Liên hoa yêu cốt - Phần VI - Chương 03 - 04 - 05

3 Lời cảnh cáo trong mộng

Vốn rất hiếm khi nằm mơ, vậy mà không hiểu sao hôm
nay Nhạc Mai Sương lại sống trong giấc mộng lạ kỳ. Sở dĩ nói như thế bởi biết
rõ mình đang mơ, nhưng bất kể cố gắng thế nào cô vẫn không sao tỉnh dậy được.

Cảnh vật trước mắt là bữa tiệc sinh nhật sắp tổ chức
của bố, khách khứa bạn bè đông vui náo nhiệt khác thường. Bên bàn tiệc, người bố
Nhạc Mộ Thạch của cô đang trò chuyện vui vẻ cùng nhóm bạn đối tác kinh doanh.
Đúng lúc đó, một tiếng gọi nũng nịu bỗng vang lên, thu hút sự chú ý của cô.

Là tiếng của người đàn bà cực kỳ xinh đẹp vừa xuất
hiện trong bộ váy dạ hội màu đỏ rượu vang, cổ áo trễ sâu, nổi bật trên khuôn mặt
trang điểm cầu kỳ là đôi mắt phong tình quyến rũ lấp lánh những ánh mê hoặc, cả
người toát lên phong thái của một gái làng chơi lẳng lơ.

“Hừ! Đồ tiện nhân không biết xấu hổ!”, Nhạc Mai
Sương khó chịu rủa một câu, rồi lại trừng mắt nhìn bố tiến tới nồng nhiệt siết
chặt bàn tay bà ta, tiếp đó dõng dạc tuyên bố với mọi người ngày họ kết hôn, “Đồ
đàn bà thối tha! Bà không còn đắc ý được bao lâu nữa đâu!”. Thầm phá lên điệu
cười mỉa mai, đôi mắt Mai Sương không ngừng xuyên qua đám người tìm kiếm bóng
hình bé nhỏ.

Kia rồi! Nơi góc khuất không ai chú ý, ánh mắt Mai
Sương đã xác định được mục tiêu: Một cô bé với gương mặt tái mét cầm trong tay
chai Brandy đang nhìn mình không chớp mắt.

“Đồ rác rưởi.” Quét sang cái nhìn khinh thị, Nhạc
Mai Sương nhẹ nhàng tiến tới trước mặt em gái, giật phắt cái chai trong tay cô
bé rồi nhanh chóng rót đầy ly rượu tinh xảo: “Đi! Đưa cho bà ta!”.

“Chị…”, cô bé run rẩy đón chiếc ly, do dự đứng
nguyên tại chỗ.

“Đồ con hoang này! Tao nói cho mày biết, hôm nay
không phải mày chết thì là bà ta chết, cứ liệu mà làm đi!” Trừng mắt dọa dẫm đứa
em gái đang không ngừng run rẩy vì sợ, Nhạc Mai Sương thoắt cái đã ẩn mình
trong căn phòng phía sau.

“Mọi người đâu rồi! Mau gọi xe cấp cứu! Tiểu Nhã, Tiểu
Nhã!” Chẳng lâu sau, phòng khách vang lên giọng Nhạc Mộ Thạch kinh hoàng thét lớn
cùng tiếng mọi người xôn xao hoảng loạn.

Tựa mình vào cánh cửa lắng nghe tiếng mọi người giục
giã, Mai Sương biết mình đã thành công! Vậy là nỗ lực bẩn thỉu của đồ lẳng lơ
nhằm kiếm chác tài sản của bố cô đã tan tành rồi. Cô thỏa mãn cười lớn đến
không dừng lại được, trong lòng chất chứa những niềm vui.

“Tiểu Sương, vui quá nhỉ…” Bất chợt, một bàn tay lạnh
lẽo từ đâu chộp lấy vai cô. Cảm giác băng lạnh từ nơi tiếp xúc nhanh chóng lan
toàn cơ thể, Mai Sương giật mình cứng đờ người lại.

“Vu… Vu…”, Nhạc Mai Sương há miệng thở gấp, giọng
nói quen thuộc kia chính là của Vu Nhã mà đáng lẽ giờ đang nằm trên sàn phòng
khách chờ xe cấp cứu.

“Tiểu Sương, có chuyện gì buồn cười vậy, nói cô nghe
xem nào!” Giọng nói âm u như ma quỷ cõi âm vang vọng bên tai khiến cô thiếu nữ
vốn đã khó thở càng thêm dựng tóc gáy. Từ từ chuyển động chiếc cổ đã bắt đầu cứng
ngắc, cô quay lại nhìn…

“Á…” Tiếng kêu thét kinh hoàng chỉ trong chốc lát
phá tan vẻ yên tĩnh của căn phòng. Nhạc Mai Sương vội vã lùi về phía sau dán chặt
người vào tường, đôi mắt mở to trừng trừng nhìn cái xác mặt mũi đầy máu, hai
cánh tay cứng đơ giơ thẳng về phía mình.

“Cứu tôi với! Có ai không?” Trong tiềm thức, Mai
Sương muốn hét lên thật lớn, nhưng không hiểu sao giọng nói cứ nhỏ xíu và khàn
đặc chẳng thể phát thành tiếng. Thấy bàn tay xám ngoét kia cứ chầm chậm tới gần
cổ mình, thậm chí cảm nhận rõ cả hơi lạnh âm u ngay kề bên, Nhạc Mai Sương chỉ
còn cách bịt chặt mắt lại, tuyệt vọng chờ đợi cái chết sắp đến…

“Đã biết sợ chưa?” Đúng lúc đó, từ đâu vọng tới giọng
nói dịu dàng mà lạnh lẽo, bầu không khí âm hàn khi nãy cũng dần trở lại ấm áp.

“Ai đó?” Ngẩng phắt đầu lên, thiếu nữ ngạc nhiên nhận
thấy căn phòng mình vừa ở khi nãy giờ đã chẳng thấy đâu nữa. Lúc này Mai Sương
đang ngồi trong một khoảng không tối thẫm, bốn phía đen như mực, chỉ có duy nhất
một điểm sáng lấp lánh giữa không trung khiến cô thấy mờ mờ thân thể của mình,
đồng thời cảm nhận được giọng nói kia vọng đến từ điểm sáng ấy.

“Ta là ai, cô không cần biết” Điểm sáng nhấp nháy:
“Những điều ác độc đều do suy nghĩ của bản thân mà ra, hình ảnh vừa rồi chính
là vận mệnh tương lai của cô. Đừng tưởng mình làm không có sơ hở thì người khác
sẽ không biết, chớ quên câu ‘Ngẩng đầu ba tấc có thần linh’, tất cả mọi việc
người trần làm, trời cao đều thấy rất rõ, làm càng nhiều việc thất đức, báo ứng
sẽ đến càng nhanh. Đã nhớ kỹ chưa?”.

“Nhớ… nhớ rồi ạ”, Nhạc Mai Sương run rẩy, không chớp
mắt nhìn chằm chằm đốm sáng trước mặt: “Vậy tôi phải làm sao mới thay đổi được
số mệnh? Tôi không muốn bị con ma nữ đó ám suốt đời đâu!”.

“Muốn thay đổi số mệnh thật ra không phải không có
cách. Trời cao luôn từ bi, nếu cô thật sự có lòng hối cải, vẫn còn rất nhiều cơ
hội.” Giọng nói ngừng lại một thoáng: “Chỉ cần tránh xa tà tâm hại người, vận mệnh
tương lai của cô cũng sẽ thay đổi theo tư tưởng đổi thay đó. Đương nhiên vẫn
còn một điểm quan trọng, đó chính là từ nay phải tích đức hành thiện, tuyệt đối
không được nổi tà niệm nữa, đặc biệt là đối với em gái cô. Nếu còn dám bắt nạt
cô bé, tất cả những việc xảy ra vừa rồi sẽ giáng xuống đầu cô với cấp độ hơn đến
trăm ngàn lần, lúc ấy sẽ thật sự là ‘thiện có thiện báo, ác giả ác báo’. Khi đó
có hối hận cũng chẳng ai đến cứu cô đâu”.

“Vâng, tôi nhớ rồi. Cảm ơn đã giúp đỡ!” Trong mắt
nhen nhóm tia hy vọng, Nhạc Mai Sương lặp đi lặp lại lời cảm kích.

“Còn một việc cuối cùng, ta hy vọng cô nói cho ta biết
sự thực.” Đốm sáng từ từ di chuyển đến đỉnh đầu thiếu nữ, như thể muốn soi thấu
tim cô, bao trùm cả thân thể cô trong quầng sáng mờ nhạt: “Ai đưa cho cô túi thạch
tín đó?”.

“Là… là bạn… của anh tôi.” Như bị đôi mắt sắc nhọn
xuyên thấu tâm can, Nhạc Mai Sương lắp bắp không dám giấu diếm.

“Cách” một tiếng, chiếc vòng tay màu lam bất chợt
rơi xuống trước mặt khiến Mai Sương giật nảy mình: “Đưa cái này cho người bạn của
anh cô, những việc khác cô không cần quan tâm, đi đi!”. Lời còn chưa dứt, Mai
Sương đang định hỏi thêm, thì dưới chân bỗng hẫng một cái, cả thân người rơi tuột
vào khoảng không tối đen…

“Á!” Mở choàng mắt, tỉnh dậy khỏi giấc mộng, Nhạc
Mai Sương đưa tay dụi đôi mắt mờ nhòe rồi nhìn sang bên cạnh. Nơi cô ngồi là lớp
học sáng choang và các bạn đang yên lặng trong giờ tự học. Thì ra là một giấc
mơ! Sợ chết đi được! Nhẹ nhàng thở phào một hơi, cô điều chỉnh lại tâm trạng rối
bời khi nãy: “Thôi cứ làm bài tập trước đã, tối về nhà còn phải lên mạng nữa”.
Lẩm bẩm một hồi, cô quay người lấy sách giáo khoa trong cặp ra.

Nghĩ đến chuyện chưa biết chừng tối nay lên QQ[2] sẽ
được gặp người mình thầm yêu trộm nhớ bấy lâu, trong lòng Nhạc Mai Sương bỗng dấy
lên niềm hạnh phúc ngọt ngào. Cô vui vẻ mở vở bài tập, tay vô tình chạm vào hộp
bút đóng kín trên bàn.

[2] QQ là phần mềm “chat” (tán gẫu)
thông dụng của TQ (tương tự như Yahoo của Việt Nam).

“Cạch” một tiếng, nắp hộp vừa hé mở, ánh mắt chạm phải
món đồ bên trong, bàn tay Mai Sương vô thức run lên bần bật khiến cả hộp bút
rơi xuống nền đất. Trong hộp, chiếc vòng tay với những hạt màu lam nằm yên lặng.

Một hạt trong số đó được khắc ba chữ nhỏ kín đáo –
Hàn Cốc Liên.

4 Thanh Lệ

Buổi chiều, khi học tiết thứ hai môn thể dục, thầy
giáo gọi Nhạc Vi vào văn phòng. Có tật giật mình, cứ ngỡ đã bị phát hiện, cô bé
mặt mày tái mét như vừa mắc bệnh.

“Nhạc Vi, em không khỏe à?” Thầy chủ nhiệm Lý lo lắng
rót cho cô học trò nhỏ cốc nước: “Sắc mặt em khó coi lắm, có cần về nhà nghỉ
không?”.

“Không, không cần đâu ạ, em không sao”, bàn tay cô
bé bất giác siết chặt cốc nước, cố kìm nén nỗi lo lắng căng thẳng trong lòng:
“Thầy tìm em có việc gì ạ?”.

“À, là thế này. Gần đây lớp ta có triển khai phong
trào đôi bạn cùng tiến, nhưng các bạn trong lớp phản ánh rằng em quá khép mình,
không ai chịu hợp đôi với em, nên thầy quyết định để lớp trưởng Hàn Cổ Liên và
em vào chung một tổ, em thấy sao?”, thầy Lý nhìn Nhạc Vi đã có thần sắc trở lại.

“Được ạ, thưa thầy, em không có ý kiến gì hết.” Thầm
thở phào, Nhạc Vi trả lời ngay mà chẳng buồn suy nghĩ.

“Vậy thì tốt. Sau này em phải tích cực giao lưu với
các bạn trong lớp, đừng ít nói quá như vậy…”, miệng thầy vẫn không ngừng nói,
nhưng Nhạc Vi đã chẳng còn nghe thấy gì nữa.

Cổ Liên thật sự không hề mách với thầy giáo! Vì sao?
Nhạc Vi thầm kinh ngạc trong lòng. Là lớp trưởng, khi phát hiện ra vụ việc
nghiêm trọng như vậy, Hàn Cổ Liên đáng lẽ nên báo ngay cho thầy chủ nhiệm mới
phải chứ. Sao bạn ấy không hề đề cập tới chuyện này trước mặt thầy?

“Em còn gì chưa rõ không?” Câu hỏi đột ngột của thầy
Lý cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhạc Vi: “Nếu có thì cứ hỏi Cổ Liên nhé! Được rồi,
em lên lớp đi!”.

“Vâng ạ!”, Nhạc Vi nhanh chóng đứng dậy ra khỏi
phòng. Cánh cửa sau lưng vừa khép, cô bé quay người chạy như bay về phía sân vận
động của trường.

“Xem ra cậu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng mình.” Qua
lối rẽ, giọng nói vọng đến từ sau lưng kèm theo tiếng thở dài khiến Nhạc Vi dừng
phắt lại.

“Lớp… lớp trưởng Hàn.” Như thể bị đọc trúng tim đen,
thần sắc cực kỳ không tự nhiên, Nhạc Vi quay đầu nhìn về phía vừa vọng đến tiếng
nói.

Trên bức tường hành lang trắng tinh, Hàn Cổ Liên điềm
tĩnh tựa người vào đó. Lơ lửng giữa khoảng không bên cạnh là cô bé với mái tóc
dài màu xanh nhàn tản lượn qua lượn lại.

Đợi đã! Lơ lửng giữa khoảng không? Giữa khoảng
không! Trong thoáng chốc đôi mắt Nhạc Vi mở to hết cỡ, nhìn Hàn Cổ Liên trước mặt
như thể nhìn thấy ma.

“Cậu, cậu có nhìn thấy không?” Miệng Nhạc Vi run rẩy,
đôi môi dần biến sắc: “Bên cạnh… bên cạnh cậu…”.

“Đó là Lam Úy, em gái mình”, nhìn Nhạc Vi đang sợ đến
toàn thân run lẩy bẩy, Cổ Liên cười bí ẩn: “Mình biết bí mật của cậu, giờ cũng
nên để cậu biết bí mật của mình, như vậy mới công bằng. Yên tâm, Lam Úy là
tiên, không phải quỷ, cô bé không bao giờ làm hại người trần đâu”.

“Vậy… cậu cũng là tiên?” Nghe lời giải thích của lớp
trưởng, Nhạc Vi dần yên tâm.

“Không, mình hiện là người phàm, nhưng trước đây
đúng là tiên”, Cổ Liên nhẹ nhàng cầm tay cô bạn gái: “Bây giờ chúng ta biết bí
mật của nhau rồi, từ nay chúng ta sẽ giữ kín bí mật của người kia nhé!”.

“Tất nhiên là thế rồi”, Nhạc Vi không chút do dự gật
đầu: “Có điều mình không hiểu, vì sao cậu muốn kết bạn với mình?”.

“Cậu đã hỏi thì mình sẽ kể với cậu sự thật”, Cổ Liên
buông tay bạn ra: “Người trong nhà cậu đã chọc giận một thứ ma quỷ rất đáng sợ,
bây giờ thứ đó đang mai phục quanh nhà cậu, chờ cơ hội thuận tiện ra tay. Nhưng
mình không nỡ nhìn thấy cậu bị liên lụy, nên muốn cứu cậu”.

“Sao người cậu muốn cứu lại là mình chứ không phải mọi
người trong nhà mình?” Đôi mắt kinh ngạc của Nhạc Vi ánh lên tia nghi hoặc khó
hiểu.

“Thứ nhất, người nhà cậu chẳng có quan hệ gì với
mình cả. Mình không phải Bồ Tát đại từ đại bi, mình muốn cứu hay không cứu ai đều
tùy theo ý thích cá nhân. Thứ hai, bởi người nhà cậu đã trêu vào thứ đó, nên họ
cũng đáng bị trừng phạt, luật nhân quả luôn là thế. Cậu trồng nhân nào sẽ gặt
quả đó, quy luật này đến Đại La thần tiên cũng không ngoại lệ. Thứ ba, cậu thật
sự mang họ Nhạc sao? Nếu đúng thế, Nhạc Mai Sương lại bắt nạt cậu như vậy?”

“Mình…” Nhạc Vi lắp bắp, gương mặt đỏ bừng, cúi đầu
thật thấp.

“Ngẩng đầu lên nói chuyện với mình! Sau này trước mặt
ai cũng không được tự ti như thế. Có những việc cậu không được lựa chọn thì sao
phải xấu hổ vì nó? Nhớ kỹ điều này, cậu không thể sống mà không có phẩm giá của
riêng mình.” Cổ Liên nâng cằm cô bạn gái lên, đôi mắt lấp lánh: “Bắt đầu từ bây
giờ hãy loại bỏ toàn bộ những suy nghĩ tự ti, tạm biệt với tất cả chuyện đã
qua! Hãy khắc sâu vào đầu óc cậu từng chữ một trong câu này: ‘Tôi không nợ nần
bất cứ ai cả’ và phải luôn tự nhắc mình như thế!”.

“Được, mình sẽ làm thế.” Ý thức chìm đắm vào ánh mắt
Cổ Liên, Nhạc Vi bỗng bừng lên nụ cười rạng rỡ.

“Được, bây giờ nói cho mình biết về người bạn của
anh trai cậu, xem anh ta là kẻ thế nào đi!”…

Buổi chiều sau khi tan học, lần đầu tiên Nhạc Mai
Sương về nhà ngay lập tức. Khép thật chặt cánh cửa sau lưng, cô vội vã lấy chiếc
vòng màu xanh trong cặp ra. Trời ạ! Giấc mơ đó rõ ràng là thật rồi! Lẽ nào đúng
như lời nói ấy, ngẩng đầu ba tấc có thần linh? Ý thức được điều này, Mai Sương
run lên bần bật không dám nghĩ tiếp nữa.

Bất chợt, phòng khách dưới nhà vọng đến tiếng gõ cửa
khe khẽ, tim Mai Sương giật thót. Một cảm giác vui mừng bỗng quét qua, cô nàng
hấp tấp chạy xuống phía chiếc gương treo cạnh cửa ra vào tầng dưới, cẩn thận vuốt
lại mái tóc lộn xộn. Sau đó Mai Sương hít một hơi thật sâu, lấy bộ dạng thục nữ
mở cánh cửa lớn phòng khách.

“Anh Thanh Lệ, sao anh lại có thời gian rỗi qua chơi
thế này?” Cô thiếu nữ cười khoe hết cả hàm răng nhìn chàng trai anh tuấn xuất
trần trước mặt: “Anh trai em vẫn chưa về, anh vào nhà ngồi chút đã”.

“Được!” Chàng trai tên Thanh Lệ đáp lại một tiếng rồi
bước nhanh về phía sô pha trong phòng khách: “Tiểu Sương, Vi Vi chưa về sao?”.

“Chưa, ở nhà có mình em thôi.” Đôi mắt ánh lên nét
cười lả lơi, Nhạc Mai Sương ngồi xuống cạnh chàng trai: “Bố em hai ngày nay
không ở nhà, chắc đi chuẩn bị cho bữa tiệc rồi”.

“Ồ, thế em định khi nào thì ra tay?”, chàng trai miệng
cười dịu dàng nhưng ánh mắt vẫn lạnh như băng.

“Em thấy hay là thôi đi.” Như đang quay về cảnh đáng
sợ trong giấc mộng, nụ cười trên môi Mai Sương bỗng tắt ngấm.

“Sao thế? Cảm thấy sự bất thường của người đối diện,
đôi mày sắc nét của chàng trai khẽ nhíu lại: “Chẳng phải đã bàn kỹ với anh rồi
sao? Em giết người đàn bà đó, anh sẽ xử lý thằng anh trai em. Như vậy em là người
thừa kế duy nhất, tài sản của bố em đều thuộc về em. Đến lúc đó chúng ta có thể
vĩnh viễn ở bên nhau, sao bỗng dưng em lại hối hận?”.

“Không, không phải!”, Mai Sương hoảng hốt xua tay:
“Em không hối hận. Dù sao anh trai em và mụ đàn bà đó chết cũng đáng, em sẽ
không hối hận vì giết bọn họ. Chỉ là em rất sợ thôi. Trưa nay em gặp giấc mơ kỳ
lạ, có một giọng nói không ngừng cảnh cáo em. Lúc đầu em cũng không để ý, nhưng
chiếc vòng đó rõ ràng em thấy trong giấc mộng, vậy mà lại xuất hiện trong hộp
bút lúc em tỉnh dậy. Anh bảo có đáng sợ không?”.

“Nó đâu? Lấy ra anh xem.” Gương mặt chàng trai không
chút biểu hiện thừa thãi nào, lạnh lùng nhìn theo Nhạc Mai Sương lên tầng hai.

“Anh xem đi, nó đây.” Vội vã lấy chiếc vòng xuống, đặt
vào tay chàng trai, Mai Sương lo lắng quan sát phản ứng của Thanh Lệ: “Thế nào?
Anh có phát hiện ra điều gì không?”.

“Chẳng có gì cả. Đây chỉ là một món trang sức bình
thường, có lẽ ai đó đùa em thôi”, chàng trai cười khẽ, đặt chiếc vòng lên mặt
bàn.

“Nhưng…” Nhạc Mai Sương nhíu mày như vẫn muốn giải
thích thêm, song đã bị chàng trai kéo tuột vào lòng, cô liền quên phắt những lời
định nói.

“Những giấc mơ đều là thứ vớ vẩn, đừng tin mấy thứ
đó! Vì tương lai của chúng ta, kế hoạch này nhất định phải thực hiện, nghe rõ
chưa?” Thấy cô nàng mê mẩn gật đầu như máy, đôi mắt u tối của Thanh Lệ loang
loáng những tia băng lạnh…

5 Giao ước

Về đêm, ký túc xá trường học tối đen như mực. Ánh
trăng mờ ảo xuyên qua cửa kính rọi vào hành lang yên tĩnh, xung quanh không một
tiếng động, mọi thứ như thể đang chìm vào giấc ngủ say.

Bỗng, từ góc tối cạnh lối lên cầu thang tầng ba vọng
tới một loạt âm thanh ma sát nhỏ, giống như cạnh của một đồ vật gì đó cạo trên
nền đất, âm lượng nhỏ đến mức vào ban ngày chắc chắn không thể nghe thấy được.
Cùng với âm thanh mơ hồ ngày càng gần ấy, một thứ gì đó đen sì lần theo mép tường
từ từ ló dạng, trườn dần về căn phòng số 301 ở cuối hành lang.

“Thanh Lệ công tử, mời vào, ta đợi công tử nãy giờ.”
Lúc thứ đó đã dừng hẳn trước phòng 301, cánh cửa vốn đóng kín bỗng “cạch” một
tiếng mở tung, để lộ cô bé chừng mười một, mười hai tuổi với nụ cười đầy ẩn ý,
chẳng chút sợ hãi nhìn thẳng vào con quái vật khổng lồ hung dữ đáng sợ kia.

Đó là con rắn xanh với chiều rộng to bằng miệng bát
còn chiều dài lên tới mười mấy mét. Dưới ánh trăng mờ ảo, nó cuộn tròn phần
thân dưới và ngóc cái đầu to lớn cùng đôi mắt xanh lè phát ra những ánh sáng lạnh
lẽo, cái lưỡi đỏ lòm không ngừng thò ra thụt vào, nhìn chằm chằm cô bé trước mặt
bằng ánh mắt ngạc nhiên.

“Sao? Thanh Lệ công tử không dám vào? Lát nữa để thầy
trực đêm phát hiện, không khéo ngày mai công tử biến thành món súp rắn cũng
nên”, Cổ Liên mỉm cười ngồi xuống giường, cực kỳ hứng thú ngắm nhìn con rắn
xanh.

“Tiểu thư quả không hổ là con gái của nguyên Vực chủ,
trước mặt kẻ địch hùng mạnh vẫn điềm tĩnh như không, nói cười bình thản, tại hạ
bái phục.” Ánh sáng màu lục nhấp nháy, con rắn xanh liền biến thành một chàng
trai cao lớn anh tuấn, tiến vào phòng ngủ của Cổ Liên với vẻ đùa cợt.

“Công tử có ý gì? Cha mẹ ta đều thuộc tộc Lam Liên,
đã qua đời từ lúc ta còn rất nhỏ.” Khẽ nhíu mày, Cổ Liên tỏ vẻ không hiểu: “Có
phải công tử đã nhận nhầm người không?”.

“Ha ha, sao mà nhầm được, ta ở đó lúc cô chào đời
mà. Tuy bây giờ cô không còn nhớ nữa, nhưng sẽ có một ngày cô nhớ lại.” Chàng
trai thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó: “Giờ tạm thời chưa nói chuyện này
vội, hôm nay ta đến trước là muốn đề xuất chút ý kiến với tiểu thư: Liệu cô có
thể đừng nhúng tay vào chuyện của Nhạc gia vốn chẳng liên quan đến mình
không?”.

“Được! Chuyện sinh tử của người khác ta vốn chẳng
quan tâm, công tử có ăn hết cả nhà họ cũng chẳng quan hệ gì tới ta. Tuy nhiên
xin công tử đừng kéo Nhạc Vi vào đó, bởi ta rất thích linh hồn cô bé, thêm nữa
cô bé vốn chẳng phải người Nhạc gia.” Cổ Liên khẽ giơ tay, chiếc gương trên bàn
học bỗng bay bổng lên, từ từ tiến tới trước mặt chàng trai: “Còn nữa, công tử
lôi kéo Nhạc Mai Sương phạm tội thì dây dưa đến một mình cô ta là được rồi, đừng
để cô ta đổ tội lên đầu Nhạc Vi”. Lớp sương trắng lan tỏa, mặt gương bóng loáng
lập tức biến thành màn hình chiếu lại cảnh diễn ra ở sườn đồi sau trường hôm
trước. Sự kiêu ngạo và độc đoán của Nhạc Mai Sương được tường thuật rõ nét.
Chàng trai nhìn chăm chú, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười nhếch môi khinh bỉ.

“Không ngờ trước mặt ta Mai Sương luôn dịu dàng hiền
lành ra vẻ thục nữ, vậy mà sau lưng lại có bộ dạng thế này.” Khóe môi khẽ cong,
ánh mắt Thanh Lệ lóe lên tia tàn nhẫn: “Xem ra phải giáo dục cô ta đến nơi đến
chốn mới được, bình sinh ta ghét nhất loại ỷ lớn bắt nạt bé”.

“Ồ, nói như vậy là công tử đã đồng ý bỏ qua Nhạc Vi?”,
Cổ Liên nghiêng đầu nhìn vào mắt chàng trai.

“Tiểu thư đã nói vậy, Thanh Lệ nào dám không tuân
theo. Hơn nữa như cô đã nói, Nhạc Vi cũng không phải con gái Nhạc Mộ Thạch, thì
có lý gì ta phải mất công tạo thêm sát nghiệt.” Mỉm cười dịu dàng, Thanh Lệ đứng
dậy cầm chiếc gương trước mặt, khẽ khàng đặt lên giường, rồi quay người bước ra
phía cửa: “Giao ước đã thành, vậy tại hạ xin cáo từ. Chúc ngủ ngon, Cốc Liên tiểu
thư!”.

“Đợi đã!” Như một tia chớp, Cổ Liên lao tới chắn đường
chàng trai: “Công tử vừa nói đã nhìn thấy ta chào đời, sao có thể thế được! Ta
sinh ra trong hồ bảo liên của Phật Tổ, chẳng lẽ lúc đó công tử đang ở trên
Thiên đình?”.

“Tiểu thư lại đùa ta rồi, ta là loài ma quỷ sao vào
được Tây Thiên?” Gương mặt Thanh Lệ thoáng lộ nét giễu cợt: “Nếu cô thật sự
sinh ra ở Thiên giới, tất nhiên ta không thể nhìn thấy được. Nhưng tiếc là
không phải thế!”.

“Không thể nào! Thời khắc có ký ức đầu tiên, ta đã
thấy mình ở Phật giới, từ lúc trong nhụy sen đến khi tu thành hình người ta
chưa từng rời khỏi Tây thiên, sao có thể…”, Cổ Liên suy luận, cố gắng nhớ lại
ký ức nguyên sơ nhất của mình.

“Nếu muốn tìm lại ký ức cũ, ta có thể giúp cô.”
Chàng trai chăm chú nhìn Cổ Liên đang đắm chìm trong suy tưởng, ánh sắc nhọn chợt
lóe lên trong đôi mắt.

“Công tử? Ha! Sao ta phải tin lời của một kẻ trong
Ma tộc chứ?”, Cổ Liên cười khẩy, quay lại giường: “Được rồi, dù sao công tử đã
nhận lời, ta cũng yên tâm. Công tử đi đi!”.

“Vậy sau này sẽ gặp lại tiểu thư. Nếu cô đổi ý, lúc
nào cũng có thể gọi ta, chỉ là ta hy vọng cô sẽ không ngáng đường vào lúc ta đối
phó với Nhạc gia.” Bụp một tiếng nhỏ, chàng trai vụt biến trở lại thành con rắn
xanh, từ từ mất hút trong đêm tối mịt mùng.

“Yên tâm! Trừ những người ta thật sự có hứng thú,
sinh tử của người phàm trên thế gian này với ta đâu có đáng gì.” Cảm thấy nực
cười, Cổ Liên chui vào chăn, thoải mái cuộn tròn người rồi nhanh chóng chìm vào
giấc mộng.

Tương truyền đỉnh núi Côn Lôn là nơi tiếp giáp gần
nhất của chốn nhân gian với Thần tộc. Ở đây, người ta thậm chí có thể chạm vào
các đám mây trên bầu trời hay nhìn ngắm những đàn hạc của tiên gia. Vào lúc
này, khi bình minh sắp rải khắp đỉnh núi, một dáng người khoác áo màu thiên
thanh từ từ xuất hiện, mảnh voan đen trùm kín đầu, chỉ để lộ đôi mắt vàng rực lạnh
nhạt nhìn ngắm cảnh trăng sao đang lu mờ dần trong ánh nắng vừa hé rạng.

“Về rồi à? Mọi việc có thuận lợi không?” Khẽ quay
người, khi đôi mắt vàng chạm tới đôi mắt xanh, một nét cười hiếm hoi phẳng phất
trên môi người mặc áo màu thiên thanh.

“Aizzz… Tuy trong lòng có chút nghi hoặc nhưng cuối
cùng tiểu thư vẫn không chịu tin thuộc hạ. Xem ra món Ngưng lệ ngài khổ công
nghiên cứu vẫn chưa có đất dụng võ rồi.” Duỗi người thoải mái trên sườn vách đá
cheo leo, Thanh Lệ đùa cợt đặt đầu rắn nặng trịch lên vai người áo thiên thanh:
“Nhưng Thanh Lệ thấy rõ trải qua tám năm mài mòn, hàng rào bảo vệ trong não tiểu
thư đã xuất hiện kẽ nứt. Chỉ cần khuyên nhủ vài lần nữa, có khi tiểu thư sẽ hứng
thú cũng nên”.

“Nếu đã vậy thì phiền ngươi rồi. Kế hoạch của ngươi
tiến hành đến đâu?” Người đàn ông khoác áo thiên thanh nghiêng đầu khẽ vuốt ve
đầu rắn trên vai: “Ngươi đó, cố chấp quá mức, cứ khăng khăng lùng kiếm suốt hơn
một trăm năm, đến giờ kẻ ấy lại đầu thai vào chính đời con cháu của mình, đúng
là báo ứng mà!”.

“Đúng vậy! Cuối tuần này Nhạc gia sẽ tổ chức tiệc mừng
sinh nhật ở ngôi biệt thự dưới chân núi. Bắt đầu từ hôm đó Thanh Lệ sẽ từ từ
khiến cả nhà họ đi gặp Diêm Vương!” Đầu rắn khẽ khàng ngóc dậy, ánh mắt lạnh
băng nhìn thẳng vào hai vết sẹo lớn gớm ghiếc trên mình…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3