Liên hoa yêu cốt - Phần VI - Chương 01 - 02
Ngũ trùng phong ấn – Thanh xà công tử
Tựa
Cuối mùa thu năm Dân quốc thứ sáu, đoàn tàu từ Bắc
Bình[1] tới Bao Đầu chầm chậm chuyển bánh trên đường ray. Trong
toa, mấy nhân viên phục vụ rỗi rãi tụ tập tại một chỗ tán chuyện cho qua ngày,
thỉnh thoảng lại liếc nhìn phong cảnh buồn tẻ cứ lướt qua vùn vụt bên ngoài cửa
sổ.
[1] Bắc Bình là tên gọi cũ của thủ đô
Trung Quốc từ thời nhà Tùy (581-618), cho đến ngày 27 tháng 9 năm 1949 mới đổi
thành Bắc Kinh.
“Tiểu Nhạc, hôm nay coi như cậu gặp may. Xem ta có
gì đây!” Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ngồi gần cửa sổ lên tiếng, đồng thời
tiện tay lấy ra bình rượu mạnh dúi vào tay cậu bé có vẻ là chân học việc bên cạnh:
“Đây là rượu Thiêu Đao Tử mẹ ta tự tay ủ đó, có một không hai! Sư phụ mời cậu nếm
thử!”.
“Hi hi… Trò biết sư phụ thương trò nhất mà!” Cậu bé
mang tên Tiểu Nhạc đón lấy bình rượu, hấp tấp hớp một ngụm: “A… vị rượu thuần
quá! Sư phụ, hôm nào thầy mang thêm chút nữa để trò đem về kính cha ở nhà một lần,
được không ạ?”.
“Không vấn đề gì! Hai thầy trò chúng ta phân biệt ai
với ai chứ, chỉ cần tiểu tử cậu sau này nhanh chân nhanh tay, đừng lười biếng
là được, chút xíu rượu đáng bao nhiêu!” Người đàn ông vui vẻ vỗ đầu thằng bé học
việc, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Bất chợt, đoàn tàu vốn đang xình xịch chạy trên đường
ray bỗng “kéttttt” một tiếng phanh gấp, tất cả mọi người trên tàu ngã chúi về
phía trước, rồi bổ nhào xuống sàn.
“Mẹ kiếp! Tên họ Từ này, lái kiểu gì vậy!” Người đàn
ông vạm vỡ khi nãy vừa ôm cánh tay bị đau do cú ngã vừa thò đầu ra ngoài cửa
khoang mắng lão Từ lái tàu.
“Đại Chu, mồm miệng anh tích đức chút đi! Tưởng tôi
muốn phanh gấp thế à? Có giỏi thì lên đầu xe mà xem, anh dám lái, tôi phục anh
luôn”, lão Từ mặt trắng bệch, run rẩy phản bác.
“Này, anh gặp ma à? Sao sợ đến nỗi thế?” Cảm nhận được
nỗi hốt hoảng trên mặt lão Từ, Đại Chu quay người bước về phía cửa xe.
“Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Tiểu Nhạc ở bên vừa
lồm cồm bò dậy vừa hoang mang hỏi Đại Chu.
“Không sao đâu! Cậu ngoan ngoãn ngồi im trên tàu
đi!” Sớm biết đồ đệ của mình là tên tiểu quỷ hiếu kỳ chúa gây rắc rối, Đại Chu
nghiêm nghị đe dọa rồi bước xuống dưới: “Lão Từ, rốt cuộc có chuyện gì? Để tôi
tới coi xem… Á!”.
Trong phút chốc, tiếng kêu sợ hãi vang lên, Đại Chu
bất chợt ngồi phịch xuống đất, hai chân run lẩy bẩy. Chỉ thấy trên đường ray
phía trước không xa, một con rắn màu xanh cực lớn dài đến mười mấy mét đang há
hoác cái miệng to dày, đầu và đuôi vắt ngang qua hai thanh ray, đôi mắt xanh lè
ngước lên, cái lưỡi màu đỏ hướng về phía người đàn ông trước mặt thè ra thụt
vào như dấu hiệu cảnh báo nguy hiểm.
“Lão… lão Từ… làm thế nào bây giờ?” Người đàn ông cường
tráng không dám nhìn thêm nữa, kinh hãi đứng vụt dậy, nháo nhào chạy về toa
tàu.
“Tôi thì biết làm thế nào!” Lão Từ nhíu mày đánh giá
con rắn khổng lồ trước mặt: “Rắn to thế này, tôi cũng lần đầu nhìn thấy. Nghe
người già kể những con rắn lớn đều đã thành tinh cả, tuyệt đối không được động
đến, nếu không sẽ bị báo thù đấy”.
“Ừ, tôi cũng nghe nói thế, nhưng phải làm sao… A?” Lời
bỗng ngưng bặt giữa chừng, Đại Chu khó hiểu nhìn đoàn tàu đột ngột lăn bánh:
“Đoàn tàu sao lại…? Tiểu Nhạc!”. Cùng với tiếng thét sợ hãi của người đàn ông,
mọi người đều chuyển ánh nhìn về vị trí thuộc về người lái tàu phía trước.
Ở đó, một cậu bé đang phấn khích điều khiển bánh lái
cho đoàn tàu sầm sập lao thẳng về phía con rắn lớn. Trong khoảnh khắc, cả đoàn
tàu rầm rập vượt qua vật cản phía trước. Đại Chu và lão Từ thậm chí có thể nghe
được tiếng bánh tàu cán lên thịt xương răng rắc nhưng lại không kịp thấy ánh
hung quang lóe lên trong mắt con rắn khi đoàn tàu đè qua…
1 Giấc mộng dài
Trong khoảnh rừng xanh sẫm âm u, mười hai vị thần
tiên đang nhắm mắt tập trung tinh thần, hai tay bắt chéo trước ngực, giăng mười
hai tầng kết giới dồn người đàn bà tay cầm bảo kiếm đỏ rực vào giữa.
“Yêu nữ! Hôm nay Ma vực vận số đã tận, đám thuộc hạ
yêu ma của ngươi đã bị Thiên giới chúng ta tiêu diệt toàn bộ, ngươi còn chờ gì
mà không chịu hạ vũ khí quy hàng!” Tam Tiên đao trong tay Nhị Lang chân quân
Dương Tiễn vung lên, phẫn nộ hướng tới bậc chí tôn Ma vực đã bị trọng thương
bên dưới.
“Hừ! Dựa vào mấy người các ngươi mà dám to tiếng
huênh hoang. Dương Tiễn, ta nói cho ngươi biết, hôm nay dù phải chết như cá
trong lưới, ta cũng không để các ngươi mang con gái ta đi!” Người đàn bà giơ
cao thanh Xích Ân kiếm lừng danh khắp Tam giới, chĩa thẳng lên không trung: “Nạp
Y La, ngươi ra đây! Ngươi yêu thương ta như vậy sao? Yêu thương đến mức không
chỉ hủy diệt Ma vực của ta, mà còn để người đến cướp con gái ta. Đồ con rùa rụt
đầu hèn nhát, mau ra đây gặp ta!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, tới giờ phút này, ngươi vẫn
mê muội không hối cải. Sư đệ Nạp Y La với ngươi duyên phận đã hết, đệ ấy không
thể gặp ngươi.” Giữa không trung, ngai sen vàng óng ánh rất lớn bất chợt xuất
hiện trước mắt Mị Gia. Như Lai Phật Tổ ngồi giữa đài sen, bất lực nhìn người
đàn bà đã mờ mắt vì thù hận.
“Như Lai, ngươi chỉ lấy cớ trước mắt ta, chẳng qua
là muốn bảo vệ kẻ phụ bạc đó. Nói thật cho ngươi biết, kể từ lúc hắn rời khỏi
Hàn Thiên cốc, tình cảm giữa ta và hắn đã chẳng còn gì nữa. Nhưng vì sao, vì
sao các ngươi nhất định phải cướp con gái ta? Mẫu tử liền khúc ruột, các ngươi
có hiểu điều đó không?” Mị Gia rơi nước mắt, tay trái nhẹ nhàng đặt lên ngực,
nơi đó in hằn đóa lam liên nở rộ đẹp như tranh vẽ: “Liên Liên được trồng trong
tim ta, trừ ta ra không ai có thể lấy được! Các ngươi có bản lĩnh thì hãy móc
tim ta ra, còn nếu không mọi sự miễn bàn!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, ngươi việc gì phải khổ sở như
vậy”, Như Lai nhíu mày, ánh mắt lộ tia từ bi và mất kiên nhẫn: “Mệnh Cốc Liên
có tuệ căn sâu sắc, ngươi hà cớ phải ngăn cản mãi?”.
“Hừ! Đừng nói những lời ngon ngọt đó! Ta lại không
biết Thiên giới các ngươi đang nghĩ gì sao?”, Mị Gia cười nhạt, ánh mắt lạnh
lùng quét tới Như Lai: “Liên Liên cũng giống ta. Nó là đóa hỗn liên hiếm hoi,
có khả năng kiểm soát cả Thiên giới lẫn Ma vực, nên các ngươi muốn tìm cách
tiêu diệt ta, sau đó khống chế con gái ta, để tam giới này vĩnh viễn nằm trong
tay các ngươi. Mộng tưởng thật đẹp quá đấy!”.
“To gan! Ngươi lại dám vu oan cho Phật Tổ!”, Quan Âm
đứng bên nhìn xuống đầy phẫn nộ, lật bàn tay, tức khắc hàng loạt thần chú lao tới
vèo vèo.
“Hứ! Dựa vào sức ngươi ư?” Người đàn bà nhảy bật lên
không, thanh Xích Ân trong tay khua lên loang loáng nghênh chiến với Quan Âm.
“Mị Gia…” Vào thời khắc gay go ấy, một giọng nói dịu
dàng bỗng từ trên trời vọng xuống, thanh âm quen thuộc khiến Mị Gia giật mình.
Cùng lúc đó, một ánh bạc nháng lên, nhành dương liễu trong chiếc bình thuần ngọc
của Quan Âm tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim người đàn bà bất hạnh…
…
“Nương!” Thét lên một tiếng kinh hoàng, Cổ Liên
choàng dậy, đôi mắt ướt nhòe không nhìn rõ được gì. Đưa tay gạt lệ, Cổ Liên
nghi hoặc nhìn khung cảnh có phần lạ lẫm xung quanh, mãi sau mới nhớ mình đã ngủ
quên trong khu rừng nhỏ sau trường tự bao giờ.
Tám năm tiếp theo sau khi kết thúc vụ Yên chi huyết,
Cổ Liên sống trong an lành yên tĩnh, vô âu vô lo. Thời gian này, nhờ thành tích
học tập xuất sắc, cô được vào học viện nữ sinh tư thục chất lượng giáo dục tốt
nhất Hồng Kông. Ngôi trường ấy đào tạo mọi cấp học từ bậc tiểu học cho đến đại
học, nằm ở vùng ngoại ô với phong cảnh đẹp như tranh vẽ, đoạn tuyệt hoàn toàn với
thế giới ồn ào hối hả của nhịp sống thành thị.
Lúc này, chỗ cô đang ở là một sườn đồi yên tĩnh phía
sau trường học. Nơi đây rất hiếm người qua lại, quả thực là một nơi rất tốt để
ngủ trưa.
“Tỷ, tỷ không sao chứ?”, đang bay lượn dạo chơi
quanh đó, nghe thấy tiếng hét Lam Úy liền lo lắng quay về: “Lại gặp ác mộng nữa
à? Muội thật không hiểu loại ác mộng nào có thể dọa nổi tỷ chứ?”.
“Ta cũng chẳng biết nữa”, Cổ Liên vừa gạt mồ hôi
trên trán vừa đứng dậy: “Lần nào cũng thế, bất kể hình ảnh trong mơ rõ ràng tới
đâu, lúc tỉnh dậy ta vẫn không sao nhớ lại, dù chỉ mảy may. Trước kia ta chưa từng
trải qua tình trạng này bao giờ, nhưng hình như sau vụ Tuyết Ly tám năm trước,
ta bắt đầu xuất hiện những giấc mơ kỳ lạ, chẳng biết có liên quan đến lần lên
Thiên đình hồi ấy không? Và bất kể ta có cố gắng thế nào thì trước sau đều
không thể nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trên Linh Tiêu bảo điện”.
“Haizzz… tiếc là lần đó tỷ không cho muội gặp thân
xác người trần của bà nội tỷ, nếu không biết đâu muội cũng được lên Thiên đình
cùng tỷ rồi.” Lam Úy buồn bã đưa tay nghịch bím tóc dài của mình: “Tuy nhiên muội
cảm thấy sau khi tỷ trở về, hình như liên tục xuất hiện thần tiên dưới trần
gian, như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Tỷ bảo liệu có gì lớn sắp xảy ra
không?”.
“Ừm, ta cũng cảm thấy thế, chỉ riêng…”, Cổ Liên bỗng
ngừng lời, ánh mắt liếc qua phía sau Lam Úy: “Có người đến đấy! Úy Úy tàng hình
mau!”.
“Ồ!” Úy Úy giật mình, vội vã ẩn thân, Cổ Liên cũng
nhanh chóng trốn sau gốc thông cổ thụ.
Tức thì, từ xa vọng tới những bước chân gấp gáp, tiếp
đó một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi chạy về phía sườn đồi.
“Ở đây không có ai, anh nói đi!”, cô gái áp chiếc điện
thoại di động vào tai: “Anh bảo sao? Anh chắc chắn người ấy là bố em chứ? Được
rồi! Còn dám lén lút vào khách sạn với bà ta sau lưng em, em sẽ không bỏ qua
đâu!”. Đôi mắt cô gái lóe lên tia lửa giận: “Anh nhắn vào máy cho em tên khách
sạn đó, được rồi! Cứ vậy nhé!”.
Cúp điện thoại nhìn quanh, chắc chắn không có ai, cô
gái mới quay người rời khỏi sườn đồi. Bóng dáng kia vừa khuất, Hàn Cổ Liên với
nụ cười lạnh lẽo bước ra từ sau gốc cây xù xì.
“Không ngờ lại gặp cô ta ở đây, ha… thật là một niềm
vui ngoài sức tưởng tượng!” Đôi mắt bất chợt ánh lên tia băng lạnh, Cổ Liên
khinh khỉnh nhìn chằm chằm vào chỗ cô gái vừa đứng.
“Tỷ, tỷ quen cô ta à?”, Lam Úy nhìn gương mặt đầy
thù hận của Cổ Liên vẻ khó hiểu: “Cô ta là ai?”.
“Ha… Không ngờ chuyển thế nhiều lần như vậy mà cô ta
vẫn giữ tính lẳng lơ như trước”, Cổ Liên tức tối nhổ nước miếng, quay đầu nhìn
Lam Úy như cười lại như không: “Sao mới một trăm năm, muội đã không nhận ra cô
ta rồi, đó chính là mẹ ta trong kiếp trước – Nhạc Mai Song”…
Nhẫm Nhiễm ngoại truyện
Ta nhảy ra khỏi Linh Tiêu bảo điện.
Những cơn gió điên cuồng táp qua như hàng ngàn mũi
dao cứa trên mặt. Ta cười điên dại, chẳng biết người bên trên có nghe thấy di
ngôn cuối cùng của mình không, chỉ là bỗng nhiên phát hiện nước mắt mình tựa
như muôn vàn giọt sương cuối thu trôi dạt trên khắp các đám mây.
Ta, tên gọi Nhẫm Nhiễm, được công nhận là mỹ nhân đệ
nhất trong tộc Hoa Lan, từ nhỏ quen sống với sự tung hô pha lẫn ghen tỵ của mọi
người. Trong mắt ta, trên thế giới này bất kỳ cô gái nào cũng không thể so bì
được với mình. Dù là Hằng Nga duyên dáng tuyệt vời mà người ta vẫn đồn thổi thì
đối với ta cũng chỉ đến thế mà thôi. Ta hết sức tự hào về vẻ tuyệt mỹ của bản
thân, và thường cố gắng kiếm tìm một người yêu xứng đáng với mình trong khắp
cõi trời đất.
Cuối cùng người ấy cũng xuất hiện. Toàn thân bao phủ
bằng chiếc áo trắng muốt, mặt hoa mày liễu – ta biết những lời đó thường dành tả
vẻ đẹp thục nữ, nhưng diện mạo của chàng lại vượt xa tất cả các trang nữ tử tuyệt
sắc trên thế gian.
Khi ta ửng hồng đôi má hành lễ trước mặt chàng, khi
cảm nhận thấy cái nhìn lướt qua mặt mình của chàng, lần đầu tiên ta biết đến
hai từ “e lệ”. Trái tim đập nhanh, ta bối rối siết chặt chiếc khăn màu tím
trong tay, lòng bàn tay bất giác rịn đầy mồ hôi.
“Lam Liên tiên tử Hàn Cốc Liên bái kiến Cung chủ!” Bất
chợt, giọng nói trong như tiếng chuông bạc vang lên cắt đứt dòng suy tưởng ngổn
ngang của ta. Ta ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, lòng không vui chút nào. Cái
kiểu gì mà ngày đầu tiên Cung chủ tân nhiệm triệu kiến lại tới muộn, thật chẳng
biết phép tắc gì cả! Thầm khinh bỉ mắng mỏ cô ta mấy câu nhưng ngoài mặt vẫn giữ
nụ cười dịu dàng trên môi.
Vốn tưởng Cung chủ sẽ trách mắng cô ta một trận ra
trò, ai ngờ người đẹp ấy lại tự tay trao lệnh bài trúc hoa cho cô ta. Hứ, có gì
ghê gớm đâu! Đến muộn mà thành có công! Cứ đợi đấy, Cung chủ sớm muộn rồi cũng
sẽ về tay ta!
Sau hôm đó, chẳng biết vô tình hay hữu ý, ta thường
xuất hiện quanh Đạm Ngữ các, tẩm cung của Cung chủ, hoặc mang tới giỏ phong lan
quý, hoặc đem tặng sách cổ hiếm có, tóm lại chỉ cần chàng vui thì có phải lên
trời xuống biển ta cũng cam lòng!
Cho đến một ngày, chàng hỏi ta có đồng ý ở bên giúp
việc cho chàng không, ta vui đến không thốt nên lời. Đêm đó ta thức trắng, ngồi
trước gương thử tất cả những bộ váy đẹp nhất của mình. Ta muốn để chàng thấy
mình trong dáng vẻ mỹ lệ nhất, ta muốn cả Thiên giới biết rằng ta mới là người
xứng đáng với chàng!
Thế nhưng, ta dần phát hiện mình đã nhầm. Bởi dù
ngay kề bên nhưng người trong mộng của chàng chưa bao giờ là ta. Ngày nào ta
cũng cố gắng ở bên chàng chẳng rời một bước, lúc nào ta cũng cố ý lượn qua lượn
lại trước mắt chàng, để ánh nhìn của chàng không thể rớt trên bất cứ người con
gái nào khác. Thế nhưng câu chàng nói nhiều nhất với ta lại là: “Truyền Lam
Liên tiên tử tới gặp ta!”.
Hàn Cốc Liên! Lại là Hàn Cốc Liên! Đứa con gái cạy
miệng chẳng được nửa lời, ta thật không hiểu Cung chủ thích cô ta ở điểm nào?
Vì cớ gì lại cho gọi cô ta hết lần này đến lần khác?
“Ngươi hận Hàn Cốc Liên lắm sao?” Giọng nói đột ngột
vang lên bên tai, ta vô thức quay đầu nhìn, chỉ thấy giữa hàng vạn đám mấy bềnh
bồng ẩn hiện một bóng người mặc áo màu thiên thanh.
“Ngươi là ai?” Hoảng hốt, ta đứng phắt dậy cảnh giác
nhìn bóng người xa lạ.
“Ha ha… Đừng sợ, ta có thể giúp ngươi!” Bóng người
khẽ khàng lay động: “Chẳng phải ngươi muốn có được tình yêu của Dao Hoa cung chủ
hay sao? Chỉ cần trừ khử Hàn Cốc Liên là được!”.
“Thật sao?” Ta thừa nhận điều kiện này rất hấp dẫn,
nên đặt quyết tâm làm cho được.
“Đương nhiên! Chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, sẽ
không có ai biết được kế hoạch của chúng ta đâu!” Bóng người áo xanh nói ra kế
hoạch với vẻ rất đỗi tự tin, quả là hoàn hảo không một kẽ hở.
“Được! Ta biết phải làm gì rồi!” Đôi mắt lóe lên tia
lạnh lùng, đến ta cũng không ngờ hóa ra mình lại độc ác đến thế…
Theo kế hoạch đã bàn, nhân lúc Cung chủ bế quan ta
đã làm chứng giả, khoanh tay đứng nhìn người con gái yếu đuối đó bị đuổi xuống
trần gian, chịu thảm cảnh mười kiếp khổ cực. Mặc dù vậy, chẳng hiểu sao trong
lòng ta một chút niềm vui cũng không có. Cảm giác tội lỗi đáng sợ ngày đêm cứ
giày vò, khiến ta ăn không ngon, ngủ không yên. Cứ như vậy qua trọn hai nghìn
năm.
Hôm đó là ngày xuất quan của Cung chủ, ta đứng ngồi
không yên, chờ đợi ở bên ngoài. Vào lúc cánh cổng lớn mở ra, tim ta như nhảy vọt
lên tận cổ họng, run rẩy trình báo vụ việc của Hàn Cốc Liên. Chẳng đợi ta nói
xong, Cung chủ đã vội vàng lao tới Linh Tiêu điện…
Sau lần đó, ta nghĩ đủ mọi cách khiến Cung chủ vui
hơn, nhưng cả ngày chàng chỉ lặng lẽ ngồi bên đầm sen của Hàn Cốc Liên, nhìn
đăm đắm những đóa hoa nở rộ. Cuối cùng ta hiểu ra mình chưa bao giờ và sẽ chẳng
bao giờ trừ khử được Lam Liên tiên tử, bởi trong lòng Cung chủ cô ta đã thành
thâm căn cố đế rồi.
Ta bắt đầu thù hận, thù hận thật sự. Nhìn Cung chủ
vì cô ta mà khăng khăng đòi xuống trần gian, rồi để thân mang trọng thương, lại
còn quỳ trước đại điện mà khổ sở khẩn cầu, ta liền nghĩ rằng Hàn Cốc Liên phải
chết, nhất định phải chết.
Hết sức bình tĩnh, ta nhận những mảnh sứ oán hận từ
tay kẻ bí hiểm kia, dù cuối cùng có bị phát hiện cũng chẳng sao, chỉ cần Cốc
Liên chết, chỉ cần cô ta tan biến khỏi cõi đời, thế là đủ.
Cho nên khi bị trói đưa tới điện Linh Tiêu, ta chẳng
hề hối hận mà chỉ biết cam chịu. Có điều tại sao sau chừng ấy cố gắng, cô ta vẫn
cứ sống, còn tiếp tục nhận được sự quan tâm yêu mến của Cung chủ? Vì sao???
Trầm mình xuống lục đạo luân hồi, điều cuối cùng ta
thành tâm cầu nguyện: Cung chủ à, nếu còn có duyên, kiếp sau gặp lại xin ban
cho thiếp chút ánh mắt yêu thương, chỉ chút xíu thôi cũng được. Chàng nhé!
2 Nhạc Vi
Cùng lớp với Cổ Liên có một nữ sinh tên Nhạc Vi,
khuôn mặt trái xoan xinh xắn, nổi bật đôi mắt to đen láy, vóc người nhỏ nhắn,
có phần mỏng manh. Và đặc biệt, cô bé rất ít giao du với mọi người, dường như
trong lớp chẳng có lấy một người bạn nào, thế nhưng Hàn Cổ Liên lại rất thích
tính trầm mặc ít lời ấy của cô bạn học.
Giờ nghỉ trưa hôm ấy rất đỗi náo nhiệt. Học sinh tụm
thành từng nhóm ở sân trường và hành lang thỏa sức vui đùa. Chỉ duy cô bé Nhạc
Vi ngồi một góc lớp, không mảy may có chút hoạt bát giống như các bạn cùng
trang lứa. Cô bé yên lặng thu mình bên bàn học cần mẫn với những bài tập chất đống.
Ở chỗ ngồi gần cửa sổ cạnh đó, Hàn Cổ Liên dán mắt vào tấm lưng gầy của bạn,
nhìn chăm chú như quên hết mọi thứ xung quanh.
“Tỷ, tỷ có vẻ đặc biệt chú ý đến cô bé Nhạc Vi, đó
là chuyển kiếp của ai vậy?” Tàng hình đứng cạnh bàn, Lam Úy tò mò nhìn Cổ Liên.
“Không, cô bé ấy chẳng liên quan gì đến Thiên giới.
Sở dĩ ta chú ý đến vì linh hồn cô bé rất trong sạch”, Cổ Liên không rời mắt khỏi
cô bạn đang tập trung đuổi bắt những đề toán trước mắt: “Lâu lắm rồi ta không
nhìn thấy một linh hồn trong trắng đến thế. Linh hồn này nếu ở thời cổ đại, có
khi đã đắc đạo thành tiên rồi”.
“Ha ha… tỷ quả nhiên có con mắt tinh tường!”, Lam Úy
tỏ vẻ bí ẩn hấp háy mắt với Cổ Liên: “Nếu muội nói ra chuyện này, chắc tỷ sẽ ngạc
nhiên lắm”.
“Chuyện gì vậy?” Lơ đãng chuyển ánh nhìn về phía cửa
sổ, Cổ Liên chán ngán ngáp dài.
“Chẳng phải tỷ bảo muội theo Nhạc Mai Sương về nhà
xem thử sao?”, Lam Úy ghé tai Cổ Liên thì thầm: “Cô bé Nhạc Vi này chính là em
gái cùng mẹ khác cha của Nhạc Mai Sương”.
“Cái gì?” Quay phắt lại, ánh mắt Cổ Liên lóe lên tia
băng lạnh: “Muội không nhầm đấy chứ? Sao có thể như vậy? Linh hồn trong sạch
như trang giấy trắng, sao có thể là em của tiện nhân kia chứ!”.
“Không nhầm đâu, chính mắt muội nhìn thấy Nhạc Mai
Sương hằm hằm tát em gái một cái, còn mắng cô bé là đồ con hoang”, Lam Úy nhẹ
nhàng bay tới sau lưng Nhạc Vi, rồi nhanh chóng chỉ vào dấu tay đo đỏ nhạt màu
còn hằn trên má phải cô bé.
“Nhạc Vi! Chị cậu gọi kìa!” Vào lúc Cổ Liên đang
chìm trong im lặng, ngoài cửa một cô bé buộc tóc đuôi ngựa bỗng xộc vào lớp, chạy
thẳng đến bàn Nhạc Vi: “Nhanh lên, chị cậu đang gấp lắm”.
“Ồ, mình tới ngay đây”, Nhạc Vi đứng dậy, sắc mặt
tái mét, lao ra khỏi lớp học.
“Úy Úy, chúng ta mau đi xem”, Cổ Liên túm tay Lam
Úy, vội vã theo đến tận khoảnh rừng nhỏ sau trường…
Gần giữa trưa, vầng mặt trời nóng bức lên tới giữa đỉnh
đầu, đại đa số học sinh đều tụ tập ở sân chơi rộng rãi trước nhà ăn, tụm năm tụm
ba đợi giờ dọn bữa trưa, nên khu rừng sau núi vào giờ khắc đó yên tĩnh như một
nhà mồ lâu năm.
“Tao cảnh cáo mày, việc này mà làm không xong thì chết
với tao!” Trong rừng, Nhạc Mai Sương ném túi giấy xuống đất rồi vùng vằng bỏ đi
chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.
Còn lại giữa khu rừng lớn, Nhạc Vi run rẩy quỳ trên
đất, nhìn chăm chăm cái gói như thể đó là thứ gì gớm ghiếc lắm. Bỗng nhiên, như
muốn trút giận, cô bé đứng phắt dậy hằm hằm giẫm nát cái gói khiến chất bột màu
trắng bên trong bắn ra tung tóe.
“Cậu làm gì vậy?” Tiếng nói vang lên mới nhẹ nhàng
làm sao, song đối với Nhạc Vi lúc này lại chẳng khác gì tiếng sét giữa trời
quang, cô bé bất giác cứng đờ người từ từ quay đầu. Sau lưng, Hàn Cổ Liên mở to
đôi mắt sáng và mỉm cười nhìn cô bé.
“Lớp… lớp trưởng!” Cảm thấy tim như sắp ngừng đập đến
nơi, Nhạc Vi lùi lại phía sau, bước chân hoảng loạn khiến chỗ bột trên đất càng
tung tóe ra xung quanh.
“Không phải lo lắng như vậy, mình sẽ không nói với bất
kỳ ai đâu”, Cổ Liên tiến về phía cô bạn đang thất thần hoảng sợ, cúi xuống, đầu
ngón tay chấm một chút bột trắng rồi đưa lên mũi ngửi: “Thạch tín!”.
“Bịch” một tiếng, Nhạc Vi mặt mũi trắng bệch đến cắt
không còn hột máu, toàn thân như bị rút cạn sức lực ngồi thụp xuống đất: “Không
liên quan gì đến mình, là chị mình bắt mình làm, nếu không chị ấy sẽ đánh chết
mình…”.
“Nhạc Mai Sương bắt cậu giết người?”, Cổ Liên ngồi
xuống, lấy trong túi ra chiếc khăn tay sạch rồi nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt
Nhạc Vi: “Đừng sợ! Cứ nói thật với mình, biết đâu mình giúp được cậu cũng nên”.
“Thật không?”, Nhạc Vi ngẩng đầu bán tín bán nghi
nhìn lớp trưởng trước mặt, rồi lại cúi xuống: “Hai ngày nữa là sinh nhật lần thứ
bốn mươi lăm của bố mình, chị ấy bắt mình bỏ thứ này vào ly rượu của người đàn
bà đó. Chị ấy bảo đây chỉ là thuốc nhuận tràng bình thường thôi, nhưng hôm trước
ở trên tầng, mình vô tình nghe rõ chị ấy nói vào điện thoại với người kia là cần
thạch tín. Dù có nhỏ tuổi thế nào, mình cũng biết thạch tín là chất độc chết
người, cho nên…”, cô bé không dám nói tiếp, chỉ run lên từng hồi.
“Mình có hai câu hỏi. Thứ nhất, người đàn bà chị cậu
muốn hạ độc là ai? Thứ hai, người đưa cho chị cậu thạch tín là ai?”, Cổ Liên lại
chạm tay vào chỗ bột trên mặt đất, một cảm giác kỳ lạ bỗng dâng lên trong tim.
“Người… người đàn bà đó là… là bạn gái của bố mình.
Mẹ mình mất sớm, bố vẫn muốn tìm cho chúng mình một người mẹ mới, nhưng chị
mình không chịu, còn kích thêm anh mình cùng phản đối”, Nhạc Vi hạ thấp giọng,
khóc nức nở: “Nhưng lần này bố mình rất cương quyết, nhất định muốn kết hôn với
người tên Vu Nhã đó. Vì chuyện ấy mà chị và bố cãi nhau rất nhiều lần”.
“Ừ”, Cổ Liên trầm tư gật đầu: “Vậy… cậu có biết cái
người thường liên lạc với Nhạc Mai Sương qua điện thoại kia là ai không? Thạch
tín hiện không được bán trên thị trường, và…”, Cổ Liên bỏ lửng câu: “Được rồi,
giờ cậu cứ đi ăn trưa đi đã! Việc này mình sẽ giải quyết giúp cậu, cứ yên tâm.
Nếu chị cậu có hỏi về chỗ chất độc đó, cậu cứ nói đã đánh mất, sẽ không sao
đâu”.
“Nhưng…”, Nhạc Vi do dự không cử động, đôi mắt trước
sau vẫn chẳng rời túi giấy bị giẫm nát trên nền đất: “Nếu… nếu chị mình mà biết..”.
“Tin mình đi, từ hôm nay chị cậu sẽ không đánh cậu
được nữa, mau đi ăn trưa!”, Cổ Liên nhẹ nhàng động viên cô bạn vẫn đang sợ hãi,
rồi lặng lẽ nhìn theo bóng cô bé dần khuất khỏi khoảng rừng, sau đó băn khoăn
quay đầu lại.
“Tỷ, sao bổng nhiên tỷ lại không hỏi nữa thế?” Bóng
Nhạc Vi vừa khuất, Lam Úy liền hấp tấp bay ra.
“Vì ta cảm nhận được hơi thở của Ma vực”, Cổ Liên
nhíu mày đăm chiêu nhìn chỗ thạch tín màu trắng: “Tuy nhạt đến không thể ngửi
thấy, nhưng ta vẫn phát hiện được chút manh mối từ chỗ bột này. Xem ra nhà họ
Nhạc đã chọc giận thứ gì đó rất lợi hại rồi, hy vọng sẽ không liên lụy tới con
người thuần khiết như Nhạc Vi!”.
Một cơn gió mát bất chợt thổi qua, cuốn bay chỗ thuốc
độc rơi trên đất, khu rừng yên tĩnh vắng tanh chẳng còn lấy một bóng người…