Nhật ký AB - Chương 01 phần 5
Ngày cuối cùng làm
việc trong tuần, Lương Kiến Phi như mọi khi đi vào văn phòng của mình, cà phê
nóng hổi đã đặt ở trên bàn, cô rất muốn mở cửa ra ngoài cho Vịnh Thiến một cái
ôm, nói “Không có em chị phải làm sao bây giờ”, có lẽ thứ sáu là ngày thích hợp
nhất để làm việc này, bởi vì gần sắp đến cuối tuần cho nên mọi người đều vui
vẻ, dường như cảm thấy thoải mái hơn.
Đầu tiên cô gọi mấy
cuộc điện thoại cho nhà xuất bản bên kia, sau đó lại nhắc nhở mấy bài viết mới,
rồi mới bình tĩnh lại uống tách cà phê. Lịch làm việc ở bên cạnh máy tính có
một dòng chữ của bút máy màu đen viết: Hội nghiên cứu và thảo luận 13:30. Cô
xoa xoa đôi mắt, quyết định ăn xong bữa trưa để lấy tinh thần tỉnh táo mà tham
gia hội thảo, sau đó tâm tình sẽ thấy vui hơn khi được về nhà sớm.
Cái gọi là nghiên
cứu và thảo luận kia sẽ tổ chức tại một khách sạn cao cấp trong thành phố, hôm
nay vừa lúc Kiến Phi mặc một bộ âu phục bằng nhung với áo vét, màu áo vét là
màu xanh đậm mà cô thích nhất, nhưng mà ông trời cố tình đối lập với cô, mới
giữa trưa trời đã bắt đầu mưa rơi tí tách, sau đó người bảo an của khách sạn
lại sắp xếp cô ở bãi đậu xe ngoài trời, khi cô bước xuống xe thì bộ đồ tây đã
dính bùn, mặc dù cố lau đi nhưng vẫn cảm thấy không tốt lắm. Xung quanh thang
máy đều là gương, cô vô thức nhìn đến kiểu tóc mới của mình vừa cắt tối hôm
qua, ngắn hơn so với lúc trước, mái tóc nằm ngay ngắn ở trên vai, từ đỉnh đầu
nhìn xuống tạo thành một độ cong vô cùng tao nhã, đây là kiểu do nhà tạo mẫu
tóc nhiều lần khuyến khích nên cô mới miễn cưỡng quyết định cắt theo, không ngờ
rằng cuối cùng người cảm thấy hài lòng lại là chính mình mà không phải nhà tạo
mẫu tóc.
Có lẽ đời người thật
sự luôn tràn đầy những việc bất ngờ.
Cửa thang máy mở ra,
Kiến Phi theo mũi tên thật to ở trên bảng hướng dẫn, cô đi dọc theo tấm thảm
của nước Nga trải trên hành lang về phía hội trường. Ở trong đầu cô hiện lên
một cảnh phim Hollywood nào đó đã xem tối hôm qua, biển cả, căn phòng màu
trắng, con chó, dấu chân, tấm thảm màu ngà, khăn trải giường màu thẫm… vân vân,
tóm lại không quan hệ với hội nghiên cứu và thảo luận này, cô thậm chí không
biết chủ đề của hội thảo này, chiều hôm qua cấp trên mới ra chỉ thị bảo cô hôm
nay cần phải tham dự.
“A, đã đổi kiểu tóc
mới!” Có người từ phía sau đi lên, khẽ nói vào tai cô.
Bộ dáng của cô hoàn
toàn không ngạc nhiên, chỉ quay đầu lại, mặt cô không chút thay đổi nói: “Thang
Dĩnh. Tại sao chị xuất hiện ở trong này?”
Hôm nay Thang Dĩnh
mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đen không dài không ngắn, chiều dài vừa đủ che
khuất cái mông của cô, còn cặp chân dài kia được bọc trong chiếc quần mỏng bó
sát màu đen hoàn toàn không lộ ra tất cả, chân cô mang một đôi giày bốt thấp,
quả thật trông giống như IT girl người Anh. Nhưng điều làm cho Kiến Phi cảm
thấy quá đáng nhất là - toàn thân cô thậm chí không có một chỗ dính nước
mưa!
“Chị là fan của anh ta mà!” Thang Dĩnh lấy ra một biểu hiện hưng phấn rất
ít khi xuất hiện ở trên gương mặt của người phụ nữ đã 30 tuổi mà nhìn Lương
Kiến Phi.
“Ai?” Cô nhíu mày, cảm thấy có điều nghi hoặc, giống như mình đang đi vào
vùng đất của người sao Hoả.
“Hạng Phong đấy!”
“Hạng Phong?” Cô chớp mắt, dừng lại bước chân.
“Hôm nay anh ta là người diễn thuyết, em không biết sao?” Đôi mắt màu đen
của Thang Dĩnh mở to, lông mi thật dài khiến cho người ta nhớ đến búp bê
Barbie.
“Chuyện này…” Cô thật sự không biết!
“Em rất không quan tâm đến anh ta!” Thang Dĩnh mở miệng oán giận một câu,
sau đó gót giầy cao khoảng chừng 10 cm kia không chút do dự đi đến bàn tiếp
tân.
Kiến Phi đứng tại chỗ, ở trong lòng lạnh lùng nói: tại sao em nên quan tâm
anh ta?!
Bên cạnh bàn tiếp tân dựng một bảng quảng cáo lớn, cho đến lúc này cô mới
nhìn thấy rõ ràng tiêu đề của hội thảo: 《 bàn luận về thiện
và ác giữa tiểu thuyết thể loại hồi hộp và cuộc sống thực tế》.
Nhìn qua có vẻ giật gân.
Thang Dĩnh đã nhận được một tờ giấy giới thiệu rồi nhanh chóng đi vào hội
trường, Kiến Phi đứng ở cửa do dự trong chốc lát, cuối cùng cũng quyết tâm đăng
ký. Nếu cô sớm biết hội thảo là của người này, cô thà ở lại văn phòng!
Hội trường cũng không lớn, cô tuỳ tiện tìm vị trí ở trong góc ngồi xuống,
những người tham dự đang liên tục đi vào. Cô nhìn đồng hổ trên cổ tay, còn năm
phút nữa sẽ bắt đầu, cô mở ba lô ra, lục lọi mấy quyển sách mang theo bên
người, cô chần chờ hồi lâu mới chọn một tiểu thuyết đã mua tại một hiệu sách cũ
ở New York.
“Nếu không vì trời mưa, người đến còn nhiều hơn.” Không biết lúc nào Thang
Dĩnh đã ngồi bên cạnh cô.
Đối với người chị họ xuất quỷ nhập thần này, Kiến Phi từ lâu đã luyện thành
thói quen: “Đến làm gì chứ, nghe anh ta tự biên tự diễn sao?”
“Em thật sự không ghét anh ta như thế chứ?”
“Đương nhiên không phải,” cô dở khóc dở cười, “Tại sao em lại ghét anh ta?”
Cô chẳng qua là… không thích anh mà thôi.
“Người đàn ông như Hạng Phong không còn nhiều đâu.” Thang Dĩnh lấy ra chiếc
gương tròn nhỏ nhắn, sửa lại mái tóc dài ở bên tai một chút.
“Tha thứ cho em không hiểu biết giá cả thị trường.”
IT girl thu hồi chiếc gương, dùng ngón tay nâng cằm lên, tư thế tao nhã:
“Xin em thỉnh thoảng cũng nên biết một chút đi.”
Kiến Phi cười khổ, không trả lời, cô chỉ cảm thấy khuôn mặt ở trước mắt này
thật có sức hấp dẫn, không biết có bao nhiêu người đàn ông có đủ bình tĩnh để
khống chế bản thân… Nhưng mà, cô cảm thấy Hạng Phong có khả năng đó.
Bởi vì anh không có hứng thú với phụ nữ, thậm chí cảm thấy chán ghét, có
một lần cô nghi ngờ phụ nữ trong mắt anh đều là gian ác, cho nên phần lớn hung
thủ ở trong sách của anh là phụ nữ, hơn nữa là một người phụ nữ độc ác.
“Nói trở lại,” Kiến Phi nhướng lông mày, “Tại sao chị không ngồi ở hàng
đầu, lại theo em chen chúc ở trong góc.”
Thang Dĩnh mỉm cười, trong mắt có sự đắc ý thoáng qua: “Không nhất định
phải ngồi ở hàng đầu mới có thể khiến cho người nào đó chú ý a.”
Kiến Phi nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, lúc này cô mới kinh ngạc phát
hiện, tất cả mọi người đều tập trung ở nửa phía trước và bên phải hội trường,
hàng ghế xung quanh hai cô không có bóng người nào.
“Chị dám nói hôm nay Hạng Phong nhất định sẽ có ấn tượng sâu sắc với chị,
bởi vì chị có một vũ khí kỳ diệu.” Thang Dĩnh làm kiểu cách giống như đang ghi
chép lại điều quan trọng.
“?”
“Chính là em.”
Kiến Phi vừa muốn nói gì đó thì trên sân khấu vang lên tiếng nói, đầu tiên
người phụ trách của buổi hội thảo nói vài lời xã giao, sau đó bắt đầu hoan
nghênh những người khách quý, những tác giả mới vào nghề xuất hiện trước, Hạng
Phong được sắp xếp lên sân khấu cuối cùng. Trong hội trường không tránh được
một tràng vỗ tay như sấm, anh lộ ra một khuôn mặt tươi cười thân thiết, thân
thiết đến mức… Cô gần như hoài nghi người trên sân khấu không phải là anh đâu!
Hạng Phong gần đây thật sự bắt đầu đi theo con đường của nghệ sĩ suy đồi,
râu dưới cằm và hai bên má đều xanh xao, phần tóc xoả trước lỗ tai được gọn
gàng vén ra sau, nhưng trên trán vẫn còn rải rác vài sợi, nhìn qua anh có vẻ
chán nản không chịu gò bó. Chẳng qua còn đỡ hơn mấy hôm trước, sắc mặt anh tốt
hơn rất nhiều.
Kiến Phi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Hạng Phong trong chốc lát, sau đó
toàn bộ hứng thú đều tập trung cúi đầu tiếp tục đọc quyển sách kia, âm thanh
trên sân khấu lúc nào cũng rơi vào trong tai cô, nhưng cô không nghe vào một
chữ nào cả, Kiến Phi không kiêng nể gì mà đắm chìm trong thế giới của tiểu
thuyết, cho đến khi Thang Dĩnh khẽ nói bên tai cô:
“Này, ở dưới tay áo bên phải của em làm sao lại lủng lỗ thế.”
“Không thể nào…”
Cô giơ tay phải lên, vừa nhân tiện quan sát, cuối cùng đưa ra kết luận là -
không có à, áo vét vẫn rất tốt mà.
“Như vậy, vị mặc âu phục màu xanh đậm kia… Tiểu thư, nếu đã giơ tay thì xin
mời đặt câu hỏi.” Âm thanh của Hạng Phong thông qua microphone truyền đến, cùng
với âm thanh trầm thấp trước đó khác nhau, lúc này mặc dù trên mặt anh không
chút thay đổi, nhưng giọng điệu lại có vẻ hứng thú. Thậm chí anh còn đặc biệt
bổ sung một câu “Không cần khách sáo”.
Lương Kiến Phi ngẩng đầu, chớp mắt, sau đó cô mới hoàn toàn hiểu ra, Kiến
Phi nhịn không được mà hung hăng trừng mắt liếc Thang Dĩnh một cái. Tay phải
giơ lên có chút cứng đờ, cô hậm hực buông cánh tay xuống, đã có nhân viên tại
nơi ân cần đưa microphone cho cô. Cầm lầy microphone, Kiến Phi từ từ đứng dậy,
phần lớn mọi người trong hội trường đều nhìn chăm chú vào cô, Kiến Phi không
khỏi mất bình tĩnh. Tuy nhiên cô vô tình thoáng nhìn ánh mắt của Hạng Phong mơ
hồ mang theo ý cười, vì thế cô lấy lại bình tĩnh, không chút hoang mang nói:
“Vậy, câu hỏi của tôi là… Anh vẫn cho rằng phụ nữ có nhiều khả năng phạm
tội hơn đàn ông sao, nhưng tại sao trong cuộc sống thực tế phần lớn kẻ phạm tội
đều là đàn ông?
Trong hội trường lập tức tuôn ra những tiếng nói chuyện nhỏ, người tham dự
bắt đầu tốp năm tốp ba cùng nhau thảo luận về câu hỏi.
Hạng Phong tiến đến phía trước microphone, anh mỉm cười nháy mắt với cô,
nói: “Vấn đề này giống như đang hỏi người đàn ông tại sao thích nhìn người đẹp
trên bãi biển.”
Nói xong, anh dừng một chút, ở dưới sân khấu liền phát ra một tràng cười
thân thiện, sau đó lại yên lặng, tất cả mọi người đều muốn nghe câu trả lời của
nhà văn nổi tiếng.
“Đàn ông rất thích quan sát phụ nữ, tôi cũng không ngoại lệ, cho nên mỗi
khi tôi phác hoạ một hình tượng nhân vật nào đó ở trong đầu, tỷ lệ xuất hiện
của phụ nữ là 50%, bởi vậy sẽ gặp phải loại tình huống theo như lời của cô,”
anh nhìn cô, chậm rãi nói, “Nhưng tôi không có bất kỳ thành kiến hay kỳ thị
nào. Trong cuộc sống thực tế, tôi nghĩ, tôi thiên về đàn ông dễ dàng xung động
phạm tội hơn, trong khi phụ nữ rất có kế hoạch.”
Kiến Phi ngạo mạn bĩu môi, ngay cả một nụ cười khách sáo cũng chẳng muốn
cho anh, cô liền ngồi xuống. Cô thật sự không phải muốn hỏi ra vấn đề khiến anh
xấu mặt, bởi vì dựa vào kinh nghiệm lâu nay của cô, anh hiếm khi - hoặc là gần
như không có - điểm quá xấu, cô chỉ muốn làm trái ngược lời anh, thế thôi.
Vốn tưởng rằng vấn đề này sẽ chấm dứt như vậy, không ngờ Hạng Phong bổ sung
một câu: “Hôm này có lẽ không có nhiều thời gian để thảo luận, song nếu Lương
tiểu thư còn có vấn đề khác, tôi rất vui lòng cùng cô tiếp tục thảo luận trong
tiết mục radio vào mỗi chiều thứ ba.”
Mọi người lại nhìn chăm chú về phía cô một lần nữa, lúc này họ đều mang
theo vẻ mặt tỉnh ngộ, giống như đang nói: à, hoá ra cô ấy chính là Lương Kiến Phi
kia nha…
Mặc dù lửa giận trong lòng bắt đầu cuồn cuộn, nhưng trên mặt của cô vẫn
bình thản ung dung, cô cố gắng làm cho chính mình trông giống như không quan
tâm đến.
“Anh ta thật sự rất đẹp trai!” Thang Dĩnh đến gần nói bên tai cô.
Kiến Phi mỉm cười, cô tỉnh bơ đạp vào gót giầy màu bạc kia của Thang Dĩnh
một cách hung hăng, sau đó cô nghe được tiếng gầm nhẹ kêu lên đau đớn, Kiến Phi
cảm thấy thoả mãn mà tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Hội thảo kết thúc, cô liền đeo ba lô trên lưng rồi xoay người ra khỏi hội trường,
Thang Dĩnh giống như những fan nhiệt tình mà vọt lên sân khấu tìm Hạng Phong ký
tên. Bên ngoài mưa vẫn rơi, cô đứng ở cửa khách sạn, nhìn thấy chiếc xe SUV màu
xanh đậm của mình ở ngoài mấy chục mét, rồi lại nhìn ống quần của mình, cô
nghiến răng giận dữ gầm gừ.
Đây là một vai diễn khác của cô và anh - thỉnh thoảng cô cảm thấy trên thực
tế vai diễn cơ bản nhất của bọn họ - một đôi nam nữ thích đối lập với nhau. Cô
từng thử thuyết phục bản thân lấy tâm tư ôn hoà để nhận thức thấu đáo người đàn
ông ngang ngạnh này, nhưng mà rất khó.
Khi về đến nhà, Kiến Phi ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã năm giờ
rưỡi, đầu tiên cô gọi điện thoại đặt thức ăn bên ngoài, rồi thay chiếc quần tây
ngâm vào trong bồn, vết bùn trên mặt quần nhanh chóng mất hẳn giống như chưa
từng xuất hiện.
Cô tự mình pha một tách trà bưởi, ngồi trước bàn bắt đầu lên mạng.
【 cơ thể con
người thật sự có một công tắc sao, gặp gỡ những người khác nhau có thể sẵn sàng
thay đổi tâm tình của mình. Tôi nghĩ tôi không làm được, tôi chỉ có thể toàn
tâm toàn ý đóng một vai diễn, thành công cũng được, thất bại cũng được, tất cả
đều thuộc về nhân vật của tôi.
Những người có công tắc có thể sống tự do hơn không? Hay là càng mệt mỏi?
Không biết.
Tôi chỉ biết, tôi đang toàn tâm toàn ý đóng vai một người phụ nữ kiên
cường, cô ấy đã 30 tuổi, từng yêu một người, đã ly hôn một lần, cô ấy gánh vác
hy vọng được gia đình gởi gắm, cũng chịu đựng những loại áp lực lớn; cô ấy rất
cởi mở, thậm chí càng cởi mở hơn so với trước khi ly hôn, cô ấy làm việc chăm
chỉ, có đủ khả năng nhìn thấy cuộc sống phức tạp, cô ấy luôn phải gặp mặt với
nhiều loại đàn ông, hiểu biết lẫn nhau có lệ (chỉ là hiểu biết, không phải nhận
thức thấu đáo), cô ấy còn phải chịu đựng ánh mắt thất vọng hoặc kinh ngạc của
những người đàn ông này khi họ biết cô ấy đã từng ly hôn, cô ấy phải làm bộ như
“chẳng có gì ghê gớm”, tiếp tục mỉm cười, nếu những người đàn ông nửa đường bỏ
cuộc như vậy, cô ấy vẫn có thể an ủi bản thân, nói rằng bọn họ nông cạn mà
thôi…
Nhưng thật ra, tôi cũng không muốn diễn vai này - tuyệt đối không! Nếu có
thể, tôi chỉ muốn cho bản thân mình một chút thời gian, nằm trên sô pha đọc một
quyển sách.
Thật sự chỉ thế thôi.
Alpha】
Trên màn hình trang web có một ký hiệu phong thư nhấp nháy, nói rằng có một
tin nhắn đến trang web của cô. Kiến Phi đăng bài nhật ký, sau đó mở tin nhắn
kia, là bạn thân của cô Lâm Bảo Thục gửi đến, chỉ một câu ngắn ngủn:
“Này, cậu biết chưa, Trì Thiếu Vũ đã trở lại.”