Điểm dối lừa - Chương 019 - 020 - 021

Chương 19

Giám đốc NASA Lawrence Ekstrom có vóc người cao lớn,
nước da đỏ au và giọng nói cộc cằn, y như một vị thần trong truyền thuyết Na
Uy. Mái tóc vàng của ông được cắt ngắn theo kiểu nhà binh để lộ ra những nếp
nhăn trên trán và trên sống mũi hình củ hành, mạch máu chạy ngoằn ngoèo. Lúc
này, đôi mắt lạnh lùng của ông đang rũ xuống vì biết bao đêm không ngủ. Trước
khi được bổ nhiệm vào vị trí này ở NASA, ông đã từng là chuyên viên về chiến
lược vũ trụ và cố vấn điều hành nặng ký ở Lầu Năm Góc; và rất nhiều người đã
biết tiếng Ekstrom là người luôn cáu kỉnh nhưng hết sức tận tâm với bất cứ
nhiệm vụ nào được giao.

Theo Lawrence Ekstrom vào trong bán sinh quyển, Rachel
Sexton đi ngang qua một mê cung kỳ dị với những hành lang sáng mờ. Những mảng
nhựa sáng mờ được treo trên những sợi dây căng ngang là phong cách thiết kế của
kiến trúc lạ lùng này. Không có nền nhà - chỉ một tảng băng cứng lớn, bên trên được
trải những dải cao su mỏng chống trơn. Họ băng qua khu sinh hoạt rất thô sơ gồm
những chiếc võng và những toa lét hoá học.

Thật may, bên trong bán sinh quyển khá ấm áp, mặc dù
có một phức hợp những thứ mùi đặc trưng của những chỗ ở quá kín mà lại đông
người. Đâu đó vẳng tới tiếng máy phát điện kêu vo vo, có vẻ như đó là nguồn
điện dùng để thắp sáng những bóng đèn đỏ lơ lửng trên đầu họ trong hành lang.

- Thưa cô Sexton. - Ekstrom vừa càu nhàu vừa nhanh
nhẹn dẫn cô đến một nơi chỉ mình ông ta biết. - Cho phép tôi được nói thẳng với
cô ngay từ đầu. - Giọng ông ta có vẻ hồ hởi khi có cơ hội được đón khách. - Cô
có mặt ở đây bởi vì Tổng thống muốn thế. Zach Herney là bạn thân của tôi, đồng
thời là người luôn ủng hộ NASA. Tôi kính trọng ông ấy. Tôi chịu ơn ông ấy. Và
tôi tin ông ấy. Khi ông ấy đã ra lệnh thì tôi không bao giờ hỏi lại, dù trong
lòng không đồng thuận. Vì thế tôi muốn nói rõ rằng tôi không có cùng quan điểm
với Tổng thống trong việc để cô can dự vào chuyện này.

Rachel trân trối nhìn ông ta. Tôi đã vượt ba ngàn dặm
để được đón tiếp thế này sao? Gã này thật chẳng biết điều.

- Với tất cả lòng kính trọng, thưa ngài, - cô trả
miếng - tôi cũng làm theo lệnh Tổng thống mà thôi. Tôi còn chưa được biết sẽ
phải làm gì. Tôi đã đến nơi này chỉ vì tin Tổng thống.

- Tốt lắm. - Ekstrom nói. - Thế thì tôi sẽ nói thẳng.

- Ngài bắt đầu như thế được đấy.

Phản ứng rắn rỏi của Rachel hình như làm ông Giám đốc
hơi choáng váng. Ông ta chợt đi chậm lại, chăm chú quan sát cô. Sau đó, như con
rắn đang duỗi dài thân ra, ông ta thở dài một tiếng rồi lại rảo bước.

Theo tôi hiểu thì… - Ông ta nói tiếp - cô đến đây là
để đưa ra nhận xét khách quan về một dự án quan trọng của NASA. Cô không những
là người của NRO, một cơ quan xưa nay vẫn dè bỉu người của tôi là không biết
giữ mồm giữ miệng; cô còn là con gái của người đang tự đặt ra cho cá nhân mình
mục tiêu xoá sổ cơ quan của tôi. Giờ vàng của NASA sắp đến. Nhân viên của tôi
đã phải chịu nhiều lời công kích trong thời gian vừa qua, họ đáng được hưởng
giây phút vinh quang này. Tuy nhiên, do hàng loạt những lời chỉ trích mà cha cô
đã ném thẳng vào mặt chúng tôi. NASA đang lâm vào tình thế khá tế nhị về mặt
chính trị. Vì thế cho nên chúng tôi buộc phải chia sẻ những giây phút vinh
quang này cùng với một số nhà khoa học dân sự và con gái của chính kẻ đang muốn
làm hại chúng tôi.

"Tôi không phải là cha tôi", Rachel muốn hét
vào mặt ông ta, nhưng đây không phải là lúc thảo luận những vấn đề chính trị
với người đứng đầu NASA.

- Tôi đến đây không phải vì thèm khát thứ vinh quang
đó, thưa ngài.

Ekstrom lừ mắt.

- Rồi cô sẽ thấy là cô chẳng có lựa chọn nào khác đâu.

Lời nhận xét khiến Rachel ngạc nhiên. Dù Tổng thống
Herney không đả động gì đến việc cô sẽ hỗ trợ ông ta theo kiểu này thì William
Pickering cũng đã lên tiếng trước rằng cô có thể bị biến thành một con tốt thí
trên chính trường.

- Tôi muốn biết rõ mình sẽ làm gì ở đây. - Rachel yêu
cầu.

- Cả tôi cũng thế. Ngay cả tôi cũng chẳng biết gì hơn.

- Gì cơ?

Tổng thống lệnh cho tôi thông báo vắn tắt với cô về
phát hiện mới ngay khi cô đến đây. Còn việc cô sẽ đóng vai trò gì trong gánh
xiếc rong chính trị thì là chuyện riêng giữa cô và ông ấy.

Tổng thống nói rằng Hệ thống quan sát địa cầu của các
ông đã phát hiện ra một thứ gì đó.

Ekstrom lại nhìn Rachel:

- Cô biết gì về Hệ thống quan sát địa cầu?

- Đó là một chùm vệ tinh nhân tạo của NASA nhằm quan
sát trái đất theo những cách khác nhau - vẽ bản đồ đại dương, phân tích địa
tầng, quan sát hiện tượng băng tan ở địa cực, tìm nhiên liệu hoá thạch.

- Tốt. - Ekstrom nói, mặt tỉnh bơ. - Chắc là cô cũng
biết thiết bị mới được bổ sung vào hệ thống đó? Được gọi là PODS.

Rachel gật đầu.

- Thiết bị soi đáy địa cực (PODS) đã được chế tạo để đo đạc hậu quả của hiện tượng ấm lên của
trái đất. - Theo tôi được biết thì PODS đo đạc kích thước và độ cứng của chỏm
băng của hai địa cực.

Nôm na là như thế. Thiết bị này sử dụng các dải quang
phổ để quét và tìm hiểu phần ngầm dưới lớp băng ở những khu vực rộng nhằm phát
hiện ra những dị thường - những điểm tuyết tan mềm, băng tan ngầm, những khe
nứt lớn - những chỉ số của hiện tượng ấm lên trên toàn cầu.

Rachel hiểu rõ về kỹ thuật soi đáy đậm đặc phức hợp.
Kỹ thuật này cơ bản giống như siêu âm lòng đất. Các vệ tinh nhân tạo của NRO
vẫn thường dùng một kỹ thuật tương tự để phát hiện những vùng có độ đậm đặc
khác biệt ở Đông Âu và đã tìm ra những nấm mộ tập thể, nhằm chứng minh rằng
hiện tượng thanh lọc sắc tộc hiện vẫn đang tiếp diễn.

- Cách đây hai tuần, - Ekstrom nói, - PODS đã rà soát
dải băng này và phát hiện ra một điểm có độ đậm đặc khác biệt. Ở độ sâu hai
trăm foot dưới lòng đất, ngay giữa một vùng băng cứng, PODS đã phát hiện ra một
vật thể giống như túi nước không định hình có đường kính khoảng mười foot.

- Một túi nước? - Rachel hỏi.

- Không phải chất lỏng. Kỳ lạ ở chỗ vật thể này cứng
hơn băng đá xung quanh nó.

- Thế thì…là một tảng đá hay đại loại như thế phải
không? - Rachel hỏi.

Ekstrom gật đầu:

- Về cơ bản là thế.

Rachel đợi một kết luận hùng hồn. Nhưng chẳng thấy gì.

- Chẳng lẽ tôi phải đến tận đây chỉ vì NASA tìm thấy
hòn đá ư? Đến khi PODS tính toán xong độ đậm đặc của tảng đá này thì…

- Chúng tôi thực sự thật phấn khích. Ngay lập tức, một
đội đã được cử lên đây để phân tích thông tin. Hoá ra tảng đá nằm dưới lớp băng
đó có độ đậm đặc lớn hơn bất cứ loại đá nào trên hòn đảo Ellesmere này. Và đậm
đặc hơn các loại đá trong phạm vi bốn trăm dặm.

Rachel chăm chú nhìn mặt băng dưới chân, cố mường
tượng hòn đá đang nằm đâu đó dưới chân mình.

- Ngài nói rằng có người mang nó đến đây?

Ekstrom có vẻ không nhịn được cười.

- Hòn đá này nặng hơn tám tấn. Và nó nằm dưới những hai
trăm foot băng đá, có nghĩa là nó đã nằm im ở đó được hơn ba trăm năm rồi.

Đi theo ngài Giám đốc NASA vào sâu trong một hành lang
dài và hẹp, đi qua hai nhân viên NASA đang đứng gác. Rachel chợt thấy mệt mỏi.
Cô liếc nhìn Ekstrom:

- Tôi đoán rằng có cách giải thích logic cho sự có mặt
của hòn đá ở đây… Và đó chính là bí mật phải không?

- Một điều rất chắc chắn, ông ta nói tiếp - đó là một
thiên thạch.

Rachel đứng sững trong hành lang và nhìn chằm chằm
ngài Giám đốc.

- Một tảng thiên thạch ư? - Cô chợt cảm thấy tràn trề
thất vọng. Một tảng thiên thạch quả không hề thích hợp chút nào với những lời
úp mở vòng vo của ngài Tổng thống. "Chỉ riêng phát hiện này thôi cũng đủ
để bù lại cho tất cả những chi phí của NASA trước đây và những sai lầm của cơ
quan này". Không hiểu Herney đang nghĩ gì nhỉ? Thiên thạch dĩ nhiên là
loại đá hiếm nhất, nhưng NASA vẫn thường xuyên tìm thấy thứ này từ bao lâu nay
rồi.

- Đây là tảng thiên thạch lớn nhất từ trước tới nay. -
Ekstrom nói tiếp, ông ta đứng sừng sững ngay trước mặt Rachel. - Chúng tôi tin
rằng đây là mảnh vỡ của một tảng thiên thạch được ghi nhận là rơi xuống Bắc Cực
vào thế kỷ 17. Có thể là do tác động của đại dương, tảng đá này đã bị đẩy tới
tận đây, tới sông băng Milne, và suốt ba trăm năm qua, nó đã bị chôn vùi trong
băng tuyết.

Rachel thấy cáu. Phát hiện này chẳng làm thay đổi bất
kỳ thứ gì trên đời. Cô bắt đau ngờ rằng đây chỉ là động thái thổi phồng quá
đáng của NASA lẫn Nhà Trắng trong cơn cùng quẫn mà thôi. Họ đang cố gắng tô vẽ
một phát hiện tầm thường thành một thắng lợi vang dội và vĩ đại.

- Cô có vẻ chưa thấy có gì thuyết phục cho lắm thì
phải.

- Tôi cứ tưởng có điều gì… hơn thế nữa.

Ekstrom lừ mắt.

- Một tảng thiên thạch với kích cỡ thế này là hiếm lắm
đấy, thưa cô Sexton. Trên khắp trái đất chỉ có một vài tảng lớn hơn thế này
thôi.

- Tôi nhận thấy là…

- Nhưng kích cỡ của tảng đá này không phải là điều
quan trọng nhất.

Rachel ngước mắt lên.

- Nếu cô cho phép tôi được nói nốt. - Ekstrom nói, -
cô sẽ được biết rằng tảng thiên thạch này cho thấy có những đặc điểm chưa bao
giờ được phát hiện ở bất kỳ một tảng thiên thạch nào khác. Bất kể thuộc cỡ nào.
- ông ta đưa tay chỉ một lối nhỏ. - Mời cô theo tôi, tôi sẽ giới thiệu cô với
một số nhà khoa học rất công tâm có đủ khả năng hơn tôi để thảo luận thêm về phát
hiện này.

Rachel không hiểu. "Liệu còn ai có thể có khả
năng hơn cả Giám đốc NASA đây?"

Đôi mắt điển hình của người Bắc Âu của Ekstrom nhìn
xoáy vào Rachel.

- Cô Rachel ạ, có khả năng hơn ở đây có nghĩa họ là
những nhà bác học dân sự. Là chuyên viên phân tích tin, tôi đoán rằng cô muốn
được thu nhận dữ liệu từ những người vô tư, không thiên kiến.

Lâm ly thật. Rachel thầm nghĩ.

Rachel theo ông ta vào lối đi hẹp, và cả hai đột ngột
dừng ngay trước tấm mành đen rất dày. Từ đằng sau tấm rèm vọng ra những âm thanh
của một nhóm người đang tranh cãi, tiếng rõ mồn một như thế họ đang tranh luận
giữa thanh thiên bạch nhật.

Không nói không rằng, ông Giám đốc bước tới và kéo rèm
ra.

Rachel bị chói mắt vì luồng ánh sáng chói loà. Cô ngập
ngừng rồi tiến lên phía trước, hấp háy mắt nhìn căn phòng sáng loá. Khi đã quen
với ánh sáng. Rachel ngỡ ngàng nhìn căn phòng rộng mênh mông trước mắt và cảm
thấy ngộp thở.

Lạy Chúa tôi! - Cô thì thầm. Đây là đâu thế này?

Chương 20

Trường quay ở ngoại vi thủ đô Washington của CNN là một
trong số 212 trường quay trên toàn thế giới được kết nối với đại bản doanh hệ
thống truyền hình của Turner tại Atlanta.

Đúng một giờ 45 phút, chiếc xe limousine của Thượng
nghị sĩ Sedgewick Sexton vào đến bãi đỗ xe. Sải bước tới lối vào, Sexton cảm
thấy đầy tự mãn. Một nhân viên CNN béo phệ với nụ cười rất tươi chào ông và
Gabrielle.

Nhân viên này nói:

- Chào Thượng nghị sĩ. Có một tin hay lắm.

- Chúng tôi vừa mới biết người được Nhà Trắng cử tôi
đến đối thoại với ông. - Anh ta lại cười nhăn nhở - Tôi hy vọng ngài sẽ lại
thắng lợi giòn giã. - Anh ta đưa tay chỉ về phía trường quay đằng sau
lớp kính mờ.

Sexton nhìn xuyên qua tấm kính và suýt té ngửa. Ngồi giữa đám khói thuốc lá
mịt mù trong trường quay là người có khuôn mặt xấu xí nhất trên chính trường.

- Marjorie Tench à? - Gabrielle thốt lên - Bà ta đến
đây làm gì nhỉ?

Sexton không biết, nhưng bất kể vì lý do gì, sự có mặt của bà ta ở đây là tin
hết sức tốt lành - dấu hiệu rõ ràng cho thấy Tổng thống đang tuyệt vọng. Nếu
không thì tại sao ông ta lại phải đẩy cố vấn cao cấp của mình ra trước đường
tên mũi đạn? Tổng thống Zach Herney đang phải dùng đến trọng pháo, và Sexton
thấy đây quả là một dịp may…

Càng là đối thủ ở tầm cao thì càng dễ bị ngã đau.

Ngài Thượng nghị sĩ hiểu rất rõ rằng Tench là đối thủ quỷ quyệt nhưng khi
ngắm người đàn bà này, Sexton không thể không nghĩ rằng ngài Tổng thống đã phạm
sai lầm. Marjorie Tench trông thật gớm guốc. Lúc này, bà ta đang ngả lưng trên
ghế, miệng phì phèo điếu thuốc, cánh tay phải đang uể oải cầm điếu thuốc đặt
lên môi rồi lại lấy ra, trông chẳng khác gì quái vật khổng lồ đang nhấm nháp
con bọ ngựa.

- Lạy Chúa tôi, Sexton thầm nghĩ, mặt mũi gớm ghiếc
thế kia thì chỉ nên đăng đàn diễn thuyết trên đài phát thanh thôi.

Đã vài lần Sedgewick Sexton nhìn thấy khuôn mặt nhăn
nhúm, vàng ệch của bà cố vấn cấp cao này trên tạp chí, và ông không tài nào tin
được rằng đó là diện mạo của người quyền thế nhất Washington.

- Tôi không thích thế này chút nào. - Gabrielle thì
thào.

Sexton chẳng nghe thấy gì. Càng nghĩ, ông càng thấy khoái
tình huống này. Thật tình cờ, khuôn mặt không ăn hình của Tench còn đi liền với
những lời đồn về một vấn đề vô cùng quan trọng: Marjorie Tench luôn lớn tiếng
rằng vai trò lãnh đạo của người Mỹ trong tương lai cần được khẳng định bằng sự
vượt trội về khoa học kỹ thuật. Bà ta đã ra sức ủng hộ những chương trình số
hoá Chính phủ, đặc biệt là NASA. Nhiều người cho rằng chính vì áp lực phía sau
hậu trường của Tench mà Tổng thống mới hậu thuẫn cho cơ quan vũ trụ bí bét ấy.

Sexton băn khoăn không hiểu có phải vì những lời
khuyên tồi tệ của bà ta về NASA mà Tổng thống đẩy bà ta ra trước công luận hay
không. Phải chăng Tổng thống muốn quẳng cố vấn cao cấp của mình vào giữa bầy
sói?

Gabrielle Ashe trân trối nhìn Marjorie Tench ngồi sau
bức tường kính, càng nhìn càng thấy bất an. Người đàn bà này vô cùng thông minh
và lại còn nhiều tiểu xảo. Chỉ hai điều ấy thôi cũng đủ khiến cho cô thấy mơ
hồ e sợ. Xét đến quan điểm của bà ta về NASA, ngài Tổng thống thật không sáng
suốt khi cử Tench đến cuộc khẩu chiến này với Thượng nghị sĩ Sexton. Nhưng Tổng
thống không phải tay khờ. Bản năng mách bảo Gabrielle rằng có điều gì đó phải
đề phòng.

Gabrielle nhận thấy rằng Thượng nghị sĩ hơi quá tự
tin, vì thế cô càng lo lắng. Sexton có thói quen trở nên nhiệt tình thái quá
mỗi khi cảm thấy tự tin. Vấn đề NASA gần đây đã giúp ông tăng điểm tín nhiệm,
nhưng dạo này Sexton đang công kích cơ quan này quá gay gắt. Rất nhiều ứng cử
viên đã thất bại vì quá nôn nóng muốn hạ gục đối thủ ngay tức thì.

Tay nhân viên đài CNN có vẻ nôn nóng muốn được xem
trận quyết đấu:

- Ta bắt đầu chứ, Thượng nghị sĩ?

Sexton bắt đầu bước vào trường quay thì Gabrielle túm
tay áo ông:

- Tôi biết ngài đang nghĩ gì. - Cô thì thào. - Ngài
hãy thận trọng, đừng để hở sườn nhé.

- Hở sườn à? Tôi ấy à? - Sexton cười nhăn nhở.

- Thượng nghị sĩ hãy nhớ rằng bà ta làm gì cũng giỏi
lắm.

Sexton cười mỉm khích lệ:

- Tôi cũng thế chứ sao.

Chương 21

Ngôi nhà kỳ dị nhiều ngóc ngách này của NASA sẽ là
cảnh tượng kỳ lạ nếu nó được dựng lên ở bất kỳ nơi nào trên mặt đất, và sự hiện
diện của nó trên băng hà Bắc cực càng khiến cho Rachel Sexton thấy khó hiểu.

Nhìn mái vòm rất hiện đại gồm những mảnh hình tam giác
dán lại với nhau, Rachel tưởng như đang đi vào viện điều dưỡng khổng lồ. Các
bức tường của toà nhà được dựng lên ngay trên nền băng cứng; xung quanh gian
phòng là hàng loạt cây đèn halogen hắt lên trần nhà thứ ánh sáng mờ ảo. Những
dải trải sàn bằng bọt biển chạy ngang dọc khắp trụ sở nghiên cứu di động của
NASA. Giữa những thiết bị điện tử ngổn ngang là khoảng ba, bốn chục nhân viên
da trắng của NASA đang hăng say làm việc, sôi nổi bàn bạc, hào hứng trao đổi
chuyên môn.

Rachel lập tức cảm nhận thấy luồng điện của sự phấn
khích tràn ngập căn phòng.

Chỉ có thể có trạng thái phấn khích khi người ta có
một phát kiến mới.

Theo ông Giám đốc đi vòng quanh ngôi nhà, Rachel nhận
ra những ánh mắt ngạc nhiên và khó chịu của những người nhận ra cô. Trong ngôi
nhà này, tiếng thì thào của họ vang lên rõ mồn một.

Có phải con gái của Thượng nghị sĩ Sexton đó sao?

Cô ta làm cái quái gì ở đây nhỉ?

Không thể tưởng tượng được!

Giám đốc lại thèm nói chuyện với cô ta cơ đấy.

Nếu thậm chí có nhìn thấy những hình nộm của cha cô
treo lủng lẳng để yểm bùa ở đây thì Rachel cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Tuy
thế, sự thù địch không phải là điều duy nhất cô cảm nhận được ở nơi này; Rachel
cảm nhận rõ ràng tâm lí tự mãn - như thế NASA biết chắc chiến thắng chung cuộc
sẽ thuộc về họ.

Ông Giám đốc dẫn Rachel đến dãy bàn dài, ở đó có người
đã một mình điều khiển cả dàn máy tính. Ông ta mặc chiếc áo cao cố bằng nhung
kẻ, đi giày cao cổ, khác hẳn bộ đồng phục mà tất cả mọi người ở đây đang mặc.
Ông ta đang quay lưng lại phía họ.

Giám đốc NASA bảo cô chờ và tiến đến nói chuyện với
người đàn ông. Vài giây sau, người mặc áo cao cổ gật đầu đồng ý và tắt máy
tính. Ông Giám đốc quay trở lại.

Từ bây giờ ông Tolland sẽ dẫn cô đi. - ông ta nói. -
Ông ấy cũng là người mà Tổng thống mới tuyển mộ, chắc hai người sẽ hợp nhau.
Tôi sẽ quay lại sau.

- Cảm ơn ngài.

- Tôi đoán là cô đã nghe nói đến Micheal Tolland rồi.

Rachel nhún vai, tâm trí vẫn còn đang bận bịu với
quang cảnh xung quanh.

- Cái tên gọi này không tạo ra ấn tượng gì hết.

Người đàn ông mặc áo cao cổ tiến lại, vừa đi vừa cười
nhăn nhở.

- Không tạo ra ấn tượng gì à? - Giọng ông ta vang và
thân thiện. Tôi lại phải nghe tin xấu rồi đây. Có vẻ như tôi không còn khả năng
gây ấn tượng mạnh nữa rồi.

Ngước mắt lên nhìn người vừa tới cạnh mình, Rachel như
chết sững. Cô nhận ra ngay khuôn mặt điển trai của ông ta. Cả nước Mỹ đều nhận
ra.

- Ồ, - cô nói trong khi bắt tay ông ta - hoá ra ông là
ông Micheal Tolland đó.

Nghe Tổng thống nói đã mời những nhà khoa học tiếng
tăm bậc nhất xác minh lại phát minh của NASA. Rachel đã hình dung ra những ông
già nhăn nheo cặm cụi bên máy tính. Micheal Tolland thì hoàn toàn ngược lại.
Với tư cách là một trong những nhà khoa học nổi tiếng nhất Hoa Kỳ, ông chủ biên
tạp chí khoa học nổi tiếng phát hành hàng tuần có tên là "Đại dương ký
thú" trong đó đề cập đến những hiện tượng rất đáng chú ý trong lòng đại
dương - núi lửa ngầm dưới mặt nước, những con sâu biển dài mười foot, những đợt
sóng thần chí tử. Giới truyền thông ca tụng Tolland là người cùng đẳng cấp với
Lacques Cousteau và Carl Sagan, bởi ông có tầm hiểu biết vô song, nhiệt huyết
cháy bỏng, và lòng ham mê các chuyến thám hiểm. Tất cả những cái đó hợp lại đã
đưa "Đại dương ký thú" lên vị trí cao nhất trên bảng xếp hạng.

Dĩ nhiên, các nhà bình luận còn đồng ý với nhau rằng
cặp mắt trìu mến và cung cách khiêm tốn của ông đã làm say lòng không ít phụ
nữ.

- Xin chào ông Tolland… - Rachel hơi líu lưỡi. - Tôi
là Rachel Sexton.

Tolland mỉm một nụ cười tinh nghịch và dễ chịu:

- Chào Rachel, hãy gọi tôi là Mike.

Rachel thấy mình bối rối một cách rất khác thường. Vô
số các thiết bị cảm biến chất đầy bên trong bán sinh quyển, tảng thiên thạch,
những bí mật, và rồi còn bất ngờ giáp mặt một ngôi sao truyền hình.

- Tôi rất ngạc nhiên được gặp ông ở đây. - Rachel cố
gắng lấy lại tự tin. - Khi nghe Tổng thống nói đã mời những chuyên gia hàng đầu
đến xác minh phát kiến của NASA, tôi tưởng…

Rachel ngập ngừng.

- Là những nhà khoa học thứ thiệt chứ gì? - ông ta
cười toe toét.

Rachel ngượng đỏ mặt:

- Tôi không có ý đó.

- Đừng bận tâm làm gì. - Tolland nói. - Mấy ngày ở đây
tôi đã nghe nói thế nhiều lắm rồi.

Ông Giám đốc có việc phải đi, hẹn sẽ gặp lại họ sau.
Lúc này Tolland tò mò quay sang hỏi Rachel:

- Ngài Giám đốc nói cha cô chính là Thượng nghị sĩ
Sexton.

Rachel gật đầu. Đáng tiếc là đúng thế.

- Một gián điệp của ngài Sexton ở bên kia chiến tuyến
đấy?

- Chiến tuyến đôi khi lại là những nơi ta không thể
ngờ tới đâu.

Im lặng gượng gạo.

Rachel nhanh nhảu nói:

- Xin ông hãy cho tôi biết vì lẽ gì mà một nhà hải
dương học lừng danh như ông lại đến làm việc bên những nhà khoa học tên lửa của
NASA thế này?

Tolland cười khùng khục.

- Thật ra thì có một gã trông rất giống ngài Tổng
thống đã xin tôi một đặc ân. Tôi đã hé môi định bảo hắn ta: "Quên
đi!" - Rồi chả biết thế nào lại nói thành "Vâng, thưa ngài".

Rachel cười lớn, lần đầu tiên từ sáng sớm đến giờ.

- Chào mừng cô đã đến nhập bọn với chúng tôi.

Dù tất cả những người nổi tiếng dường như đều có vóc
người bé nhỏ, Rachel thấy ông Tolland khá cao. Cặp mắt của ông ta nhiệt thành
và thận trọng đúng như cô vẫn thấy trên tivi, chất giọng của ông ta thật ấm áp
và sôi nổi. Ở tuổi 45, ông có vẻ dạn dày và cường tráng, với mái tóc đen, dày
và cứng, những chỏm tóc bị gió thổi tung xoà xuống trán. Cái cằm mạnh mẽ và
dáng vẻ vô lo của ông toát lên sự tự tin tràn trề. Khi Tolland bắt tay Rachel,
đôi bàn tay chai sần của ông nhắc cô nhớ rằng đây không phải típ người ẻo lả
vẫn thường trở nên nổi tiếng trên tivi, mà là nhà khoa học thực nghiệm và là
một ngư ông hoàn thiện.

- Thật ra mà nói thì, - Tolland thú thật, vẻ rất chân
chất - tôi cho rằng mình được mời tới đây chủ yếu vì những mối quan hệ với công
chúng trên tivi chứ không phải vì tôi là nhà khoa học thực thụ. Tổng thống nhờ
tôi đến đây để làm phim tài liệu…

- Phim tài liệu về… một tảng thiên thạch à? Ông là nhà
hải dương học kia mà.

- Tôi cũng đã nói với Tổng thống y như thế đấy! Nhưng
ông ấy nói không biết một nhà làm phim nào chuyên các thiên thạch. Ông ấy nói
sự tham gia của tôi sẽ mang lại uy tín khoa học cho phát kiến này. Chắc ông ấy
có ý định cho chiếu bô phim của tôi ngay trong buổi họp báo quy mô tối nay khi
công bố phát kiến này.

Một phát ngôn viên nổi tiếng. Rachel cảm nhận được
ngay tài thao lược về chính trị của Zach Herney. NASA vốn bị quy kết là nói
những điều quá khó hiểu đối với công chúng. Lần này thì khác.

Họ đã mời được một nhà truyền thông chuyên về khoa
học, một gương mặt mà mọi người Mỹ đều quen thuộc và tin tưởng trong lĩnh vực
khoa học.

Tolland đưa tay chỉ góc xa của ngôi nhà, nơi người ta
đang bố trí thành một trung tâm báo chí. Một tấm thảm xanh đã được trải trên
nền băng đá, các camera truyền hình, đèn trường quay, chiếc bàn dài và mấy cái
micro. Có người đang treo bức phông nền in hình lá cờ Mỹ.

- Chuẩn bị cho tối nay đấy. - ông ta nói. - Giám đốc
NASA và một số nhà khoa học chủ chốt sẽ nối cầu truyền hình với Nhà Trắng thông
qua vệ tinh để tham gia vào chương trình truyền hình của Tổng thống lúc tám
giờ.

Hợp lý, Rachel thầm nghĩ, hài lòng khi thấy Tổng thống
không định tách hẳn NASA khỏi buổi công bố.

Cô thở dài nói:

- Không biết ai sẽ nói cho tôi biết tảng thiên thạch
đó có gì đặc biệt nào?

Tolland nhướn đôi lông mày và cười với Rachel đầy vẻ
bí hiểm.

- Thật ra điều đặc biệt về tảng thiên thạch này nên
được xem, không nên giải thích gì hết. - ông ta ra hiệu bảo Rachel đi sang khu
phòng bên cạnh. - Anh chàng đang làm ở đây có vô số mẫu để cô có thể xem được
đấy.

- Mẫu à? Các vị có mẫu của tảng thiên thạch đó à?

Dĩ nhiên. Chúng tôi đã khoan thăm dò. Chính những mẫu
đá đầu tiên đã khiến cho NASA hiểu được tầm quan trọng của phát kiến này.

Không biết sẽ được thấy điều gì. Rachel theo Tolland
sang phòng làm việc kề bên. Có vẻ không có người. Có một li cà phê trên tấm bàn
la liệt mẫu đá, compa và các dụng cụ khác. Li cà phê bốc hơi nghi ngút.

- Marlinson! - Tolland gọi to và tìm xung quanh. Không
ai trả lời ông ta thở dài cáu kỉnh và quay lại Rachel - Chắc ông ta đang bận đi
tìm kem để cho vào cà phê. Nói thật với cô, ngày xưa tôi đã cùng học khoá sau
đại học với gã này; gã có thói quen biến mất trong phòng ngủ của mình. - Này,
có huân chương quốc gia về vật lí học thiên thể đây, ra mà nhận nào.

Rachel hỏi:

- Marlinson? Ông không nhắc đến ông Corky Marlinson
nổi tiếng đấy chứ?

Tolland cười vang.

- Chính ông ta chứ còn ai?

Rachel sững sờ:

- Corky Marlinson cũng đến đây sao?

Những quan điểm của Marlinson về trường hấp dẫn vốn
được các kỹ sư của NRO hết lời ca tụng.

- Marlinson là một trong những nhà khoa học mà Tổng
thống đã mời tới đây sao?

- Phải, một trong những nhà khoa học thứ thiệt!

Đúng là thứ thiệt, Rachel thầm nghĩ. Corky Marlinson
quả là kiệt xuất và được kính trọng.

Corky có một đặc điểm hết sức ngược đời. Anh ta có thể
tức thời đọc ra chính xác đến từng milimet khoảng cách đến hành tinh Alpha
Centauri, nhưng lại không tự thắt được cà vạt.

- Tôi đeo nơ cổ đấy chứ! - Giọng nói nghèn nghẹt của
Corky - một người tốt tính - vang lên ngay gần họ. - Tiện lợi hơn cà vạt nhiều,
Mike. Những ngôi sao Hollywood nhà anh làm sao mà hiểu nổi điều đó!

Rachel và Tolland quay sang người đàn ông vừa xuất
hiện từ sau một đống to những dụng cụ. Người này thấp lùn, béo tròn quay, trông
giống loài chó pug mặt ngắn tũn với đôi mắt long sòng sọc và mái tóc mỏng húi
sát đầu. Thấy Tolland đang đứng cùng với Rachell ông ta hơi sững lại.

- Lạy Chúa tôi. Mike! Ở tận cực Bắc khỉ ho cò gáy này
mà anh vẫn kiếm được những cô gái chân dài. Biết thế này tôi cũng sang làm bên
truyền hình cho xong.

Micheal Tolland ngượng:

- Cô Sexton, đừng chấp tiến sĩ Marlinson. Ông ấy không
giỏi xã giao, nhưng bù lại, lại có khối kiến thức đồ sộ vô bờ về vũ trụ đấy.

Corky tiến lại gần.

- Rất hân hạnh, tôi chưa được biết tên cô.

- Rachel, - cô đáp - Rachel Sexton.

- Sexton à? - Corky ranh mãnh thở gấp - Hi vọng cô
không có quan hệ gì với cái ông Sexton cận thị truỵ lạc đó!

Tolland nháy mắt:

- Thật ra thì Thượng nghị sĩ Sexton là cha của Rachel
đấy, Corky ạ.

Corky thôi cười, ngồi thụp xuống ghế.

- Cậu biết không, Mike, chả trách tôi chẳng bao giờ
gặp may với cánh phụ nữ cả.

Báo cáo nội dung xấu