Vân Trung Ca - Quyển 3 - Chương 04 phần 1

Chương 4: Máu nhuộm đồng tâm kết, lệ đẫm trường mệnh hoa.

(Huyết nhiễm đồng tâm lũ, lệ sái
trường mệnh hoa)

[4.1]

Ngày thứ hai mươi sáu sau khi Lưu
Phất Lăng băng hà, Đại tướng quân Hoắc Quang nhận khẩu dụ của Thượng Quan hoàng
thái hậu, hạ chỉ giam cầm Lưu Hạ, lại truyền lệnh cho Phạm Minh Hữu dẫn theo
cấm quân truy bắt toàn bộ thần tử Xương Ấp quốc theo Lưu Hạ tiến kinh.

Vào buổi tối ngày hôm trước Hoắc
Quang đã đưa ra mệnh lệnh cho Phạm Minh Hữu: bề ngoài là truy bắt, thực tế là
chém giết. Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thần tử Xương Ấp quốc khẳng định
sẽ không bó tay chịu trói, nhất định sẽ phản kháng, Phạm Minh Hữu sẽ mượn cớ,
dùng tội danh “Kháng chỉ” để giết hết bọn họ. Nhưng cứ như là tin tức bị lộ ra,
khi Phạm Minh Hữu đuổi tới, lại giống như trước đó Lưu Hạ đã ra mệnh lệnh, bất
luận cấm quân khiêu khích như thế nào, tất cả bọn họ đều không nói một lời, cúi
đầu nghe theo. Phạm Minh Hữu không còn lựa chọn nào khác, không thể mượn cớ làm
khó dễ, chỉ có thể trước tiên là giam giữ hết thần tử của Lưu Hạ lại.

Ngày thứ hai mươi bảy sau khi Lưu
Phất Lăng băng hà, Thượng Quan hoàng thái hậu hạ chiếu, phế Lưu Hạ, lập Lưu
Tuân. Lưu Tuân vào cung tế bái quan cữu của Lưu Phất Lăng, nhận Lưu Phất Lăng
là tổ phụ, xưng mình là tự tôn của Lưu Phất Lăng, lại đi khấu kiến Thượng Quan
thái hoàng thái hậu, nhận Thượng Quan Tiểu Muội là tổ mẫu.

Sau khi hành đại lễ xong, Thượng
Quan thái hoàng thái hậu ban nước trà xanh cho Lưu Tuân, Lục Thuận nhân cơ hội
dâng trà, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “Hầu gia, cần phải đi thay y phục sao?”

Lưu Tuân hơi sững sờ một chút, ung
dung thản nhiên nhận chén trà, khom người khấu tạ Thượng Quan thái hoàng thái
hậu. Sau khi uống vài hớp trà, Lưu Tuân xin Thượng Quan thái hoàng thái hậu
được cáo lui, nói rằng mình cần phải đi thay y phục. Ra tới cửa điện, một thị
nữ gương mặt tròn trịa, dáng điệu đoan chính mỉm cười tiến lên hành lễ, “Nô tỳ
Tranh Nhi, hầu hạ Hầu gia đi tới Thượng y hiên*.”

*Thượng
y hiên: phòng thay quần áo.

Lưu Tuân gật gật đầu, im lặng đi
theo phía sau Tranh Nhi. Tới khi bước vào, rốt cuộc lại tới Thượng y hiên để
thay quần áo thật, Tranh Nhi mời Lưu Tuân ngồi, “Hầu gia mời ngồi một lát, nô
tỳ đi chuẩn bị huân hương.”

Lưu Tuân ngồi vào tháp thượng thơm
ngát, trong lòng hoàn toàn khó hiểu, rốt cuộc là Thượng Quan Tiểu Muội muốn làm
gì? Trong đầu vụt hiện lên một câu trong “Sử ký”: “Đế khởi canh y, Tử Phu thị
Thượng y hiên trung, đắc hạnh!” (Hoàng đế tới thay y phục, Tử Phu hầu hạ trong
Thượng y hiên, được sủng hạnh). Chỉ cảm thấy trước mắt là một màn vô cùng quen
thuộc, không khỏi cười lên một tiếng, Bình Dương công chúa dùng Vệ Tử Phu lấy
lòng, lôi kéo Lưu Triệt, điều kiện tiên quyết là “Âu giả tiến, đế độc duyệt Tử
Phu.”(Người hát tiến vào, hoàng đế chỉ thích một mình Tử Phu). Nếu Thượng Quan
Tiểu Muội muốn dùng kế sách của Bình Dương công chúa để trải đường cho tương
lai, không khỏi quá coi thường hắn. Thế nhưng…hiện tại có thể đắc tội với
Thượng Quan thái hoàng thái hậu sao? Có thể không nhận hảo ý của đối phương
được sao?

Lúc này đột nhiên hắn có vài phần
ngộ ra Lưu Triệt năm đó “Háo sắc”. Sắc hay không phải sắc, sủng hạnh hay không
sủng hạnh, Lưu Triệt sủng hạnh Vệ Tử Phu, kỳ thật là thể hiện rằng hắn nguyện ý
nhận sự trung thành của Bình Dương công chúa, đây là một loại nghi thức kết
minh im hơi lặng tiếng, bày tỏ rằng từ đó về sau, ngoài gia tộc của Trần hoàng
hậu, hắn tiếp nhận thế lực của Bình Dương công chúa. Nếu lúc ấy, Lưu Triệt cự
tuyệt Bình Dương công chúa, không lâm hạnh Vệ Tử Phu, sau đó thế cục triều đình
sẽ như thế nào? Bình Dương công chúa trước khi chưa dò được chính xác tâm tư
của Lưu Triệt, nhất định không dám đối đầu với gia tộc Trần thị, như vậy cũng
sẽ không có toàn bộ cục diện sau này.

Tranh Nhi đang bưng huân hương và
đồ dùng rửa tay tiến vào, khóe môi Lưu Tuân khẽ nhếch, hiện lên một nụ cười
nhẹ, nhìn nàng. Nàng cúi thấp đầu, tay bưng chậu bằng gỗ đàn hương, khăn mặt
đưa đến trước mặt Lưu Tuân, nhỏ giọng nói: “Hầu gia, mời rửa tay.”

Lưu Tuân không hề cử động, Tranh
Nhi có chút quẫn bách, đành phải tự mình kéo một góc chiếc khăn mặt lên. Khi
Lưu Tuân liếc thấy dưới chiếc khăn mặt là quốc tỉ, mắt đột nhiên trợn tròn,
giật mình nhìn về phía Tranh Nhi, Tranh Nhi nhìn thấy dáng vẻ của hắn, ngược
lại còn thêm bình tĩnh, mỉm cười nói: “Nô tỳ phụng mệnh thái hoàng thái hậu,
đem chúng ban cho Hầu gia.”

Lưu Tuân há miệng thở dốc, nhưng cổ
họng khô cong, nói không nên lời. Tranh Nhi đặt chậu gỗ đàn hương bên cạnh Lưu
Tuân, hành lễ cáo lui, “Hầu gia xin cứ tự nhiên, nô tỳ ở bên ngoài chờ.”

Lưu Tuân gắt gao nắm chặt quốc tỉ,
một chút lo lắng cuối cùng trong lòng rốt cục biến mất, vốn nên cao hứng, nhưng
không hiểu tại sao lại cảm thấy khó chịu, trước mắt hiện lên lại là giọng nói
và dáng điệu của Lưu Phất Lăng.

Hắn đêm khuya đến căn nhà nghèo túng,
từ đó về sau vận mệnh của mình thay đổi. Hắn phong quan chức cho mình, phong
mình làm vương hầu. Hắn bắt đầu dạy mình về quy cách của chiếu thư, các loại
chiếu thư, loại nào nên ấn giám*, hắn soạn ra một khóa học để bổ sung toàn bộ
những thiếu sót của một hoàng tử còn khiếm khuyết như mình, hắn dạy mình làm
như thế nào khống chế triều thần. Hắn đứng ở trước bản đồ nhà Hán, từ từ nói
rằng…

*Ấn
giám: hành động bảo lưu dấu gốc của ấn triện để phòng giả mạo.

Khi Lưu Tuân thay quần áo xong trở
lại, Thượng Quan Tiểu Muội có phần mệt mỏi, lệnh hắn cùng với quan viên đều đi
về. Lưu Tuân quỳ xuống trước Thượng Quan Tiểu Muội, liên tiếp dập đầu lạy ba
lần, thành tâm thật ý nói: “Thái hoàng thái hậu, hoàng tôn chắc chắn sẽ hết sức
hiếu đạo.”

Tiểu Muội cười nhẹ, thập phần khách
khí nói: “Ai gia sớm đã quen nếp một mình coi giữ một tòa cung điện, không
thích quấy rầy người khác, cũng không thích bị người khác quấy rầy, sau khi
chuyển tới Trường Nhạc cung, ngươi cũng không nhất thiết phải mỗi ngày đến
thỉnh an, cai trị giang sơn cho tốt, chính là hiếu thuận của ngươi.”

Lưu Tuân đương nhiên là lên tiếng
đồng ý. Rời khỏi Tiêu Phòng Điện, Lưu Tuân nói muốn đi một mình, các vị quan
viên khác lập tức đều thức thời xin được hắn cáo lui. Chỉ chốc lát sau, cung
điện lớn như vậy giống như chỉ còn một mình Lưu Tuân.

Bầu trời màu xanh lam, treo cao
chính giữa là vầng mặt trời, chiếu sáng khắp mặt đất, ánh mặt trời mãnh liệt,
ánh chiếu làm người ta hoa mắt, Lưu Tuân không né tránh, ngược lại còn vừa đón
ánh mặt trời vừa nhìn kỹ tường cung, xà điện chung quanh. Từ nay về sau, toàn
bộ nơi này đều thuộc về hắn!

Hắn đi tới hướng Tuyên Thất Điện,
cản Thất Hỉ ra nghênh đón hắn phân phó: “Cho đòi Mạnh Giác tới yết kiến.”

Mạnh Giác phụng mệnh đi tới, vừa
bước vào Tuyên Thất Điện, thì nhìn thấy Lưu Tuân đang ngồi trên long tháp. Nhớ
tới lần trước đó, khi bước vào Tuyên Thất Điện, ngồi trên long tháp là một
người khác, hắn khẽ mỉm cười, hướng Lưu Tuân hành đại lễ quỳ lạy, Lưu Tuân chờ
sau khi hắn dập đầu xong, mới lên tiếng: “Ngươi là bạn thâm giao khi trẫm nghèo
hèn, hà tất gì mà đa lễ như vậy?”

Mạnh Giác cung kính nói: “Hoàng
thượng là ngôi cửu ngũ, quân thần chi lễ tuyệt đối không thể bỏ qua được.”

“Trẫm có thể ngồi vào chỗ này, còn
phải đa tạ ngươi. Nếu không có người của ngươi giúp trẫm xúi giục Quảng Lăng
vương tiến kinh, Hoắc Quang chỉ sợ sẽ không quyết định nhanh như vậy, cũng còn
phải đa tạ ngươi hơn hai mươi ngày nay, vẫn luôn ở lại trong phủ trồng hoa ngắm
cỏ.”

“Hoàng thượng có thể có hôm nay, là
hoàng thượng hùng tài vĩ lược, thần cũng không có chút công lao.”

Lưu Tuân cười nói: “Từ nay về sau,
nhất cử nhất động của trẫm đều bị người khác chú ý, nếu mọi người phát hiện thê
nhi của trẫm lại mất tích hơn hai mươi ngày, chắc chắn kinh ngạc mà dò hỏi.
Mạnh ái khanh có cao kiến gì không?”

Mạnh Giác thản nhiên cười, “Vân Ca
bình an, Hứa Bình Quân và Lưu Thích tự nhiên cũng bình an.”

Lưu Tuân trầm mặc sau một chớp mắt,
nói: “Kỳ thật ngươi căn bản không cần dùng Bình Quân và Hổ nhi đến uy hiếp ta,
ta sẽ không làm thương tổn tới Vân Ca, hành động này cũng vì bất đắc dĩ để cho
ngươi thực sự ở trong nhà, bảo đảm ngươi sẽ không quấy nhiễu kế hoạch của ta,
ta sẽ mau chóng thả nàng.”

“Đa tạ long ân hoàng thượng.” Mạnh
Giác dập đầu, “Thần còn muốn cầu hoàng thượng một việc, cho phép thần được gặp
tội thần Lưu Hạ một lần.”

“Hắn ở trong tay Hoắc Quang.”

“Cho nên thần tới van cầu hoàng
thượng, cho thần một ân điển.”

Vẻ mặt Lưu Tuân khó xử, “Trẫm sẽ cố
gắng hết sức!”

Sau khi Mạnh Giác dập đầu, rời khỏi
Tuyên Thất Điện. Lưu Tuân ngồi một mình một lát, đứng dậy đi ra bên ngoài. Thất
Hỉ cùng hai tiểu thái giám vội vội vàng vàng đuổi theo. Lưu Tuân trên đường đi
đều im lặng, càng đi càng lệch sang một hướng. Bởi vì hắn vẫn chưa mặc long
bào, ngoại trừ những người phục dịch trong Tuyên Thất Điện, Tiêu Phòng Điện và
trong đại điện, đại bộ phận cung nữ, thái giám đều không nhận ra hắn, khi nhìn
thấy hắn đi qua, đều chỉ thỉnh an Thất Hỉ, đối với Lưu Tuân thì ngược lại,
không để ý không đáp lại. Thất Hỉ vài lần muốn cất lời, đều bị ánh mắt Lưu Tuân
ngăn cản, chỉ có thể thấp thỏm bất an mà cẩn thận đi theo.

Đoạn đường trải ra trước mắt nhấp
nhô không bằng phẳng, cỏ dại từ những khe nứt trên đường mọc lên, có chỗ mọc
cao tới hơn đầu gối người ta. Màu sắc của cột trụ, lan can trên hành lang đã
không còn nhìn ra ban đầu là màu gì, thỉnh thoảng còn có chỗ còn giữ lại được
hai màu đỏ, đen, càng hiện rõ tất cả đều tàn tạ, hoang vắng, chỉ có bờ tường
cao cao vây quanh bốn phía vẫn hiện rõ sâm nghiêm của hoàng gia như trước.

Đứng ở cửa đã cảm thấy mát lạnh,
nơi này, ngay cả ánh mặt trời sáng chói cũng không thể chiếu tới được. Mấy thị
vệ trước cửa ngăn cản, lạnh giọng trách cứ: “Nơi này là Dịch đình* lãnh cung,
là nơi nhốt tội phạm, không được tùy ý ra vào.”

*Dịch
đình: là khu nhà xây cạnh cung điện cho cung nữ ở, lãnh cung cũng ở chỗ này.
Chức quan của Trương Hạ là Dịch đình lệnh, chính là người cai quản chỗ này. Có
lẽ trước đó thông qua Trương Hạ, Lưu Tuân mới sắp xếp người ở lãnh cung dịch
đình được.

Thất Hỉ bước lên phía trước, đưa ra
yêu bài* của mình, thị vệ thấy là người hầu hạ ngự tiền, khách khí hơn rất
nhiều, “Ngươi đã là người của Tuyên Thất Điện, hiển nhiên là biết rõ quy củ,
nơi này không phải giam giữ phi tần, cung nữ của Hiếu Vũ hoàng đế mà là gia
quyến của tội thần, tất cả đều là nữ tử, ngay cả chúng ta cũng không thể đi
vào.”

*Yêu
bài: lệnh bài đeo bên hông, có tác dụng như giấy thông hành để ra vào cung cấm.
Từ yêu vốn có nghĩa là eo lưng, do đây là tên một loại lệnh bài nên tớ vẫn giữ
tên là yêu bài.

Thất Hỉ còn nói thêm mấy câu, thị
vệ này lại vô luận như thế nào không chịu cho vào, hoặc là cần lệnh bài của
tổng quản cung đình, hoặc là cần ý chỉ của hoàng đế. Thất Hỉ có chút tức giận,
Lưu Tuân lại thản nhiên nở nụ cười, “Ngươi tên là gì?”

Thị vệ trầm giọng nói: “Công Tôn
Chỉ.”

Lưu Tuân giơ tay ra, trên tay có
một khối lệnh bài.

“Chúng ta có thể đi vào không?”

Công Tôn Chỉ thấy là lệnh bài của
tổng quản cung đình, ngây người ra một chút, thối lui sang một bên, “Mời vào.”

Lưu Tuân vừa đi, vừa thuận tay
quăng lệnh bài cho Thất Hỉ. Thất Hỉ do dự giây lát, nhận lấy tấm lệnh bài, vội
quỳ xuống, hướng theo bóng dáng Lưu Tuân dập đầu, “Tạ long ân hoàng thượng, tạ
long ân hoàng thượng.”

Bước chân Lưu Tuân không ngừng lại,
đi thẳng một mạch về phía trước. Mấy lão cung nữ đang dựa vào chân tường mà ngủ
gật, nhìn thấy hắn, vừa định trách cứ, hai hắc y nhân từ trong phòng chạy ra,
lặng lẽ hành một lễ, rồi đi trước dẫn đường. Lão cung nữ lập tức ngậm miệng
lại.

Lưu Tuân phân phó Thất Hỉ: “Ngươi ở
lại chỗ này chờ trẫm.”

Hắc y nhân dẫn Lưu Tuân đi thêm một
đoạn, ngừng bước chân, chỉ vào căn phòng phía bên trái, thấp giọng nói: “Người
đang trong phòng.”

Một gian phòng cũ nát, trước cửa cỏ
hoang mọc đầy, mọc lan tới cả bậc cửa. Màn che cửa sổ rách nát, bị gió thổi
qua, vang lên tiếng vù vù, giống như tiếng khóc của nữ tử.

Lưu Tuân hỏi: “Mấy ngày này nàng
thế nào?”

Hắc y nhân trả lời: “Vẫn không nói
tiếng nào. Nhưng ngược lại rất là nghe lời, chưa từng thấy cãi cọ, cũng không
có làm ầm ĩ gì. Hoắc tiểu thư đã tới một lần, dùng roi đánh nàng một trận.”

Lông mày của Lưu Tuân có hơi nhíu
lại, nhưng không thể nhận ra, thản nhiên hỏi: “Đánh có nặng không?”

“Dù sao vẫn còn sống, có tìm một
lão cung nữ bị giam ở chỗ này tới chăm sóc cho nàng.”

Lưu Tuân khẽ phất tay, hắc y nhân
đều lui xuống. Hắn đi đến cửa sổ, nhìn vào phía trong phòng. Một người đang nằm
ngủ trên chiếc giường nhỏ, không hề nhúc nhích, một mái tóc đen để xõa, buông
tán loạn trên gối, gương mặt bị che khuất mơ hồ không thấy rõ. Lưu Tuân đứng
một lát, chợt thấy không đúng, sải bước đi vào trong phòng, kéo người ở trên
giường lên, đúng là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi, hắn giận dữ,
“Người đâu.”

Một hắc y nhân vội vàng tiến vào,
nhìn thấy người phụ nữ ở trên giường, lập tức quỳ xuống, “Tiểu nhân... Tiểu
nhân...” Nhưng căn bản không biết nên giải thích như thế nào.

Lưu Tuân cũng không giống như người
bình thường, lập tức tỉnh táo lại, biết mấu chốt của vấn đề không ở hắn, phất
tay để cho hắn lui ra, nhìn về phía người phụ nữ ở trên giường, “Ngươi muốn
sống, hay là muốn chết?”

Người phụ nữ mỉm cười, trong mắt
thấy rõ là sự thờ ơ phó mặc hết thảy, “Lời giống như thế này, buổi sáng hôm nay
mới vừa có người hỏi qua, cho nên ta đành nằm ở chỗ này, tráo đổi để nha đầu
kia ra ngoài.”

Loại người này, hết thảy đều không
có gì quan trọng, rất khó để có thể tra hỏi ra, Lưu Tuân đang suy tư làm như
thế nào mới có thể khiến cho bà ta mở miệng, bà ta lại nhìn chăm chú vào Lưu
Tuân một hồi, sự thờ ơ trong mắt nhạt đi, vẻ mặt ngạc nhiên, “Ngươi họ Lưu? Ánh
mắt, bộ dạng của ngươi cũng thật giống hoàng thượng, mũi, cằm lại có vài phần
giống thái tử… Ngươi, ngươi…”

Lưu Tuân trả lời: “Ta họ Lưu, tên
Tuân.”

Lúc này bỗng nhiên thân thể bà ta
bắt đầu không ngừng run rẩy, bàn tay bà ta run rẩy đưa ra, phủ lên mặt Lưu
Tuân, nước mắt ào ào rơi xuống, “Ngài… Ngài…”

Lưu Tuân không mảy may thấy kì
quái, để mặc cho bà ta ôm lấy khuôn mặt mình, “Ta còn sống.”

Bà ta bỗng nhiên ôm lấy hắn, vừa
khóc lớn, lại vừa cười to, trông như thể phát điên, “Ngài đã lớn như vậy rồi,
lần trước khi ta gặp ngài, ngài vẫn còn ở trong lòng thái tử điện hạ, điện hạ
nhất định sẽ vui mừng…nhất định sẽ vô cùng vui mừng…”

Lưu Tuân đã hiểu được vài phần manh
mối, vẫn không nhúc nhích để mặc cho bà ấy ôm. Bà ấy khóc khóc cười cười một
hồi, đột nhiên khẩn trương nhìn về phía bên ngoài, “Tại sao ngài lại ở chỗ này?
Đi mau! Không nên để người khác phát hiện.”

Bà ta bị nhốt trong Dịch đình nhiều
năm, căn bản không biết mọi chuyện bên ngoài, Lưu Tuân có vài phần đau xót, nhẹ
giọng kể lại mọi chuyện. Bà ta lúc này mới biết Lưu Tuân đúng là tân đế, tuy
rằng sớm thấy quen mưa gió chốn cung đình, đời người chìm nổi, nhưng vẫn vạn
phần hoảng hốt, lúc thì khóc, lúc thì cười, khó có thể tự kiềm chế được.

Theo lời kể lại ngắt quãng của bà
ấy Lưu Tuân hiểu được thân phận của bà ấy. Bà ấy họ Hạ, là thị nữ điện tiền của
tiên đế Lưu Triệt, nhìn ánh mắt của bà ấy, khẳng định không chỉ có vậy, nhưng
Lưu Tuân không muốn hỏi nhiều, chỉ cần bà ấy nói cái gì nên nói thôi! Xương cốt
đều sớm đã lạnh hết rồi, người còn sống còn phải sống tiếp, chuyện cũ có thể
chôn vùi xuống được thì cứ chôn vùi đi.

Chờ sau khi Hạ ma ma bình tĩnh lại
một chút, Lưu Tuân hỏi: “Ma ma, nữ tử nhốt tại chỗ này đã đi đâu rồi?”

“Ta không biết nàng là nữ nhân của
bệ hạ, ta thiếu ân tình của Hoắc thị, cho nên...Cho nên đã để cho người của
Hoắc gia mang nàng đi.”

“Hoắc Quang?”

“Trong triều đình này, ngoại trừ
người của hắn, còn có ai có thể tùy ý ra vào cung cấm?”

Lưu Tuân nói: “Trước hết phải để ma
ma chịu khổ ở lại trong này vài ngày, chờ sau khi mọi việc an ổn, ta sẽ phái
người tới đón ma ma.”

Gần hai mươi năm sống kiếp giam
cầm, vẫn cho rằng chốn Dịch đình hoang vắng chính là chốn mà mình sống quãng
đời còn lại, không ngờ lại vẫn có ngày được ra ngoài, Hạ ma ma lại không thấy
vui sướng, ngược lại vẻ mặt mờ mịt, chỉ khe khẽ gật đầu.

Lưu Tuân mới vừa đi tới cửa.

“Hoàng thượng, chờ một chút! Ta đột
nhiên nhớ tới...”

Lưu Tuân xoay người lại.

Hạ ma ma đắn đo một lúc, nói: “Khi
còn nhỏ ta có xem qua mấy quyển y thư, hiểu sơ một chút về y lý, ta thấy vị cô
nương kia giống như đang mang long thai trong mình, hoàng thượng nhanh chóng
nghĩ biện pháp đón nàng về đi!”

Sắc mặt Lưu Tuân đại biến, trong
mắt có ánh sáng sắc bén chợt lóe ra, “Ngươi nói cái gì?”

Hạ ma ma có chút áy náy nói: “Ta
cũng không có thể xác định, nhưng mà chăm sóc nàng hơn hai mươi ngày, cảm thấy
như thế. Chỉ là một suy đoán vốn không nên nói lung tung, nhưng nếu quả thực
nàng mang long thai, thì sự tình trọng đại...Cho nên ta không dám giấu giếm.”

Lưu Tuân bước chân không vững đi ra
khỏi lãnh cung.

Lưu Phất Lăng có con nối dõi.

Lưu Phất Lăng có con nối dõi!

………………….

Trong đầu hắn câu nói kia cứ lặp đi
lặp lại hết lần này tới lần khác.

Nếu Lưu Phất Lăng có con nối dõi,
vậy hắn một tháng này bận rộn toan tính để làm gì? Hiện tại Hoắc Quang cũng
biết Vân Ca mang thai sao? Nếu Hoắc Quang biết có thể tùy ý an bài để lợi dụng
ấu tử, còn cần quân cờ là hắn đây sao? Nếu đám người Triệu Sung Quốc biết Lưu
Phất Lăng có con nối dõi, còn có thể nguyện trung thành với hắn sao? Nếu...
Nếu...

Vô số nếu như, làm cho tâm tư hắn
rối loạn, bước chân xiêu vẹo. Khoảnh khắc cầm quốc tỉ trong tay, hắn cho rằng hết
thảy đã là chắc chắn, tòa cung điện này, thiên hạ này đều là của hắn! Nhưng
không nghĩ tới ông trời lại lặng lẽ an bài một chủ nhân khác, vậy rốt cuộc hắn
tính toán là để làm gì?

Không! Tuyệt đối không được! Cung
điện này, thiên hạ này đều là của hắn, hắn mới là chủ nhân!

Đã mất đi một lần rồi, tuyệt đối
không thể có lần thứ hai. Một lần kia, hắn không thể phản kháng, chỉ có thể để
mặc cho ông trời sắp đặt, lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không cam chịu số phận,
cúi đầu nghe theo.

Bước chân xiêu vẹo dần dần ổn định,
ánh mắt hoảng loạn dần dần lạnh lùng tàn nhẫn, hắn bắt đầu cẩn thận suy xét đối
sách. Tính ra, cho dù Vân Ca mang thai, hẳn là cũng chỉ một hai tháng, hắn là
do cơ duyên* vừa khéo trùng hợp mới biết trước được, Hoắc Quang hẳn là sẽ không
biết được tin tức nhanh như vậy được.

*Cơ
duyên: cơ hội và duyên phận, nguyên văn chỉ là cụm từ: cơ duyên xảo hợp.

Nghĩ đến đây, tâm trạng rối loạn
của hắn an ổn lại vài phần, bước nhanh tới Tuyên Thất Điện, “Thất Hỉ, lập tức
truyền Triệu Sung Quốc, Trương An Thế, Tuyển Bất Nghi vào cung.”

Hắn phải lập tức đăng cơ!

Ngoài lề:

-
Tên chương này khi hết chương tớ sẽ giải thích cụ thể hơn.

-
Tuy rằng Lưu Hạ không đăng cơ nhưng sử sách vẫn ghi lại Lưu Hạ là vị vua thứ 9
của Tây Hán, chỉ tại vị trong 27 ngày, có điều tiếng xấu của hắn thì lưu truyền
tới ngàn thu. Sử gia không tiếc lời thóa mạ, phỉ báng hắn, nào là hôn quân vô
đạo, dâm quân bại hoại, hoang đường vô sỉ…Ví dụ đơn giản như đoạn sau:

“Năm
74 TCN, Hán Chiêu Đế qua đời khi mới 21 tuổi và không có con nối nghiệp, đại
thần phụ chính là Hoắc Quang lập Xương Ấp Vương lên ngôi.

Lưu
Hạ được mô tả vốn là người có bản tính lưu đãng, khi về Trường An làm vua đã
mang theo 200 thủ hạ.

Lưu
Hạ cùng các thủ hạ ăn chơi sa đọa, làm nhiều việc thất đức, không lo việc triều
chính. Ông quan hệ với các cung nữ của Chiêu Đế, lấy xe của hoàng thái hậu cho
nô tỳ dùng, khiến các phép tắc trong triều bị đảo lộn.

Sử
chép rằng Lưu Hạ chỉ làm vua 27 ngày đã gây ra 1127 việc xấu xa, làm rối loạn
cung cấm.

Đại
thần Hoắc Quang và các triều thần rất tức giận, bèn cùng nhau dâng thư lên thái
hậu phế truất Lưu Hạ, lập cháu 4 đời của Vũ Đế là Lưu Tuân lên ngôi, tức là Hán
Tuyên Đế.

Lưu
Hạ chỉ làm vua được 27 ngày, là một trong những vua ở ngôi trong thời gian ngắn
nhất.”

(Nguồn:
Wikipedia)

Đã
biết rằng Vân Trung Ca có kết thúc thê thảm, nhưng cứ tưởng rằng người lúc nào
cũng hi hi ha ha, vui vẻ ba lăng nhăng như Lưu Hạ sẽ không có kết cục quá thê
thảm, nào ngờ khi tác giả tàn nhẫn thì yêu cầu nhỏ nhoi đó cũng là xa xỉ!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3