Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 3) - Chương 22 phần 1

22

Zach gác ống nghe lên điện thoại và thở dài nặng nề.
Trường tiểu học mời anh đến vì Eddie đã đánh nhau. Anh không muốn tới
trường của con vì một lý do như vậy nhưng không có sự lựa chọn nào khác
vì nhà trường đã gọi điện cho anh.

Anh gọi Cecilia vào văn phòng. “Hãy hủy giùm tôi cuộc hẹn lúc ba giờ, xin lỗi và hẹn lại khách hàng vào ngày sớm nhất nhé”.

Cecilia gật đầu. Cô dường như rất ngạc nhiên khi thấy anh lấy cặp sách và áo khoác. “Anh đi đấy à?”.

“Không may là đúng như vậy”.

Như bình thường có lẽ anh đã điện thoại cho Rosie và để cô giải quyết.

Eddie
là một cậu bé dễ tính và không thích đánh nhau. Cho dù nguyên nhân cuộc
đánh lộn là gì thì Zach cũng tin là không phải lỗi do Eddie.

Kể
từ khi hôm to tiếng với Rosie ở văn phòng, Zach đã không liên lạc với
cô. Anh cảm thấy ngán ngẩm đặc biệt là khi Cecilia nói với anh rằng cô
rất vui khi được gặp và nói chuyện với Rosie. Zach thấy có lỗi khi đã
vội vàng đi đến kết luận, nhưng anh không thể không cho rằng vợ mình
đang có moi thông tin về Janice từ trợ lý của anh.

Chỉ sau này, đã
qua cơn giận dữ, anh mới nhận thấy anh đã tự biến mình thành thằng
ngốc. Đây không phải lần đầu và chắc cũng chưa phải lần cuối.

Nhưng dù gì họ cũng đã ly hôn nên anh chẳng bận tâm lắm nữa. Tuy nhiên...

Zach vào xe và khởi động máy. Anh đặt tay lên vô lăng, lòng đầy khó chịu.

Anh
đã phạm sai lầm và phải trả giá bằng chính cuộc hôn nhân của mình. Bài
học này thật khó khăn, anh vẫn còn quá hấp tấp, bốc đồng luôn giả định
điều xấu nhất và gây tác động đến nó. Anh vẫn nợ Rosie một lời xin lỗi,
nhưng cô đã tránh anh và thật lòng anh cũng cảm thấy nhẹ người vì điều
đó.

Khi đưa xe vào bãi đậu xe của trường, Zach mới nghĩ lẽ ra phải
gọi cho Rosie và để cô giải quyết việc này vì dù gì cô cũng quen với
bậc tiểu học hơn anh và cô có quen hiệu trưởng. Thực sự anh thấy ngạc
nhiên rằng ban giám hiệu thông báo việc này cho anh thay vì Rosie.

Khi
anh mở cửa xe, trường học ầm ầm tiếng của bọn trẻ vì đang là giờ ra
chơi buổi chiều. Zach vừa mới bước vào tòa nhà thì hàng trăm học sinh ùa
ra cửa. Anh không thể cử động được - đứng như hóa đá giữa một dòng lũ
cuốn - cho đến khi chúng chạy qua hết. Khi các lớp học đã trống trơn,
anh mới tìm lối đi lên phòng hiệu trưởng.

Nghe thư ký báo có Zach đến, ông Durrel, hiệu trưởng bước ra khỏi văn phòng gặp anh.

Hai người đàn ông bắt tay nhau.

“Cháu Eddie đã gây ra chuyện gì vậy, thưa thầy?”.

Ông
Durrel dẫn anh sang một phòng khác. Một Eddie nóng giận đang ngồi trên
sô-pha, hai vai thõng xuống. Cậu bé nhìn chằm chằm xuống sàn nhà và
ngẩng đầu lên khi Zach bước vào. Một bên mặt cậu thâm tím, còn hai mắt
đỏ ngầu vì khóc.

Thầy hiệu trưởng ngồi vào bàn và Zach ngồi bên
cạnh con trai. Eddie không phải một kẻ hay gây sự và Zach cũng không thể
hiểu việc gì đã khiến con trai anh đánh lộn với một học sinh khác. Zach
ôm lấy vai Eddie như muốn che chở cho con. Cậu bé ngả vào lòng cha chốc
lát rồi lại thẳng người lên.

“Hôm nay, Eddie đã gây gổ đánh nhau”, thầy Durrel giải thích. “Cậu bé kia mách rằng Eddie đấm cậu ta trước”.

“Eddie?”. Zach hỏi và chờ đợi một lời giải thích của con trai.

“Eddie nhất định không chịu trả lời câu hỏi của tôi”, thầy hiệu trưởng nói.

Zach quay sang nhìn con trai. “Có đúng như vậy không Eddie?” anh nhẹ nhàng hỏi. “Con đánh bạn trước phải không?”.

Eddie hít một hơi và lấy tay áo lau mũi, rồi gật đầu.

“Tôi
chắc là phải có lý do chính đáng”, Zach nói với thầy hiệu trưởng. “Từ
trước tới giờ Eddie chưa bao giờ động chân động tay với ai”.

“Tôi
cũng đồng ý như vậy”, thầy hiệu trưởng nói, “Và đó chính là điều mà tôi
lo lắng. Đây hoàn toàn không phải tính cách của Eddie. Tôi sẵn sàng bỏ
qua cho cháu lần này nhưng tôi muốn đảm bảo rằng sự việc tương tự sẽ
không lặp lại”.

“Tất nhiên là sẽ như vậy, thưa thầy”, Zach nói.

“Lý
do tôi gọi điện cho ông, ông Cox ạ, là vì việc này rất nghiêm trọng.
Tôi muốn ông biết rằng nếu Eddie còn đánh nhau lần nữa thì tôi sẽ không
có lựa chọn nào khác là phải đuổi học”.

“Tôi hiểu”.

“Tôi để
hai bố con nói chuyện một vài phút, sau đó ba chúng ta sẽ cùng thảo luận
trước khi tôi gọi Christopher Lamond vào”. Ông Durrel đứng dậy và đi ra
khỏi phòng.

Khi nghe thầy hiệu trưởng nhắc tên con trai Janice,
Zach ngẩng đầu lên, miệng khô đắng. Trong lúc anh mải mê sắp xếp lại
những suy nghĩ trong đầu thì tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ ra chơi
đã kết thúc và tiếng trẻ nô đùa cũng nhỏ dần. Đột nhiên căn phòng trở
nên im lặng.

“Con có muốn kể cho bố nghe những chuyện xảy ra không?”. Zach lấy lại tự chủ và hỏi con trai.

Hai
vai Eddie thõng xuống và nhô ra phía trước, trán cậu bé gần chạm tới
đầu gối. Nó lại hít một hơi và dần dần vươn thẳng người. “Chris nói
rằng... mẹ nó trước đây là bạn gái của bố và rằng đó là lý do khiến bố
mẹ chia tay nhau”.

Zach cảm thấy như bị ai đó đâm thẳng vào ngực,
và cảm giác đó tác động đến anh mạnh tới nỗi anh suýt nữa đã đặt tay lên
ngực. “Con biết điều đó không đúng mà”.

“Con đã nói với Chris
nhưng nó không thèm nghe”. Eddie lắc đầu. “Lẽ ra con không nên đánh, khó
nói nó không chịu im mà còn nói to hơn nữa. Cuối cùng... con phải làm
cho nó thôi đi”.

“Nếu có lần sau nữa thì con sẽ phải làm thế nào Eddie?”.

“Lần sau”, Eddie nhắc lại, “con sẽ nhìn nó bằng nửa con mắt, nói với nó rằng điều đó không đúng và con sẽ bỏ đi”.

“Tốt lắm Eddie”. Zach xoa đầu con trai. “Con có muốn bố đánh nó giùm con không?”, anh trêu Eddie.

Eddie nhoẻn cười. “Bố”.

Zach
chạm khuỵu tay với Eddie và cậu bé cũng làm vậy với anh. Sau hai lần
chạm khuỷu tay như vậy thì cánh cửa bật mở và thầy Durrel quay lại. Ba
người nói chuyện vài phút và sau đó thầy hiệu trưởng đưa Chris vào.
Chris không thèm nhìn Zach. Sau khi hai cậu bé đã xin lỗi, thầy Durrel
yêu cầu hai đứa về lớp học của chúng.

Zach định đưa Eddie về nhà cùng nhưng anh nhận thấy để nó quay lại lớp học với các bạn thì tốt hơn.

Zach
cảm ơn thầy Durrel và rời đi. Anh cũng thấy thương Chris Lamond, chắc
hẳn cậu bé đã chứng kiến nhiều người đàn ông trong cuộc đời mẹ nó và hẳn
anh đã suýt là một trong số đó. Zach đã đi được nửa đường ra bãi đậu xe
thì nhận ra Rosie. Cô mặc một cái váy thẳng và áo khoác cùng tông,
trông rất chuyên nghiệp. Đẹp và trí thức. Anh không quen nhìn thấy cô
như thế này và anh cảm thấy hơi lạ lẫm như thế cô đã biến thành một
người khác. Khi nhìn thấy anh, cô dừng lại trong giây lát. Và rồi cô
tiếp tục bước về phía trường học, đầu ngẩng cao.

“Anh vừa gặp thầy hiệu trưởng Durrel”, Zach nói khi họ gặp nhau.


gật đầu. “Cô thư ký ở trường đã gọi cho em và nói Eddie có tham gia vào
một cuộc đánh lộn. Em nghĩ rằng em phải tìm hiểu xem có chuyện gì xảy
ra, vì như vậy không giống với Eddie chút nào”.

“Thầy Durrel đã gọi cho anh”.

“Em không nghĩ là anh có thể đến được vì em biết thời gian này anh rất bận nên em cố gắng về sớm vài phút để đến đây”.

“Em
cho rằng anh không thể đến”. Zach cảm thấy hơi bực mình khi Rosie nghĩ
anh sẽ đặt công việc lên trên con trai. Trong những lĩnh vực khác thì
Zach có thể không hoàn hảo nhưng anh luôn tự hào rằng mình là một người
cha tốt.

“Ồ không, em biết anh sẽ đến. Em chỉ cho rằng anh sẽ đến
muộn hơn, và em không nghĩ rằng Eddie thích ngồi trong phòng thầy Durrel
cả buổi chiều”. Cô nhún vai. “Em đã sai - thực tế là anh đã đến ngay,
và đến trước cả em”.

Anh phân vân không biết có phải cô nói những
điều này chỉ để chứng minh rằng cô không khó khăn gì trong việc nhận lỗi
nếu cô sai. Được thôi, vậy thì anh cũng có thể làm như thế.

“Nếu
nói đến giả định”, Zach nói và nhìn người vợ cũ. Anh nợ cô điều này,
thậm chí nếu như điều đó có nghĩa là anh phải tự chế nhạo bản thân mình.
“Rất dễ vội vàng đi đến kết luận”. Anh liếc nhìn Rosie xem cô có hiểu ý
của anh không.

“Anh nói vậy nghĩa là sao?”.

Điều này thực
sự hiển nhiên nhưng rõ ràng là cô muốn anh phải giải thích tường tận.
“Khi anh cho rằng em đến nói chuyện với Cecilia là muốn nắm được những
thông tin về Janice”.

Rosie nhìn anh chăm chú. Sau đó cô cau mày
như thể không hiểu những điều cô nghe được có phải sự thật hay không.
“Zachary Cox, anh đang xin lỗi em đấy à?”.

Zach nghiến chặt hai hàm răng và gật đầu. “Ừ, anh đang xin lỗi em. Hôm đó anh đã không kiềm chế được”.

Mặt cô chợt giãn ra và cô nhẹ nhàng cười bẽn lẽn với anh rồi nói. “Cám ơn anh, Zach”.

“Vì cái gì?”.

“Vì anh đã nhận rằng anh sai. Em biết để làm được điều đó không phải dễ dàng đối với anh”.

“Thật
sao?”. Anh không nghĩ là anh lại tệ như vậy, chỉ là đôi khi miễn cưỡng.
Nhưng anh còn tệ hơn kể từ khi họ chia tay. Mặc dù đó có thể là lý do
tại sao cuộc hôn nhân của họ tan vỡ - hay ít nhất cũng là một tác nhân.

“Nghe chừng em đang tự cao tự đại phải không?”. Rosie cười và lắc đầu.

Thật dễ dàng để tha thứ cho cô khi cô sẵn sàng tự cười nhạo bản thân mình.

Anh cũng cười đáp lại và cảm thấy có một sợi dây liên kết giữa hai người, một điều mà trong hai năm nay anh chưa hề nhận thấy.

“Em cũng nợ anh một lời xin lỗi”, cô nói với anh.

“Anh
à?” Họ đã tranh cãi chỉ vì một dấu phẩy trong tờ giấy ly hôn. Vũ khí
của họ chính là những luật sư phải trả với giá cắt cổ. Trong suốt những
tháng cay đắng trước khi ly hôn, không có một cuộc trao đổi nào mà không
có sự chứng kiến và điều khiển của những vị luật sư này. Vậy mà bây giờ
ngay ở bãi đậu xe Rosie đang đứng đây với anh và họ đang trao đổi với
nhau một trong những vấn đề quan trọng nhất trong mối quan hệ của hai
người.

“Em xin lỗi vì em đã cho rằng anh có quan hệ với Janice”,
Rosie tiếp tục. “Em đã tự thuyết phục mình rằng anh đã ngoại tình còn em
lại trở thành một mụ đàn bà chua ngoa đanh đá. Em thấy xấu hổ về những
gì mình đã nói, đã làm, và em phải xin lỗi anh”.

Zach chưa bao giờ
nghĩ Rosie có thể làm được điều này. Đã bao nhiêu tháng nay trong cô ấy
chỉ có oán giận và hằn học. Bây giờ thì anh đã thấy những giọt nước mắt
hối hận của cô và trái tim anh cũng trở nên mềm yếu.

“Rosie.”.

“Lúc
đầu anh đã khẳng định không có chuyện ấy”, cô tiếp tục nói và anh gần
như không nghe được hết vì lời nói bị lấp giữa những tiếng khóc nấc. “Em
chưa bao giờ có một bằng chứng gì. Nhưng em tự cho rằng chuyện đó đang
diễn ra, và cảm nhận rằng nó phải như vậy. Cô ta hiển nhiên là rất hấp
dẫn và tài năng, còn anh thì ở bên cô ta tám tiếng một ngày. Em đã ghen
tuông một cách điên rồ, mù quáng”.

Zach phải khó khăn lắm mới dồn
nén được cảm xúc của mình. Anh nhìn về phía trường học và cảm thấy đau
nhói trong tim. Thậm chí cho đến giờ, đã nhiều tháng sau khi ly hôn,
Janice vẫn ám ảnh cuộc sống của anh. Hôm nay con trai anh đã đánh nhau
với con trai cô ta. Anh không thể đổ lỗi cho Janice về cuộc hôn nhân tan
vỡ của mình, nhưng cô cũng không hoàn toàn vô can. Sự quan tâm của
Janice đã làm cho anh hãnh diện; anh thích cái cách cô chăm sóc anh,
thích nhiều hơn bình thường. Và cô cũng đã ý thức được điều đó...


ràng là đang bối rối vì mất tự chủ, Rosie hất tóc ra sau. “Em xin lỗi
về những điều không hay mà em nói, về những gì không phải em đã cư xử
với anh”.

Chuông reo báo hiệu hết giờ học, nhưng cả hai đều không nhận ra.

“Rosie,
nghe này, anh cũng có lỗi như em, thậm chí còn hơn nữa”, Zach thú nhận.
“Lẽ ra anh không nên để mọi việc diễn ra lâu như vậy. Anh đã sai, hoàn
toàn sai rồi”.

“Nhưng...”.

“Để anh nói hết đã”, anh nói, sợ
nếu không nói ngay thì không bao giờ còn đủ can đảm nữa. “Anh không hề
có quan hệ xác thịt với Janice, nhưng đúng là anh có quan tâm đến cô ấy.
Và anh phụ thuộc vào cô ấy”.

Zach nín thở trong giây lát. “Anh
không ngủ với Janice, mặc dù mọi chuyện có thể đã diễn ra theo hướng đó,
cô ấy thực sự muốn mà. Nói gì thì nói, nhiều anh vẫn phụ thuộc vào cô
ấy về mặt tình cảm”.

Zach quan sát nét khuôn mặt đang nhợt nhạt đi
của Rosie. Anh muốn giải thích ý của anh nhưng lúc đó xe buýt của
trường đã đi vào bãi đậu, phun khói và mùi dầu diesel.

“Mẹ”, Eddie hét lên và chạy lại chỗ họ. “Mẹ làm gì ở đây vậy?”.

“Chúng
ta nói chuyện này sau nhé”, Zach hứa, nhưng nhìn vẻ kinh ngạc trong mắt
Rosie anh hiểu cô chưa sẵn sàng để nói về chuyện này. Chính vì vậy anh
rất háo hức được trở lại chủ đề này một lần khác.

Grace thở gấp
khi gắng theo kịp huấn luyện viên aerobic. “Một, hai, một, hai, ba. Cố
lên nào các bạn! Hãy tập cho kịp với mọi người”. Chị như rên lên cùng
lúc người hướng dẫn hô; chị gần như không theo kịp các thành viên khác
trong lớp tập tối thứ tư như mọi khi. Chị đã phải thừa nhận từ cách đây
rất lâu rằng Olivia nhanh nhẹn hơn mình nhiều. Chị đăng ký lớp tập này
cốt để gặp người bạn thân nhất ít nhất mỗi tuần một lần. Bây giờ theo
tập đã được ba năm, chị nghĩ rằng các bài tập phải dễ đi, nhưng sự thực
không phải như vậy.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3