Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 3) - Chương 22 phần 2
Quay lại phòng thay đồ, Grace tin chắc rằng mình đã thua cho dù
chị có đạt được gì. Vấn đề là, đây là chương trình tập duy nhất của chị.
Chị cần nó cho dù thích hay không.
Trước đây chị thường đi dạo
hít thở không khí trong lành dọc theo bến cảng vào buổi trưa, nhất là
vào những ngày nắng. Bây giờ các bữa trưa của chị thường là ở trước máy
tính trong thư viện. Ở nhà cũng vậy. Có thể Will chưa lên mạng lúc chị
vào máy tính, nhưng gần như lúc nào anh cũng có một tin nhắn chờ chị.
Chị đã chờ đợi những tin nhắn của anh. Chị đã để rất nhiều thứ khác trôi
đi chỉ vì Will. Chị sợ rằng mối quan hệ trên mạng của họ sẽ trở thành
một thứ gì đó ám ảnh, nhưng rồi chị cũng nhận ra rằng nó không thể thay
đổi được tình cảm của chị với Will.
“Mình không biết tại sao mình
lại phải hành hạ bản thân như thế này”, Grace than thở và ngồi phịch
xuống ghế băng trong phòng thay đồ.
Olivia thậm chí vẫn thở đều,
nhưng Grace thì hổn hển. Tóc chị dính bết vào đầu và mặt chị nóng bừng
lên. Điều này không tốt chút nào nhưng cứ theo như trưởng nhóm cây sậy
nói thì điều cô đang làm rất có lợi cho tim mạch. Cứ cá xem.
“Cậu sắp được chọn là đấu thủ hạt giống đấy, cô bé Grace à?”.
Grace chớp mắt. “Thế cậu thì không chắc?”.
Olivia
để chân lên ghế vào tháo dây giầy. “Không phải mình. Nào, nói xem tại
sao cậu không chịu tiết lộ cho mình xem cậu làm gì vào ngày lễ Tình
yêu”.
Olivia ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Grace.
“Không có gì đặc biệt hết. Mình ở nhà”. Grace không có gì thú vị để kể với Olivia.
Olivia lấy khăn lau mặt. “Cậu không buồn vì cô đơn à?”.
“Không
hề”. Grace nhún vai. “Mình vẫn thích ở một mình”. Đúng, lúc đầu chị
cũng hơi buồn vì Will không có trên mạng, nhưng cuối cùng chị cũng nói
chuyện được với anh. Anh đã viết mail cho chị muộn hơn mọi ngày. Anh
đang ở văn phòng hoàn thành nết bản báo cáo để tưần tới có thể đi New
Orleans.
Grace không dám nghĩ về điều đó. Sau lần này, chị sẽ thực
sự được ở trong vòng tay Will. Chị đã từng mơ ước thế khi còn đi học
phổ thông và chỉ gần đây mới thú nhận với anh là lúc đó chị cảm thấy thế
nào.
Vé máy bay Will gửi cho chị vẫn nằm trên bàn trang điểm,
ngày nào chị cũng nhìn nó và tưởng tượng ra cảm giác vui thú mãn nguyện
khi được đi. Về phần mình, Will đã hứa với chị một số điều. Anh phải làm
cho lần đầu tiên này thật đặc biệt. Và không bao lâu nữa họ sẽ có một
cuộc sống bên nhau. Will không muốn thảo luận chi tiết nhưng khi nào cô
đến họ sẽ nói lại vấn đề này.
“Cậu và Jack có vui không?” Grace hỏi để lái suy nghĩ của mình ra khỏi Will.
“Bọn mình đã có một buổi tối thật tuyệt”, Olivia nói với một hơi thở dài mãn nguyện.
“Anh ấy có mua hoa cho cậu không?”.
“Jack à?” Olivia nhướn mày. “Một lần trong năm là quá tốt với anh ấy rồi và mình cũng chỉ mong có vậy”.
“Năm ngoái anh ấy có mua cho cậu băng đeo tay chơi tennis mà”.
“Và sau hàng tuần mới tặng mình món quà đó”.
Olivia rất thích chiếc vòng đó và thường xuyên đeo nó.
“Cậu biết không, Jack đã mua cho mình hai vé xem bóng chày Sonics”.
“Không
phải vậy chứ”. Grace thích cái cách Jack có thể khiến cho Olivia cười.
Cứ giống như là anh mua cho chị món quà mà anh thích.
“Cũng không
sao. Mình còn thông minh hơn anh ấy”. Olivia đảm bảo. “Mình mua cho anh
ấy một phiếu làm mặt ở spa chăm sóc sức khỏe”.
Grace lắc đầu và
ngạc nhiên một cách thán phục rằng Olivia đã đạt được chính xác điều mà
mình muốn một cách thật thông minh. “Hai người ngày càng hợp nhau hơn
bao giờ hết đúng không?”.
Olivia gật đầu. “Mình không thể tin nổi
mình đã ngốc nghếch thế nào khi yêu cầu anh ấy. Và đó là tối hậu thư ngu
ngốc nhất - lẽ ra mình phải khôn ngoan hơn. Mình đúng là một con ngốc
khi định quay lại với Stan”. Chị hạ thấp giọng. “Mình yêu Jack”.
Grace
cũng không khỏi ngạc nhiên. Đây thực sự là một tin tốt nhưng cũng không
phải là một điều mà chị không tự suy đoán được. Tình cảm Olivia dành
cho Jack là điều hiển nhiên. Trong khi Grace cũng có những tình cảm như
vậy với Will, chị không thể hồn nhiên chia sẻ điều đó. Nhưng rồi chị
cũng sẽ cho mọi người biết ngay khi mọi thủ tục ly hôn của anh đã hoàn
tất.
Grace đã kể cho Olivia nghe hầu như mọi sự kiện diễn ra trong
toàn bộ cuộc đời chị. Sự thôi thúc muốn được chia sẻ cùng người bạn
thân nhất của mình về kế hoạch của chị với Will đang lấn át chị nhưng
chị không thể. Nhưng sẽ nhanh thôi, rất nhanh. Theo như Will nói vợ anh
đã chuyển ra ngoài sống và cuộc ly hôn đã xong xuôi. Chỉ có các thủ tục
luật pháp là không nhanh như ý muốn.
“Mình đã nói với cậu về
chuyện anh Will gọi cho mẹ mình chưa? Anh ấy rất lo lắng khi thấy mẹ
mình tổ chức cuộc biếu tình phản đối này. Tuần tới anh ấy đi công tác
nhưng anh ấy vẫn sẽ gọi về cho mẹ”.
Grace đã biết trước anh sẽ ở
New Orleans. Điều Olivia không biết đó là chị cũng sẽ ở bên Will. Nhưng
chị thấy hơi ngạc nhiên là Olivia tránh không nhắc đến việc ly hôn của
Will, nhưng có lẽ chị sẽ đợi cho đến khi mọi việc kết thúc rồi mới nói
ra mọi chuyện, khi đó Olivia sẽ hiểu chị.
“Mình thích có một chuyến du ngoạn trên biển vào một ngày nào đó”. Olivia mơ mộng nói.
Grace cau mày. “Một chuyến du ngoạn trên biển. Điều đó thì có liên quan gì?”.
Olivia liếc nhìn Grace. “Anh trai mình và Georgia vợ anh ấy đã đặt vé cho một chuyến đi biển vào hè này ở Nam Thái Bình Dương”.
Grace
có giác tim mình như đang ngừng đập. “Will có nói về chuyến đi biển với
vợ anh ấy?” chị hỏi chỉ để chắc chắn rằng chị không nghe nhầm những gì
Olivia nói.
“Trong mấy năm qua họ cũng đi được vài lần rồi. Will nói rằng đó là cách duy nhất để đi du lịch”.
Chắc
chắn phải có sự nhầm lẫn gì đây. Will và Georgia đang trong giai đoạn
chờ các thủ tục ly hôn. Will không thể đánh lừa Olivia như vậy, và cũng
không đời nào có chuyện anh đang dối trá với chị.... sau tất cả những gì
anh hứa. Chị không tin điều ấy. Chị hoàn toàn không tin.
Grace cố
gắng giữ bình tĩnh cho đến khi về nhà. Buttercup vẫn đợi chị như mọi
ngày, nhưng Grace không để ý đến con chó mà chạy thẳng vào nhà lấy điện
thoại. Tay chị run đến mức suýt đánh rơi ống nghe.
Không, chị
không thể gọi anh một cách đột ngột thế này. Sau nhiều tháng liên lạc
với nhau trên mạng, thậm chí chị còn không biết số điện thoại nhà anh.
Anh
luôn là người gọi đến. Vấn đề tài chính eo hẹp không cho phép chị gọi
điện đường dài thường xuyên và Will biết điều đó. Chị cần phải nghĩ kỹ
điều này trước khi buộc tội anh.
Có thể đây chỉ là một hiểu lầm
lớn. Will không muốn cho gia đình biết về cuộc ly hôn trước mắt. Cũng là
lẽ tự nhiên sau ngần ấy năm anh sẽ rất khó khăn để nói ra với mẹ và em
gái rằng cuộc hôn nhân của họ là một sai lầm, một thất bại.
Tất
nhiên Grace đang cố gắng lý giải nó phải như thế. Và trong giây lát chị
cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng cho dù cố gắng xoa dịu mình đến mấy chị
cũng không ngủ được. Nửa đêm tỉnh dậy chị bật máy tính và lên mạng,
nhưng không có tin nhắn mới nào của anh. Lúc một giờ chị thấy đầu đau
như búa bổ, nên phải uống một viên giảm đau và lại leo lên giường... Hai
giờ, chị vẫn chưa ngủ được. Rồi ba giờ. Mối nghi ngờ xâm chiếm hết đầu
óc chị. Việc Will khăng khăng không cho Olivia biết chuyện của họ, việc
anh muốn giữ bí mật luôn khiến chị phải băn khoăn.
Olivia cũng
hiếm khi nhắc đến anh trai. Anh sống ở đầu bên kia đất nước nên tên anh
không thường xuyên xuất hiện trong các cuộc nói chuyện. Anh rời khỏi
vịnh Cedar năm 20 tuổi. Mọi người đã thay đổi.
Chị phải biết điều đó.
Lúc
ba giờ rưỡi, khi màn đêm đen tối nhất và bình minh thì chưa hứa hẹn,
Grace nhấc đlện thoại và lấy được số điện thoại nhà của anh từ tống đài
hỗ trợ.
Vì khác biệt thời gian nên lúc này chắc anh đã dậy và chuẩn bị đi làm.
Điện thoại được nhấc ngay sau hồi chuông thứ nhất. Một giọng phụ nữ vui vẻ đến ái ngại.
“Xin chào”.
“Đây có phải là nhà của Will Jefferson không ạ?”.
Một chút ngập ngừng. “Vâng tôi là vợ ông Jefferson đây. Làm ơn cho biết ai đang gọi đấy?”.
“Tôi là Grace Sherman gọi đến từ vịnh Cedar, Washington”.
“À xin chào. Chồng tôi là người vịnh Cedar. Tôi hy vọng mọi chuyện ở đấy vẫn ổn cả”.
“Vâng. Tôi có thể nói chuyện với Will được không?”.
“Tất nhiên rồi. Tôi sẽ gọi anh ấy ngay”.
Grace nghĩ chắc chị sẽ ốm mất. Chị nhắm mắt và tập trung thở sâu.
Một lúc sau Will cầm điện thoại. “Alô”.
“Chào Will, em Grace đây”. Chị ngừng lại một chút để lấy hơi nói tiếp. “Anh đang ly hôn cơ mà? Tại sao vợ anh lại bắt máy thế?”.
“Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để nói chuyện. Anh sẽ giải thích sau”. Giọng Will có vẻ bực bội.
“Anh không cần phải giải thích”.
“Anh...”.
Grace
không cho anh cơ hội để nói hết. “Xin anh đừng tìm cách liên lạc với
tôi nữa”. Giọng chị mới bình tĩnh làm sao, Grace nghĩ. Nhưng tim chị thì
đang đập mạnh và miệng chị khô đắng. “Tôi sẽ gửi trả anh vé máy bay nếu
đó là điều khiến anh còn phải liên lạc với tôi. Tôi sẽ đến chỗ Olivia
và mẹ anh. Anh đã hiểu rõ tôi nói gì chưa?”.
Grace còn nghe được
vợ anh nói vọng vào, chị ta lo lắng có chuyện gì có thế xảy ra với mẹ
anh. “Anh hiểu”, anh nói và nhẹ nhàng đặt ống nghe xuống.
Lúc tám
giờ Grace gọi điện đến thư viện và báo ốm. Và cũng không phải do chị
tưởng tượng ra, đó là những triệu chứng cúm mà chị đã từng trải qua. Chị
nằm dài lên giường, kéo chăn qua đầu, và cố gắng quên đi mọi chuyện.
Chị
đã thật khờ dại, cả tin và ngây thơ. Will là anh trại bạn thân nhất của
chị và chị không bao giờ nghĩ rằng anh có thẽ làm những điều lừa lọc
dối trá này - nhất là với chị. Việc anh ta nói dối đã là quá tệ, nhưng
anh lại giày vò trái tim chi5 thì thật là tàn nhẫn. Anh dụ dỗ chị đi New
Orleans cùng anh, mua vé máy bay cho chị và sắp xếp một kỳ nghỉ cuối
tuần thật lãng mạn, tuyệt vời cho hai người. Chị tự hỏi không biết anh
sẽ làm gì khi chị phát hiện ra anh không hề có ý định ly hôn. Có lẽ anh
cho rằng anh có thể giữ chị ở trạng thái lơ lửng thế này mãi. Và có lẽ
đúng là như vậy nếu không có câu chuyện tình cờ của em gái anh.
Nhưng
chị cũng thật ngốc nghếch... Vì bây giờ đã rõ như ban ngày rằng anh
không hề có ý định bỏ vợ, nhất là vì chị. Lòng ngưỡng mộ với anh từ ngày
còn học phổ thông đã khiến chị trở thành một nạn nhân không mấy khó
khăn.
Cho dù đang chóng mặt và đau bụng, Grace vẫn ngồi dậy bật
máy tính, chặn nick và địa chỉ thư điện tử của Will. Không bao giờ anh
ta có thể liên lạc với chị qua mạng được nữa. Bất cứ thứ gì anh ta gửi
đến sẽ được tự động chuyển trả.
Giữa buổi sáng, Grace chìm vào
giấc ngủ chập chờn. Chị tỉnh dậy vào buổi chiều và thấy Buttercup nằm
trên sàn phòng ngủ. “Có chuyện gì vậy bé con?”.
Grace hỏi. “Mày cũng có một trái tim tan vỡ sao?”.
Buttercup
không đáp lại, thậm chí còn không vẫy đuôi. Grace đi đến bên con chó và
cúi xuống, chị lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Xoa đầu con chó
và chị với điện thoại gọi ngay đến phòng khám thú y.
“Tôi không biết có chuyện gì nhưng hãy cho tôi mang nó đến khám càng nhanh càng tốt”.
Thật
may là có một cuộc hẹn còn trống vào ngay buổi chiều. Grace mặc quần
jeans luộm thuộm và chải qua mái tóc rồi nhanh chóng cho Buttercup lên
xe và chạy thẳng đến phòng khám thú y.
Mấy tuần trước đây, Cliff
đã nói rằng có thể Buttercup có vấn đề gì đó về sức khỏe. Tại sao chị
lại không thèm để ý đến? Tại sao chị lại lờ đi những việc đang xảy ra
ngay trước mắt chị. Câu trả lời thật quá đau đớn. Tự Grace biết tại sao.
Chị đã không quan tâm đến con chó kể từ khi có Will.
Lúc ngồi
trong phòng đợi, Grace chợt thấy mặc cảm tội lỗi. Chị đã để cho người
bạn của mình thất vọng. Cửa phòng khám mở và chị mất hết cam đảm khi
thấy Cliff Harding bước ra. Cao to, rám nắng, vạm vỡ, dường như anh đang
tiếp thêm sinh lực cho khu vực phòng chờ chật ních này. Một phụ nữ với
con mèo to được buộc giây ngồi thẳng lên và mỉm cười đầy thú vị. Một bà
lão dắt theo con chó sục cười tươi và trao đổi vài câu chuyện.
Grace thu mình vào một góc và cầu cho anh không nhìn thấy chị. Lúc này trông chị lôi thôi như vậy chắc anh cũng khó nhận ra.
“Xin chào ông Harding”. Cô lễ tân ngẩng lên. Rõ ràng Cliff là người cô quý mến. “Thuốc mà ông đặt hàng ở trong này”.
“Tôi
đến vì chỗ thuốc ấy mà”, anh nói và thong thả đi đến quầy. Anh trêu
chọc cô một cách đôn hậu khiến cô gái đỏ mặt vì thích thú. Một trong
những nhân viên ở đằng sau chắc đã nghe thấy giọng Cliff, cô ngó mặt ra
phía quầy và tự nhiên trêu chọc tán tỉnh anh.
Grace cúi thấp đầu
xuống vờ như đang đọc báo. Chị liếc mắt sang và thấy anh đang trả tiền
thuốc tẩy giun cho ngựa và chuẩn bị rời khỏi phòng khám.
Có thể anh không nhận ra chị nhưng chắc khó khăn gì mà không nhận ra Buttercup.
Cliff
cho ví vào túi sau quần. Grace thầm mong anh làm ơn vì chị và Buttercup
mà rời đi. Không nhưng không đơn giản thế, đã băng ngang căn phòng và
đứng ngay trước mặt chị.
“Chào Grace”.
Chị bỏ tờ báo xuống như vừa mới kịp nhận ra anh. “Ồ chào anh, Cliff”.
“Buttercup
bị sao vậy?” anh hỏi. Quỳ xuống, anh nhẹ nhàng đặt tay xuống dưới cằm
con chó và nhìn vào mắt chị. “Bác sỹ Newman nói gì?”.
“Em vẫn chưa vào gặp ông ấy”.
Một thoáng cau mày trên khuôn mặt anh. “Đây là lần đầu tiên em đưa Buttercup đi khám?”.
Chị
gật đầu. Anh không cần nói gì thêm, chị có thể đọc được sự khiển trách
trong mắt anh như đang muốn trừng phạt chị. Chị muốn tự vệ - nhưng không
thể.
Sau một lát, Cliff đứng lên và chăm chú nhìn Grace. “Anh hy
vọng vẫn chưa muộn”. Anh chạm tay vào vành mũ để chào tạm biệt và đi ra
cửa.