Hoàn khố - Chương 02

Chương 2

Gia nhân vào thông báo, nói là ngoài cửa có người cầu kiến Hồ vương.

Ly Thanh buông quyển sách trong tay xuống hỏi: “Là ai?” Đôi chân mày bất
giác đã nhíu chặt vào nhau.

Ngoại trừ mấy trưởng lão trong tộc ra, người ngoài thường không mấy khi đến
xin gặp Hồ vương. Nếu có, thì cũng đến bảy tám phần mười là để tố cáo: nhà nuôi
mãi mới được một con gà, trên đường đi đem bán thì bị thiếu chủ Ly Lạc cướp mất;
trên xà nhà treo một miếng thịt, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy đã thấy mất, có người
bảo là thấy thiếu chủ Ly Lạc miệng ngậm một miếng thịt nhảy từ cửa sổ phóng ra;
vò rượu Nữ Nhi Hồng cất giấu nhiều năm không nỡ uống lại bị thiếu chủ Ly Lạc dùng
một hòn đá giả làm bạch ngọc lừa lấy mất từ tay đứa con ngốc trong nhà… Người
nào cũng vậy, đầu tiên là nước mắt nước mũi lem nhem khóc sầu kể khổ trước mặt
y, sau đó nói chưa hết chuyện đã nổi cơn thịnh nộ đùng đùng, hại thân làm Hồ
vương mà cũng chẳng biết phải giấu mặt vào đâu.

Nhưng lần này gia nhân chỉ lắc lắc đầu bảo là một thanh niên mặt mũi trông
rất hiền lành, không có vẻ gì là muốn đến kể tội.

Vừa định mở miệng cho mời người nọ vào, tên gia nhân lại cúi đầu thêm: “Mà
trong tay người nọ còn một cái quạt rất là đẹp nữa…”

Trái tim bỗng chốc trầm xuống, y buột miệng hỏi: “Có phải người nọ mặc áo
màu lam?”

Gia nhân lập tức gật đầu lia lịa: “Đại vương đúng là liệu việc như thần, dạ,
đúng là người nọ mặc xiêm áo xanh lam, chất liệu rất là đẹp ạ, chưa từng thấy
qua vải nào là lượt được thế ạ!”

Ly Thanh mím chặt môi không nói gì, trực tiếp gào thét y mau mau cự tuyệt.
Nhưng trầm ngâm một lúc lâu, lại chậm rãi đáp lời: “Cho người ấy vào.”

Bàn tay lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm, cõi lòng vốn đã vì mấy chuyện kiện
cáo không dứt gần đây khiến cho phiền muộn nay lại càng khó chịu, nét mặt càng
thêm căng thẳng.

Lan Uyên nhìn thấy bóng Ly Thanh khó đăm đăm từ phòng trong bước ra, liền
nhanh tay thu quạt đứng lên chào: “Hôm trước tại hạ say rượu thất thố, hôm nay
riêng đến để xin lỗi. Mong Hồ vương đại nhân đại lượng, đừng để bụng.”

Dứt lời, lại cầm lấy cái hộp gỗ vuông nho nhỏ để trên bàn mở ra, bên trong
là một bộ chén uống rượu, bình rượu cổ dài thon thon cùng bốn cái chén nho nhỏ
vuông vắn, tất thảy đều được tạc từ dương chi bạch ngọc nguyên khối, trắng muốt
long lanh, không có lấy mảy may tì vết. Trên nắp bình chạm một con dị thú đang
nhe nanh há miệng, đôi mắt trợn to, sống động như thật, đôi mắt dị thú dùng một
đôi ngọc lam sắc mà khảm thành, sắc xanh trầm thâm thúy, tỏa sáng lấp lánh bốn
phía. Trên thành chén cũng dùng đá quý mà chạm thành đủ thứ hoa văn mỹ lệ phức
tạp. Quả nhiên là một món quà tinh tế đẹp đẽ lại quý giá vô ngần, ai nhìn thấy
cũng phải hoa cả mắt.

“Một chút vật mọn thể hiện lòng hối lỗi của tại hạ, mong Hồ vương vui lòng
nhận cho.”

Lan Uyên lại chăm chút nâng cả cái hộp đến trước mặt Ly Thanh: “Hồ vương
xin cũng đừng khinh thị, nếu bàn về công dụng, tuy không được tinh xảo như những
thức trong Hồ phủ, thế nhưng giữa mùa hè nóng bức nếu lấy nó ra thưởng rượu,
thì tự nhiên mang theo hơi mát lạnh thấm vào lòng vào dạ. So với những cách ướp
rượu khác, thì cách này khiến hương rượu không phai nhạt, lại càng thêm mát
thêm lành.”

Ly Thanh chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi khẽ gật đầu. Gia nhân lập tức thu
lấy hộp mang đi.

Khóe miệng Lan Uyên liền nhếch lên, cũng không ngồi xuống như trước nữa mà
cứ thế đứng nguyên, cây quạt từ từ phe phẩy trước ngực.

Ly Thanh thấy hắn còn chưa đi, cảm thấy kì quái, đã định mở miệng hỏi rồi lại
thôi. Nhất thời mà hai bên đều giữ im lặng, trong hai đôi mắt là hai cảm xúc
hoàn toàn trái ngược.

Lại có người mang công văn giấy tờ vào, toàn là những chuyện vặt vãnh vừa xảy
ra trong tộc. Hiện nay thiên hạ thái bình, giữa các giới cũng không có nhiều va
chạm, nên công việc cũng vì thế mà giảm đi nhiều, chỉ còn toàn những chuyện
linh tinh vớ vẩn, như đánh nhau, như mất của, như phu thê cãi nhau kinh động
láng giềng chẳng hạn… Mặc dù không phải chuyện nào cũng do đại vương đích thân
đứng ra xử lý, nhưng vẫn cần ngài phê duyệt vài chỉ thị từ dưới đưa lên. Ly
Thanh từng cười khẩy mà rằng: “Chúng ta nào đâu phải vương phải tướng gì, mà cứ
như một ông quan huyện nho nhỏ trong dân gian ấy chứ, nay quản bên đông mai chạy
bên tây, nói ra thật đúng là mất mặt!”

Nghĩ tới đây, lại giở ra cúi đầu chăm chú đọc, thỉnh thoảng thấy cách xử lý
không phù hợp, bèn viết xuống dưới một hai câu. Từng tờ từng tờ một, muốn xem
cho hết quả thực cũng tốn không ít thời gian, hốt nhiên cảm thấy cổ họng có hơi
khô, bèn vươn tay sang án kỳ bên cạnh tìm kiếm, có ai đó cẩn thận đem chung trà
chu đáo đưa đến tận tay, y cũng không lưu tâm, chỉ cầm uống một ngụm, vừa chuyển
chung sang, lại có bàn tay ân cần đỡ lấy.

Y cúi đầu “Ừm” một tiếng coi như khen ngợi.

Mớ công văn trong tay sắp hết, lại có người đem thêm vào. Một lần nữa xốc lại
tinh thần chăm chú lật xem. Chỉ chốc lát sau, có ai bưng nghiên mực tới cạnh
bên, tiếng mài mực nhẹ nhàng vang lên bên tai, không thể miêu tả là loại thanh
âm gì, nhưng tự nhiên mà cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Chờ xem hết toàn bộ, thì chẳng biết đã qua mấy canh giờ. Xoa xoa cái cổ mỏi
nhừ mà ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một vầng xanh lam mênh mang, ngẩng cao
thêm một chút, một đôi mắt đen sẫm thấm lam đang nhìn y mỉm cười.

“Ngươi…” Đôi đồng tử vàng rực hơi ngây ra.

“Thế nào? Khát nước, hay là hết mực rồi?” Lan Uyên từ trên cao nhìn xuống
Ly Thanh. Dường như đã hiểu y định hỏi gì nên nét cười cứ thế loang dài, loang
dài trên gương mặt: “Hôm nay riêng tới để thỉnh tội. Hồ vương còn chưa chịu tha
thứ cho tại hạ, tại hạ làm sao dám về?”

“Đã là rượu say thất thố, Nhị thái tử cũng đừng quá bận tâm.” Ly Thanh nhìn
sang chỗ khác, vẻ mặt vẹn nguyên xa cách cùng lãnh đạm.

Nụ cười trên môi Lan Uyên vẫn không vì thế mà mảy may suy suyễn, hắn nói:
“Vậy ngày mai tại hạ lại đến, được không?”

Ngày hôm sau hắn đến thật, phe phẩy cây quạt đi vào, trên môi nở nụ cười
nhã nhặn, ai không biết hắn đều phải khen: “Quả đúng là thiếu niên phong nhã có
thừa.” Ngày thứ ba lại đến, không thèm quản ngại ánh mắt kinh ngạc của đám gia
nhân. Sau đó, là mỗi sáng sớm mỗi tìm tới, đến độ gia nhân cũng đâm lười thông
báo, cứ trực tiếp để mặc hắn tự tìm vào thư phòng Ly Thanh.

Ly Thanh vẫn cứ lạnh lùng như vậy, vẻ mặt như muốn nói “ta chẳng có gì để
nói với ngươi”. Ban đầu nhìn thấy hắn còn thoáng nhíu mày, sau này thành quen đến
chẳng buồn ngẩng đầu lên nữa, đang đọc sách cứ đọc, luyện thư pháp, vẽ tranh,
hay ra ngoài sân luyện kiếm… tất thảy đều làm như không có kẻ kia bên cạnh. Có
đôi khi các trưởng lão tới nghị sự, nhìn thấy Lan Uyên liền kinh ngạc, nhưng Ly
Thanh cũng không thèm giải thích, để mặc hắn lôi kéo trưởng lão nhà mình làm
quen.

Thấy Ly Thanh không buồn để ý tới mình, Lan Uyên cũng không ngại, chỉ ngồi
một bên phe phẩy cây quạt, cười cười mà ngắm:

“Hồ vương thật có hoa tay, cành thúy trúc trong tranh dáng vươn thẳng tắp,
khí khái thanh cao, so với họa sĩ Thiên cung chẳng kém phân nào.”

“Hồ vương kiếm pháp thật lợi hại, nếu có thể xông pha chiến trường, nhất định
thành chiến thần một phương, chiến công vang dội.”

Cũng có khi lại kể những chuyện khác, nào là Thái Thượng Lão Quân cùng Thái
Bạch Kim Tinh hai ông già lẩn thẩn chơi cờ với nhau thế nào mà đánh cờ lại hóa
ra đánh lộn; Nguyệt Lão ngày kia say rượu, đem chỉ hồng trói cả người thành một
cái kén vĩ đại; nào là phụ hoàng nhà mình cùng Dao Hoa Tiên Tử mắt đi mày lại
ra sao mà sau đó bị bắt phải quỳ ngoài cửa cung cả một ngày… Ly Thanh nghe mấy
cũng vậy, đã không đáp lại tiếng nào mà sắc mặt còn chẳng thèm đổi một ly. Lan
Uyên vẫn cứ thế mà ba hoa hào hứng, cũng không thấy xấu hổ.

Lại có đôi khi Lan Uyên mang theo thức này thức nọ đến, vì nghe Mặc Khiếu từng
khen ẩm thực trên Thiên cung không tệ, liền sai làm riêng cho vào thực hạp đưa
theo, đến nơi mở món ăn hãy còn hầm hập nóng. Ly Thanh chỉ gắp một hai miếng,
không khen ngon cũng chẳng chê dở. Lần sau trước khi đi, hắn liền yêu cầu đổi hết
thành những món khác. Lúc ra tới cửa thì bên Úc Dương Quân lại vừa vặn đưa sang
tặng một vò Quỳnh Hoa Lộ nho nhỏ, liền cũng tiện tay đưa đi. Gã gia nhân phủ Hồ
vương thông minh mang ra bộ chén rượu bạch ngọc lần trước, hắn gật gù, không hổ
là Hồ tộc, khéo lắm. Nhất thời vui vẻ, liền lấy trong tay áo ra mấy viên hạt
châu, thưởng cho mỗi tên một viên. Ly Thanh chỉ đứng bên cạnh bình thản nhìn,
đám gia nhân thấy chủ nhà mình không có ý phản đối, vội vã dập đầu lạy tạ. Từ
đó nhìn thấy Lan Uyên lại càng thêm ân cần tươi cười, tình nguyện theo chân hầu
hạ sai đâu làm đấy vô cùng cúc cung tận tụy. Toàn bộ Hồ vương phủ trên dưới
cũng sắp muốn biến thành Thần An điện của riêng Lan Uyên.

Lúc hắn trở lại Thiên đình, thì nghe nói sứ giả Thượng đế ở bên trong chờ đợi
đã lâu. Vào trong thay y phục, lại ngồi xuống đĩnh đạc thưởng trà một lúc rồi mới
sai người đưa sứ giả vào. Hóa ra Thiên đình vừa luyện được ba viên Hỏa ngọc lưu
ly, Thượng đế phân phó cho hai vị Thái tử mỗi vị một viên, còn một viên mang
sang tặng cho Úc Dương Quân bên Thiên Sùng cung.

Lan Uyên để viên Hỏa ngọc lưu ly vào lòng bàn tay đưa lên ngắm nghía, viên
ngọc có kích thước chẳng khác nào viên thuốc bình thường, bên ngoài đỏ rực rỡ tựa
như một đốm lửa, nhưng trong veo không thấu, xung quanh lại tỏa một tầng hào
quang nhàn nhạt, chiếu cả bàn tay cầm ngọc cũng ửng sắc hồng.

“Nghe nói con người ăn vào có khả năng trường sinh bất lão?” Lan Uyên biếng
nhác hỏi.

“Dạ.”

“Vậy có ích gì cho ta đâu?” Cười thì đến hòa ái, mà hỏi thì hỏi đến móc họng.

“Dạ cái đó…”

“Rồi rồi, ta chỉ đùa ngươi đó thôi.”

Liền sai người nhận lấy, vừa nhắm mắt, lại lập tức nhớ đến Ly Thanh. Trước
kia chẳng qua chỉ là vì buồn chán, nhưng bây giờ lại thích thú theo đuổi y đến
phát nghiện, ngày nào vừa mở mắt ra cũng đã quen chân chạy đến nơi ấy, ngay
chính mình cũng chẳng quản nổi chân mình nữa. Sao trên đời này lại có một con
người như thế nhỉ? Vừa thấy y im lặng giấu mình ngồi xuống một chỗ, là bản thân
lập tức nhịn không được tìm sang trêu chọc; ban đầu vì muốn nhìn xem bộ dạng hồ
ly khi buông thả kiều mị sẽ thế nào, nhưng bây giờ thì chỉ muốn tìm trên gương
mặt ấy lúc cảm xúc phong phú sẽ ra sao, thậm chí, chỉ cần khóe môi y khẽ động một
chút thôi cũng đủ… Chỉ cần ở bên cạnh người ấy đã cảm thấy vui vẻ đủ đầy; mà nếu
y chịu ngẩng đầu lên, đôi mắt vàng rực rỡ chịu liếc sang dù chỉ một khắc, thì mặc
kệ y là ai, chỉ cần y muốn gì hắn đều sẵn lòng mà tặng trao không tiếc.

Nhưng cứ thế này mà phát triển lại không phải điềm tốt, đúng không?

Ấy thế mà chỉ vừa qua một ngày, lại rục rịch muốn đi. Nửa đường gặp phải Mặc
Khiếu, Lang vương tóc đen áo đen liền xán đến chào hỏi: “Ô, Nhị thái tử đến chỗ
Kình Uy đúng không? Ta cũng trên đường đến đó đây, chúng ta cùng đồng hành được
chứ?”

Lan Uyên lúc này mới sực nhớ ra, hai ngày trước Kình Uy hẹn hắn hôm nay đến
Hổ tộc uống rượu, vậy mà vừa xoay chớp mắt quả thực đã quên khuấy đi mất:
“Không phải, hôm nay ta đến Hồ tộc một chuyến. Chỗ Kình Uy ngươi thay ta cáo lỗi
nhé, lần tới ta mời!”

Ánh mắt Mặc Khiếu nhìn hắn thoáng cái biến ra lạ lẫm: “Hồ tộc? Ly Thanh?
Ngươi đang thực lòng đó à?

“Thực lòng cái gì?”

“Ngày nào ngươi cũng chăm chỉ qua lại bên ấy, ai mà chẳng biết. Không phải
thực lòng thì là cái gì?”

Lan Uyên ngẩn ngơ cả người, cây quạt sựng lại trước ngực quên cả phe phẩy.
Hồi lâu sau mới bật cười “Ha ha…” vài tiếng mà nói: “Sao có thể chứ? Người
ngoài có lẽ không biết, chứ Mặc Khiếu ngươi chẳng lẽ còn chưa rõ tính ta hay
sao? Đi, chúng ta cùng đến chỗ Kình Uy uống rượu nào!”

Mặc Khiếu nhìn hắn một cái, cuối cùng vẫn quyết định im lặng.

Đã mấy ngày Lan Uyên không đến, đám gia nhân trong phủ Hồ vương cũng bắt đầu
cảm thấy nhớ tiếc:

“Sao công tử không đến nữa nhỉ? Đã vài ngày rồi còn gì.”

“Đúng vậy, lúc trước ngày nào cũng đến nên không nhận ra, nay bỗng nhiên biến
mất mới thấy nhơ nhớ.”

“Không thể nào đâu, đang yên đang lành mà, vì sao lại mất tăm như thế chứ?”

Lại lấy viên ngọc mà công tử tặng mấy hôm trước ra xem, thật mỗi phút mỗi
giây đều muốn mang ra mà chà mà lau, lau cho đến kỳ thật bóng thật trong, đến độ
có thể đem ra thay gương soi được mới thôi! Viên ngọc lớn thế này, lúc nào có
tiền lại đem khảm vào vòng vàng, thể nào cũng được một món trang sức thật dày dặn
cho mà xem! A Hồng nàng ấy mà nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất thích, thích rồi
không chừng sẽ chịu gả cho mình, năm sau không chừng sinh được thêm quý tử, vậy
thì hay biết bao… Gã đưa viên ngọc tới trước mặt hà hơi một cái, sau đó dùng
tay áo lau, lau mãi, viên ngọc sáng bóng không nhiễm một hạt bụi, phản chiếu
đôi mắt vàng rực rỡ của Hồ vương.

“Á…” Bàn tay gã run lên, viên ngọc suýt chút nữa đã rơi xuống đất. Hai đầu
gối lẩy bẩy sụp hẳn xuống. Đại vương của tôi ơi, ngài đã đứng đó tự khi nào vậy?!

“Trong bình hết nước rồi.” Ly Thanh giơ ấm trà lên, gã gia nhân vội vàng đỡ
lấy phóng nhanh về phía nhà bếp, không kịp nhìn thấy đại vương nhà mình hãy còn
ngẩn ngơ đứng nguyên chỗ cũ.

Mãi sau mới quay về thư phòng một lần nữa ngồi xuống trước bàn, nhưng cả
ngày phê duyệt công văn mệt mỏi, giờ đây xem không vào nữa. Đã quen bên tai lúc
nào cũng có tiếng mài mực nhè nhẹ, nên sự tĩnh mịch lúc này càng thêm vắng lặng
đến đáng sợ, cõi lòng cũng thành trống trải như gian phòng quạnh quẽ này vậy.
Khi nãy cảm thấy khát nước muốn uống một ngụm trà, nhưng chạm tới chén thì chén
rỗng không, đứng lên tìm ấm trà thì ấm cạn thấu đáy. Vốn chỉ định mở cửa gọi
người, nhưng vừa nghe lọt câu “… đang yên lang lành, vì sao lại mất tăm như thế?”
từ ngoài truyền vào, lại bất thần mà ngây ngẩn cả người, chẳng thốt nên được lời
nào.

Ngày hôm qua Hắc Lư đến kể tội, rằng gã vất vả xay đậu nành cả ngày, chỉ vừa
ra ngoài hút một cán thuốc, ai ngờ khi trở về thì Ly Lạc thiếu chủ đã mang theo
một đám tiểu yêu vào phòng uống tưng bừng vui vẻ, mà chỉ uống thôi thì đã hẳn,
đằng này lại đạp đổ cả một bình sữa lớn. Chỉ còn dư lại một ít, thì lại dùng giấy
niêm phong miệng bình lại, trên đó ghi là giữ lấy chờ vài ngày nữa sẽ quay lại
uống nốt. Chẳng phải là quá đáng lắm sao?

Trong lòng vốn đã âm ỉ không vui, vừa nghe thế lập tức phừng phừng hóa
thành lửa giận. Thậm chí chẳng cần sai ai đi gọi, mà tự mình đi bắt đứa em về,
đánh cho nó một trận thừa sống thiếu chết ngay trước mặt mọi người. Cũng chẳng
biết vì sao lại ra tay nặng như vậy, đến mức nếu các trưởng lão không xông vào
can lại, thì chẳng biết đã đánh nó thành ra cái dạng gì rồi… Ly Lạc đã biến được
thành hình người, dáng dấp chỉ bằng một đứa trẻ con, vậy mà kiên cường cắn chặt
môi đến chảy máu chứ nhất định không chịu kêu đau một tiếng, đôi mắt vàng rực
long lanh chỉ trợn to nhìn anh trai không chớp. Cho đến khi y ngừng tay, nó mới
mở miệng: “Ngươi cứ ôm lấy cái vẻ mặt đưa đám đó mà cô độc cho đến chết đi!”
Trong giọng nói ngập đầy oán độc.

Tự nhiên, cõi lòng chợt run lên. Có cái gì đó lạnh buốt sắc nhọn vừa đâm thấu
qua, nỗi đau từ ấy chậm rãi lan rộng, lan rộng, theo máu chảy dọc châu thân. Về
đêm khi nhắm mắt lại rồi, càng thấy như đau đớn dữ dội. Đến sáng hôm nay khi tỉnh
dậy thì vẻ mặt đã thành mờ mờ mịt mịt, như bị vây kín giữa dày đặc sương mù,
không muốn nhìn, cũng chẳng thấy rõ gì nữa.

Vì chuyện đánh Ly Lạc, các trưởng lão lại tới tìm y: “Cứ thử nhìn anh em
Minh Dận và Minh Cơ, anh em nhà Kình Uy… rồi lại nhìn đến các gia đình dưới
nhân gian và trên Thiên giới, hỏi có nơi nào huynh đệ ruột thịt mà lại huyết hải
thâm thù như hai ngài không? Chưa nói đến chuyện vốn dĩ không thù không oán, mà
chỉ cần xét một điều hai ngài vốn là ruột thịt phải nương tựa vào nhau mà sống
chứ, đáng lý ra phải thân thiết thuận hòa mới đúng, vì sao lại biến thành thế
này? Phụ vương ngài đã mang mẫu hậu ngài đi vân du tứ hải, thiếu chủ bây giờ là
người thân duy nhất của ngài đấy, ngài ngẫm lại mà xem…”

Bị một câu “người thân duy nhất” khiến cho bàng hoàng chấn động, mới sực nhận
ra – bên cạnh mình quả thực không còn một ai, muốn tìm người tâm sự vài câu
cũng không có…

Gã gia nhân từ đâu bỗng hộc tốc chạy vào: “Bẩm đại vương, xảy ra chuyện lớn
rồi!”

Tiệc rượu bên Hổ tộc đã náo nhiệt tưng bừng uống dài ba ngày liền, tiếp
theo đó ngày nào cũng đi hết chỗ này sang chỗ khác, về bên Huyền Thương, sang
bên Mặc Khiếu, tìm tới Minh Dận, lại lân la bên rượu tiên, bên Xích Cước Đại
Tiên… đến đâu cũng uống rượu vui đùa, trêu ghẹo phóng túng đến say mèm mới dám
về, rượu vừa tỉnh là lại lập tức ra ngoài tìm vui, nếu không, sẽ cảm thấy cõi
lòng trống hoác, sẽ cảm thấy cô độc đến mức chẳng buồn nhếch môi.

Giữa những bữa tiệc liên miên túy lúy, thỉnh thoảng nghe ai đó nhắc tới Ly
Thanh, hai lỗ tai lại tự động giỏng lên nghe ngóng:

“À, Hồ vương ấy mà…” Tiếc là người nghe chỉ qua loa đáp lại một câu, sau đó
chuyện cũng nhanh chóng mà chuyển sang hướng khác.

Nhưng vừa quay mặt lại, liền phát hiện Mặc Khiếu đang nhìn, sợ bị gã xem thấu
điều gì trong lòng, liền mở rộng cánh quạt mà che đi khóe miệng đã sớm nhịn
không được muốn nở nụ cười.

Một hôm đang uống rượu, chợt tên tùy tùng của Minh Dận vội vã chạy vào ghé
bên tai gã nói thầm gì đó. “Xoảng” một cái, chén rượu Minh Dận đang cầm tuột
tay rơi xuống nền nhà vỡ tan nát, bản thân gã không kịp nói lời từ tạ đã hấp tấp
chạy ra ngoài. Trước khi chìm vào cơn say, Lan Uyên nhớ rõ – Minh Dận sau đó
cũng không quay lại nữa.

Ngày hôm sau vừa bước chân vào trong núi, hắn đã nghe đám Thú tộc xôn xao
bàn bạc chuyện Xà tộc xảy ra đại họa: Minh Cơ, sợ là sắp bị đem ra hủy nội đan,
diệt thần hình[1]

[1] Người Trung Quốc cho rằng yêu quái thành tinh, trong người có một thứ
quan trọng nhất là nội đan, trông như một viên ngọc, tập trung toàn bộ công lao
tu hành pháp lực của yêu quái. Nếu lấy nội đan đi rồi thì bao nhiêu công phu tu
hành cũng mất hết, mà thần hình, tức là nguyên hình, cũng tan thành tro bụi. Hủy
nội đan diệt thần hình, tương đương với án tử hình đối với yêu quái.

Yêu giới không có thống lĩnh, các tộc đều tự làm theo ý mình. Nếu có đại sự
xảy ra thì các vương sẽ cùng nhau thương nghị rồi quyết định. Chuyện của Minh
Cơ lúc này chính là như vậy. Yêu quái đem lòng yêu con người vốn là vô tội,
nhưng nếu mưu hại mạng người vậy sẽ thành tội lớn phải trừng phạt nghiêm khắc để
răn đe kẻ khác. Chiếu theo đúng luật thì cần triệu tập tất cả các tộc, kẻ phạm
tội chịu hình phạt diệt nội đan hủy thần hình trước mặt mọi người, vĩnh viễn
cũng không được siêu sinh. Nhưng đến đây mới thấy Xà vương thủ đoạn hơn người,
tội lỗi đã rành rành hai năm rõ mười là thế, qua tay gã liền biến thành chuyện
“cần tập hợp các vương thương nghị đã rồi sau mới quyết định”.

Các vương biết ý gã, đều thức thời rộng lòng chừa một lối ân tình, cả Ly
Thanh cũng không phản đối. Các trưởng lão tới hỏi y, dù sao trước kia cũng có
chút giao tình, có định vào nhà lao thăm tù phạm một lần hay không? Ly Thanh lập
tức đồng ý, trên mặt vẫn lành lạnh vô hỉ vô bỉ.

Dáng người bạch sắc lẳng lặng đứng ngoài song cửa, ánh nến chập chờn hắt
lên mặt đất đằng sau cửa nhà tù một cái bóng loang dài đen thẫm, phủ lên thân
hình gầy gò trong nhà giam trông tựa như một loại gông xiềng.

Minh Cơ chậm rãi ngẩng đầu lên: “Thật không ngờ cả Hồ vương cao ngạo là thế
mà cũng đến thăm ta.”

Tóc mai ướt sũng dán vào hai bên gò má, búi tóc rối bời sùm sụp, cắm
nghiêng một đóa hoa nhỏ đã muốn héo rũ, rìa cánh hoa cuộn lại nhuốm một màu
vàng tàn úa. Trên người mặc một bộ váy trơn áo vải hoa suông, bố mộc thô tháp,
hai bên khuỷu tay còn có vài mụn vá – trang phục của những phụ nữ nông thôn
nghèo. Trước đây có lẽ cũng được giặt giũ cẩn thận sạch sẽ, nhưng lúc này do
kinh qua tra tấn đòn roi mà thành dơ dáy chật vật, loang lổ những vết máu đỏ bầm.
Trên mặt cũng mang đầy trầy xước thương tích, đôi môi sưng vù còn rỉ máu chưa
khô. Chỉ có đôi mắt kia vẫn hoàn long lanh trong trẻo, khóe mắt đầu mày hãy còn
chưa phai nét phong tình vạn chủng trời sinh.

Minh Cơ, nàng công chúa lá ngọc cành vàng của Xà tộc, vị mỹ nhân xưng tụng
đệ nhất của yêu giới. Vầng trán thường dán hoa ấn mai vàng lấp lánh, trên tà áo
gấm trắng tinh thêu trùng trùng hoa râm bụt màu tím nở tươi sáng lạn đến mê người.
Đôi mắt chỉ cần vừa khẽ đưa, thì chẳng biết đã có bao nhiêu kẻ si mê tình nguyện
tìm đến quỳ rạp dưới chân hài. Một thiên kim công chúa được ngàn vạn người sủng
ái quanh thân là thế, một mỹ nhân cao quý chưa từng ban cho ai một cái liếc mắt
là thế, vậy mà lại dám ủy thân gả cho một tên đồ tể xấu xí thô kệch chốn nhân
gian.

Làm bao kẻ kinh tâm động phách, khiến bao người vỡ nát tâm can, tẩy sạch
duyên hoa, lìa xa phú quý, quay người một cái, mỹ nhân trộm gả cho tên đồ tể.

“Chàng… đối đãi với ta tốt… tốt lắm…” Khẽ đưa tay chạm lên búi tóc gỡ lấy
đóa hoa, đưa tới trước mặt mà xót xa ngắm nghía: “Là một người rất thành thật…
Đi trên đường cũng nhớ hái cho ta một đóa hoa, đem về nhà mà cứ cẩn thận sợ hoa
nhàu cánh… Thật là ngốc quá, nếu nói đến đồ trang sức thì ta trước giờ nào có
thiếu thứ gì đâu? Cần gì một đóa hoa dại ven đường?”

“Người thì cao lớn thô kệch là thế, vậy mà mọi việc trong nhà từ giặt quần
áo đến nấu nướng, cho gà ăn, cái gì cũng giành làm hết, không cho ta đụng tay
vào. Là vì thương ta, bị láng giềng chê cười cũng mặc kệ. Người ta càng chê cười,
chàng càng vui vẻ cam tâm tình nguyện…”

Chậm rãi vươn tay, trên ngón tay chỉ có độc một chiếc nhẫn mỏng mảnh, mặt
nhẫn trơn giản dị không khắc được lấy nửa dấu hoa văn, dưới ánh nến cũng chỉ trầm
xuống chứ không lấp lánh như vàng: “Đây là của chàng tặng cho ta đấy, bằng đồng,
lại còn cũ rích. Chàng có một mẹ già bị mù cần phải phụng dưỡng, mẹ lại hay bệnh,
chỉ thuốc thang thôi cũng đủ tốn kém lắm rồi. Chàng bảo, tương lai nếu như khá
giả hơn nhất định sẽ mua cho ta một chiếc nhẫn vàng đàng hoàng, mà phải là chiếc
nhẫn đẹp nhất quầy trang sức kia… Thật là một kẻ ngốc mà, vàng hay đồng nào có
quan trọng gì, chàng có lòng là tốt lắm, tốt lắm rồi…”

Ánh mắt vẫn ngây ngẩn nhìn chiếc nhẫn đăm đăm không chớp: “Là một kẻ quê
mùa thì thế nào? Nhà nghèo rớt mồng tơi đã làm sao? Vẻ ngoài xấu xí thì thế
nào? Làm một đồ tể đã làm sao? Ta muốn cùng chàng đầu bạc răng long có gì sai
trái? Ngay cả đại ca còn không xen vào, làm gì đến lượt đám người ngoài các
ngươi ngăn cản?!”

Rồi bỗng nhiên chợt nở nụ cười: “Thật là… ta nói với ngươi những chuyện này
làm gì nhỉ? Ngươi đâu có hiểu được.”

“Nhưng ngươi mưu hại hai mạng người.” Ly Thanh nói.

Minh Cơ buông thõng tay, đau khổ nhìn Ly Thanh: “Ta muốn bên cạnh chàng
vĩnh viễn… ta chỉ muốn sinh cho chàng một đứa con mà thôi. Chàng muốn có con,
mà chàng đã muốn, lẽ nào ta lại không đáp ứng? Nhưng ta lại là yêu quái… giá
như ta là người thì tốt quá rồi…”

Con người và yêu quái kết hợp không thể sinh con, mà yêu quái nếu như muốn
thành người nhất định phải tìm cách nuốt được chín mươi chín trái tim người.
Phương pháp quá sức tàn khốc, trước nay vẫn bị yêu giới khinh miệt, mà cũng là
tội nặng nhất trong số các tội nặng.

Chuyện Minh Cơ bí mật gả cho con người trước nay vẫn bị giấu kín, mãi cho đến
khi trong nhân gian liên tiếp xảy ra những vụ án giết người móc lấy tim ghê rợn
ly kỳ thì Thiên đình và yêu giới mới phát hiện ra, lập tức ra lệnh cho Minh Dận
bắt Minh Cơ về hỏi tội. Nhưng đến khi ấy thì sai lầm đã sâu, chẳng thể cứu vãn
được nữa.

“Đấy là tội chết.”

“Nếu không cược một phen, làm sao biết thắng hay thua?”

Ly Thanhh không nói nữa, quay lưng dợm bước ra ngoài.

“Ngươi có biết không, nhân gian có ngàn ước vạn cầu mong không được, nhưng
chỉ cần bình bình lặng lặng bên nhau sống một đời, cũng là một loại hạnh phúc.”
Tiếng Minh Cơ từ sau lưng khẽ khàng vọng đến.

Bước chân Ly Thanh vẫn đều đều không hẫng một nhịp nào, giữa u ám tịch
liêu, bóng bạch y tóc trắng càng thêm khắc sâu cô độc.

Vì chuyện của Minh Cơ, mọi người không ai còn lòng dạ nào mà uống rượu, Lan
Uyên liền tìm đến núi Thiên Sùng.

Hắn vẫn theo thói cũ tự nhiên đẩy cổng mà vào, nhưng lần này kinh ngạc phát
hiện Úc Dương Quân cũng đang ở đó, ngồi bên bàn đá ngoài cửa phòng Văn Thư.

“Tiểu thúc cũng đến ạ?” Lan Uyên vội vàng khom mình bái chào.

“Ừ.” Úc Dương Quân vừa đáp đã lập tức đứng dậy bỏ đi ngay.

“Sao vậy? Ai chọc tiểu thúc nhà ta nổi giận à?” Lan Uyên ngồi xuống, ngơ
ngác nghĩ đến sắc mặt u ám của Úc Dương Quân vừa rồi.

“Không có việc gì đâu.” Văn Thư cười cười: “Thế nào? Hôm nay ngài đến định
kể chuyện gì đây? Hay vẫn là chuyện vị Hồ vương lần trước?”

Hắn bèn kể cho Văn Thư nghe chuyện Minh Cơ, nhưng kể xong liền thất thần,
chỉ nói vài ba câu chuyện phiếm không đầu không đuôi rồi lặng lẽ uống trà.

“Còn gì nữa không?” Văn Thư châm thêm trà cho hắn: “Chẳng lẽ ngài cất công
tìm đến tận đây chỉ để uống trà thôi sao?”

“Ừ.” Lan Uyên cười tươi rói, cây quạt mở rộng thích thú phất qua phất lại:
“Chỉ là để tìm ngươi uống trà thôi đó.”

“Nhị thái tử, làm việc gì cũng nên một vừa hai phải
thôi, có một số việc, nếu ngài không thật lòng thì chớ nên đòi hỏi đối phương
phải thật lòng.” Văn Thư nói. Gương mặt y rõ ràng là mỉm cười, mà sao giữa thẳm
sâu trong đôi mắt đen sẫm lại ướt loang ánh nước.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3