Gái công xưởng - Phần II - Chương 15 phần 2

“Hồ Nam,” người phụ nữ trả lời.

“Chỗ nào ở Hồ Nam thế?”

“Trường Sa.”

“Tôi nghe nói việc kinh doanh ở Trường Sa đang thực sự khởi sắc!” Xuân Minh nói. “Da chị đẹp quá!” Người phụ nữ đi vào buồng vệ sinh, và Xuân Minh lập tức quay sang người phụ nữ đứng đằng sau cô. “Chị từ đâu đến thế?”

Đến giữa buổi sáng, khí thế hừng hực ở trụ sở chính của Hoàn Mỹ đã lên đến đỉnh điểm. Những nhóm người đầy phấn khởi tạo dáng chụp ảnh trước cửa vào của tòa nhà, đám đông tràn ngập sảnh khách sạn nơi quảng cáo về Hoàn Mỹ phát liên tục trên các màn hình ti vi. Vào lúc 10 giờ 30 phút các quản lý có doanh số cao nhất bước lên thảm đỏ được trải từ khoảng giữa bãi đỗ xe. Hai bên là các nhân viên mới đứng sắp thành hàng, nhiều người đeo các dải băng đề tên của những người bán hàng giỏi nhất. Tiếng rầm rập vang lên khi các nhà quản lý diễu hành vào tòa nhà để bắt đầu ba ngày đào tạo về việc làm thế nào để bán được nhiều hơn nữa các sản phẩm của Hoàn Mỹ.

Tôi vào cửa hàng và nói với ông chủ “Tôi đến từ công ty Hoàn Mỹ.”

Ông ta nói: “Cút.”

Tôi lặp lại một lần nữa.

Ông ta nói: “Mẹ mày.”

(Cười)

Tôi bước ra ngoài. Tôi nghĩ rằng, người tiếp theo sẽ không đến mức vô văn hóa như vậy. Vì vậy tôi vào cửa hàng kế tiếp nói chuyện với ông chủ. Ông ấy trở thành khách hàng, và đã mua sáu mươi nghìn nhân dân tệ tiền hàng.

(Vỗ tay)

Vào cuối ngày hôm đó, Xuân Minh tham gia một buổi “chia sẻ” cho các nhân viên bán hàng của Hoàn Mỹ. Có hơn một trăm người tụ họp để nghe các bài diễn thuyết truyền cảm hứng trong một thính phòng bừa bộn mà trên sân khấu vẫn còn treo những đồ trang trí từ dịp năm mới. Một người phụ nữ mặc bộ quần áo màu kem bước lên sân khấu. Cô tham gia Hoàn Mỹ vào năm 1996, rời bỏ công ty sau khi có lệnh cấm của chính phủ, rồi lại quay trở lại, giống như Xuân Minh.

Tôi muốn hỏi những người phụ nữ đang có mặt tại đây: Các bạn có hài lòng với cuộc sống hiện tại không? Bạn có muốn thay đổi cuộc sống hiện tại không?

Có!

Bạn có hài lòng với việc chỉ cần lấy được người chồng tốt không?

Không!

Tôi không tin. Tôi biết có một vài người phụ nữ có mặt tại đây nghĩ rằng chỉ cần lấy được người chồng tốt là đủ. Nhưng nếu bạn không có tri thức và không chịu khó trau đồi, bạn có thể giữ được chồng mình không?

Không!

Đúng như vậy. Chúng ta sống trong một xã hội rất thực dụng.

Tất cả diễn giả đều nói mà không cần cầm theo giấy. Họ dùng cử chỉ của đôi bàn tay, giao tiếp qua đôi mắt và mỉm cười. Họ biết làm thế nào để lặp lại các mẫu câu, để tạo nên nhịp điệu kích thích đám đông. Tay họ không hề run rẩy. Một giáo viên dạy nhạc đã về hưu đi lên sân khấu và biến mất sau bục phát biểu, chỉ thấy được đám tóc xoăn màu xám. Bà sáu mươi tuổi và nói bằng giọng nói nhẹ nhàng, điềm đạm của một giáo viên.

Hồi trước trông tôi già hơn bây giờ nhiều. Tôi thường bị cảm lạnh. Tôi luôn mệt mỏi. Từ đầu đến chân, tôi mắc rất nhiều bệnh: sung huyết, đường ruột, bệnh phổi, bệnh ngoài da, mất ngủ, đau tim, mỏi mắt. Đi bộ chỉ khoảng nửa tiếng là tôi đã thấy mệt.

Vào tháng Mười một năm 2003, một đồng nghiệp giới thiệu tôi với Hoàn Mỹ. Tuần đầu tiên sau khi sử dụng sản phẩm của Hoàn Mỹ, một bên mũi của tôi đã thông. Tuần tiếp theo, bên kia cũng được thông nốt.

(Vỗ tay)

Trong vòng hai tuần, Hoàn Mỹ đã giúp tôi chữa khỏi hẳn chứng cảm lạnh. Sau một vài tháng, tôi có thể đi bộ cả ngày.

(Vỗ tay)

Tôi có thể ngủ ngon cả đêm.

(Vỗ tay)

Tôi rất biết ơn quản lý Trần. Các vấn đề về sức khỏe của tôi rất nghiêm trọng. Ông ấy đã hướng dẫn tôi cách sử dụng nhiều loại sản phẩm khác nhau với đúng liều lượng.

Ở Trung Quốc, những người có xuất thân thấp kém hiếm khi có cơ hội đứng nói trước đám đông. Nhưng ở đây họ đã làm được điều đó, người nào cũng không cảm thấy có lỗi và tràn đầy niềm tin rằng câu chuyện cá nhân của mình là rất thú vị. Họ là những diễn giả tốt hơn nhiều so với hầu hết các giáo sư và quan chức của Trung Quốc mà tôi từng gặp - thậm chí còn tốt hơn cả những lãnh đạo cấp cao nhất của đất nước, những người xuất hiện mỗi năm một lần trong cuộc họp báo được phát sóng trực tiếp, trông giống như những tượng sáp được đẩy từ viện bảo tàng vào khán phòng.

Một người phụ nữ mặc áo phao có làn da hồng hào khỏe mạnh của người nông dân bước lên sân khấu. Bà ta có chất giọng chua ngoa và nói bằng thổ âm Quảng Đông nặng nên rất khó nghe.

Trước kia, sức khỏe của tôi rất tồi tệ. Tuần nào tôi cũng phải đến bệnh viện vì cảm lạnh, hoa mắt chóng mặt, đau đầu. Một người bạn giới thiệu tôi với Hoàn Mỹ, và tôi bắt đầu đi nghe các bài giảng. Qua các khóa đào tạo của Hoàn Mỹ, tôi đã thay đổi chính bản thân mình.

Trước kia, tôi không nói được tiếng phổ thông. Tôi không đám đứng trước đám đông như thế này để chia sẻ các kinh nghiệm của mình. Tôi cảm thấy mình rất thấp kém. Chúng ta đều là những con người bình thường. Nhưng nhờ có Hoàn Mỹ, chúng ta đã trở nên khỏe mạnh, chúng ta đã được đào tạo, chúng ta đã kết bạn được với nhiều người. Đó là những thứ mà tiền bạc không thể mua được.

***

Trong nhiều tháng sau cuộc hội nghị bán hàng đó, Xuân Minh chờ đợi nhà nước ban hành giấy phép kinh doanh cho Hoàn Mỹ. Nếu không có giấy phép này, cô sẽ không thể đào tạo được một mạng lưới các nhân viên bán hàng sẽ giúp cô kiếm được nhiều tiền. Nhưng cô lại bắt đầu nghe thấy tin đồn bất lợi: các lãnh đạo cấp cao của Hoàn Mỹ kiếm tiền không phải bằng cách bán hàng, mà là thu tiền học phí cắt cổ đối với các lớp đào tạo. Có vẻ như là Hoàn Mỹ - “Nguyên nhân Hoàn Mỹ, Cuộc sống Hoàn Mỹ” - cũng không tốt đẹp gì hơn mô hình bán hàng đa cấp.

Một lần nữa, bán hàng trực tiếp lại giăng bẫy Xuân Minh. Cô đã vay tiền bạn bè để thuê và trang trí căn hộ ở khu trung tâm, vì vậy cô đi làm nhân viên bán hàng cho một nhà máy thuộc sở hữu của một gia đình sản xuất keo dán cho giày dép, túi xách. Cô chuyển vào sống trong một căn hộ một phòng ở một tòa nhà lợp ngói cạnh nhà máy sản xuất keo dán đó. Với sự thay đổi cuộc sống mới nhất này, kiểu tóc của cô cũng thay đổi theo. Mái tóc uốn xoăn của Xuân Minh đã dài ra và cô để tóc kiểu tỉa so le. Nhưng cô chẳng có thời gian mà buồn bã thất vọng. Một người đàn ông mới đã bước vào cuộc đời cô, một người Mỹ tuổi trạc ngũ tuần tên là Cáp-Uy Đới-Mông-Đức (Ha-wei Dai-meng-de).

BẠN SẼ CHUẨN BỊ đối mặt với những gì bạn đã tìm kiếm trong suốt những năm tháng đằng đẵng đã qua.

Harvey Diamond là một bậc thầy người Mỹ về chăm sóc sức khỏe, người tin tưởng rằng hầu hết các loại thuốc đều độc hại và cơ thể con người có khả năng tự chữa lành. Ông ta đưa ra lời khuyên về việc thường xuyên áp dụng chế độ “ăn kiêng một loại” - chỉ ăn hoa quả, rau củ, nước ép hoa quả, hay thức ăn tươi sống trong một số ngày nhất định - không ăn sản phẩm từ động vật, như là một cách làm sạch cơ thể và chống lại bệnh tật. Bộ sách Fit for Life (Phù hợp với Cuộc sống) của ông ta, theo các thông tin được quảng bá, đã bán mười hai triệu bản và được dịch ra ba mươi ba thứ tiếng.

Mùa hè năm 2006, Xuân Minh tình cờ bắt gặp các ý tưởng của ông ta trong một hiệu sách ở Đông Quản. Cô ngay lập tức bị mê hoặc bởi câu chuyện của Cáp-Uy Đới-Mông-Đức, người đã bị khốn khổ vì sức khỏe yếu kém cho tới khi ông khám phá ra phương thức chữa bệnh đã thay đổi cuộc đời ông. Xuân Minh đọc một mạch cuốn sách mới nhất của Cáp-Uy đến hai lần. Cô bắt đầu sử dụng hoa quả hoặc nước ép rau củ quả hằng ngày vào bữa sáng, còn bữa trưa và tối, cô chỉ ăn rau và cơm. Cô uống ba lít rưỡi nước một ngày và đi đâu cũng mang theo một chai nước, theo đúng chỉ dẫn trong cuốn sách của Cáp-Uy. Triết lý ẩn chứa trong cuốn sách của ông rất hấp dẫn cô. Hãy có trách nhiệm với sức khỏe của bạn, ông ta viết. Hãy làm lại cuộc đời. Hành động của bạn mang theo kết quả. Đây là những nguyên lý của phong trào tự lực của người Mỹ, phán ảnh một niềm tin tha thiết với cơ hội thứ hai, những điều rất phù hợp với người di trú trẻ tuổi đến từ vùng nông thôn, những người mới chỉ đang có cơ hội đầu tiên. Ngoài những lời khuyên về việc ăn kiêng liên quan đến rau củ quả, hầu hết những gì Cáp-Uy nói chỉ là những kiến thức thông thường đối với bất kỳ trẻ em Mỹ nào đang độ tuổi đi học: ăn trái cây và rau củ, ăn ít thịt, tập thể dục. Nhưng đối với Xuân Minh, kiến thức dinh dưỡng cơ bản là một khám phá mới mẻ về việc cô có thể tạo dựng cả cuộc đời mình, giống như những gì Cáp-Uy đã làm.

CĂN HỘ TẬP THỂ MỚI CỦA XUÂN MINH rất xoàng xĩnh. Chiếc giường mắc màn chống muỗi choán hầu hết căn phòng, chiếc bàn và cái giá sách kê sát sạt vào một bên. Căn hộ có một phòng tắm nhỏ nhưng không có bếp, một cái bàn thấp đặt cạnh cửa ra vào chất đầy cần tây, cà rốt, cam, táo và cà chua. Khi tôi đến thăm, việc đầu tiên Xuân Minh làm là vơ lấy một mớ trái cây và gọt cắt trong bồn rửa cho tôi. Đột nhiên chế độ ăn kiêng gồm toàn rau quả trở thành trật tự tự nhiên của vũ trụ, còn cô đã trở thành một chuyện gia trong lĩnh vực sinh học tiến hóa.

Răng sắc nhọn vốn dùng để ăn thịt, nhưng chúng ta chỉ có hai cái răng sắc nhọn. Điều đó có nghĩa là chúng ta sinh ra để ăn chủ yếu là rau và rất ít thịt.

Gặp bất cứ ai, tôi cũng bảo họ: “Hãy uống thêm nước.” Giờ đây tôi có thể nhìn một người và chỉ cần từ chất lượng của làn da tôi có thể nói được người đó có vấn đề về sức khỏe hay không.

Người Trung Quốc quá nghiện dùng thuốc thang. Khi một đứa trẻ bị sốt, họ tiêm thuốc để hạ sốt. Nhưng sốt là cách mà cơ thể chống lại bệnh tật. Sốt là tốt đối với con người.

Tôi đồng ý với nhiều điều cô nói. Người Trung Quốc quả đã phụ thuộc quá nhiều vào thuốc, và họ có nỗi sợ hãi không lành mạnh đối với việc uống nước. Đối với tôi dường như cả đất nước này bài trừ nước một cách thường xuyên. Người ta thường nói rằng phụ nữ không nên uống nước lạnh vì nó sẽ làm hỏng tử cung, uống nước vào ban đêm sẽ gây đau bụng. Nhưng như mọi khi Xuân Minh trở nên cực đoan. “Sau khi đọc cuốn sách này, em đã không ăn cơm trong vòng một tuần,” cô bảo tôi. “Em chỉ xay trái cây và rau thành nước để uống.” Trong ngày hôm đó, cô đã uống hai cốc nước cà chua và táo.

Cáp-Uy khuyên các độc giả của mình là nên xây dựng việc ăn kiêng theo chế độ thực phẩm tươi một cách từ từ. Nỗ lực của bạn để tăng cường sức khỏe và tránh bệnh tật không cần phải là một hành trình đầy áp lực. Đó có thể là một việc thú vị. Đây không phải là một cuộc đua! Có lẽ là ông ta chưa gặp người nào giống như Xuân Minh. Cô đã thấy được lợi ích từ việc này: cô không còn bị chảy nước mũi, không còn bị táo bón và rụng lông mi. Các nốt ruồi của cô cũng nhỏ hơn, vết sẹo trên chân mờ đi, răng cô trở nên trắng hơn. Cô đã ngừng sử dụng kem đánh răng.

Cuộc truy tìm sức khỏe hoàn hảo của Xuân Minh đã được chứng minh là một lợi ích trong công việc mới của cô. Vào cuối ngày làm việc, cô sẽ đứng ở bên ngoài cổng của một nhà máy giày hay túi xách để hỏi các công nhân họ của ông chủ nhà máy và họ của người đứng đầu phòng sản xuất. Rồi cô sẽ gọi cho các lãnh đạo cấp cao đó, giả bộ đã từng làm ăn với họ hoặc có một người bạn chung. Với sự vô tổ chức của nơi làm việc ở Đông Quản, không ai vặn vẹo gì cô và hầu như ai cũng đồng ý gặp. Sau khi cô đến gặp họ bàn chuyện làm ăn, Xuân Minh sẽ gửi một lá thư cảm ơn cùng với một vài cuốn sách chăm sóc sức khỏe làm quà. Trong lá thư, cô viết:

Tôi biết rằng ông rất bận. Tôi xin giới thiệu với ông bộ sách chăm sóc sức khỏe này và hy vọng rằng ông có thể xem qua trong lúc rảnh rỗi. Tôi nghĩ ông sẽ thu được rất nhiều lợi ích từ những cuốn sách này. Tôi thực lòng muốn giới thiệu những cuốn sách này. Tôi tin rằng đây là những cuốn sách hay nhất về chăm sóc sức khỏe mà tôi từng đọc.

Dù cho chúng ta có hợp tác làm ăn hay không thì cũng không có vấn đề gì. Chúng ta vẫn có thể làm bạn với nhau. Mỗi công ty phải có sự lựa chọn riêng của mình. Tất nhiên, nếu ông muốn cho tôi một cơ hội, tôi sẽ trân trọng nó và sẽ làm hết khả năng của mình để cung cấp cho công ty ông dịch vụ hài lòng nhất.

Cô đã tiếp cận được cả trăm khách hàng tiềm năng theo cách này và đã có bốn khách hàng thường xuyên.

Tôi cố gắng hình dung một độc giả người Mỹ điển hình của Cáp-Uy. Có lẽ đó là một người đàn ông thừa cân đã chán ngấy việc ăn kiêng để giảm cân được một thời gian rồi lại tăng cân(34), hay một phụ nữ trung niên lo lắng về bệnh ung thư vú có tính di truyền trong gia đình, hay một người đã về hưu hàng sáng thức dậy đều sử đụng hỗn hợp các phương thuốc trị bệnh khác nhau. Tất cả những người này, bạn có thể nói như vậy, là nạn nhân của cuộc sống hiện đại, của các tiến bộ công nghệ y học và thức ăn chế biến sẵn. Họ mong đợi một cách sống khỏe mạnh, đơn giản, và thuần khiết.

(34) Nguyên văn: Yo-yo dieting, hay chu kỳ thay đổi cân nặng, là sự giảm và tăng cân lặp đi lặp lại do việc ăn kiêng nghèo calo quá mức.

Xuân Minh đã lớn lên ở nông thôn, nơi mọi người ăn rau và gạo và hầu như không có ai phải đến bệnh viện hay ăn thức ăn mua ở cửa hàng. Giờ đây cô mong muốn cùng một điều với người Mỹ. Cho dù tốt hơn hay tệ hơn, thì đó là một thước đo xem cô đã tiến được bao xa trên bước đường của mình.

***

Hầu hết những người tôi biết ở Đông Quản đều là những người đầy nỗ lực. Trong một chừng mực nào đó, đây là sự lựa chọn cá nhân: một người tham vọng sẽ có nhiều khả năng cởi mở với những cái mới hơn, và điều đó bao gồm việc nói chuyện với tôi. Tôi không thể nói rằng Mẫn và Xuân Minh là điển hình cho lực lượng đông đảo các công nhân di trú của Trung Quốc. Họ chỉ là những cô gái trẻ mà cuối cùng tôi đã viết về và quan tâm đến, những người tôi biết rõ nhất. Nhưng cuộc sống và những đấu tranh của họ mang tính điển hình cho vùng nông thôn ngày nay - và cho cả nước Trung Quốc của gia tộc tôi nữa, những người nỗ lực để bù đắp cho tất cả những gì đã mất hoặc bị bỏ lại đằng sau. Cuối cùng thì, xuyên qua thời gian và các tầng lớp giai cấp, đây là câu chuyện của Trung Quốc: rời nhà ra đi, chịu đựng khổ cực, và tạo đựng một cuộc đời mới. Họ cũng chống lại những trở ngại, nhưng có lẽ những thử thách đó cũng không đáng sợ hơn những gì mà những người mới đặt chân lên nước Mỹ một thế kỷ trước đã phải đối mặt.

Thành công hay không, sự di trú vẫn thay đổi số mệnh. Các nghiên cứu về những người di trú gần đây đưa ra giả thuyết rằng hầu hết trong số họ không định quay về nông thôn. Những người thành công sẽ có thể mua căn hộ và định cư ở thành phố nơi họ đang làm việc, những người khác có lẽ cuối cùng sẽ chuyển về các thị trấn và thành phố ở gần làng quê của mình mở cửa hàng, nhà hàng, hoặc buôn bán nhỏ như tiệm làm đầu hay hiệu may. Các doanh nghiệp đó, đến lượt mình, lại có khuynh hướng thuê những người di trú quay trở lại, những người được xem là có khả năng hơn những người chưa bao giờ ra khỏi quê hương.

Khi tôi gần gũi hơn với các cô công nhân, tôi không thể không lo lắng cho họ. Họ chấp nhận những rủi ro đó, và họ bị bao quanh bởi nạn tham nhũng hay những con người bất lương. Họ có những điểm yếu chết người: sự liều lĩnh giúp họ vươn lên trong cuộc sống có thể lại khiến họ thất bại. Mẫn đưa ra các quyết định cốt yếu trong cuộc đời trong nháy mắt, Xuân Minh chộp lấy bất cứ trào lưu thời thượng nào ngang qua đời cô. Lưu Nghi Hà đã quá vội vã khi cải thiện tiếng Anh của mình theo cách cô mong muốn, về một số khía cạnh, tôi có lẽ còn hiểu họ rõ hơn là những người bạn cũ của họ. Là một người ngoài cuộc cũng có lợi - tôi không liên quan gì đến thế giới của họ nên họ cảm thấy thoải mái khi thổ lộ với tôi. Họ cũng khao khát muốn biết về thế giới của tôi, hỏi tôi về cung cách người Mỹ ăn uống, hẹn hò, cưới hỏi, kiếm tiền, và nuôi dạy con cái. Có lẽ sự tồn tại của tôi khích lệ họ, một sự hứa hẹn rằng có ai đó hiểu và quan tâm đến những gì họ đang phải trải qua. Nhưng trong suốt thời gian mà tôi biết họ, những cô gái di trú không bao giờ nhờ tôi giúp đỡ, và thậm chí hiếm khi xin lời khuyên. Cuộc sống là một điều mà họ phải một mình đối mặt, và họ đã nói điều đó với tôi kể từ lần đầu gặp gỡ. Tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Lần đầu tôi gặp Ngô Xuân Minh, cô đang làm việc cho một công ty nước ngoài, kiếm được một nghìn đô la Mỹ một tháng, sống trong căn hộ ba phòng ngủ ở khu vực sầm uất của Đông Quản. Lần cuối tôi gặp cô, hai năm rưỡi sau đó, cô đang làm việc cho một công ty Trung Quốc, kiếm được một trăm năm mươi đô la Mỹ một tháng, sống trong một căn hộ một phòng ở khu vực tập trung các nhà máy giày nhỏ của thành phố với điều kiện làm việc tồi tệ. Dù tính toán theo cách nào chăng nữa, cô đã thụt lùi một quãng đài. Nhưng cô lại thanh thản hơn so với trước kia. Trong thành phố nơi một chiếc Mercedes là thước đo cho mọi thứ trên đời, theo một cách nào đó Xuân Minh đã phá vỡ các rào cản và tự xây dựng chuẩn mực đạo đức cá nhân cho mình.

“Trước kia em luôn thấy thèm khát,” cô nói với tôi. “Nếu em nhìn thấy một cái áo len mà mình thích, em phải ngay lập tức có được nó. Bây giờ nếu em không ăn những thứ ngon nhất hay mua những thứ tốt nhất, cũng không phải là vấn đề gì to tát. Nếu em nhìn thấy bạn bè hay người thân trong gia đình được hạnh phúc, đó mới là điều thực sự ý nghĩa.” Cô không còn hoảng sợ vì việc vẫn còn độc thân ở tuổi ba mươi hai, và cô cũng chấm dứt các cuộc hẹn hò với những người đàn ông quen qua mạng. “Em tin rằng em sẽ trở nên ngày càng xinh đẹp, ngày càng khỏe mạnh, tình trạng kinh tế của em sẽ ngày một tốt hơn,” cô nói.

Xuân Minh hy vọng một ngày nào đó cô sẽ có con, và thường hỏi tôi về quan điểm nuôi dạy con cái của người Mỹ. “Em muốn con mình lớn lên có cuộc sống hạnh phúc và đóng góp cho xã hội,” cô nói.

“Đóng góp cho xã hội?” Tôi giật mình hỏi cô. “Ý cô là sao?”

“Ý em không phải là cần trở thành một nhà khoa học lớn hay đại loại như vậy,” Xuân Minh nói. “Có bao nhiêu người có thể làm được như vậy? Em nghĩ là nếu người ta sống một cuộc sống hạnh phúc và là người tốt, đó là đóng góp cho xã hội rồi.”

***

Lần cuối tôi đến Đông Quản là vào tháng Hai năm 2007. Không khí có mùi khói và lạnh lẽo, đường phố đông nghịt công nhân chuẩn bị về thăm nhà vào dịp năm mới. Một người lái xe ở nhà máy của Xuân Minh chuẩn bị đi giao hồng bao - một phong bì màu đỏ đựng tám trăm nhân dân tệ - cho một khách hàng và tham dự tiệc cuối năm của công ty khách hàng đó. Anh ta thuyết phục Xuân Minh đi cùng vì cô biết cách nói chuyện, và cô mời tôi. Bữa tiệc có lẽ được tổ chức ở một nhà hàng náo nhiệt, cô nói, là cách mà hầu hết các nhà máy đều làm ngày nay.

Khi chúng tôi đến nhà máy giày thời trang Wonder, cô rất thất vọng. Các công nhân đang ăn ở nhà ăn của nhà máy tại các bàn tròn lớn dưới ánh đèn huỳnh quang. Đó là nơi họ ăn uống hằng ngày, mặc dầu ngày hôm nay mỗi bàn có cả một con cá to. Các món ăn đều nhiều dầu mỡ, Xuân Minh chỉ nhón mấy miếng rau, cũng được chao dầu. Ở trước căn phòng, ông chủ nhà máy hướng dẫn các công nhân chơi các trò giành ghế theo nhạc(35) và nói thầm(36). Ông ta nhớ tên các nhân viên của mình và trêu đùa các nhân viên đã có người yêu. “Tôi có thể thấy ông chủ này là người tốt,” Xuân Minh nói.

(35) Musical chairs: trò chơi trong đó những người tham gia sẽ đi vòng quanh một dãy ghế (thiếu một ghế) cho đến khi nhạc dừng lại, người nào không giành được ghế để ngồi vào sẽ phải rời khỏi trò chơi.

(36) Telephone: trò chơi trong đó người chơi đầu tiên nói thầm một cụm từ hoặc một câu vào tai người chơi bên cạnh, mỗi người chơi lần lượt thì thầm những gì mình nghe được cho người bên cạnh, người chơi cuối cùng sẽ đọc to cụm từ hoặc câu đó cho cả nhóm.

Sau bữa tôi là đến màn rút thăm trúng thưởng. Các công nhân bỏ lại đồ ăn và bia tiến lên phía trước, giống như một tiểu đoàn nhận được lệnh tấn công. Hơn một trăm công nhân, hầu hết là thiếu niên mặc áo sơ mi cộc tay đồng phục của nhà máy. Một vài cậu thanh niên trẻ đến mức trông giống con gái. Ở mọi nhà máy, rút thăm trúng thưởng là tiêu điểm của các bữa tiệc mừng năm mới. Đối với tôi, đó là trò chơi hết sức kỳ quặc; đối với các công nhân, đó là sự ngẫu nhiên đầy kinh ngạc khi mà một lần trong thế giới này, bạn chẳng mất gì mà vẫn có thể có được thứ gì đó. Giải thưởng cao nhất tối nay là chăn len, rồi đến khăn quàng cổ, máy sấy tóc, và phích nước. Còn có giải thưởng bằng tiền mặt gồm năm mươi, một trăm, và hai trăm nhân dân tệ. Những người không được giải gì có thể nhận được giải khuyến khích, khăn mặt và một muỗng xà phòng giặt đựng trong một cái túi to. Khi các công nhân nghe thấy điều này, họ vỗ tay reo hò cũng to như khi nghe bất kỳ giải thưởng nào khác.

Với tư cách là một trong các nhà cung cấp của nhà máy, Xuân Minh được mời lên rút thăm cho các giải thưởng một trăm nhân dân tệ. Cô tiến về phía trước của căn phòng, cầm lấy micro, và dễ dàng tiếp tục nghi thức.

Tất cả các bạn có muốn nhà máy làm ăn phát đạt trong năm 2007 không?

Có!

Tất cả các bạn có muốn ông chủ kiếm được nhiều tiền, để các bạn có thể nhận lương cao hơn và nhiều phần thưởng hơn không?

Có!

Tất cả các bạn có hứa rằng năm nay sẽ làm việc chăm chỉ để biến những ước muốn này thành hiện thực không?

Có!

Trong những ngày còn làm ở nhà máy, Xuân Minh kể với tôi là cô, rất hiếm khi được gặp người ở thế giới bên ngoài. Khi có cơ hội gặp gỡ, sẽ cảm thấy rất mới mẻ, và bạn sẽ cố gắng học hỏi mọi thứ có thể. Giờ đây cô nói chuyện với các bạn trẻ này tựa như cô đã quen biết họ cả đời, giọng nói của cô rộn ràng khắp căn phòng.Tôi cũng như tất cả các bạn. Các công nhân chen lấn tiến về phía trước, hoan hô vị khách mời và tiếp tục vỗ tay liên miên không dứt, tựa như họ không muốn đêm nay kết thúc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3