Chờ tình yêu lên tiếng - Chương 06

Sáu

Nhớ nụ hôn khuấy động tâm hồn, làm run rẩy đến cả bàn chân
và làm tổn thương lòng tự tôn của nàng ghê gớm!

Chúa ơi, không phải vì trước đây nàng chưa từng được
hôn. Nàng từng trải qua rất nhiều lần, có đôi lần còn gặp những chàng thanh
niên hôn thành thạo miễn chê. Nhưng với nàng, vấn đề ở chỗ nụ hôn đêm qua
của Logan là vô song.

Khi trở về phòng mình để thay quần áo trước sáu giờ sáng và
vẩn vơ nghĩ về ngày đã qua, nàng dễ dàng nhớ lại mình hầu như đã phản kháng mọi
điều ở anh. Cho dù anh đã bộc lộ được những nét dịu dàng khi ở bên Cody, nhưng
trong mọi lĩnh vực khác, anh vẫn chỉ là con số không tròn trĩnh.

Claire rời phòng, nhón gót qua dãy hành lang trở lại chỗ
Cody. Thằng bé thường tỉnh giấc lúc sáu giờ sáng, nhưng hôm nay nó vẫn đang ngủ
mê mệt, có vẻ trong vài phút tới nó vẫn sẽ chưa động đậy gì. Claire đang định
trở ra hành lang quay về phòng nàng thì nghe tiếng mở cửa từ căn phòng khác.

Chỉ có thể là Logan bước ra từ phòng ngủ của anh phải
đợi lâu khi nghe những bước chân nặng nề dội vang trên dãy hành lang dẫn đến
phòng Cody. Chắc hẳn thằng bé đã nghe thấy tiếng chân đó trong giấc ngủ nên đột
ngột tỉnh giấc.

“Mẹ à?” Cody ngồi dậy, tò mò nhìn những thanh chắn của chiếc
giường cũi trước khi bám lấy chúng mà đứng lên. “Mẹ ơi!”

“Mẹ đây con,” nàng nói và bước đến mép giường, hạ thanh chắn
xuống.

“Con ứ muốn nằm giường con nít này đâu,” Cody nói khi nó
vòng tay quanh cổ nàng và thơm nàng một cái.

Claire ôm thằng bé một lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy nó ra. “Mẹ con
mình nói chuyện đó sau nhé. Sao con không sửa soạn áo quần cho con trước đã?
Con chào bác Logan trong khi mẹ đi lấy đồ của con nhé.”

Vừa nhìn thấy Logan, Cody đã ôm chặt lấy ngượng ngùng
giấu mặt đi.

Có thế chứ! Logan trở lại vạch xuất phát trước
Cody rồi. Nhưng rồi Claire cảm thấy giận anh đến độ hài lòng trước sự vụ đó. Có
lẽ Ngài Tự cao Tự đại phải cần đến một hay hai cú dội lại như thế. Ít ra thì
cũng có người khiến anh ta phải cố cất công mà kết thân.

Claire tự miễn thứ cho hành động của
mình. Logan lúc nào cũng “thắng” nàng  bằng thủ đoạn, thế
nên chẳng bao giờ anh ta thèm bận tâm chìa tay nâng đỡ nàng. Chắc chắn anh ta
có tiền sử dọa dẫm những người thấp cổ bé họng hơn. Mà dù sao chăng nữa,
đánh bại nàng thì có ý nghĩa gì cơ chứ? Chẳng phải anh ta đã từng tuyên bố là
chẳng màng đến tình yêu, nếu không có tình yêu thì mọi nỗ lực đánh bại nàng
chẳng có gì khác hơn là mánh khóe tiểu nhân, bản thân nàng cũng đã lãnh đủ rồi.

Claire lại đẩy Cody ra, lần này nàng đã tách được nó khỏi
người mình để đi lấy bộ quần áo và tã lót mới mà nàng đã sắp sẵn hồi đêm. Mặc
quần áo cho thằng bé xong, nàng đưa nó vào phòng tắm rửa mặt mũi chân tay trước
khi ăn sáng, rồi hai mẹ con cùng Logan bước về phía phòng ăn.

Ngay khi bà quản gia Elsa vừa mang đồ ăn vào và rời khỏi
phòng ăn, Logan lập tức lên tiếng.

“Bà Elsa sẽ trông thằng bé cho đến khi cô trông trẻ tới. Còn
hai chúng ta sẽ đến San Antonio mua sắm vài món áo quần cho em, sau
đó bay thẳng đến Vegas. Xế chiều là chúng ta đã có thể về đến nhà rồi.”

Anh ta vẫn cứ khăng khăng với đề tài kết hôn chóng vánh, mới
sáng bảnh mắt mà đã ra lệnh này lệnh nọ.

Logan nhanh chóng cầm một đĩa thức ăn chuyển cho nàng,
nhưng nàng cười thầm khi đan các ngón tay vào nhau và cúi đầu. Cạnh bên nàng,
thằng bé Cody răm rắp làm theo.

Mắt khép chặt, nàng cố nín cười khi nghe tiếng đĩa đáp nhẹ
nhàng trên mặt bàn, nàng bắt đầu từ tốn đọc lời kinh cầu. Không biết gì về dòng
chảy u ám đang cuộn xoáy giữa hai người lớn, Cody rành rọt nhắc lại lời kinh và
hớn hở kết thúc bằng câu “Amen” hết sức háo hức.

Claire mở mắt, ngẩng đầu lên. Vẻ ngạc nhiên rành rành trên
khuôn mặt thô mộc của Logan là hình ảnh khôi hài về một người trưởng
thành hẳn hoi bị lời cầu kinh của đứa trẻ răng sữa bất ngờ tấn công. Đó cũng là
bức vẽ khắc họa chân dung của một trang nam nhi nhận biết sâu sắc rằng những
mệnh lệnh mình đưa ra đã bị hành động chối từ của nàng thách thức. Cặp lông mày
đen của anh ta hạ xuống. Một lần nữa, Logan cầm đĩa thức ăn đưa nàng.
Giọng anh mất hết kiên nhẫn.

“Nếu em không mang theo bộ đồ nào đủ diêm dúa cho lễ cưới
thì khi đến đó, chúng ta sẽ tìm mua lấy một bộ.”

Claire lấy cho Cody một ít trứng rồi lấy luôn phần mình.
“Liệu chúng ta có nên đến đó không, hôm qua đã phải chạy long sòng sọc lên phố
làm thủ tục đăng ký kết hôn rồi.”

“Chẳng có lý gì mà phải đợi cả.”

Anh cố tình nói ra những lời này, ngụ ý nhắc nàng nhớ lại nụ
hôn hợp ngôn đêm qua. Nàng chẳng thể tìm được lời thích hợp nào để trả miếng.

“Nhưng giấy đăng ký kết hôn chưa có hiệu lực trong vòng bảy
mươi hai giờ,” nàng vớt vát, rồi đưa trả đĩa thức ăn cho anh. Anh nhận lấy và
gần như trút hết phần trứng còn lại vào đĩa mình.

“Ở Vegas thì không cần chờ thời hạn bắt đầu có hiệu lực. Đấy
là lý do vì sao chúng ta phải đến đó ngay trong ngày hôm nay.”

“Tôi sẽ không để Cody lại với những người thằng bé không hề
quen biết. Không thể để nó lại cả ngày trời được.

Logan chống cẳng tay lên bàn, nghiêm nghị nhìn nàng.
“Trước khi lễ cưới cử hành thì em còn chưa được quyết chuyện đó đâu.”

Đuối lý, nàng chăm chú vào đĩa của mình và bón cho Cody. Lời
nói của Logan lờ đờ nặng nề trong bầu không khí, tình trạng căng
thẳng giữa họ cao vống lên.

Làm sao mà nàng thậm chí đã nghĩ đến chuyện lấy một kẻ
chuyên quyền như anh ta chứ? Nàng không bao giờ là loại đàn bà cho phép một gã
đàn ông dễ dàng đánh bại mình, chỉ là vấn đề thời gian – có lẽ chỉ phải tính
bằng giây – trước khi cơn giận của nàng bùng nổ.

Claire không thể ngăn mình lén nhìn trộm Logan, và nàng
bắt gặp ánh mắt anh đang chăm chăm nhìn nàng. Nàng cũng thoáng thấy trong ánh
nhìn đó chút hối lỗi trước khi cả hai quay về phía Cody.

Cơn giận giữ và nỗi oán hận bừng bừng trong nàng dịu hẳn đi
khi nàng cảm nhận được anh đang hối hận. Cho dù cái đầu bảo thủ kia đang nhen
nhóm ý nghĩ gì chăng nữa, ít nhất biểu hiện hối lỗi và tiếc nuối kia cũng đã
một kẽ nứt trên bức tường thành rồi.

Nếu những suy đoán của nàng về ngôn ngữ cử chỉ của anh là
đúng thì có lẽ anh không hoàn toàn chuyên chế như những mệnh lệnh cứng nhắc
khiến người ta nhầm tưởng. Có cách  nào thuyết phục anh ít nhất cũng
phải chọn cách giải quyết hợp lý hơn không?

Claire biết chính xác điều gì sẽ xảy ra nếu để Cody lại một
mình với người lạ trong suốt cả ngày. Thiên chức làm mẹ của nàng lên gân khiêu
chiến.

Nhưng cái vẻ trắc ẩn nàng thoáng nhận ra trong
mắt Logan đã ngăn nàng hung hăng quá độ. Có lẽ thế thật. Cảm giác
ngon miệng bay biến đâu mất, nàng chỉ chăm chú di di phần thức ăn của mình trên
đĩa. Không ai lên tiếng cả, nàng thấy thế cũng tốt, nhưng nàng chỉ được giải
thoát khi Cody giật giật chiếc yếm trước ngực ra dấu muốn rời khỏi chiếc ghế ăn
của mình.

Claire lập tức đẩy ghế mình lui và đứng dậy giúp thằng bé.
Thấy chẳng có việc gì mà mình cùng Cody phải líu ríu quanh quẩn trong
khi Logan đã xong bữa sáng, nàng dẫn thằng bé ra khỏi phòng ăn, bước
theo hành lang dẫn đến phòng thằng bé.

Nàng đứng trông Cody rửa tay rồi do dự không biết nên làm gì
khi thằng bé chạy vụt ra khỏi phòng nó. Nhìn nó hớn ha hớn hở chạy bên con ngựa
gỗ bập bênh, nàng tự hỏi làm sao nàng có thể để thằng bé tuyệt vọng ở nhà với
cô trông trẻ được. Chỉ cái ý nghĩ để thằng bé lại đâu suốt một ngày trời trong
một ngôi nhà xa lạ cùng với những con người nó chưa hề quen biết cũng đã là
không thể chịu đựng nổi rồi.

Ngày hôm nay, Claire không có chút hy vọng nào thoát khỏi
chương trình đám cưới ở Vegas mà Logan đã dàn xếp, nhưng có lẽ nàng
vẫn có thể điều đình với anh về Cody. Nàng có thể gọi cho Ann, cô bạn nàng
ở San Antonio. Con trai Ann vẫn thường chơi với Cody, thế nên có lẽ cô ấy
sẽ rộng lòng trông giúp thằng bé trong ngày.

Thêm nữa, phải có cách nào đó kìm bớt những mệnh lệnh
của Logan. Nàng sẵn sàng làm bất cứ điều gì để được nhận quyền nuôi dưỡng
Cody, nhưng nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn theo hướng này thì viễn cảnh đời nàng
là hàng tháng trời đắm chìm trong giận giữ và suy xét.

Cody bắt đầu leo lên lưng con ngựa bập bênh, thế nên nàng
bước tới đủ gần, cách tầm tay trong khi thằng bé thử leo. Nếu nàng là một cô
dâu ngoan ngoãn, lúc này nàng phải ở trong phòng mình, gói gém ít đồ đạc vào
túi hành lý để chuẩn bị đến Vegas. Trên thực tế, ít ra nàng vẫn có cơ hội
thuyết phục Logan suy nghĩ lại khi anh đến tìm nàng ở chốn này, dù cơ
hội rất mong manh.

Chẳng mấy chốc, nàng đã nghe tiếng bước chân nặng nề
của Logan bước dọc hành lang từ khu chính của ngôi nhà. Nhịp chân anh
thư thả nhưng rất đều đặn. Claire đã sẵn sàng chờ nghe một mệnh lệnh tức thời.

Nàng khá ngạc nhiên là khi anh ta chỉ đơn thuần bước vào và
đứng ngắm Cody sung sướng nhún lên nhún xuống nhịp nhàng trên con ngựa bập bênh
bằng gỗ.

Logan vui vẻ lên tiếng, “Có vẻ con ngựa già cỗi đó sẽ
còn phi thêm hàng dặm đường nữa,” xem ra anh sẽ hài lòng tiếp tục đứng ngắm
thằng bé.

Claire không đáp lời anh. Thay vào đó, nàng kéo ngay ngắn
chiếc chiếu ở cái giường cũi trước khi trải rộng tấm ga, rồi bước tới bên giá
sách nhặt ra vài con thú đồ chơi của Cody mang đến đặt bường.

Nhịp phi nhịp nhàng của con ngựa bập bênh đánh bật sự im
lặng ngự trị trong phòng. Xong xuôi nhiệm vụ nho nhỏ của mình, Claire trở lại
ngắm Cody nhún ngựa, tay nàng khoanh trước ngực ngụ ý rành rành nàng sẵn lòng
đứng đó mà ngắm thằng bé cả ngày trời. Đúng như nàng hoài
nghi, Logan không chịu được điều gì mập mờ.

“Với một phụ nữ mạnh miệng nói không thích sự im lặng như
em, chắc chắn em biết cách hóa giải nó.”

Nàng nhìn anh, khẽ gật đầu.” Cũng không hẳn.”

Logan cười nhẹ, một nụ cười khiến anh thư thái không
ngờ. Giữa họ không khí bỗng nhiên dễ thở hơn hẳn, lời mời gọi gần gũi cứ lởn
vởn đâu đó quanh đây, cảm giác đó khiến nàng mất hẳn ý nghĩ phòng ngự.
Những lời tiếp đó của anh phát ra vẻ trìu mến trong giọng nói trầm và khô khan.

“ Claire à, em đúng là đồ đạo đức giả.”

Claire ngắm khuôn mặt góc cạnh của anh một lúc. Nàng thấy rõ
ý nghĩ nàng là kẻ đạo đức giả làm anh thích thú. Dù vậy nàng chẳng lấy gì làm
vui vẻ, nàng buộc phải nói chuyện thẳng thắn với anh.

 “ Hai việc đó hầu như chẳng có gì giống nhau cả.”

Cái nhìn u tối của anh ánh lên vẻ thích thú. “ Vậy điểm khác
nằm ở đâu?”

Nếu lúc trước cứ nghĩ đại rồi viết ra cho anh ta ngâm nga,
chắc hẳn nàng đã không thể có bài nói hoàn hảo hơn.

“ Tôi đang tính chuyện cưới xin với một người luôn tỏ ra vẻ
anh ta không thèm quan tâm tới những gì tôi nghĩ hay những gì tôi muốn. Rõ rành
rành ý muốn của anh ta là tất cả và cũng là kết cục cuối cùng, bởi thế
tất  nhiên những cuộc trò chuyện thực sự giữa chúng tôi chỉ điểm
xuyết gọi là.”

Vẻ thích thú của anh bốc hơi nhanh chóng, cho dù nó còn
vương lại đây đó. “ Thì vẫn có những vấn đề chúng ta cùng bàn luận mà.”

“ Là vấn đề nào cơ?” nàng nghênh mặt rồi nhún vai. “Làm thế
này” hoặc “ Làm thế kia” hoặc gì gì đó, chẳng phải những lời như thế chờ đợi
người nghe  xoắn xít trả lời theo lối’ Dạ vâng, thưa ngài, sẽ xong
ngay đây ạ sao?”

Nàng nhận thấy anh thoáng bực bội, nhưng một lần nữa nàng
lại bắt gặp vẻ hối lỗi khi cặp mắt u tối của Logan dịu đi, trước khi
cơn giận của anh trở lại. Giờ toàn bộ con người anh lại toát lên vẻ kiêu căng
ngạo mạn, nàng hiểu ra mình đã động chạm lòng tự ái của anh. Mà có lẽ nàng còn
làm anh tổn thương đến mức phải đưa ra lời đề nghị.

“ Nếu em muốn trình bày lý do để hoãn thì cứ việc.”

Đây có lẽ là cơ hội duy nhất anh để cho nàng đôi co với Logan,
mà có lẽ cũng là một cơ hội miễn cưỡng. Nàng chưa dám tin anh đã bớt nghiêm
khắc đi, nếu có thì cũng chỉ tí xíu, nhưng lần này nàng phải thử xem sao.

“ Tôi có một cuộc sống, một công việc nho nhỏ, một căn hộ và
rất nhiều vật dụng khác. Sẽ mất rất nhiều thời gian để thu xếp và ổn định mọi
thứ. Nông trại của anh cách xa SanAntonio quá, bản thân tôi thì chẳng
muốn cứ đâm đầu vào cuộc sống mới mà không sắp đặt lại những vấn đề còn tồn
đọng của cuộc sống cũ.”

“ Khi lễ cưới đã xong xuôi, anh sẽ giúp em một tay.”

Cơn giận của nàng lại trỗi dậy, nàng buông thẳng tay “Chắc
chắn anh hiểu được lời đề nghị của anh đột ngột đến mức nào chứ? Anh và tôi quá
dễ dàng thỏa thuận chăm sóc Cody, mà không thèm để ý cả hai chúng ta sắp đương
đầu với một – thứ lỗi cho tôi lời nói thẳng thừng này, chính xác hơn cả - một
cuộc sống vợ chồng như địa ngục. Hôn nhân là một thử thách đầy gian nan, kể cả
khi nó dựa trên nền tảng tình yêu và sự tôn trọng lẫn nhau.”

Claire ngập ngừng giây lát, nàng thực sự rất ngạc nhiên anh
đã giữ được im lặng để nghe tất cả những lời đó, lại còn rất chú ý và đăm
chiêu. Thực tế, anh bình tĩnh đến lạ lùng, nàng cảm thấy anh có phần đồng tình
với nàng về cách nàng miêu tả cuộc sống tương lai của cả hai. Điều đó khuyến
khích nàng tiếp tục bộc lộ quan điểm của mình.

“ Dù sao thì cả hai ta chẳng có gì hợp nhau. Tôi chắc đến
bây giờ anh đã biết được tôi quá là bảo thủ và khó lòng sống cùng, khác hẳn mẫu
phụ nữ mà anh kì vọng.”

Cặp lông mày đen của anh nhướng hẳn lên thành cái nhìn Tôi
không hề biết thế. Nàng cố không mếch lòng cho dù những lời vừa rồi của nàng ít
nhiều là nhằm trả đũa.

“Và, nếu nói chân thành, lối sống và tính cách của anh không
giống với người chồng mà tôi hằng hình dung. Nếu chỉ tính đến mặt cùng chung
thỏa nuôi dạy trẻ thì anh mới là người lý tưởng.”

Dù Logan nở nụ cười yếu ớt trước những lời đó, trước khi anh
lên tiếng, nàng đã biết rằng những lý do của nàng chỉ đủ sức gãi ngứa cho quyết
tâm hành động của anh.

“Không hẳn.”

Không hẳn! Cái con người này chẳng muốn tỏ ra tế nhị hay
thỏa hiệp, cũng giống như anh ta chẳng màng đến lối ứng xử lịch thiệp.

“Còn bạn bè tôi nữa,” nàng ráo riết trình bày đến cùng. “Họ
sẽ nghĩ hoặc là tôi mất trí, hoặc là tôi bị bắt cóc. Họ chẳng bao giờ tin điều
đầu tiên, thế nên điều thứ hai sẽ thôi thúc họ báo lên chính quyền.”

Một lời phóng đại, nhưng tương xứng với nỗi sợ đang lớn dần
lên trong nàng. Con người kia thực sự là bức tường đá, nàng càng cố đẩy anh bao
nhiêu, anh càng cứng rắn bấy nhiêu.

Anh khẽ nghiêng đầu theo cái cách đã trở nên quá quen thuộc
với nàng. Nhưng  không phải để nhìn nàng bằng cặp mắt khác như nàng
đã nghĩ, dường như anh chỉ hếch mũi về phía nàng. Như thể nàng là cái loại đàn
bà tự phụ, cái nhìn đó không chỉ tỏ ra anh ở đẳng cấp cao hơn mà còn là dấu
hiệu hoài nghi.

“Lúc sắp xếp đồ đạc ở San Antonio, chúng ta sẽ ghé thăm
các bạn của em.’’

Claire thấy tim mình đập rộn lên sau câu nói đó. Liệu đấy có
là dấu hiệu hoãn đám cưới? Câu hỏi “Khi nào chúng ta đi” của nàng vang lên như
gió thoảng. Và nàng ngay lập tức thấy hối tiếc khi nghe lời đáp.

“Sau lễ cưới.”

Nàng tự buộc mình nở nụ cười yếu ớt, dù nàng chẳng nghĩ nó
ra hình nụ cười. “Anh đã vừa chấp thuận lời đề nghị bàn bạc của tôi, chỉ còn
một điều duy nhấy tôi mong anh cân nhắc trước khi tôi buông xuôi hoàn toàn.”

Anh nhìn nàng một lúc lâu, vẻ lạnh lùng trong đôi mắt u tối
nhấm nháy những xúc cảm lẫn lộn: giận dữ, ngạc nhiên, thích thú, có lẽ còn thêm
tức tối nữa, chẳng có xúc cảm nào lấn át hay vượt trội hơn cả.

Nàng có cảm giác bị lấn lướt, dù đã luôn tỏ ra độc địa và
vênh váo, nàng vẫn không thể chạm đến vạch đích thuyết phục anh rút lại lệnh
kết hôn và đẩy nàng trượt khỏi cuộc sống của Cody. Nhưng cái vẻ chày cối của
nàng trước anh đến giờ chỉ bởi vì nàng cảm thấy thứ duy nhất khiến anh rút lại
lời cầu hôn chính là nàng từ bỏ Cody.

Không phải trực giác đàn bà của nàng mà chính những dấu hiệu
tinh tế ở anh đã khiến nàng đột nhiên hiểu điều đó.

“Em muốn nói gì nữa?”

Nàng hạ thấp giọng để Cody không nghe thấy. “Nếu anh đã hạ
quyết hôn nay thì xin anh cân nhắc chuyện mang Cody theo. Anh không muốn thằng
bé đến Vegas cũng được. Tôi sẽ gọi điện cho cô bạn nhờ cô ấy trông hộ thằng bé
một ngày. Con trai cô ấy và Cody thường chơi với nhau, chúng tôi cũng hay trông
con hộ nhau mà. Tôi đã trông thằng con cô ấy vài buổi tối thứ Bảy, thế nên nếu
không bận chuyện gì khác, có lẽ cô ấy sẽ giúp tôi coi sóc Cody.”

Claire cảm nhận tình trạng căng thẳng giữa họ đang giãn dần
ra. Như thể lời đề nghị của nàng đã giúp Logan có cơ hội thực hiện
một điều trong thỏa hiệp giữa họ.

“Vậy gọi cho cô ấy đi.’’

Claire cố kìm cái lắc đầu ngán ngẩm trước một mệnh lệnh
khác. Ít ra đó cũng là mệnh lệnh mà nàng hoàn toàn tán đồng, nàng còn bắt bài
anh, bởi vì làm thế tốt hơn cho Cody, thế nên anh ta đồng ý ngay tắp lự.

“Nếu không phiền thì sau tám giờ tôi mới gọi cho cô ấy.”

Cái gật đầu cứng nhắc của anh có lẽ không chỉ biểu đạt ý
chấp nhận mà còn ngụ ý rằng anh đã dùng hết hạn mức lời lẽ cho ngày hôm nay
rồi, dù sao thì cũng còn khối thời gian để anh ta học cách nói câu “Tôi đồng ý”
mới hòng lễ cưới được ổn thỏa diễn ra ở Vegas.

Chính khoảng khắc đó, Claire mới nhận lễ cưới của mình sẽ vẫn
tiến hành. Ngay hôm nay, vào bất cứ lúc nào họ đến nơi và hoàn tất mọi nghi lễ
cần thiết, nàng sẽ thành gái có chồng. Cái gã bạo chúa khổng lồ này sẽ là chồng
nàng.

“Có chuyện anh muốn nói rõ,” anh nói. Anh bước đến chắn tầm
nhìn của nàng về phía Cody, cặp mắt anh đột ngột lạnh như băng đêm. Claire đọc
được trong đáy sâu ánh mắt lời cảnh cáo, nàng nín thở. Giọng anh rít lên ở âm
vực thấp, nhòe nhiễu từ xa nên chắc chắn Cody không nghe thấy được, nhưng nàng
thì nghe rõ đến cả sắc thái cộc cằn ở trong từng lời của anh.

“Đừng bao giờ cố ngáng đường tình thân giữa tôi và thằng bé,
mà cũng không được làm thằng bé căm ghét cuộc sống ở nông trại này.”

Cái vẻ dứt khoát tuyệt đối tỏa ra từ con người anh đầy dọa
dẫm khiến cho Claire thấy sốc trước mệnh lệnh này, y như bị ai đó táng vào
người.

Logan Pierce thật lạ lùng, vô cùng lạ lùng mới đúng. Con
người anh ta thật phức tạp, vừa khó hiểu đến phát bực lên được, lại vừa bất
chợt cuốn hút không ngờ.

Nhìn vẻ lóng ngóng vụng về của Logan trước Cody,
Claire biết chắc thằng bé đối với anh vô cùng quan trọng. Có lẽ lý do khiến anh
chẳng quan tâm chuyện nàng bướng bỉnh cố chấp là bởi anh sẵn lòng bỏ qua, miễn
sao nàng đừng cản trở quan tình thân giữa anh.

Thực ra, động lực duy nhất giúp anh chịu đựng được tính khí
nàng và nhất quyết cưới nàng là bởi Cody quá sức cần nàng. Rõ ràng, không phải
là hạnh phúc bản thân mà chính niềm vui sướng của thằng bé mới là ưu tiên hàng
đầu của Logan. Claire thấy thiện cảm với anh vì điều đó. Hết sức cảm mến anh.
Ít ra anh cũng đã dốc lòng dốc sức mọi mặt vì Cody.

Nàng lặng lẽ gật đầu cho anh thấy nàng hiểu rõ yêu cầu vừa
rồi, bởi vì anh chẳng nói thêm điều gì khác nữa. Dù đã dự định trốn khỏi Logan ngay
khi có thể, đột nhiên nàng không chắc liệu mình có thể dễ dàng thực hiện ý định
đó được không. Chắc chắn đối với Cody thì chẳng dễ chút nào, nhất là khi thằng
bé đã sống ở đây và quấn quýt Logan.

Phải mất bao nhiêu tháng thì Logan mới chấp nhận cho
nàng quyền nuôi dưỡng Cody đây? Thủ tục nhận nuôi lằng nhằng thêm bao nhiêu
thời giờ nữa? Cody là đứa bé rất tình cảm, nàng biết chắc
nếu Logan dịu dàng tử tế với nó, cho dù không hết sức hết lòng, rồi
thằng bé sẽ sớm quyến luyến anh. Theo lẽ tự nhiên, nó sẽ tìm kiếm sự che chở
nơi anh. Logansẽ trở thành tấm gương của Cody, toàn bộ tình cảm và cuộc
sống của thằng bé sẽ gắn bó thiết thân với anh.

Tim Claire lặng đi khi nhận ra điều này. Chúa ơi! Xét đến
tiềm năng mối quan hệ giữa Logan và Cody trong tương lai thì lối
thoát và bầu trời tự do mà nàng mong đợi sẽ chạm tới trong vài tháng nữa bỗng
tan thành mây khói. Thật là ích kỷ đến không ngờ được! Thỏa thuận cùng chung
tay nuôi dạy Cody sẽ chẳng ra môn ra khoai gì nếu gia đình lục đục. Sẽ không
công bằng cho thằng bé nếu phải sống trong cảnh bất hòa.

Cảm thấy muốn bệnh, Claire tránh khỏi Logan, chuẩn bị sẵn
những thứ Cody cần trong ngày trước khi trở lại phòng nàng sắp sửa ít đồ của
nàng vào túi. Nàng ngừng lại một lúc nhìn tay mình, không ngạc nhiên khi thấy
chúng đang run rẩy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3