Mình thử yêu nhé, Cleo? - Chương 34 + 35
Chương 34
“Đồ ăn của anh đây. Ăn ngon nhé!” Fia đặt cái đĩa lên bàn
trước mặt Ash và anh thấy mùi nước hoa thoang thoảng nhưng rất thơm. “Và đừng
quên nhé, cái này tôi mời.”
Đó là một đĩa mì Ý bò băm. Thông thường thì với một câu nói
như vậy anh sẽ phải đáp lại bằng lời bông đùa, nhưng sự có mặt của Fia khiến
anh cứng lưỡi và bối rối mãi. Lần này không phải là để thay đổi không khí. Còn
chưa nói đến là đĩa mì Ý miễn phí này thực ra đã tốn của anh một trăm hai mươi
bảng.
Đó là bữa trưa thứ Tư. Tối trước Fia và cậu bạn Aaron vô
cùng xứng đáng chuyên-làm-việc-thiện đã đến nhà hát Colston Hall với hai
tấm vé anh mua, và cho tới giờ cô đã nói tới bảy mươi ba lần rằng
đó là buổi hòa nhạc hay nhất cô từng đi nghe.
OK, có thể không phải là bảy mươi ba lần. Nhưng rõ ràng là
cô nhắc đi nhắc lại quá nhiều lần.
“Anh biết không, ông ta thật là… tuyệt diệu.”
Fia lắc đầu, mê mải ngưỡng mộ tài năng, vẻ đẹp trai và sự hiện diện đầy quyến
rũ trên sân khấu của Richard Mills.
Ash không biết nếu những lời đó được thốt ra về mình thì anh
sẽ phản ứng thế nào.
“Ngay đến tay tôi cũng thấy đau.” Cô chìa tay ra cho anh
thấy hai lòng bàn tay. “Cả hai đều rát vì vỗ nhiều quá.”
Anh gượng cười, cố gắng không nghĩ đến việc đôi tay ấm áp đó
rờ rẫm khắp người mình… không, không, giờ anh lại tự hành hạ bản thân rồi,
không được nghĩ như thế nữa, có thể cô sẽ nhảy phắt dậy vì kinh tởm và chạy xa
hàng cây số.
“Còn Aaron thì vẫn đang trên tầng mây thứ chín. Hôm nay cậu
ấy gọi điện cho tôi đến ba lần rồi!”
“Tốt. Thế thì… tốt.” Ash cuộn mì Ý bằng dĩa, đưa lên miệng,
và vươn người ra nhưng chỉ cắn được một sợi mì giữa hai hàm răng trong khi phần
còn lại tuột khỏi dĩa rơi lại xuống đĩa. “Chết tiệt.” Anh tóm vội tờ
khăn giấy lau vệt da cam vừa dính vào mặt trước áo.
“Anh bị bắn cả trên cằm nữa,” Fia nói giúp.
“Ừ, cảm ơn.”
Cô chỉ. “Và cả
trên tai nữa.”
“Chà.” Đống mì Ý
bất trị chết tiệt.
“Ừm, tôi nên quay
lại làm việc thì hơn.” Fia quay bước nhún nhảy đi vào bếp, hát một đoạn trong
bài nhạc Richard Mills đã hát đêm qua.
Ash thở hắt ra
đoạn bỏ cái khăn lấm nước xốt xuống. Đây đã là tận cùng thế giới chưa? Có phải
anh đã chạm đáy rồi?
Bởi vì nếu đúng
là như vậy, thì có lẽ đã đến lúc anh nhấc máy gọi cho hội những người kém cỏi
vô danh rồi.
Xin chào, tôi tên
là Ash Parry-Jones và khi làm việc tôi hài hước, thông minh và nói năng trôi
chảy như không… Tôi có hàng ngàn hàng vạn fan vặn đài để nghe chương trình của
tôi mỗi sáng bởi vì họ biết tôi sẽ giúp họ giải khuây và mang lại cho họ một
ngày vui vẻ.
Còn bên ngoài
công việc, tôi là một thằng đại đần.
Cái khó khi dọn
dẹp một chút dưới nhà rồi lôi ba túi lớn đựng các món hầm bà lằng lên gác xép
là cuối cùng chúng ta sẽ chẳng vứt gì đi cả mà chỉ trèo thẳng xuống. Trong lúc
ở trên gác xép, chúng ta luôn phát hiện ra thứ ẩn khuất đâu đó bị bỏ quên bao
nhiêu năm trời.
Cleo ngồi khoanh
chân dựa lưng vào đống chăn, cô đã ở trên gác xép hai tiếng rồi. Cô vừa lục
tung cái va li cũ đựng quần áo yêu thích của bố cô. Mất mẹ lúc mười một tuổi
thật là khủng khiếp, nhưng cô biết mình đã rất may mắn khi còn một người cha
dịu dàng đầy tình thương, đảm nhận vai trò của cả cha lẫn mẹ và cùng với Abbie
hoàn thành xuất sắc một nhiệm vụ là nuôi cô khôn lớn. Một ngày nào đó cô sẽ
thấy cần phải đóng góp mấy cái áo len sờn cũ và sơ mi kẻ bạc màu cho mấy cửa
hàng từ thiện, nhưng chưa phải lúc này.
Rồi cô mở một
thùng các tông đựng toàn những quyển sách cô yêu thích khi còn bé ra xem; OK,
mấy cửa hàng từ thiện không thể sờ tay vào các quyển sách này được bởi vì một
ngày nào đó cô định sẽ đọc cho con cô nghe, cho dù chúng có thích nghe hay
không.
Rồi một cái thùng
khác đựng toàn miếng ghép hình đáng ra cô nên vứt đi; trời đất, bọn trẻ con thế
kỷ hai mươi mốt thà chết chứ không chịu chơi cái trò ghép hình này.
Cô cũng lục qua
mớ nữ trang dạ hội của mẹ cô, một hộp giày chất đầy bưu thiếp cũ, một thùng
sách vở và học bạ nguệch ngoạc hình vẽ graffiti. Kỷ niệm tràn về khi đọc lại
những thứ đó – không phải kỷ niệm nào cũng hay. Thầy Elliot đã viết, “Nếu Cleo
tập trung hơn trong giờ Lịch sử chứ không phải là ban nhạc Boyzone thì em đã có
thể học khá hơn.” Cô Barlow viết, “Trên sân tennis, Cleo rất nhiệt tình.” Đó là
cách nói tránh để chỉ ra rằng cô không thể đánh bóng qua lưới, nhưng không ngại
đi nhặt bóng. Rồi thầy Haines, thầy toán đã mô tả cô là, “Dễ mất tập trung
trong giờ học, thường do tự trò gây ra.”
Đúng là mỉa mai.
Đâu phải lỗi tại cô khi cô không thể hiểu nổi cái phương trình bậc hai đó.
Dù sao thì,
thuyết nhân quả cuối cùng cũng có tác dụng. Hai năm sau, thầy Haines bị cảnh
sát dừng xe phạt do lái xe thiếu cẩn thận và tập trung trong lúc trên người chỉ
có áo ngực xa tanh, tất dài, và nịt bít tất viền đăng ten.
Ui, chân cô tê
dại. Cleo thay đổi cách ngồi, gập người ra đằng trước, và với một tập ảnh trong
cái rương trước mặt cô.
Đây là thứ khiến
cô ở lại trên này cả tiếng đồng hồ vừa rồi. Bố cô không bao giờ đi đâu mà không
mang theo máy ảnh. Bố đã chụp không biết bao nhiêu ảnh hồi cô còn bé, và lúc đó
cô thường ước là ông đã không làm vậy. Khi đó, cô cảm thấy xấu hổ và ngại ngùng
chết đi được.
Nhưng gần hai
thập kỷ sau đó, yếu tố xấu hổ đã mờ nhạt và cô mừng vì bố đã làm như vậy. Cuộc
sống trong làng được mô tả đến từng chi tiết nhỏ và thật tuyệt khi thấy dáng vẻ
của mọi người bao nhiêu năm trước đây. Trong lúc soạn ảnh, cô bắt gặp một tấm
của chính mình với mớ tóc mái cắt cao đại ngố đang khoe bộ áo liền quần màu
vàng chanh trong vườn. Còn đây là cả xấp ảnh chụp ngày hội mùa hè trong làng…
đây là Welsh Mac khi cậu ta vẫn còn tóc… và Glynis làm trong cửa hàng, mặc
chiếc quần tây trắng bằng vải sợi nhân tạo và đi giày cao gót bị ngập trong cỏ
lúc phục vụ quầy trò chơi ném vòng. Lật tiếp, cô thấy một tấm ảnh của Abbie và
Tom lúc trẻ và đang yêu, tấm khác có chồng của Glynis là Huw trông có vẻ nóng
và hơi liêng biêng bên ngoài lều bia. Và – ha! – phía sau là Johnny mặc quần
jean và cái áo phông kẻ sọc lôi thôi đang chơi đùa với một vài người bạn trước
quầy trò chơi ném dừa. Tấm tiếp theo là hình của cô – ôi trời đất – mặc cái váy
hula tự chế với hoa giấy cài tóc trong buổi lễ hóa trang. Rồi một tấm khác có
Johnny nằm dài trên cỏ cho chú chó Jack Russell sủa ăng ẳng của cha xứ ăn bim
bim. Rồi một tấm ảnh Huw nằm ườn ra trên ghế ngủ say như chết, không hề biết là
mấy đứa cháu gái đằng sau đang vui vẻ rắc hoa cúc và những mẩu cỏ lên đầu chú
của chúng.
Cô vừa xem ảnh
vừa cười. Tấm tiếp theo là hình của Wayne Carter, cậu ta luôn là đứa bất trị
trong làng, đang gầm ghè trước ống kính và khua một lon bia nhẹ. Tóc cậu ta
nhuộm đen và vuốt gel lỉa chỉa trông rất hung hăng, cậu ta mặc áo phông in hình
ban nhạc Sex Pistol được xé tài tình để lộ ra cái khuyên cài trên đầu ti, hồi
đó cái khuyên này từng làm cho cả làng sốc quay lơ. Bây giờ cậu ta đã là kế
toán chính thức rồi.
Di động của cô
kêu ầm ĩ, cô nhấc máy.
“Chào cậu, là tớ
đây.” Nhịp tim cô nhanh hơn; không thể nhầm cái giọng lè nhè chớt nhả của
Johnny được.
“Đúng là trùng
hợp. Tớ đang xem mấy tấm hình của cậu!” Cleo nhanh chóng nói thêm, “Không phải
theo kiểu lén lút đâu.”
“Trông tớ thế
nào?”
“Giờ kiểu tóc của
cậu đẹp hơn.”
“Thế trông cậu
thế nào?”
“Tuyệt đẹp, dĩ
nhiên rồi.”
Hắn cười. “Nghe
này, có nhớ là cậu nói cậu thích phòng ăn mới của tớ không?”
“Ừ… có.” Khi hắn
đưa cô đi xem quanh nhà tuần trước, cô đã rất thích màu sơn tường hắn chọn, một
màu vàng ấm áp mịn mượt.
“Tớ vừa dọn dẹp
đống đồ trong gara thì tìm thấy một thùng mười lít màu sơn đó. Tớ biết mình đặt
hàng thừa mà, nhưng tớ không biết là thừa nhiều thế. Mà cậu nói là định sơn lại
phòng khách, nên tớ không biết cậu có muốn lấy thùng sơn này không.”
“Tuyệt quá, cám
ơn cậu!” Mười lít sơn chất lượng tốt, miễn phí ư? Tốt quá.
“Nếu cậu đang ở
nhà thì tớ mang qua cho.”
“Tớ đang ở trên
gác xép. Lên đây thì dễ chứ xuống thì khó,” Cleo nói, “nên cậu ráng chờ tớ năm
phút. Nhưng cửa chỉ cài then thôi.”
Johnny không chần
chừ. “Nếu thế thì cậu cứ ở nguyên trên ấy. Tớ sang bây giờ đây.”
Chương 35
Ba phút sau Cleo
nghe tiếng cửa ngoài mở ra rồi đóng lại, rồi tiếng chân trên cầu thang. Nhìn hé
qua mé cửa gác xép, cô nói, “Thế thùng sơn đâu?”
“Tớ để dưới hành
lang. Cậu làm gì trên đó thế?”
“Xem lại mấy món
đồ cũ ấy mà.” Cleo làm rơi tấm ảnh và nhìn nó xoay tròn đáp xuống phía hắn như
chiếc lá. Johnny tóm lấy tấm ảnh nhìn vào chính mình đứng trước gian hàng trò
chơi ném dừa, đoạn lắc đầu.
“Lúc đó tớ mười
bốn tuổi. Trời, nhìn cái kiểu của tớ này.” Hắn vừa toét miệng cười vừa trèo lên
cái ghế bên dưới cửa dẫn lên gác xép, rồi thành thạo – phải nói là rất ấn tượng
– bò vào trong gác xép nhìn quanh. “Cậu có nhiều thứ để xem nhỉ.”
“Tớ ở trên này
lâu lắm rồi.”
“Tớ có thể đoán
tại sao. Trên này hay thật. Ấm cúng.”
“Tớ nghĩ tớ có
vấn đề với việc vứt bỏ đồ. Tớ không thể tự tay vứt thứ gì cả.” Cúi đầu xuống
tránh thanh xà nghiêng và ánh đèn bốn mươi watt, Cleo quay lại chỗ cô ngồi lúc
trước. Cô đập đập vào cái chăn cuộn lại cạnh mình. “Đến đây mà xem ảnh này. Tớ
chả dám mang chúng xuống nhà; chúng sẽ chẳng bao giờ quay trở lại trên này
được.”
“Ôi trời đất,
không thể tin nổi. Welsh Mac có tóc này!”
Cleo thấy vui khi biết hắn cũng buồn cười y như cô. Ba mươi
phút tiếp theo trôi qua thật nhanh. Cô và Johnny lúc nhỏ có lẽ không phải bạn
bè nhưng hai người cùng biết những người này. Hắn kêu lên vui vẻ khi nhận ra
các địa điểm và sự kiện trong quá khứ tuy chung mà riêng của hai người. Có ảnh
một số lễ Giáng sinh, các bữa tiệc đêm pháo hoa, ngày hội thể thao trường, cuộc
đua ngựa Badminton…
“Dì Jean của cậu
này.” Johnny ngồi cạnh cô nhặt tấm hình rơi ra khỏi túi, trông có vẻ cũ hơn
những tấm họ đang xem. Trong ảnh là dì Jean còn trẻ, khoảng hai lăm tuổi và vẫn
còn khỏe mạnh tràn đầy sức sống, mặc chiếc váy xanh hồng với hoa cài trên mái
tóc dài. Dì ngồi trên cổng, ôm chú chó lai tai rủ nhỏ xíu và cười với máy chụp
hình. Cleo cảm thấy bụng mình quặn lại khi nhớ về người dì vui vẻ cô đã mất.
“Nhìn dì ấy này,”
Johnny ngạc nhiên. “Đẹp quá nhỉ? Hồi xuân sắc ấy.”
Cleo gật đầu.
“Đôi mắt đó.” Hắn
giơ tấm ảnh ra cách một sải tay, rồi quay lại nhìn cô. “Dì ấy trông rất giống
cậu.”
“Tớ biết.”
“Nào, đừng thế
mà, đừng khóc.” Tay Johnny nắm tay cô. “Có chuyện gì thế?”
Tất cả ký ức bị xáo trộn như đống bùn trong xô. Cleo nhớ lại
buổi chiều kinh khủng khi dì Jean, say bí tỉ và hầu như không còn đứng vững
nữa, nói, “Bé con ơi, nhìn hai chúng ta này, có giống nhau không chứ, hả? Dì và
cháu ấy?” Dì vung tay choàng quanh Cleo trước khi cô kịp tránh, đặt một cái hôn
ướt át lên mặt cô. “Rồi khi nào lớn cháu sẽ giống y hệt dì!”
Điều đó, với một đứa trẻ mười hai tuổi, chẳng phải ý hay ho
gì. Và thật ngu ngốc là Cleo không thể xóa được ý nghĩ đó khỏi đầu. Có lẽ thật
nực cười, nhưng hàng năm trời sau đó, cô đã bị ám ảnh với nỗi sợ hãi rằng một
ngày nào đó cô sẽ biến thành dì Jean.
“Thôi nào.” Johnny lấy ngón cái lau nước mắt trên má cô.
“Đừng khóc. Tớ xin lỗi.”
“Không sao đâu, tớ không sao.” Chắc do hoóc môn thôi. Cleo
thở ra, bình tĩnh lại. Chắc hắn nghĩ mình quá ủy mị.
“Tớ nghĩ lớn lên cùng với người dì như dì Jean hẳn là khó
khăn.” Hắn vừa nói vừa vỗ lưng cô xoa dịu. Hôm nay hắn không dùng nước sau cạo
râu nhưng cái mùi sạch sẽ và tự nhiên của hắn, nếu đúng là như vậy, thậm chí
còn thôi miên hơn. “Cậu không nên xấu hổ về dì ấy, cậu biết không?”
Cleo gật đầu. “Nhưng dì ấy đúng là đáng xấu hổ. Không ai
biết được dì ấy sẽ làm gì tiếp theo.” Vai cô bắt đầu thả lỏng khi hắn xoa tay
nhẹ nhàng thành vòng tròn sau lưng cô. “Tớ thấy xấu hổ vì bị xấu hổ. Cậu có
hiểu không? Dì làm cho mọi người phải xấu hổ và tớ đã ước giá như dì biến mất.”
Và dì ấy làm mình sợ chết khiếp, bởi nếu chuyện đó có thể
xảy ra với dì Jean, thì ai mà dám chắc là nó không xảy ra với mình?
“Không ai trách cậu khi cậu cảm thấy như vậy.” Giọng Johnny
an ủi; vẫn thật lạ khi hắn tốt với cô thế này.
“Không sao.” Với một tập ảnh khác, Cleo nói, “Cuối cùng tớ
cũng đạt được mong muốn. Dì ấy đã biến mất vĩnh viễn.”
Hắn gật đầu. Không cần phải nói thêm gì. Gan của dì Jean đã
anh hùng tồn tại thêm được vài năm sau đó. Dì lảo đảo lâm từ cơn khủng hoảng
tinh thần sang khủng hoảng vì nghiện rượu và rối loạn rồi cuối cùng mắc bệnh xơ
gan. Khi mất dì chỉ mới bốn mươi tuổi, còn Cleo lúc đó mười tám.
“Này, thế này mới đúng là có phong cách,” Johnny nói, thay
đổi chủ đề.
Cleo nhìn bức ảnh của chính cô vào sinh nhật thứ mười ba,
đang tự hào cắt chiếc bánh hình ngôi sao đính sô cô la Smartie và hẳn là rất
vui mừng vì đã chọn mặc áo tay bồng màu tím với gi lê kẻ ca rô màu xanh lục và
tím.
“Tớ không dám nghĩ đến cái cậu mặc bên dưới.” Trong ảnh,
Cleo đứng đằng sau bàn, nhưng cô nhớ rất rõ chiếc quần cốt tông màu nâu cam mua
ở C&A. Hừm, hắn không cần biết điều đó.
“Ha!” Johnny bật cười khi cái quần của nợ đó hiện ra ngay
trong tấm ảnh tiếp theo.
“Được đấy, có vẻ như không phải lúc nào cậu cũng ăn mặc đẹp
nhỉ.” Để trả đũa, cô lục trong đống ảnh trước đó cho tới khi tìm ra tấm ảnh hắn
dẫn đầu đoàn diễu hành hóa trang trong lễ hội mùa hè. Khoảng mười, mười một
tuổi, lúc đó hắn mặc quần tất nâu sẫm, áo len cổ lọ màu nâu, đội mũ trang trí
đầy cành cây và cả một vạt cỏ xanh.
Cleo chỉ vào tấm ảnh nói, “Quần tất này.”
“Lúc đó tớ đang giả làm cây.”
“Với xu hướng thích mặc đồ phụ nữ.”
“Đến bây giờ tớ vẫn kiểm soát được chuyện đó.”
“Trông cậu thật nực cười.”
“Nhưng tớ đoạt giải ba. Tớ được tặng thẻ mua sách.” Dừng
lại. “Rồi tớ còn được giữ cả cái quần tất nữa.”
Cô gầm gừ khi nhìn tấm ảnh tiếp theo cô đang ăn kẹo, có
miếng kẹo hồng dính quanh miệng và mấy mẩu nữa dính lên tóc trông duyên chết đi
được. “Trông bộ dạng của tớ này.”
“À, nhưng cậu càng lớn càng đỡ mà.” Johnny cười cười. “Thực
ra thì cậu đẹp lên rất nhiều.”
“Im nào.” Cleo lúng túng; không hiểu sao tay hắn vẫn để trên
lưng cô.
“Cậu không giỏi tiếp nhận lời khen lắm nhỉ. Nhưng tớ nói
thật đấy.”
Và cho tới giờ cô vẫn bình tĩnh. Hy vọng hắn không biết tim
cô đang đập nhanh thế nào. Cô nói vẻ thản nhiên, “Cũng còn tùy xem lời khen đó
từ ai.”
“Cậu rất đẹp. Đó là sự thật. Tin tớ đi.” Đôi mắt xanh của
hắn lấp lánh vẻ thích thú. “Tớ là nghệ sĩ mà.”
Ha, giống nghệ sĩ ranh mãnh thì đúng hơn. Nhưng ngay cả khi
cô nghĩ như vậy, cơ thể cô vẫn đáp lại giọng nói, sự gần gũi, và bàn tay ấm áp
của hắn đặt sau lưng cô. Và cô không xích ra.
Cô không nhúc nhích tẹo nào.
“Nghe tớ này,” giọng Johnny nhẹ nhàng. “Tớ nói thật đấy. Tớ
nghĩ là cậu không biết mình hấp dẫn đến thế nào đâu.”
Chưa bao giờ trong đời cô lại á khẩu thế này.
“Thật đấy.” Hắn gật đầu. “Mà tớ cũng mới nhận ra thôi, nhưng
tớ nghĩ tớ còn biết tại sao nữa cơ.”
“Tại sao?” Giọng cô khàn khàn thì thầm.
“OK, để tớ thử hỏi cậu nhé. Khi soi gương cậu nhìn thấy gì?”
Nhún vai nhè nhẹ.
“Tớ.”
“Tớ không nghĩ
thế. Tớ nghĩ cậu nhìn thấy dì Jean.”
Cô cảm thấy như
bị thoi vào bụng. Mắt Cleo nóng bừng. Hắn đã bắt thóp được cô. Cô đã chôn sâu
những cảm xúc đó trong lòng từ lâu, và không ai khác có thể đoán được. Nhưng
chỉ từ phản ứng của cô trước đó, Johnny đã tinh ý nhận ra. Hắn biết rằng mỗi
khi cô soi gương, cô ước cháy lòng là mình không có lông mày của dì Jean, hay
cái cằm của dì Jean, hay đốm tàn nhang của dì Jean…
Thứ duy nhất cô
có mà dì Jean không có là đốm tàn nhang bên dưới mắt giống chú hề Pierrot.
Và khả năng –
thật may mắn – từ chối khi có người mời thêm một cốc nữa.
“Cậu không phải
lo đâu.” Johnny lắc đầu. “Cậu không giống dì ấy chút nào cả.”
Hắn nói đúng. Đã
đến lúc cô phải gạt bỏ nỗi lo sợ này. Cleo thả lỏng nói, “Tớ biết.”
Hắn dừng lại, rồi
nhíu mày nói thật chậm, “Cậu biết không, tớ có cảm giác khủng khiếp là… ôi
trời, hồi bé tớ có trêu cậu về dì của cậu không?”
Vậy ra hắn còn
nhớ. Sau bao nhiêu năm. Cleo cười nhẹ, “Chắc có đấy.”
“Ôi trời.”
“Chỉ là mấy trò
ngu ngốc hồi đi học thôi mà. Mọi người đều bị trêu chọc vì cái gì đó. Không cần
phải xoắn,” cô nói khô khan, “vì cậu không phải là người duy nhất.”
Johnny thở ra.
Trông hắn ngượng chín người. “Chả trách cậu ghét tớ. Tớ xin lỗi.”
Cô gật đầu. “Được
rồi,”
“Thật lòng xin
lỗi nhé.”
“OK.” Cleo cười.
“Không cần phải khom lưng uốn gối đâu.”
“Tớ thấy cần phải
như vậy.”
“Được rồi. Tiếp
tục đi.”
“Tớ xin lỗi. Tớ
là một thằng ngu toàn tập. Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi.”
“Đủ rồi. Cậu dừng
lại đi.” Có phải cô tưởng tượng hay hắn đang xích lại gần cô.
“Dừng lại cái gì
cơ?”
“Việc xin lỗi tớ
ấy.”
“Ồ được. Xin
lỗi.”
Giờ rõ ràng hắn
đang trêu cô. Mà nếu hắn vươn tới hôn cô lúc này, Cleo biết cô sẽ hôn lại. Lần
trước ở trong xe, chuyện này không xảy ra. Nhưng giờ hai người đang từ từ tiến
sang một giai đoạn mới. Từng xăng ti mét trên da cô râm ran vì adrenaline, cô
muốn chuyện này xảy ra và với một cô gái thì chỉ có thể chờ đợi đến một mức độ
nào đó thôi. Trên gác xép đầy mạng nhện, bụi bặm và tối tăm này, có vẻ như cuối
cùng hắn sắp làm chuyện ấy. Và cô sẽ không ngăn hắn nữa. OK, có lẽ đây không
phải là nơi lãng mạn nhất nhưng…
Đi-đi-đi
đa-đa-đa!
Cleo đông cứng
người. Đôi khi, chỉ đôi khi thôi, ta ước rằng người ta chưa bao giờ phát minh
ra điện thoại di động.
Johnny lầm bầm
bên tai cô, “Cậu đừng trả lời điện thoại.”
Nghe mới dụ dỗ
làm sao, nhưng hôm nay là ngày cô không thể làm thế được.
“Tớ phải nghe. Có
một lái xe sáng nay không được khỏe, nên tớ có thể bị gọi đến thay thế.” Cleo
nhăn nhó khi cô nhìn thấy tên Graham Cáu kỉnh trên màn hình điện thoại. Cô nhấn
nút trả lời, làm dấu tay hy vọng khi nói, “A lô, có chuyện gì không?”
“Don bị ngộ độc
thức ăn rồi, nặng lắm. Cậu ta không lái xe lên Edinburgh được. Mà khách hàng
bốn mươi phút nữa cần được đón rồi nên cô phải chuẩn bị đi thôi.” Giọng Graham
cộc cằn.
Tim cô chùng
xuống. Có tranh cãi hay cố thoái thác cũng vô ích. Cô có việc phải làm và thế
là chấm hết. “Được, không vấn đề gì.”
Johnny thì thầm
bên cạnh cô, “Công việc à?”
Cleo gật đầu.
“Tệ thật,” hắn
lẩm bẩm.
Đó đúng là câu
nói giảm nói tránh dở nhất năm. Cleo nói, “Khách hàng đang ở đâu?”
“Khách sạn
Marriot. Dù gì thì cũng đừng đến muộn nhé, hội này khó tính lắm đấy.”
Khách sạn Marriot
là khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, nghĩa là cô sẽ chỉ có khoảng năm
phút để tắm sạch lớp bụi trên người và mặc đồng phục. Lồm cồm đứng dậy mà vẫn
không dám quay lại nhìn tỏ vẻ tiếc nuối, Cleo liếc qua Johnny rồi nói vào điện
thoại, “Tôi bắt đầu đi đây.”