công chúa, dám hủy bỏ hôn ước với ta, ta làm sao đến
nông nỗi bị trở thành trò cười của mọi người, đến nay vẫn không gả đi được? Nếu
ta gả không được trở thành nữ nhân quá lứa lỡ thì tất cả là lỗi của ngươi! Hiện
tại vất vả lắm ta mới coi trọng một người, nếu như mối lương duyên này có thể
thành, ngươi cũng coi như chuộc được tội, bồi đắp lại sự thua thiệt của ta,
trong lòng ngươi có thể an tâm một chút, không cần mỗi đêm lại mơ thấy ác mộng,
còn ta cũng không bị mọi người chỉ trỏ, bàn tán, lại có thể ngẩng cao đầu làm
người.” Ta nói một hơi như vậy, không tin hắn không bị lay động.
Quả nhiên, Tô Tiểu Bạch trong đáy mắt hiện lên vài tia
do dự, cuối cùng bừng tỉnh hiểu ra, a lên một tiếng.
Ngay khi ta đang mừng thầm trong lòng, hắn bỗng nghiêng
đầu hỏi: “Có điều, ngươi làm sao khẳng định cái tên Liễu cái gì Họa kia sẽ lấy
ngươi?”
“Thứ nhất, hắn tên là Liễu Họa Niên, không phải Liễu
cái gì Họa, hắn chính là tài tử nổi danh nhất Giang Nam, anh hùng, cao thủ cao
thủ cao thủ nha!”
“Chưa từng nghe qua.” Hắn trả lời thật rõ ràng lưu
loát.
Ta cười lạnh: “Đồ nhà quê, trừ bỏ ăn uống chơi bời ra
ngươi còn biết cái gì? Thứ hai, chỉ cần ngươi đưa ta tìm được hắn, ta liền có
cách làm cho hắn lấy ta.”
Hàng mi đẹp khẽ cong lên một cách tò mò, rõ ràng là
đang hỏi vì sao. Thế nên ta ho khan một tiếng, quyết định khẳng khái đáp lại
nghi hoặc của hắn: “Đầu tiên, đương nhiên là vì ta đẹp.”
Đôi mắt phượng dài hẹp bỗng trừng lớn, trong đôi mắt
đen trong suốt đó phản chiếu lại hình ảnh của ta, ta không chút lãng phí liền
soi lấy soi để… ừm, ta quả nhiên là rất đẹp. Khó trách Bang chủ Cự Kình Bang –
Kim Đại Hải kiến thức rộng rãi cũng nói, cái gọi là giang hồ đệ nhất mỹ nhân
Lâm Nguyệt Tịch, trừ bỏ lông mày của nàng đậm hơn so với ta một chút, thì nhìn
bên ngoài cũng không khác lắm, ngang ngửa nhau.
“Kế đến, ta không những là mỹ nữ, mà còn là tài nữ
nữa!”
Đây cũng là sự thật, viện trưởng thư viện Đồng Kế cũng
nói đáng tiếc ta là nữ hài tử, bằng không đi thi khỏa cảo, khẳng định có thể
lọt vào Tam giáp.
“Lại nói, ta chẳng những là mỹ nữ, là tài nữ, mà còn
là là phú gia nữ!”
Điểm này càng không phải nói, cha ta cả thiên hạ đều
biết chính là người keo kiệt như quỷ, mà một người keo kiệt như quỷ làm thế nào
nổi danh như vậy, đặc điểm lớn nhất là gì? Là gì? Keo kiệt? Sai lầm rồi! Đặc
điểm lớn nhất chính là… nhất định phải rất có tiền, rất có tiền, rất có tiền
nha!
“Nhìn xem, ta có dung mạo xinh đẹp hút hồn nam nhân,
có tài hoa mà mọi người sùng bái, còn có tài phú mà ai ai cũng tha thiết mơ
tới, ta hoàn mỹ như vậy, chỉ cần hắn gặp qua nhất định sẽ thích ta!” Nói tới
đây, ta liếc xéo ai đó, hừ lạnh nói: “Cũng chỉ có người hám lợi quên tình, háo
danh hoàng thân quốc thích, không có mắt mới bỏ qua một người vợ tuyệt vời như
ta. Hừm…”
Hàng mi dài lại rũ xuống, che đi đôi mắt, khóe mắt
dường như có chút run rẩy. Ai da, ta biết, tên này đang áy náy, nhưng ta đại
nhân đại lượng, vung tay lên nói: “Tóm lại mà nói, ngươi chỉ cần mang ta đi tìm
được Liễu Họa Niên, ân oán giữa chúng ta sẽ xóa bỏ, sau này ta sẽ không nói với
người khác ngươi bội tình bạc nghĩa nữa. Ngươi cũng có thể an tâm cưới công
chúa của ngươi!”
Tô Tiểu Bạch buông chén rượu lưu ly trong tay, khẽ thở
dài, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Ta vội vàng kêu: “Này này này, ngươi đi đâu đó?”
Hắn quay đầu, lại thở dài: “Còn có thể đi đâu? Đương
nhiên phải đi chuẩn bị xe ngựa, sớm chấm dứt ân oán tình cừu giữa chúng ta.”
Ta cười toe toét, vội vàng nhảy chân sáo đuổi theo.
Kỳ thực, từ nhỏ đến lớn, phàm là yêu cầu gì của ta, Tô
Tiểu Bạch, à không, ở bên ngoài hắn tên là Tô Hạnh, chưa từng từ chối.
Hắn thường xuyên thở dài, thương xuyên lộ ra một bộ
mặt bất đắc dĩ, lười nhác, đau đầu, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn giúp ta làm
tốt mọi chuyện. Cho nên, nói tóm lại, ta vẫn rất hài lòng đối với vị hôn phu
trước đây.
Bởi vậy, đối với việc năm trước hắn đột nhiên yêu cầu
từ hôn, ta bị sốc một thời gian, bất quá rất nhanh sau đó cũng nghĩ thông. Ta
và hắn, thật sự quá quen thuộc, ngay cả bộ dáng chảy nước mũi của đối phương
cũng có thể nhớ rõ, ngược lại bắt đầu không nảy sinh ra được tình yêu nam nữ.
Bởi vậy, nếu cần phải lui liền lui, phu quân của ta hả, nhất định phải giống
như Liễu Họa Niên mới chấn kinh thiên hạ, võ công cao cường lại là nam nhi có
lòng tốt trượng nghĩa tế thế, thực sự là hảo hán, thực sự là anh hùng.
Về phần Tô Tiểu Bạch, nghe nói cũng rất nổi tiếng
trong giang hồ, bất quá, đều là tiếng xấu, cái gì mà tính tình âm hiểm khó
đoán, vui buồn thất thường, tâm ngoan thủ lạt, ý chí sắt đá, có thù tất báo,
giảo hoạt thần bí, đa mưu túc trí vân vân và vân vân…
Ta cảm thấy, người đời nếu không phải nhận sai người,
thì là quá đề cao hắn.
Tô Tiểu Bạch chính là Tô Tiểu Bạch.
Từ nhỏ đã bị đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang –
Hướng Ti Vũ – cũng chính là ta, thường xuyên bắt nạt, chỉ có một tiểu Bạch.
2.
Gió hiu hiu thổi, ngựa chạy thong dong, chim hót ríu
rít, bánh xe lăn lục cục.
“A, cuộc đời thật đẹp sao.” Ta tựa vào cửa sổ bên hông
xe, tự đáy lòng thốt lên đầy cảm khái.
Tô Tiểu Bạch ngồi bên ngoài đánh xe, đưa tay lên kéo
mũ xuống, đồng thời vẻ mặt kỳ lạ lẩn tránh tầm mắt người đi đường, đuôi lông
mày hơi run run… Thôi ta biết rồi, hắn lại đang tự ti.
“Tiểu Bạch, sao ngươi không mướn xa phu mà lại muốn tự
mình đánh xe vậy?”
Hắn nghĩ nghĩ, hỏi ngược lại ta: “Còn ngươi vì sao
không mang theo nha hoàn đi cùng?”
Ta trừng mắt nhìn về phía hắn, thiếu chút nữa nhảy
dựng lên: “Này này, ta là đang đi tìm vị hôn phu, làm sao có thể mang nha hoàn
đi cùng? Đó gọi là ngã một lần khôn hơn một chút, nha hoàn là loại sinh vật
thật sự không tốt lành gì!”
Nhắc tới ta lại nổi giận.
Làm đại tiểu thư của Phượng Hoàng sơn trang, từ nhỏ
đến lớn đương nhiên ta có không ít nha hoàn. Lúc đầu ta cũng rất thích họ, cảm
thấy sàn sàn tuổi nhau chơi mấy trò bưng trà rót nước, đấm lưng bóp chân gì đó
cũng rất tiện, có điều, từ khi lên mười ba tuổi, mọi việc trở nên có điểm không
thích hợp…
Mỗi khi Tô Tiểu Bạch đến nhà ta, bọn nha hoàn đứa nào
cũng trang điểm mặc quần áo đẹp, đối với hắn còn ân cần hơn chủ tử là ta nữa;
khăn mà Tô Tiểu Bạch dùng qua, tóc rụng xuống, cây quạt bị vứt… Hễ có cái gì
dính dáng tới hắn, sẽ trở thành bảo vật trong mắt bọn họ, tranh nhau không
ngừng, có điều, sau đó lại lén gọi nhau bằng tỷ muội, ta vốn tưởng rằng đó là
biểu hiện của sự tương thân tương ái, sau này mới biết, bọn họ cãi nhau tới
trời đất mù mịt, rốt cuộc lập thứ tự, tương lai chờ đến khi ta gả vào Tô gia,
bọn họ cũng có thể làm thiếp theo trình tự.
Đó là ta còn chưa có gả đi, cứ như vậy tới khi ta gả
đi thật, còn không liên hợp lại ức hiếp chính thê là ta sao?
Chuyện của Tô Tiểu Bạch ta cũng đại nhân đại lượng
không truy cứu nữa, nhưng Liễu Họa Niên thì tuyệt đối không có cửa đâu!
Hắn là của một mình ta, không chia cho ai hết!
Cho nên lần này ta mới nhờ Tô Tiểu Bạch mang ta đi tìm
Liễu Họa Niên, chính là thoát khỏi đám xấu xa ở nhà, yên tịnh mà ra đi.
“Đúng rồi, ta đã dò hỏi một chút về cái tên liễu cái
gì họa kia.” Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên mở miệng nói.
Ta vui vẻ “Đã nói với ngươi hắn là Liễu Họa Niên,
không phải liễu cái gì họa! Phải rồi, kết quả ra sao? Hắn thật sự rất tuyệt
phải không?” Ta ôm hai má, vô cùng mê mẩn… “Hắn chính là đại tài tử, cầm kỳ thi
họa mọi thứ đều tinh thông đó nha…”
“Nghe nói hình như ba lần thi hội, lần nào cũng rớt.”
Một chậu nước lạnh hắt lại đây.
Ta đập bàn: “Cái đó là do bọn họ ghen tị! Ghen tị hiểu
không? Trời cao ghét kẻ anh tài, khoa cảo mờ ám gian lận, chỉ có người tài bị
thất bại, toàn là bọn sâu mọt! Quốc gia này còn có thể cứu được không? Kẻ cầm
quyền cũng thật là…” Ta đang muốn nói lên cao kiến, một quả cam đỏ rực lăn vào
trong xe, tầm mắt ta nhất thời bị quả cam kia hấp dẫn, đưa tay ra nhận lấy bắt
đầu bóc vỏ.
Tô Tiểu Bạch khoanh tay luồn vào ống tay áo, tư thế vô
cùng nhàn nhã, con ngựa cũng nghe lời hắn, nhắm về hướng đông hướng tây, nửa
điểm cũng không lệch.
Ta nhai múi cam, mồm miệng nhồm nhoàm nói: “Tiểu Bạch,
chúng ta đi Giang Nam lần này mất khoảng bao lâu?”
“Điều này rất khó nói, còn phải xem thuận lợi hay
không thuận lợi.”
“Nghĩa là sao?”
“Nếu như thời tiết mỗi ngày đều là trời ấm gió mát như
vậy, đường đi thái bình không ai quấy rầy thì mất khoảng nửa tháng là có thể
tới. Nhưng vạn nhất dọc đường xảy ra việc ngoài ý muốn, gặp phải sơn tặc thổ
phỉ gì gì đó…”
Nhắc tới ta mới nhớ: “Ôi trời, nếu vậy phải làm sao?
Ta không biết võ công đâu!”
Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn trời, chậm rãi nói: “Ừm.
Ta cũng không biết.”
Cái này thì ta tin!
Từ nhỏ đánh nhau đều thua dưới tay ta thì làm sao có
võ nghệ siêu quần.
“Nếu gặp cường đạo thì phải làm sao bây giờ?” Ta thực
lo lắng, nhịn không được lại bắt đầu nhớ tới Liễu Họa Niên, “Nếu là Liễu Họa
Niên thì không cần phải sợ, hắn chính là cao thủ số một, nhớ năm nào…”
“Nhớ năm nào hắn lên Thiếu Lâm khiêu chiến với bảy vị
thánh tăng, đại bại trở về.” Tô Tiểu Bạch lạnh lùng ngắt lời ta.
Ta tức giận, lại đập bàn: “Đó là lúc đầu! Lúc đầu hiểu
không? Lão hổ cũng phải từ tiểu hổ mà lớn lên, hắn khiêu chiến bảy lão hòa
thượng kia khi mới mười sáu tuổi! Mà bảy lão hòa thượng kia người nào cũng
ngoài năm mươi! Cộng lại chẳng khác nào hắn phải đánh ba mươi chín người như
mình!”
“Ba mươi lăm, cám ơn, bảy lần năm ba mươi lăm.” Tô
Tiểu Bạch chỉnh lại.
“Ai cần biết ba mươi ba hay ba mươi lăm chứ, tóm lại,
căn bản đó là trận quyết đấu không công bằng mà! Mấy lão hòa thượng tuổi đã
cao, ở lại trên đời cũng tốt cơm mà thôi, lại còn cản trở con đường nổi tiếng
của thanh niên tài tuấn, đều là người xuất gia, tâm đã không còn xem trọng công
danh lợi lộc, không cần phải thắng hắn mới đúng, thật là cái đám đầu trọc như…”
Chữ ‘lừa’ còn chưa ra khỏi miệng, một quả táo đỏ au lăn vào, tầm mắt ta lại bị
hấp dẫn, đưa tay ra chụp lấy bắt đầu cạp.
“Tóm lại,” Ta mồm miệng nhồm nhoàm tiếp tục nói, “Vạn
nhất nếu gặp phải nguy hiểm gì thật, ngươi phải chịu trách nhiệm đánh lạc hướng
bọn họ, tận lực bám trụ họ, để cho ta chạy trốn.”
“Ngươi cứ như vậy bỏ ta lại một mình sao?”
“Ta trốn về tìm người tới cứu ngươi mà!”
“Ặc.” Hắn hình như đã nhận ra sách lược của ta, nhưng
sau một lúc lại hỏi: “Nếu bọn hắn bắt rồi giết ta thì sao?”
“Ngốc chết mất, ngươi chỉ cần nói ra ngươi là Tô tam
công tử của Phong Lăng Thành, còn ai trên đời này dám giết ngươi nữa hả.”
“Vậy…” Hắn cúi đầu, ngượng ngùng hỏi: “Nếu bọn hắn
nhìn trúng ta thì sao đây?”
“Càng tốt.” Ta cắn răng, cười âm trầm: “Dám đoạt
trượng phu của công chúa, xem hoàng đế xét nhà diệt tộc ra sao!”
3.
Sự thật chứng minh, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói không
thể nói bậy.
Khi thấy một đám sơn tặc mặc áo vải thô, tóc tai bù
xù, râu ria xồm xoàm, cầm đao cầm cuốc làm vũ khí, hùng dũng oai vệ, khí thế
bừng bừng đứng chắn ngang con đường phía trước, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong
đầu ta chính là…
Không xong rồi, Tô Tiểu Bạch sắp bị chà đạp rồi!
Đôi mắt ta nhìn hắn đầy trông mong, hy vọng hắn đứng
ra giúp ta đánh lạc hướng mấy tên sơn tặc này để ta lén trốn đi. Ai ngờ hắn vẫn
ngồi yên không nhúc nhích ở vị trí xa phu, xem chừng là bị dọa sợ đến choáng
váng. Mà đám sơn tặc này căn bản không thèm để ý tới hắn, quát về phía ta:
“Người trong xe ra đây cho ta! Ông nội nó, còn không ra, đợi lão tử ta chẻ đôi
cái xe mới chịu thò đầu ra phải không?”
Mắt thấy mấy thanh sắt sắp bổ về phía xe ta, ta vội
vàng giơ ra một cái khăn tay trắng, run giọng nói: “Các vị đại vương tha mạng… Ta,
ta, ta đầu hàng…”
… Cứ như vậy, ta và Tô Tiểu Bạch cùng với cái xe trở
thành chiến lợi phẩm đầu tiên trong năm của sơn trại hình như gọi là Hồng Ngưu
gì đó, cướp về thành công nhanh gọn.
Ba canh giờ sau.
Đại khái là sơn tặc đối đãi với nam nữ tù phạm không
giống nhau, bởi vậy ta và Tô Tiểu Bạch bị tách ra.
Ta một mình một người ngồi trong phòng củi vừa tối lại
vừa có mùi kỳ lạ, nhớ lại cảnh tượng khi nãy, cảm thấy giống như đang nằm mơ
giữa ban ngày.
“Tô Tiểu Bạch, tốt xấu gì ngươi cũng là nhi tử của thành
chủ Phong Lăng Thành – Tô Mộ Dung, sao lại có thể vô dụng như vậy, ngay cả một
chút chống cự cũng không có, ngươi có còn là nam nhân không đây…” Hối hận rồi,
ta gạt lệ, đá đá đống rơm rạ mốc meo trên mặt đất, cảm thấy cực kỳ bi thương, “
Trời xanh ơi, ta đúng là nhờ sai người rồi mà, sớm biết như vậy đã đi tìm hai
vị ca ca tài giỏi của tên Tiểu Bạch kia, ít nhất cũng không rơi vào tình trạng
như bây giờ ! Tô đại ca, Tô nhị ca, cứu ta với, hu hu hu…”
“Ặc…” một giọng nói đột nhiên vang lên, làm ta giật cả
mình, vội vàng ngẩng đầu, lập tức thấy cái lỗ trống duy nhất trên mái nhà của
trong phòng củi, ló ra một cái đầu, không phải ai khác, đúng là Tô Tiểu Bạch.
Ta mừng rỡ: “Tiểu Bạch? Ngươi trốn ra rồi sao? Mau!
Mau tới cứu ta ra.”
Tô Tiểu Bạch chần chừ nói: “Nhưng mà, hình như vừa rồi
ngươi gọi đại cà và nhị ca của ta, không phải ta, xem ra, hay là để ta đi tìm
hai vị ca ca tới cứu ngươi…”
Mắt thấy hắn sắp bỏ đi, ta vội vang kêu lên: “Không
phải, ngươi nghe lầm rồi, người ta gọi là Tô tam ca! Tô tam ca mà!”
“Tô tam ca?” Hắn sờ sờ mũi, “Hắn là ai vậy?”
“Cha ngươi còn có đứa con trai thứ ba nào khác sao?”
Hắn nghiêm túc nói: “Cũng khó nói lắm, nghe nói cha ta
lúc còn trẻ cũng từng trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.”
Ta cảm thấy trước mắt mình tối sầm, tên này cố ý!
Tuyệt đối là cố ý! Tuy nhiên lúc này không nên so đo tính toán: “Ta nói Tô tam
ca là ngươi, là ngươi, chính là ngươi, ngươi hài lòng chưa?”
Tô Tiểu Bạch nhếch khóe môi lên, lộ ra hai hàm răng
trắng đều: “Hướng tiểu muội, ta rất muốn cứu muội.”
“Vậy mau cứu ta đi, còn nói nhảm gì nữa?” Ta xắn tay
áo lên chuẩn bị chạy trốn, hắn lại khẽ thở dài: “Thế nhưng, ta không cứu được
ngươi…”
“Cái gì?” Ta trừng mắt, “Ngươi thả dây thừng xuống
không phải là cứu được ta ra ngoài sao?”
“Có điều, ta không tìm thấy dây thừng mà.” Hắn trả lời
cực kỳ vô tội.
“…” Ta không nói gì, sau đó suy nghĩ biện pháp khác:
“Vậy ngươi phải đi trộm chìa khóa đến mở ống khóa bên ngoài ra”
Hắn thở dài lần nữa: “Ta không dám. Hiện tại tất cả
bọn họ đang tụ tập tại đại sảnh mở tiệc, ta đi trộm chìa khóa không phải là
chui đầu vào lưới sao?”
Ta sụp đổ: “Vậy sao ngươi lại trốn ra được?”
“Người canh giữ ta cũng đi uống rượu rồi, ta dùng nến
đốt dây thừng, sau đó trốn ra.”
Hóa ra hắn không bị nhốt.
Ta buồn bã nhìn hắn, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.
Đại khái là dáng vẻ mỹ mạo hơn người đó của ta lại
phát huy tác dụng, Tô Tiểu Bạch thấy ta điềm đạm đáng yêu như thế, biểu tình có
điểm trở nên tích cực hơn: “Bất quá, trong họa có phúc, lần này chúng ta bị
bắt, cũng không hẳn là chuyện xấu.”
“Ta sẽ trở thành áp trại phu nhân, còn là chuyện tốt
sao?”
“À, cái này ngươi không cần lo lắng.” Tô Tiểu Bạch rất
thành khẩn nói, “Bởi vì trại chủ của trại này nghe nói là ưa thích nam nhân.”
“Oa, vậy không phải ngươi sẽ rất nguy hiểm sao?”
Tô Tiểu Bạch u oán liếc nhìn ta một cái: “Cho nên,
chúng ta có thành công rời đi hay không còn phải trông vào ngươi.”
Cái gì? Ta vừa định nhảy lên, hắn lại buông thêm một
câu, mà câu nói kia giống như một câu chú ngữ kỳ diệu, trong nháy mắt trấn an
cảm xúc của ta, làm ta từ tuyệt vọng chuyển sang hy vọng, từ bóng tối đi vào
ánh sáng.
Tô Tiểu Bạch nói chính là: “Cái gọi là ‘Núi không đến
với ta thì ta đến với núi’(1). Cho nên ta đã nghĩ ra một kế hoạch, gọi là – kế
hoạch tựu sơn.”
—
(1)Nguyên văn là “Sơn
bất lai tựu ngã, ngã khứ tựu sơn.”