Liên hoa yêu cốt - Phần VI - Chương 06 - 07 - 08

6 Lời mời

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Khi Cổ Liên bước vào lớp, các bạn đều vẫn chưa đến. Cô phất tay làm phép đơn giản,
cả căn phòng trong thoáng chốc ngập lớp sương mỏng. Lớp sương lặng lẽ lượn
quanh một vòng rồi dần tan biến, phòng học tức khắc trở nên sạch bóng không
vương chút bụi như thể vừa được dọn kỹ.

“Lau sạch quá, sắp bằng hồ sen của cô rồi.” Giọng
nói phảng phất ý cười bất chợt vang lên, Bạch Hạo Đan tư thế tuyệt mỹ bỗng xuất
hiện giữa không trung.

“Đa tạ Cung chủ quá khen! Chẳng phải ngài đã về cung
thụ lý công việc rồi à? Sao quay lại nhanh thế?”, Cổ Liên quay người, vẻ mặt vô
cảm đặt cặp sách vào chỗ ngồi: “Ngài cũng mau đi đi! Mọi người sắp đến, để họ
nhìn thấy, không hay đâu”.

“Ha ha… Ta được lệnh xuống để xem xét tình hình hiện
tại của cô. Họ mà vào, ta lập tức tàng hình là được chứ gì”, Hạo Đan cười nhẹ rồi
từ từ hạ xuống: “Cổ Liên, Mai Hoa tiên tử xuất hiện rồi phải không?”.

“Vâng!” Đặt sách giáo khoa lên mặt bàn, Hàn Cổ Liên
thản nhiên đáp: “Nhưng Cung chủ không cần lo lắng. Sau khi tiểu tiên thay đổi vận
mệnh của mình kiếp trước, mệnh số của cô ta cũng thay đổi theo. Từ kiếp trước
cô ta đã không thể giết Cốc Liên nữa rồi”.

“Điều này ta biết, chỉ là…”, Hạo Đan bất ngờ đưa tay
chụp lấy cánh tay phải của Cổ Liên: “Sao ở trên Thiên giới ta cảm thấy nguyên
khí của cô yếu như vậy, vòng Liên Hoa đeo tay của cô đâu?”.

“!” Thoáng kinh ngạc, Cổ Liên vô thức định giật tay
lại nhưng không thể thoát khỏi lực nắm rất chắc của Hạo Đan: “Buông ra! Xin
Cung chủ tự trọng một chút!”.

“Cổ Liên, có chuyện gì vậy? Sao xung quanh cô lại có
hơi thở của Ma tộc?” Ánh mắt Hạo Đan nhìn thẳng vào cô bé bỗng trở nên băng giá
một cách đáng sợ: “Cô đã chọc giận thứ gì rồi?”.

“Không phải tiểu tiên, là Nhạc Mai Song!” Cổ Liên
không cố giãy ra nữa, đành để mặc Bạch Hạo Đan cứ nắm chặt cổ tay mình: “Sao,
Cung chủ muốn cứu cô ta? Cốc Liên thấy chẳng cần thiết, người tham lam như vậy
không có cơ hội lên lại Thiên đình đâu”.

“Ta đâu có nói sẽ cứu cô ta, chỉ là muốn biết vì sao
cô lại liên quan vào chuyện này.” Từ từ nới lỏng lực nắm, Hạo Đan nhìn chăm chú
vào năm vết đỏ hằn trên cổ tay bé nhỏ trắng mịn tựa bạch ngọc của Cổ Liên,
không kìm được đôi chút hối hận, hình như mình đã quá mạnh tay.

“Bởi muốn cứu một người. Trừ cô bé ra, người nhà đó
có đoạn tử tuyệt tôn, Cốc Liên cũng chẳng quan tâm”, Cổ Liên khẽ xoa bàn tay
đau, quay đầu với vẻ bực bội.

“Ta biết rồi, nhưng kẻ đó là một trong đám Ma tộc, vấn
đề này không nhỏ đâu. Ta phải bẩm báo với Ngọc Hoàng, cô tạm thời đừng tự mình
hành động, nhất định phải đợi ta quay lại!” Khẽ xoay người, Hạo Đan hướng thẳng
lên không trung bay về trời.

“Cung chủ, nếu gặp được Như Lai, xin hỏi giúp tiểu
tiên”, nhìn theo bóng Hạo Đan, Cổ Liên dùng phép chuyển âm ngàn dặm gửi lời
chưa kịp nói đến tai vị cung chủ của Dao Hoa cung: “… Xem tiểu tiên rốt cuộc có
thực là được sinh ra trong hồ bảo liên của Phật Tổ không?”…

Học xong tiết thứ nhất, Nhạc Vi bước đến bên bàn của
Cổ Liên với vẻ đầy bí ẩn. Thấy không ai để ý, cô bé nhanh chóng đặt vội tấm thiếp
mời vào chỗ của lớp trưởng.

“Làm gì đấy?” Sau lưng, Hàn Cổ Liên ôm trong tay chồng
vở bài tập ngất ngưởng, buồn cười nhìn cô bạn gái bị mình làm cho giật thót:
“Này! Mau đỡ giúp mình, nặng chết được”.

“Ừ!”, Nhạc Vi vỗ nhẹ lên ngực, quay người đỡ một nửa
số vở từ tay Cổ Liên: “Bái phục cậu đó, lớp trưởng. Vừa rồi cậu làm mình suýt
chút nữa thì đau tim”.

“Ha ha… Ai bảo lén lút đặt cái gì lên bàn mình chứ”,
Cổ Liên cười nhẹ, lấy trong ngăn bàn ra tấm thiếp mời màu đỏ: “Ý, ngày mai là
tiệc mừng sinh nhật của bố cậu à?”.

“Đúng vậy, bố đặc cách cho mình được mời một người bạn
cùng tham gia, cho nên mình nghĩ tới cậu”, Nhạc Vi cười vui vẻ: “Lớp trưởng, cậu
đã cảnh cáo chị mình bằng cách nào vậy? Hôm qua lúc về nhà, mình nói số thuốc
đã bị mất, chị ấy chẳng nói gì cả mới lạ chứ. Thêm nữa thái độ của chị ấy với mình
cũng tốt lên rất nhiều. Mình thấy có vẻ chị ấy bỏ ý định kia rồi”.

“Đó là bởi cậu không còn tự ti nữa, nên chị cậu bị sốc.
Mình chỉ tặng cho chị ấy một món đồ vớ vẩn thôi, cậu không cần quan tâm”, Cổ
Liên mỉm cười, lật đi lật lại tấm thiệp mời trong tay: “Biệt thự nhà cậu nằm
ngay cạnh Vân Đà Sơn à? Thật trùng hợp”.

“Vân gì Sơn?”, Nhạc Vi hiếu kỳ hỏi lại: “Cạnh đó
đúng là có một ngọn núi, nhưng là ngọn núi hoang không tên. Biệt thự nhà mình nằm
ngay dưới chân núi, bốn bề bao bọc bởi một con lạch, cực kỳ yên tĩnh. À phải rồi,
mai là cuối tuần, có phiền cậu không về được nhà không? Có cần xin phép gia
đình một tiếng không?”.

“Không cần đâu, cuối tuần này bà nội mình ra nước
ngoài lo việc kinh doanh rồi, mình vốn định ở lại trường, lát nữa nói với thầy
giáo là được…” Ánh mắt Cổ Liên bỗng chuyển tới sau lưng cô bạn gái, nơi Lam Úy
đang nằm bò trên bục giảng thở dốc: “A, sắp vào lớp rồi, cậu giúp mình trả vở
bài tập cho các bạn nhé!”.

“Ừ!”, Nhạc Vi vui vẻ đáp, rồi ôm chồng vở rời đi.

“Úy Úy, sao vậy? Sao lại mệt đến mức này?” Thấy Nhạc
Vi đã đến bên kia phòng học, Cổ Liên mới bước tới trước bảng đen vờ như đang dọn
dẹp bục giảng, nhanh chóng bế Lam Úy sang một phía.

“Đại tỷ à! Tỷ thử cảm giác đi đi về về từ núi Côn
Lôn đến Hồng Kông trong một đêm xem, mệt chết được!”, Lam Úy mượn cớ tựa vào
người Cổ Liên làm nũng.

“Côn Lôn? Con rắn xanh kia đến tận núi Côn Lôn?”, Cổ
Liên nhíu mày. Côn Lôn tự cổ đã là vùng đất thuộc quyền cai quản của Vương Mẫu.
Các loại bẫy và kết giới bên trong nhiều vô số, vậy mà con quái vật lại có thể
ra vào tự do, có vẻ lai lịch của con rắn ấy chẳng phải tầm thường!

“Đúng đấy, con quái vật đó vừa đến chân núi liền mất
dạng, muội loanh quanh tới tám trăm sáu mươi lần mà vẫn không tìm được. Thấy trời
gần sáng, nên muội đành quay về.” Vừa dứt lời phàn nàn, Lam Úy vô tình nhìn
sang tấm thiếp mời trên bàn: “Tỷ không định tham gia đấy chứ? Sẽ nguy hiểm đó”.

“Chẳng có cách nào khác. Lâu lắm rồi chưa có trò hay
nào, đi xem cũng vui.” Cổ Liên nhét tấm thiếp lớn đỏ lòe vào cặp sách, bất giác
quay đầu nhìn Nhạc Vi vẫn đang mải miết trả vở bài tập: “Nhưng, chẳng biết có
phải trùng hợp hay không mà biệt thự nhà họ Nhạc lại ngay cạnh Vân Đà Sơn. Xem
ra đây là sự sắp đặt từ trước rồi”.

“Ồ, Vân Đà Sơn có gì đặc biệt sao?”, Lam Úy nghiêng
đầu chớp mắt ngạc nhiên.

“Vân Đà Sơn trước đây còn gọi là Hàn Thiên cốc,
tương truyền nơi đó là cửa vào Ma vực!” Ánh mắt Cổ Liên lóe lên một tia sáng:
“Hơn nữa, theo như thiên thư ghi chép thì đóa hỗn liên đời thứ nhất được chôn cất
ở chính nơi này”…

7 Lấy giả thay thật, kết giới ma thuật
trong ngôi biệt thự

Nhà họ Nhạc tổ chức bữa tiệc ở ngôi biệt thự Vân Miễu.
Nơi đây bốn bề bao quanh bởi hàng ngàn cây tùng cây bách, kỳ hoa dị thảo chen
nhau đua nở. Con suối trong vắt chảy từ trong núi, rồi xuyên qua hồ sen ở biệt
thự, sau đó tiếp tục vòng ra sau ngôi biệt thự và nhập vào mạch nước lớn.

“Tỷ, phong cảnh nơi đây đẹp thật!” Giữa không trung,
Lam Úy vui mừng bay lượn, thỉnh thoảng lại sà xuống hồ sen hình bầu dục bên dưới:
“Lại còn có bao nhiêu đồng loại nữa”.

“Úy Úy, đừng chơi hăng quá! Cẩn thận, va phải vách kết
giới là muội chết chắc đó.” Cổ Liên quay đầu nhìn lớp kết giới màu đỏ nhạt tựa
như ráng chiều nơi cuối chân trời đang từ từ bao trùm toàn khuôn viên, “Nó có vẻ
không đợi được nữa rồi”.

“Vậy chúng ta phải làm thế nào? Cứ khoanh tay đứng
nhìn sao?” Bay về trên bệ cửa sổ bên ngoài, Lam Úy mang theo nụ cười u ám, cúi
đầu nhìn Nhạc Mai Sương thần sắc lơ đãng vừa dưới lầu đi qua: “Mai Hoa tiên tử
cũng chỉ đến thế, xem ra không tránh được bị kết giới bỏ bùa rồi”.

“Không sai! Tất cả bọn họ sẽ dần chìm đắm vào giấc
mơ mà ta đặt ra.” Giọng nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên, đồng thời cánh cửa
phòng sau lưng Cổ Liên cũng từ từ hé mở, để lộ gương mặt anh tuấn của Diệp
Thanh Lệ: “Thật không ngờ lại được gặp tiểu thư ở đây, quả là phúc ba đời!
Không rõ cô có biết lúc này chúng ta đã rời khỏi cõi trần gian rồi không?”.

“Tất nhiên! Vừa bước vào ngôi biệt thự này ta đã cảm
nhận thấy điều đó”, Hàn Cổ Liên quay mặt ra ngoài cửa sổ, không có chút ngạc
nhiên nào trong giọng nói: “Có điều, công tử nói rõ nơi đây rốt cuộc là đâu được
không?”.

“Đây chính là Vân Đà Sơn của Thiên giới mà truyền
thuyết vẫn kể. Nó còn có tên khác là Hàn Thiên cốc, chính là nơi cô được sinh
ra.” Cố ý nhấn mạnh trọng âm vào hai chữ “sinh ra”, ánh mắt chàng trai chăm chú
dõi theo phản ứng của cô bé trước mặt.

“Nơi ta được sinh ra? Công tử có bằng chứng không?”
Quay người lại, ánh mắt Cổ Liên lạnh đến mức có thể đóng băng người đối diện:
“Trừ khi có bằng chứng xác thực, còn không ta sẽ chẳng bao giờ tin lời của kẻ
trong Ma tộc”.

“Bằng chứng nằm trong đầu cô, chỉ là hiện tại đang bị
Như Lai phong ấn. Nếu tiểu thư muốn biết chân tướng, ta sẽ có cách giải trừ
hàng rào bảo vệ trong não cô.” Chăm chú nhìn Cổ Liên đang trầm mặc, chàng trai
không tránh khỏi có chút run rẩy. Ánh mắt ấy mới lạnh làm sao!

“Ta sẽ nghĩ về điều đó, nhưng đừng kỳ vọng như vậy
có nghĩa là ta đã tin công tử.” Quay người ôm Lam Úy vào lòng, Cổ Liên nhàn nhã
ngồi xuống chiếc ghế sô pha cạnh đó: “Nếu không nhầm thì ngôi biệt thự này
chính là cửa ngõ qua lại giữa trần gian và Ma vực. Thật ra ngay từ đầu vốn chẳng
có yến tiệc nào hết, chắc những thiếp mời thật sự đều bị công tử tráo đổi rồi,
phải vậy không?”.

“Ha ha… Dĩ nhiên là thế.” Tay Thanh Lệ khẽ phất,
không khí bên ngoài bỗng chốc trở nên âm u: “Giờ bọn họ đều lọt vào không gian
do ta dựng lên, ngôi biệt thự thật sự đã chẳng còn tồn tại nữa rồi. Chỉ khi bọn
họ hoàn toàn bị xóa tên trong thế giới loài người, ta mới có thể giải quyết từng
người một mà không chút lo lắng”.

“Còn bọn ta và Nhạc Vi thì sao? Công tử định xử lý
thế nào?” Cổ Liên mỉm cười, thản nhiên bện những bím tóc của Lam Úy thành từng
lọn xoắn: “Đừng quên nơi đây tuy là địa bàn của công tử, song tiên gia pháp lực
cao thâm vẫn có thể đi vào. Ta thành thật khuyên công tử tốt nhất nên tuân thủ
giao ước giữa chúng ta, nếu không…”.

“Sẽ như vậy. Tại hạ hiểu tính tiểu thư mà, quyết
không bao giờ vi phạm giao ước. Chàng trai lùi lại, nhẹ nhàng khép cửa: “Tiểu
thư nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai vẫn còn kịch hay phục vụ cô”.

“Tỷ, nếu ngay từ đầu yến tiệc đã không có thì rốt cuộc
hắn định cho chúng ta xem cái gì?”, Lam Úy bay vụt lên không, rồi thả mình xuống
chiếc giường lớn mềm mại, lăn tròn thích thú.

“Hừ! Thú chơi ác của con rắn này chẳng qua cũng chỉ
là tạo ảo ảnh mà thôi, xem chút xíu chẳng hại gì, tuy nhiên…”, Cổ Liên nhíu
mày, những tia nghi ngờ lướt qua trong mắt: “Sao hắn cứ năm lần bảy lượt nhấn mạnh
và ám chỉ rằng ta có mối liên quan nào đó với Ma giới?”…

Màn đêm buông xuống, Vân Đà Sơn cực kỳ yên tĩnh. Những
ngọn đèn của biệt thự đã tắt hết từ lâu, trong không gian tối tăm, bóng người
rón rén xuống lầu chẳng một tiếng động. Đứng dưới tán cây trong sân, bóng cô
gái nhìn ngó xung quanh rồi bắt đầu tìm kiếm gì đó.

Bất chợt, điểm sáng lập lòe nơi góc tường tối đen
thu hút sự chú ý của cô. Đó là chiếc nhẫn hồng ngọc, trên thân nhẫn bạch kim có
khảm một viên đá lưu ly đỏ thắm. Ánh đèn pin trong tay rọi vào tâm viên đá quý,
lộ ra chiếc kim thêu dài mảnh giấu ở rãnh trong của đỉnh chiếc nhẫn. Cây kim được
giấu khéo đến mức nếu không nhìn kỹ thì khó có thể phát hiện thấy. Ý thức được
sự tồn tại của nó ở đó, bóng người vui mừng cười phá lên, ngẩng đầu nhìn về
khung cửa sổ phía bên phải tầng ba của ngôi lầu. Ánh mắt bỗng lóe lên nét lạnh
lùng oán độc, người đó nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi cầm theo chiếc nhẫn chất chứa
âm mưu trở về phòng mình.

“Aizzz, cô Mai Hoa tiên tử của Thượng giới này quả
là lòng tham vô đáy, thảo nào Cốc Liên chưa bao giờ thích cô ta.” Bên trên kết
giới màu đỏ, người mặc áo thiên thanh bỗng xuất hiện. Tấm khăn voan phủ màu đen
phấp phới, người đó đứng giữa khoảng không tối đen, nhìn đăm đăm về căn phòng của
Cổ Liên, ánh mắt thấp thoáng nét cười dịu dàng.

“Sao, ngài muốn gặp tiểu thư không? Đi đi, dù sao dựa
vào pháp lực của ngài, cô ấy sẽ chẳng thể phát hiện ra đâu.” Con rắn xanh lớn
trườn tới tự lúc nào, lặng lẽ cuốn cơ thể mảnh mai của mình quanh người áo
thiên thanh: “Hà tất phải đứng tương tư một mình ở đây chứ?”

“Ngươi lại nói linh tinh gì đó, quan hệ của chúng ta
không phải ngươi không biết, ta căn bản chẳng thể yêu Cốc Liên.” Đôi mắt bỗng lộ
vẻ bất lực, người áo xanh giơ tay khẽ cốc vào đầu con rắn: “Nhưng Cốc Liên đã
không tin lời ngươi, thì ngày mai để ta đích thân xuất hiện vậy”…

8 Bữa tiệc ảo

Lòng Nhạc Mai Sương cực kỳ bất an!

Cả đêm qua Mai Sương mất ngủ. Trời chưa sáng, cô đã
vội dậy ngồi trước bàn trang điểm, tay run rẩy vô thức cứ nhấc lên rồi lại đặt
xuống, mãi không chải xong mái tóc rối tung. Chiếc lược trong tay run lên bần bật,
cô nằm xoài ra giường.

Đúng, Mai Sương đang sợ. Khi thời khắc thay đổi vận
mệnh sắp đến, thực sự cô lại thấy sợ, không lúc nào gạt được giấc mộng cảnh cáo
hôm nào ra khỏi đầu. Trong tâm trí cô, hình ảnh Vu Nhã đã hóa thành ma nữ lại một
lần nữa hiện lên, bà ta cứ đưa đôi tay xám ngoét từ từ hướng về phía mình, thật
khủng khiếp!

“Mộ Thạch à, rốt cuộc khi nào anh mới mua cho em chuỗi
vòng cổ kim cương đó?” Đúng lúc ấy, từ hành lang bên ngoài vọng vào giọng nói lả
lơi của Vu Nhã: “Chẳng bao lâu nữa là đám cưới rồi, mà em thì không muốn trong
hôn lễ bị người ta cười rằng không có trang sức kim cương đâu!”.

“Yên tâm, đợi bữa tiệc kết thúc chúng ta sẽ đi mua.”
An ủi người đẹp mềm mại như không xương trong lòng, Nhạc Mộ Thạch đưa tay xoa cặp
mông gọn của Vu Nhã.

“Ghét quá đi… Đây là hành lang, khéo người ta nhìn
thấy bây giờ.” Mỉm cười tình tứ, Vu Nhã xoay người mạnh dạn kéo người đàn ông
vào phòng vệ sinh gần cầu thang cuối hành lang.

“Phì! Đồ điếm!” Qua khe cửa, chứng kiến màn kịch
tình tứ ấy, Nhạc Mai Sương tức giận chửi thầm. Quay người lại, không chút do dự,
cô lấy trong ngăn cuối cùng của hộp nữ trang ra chiếc nhẫn hồng ngọc tuyệt đẹp:
“Xuống địa ngục thì đã sao? Chỉ cần giết chết đồ tiện nhân vô liêm sỉ đó, cùng
lắm mình thường xuyên đi chùa xin bùa bình an là được chứ gì”.

Đeo nhẫn ngọc vào ngón áp út, đôi mắt Mai Sương lóe
lên tia tàn nhẫn…

Tiệc sinh nhật đại gia chỉ dành cho khách hàng đối
tác và bạn bè thân quen. Toàn bộ đều là rượu ngon cùng những món ăn đã được tuyển
chọn, thêm nhạc thính phòng và người đẹp vây quanh. Sự thưởng thức tuyệt diệu
như vậy, ai cũng muốn tham gia. Hơn nữa với tiềm lực tài chính của nhà họ Nhạc,
bữa tiệc dĩ nhiên phải thuộc đẳng cấp sang trọng nhất Hồng Kông.

Phòng khách lớn của ngôi biệt thự bày hai dãy bàn
dài năm mét, la liệt sơn hào hải vị, hoa quả và bánh trái ngon ngọt, màu sắc rực
rỡ bắt mắt, khiến ai cũng phải choáng ngợp. Đó là còn chưa kể chiếc bánh kem mười
tầng cực kỳ hoành tráng nằm trên xe đẩy chuyên dụng đặt giữa gian phòng, lộng lẫy
đến chẳng ai nỡ ăn. Ngoài ra, trong ngôi biệt thự phòng nào cũng được trang
hoàng theo phong cách châu Âu, điểm xuyết bằng hoa hồng và bách hợp, đem đến
cho mọi người cảm giác như đang lạc vào chốn tiên cảnh.

“Anh Mộ Thạch, bữa tiệc này tổ chức mát mặt quá. Khi
nào em mới có một bữa tiệc thế này đây. Ha ha ha…” Lúc đó, với tư cách là nhân
vật chính của ngày hôm nay, Nhạc Mộ Thạch đang bị đám bạn lâu năm cười đùa vây
kín xung quanh.

“Nhạc lão đệ, nghe nói cậu và Vu Nhã nổi danh nhất
hiện nay gần đây rất gắn bó, các cậu có…”

“Đúng đấy, đúng đấy! Lão huynh truyền cho chút kinh
nghiệm đi!”

“Thôi, thôi, thôi, đám các cậu chẳng chút đứng đắn nào
cả, sao mà hiểu được tình cảm của tôi dành cho Tiểu Nhã.” Tỏ vẻ tức giận mắng,
ánh mắt Nhạc Mộ Thạch lại lướt sang phía Vu Nhã đang cười đùa cùng đám phụ nữ
bên cạnh.

“Xem kìa, xem kìa! Còn nói là huynh đệ, tiểu tử cậu
đúng là đồ thấy sắc quên bạn.” Mấy người bạn vẫn xấu tính đùa dai chẳng chịu
thôi.

“Bố!” Khi người đàn ông bắt đầu cảm thấy ngượng ngập
thì bên tai bỗng vọng đến giọng nói trong trẻo của đứa con gái lớn Nhạc Mai
Sương: “Chúng ta chụp tấm ảnh đi!”.

“Được rồi! Nào, nào, mọi người cùng chụp ảnh đi!”
Như chết đuối vớ được cọc, Nhạc Mộ Thạch vội vã lùa tất cả các vị khách quý
trong phòng ra ngoài sân: “Ai là người chụp ảnh nhỉ?”.

“Chú Nhạc, để cháu chụp cho!” Phía bên cạnh, Diệp
Thanh Lệ tay cầm máy ảnh bước tới: “Mọi người đứng vào đi, cháu bắt đầu đây…”
Còn chưa dứt lời, Vu Nhã đứng cạnh Nhạc Mộ Thạch bất ngờ đảo tròn mắt, rồi ngã
lăn ra đất.

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã! Em sao thế?”

Người đàn ông thất kinh vội vã cúi xuống, ôm Vu Nhã
đã biến thành một xác chết vô hồn trên nền đất chỉ trong tích tắc: “Nói đi em!
Mọi người đâu! Mau gọi xe cấp cứu!”.

Theo tiếng kêu thất thanh của chủ nhân bữa tiệc, mọi
người trong sân bắt đầu người nọ nối tiếp người kia, sợ hãi rút khỏi hiện trường,
thậm chí còn có kẻ lợi dụng tình trạng lộn xộn, tiện tay thó luôn vài món đồ có
giá trị. Chẳng ai trong số họ chú ý đến Nhạc Mai Sương với khuôn mặt trắng bệch
đang đứng ở góc khuất khu vườn, cầm cây kim rớm máu ném thẳng xuống hồ sen…

Với vẻ mặt lạnh băng, Hàn Cổ Liên ngồi trên ban công
tầng ba lặng lẽ đánh giá toàn bộ sự việc xảy ra bên dưới. Sau lưng cô, Nhạc Vi
đang say giấc nồng trên giường.

“Tỷ tỷ, bọn họ thật thú vị, họ không hề ý thức được
rằng người và vật trước mắt thực ra chẳng hề có thực.” Trên giếng trời, Lam Úy
buồn cười nhìn người nhà Nhạc Mộ Thạch bên dưới đang nói chuyện sôi nổi một
mình mà chẳng hề biết mình đang sắm một vai trong vở kịch ám muội.

“Đúng như Hạo Đan cung chủ đã nói, lòng dạ loài người
chứa đầy dục vọng, và những ảo tưởng thật chẳng khác nào một tấm gương, phản
chiếu lại mơ ước con người gặp mà không có được, để họ thấy tất cả điều họ muốn
ngay trong đầu mình, chỉ khi tỉnh lại, họ mới phát hiện ra bản thân trong cơn
mơ thật nực cười làm sao.” Cổ Liên cười nhạt, ánh mắt dõi theo Nhạc Mai Sương
đang bỏ trốn hiện trường: “Hừ! Xem ra cô ta vĩnh viễn không thể quay về Thiên
đình nữa rồi, sát nghiệt của cô ta quá lớn”.

“Ha ha… Không hổ là Lam Liên tiên tử, cảnh giới thật
chẳng tầm thường!” Giọng nói ôn hòa hiền từ bất chợt vọng đến bên tai Cổ Liên.

Đó là người đàn ông toàn thân che phủ bởi lớp vải
voan màu thiên thanh, đôi đồng tử vàng rực sáng lên những ánh cầu vồng bảy sắc.

“Mê hoặc nhãn!” Hớp một hơi khí lạnh, Hàn Cổ Liên
bay vào không trung, đôi tay vắt chéo hướng thẳng lên trên: “Ngươi là ai? Sao lại
có Mê hoặc nhãn?”.

“Thân phận của ta sớm muộn gì cô cũng biết. Ta sẽ
nói cho cô vì sao lúc đầu biết rõ cô bị hàm oan nhưng Ngọc Hoàng và Như Lai vẫn
đẩy cô vào vòng xoáy luân hồi.” Người đàn ông thần bí chớp mắt, quay người bay
về phía Tây Nam kết giới.

“Úy Úy coi chừng Nhạc Vi, ta sẽ quay về ngay!” Không
đợi Lam Úy kịp phản ứng, Cổ Liên đã nhanh chóng phi thân đuổi theo người áo
xanh vừa mất hút…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3