Sững sờ và run rẩy - Chương 02 - Phần 02
Chương 2 - Phần 2
Thế rồi Fubuki bắt gặp tôi đang làm tóc ảo:
- Có gì mà cô nhìn tôi ghê thế?
- Tôi đang nghĩ trong tiếng Nhật, hai từ
“tóc” và “Chúa trời” nói giống nhau.
- Từ “giấy” cũng thế, cô đừng quên đấy.
Quay lại đống giấy tờ của cô đi.
Đầu óc lơ mơ của tôi ngày càng thêm trầm
trọng. Mỗi lúc tôi càng chẳng biết phải nói gì hay không nói gì. Đang tìm tỉ
giá đồng Curon Thụy Điển ngày 20 tháng Hai năm 1990, thì miệng tôi tự dưng lại
hỏi:
- Hồi còn nhỏ, cô ước mơ về sau làm gì?
- Vô địch bắn cung.
- Xem ra cũng hợp với cô đấy!
Vì thấy cô ta không hỏi gì mình, tôi tuôn
ra một tràng:
- Còn tôi, hồi bé tôi mơ thành Thượng đế.
Vị Thượng đế của những người Thiên Chúa giáo, với một chữ T viết hoa rất to.
Khoảng năm tuổi, tôi hiểu ra là tham vọng của mình không thể thực hiện được.
Cho nên tôi bớt mơ mộng đi một chút và quyết định trở thành Chúa Jesus. Tôi
tưởng tượng ra mình được chết trên cây thánh giá trước toàn thể nhân loại. Lên
bảy tuổi, tôi nhận thức được rằng điều này sẽ không bao giờ xảy ra với tôi.
Khiêm tốn hơn, tôi quyết tâm trở thành kẻ tuẫn đạo. Tôi giữ nguyên sự lựa chọn
này trong nhiều năm. Rồi nó cũng lại không được.
- Sau đó thế nào?
- Thì cô biết rồi đấy: tôi đã trở thành kế
toán cho công ty Yumimoto. Và tôi nghĩ mình không thể xuống thấp hơn được nữa.
- Cô tin thế à? – Cô ta hỏi với nụ cười kỳ
quặc.
Đêm ngày 30, sắp sang ngày 31. Fubuki là
người cuối cùng ra khỏi văn phòng. Tôi tự hỏi sao cô ta không thải hồi tôi nhỉ:
chẳng lẽ cô ta không thấy tôi sẽ không bao giờ xử lý nổi dù chỉ một phần trăm
công việc hay sao?
Chương 2 - Phần 2
Tôi còn lại một mình. Đây là đêm thứ ba tôi
thức trắng liên tiếp trong gian phòng làm việc rộng lớn. Tôi bấm máy tính và
ghi lại những kết quả ngày càng tệ hại.
Chẳng thế mà một điều kỳ diệu đã xảy ra với
tôi: tâm trí tôi rời bỏ thân xác.
Tôi bỗng như được buông thả. Tôi đứng lên.
Tôi tự do. Chưa bao giờ tôi cảm thấy được tự do đến thế. Tôi bước ra tận cánh
cửa kính khổng lồ. Thành phố lấp lánh ánh đèn ở rất xa phía dưới kia. Tôi đang
ngự trị thế giới. Tôi là Thượng đế. Tôi ném thân mình qua cửa sổ để thoát ra.
Tôi tắt hết mấy bóng đèn neon. Ánh đèn
thành phố xa xa đủ để chiếu sáng gian phòng. Tôi ra nhà bếp lấy lon Coca và
uống một hơi. Lúc quay lại phòng kế toán, tôi cởi giày và quẳng phăng chúng đi.
Tôi nhảy lên một chiếc bàn làm việc, rồi chuyển hết từ bàn này sang bàn khác,
vừa nhảy vừa hét lên sung sướng.
Tôi cảm thấy người mình nhẹ tới mức quần áo
cũng thành nặng nề. Tôi liền cởi từng thứ một và để chúng rải rác chung quanh.
Khi không còn thứ gì trên người, tôi trồng cây chuối – điều mà tôi chưa bao giờ
làm nổi trong đời. Tôi di chuyển qua những chiếc bàn liền kề nhau bằng hai tay.
Sau đó, bằng một cú nhào lộn hoàn hảo, tôi bật người lên và rơi xuống ngồi vào
chỗ của cấp trên của tôi.
Này Fubuki, ta là
Thượng đế. Cho dù mi không tin ta, nhưng ta là Thượng đế. Mi ra lệnh ư, một
điều chẳng có gì ghê gớm. Còn ta, ta trị vì. Quyền lực chẳng khiến ta bận tâm. Trị
vì mới cao siêu hơn nhiều. Mi chẳng ý thức nổi tới vinh quang của ta đâu. Vinh
quang tuyệt vời lắm. Có các thiên thần thổi kèn trompette để tôn vinh ta. Chưa
bao giờ ta có vinh quang như đêm nay. Chính là nhờ có mi đấy. Giá như mi biết
được rằng mi đang làm việc vì vinh quang của ta!
Ponce Pilate(2)
cũng không hề biết ông ta hành động vì chiến thắng của Chúa. Đã có Chúa mang
vòng ô liu thì ta là Chúa máy vi tính. Trong bóng tối bao bọc quanh ta mọc lên
cánh rừng máy vi tính đại thụ.
(2) Tổng trấn xứ Judée của La Mã, người đã giao
Chúa Jesus cho các thẩm phán tôn giáo xét xử.
Ta đang nhìn
chiếc máy tính của mi đấy, Fubuki à. Nó to và thật tuyệt vời. Bóng tối làm cho
nó trông như một bức tượng ở đảo Pâques. Đã quá nửa đêm: hôm nay là thứ Sáu,
ngày thứ Sáu thánh của ta đây, ngày thần Vệ nữ trong tiếng Pháp, ngày vàng
trong tiếng Nhật, mà ta thì thật khó tìm ra một sự gắn kết giữa nỗi đau Do
Thái-Thiên Chúa, niềm vui La tinh và lòng tôn thờ Nhật Bản trong cái chất liệu
bền vững này.
Từ lúc tôi rời bỏ
cõi thế để bước vào cuộc đời tu sĩ, thời gian đã mất đi mọi hình hài của nó và
lột xác thành một chiếc máy tính nhỏ mà tôi bấm lên nó những con số đầy sai
sót. Tôi những tưởng đang là lễ Phục sinh. Từ trên ngọn tháp Babel, tôi nhìn ra
phía công viên Ueno và thấy những hàng cây phủ đầy tuyết: những cây anh đào
đang nở hoa – đúng rồi, đúng lễ Phục sinh rồi.
Lễ Noel làm tôi
chán ngấy bao nhiêu thì tôi lại thích thú với lễ Phục sinh bấy nhiêu. Thật
không tưởng tượng nổi Chúa trong hình hài em bé. Song một kẻ khốn khổ trở thành
Thượng đế lại là một chuyện khác. Tôi ôm lấy chiếc máy vi tính của Fubuki và
hôn lấy hôn để lên đó. Tôi cũng là một kẻ khốn khổ bị đóng đinh trên cây thánh
giá. Điều tôi thích nhất trong việc đóng đinh chính là đoạn kết. Cuối cùng tôi
không còn phải chịu đau đớn nữa. Họ đã đóng đinh cơ thể tôi bằng vô số những
con số tới mức không còn một chỗ nào cho phần thập phân nhỏ nhất. Họ sẽ chém
phăng đầu tôi bằng một nhát gươm và tôi không còn cảm thấy gì nữa.
Biết được khi nào
mình sắp chết quả là một điều vĩ đại. Người ta có thể tự tổ chức và biến cái
ngày cuối cùng của mình thành một tác phẩm nghệ thuật. Buổi sáng, đám đồ tể của
tôi sẽ đến và tôi sẽ nói với bọn chúng rằng: “Ta đã lỡ hẹn! Hãy giết ta đi. Hãy
thực hiện nguyện ước cuối cùng của ta: cầu cho Fubuki đem cái chết đến cho ta. Cầu
mong cho cô vặn cổ ta như vặt một cây hạt tiêu. Máu của ta sẽ chảy và sẽ thành
tiêu đen. Hãy cầm lấy và ăn đi, bởi vì nó là hạt tiêu của ta được rót ra cho
các người, cho vô số người, thứ hạt tiêu của sự liên minh vĩnh hằng mới.
Các ngươi sẽ hắt
hơi để tưởng nhớ đến ta.”
Đột nhiên, tôi
thấy lạnh. Tôi ôm ghì lấy chiếc máy vi tính song cũng không ấm hơn. Tôi mặc lại
quần áo. Nhưng vì răng vẫn va lập cập, tôi nằm dài ra sàn và đổ cả sọt rác phủ
lên người. Tôi ngất đi.
Người ta gào vào
mặt tôi. Tôi mở mắt và thấy bao nhiêu rác. Tôi nhắm mắt lại.
Tôi rơi vào vực
thẳm.
Tôi nghe thấy
giọng nói nhẹ nhàng của Fubuki:
- Tôi thừa hiểu
cô ta mà. Cô ta lấy rác phủ lên để chúng ta không dám lay cô ta dậy đấy mà. Cô
ta làm cho không ai đụng chạm được đến cô ta. Đấy là cách của cô ta mà. Cô ta
chẳng có chút sĩ diện nào. Khi tôi bảo cô ta là ngốc thì cô ta trả lời là còn
trầm trọng hơn thế, rằng cô ta là một kẻ bị bệnh tâm thần. Lúc nào cô ta cũng phải
hạ mình. Cô ta tưởng rằng điều đó khiến cho cô ta được an toàn. Cô ta nhầm rồi.
Tôi muốn giải
thích rằng tôi làm vậy để cho khỏi rét nhưng không còn sức để nói. Tôi được
sưởi ấm dưới những thứ rác rưởi của Yumimoto. Tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Tôi thò đầu ra
khỏi đống rác. Qua lớp giấy lộn nhàu nát, vỏ hộp, tàn thuốc ẩm nước Coca, tôi
thấy đồng hồ đã chỉ mười giờ sáng.
Tôi đứng lên.
Không ai dám nhìn tôi, trừ mỗi Fubuki lạnh lùng nói:
- Lần sau, nếu cô
định giả trang làm kẻ bụi đời thì đừng có làm thế ở công ty. Có nhiều bến tàu
điện ngầm để làm việc đó.
Xấu hổ hết mức,
tôi cầm lấy chiếc ba lô và chạy vù vào nhà vệ sinh thay quần áo và gội đầu dưới
vòi nước. Khi tôi quay lại, một bà tạp vụ đã lau sạch những vết tích điên rồ
của tôi.
- Tôi muốn được
tự mình dọn dẹp. – Tôi ngượng ngùng nói.
- Phải. – Fubuki
nhận xét. – Ít ra thì đấy là việc có lẽ cô có khả năng làm.
- Tôi nghĩ cô
đang nói tới việc kiểm tra chứng từ. Cô nói phải đấy: nó vượt quá khả năng của
tôi. Tôi trịnh trọng báo cáo với cô: tôi xin thôi không làm việc này nữa.
- Cô đã mất bao
thời gian với nó rồi cơ mà. – Cô ta ranh mãnh nhận xét.
“Vậy ra là thế,”
tôi nghĩ. “Cô ta muốn phải tự tôi nói ra điều đó. Dĩ nhiên: như vậy sẽ nhục nhã
hơn nhiều.”
- Tối nay là hết
hạn. – Tôi nói tiếp.
- Đưa cho tôi cặp
chứng từ.
Trong vòng hai
mươi phút, cô ta làm xong hết.
Suốt ngày tôi vật
vờ như ma xó. Miệng tôi khô và lúng búng như người uống quá chén. Trên bàn của
tôi chất đầy mớ giấy tờ tính toán sai. Tôi vứt bỏ từng xấp một.
Nhìn Fubuki làm
việc bên máy vi tính của cô ta, tôi khó ngăn mình khỏi cười. Tôi như thấy lại
cảnh mình đêm qua, trần truồng, ngồi trên bàn phím, tay chân quắp lấy chiếc
máy. Còn lúc này, người phụ nữ trẻ lại đang đặt những ngón tay của mình lên
những phím bấm. Đây là lần đầu tiên tôi để ý tới tin học.
Vài giờ đồng hồ
ngủ lơ mơ dưới đống rác không đủ lôi tôi ra khỏi đám bột nhão mà những con số
khủng khiếp đã tạo ra trong đầu tôi. Tôi lội bì bõm, tôi tìm kiếm dưới đống hỗn
độn xác của những dấu mốc tinh thần. Mặc dầu vậy, tôi đã đang nhấm nháp giây
phút nghỉ ngơi kỳ diệu: lần đầu tiên từ suốt bao tuần lễ liên tiếp, tôi không
phải bấm lên chiếc máy tính.
Tôi trở về với
thế giới không có những con số. Vì có nạn mù chữ, nên chắc chắn phải có nạn mù
số thì mới có thể nói về bi kịch riêng của những người giống như tôi.
Tôi trở lại với
cuộc sống thường ngày. Nghe có vẻ lạ kỳ nhưng sau cái đêm tôi có hành động điên
rồ nọ, thì mọi thứ trở lại bình thường như chưa hề có gì nghiêm trọng xảy ra. Hẳn
là không có ai trông thấy tôi trần truồng di chuyển trên hai tay qua các dãy
bàn, hay ôm chặt một chiếc máy vi tính tội nghiệp. Nhưng rõ ràng người ta đã
nhìn thấy tôi nằm ngủ dưới đống rác. Ở các nước khác có thể người ta đã tống
khứ tôi ra khỏi cửa vì có hành vi như vậy.
Tuy nhiên, có
cách giải thích logic cho sự việc này: những chế độ độc tài lại làm nảy sinh, ở
những quốc gia áp dụng chế độ này, những trường hợp xử sự quái đản nhất. – Và,
cũng chính vì thế mà có một sự rộng lượng tương đối với những trò kỳ quặc đáng
kinh ngạc nhất của con người. Người ta không thể biết thế nào là một trò kỳ
quặc nếu chưa gặp phải một trò kỳ quặc kiểu Nhật. Tôi đã ngủ dưới đống rác chứ
gì? Còn nhiều trò kỳ quái khác. Nhật Bản là một nước hiểu rõ “suy sụp” nghĩa là
gì.
Tôi lại bắt đầu
tỏ ra mình cũng được việc. Khó có thể diễn tả nổi nỗi thích thú khi pha trà và
cà phê: những động tác dễ dàng này không gây khó khăn nào cho bộ não đáng
thương của tôi và giúp tôi lấy lại tinh thần.
Tôi lại bắt tay
đi chỉnh các tờ lịch một cách hết sức kín đáo. Tôi gắng sức làm ra vẻ bận rộn,
bởi tôi quá sợ lại bị người ta bắt dán mắt vào những con số.
Rồi một sự kiện
đã xảy ra thật tình cờ: tôi đã gặp Thượng đế. Lão phó chủ tịch đáng ghét, chắc
thấy mình chưa đủ phì nên mới gọi tôi mang tới cho lão một cốc bia. Tôi đem cốc
bia tới cho lão với vẻ lịch sự chán ngắt. Lúc tôi rời hang ổ của lão béo đi ra
thì cánh cửa văn phòng bên cạnh mở ra: tôi chạm trán với ông chủ tịch.
Chúng tôi sửng
sốt nhìn nhau, về phía tôi thì dễ hiểu thôi: vì cuối cùng tôi đã có cơ hội được
gặp Thượng đế của Yumimoto. Còn về phía ngài chủ tịch thì khó giải thích hơn:
chẳng lẽ ông ấy biết tôi tồn tại? Hình như đúng là như vậy vì ông ta thốt lên
với một chất giọng vô cùng đẹp và thanh lịch:
- Hẳn cô là
Amélie?
Ông cười và chìa
tay ra cho tôi. Tôi ngơ ngác đến nỗi không thốt nên lời. Ông Haneda khoảng
chừng năm mươi tuổi, người cao dong dỏng và khuôn mặt lộ vẻ thanh lịch đặc
biệt. Từ ông toát ra một vẻ tạo cho người ta cảm giác ông là một người rất tốt
bụng và hài hòa. Ánh mắt ông nhìn tôi tử tế tới mức tôi mất nốt chút bối rối còn
lại.
Ông quay đi. Tôi
còn lại một mình trong hành lang, không thể nhúc nhích. Vậy ra, ông là chủ tịch
của cái nơi tra tấn này, nơi mà mỗi ngày tôi phải chịu đựng những nỗi nhục nhã
phi lý, nơi mà ai cũng coi thường tôi. Chẳng nhẽ ông chủ của cái địa ngục trần
gian này lại là một con người tuyệt vời, một tâm hồn cao thượng đến vậy sao!
Thật chẳng hiểu
nổi. Một công ty nằm dưới sự điều hành của một con người lịch lãm nhường vậy lẽ
ra phải là một thiên đường trong trẻo, một không gian tươi vui và dịu dàng. Vậy
điều bí ẩn này là gì? Lẽ nào Thượng đế có thể ngự trị cả dưới các tầng Địa
ngục?
Tôi vẫn im sững
vì sửng sốt khi câu trả lời xuất hiện. Cánh cửa văn phòng của ông Omochi đồ sộ
mở ra và tôi nghe thấy giọng của kẻ đáng ghét hét toáng lên với tôi:
- Cô còn đừng ỳ
ra đấy làm gì thế hả? Không phải cô ăn lương để đi lang thang trong hành lang
đâu nhé!
Mọi sự đã rõ: ở
công ty Yumimoto, Thượng đế là ngài chủ tịch, còn lão phó chủ tịch là Quỷ dữ.
Còn Fubuki thì
chẳng phải Quỷ dữ cũng chẳng phải Thượng đế: đó là một người phụ nữ Nhật.
Không phải tất cả
phụ nữ Nhật đều đẹp. Song khi có ai trong số họ đã đẹp thì những người khác chỉ
còn biết phải giữ mình cho tốt.
Mọi sắc đẹp đều
có sức mạnh, song vẻ đẹp Nhật còn mạnh hơn nhiều. Trước nhất là bởi làn da
trắng như hoa huệ, đôi mắt êm ái, cánh mũi đặc trưng, viền môi như vẽ, nét mềm
mại chứa đựng những đường nét phức tạp này đủ sức làm lu mờ những khuôn mặt
xinh đẹp nhất.
Tiếp đến là bởi
những cách thức biểu lộ của khuôn mặt cách điệu hóa nó và biến nó thành một tác
phẩm nghệ thuật thật khó cảm nhận.
Sau cùng và đặc
biệt là bởi đó là một vẻ đẹp đã chống cự được với biết bao những ràng buộc về
tâm thể, với biết bao những gò ép, đè nén, cấm đoán phi lý, giáo lý, ép buộc,
hủy hoại, tàn ác, câm nín và nhục nhã. – Cho nên, một sắc đẹp nhường vậy hẳn
phải là một điều kỳ diệu của chủ nghĩa anh hùng.
Không phải phụ nữ
Nhật là nạn nhân, còn lâu mới có thể nói tới chuyện đó. Trong số phụ nữ trên
hành tinh, thì phụ nữ Nhật thực sự không phải là người kém may mắn nhất. Quyền
lực của họ cũng đáng kể đấy: tôi đã ở đúng chỗ để biết được điều đó.
Không: nếu phải
hâm mộ phụ nữ Nhật – Và cần phải như thế thì đó là bởi vì họ không tự vẫn. Người
ta đã ngấm ngầm chống lại ý định ấy của họ ngay từ thời thơ ấu non nớt nhất. Người
ta đã nhồi nhét vào đầu họ biết bao khuôn phép: “Nếu hai mươi lăm tuổi mà con
không lấy chồng thì thật đáng xấu hổ”, “Nếu con cười thì người ta không tôn
trọng con đâu”, “Nếu con biểu lộ tình cảm qua nét mặt thì thật tầm thường”,
“Nếu con để lộ dù chỉ một cái lông trên cơ thể thì con là kẻ bẩn thỉu”, “Nếu
một đứa con trai thơm lên má con trước mặt mọi người thì con là một con đĩ”,
“Nếu con ăn uống với vẻ thích thú thì con chẳng khác gì con lợn nái”, “Nếu con
thích ngủ thì con chẳng khác gì con bò cái”, v.v. Những lời răn dạy này sẽ chỉ
mang tính giai thoại nếu như chúng không bị ăn sâu vào đầu óc.
Bởi vì, cuối
cùng, hậu quả của những thứ giáo điều thô thiển này là người phụ nữ Nhật không
dám hy vọng vào bất cứ điều gì tốt đẹp. Đừng có mong vui thú, vì niềm thích thú
của bạn sẽ hủy diệt bạn. Đừng có mong yêu đương, vì điều đó không đáng đâu:
những người yêu bạn sẽ yêu bạn bởi mộng ảo tưởng về bạn, chứ không đời nào yêu
bạn vì những điều bạn thực có. Đừng hy vọng rằng cuộc đời mang lại cho bạn dù
bất kể điều gì, bởi vì mỗi năm trôi qua sẽ tước đi của bạn một điều gì đó. Đừng
hy vọng ngay cả tới một điều đơn giản như sự yên tĩnh, bởi vì bạn chẳng có lý
do gì để mà yên tĩnh.
Hãy mong ước được
làm việc. Vì bạn là nữ, nên sẽ có ít cơ may bạn được học hành nhiều, nhưng hãy
hy vọng được phục vụ công ty của bạn. Làm việc sẽ giúp bạn kiếm được tiền, dù
chẳng vui vẻ gì, nhưng ít ra nó giúp bạn có giá khi đi lấy chồng chẳng hạn –
bởi vì bạn cũng không ngốc tới mức đòi hỏi việc người ta muốn có bạn vì giá trị
thực chất của bạn.
Ngoài ra, bạn có
thể hy vọng sống thọ, tuy rằng điều này chẳng đem lại lợi lộc gì, và đừng có
làm điều gì đáng xấu hổ, vì đó mới là điều quan trọng nhất. Đến đây là kết thúc
danh sách những mong ước chính đáng của bạn.
Thích thú khi bạn
đi trong phố mọi người ngoảnh lại nhìn dáng người của bạn – họ sẽ chẳng làm vậy
đâu – mà bởi vì tròn trịa là điều đáng xấu hổ.
Bạn có bổn phận
phải xinh đẹp. Nếu bạn đạt được điều này thì vẻ đẹp của bạn cũng chẳng đáng đề
bạn thích thú. Những lời khen duy nhất mà bạn sẽ nhận được là lời khen của
người phương Tây, mà chúng ta đều biết những lời khen này chẳng đúng gu chút
nào. Nếu bạn nhìn ngắm vẻ duyên dáng riêng của mình trong gương thì hãy sợ hãi
chứ đừng thích thú, bởi vì vẻ đẹp của bạn sẽ chẳng mang lại cho bạn điều gì
ngoài nỗi sợ bạn sẽ mất nó. Nếu bạn là một cô gái đẹp, bạn không có gì ghê gớm;
nếu bạn không phải là cô gái đẹp, bạn sẽ chẳng là gì hết.
Bạn có bổn phận
phải lấy chồng, tốt nhất là trước hai mươi lăm tuổi, đó là hạn sử dụng của bạn.
Chồng bạn sẽ không mang lại cho bạn tình yêu đâu, trừ phi đó là một kẻ ngốc, và
hẳn là chẳng sung sướng gì khi được một kẻ ngốc yêu mình. Dù sao chăng nữa, cho
dù bạn yêu anh ta hay không thì bạn cũng chẳng mấy khi gặp được anh ta. Vào hai
giờ sáng, một người đàn ông mệt lử và thường là say khướt sẽ về với bạn rồi đổ
sập lên chiếc giường vợ chồng, và đến sáu giờ sáng anh ta sẽ rời chiếc giường
mà chẳng nói với bạn lấy một lời.
Bạn có bổn phận
phải sinh con, và bạn phải đối xử với chúng như với ông hoàng bà chúa cho tới
khi chúng được ba tuổi. Đến lúc đó, bạn sẽ lôi bật chúng ra khỏi thiên đường,
để đăng ký cho chúng vào quân ngũ. Việc này sẽ kéo dài từ ba tuổi tới mười tám
tuổi rồi từ hai mươi lăm tuổi cho đến chết. Bạn bắt buộc phải cho ra đời những
đứa con, và chúng sẽ ngày càng thấy bất hạnh, bởi ba năm đầu đời đã quá sung
sướng.
Bạn có thấy điều
đó là khủng khiếp không? Bạn không phải là người đầu tiên nghĩ thế. Những người
đồng cảnh với bạn đã nghĩ tới điều này từ năm 1960 cơ. Bạn thấy rõ là việc đó
cũng chẳng để làm gì. Nhiều người trong số họ đã nổi loạn và có thể bạn cũng sẽ
nổi loạn trong giai đoạn tự do duy nhất của cuộc đời bạn, tức là giữa năm mười
tám và hai lăm tuổi. Song, vào tuổi hai lăm, bạn sẽ chợt nhận ra rằng bạn chưa
có chồng và bạn sẽ xấu hổ. Bạn sẽ bỏ cách ăn mặc kỳ quặc để chọn những bộ đồ
đoan trang, xỏ đôi tất trắng và đi những đôi guốc lố bịch. Bạn sẽ từ bỏ mái tóc
thẳng mượt mà để thay vào đó là kiểu tóc uốn khó nhìn và bạn sẽ thở phào nếu có
ai đó – ông chồng hay ông chủ – muốn bạn.
Trong trường hợp
khó xảy ra là bạn sẽ có một cuộc hôn nhân vì tình yêu, thì bạn còn bất hạnh hơn
nữa, bởi vì bạn sẽ thấy chồng bạn phải chịu đau khổ. Tốt hơn hết là bạn đừng
yêu anh ta: điều đó sẽ cho phép bạn dửng dưng với việc anh ta thấy tuyệt vọng,
bởi anh ta vẫn còn có hy vọng. Ví dụ như người ta để cho anh ta nuôi hy vọng là
được một người phụ nữ yêu. Song anh ta sẽ nhanh chóng nhận ra là bạn không yêu
anh ta. Làm sao bạn có thể yêu một người khi tim mình khô cứng? Người ta đã áp
đặt cho bạn quá nhiều tính toán nên bạn không thể yêu. Nếu bạn yêu ai đó, thì
đó là bởi tại người ta đã giáo dục bạn không tốt. Những ngày trăng mật đầu
tiên, bạn sẽ vờ vĩnh đủ mọi thứ. Phải thừa nhận rằng không có một người phụ nữ
nào giả vờ giỏi hơn bạn.
Nghĩa vụ của bạn
là phải hy sinh vì người khác. Tuy nhiên, đừng tưởng rằng hy sinh của bạn sẽ
khiến những người được hưởng sự hy sinh ấy sung sướng. Điều đó sẽ chỉ làm cho
họ không xấu hổ vì bạn thôi. Bạn chẳng có một cơ may nào được sung sướng hay
làm cho người khác sung sướng.
Và nếu nhờ điều
kỳ diệu, số phận bạn thoát được một trong những điều quy định này, thì đặc biệt
chớ có suy ra là bạn đã chiến thắng: hãy nghĩ rằng bạn đã lầm. Vả lại, bạn cũng
sẽ nhanh chóng nhận ra điều đó thôi, bởi ảo tưởng về chiến thắng của bạn chỉ là
tạm thời. Và đừng có tỏ ra thích thú với khoảnh khắc đó: hãy để lỗi tính nhầm
này cho người phương Tây. Khoảnh khắc chẳng có ý nghĩa gì, và cuộc đời bạn
chẳng đáng là gì. Dưới mười nghìn năm thì chẳng có khoảng thời gian nào đáng
kể.
Nếu điều đó có
thể an ủi bạn, thì chẳng có ai coi bạn là kém thông minh hơn đàn ông. Bạn tỏa
sáng, điều này đập vào mắt tất cả mọi người, kể cả những người coi thường bạn
nhất. Tuy nhiên, phải suy ngẫm kỹ về chuyện này, bạn có thấy điều đó là niềm an
ủi lớn không? Chí ít, nếu người ta nghĩ bạn thấp kém, thì địa ngục của bạn là
điều giải thích được và bạn có thể ra khỏi đó bằng cách chỉ ra điều tuyệt vời
trong trí não của bạn, hợp với những định kiến logic. Nhưng nếu người ta biết
trình độ của bạn ngang bằng, thậm chí cao hơn, thì sự đau khổ của bạn là phi lý,
điều này có nghĩa là không còn đường nào để chối bỏ nó.
Có đấy, có một
con đường. Một con đường duy nhất nhưng bạn có toàn quyền lựa chọn, trừ phi bạn
ngu ngốc quy theo đạo Thiên Chúa: bạn có quyền tự vẫn. Ở Nhật Bản, chúng ta
biết rằng tự vẫn là một hành động danh dự lớn lao. Nhưng chớ tưởng rằng thế
giới bên kia là một trong những thiên đường vui sướng theo mô tả của những
người phương Tây dễ tính. Bên kia cũng chẳng có gì hay ho hơn. Để bù lại, hãy
nghĩ tới điều đáng nghĩ: thanh danh của bạn sau khi chết. Nếu bạn tự vẫn thì
bạn sẽ rất nổi danh và người thân của bạn sẽ tự hào. Bạn sẽ có một chỗ hảo hạng
trong hầm mộ gia đình: đó là ước vọng lớn nhất mà một con người có thể nuôi
dưỡng.
Chắc chắn, bạn có
thể không tự vẫn. Nhưng như vậy thì dù sớm hay muộn, bạn cũng sẽ không chịu
đựng nổi và bạn sẽ sa vào một thứ ô danh nào đó: bạn sẽ có tình nhân, hoặc sẽ
ăn uống vô độ, hoặc sẽ trở nên lười nhác – hãy đi tìm hiểu xem. Ta đã quan sát
và thấy rằng con người nói chung, và phụ nữ nói riêng, khó sống lâu mà không sa
ngã vào một trong những tật liên quan đến thú vui xác thịt. Nếu ta dè chừng với
thú vui này, thì không phải bởi chủ nghĩa Thanh giáo: ta đâu có bị ảnh hưởng
bởi nỗi ám ảnh kiểu Mỹ ấy.
Thực tế, tốt hơn
hết là nên tránh mọi trạng thái gây thích thú, vì nó sẽ làm đổ mồ hôi. Mà không
có gì xấu hổ hơn là việc ra mồ hôi. Nếu bạn nhồm nhoàm ăn bát mì nóng hổi, nếu
bạn phó mặc cho cơn dục tình, nếu mùa đông mà bạn gà gật bên lò sưởi, bạn sẽ ra
mồ hôi. Và tất thảy mọi người sẽ cho rằng bạn là kẻ dung tục.
Bạn chớ do dự
giữa hành động tự vẫn và việc ra mồ hôi. Đổ máu đáng ngưỡng mộ bao nhiêu thì đổ
mồ hôi lại hổ danh bấy nhiêu. Nếu bạn tự tìm đến cái chết, thì bạn sẽ chẳng bao
giờ bị ra mồ hôi nữa và nỗi sợ hãi của bạn sẽ mãi mãi đi vào cõi vĩnh hằng.