Điểm dối lừa - Chương 027 - 028

Chương 27

Một giàn giáo ba chân cao khoảng 18 foot làm bằng vật
liệu composit được dựng lên trên nền băng, bên trong bán sinh quyển, trông nửa
giống tháp Effel, nửa giống giàn khoan dầu. Rachel quan sát và không thể tưởng
tượng nổi làm thế nào mà giàn giáo này có thể kéo được tảng đá lên.

Bên dưới giàn giáo, mấy chiếc tời đã được vít vào
những đĩa thép gắn chặt vào nền băng bằng bu lông. Những sợi dây cáp lớn được
lồng vào chiếc tời và một loạt ròng rọc phía trên cao. Từ những chiếc ròng rọc
ấy, các sợi cáp buông thẳng xuống những lỗ khoan trên băng dưới chân giàn giáo.
Mấy nhân viên lực lưỡng của NASA lần lượt kéo căng sợi dây cáp. Mỗi lần kéo,
sợi dây lại nhích lên vài inch, chẳng khác gì những thuỷ thủ đang kéo dây neo.

Chắc chắn mình đang bỏ sót một chi tiết nào đó rất
quan trọng, Rachel thầm nghĩ khi cùng mọi người đến gần giàn giáo. Có vẻ như
những anh chàng này đang kéo tảng đá lên xuyên qua băng.

- Mẹ kiếp, đều tay vào! - Một giọng nữ thé thé cất
lên.

Rachel ngước mắt lên và thấy một phụ nữ mặc bộ quần áo
ấm màu vàng dính đầy dầu mỡ. Dù chị ta đang quay lưng vê phía mình, Rachel đoán
ra ngay đây là người đang chỉ đạo toàn bộ nhóm người này. Vừa ghi ghi chép
chép, chị ta vừa oai vệ đi tới đi lui y như một huấn luyện viên đang cơn thịnh
nộ.

- Đồ đàn bà các anh chỉ được cái suốt ngày kêu mệt!

Corky gọi lớn:

- Norah ơi, đừng bắt nạt mấy anh chàng tội nghiệp đó
nữa, ra đây vui vẻ với anh nào!

Chị ta không thèm quay lại:

- Lại Marlinson hả? Nghe giọng nói eo éo là nhận ra
ngay! Về ăn no cho lớn đã rồi quay lại đây nói chuyện với chị nhé!

Corky quay sang nói với Rachel:

- Đấy, cô ta là thế đấy.

- Tôi nghe thấy đấy nhá, anh chàng thiên văn học kia.
- Tiến sĩ Mangor đốp lại, vẫn không ngừng ghi ghi chép chép - Nếu anh định sờ
đít tôi thì nhớ là riêng cái quần đã nặng 30 pound rồi đấy.

- Đừng nghĩ thế - Corky cũng nói lớn - anh không say
mê cặp mông của em đâu, anh yêu tính đanh đá cá cầy của em cơ!

- Thế à?

Corky cười lớn:

- Này Norah, tin buồn đây, em không phải là phụ nữ duy
nhất được Tổng thống mời đến đây đâu.

- Dĩ nhiên. Tổng thống mời cả anh nữa còn gì.

Tolland giờ mới lên tiếng:

- Norah, xuống đây một chút, anh giới thiệu với em một
người nào.

Nghe thấy giọng Tolland, Norah lập tức dừng tay và
quay lại.

Dáng vẻ đanh đá của chị ta cũng biến mất ngay tức
khắc.

- Mike! Mấy tiếng rồi em chưa nhìn thấy anh đấy! - Mặt
cô ta sáng bừng lên.

- Anh phải chỉnh sửa bộ phim.

- Đoạn phỏng vấn em thế nào?

- Trông em rất xinh đẹp.

- Nhờ có các kỹ xảo đặc biệt đấy. - Corky nói chêm
vào.

Khuôn mặt nhăn nheo của Tolland hơi ửng đỏ lên khi ông
ta giới thiệu:

- Norah, anh xin giới thiệu với em: Rachel Sexton. Cô
Sexton làm bên tình báo và đến đây theo lời mời của Tổng thống. Cha cô ấy chính
là Thượng nghị sĩ Sedgewick Sexton.

Lời giới thiệu làm Norah có vẻ hơi bất ngờ.

- Tôi không có ý định giả vờ hiểu tất cả những gì ông
ấy vừa nói đâu nhé. - Chị ta không buồn cởi găng tay ra khi chìa ra bắt tay
Rachel một cách khá hờ hững. - Chào mừng cô đến nơi tận cùng của trái đất.

Rachel mỉm cười. Cô ngạc nhiên thấy Norah Mangor có vẻ
mặt khôn ngoan và đáng yêu, dù điệu bộ có hơi đanh đá. Mái tóc xám của chị ta
được cắt ngắn trông khá sinh động, và hai con mắt thì rất sắc sảo và tinh tường
- hai viên pha lê trong suốt. Rachel thích vẻ tự tin của người phụ nữ này.

- Norah, - Tolland bảo chị ta - Em có thể bớt chút thì
giờ để giải thích cho Rachel hiểu công việc em đang làm không?

Norah nhướn lông mày:

- Đã có hai ông anh đây làm việc đó rồi còn gì nữa?
Anh ơi là anh!

Corky rên lên:

- Thấy chưa Mike? Tôi đã bảo cậu rồi mà.

Norah dẫn Rachel đi quanh giàn giáo xem xét, còn
Tolland và những người khác vừa đi vừa nói chuyện phía sau.

- Cô có nhìn thấy những lỗ khoan bên dưới giàn giáo này
không? - Norah giơ tay chỉ, giọng nói chát chúa vừa rồi giờ chuyển thành say
sưa khi chị ta kể về công việc đang tiễn hành.

Rachel gật đầu, nhìn sâu xuống bên dưới những lỗ
khoan. Mỗi lỗ có đường kính khoảng một foot và đều có một sợi dây cáp được ròng qua.

Đó là những lỗ khoan còn lại khi chúng tôi khoan lấy
mẫu đá và chụp X quang tảng thiên thạch. Bây giờ chúng tôi tận dụng những lỗ
khoan này để ròng móc sắt xuống và bắt vít vào tảng đá. Sau đó thả
những sợi cáp sắt dài khoảng hai trăm foot xuống để khớp vào các móc sắt đó, và
giờ đây chỉ cần kéo lên là xong. Mấy anh chàng ẻo lả kia sẽ phải kéo khoảng hai
tiếng đồng hồ nữa thì tảng đá mới lên được.

- Có một chỗ tôi chưa hiểu. - Rachel nói. - Tảng đá bị
chôn sâu dưới lớp băng đá rất dày cơ mà. Làm sao mà kéo lên được?

Norah đưa tay chỉ luồng sáng màu đỏ tươi chiếu thẳng
từ đỉnh giàn giáo xuống một lỗ nhỏ. Rachel đã nhìn thấy luồng sáng đó từ trước
nhưng lại ngỡ đó chỉ là chiếc đèn thông thường dùng để đánh dấu vị trí làm việc
của họ, vị trí của viên đá.

- Đó là chiếc đèn bán dẫn chiếu tia laze. - Norah nói.

Rachel quan sát luồng sáng kỹ hơn và nhận thấy đúng là
nó đã khiến cho băng chảy nước, tạo thành một lỗ thủng nhỏ xíu, và những tia
sáng đỏ chiếu xuống tận tít bên dưới.

- Luồng sáng đó rất nóng. - Chị ta nói. Chúng tôi vừa
nung nóng tảng thiên thạch vừa kéo lên từng tí một.

Rachel kinh ngạc hiểu ra kế hoạch của người phụ nữ này
vừa đơn giản vừa thông minh đến mức nào. Norah chỉ cần chiếu luồng sáng ấy
xuống băng cho đến khi nó khoan được một lỗ thủng xuyên qua lớp băng dày và
nung nóng tảng thiên thạch. Tảng đá không thể bị chùm tia làm cho nóng chảy,
nhưng nó hấp thu nhiệt lượng của tia laze, ấm lên, và làm cho băng bao quanh nó
tan chảy ra. Trong khi các chàng trai của NASA kéo nó lên, cả sức ép lẫn nhiệt
lượng của tảng đá sẽ khiến băng tan, tạo thành lối lên cho chính nó. Lượng băng
tan thành nước sẽ chảy xuống lấp đầy lỗ hổng phía bên dưới tảng thiên thạch
khổng lồ. - lấp đầy chỗ trống.

Giống như dùng con dao nóng để cắt một khoanh bơ.

Norah chỉ tay vào những chàng nhân viên của NASA:

- Vì máy cũng không thể chịu được sức nặng của tảng đá
này nên tôi phải dùng sức người.

- Xạo đấy! - Một trong những anh chàng đang làm việc
nói xen vào - Vì chị ta muốn chúng tôi phải nhễ nhại mồ hôi nên mới bịa ra thế
này!

- Làm gì mà nóng thế, - Norah không chịu kém cạnh -
Mấy anh chàng ỏn ẻn nhà anh chả kêu lạnh suốt mấy hôm nên tôi mới phải ra tay
cứu chữa cho chứ. Kéo tiếp đi.

Tất cả bọn họ cười phá lên.

- Những chóp nhọn kia dùng làm gì? - Rachel hỏi và chỉ
vào những chiếc cọc hình chóp màu cam trông như cọc tiêu trên đường cao tốc xếp
quanh chân giàn giáo chẳng theo một trật tự nào. Cô cũng đã nhìn thấy những
chiếc cọc tương tự được xếp xung quanh toà nhà.

Đó là loại dụng cụ điển hình của giới băng hà học. -
Norah trả lời. Chúng tôi gọi là SHABA. Dùng để báo cho mọi người biết nguy
hiểm. Cô nhấc một chiếc cọc lên, để lộ ra lỗ khoan hình tròn sâu hoắm xuống
trên mặt băng. - Không nên dẫm chân vào đây.

Rồi chị ta để lại chiếc cọc vào chỗ cũ. - Chúng tôi
phải khoan băng để kiểm tra độ tiếp nối cấu trúc của nó. Tương tự như bên ngành
khảo cố học, niên đại của một vật thường được quy định bởi độ dày của những lớp
bao phủ bên trên nó. Càng ở dưới sâu thì niên đại của nó càng lớn. Do đó, chúng
tôi tính toán lớp băng phủ lên trên một vật để tìm ra niên đại chính xác của
vật đó. Cần phải tiến hành khoan những vị trí khác nhau trên cùng một bề mặt để
đảm bảo rằng đây là một phiến băng liền, chưa một lần bị ảnh hưởng của động
đất, khe nứt, tuyết lở, vân vân…

- Thế các vị thấy dòng sông băng này thế nào?

- Hoàn hảo. - Norah đáp. - Một phiến băng liền hoàn
hảo. Không một dấu vết dị thường nào. Vì thế chúng tôi xếp tảng thiên thạch này
vào loại "rơi êm". Nó đã nằm yên trong sông băng, không động cựa,
không ai chạm đến suốt từ năm 1716.

Rachel lại hỏi:

- Làm thế nào mà biết được chính xác đến từng năm?

Câu hỏi dường như khiến Norah ngạc nhiên.

- À, đó chính là lí do người ta đã mời tôi đến đây
đấy. Tôi biết đọc băng mà. - Chị ta chỉ tay vào một dãy những chiếc cọc hình
nón trên băng. Cọc nào trông cũng giống như một trạm điện thoại công cộng, lại
có cắm những lá cờ màu da cam ở trên. Những lỗ khoan kia chính là bảng ghi chép
của băng đấy. - Rồi Norah dẫn Rachel đến bên một chiếc cọc - Nếu nhìn kỹ sẽ
thấy có những lớp khác nhau.

Rachel cúi xuống và bất ngờ nhìn thấy dường như có
những lớp băng với độ dày mỏng, độ sáng và trong suốt khác nhau. Có tầng chỉ
mỏng bằng tờ giấy, có tầng dày đến gần một inch.

Cứ sau mỗi mùa đông thì phiến băng lại có thêm một lớp
tuyết mới. - Norah nói. Và mỗi mùa xuân nó lại tan đi mất một lớp. Cho nên mỗi
lớp là dấu vết của một năm. Người ta thường bắt đầu đếm tử lớp, trên cùng, tức
là từ mùa đông sau cùng.

- Giống như đếm những vòng tròn trong một thân cây
phải không?

- Không hoàn toàn đơn giản như vậy, cô Sexton ạ. Trong
trường hợp này ta phải đo đạc những lớp chồng lên nhau dày tới cả trăm foot cần
phải lấy các dấu hiệu khí hậu học làm chuẩn - lượng tuyết rơi, các chất ô nhiễm
trong không khí, đại loại như thế.

Lúc này thì Tolland và những người khác đến bên họ.
Ông ta mỉm cười nói với Rachel:

- Cô thấy hiểu biết của cô ấy về băng tuyết có đáng nể
không?

- Thật kỳ lạ! - Rachel cảm thấy vui sướng khi được gặp
lại ông ta. - Đúng thế chị ấy vô cùng hiểu biết.

- Và nhân tiện xin nói thêm, con số 1917 mà Norah đưa ra
là hoàn toàn chính xác. NASA cũng đã tìm ra đúng con số đó trước khi chúng tôi
đặt chân tới nơi này. Tiến sĩ Mangor đã tự khoan băng, tự tiến hành kiểm tra,
và làm việc độc lập khi xác minh phát kiến của NASA.

Điều này quả là ấn tượng.

- Còn một sự trùng lặp ngẫu nhiên nữa. - Norah nói
thêm - 1716 cũng chính là năm mà những nhà thám hiểm đầu tiên ghi nhận hiện
tượng một quả cầu lửa lớn rơi xuống phía bắc Canada. Tảng thiên thạch này ngày
ấy đã được đặt tên là "Jungersol Fall" - tên của người dẫn đầu đoàn
thám hiểm đó.

- Vì thế - Corky nói tiếp. - niên đại của tảng đá và
các sự kiện lịch sử là những bằng chứng để chứng minh rằng chúng ta đang xem
xét chính tảng thiên thạch mà Jungersol đã quan sát được năm 1716.

- Tiến sĩ Mangor ơi! - Một trong những anh chàng đang
kéo tời kêu lớn:

- Nhìn thấy chiếc khoá yếm trên cùng rồi đây này!

- Sắp xong việc rồi đây, các chàng trai. - Norah nói.
- Giây phút lịch sử đây!

Chị ta trèo lên chiếc ghế ngay cạnh đó và lấy hết sức
nói thật to:

- Năm phút nữa thôi, hỡi anh em!

Từ khắp mọi ngóc ngách trong bán sinh quyển, y như bầy
chó của Pavlov nghe thấy tiếng chuông báo giờ cho ăn, các nhà khoa học bỏ hết
những việc đang làm và đổ về khu vực giàn giáo.

Norah Mangor hai tay chống nạnh nói:

- Nào, chúng ta cùng kéo Titanic lên nào.

Chương 28

- Mọi người tránh ra nào? - Norah vừa nói lớn vừa đi
đi lại lại giữa đám đông. Các anh chàng kéo tời đứng tản sang một bên. Norah
kiểm tra độ căng và độ liên kết của dây tời thêm một lần cuối cùng.

Kéo! - Một trong những chàng trai hô lên. Tất cả đồng
loạt kéo dây tời lên thêm sáu inch nữa.

Khi những sợi dây tời được tiếp tục kéo lên, Rachel
cảm nhận thấy đám đông mỗi lúc một lớn thêm, thảy đều đang chờ đợi.

Corky và Tolland đứng ngay gần cô, háo hức chẳng khác
nào trẻ con mong nhìn thấy ông già Nôen. Đối diện họ, bên kia lỗ khoan lớn,
Rachel thấy bóng dáng to lớn nặng nề của Lawrence Ekstrom, cũng đang đợi xem
tảng đá xuất hiện.

- Anh em ơi! - một chàng trai NASA hào hứng. - Sếp
cũng đến rồi kìa!

Những sợi cáp liên tục được kéo từ dưới hố khoan lên
đã chuyển từ màu trắng bạc sang màu vàng.

- Sáu foot nữa thôi! Đều tay vào!

Tất cả những người đang đứng quanh giàn giáo lặng
phắc. Ai cũng đang nóng lòng được nhìn thấy vật thiêng sắp xuất hiện trước mắt
- ai cũng muốn được trông thấy hình ảnh đầu tiên của tảng đá.

Và Rachel được nhìn thấy.

Lớp băng phủ bên trên mỏng dần, và tảng thiên thạch
bắt đầu lộ ra. Lúc đầu chỉ là một hình khối lồi lồi thuôn dài, nhưng mỗi lúc
một gần bề mặt và hình dáng của nó càng rõ ràng hơn.

- Mạnh nữa lên! - Một kỹ thuật viên hô to. Tất cả bọn
họ kéo căng dây tời, và chiếc ròng rọc kêu ken két.

Năm foot nữa thôi! Đều tay vào!

Rachel thấy lớp băng đá bên trên tảng đá bắt đầu bị
đội lên như thế một con quái vật đang trở dạ và sắp sửa sinh con. Trên mặt
băng, quanh chùm tia sáng màu đỏ tươi, băng tan ra, để lộ ra một phần bề mặt
của tảng đá lớn.

- Tử cung mở rồi! - Có người hô to. - Mở chín trăm
xăng ti mét rồi đây này.

Tiếng cười giòn giã phá tan bầu không khí im lặng.

Được rồi! Tắt đèn laze đi!

Đèn tắt, chùm tia sáng biến mất.

Và rồi giây phút trọng đại đã đến.

Tảng đá phá vỡ lớp bề mặt băng với tiếng huýt trầm
trầm, hơi bay lên nghi ngút, và hình khối khổng lồ của nó hiện ra, một cách
thần bí. Cánh đàn ông tiếp tục kéo căng dây tời cho đến khi toàn bộ tảng đá nhô
hẳn lên khỏi lỗ thủng lớn trên băng, nước rỏ tong tong xuống hố nước nóng đang
bốc hơi nghi ngút.

Rachel như bị thôi miên.

Đung đưa trên dây tời, nước rỏ ròng ròng, hòn đá xù xì
đang ánh lên dưới ánh điện nê ông, nó ánh lên những tia sáng màu đỏ tím. Một
đầu của tảng đá khá nhẵn và thuôn, chắc chắn đó chính là phần đã bị bầu khí
quyển nung cháy khi rơi xuống trái đất.

Nhìn lớp vỏ ngoài cháy sém, Rachel mường tượng hình
ảnh tảng đá rơi xuống bề mặt trái đất như một quả cầu lửa. Không thể tin nổi
cuộc đó đã cách đây vài thế kỷ. Lúc này, con quái vật bị sa bẫy đang treo chung
chiêng dưới xích sắt, nước rỏ tong tỏng.

Cuộc săn lùng kết thúc.

Đến lúc này Rachel mới thấy hết tính chất kịch tính
của toàn bộ sự kiện này. Hòn đá ngay trước mắt cô được sinh ra trên một hành
tinh khác cách xa vạn dặm. Và bên trong nó là những bằng chứng - chứng cứ thì
đúng hơn - rằng nhân loại không hề đơn côi trong vũ trụ bao la.

Hình như tất cả mọi người đều có cảm giác rất hân
hoan, và tất cả cùng vỗ tay, huýt sáo vang dội. Thậm chí cả ngài Giám đốc dường
như cũng không thể không bị ảnh hưởng của bầu không khí này. Ông ta vỗ vai
những đồng nghiệp của mình, chúc mừng họ.

Chứng kiến quang cảnh này, Rachel bất chợt cảm thấy
mừng cho NASA. Họ đã từng có những thời kỳ khó khăn. Nhưng tất cả đã đổi thay,
và họ xứng đáng được hưởng giây phút này.

Lỗ thủng lớn giờ trông như một cái ao nhỏ bên trong
bán sinh quyển. Mặt nước của chiếc ao có độ sâu hai trăm foot vỗ ì ọp vào bờ
băng một lúc rồi cuối cùng mới chịu nằm yên. Mực nước bên trong thấp hơn mép
băng bên ngoài khoảng bốn foot, hiển nhiên là do thể tích của hòn đá vừa được
lấy ra khỏi lòng phiến băng, và còn do nước có tính chất giãn nở khi đóng thành
băng.

Norah Mangor ngay lập tức xếp những chiếc cọc hình nón
xung quanh lỗ băng lớn. Dù mép băng rất dễ nhìn thấy, nhưng bất kỳ ai sơ ý sảy
chân xuống đây sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.

Thành băng xung quanh vừa cao vừa dựng đứng, và không
ai có thể tự leo lên khỏi vực thẳm này.

Lawrence Ekstrom ì ạch tiến về phía họ. Ông ta đến bên
Norah Mangor và xiết chặt tay chị ta một cách nhiệt thành. - Chị cừ lắm, tiến
sĩ Mangor ạ.

- Tôi không thích những lời ngợi khen suông đâu nhé. -
Norah đáp.

- Dĩ nhiên rồi. - Rồi ông ta quay sang Rachel - Thưa
cô Sexton, chuyên viên luôn hoài nghi của chúng ta đã tin chưa nào?

Rachel không thể nén nổi nụ cười:

- Phải nói là kinh ngạc sững sờ thì mới chính xác.

- Tốt lắm, vậy mời cô đi theo tôi!

Rachel theo ông Giám đốc đến bên chiếc hộp sắt lớn
trông giống những chiếc công ten nơ người ta vẫn thường chất lên tàu thuỷ.
Chiếc hộp sắt được sơn rằn ri và ba chữ viết tắt nổi bật: PSC.

- Cô sẽ vào trong này để liên lạc với Tổng thống. -
Ông ta nói.

"Buồng thông tin mật di động đây", Rachel
nghĩ thầm. Những buồng thông tin di động kiểu này vẫn được dùng trong quân sự,
nhưng Rachel chưa thấy nó được dùng trong thám hiểm vũ trụ bao giờ. Nhưng tất
nhiên, Ekstrom trước đây đã làm việc trong Nhà Trắng, nên không lạ gì ông ta có
trong tay thiết bị hiện đại này. Vẻ mặt nghiêm trang của hai người lính đang
cầm súng đứng gác khiến cho Rachel có một trực cảm vô cùng rõ ràng rằng nếu
Giám đốc NASA không trực tiếp ra lệnh thì không ai được phép vào bên trong.

- Có vẻ như mình không phải là người duy nhất bị bắt
cóc kiểu này.

Ekstrom vắn tắt ra lệnh với một trong hai người lính
và quay sang nói với Rachel "Chúc cô may mắn" rồi ông ta đi.

Một người lính gạt chốt trên cánh cửa, và cánh cửa mở
ra. Một kỹ thuật viên xuất hiện và ra hiệu bảo Rachel vào trong. Cô theo chân
anh ta.

Bên trong PSC thật ngột ngạt và tối tăm. Nhờ ánh sáng
xanh mờ ảo phát ra từ một màn hình vi tính duy nhất đang hoạt động, Rachel nhìn
thấy những giá cao để điện thoại, radio và những thiết bị liên lạc vệ tinh.
Rachel mơ hồ cảm thấy nỗi lo lắng vô cớ. Bầu không khí ở đây thật khó chịu,
chẳng khác nào trong công sự dã chiến giữa mùa đông.

- Mời ngồi, thưa cô Sexton. - Người kỹ thuật viên chỉ
chiếc ghế đẩu xoay trước một màn hình phẳng. Anh ta điều chỉnh chiếc micro
trước mặt cô, rồi để lên lòng Rachel một chiếc tai nghe hiệu AKG rất lớn. Sau
khi kiểm tra lại lần nữa số mật khẩu lộ trình, anh ta đánh một dãy ký tự dài
vào máy tính. Trên màn hình trước mặt Rachel xuất hiện chiếc đồng hồ đang đếm
ngược 00:60 GIÂY

Anh ta gật gù vẻ hài lòng khi chiếc đồng hồ bắt đầu
đếm ngược:

- Còn một phút nữa thì kết nối sẽ hoàn thành. - Rồi
anh ta quay sang trái, bước ra ngoài, đóng cửa đánh sầm. Rachel nghe tiếng chốt
cửa bị khoá lách cách.

Hay thật.

Ngồi trong bóng tối, chờ đợi, cô nhận ra đây là giây
phút riêng tư duy nhất cô có được suốt từ sáng sớm tới giờ. Sáng sớm nay thức
dậy, cô không hề biết trước một ngày mới đầy ắp sự kiện đến thế này đang chờ
đón mình. Sự sống bên ngoài trái đất. Hôm nay, huyền thoại được nhắc đến nhiều
nhất trong lịch sử loài người sẽ không còn là huyền thoại nữa.

Lúc này cô bắt đầu nhận thức được tác động tiêu cực to
lớn của tảng thiên thạch lên sự nghiệp của cha mình. Dù cho việc chi tiêu của
NASA không thể nào là một vấn đề thực sự có tầm ảnh hưởng sâu rộng như quyền
nạo thai, phúc lợi xã hội, chăm sóc sức khoẻ cộng đồng, thì chính cha cô đã chủ
tâm biến nó thành một vấn đề.

Giờ đây, chính nó sắp sửa giáng cho ông một đòn chí
tử.

Chỉ vài giờ nữa, người Mỹ sẽ tha hồ bàn tới bàn lui về
phát kiến của NASA. Vô số nhà khoa học sẽ ngạc nhiên đến tròn xoe mắt, và xúc
động chảy nước mắt. Lũ trẻ con thì sẽ được thả sức tưởng tượng. Trong giây phút
lịch sử này, vấn đề những tờ đô la, những đồng xu tiết kiệm mà cha cô đề xướng
sẽ bị bóng tối bao phủ. Ngài Tổng thống sẽ đạt được vị thế của vị anh hùng dân
tộc, và cha cô với diện mạo của một doanh nhân thiển cận, đầu óc hẹp hòi, không
hề mang trong mình chút dấu vết nào của dòng máu phiêu lưu mạo hiểm mà dân tộc
này tôn thờ - sẽ len lỏi vào giữa quang cảnh hồ hởi rạng rỡ ấy.

Máy tính phát một tiếng bíp, Rachel ngước nhìn lên.

00:05 giây.

Đột nhiên màn hình máy tính trước mặt cô nhấp nháy, rồi
biểu tượng của Nhà Trắng bắt đầu xuất hiện. Sau thoáng chốc, biểu tượng ấy được
thay bằng khuôn mặt của Tổng thống Herney.

- Xin chào Rachel. - Ông ta nói, ánh mắt đầy vẻ tinh
anh. Tôi đoán là cô vừa trải qua một buổi chiều đầy ắp những ấn tượng.

Báo cáo nội dung xấu