Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 3) - Chương 03 phần 2
Maryellen yêu đứa trẻ biết bao. Mãnh lực tình yêu trong trái tim cô không giống với bất cứ cảm xúc nào cô từng trải qua.
Jon
và cô y tá đang bận rộn phía bên kia căn phòng. Maryellen không thể
nhìn thấy tất cả những việc đang xảy ra, nhưng cô nhìn thấy khuôn mặt
Jon khi cô y tá đặt đứa bé vào tay anh. Nét mặt anh lúc đó vừa sợ hãi
vừa phấn khởi khiến cô thấy cảm động sâu sắc. Đúng lúc đó, anh cũng liếc
nhìn cô - và ánh mắt họ gặp nhau.
“Con bé thật xinh đẹp”, anh thì thầm, nâng niu con gái trong vòng tay.
Cũng
muốn được bế con gái, Maryellen giơ hai tay lên và Jon từ cuối căn
phòng đi về phía cô, trao Katie vào vòng tay âu yếm chờ đợi của cô.
Maryellen
nhận thấy đây là cách mà cả hai sẽ sống vì con gái. Cả cô và anh sẽ
phải học cách chia sẻ trách nhiệm với con, họ sẽ gạt bỏ những mong muốn,
nhu cầu của mình sang một bên, để dành cho Katie những điều tốt đẹp
nhất.
Có tiếng gõ cửa nhưng Maryellen không mấy chú ý. Cô đang
chăm chú với Catherine Grace. Khuôn mặt bé bỏng vẫn còn đỏ và hai mắt bé
nhắm chặt như thể ánh sáng ở bên ngoài quá chói với bé.
Jon đưa ngón tay ra và bàn tay nhỏ xinh của Katie nắm chặt lấy ngón tay anh.
Một
phụ nữ trẻ, có vẻ như là một nhân viên tình nguyện, ngó đầu vào trong
phòng. “Có bà Sherman ở ngoài. Bà nói rằng bà là người được vào phòng
sinh cùng cô”.
“Đó là mẹ tôi”, Maryellen mỉm cười giải thích.
Người nhân viên tình nguyện cũng cười với cô:
“Vậy tôi sẽ cho bà vào”.
Hai
phút sau, cả mẹ và Kelly đều đã ở trong phòng. Mọi người dồn dập hỏi
thăm cô. Trước khi Maryellen ý thức được sự vắng mặt của Jon, anh đã
lặng lẽ rút lui, thậm chí không để cô kịp nói lời cảm ơn.
Trong
khi chờ cuộc họp của hội đồng thành phố bắt đầu, Charlotte Jefferson cặm
cụi đan len. Bà thấy buồn vì trong cộng đồng ngày càng có nhiều người
không quan tâm đến chính quyền địa phương. Nhưng thật ra, đây mới chỉ là
lần thứ hai trong bảy mươi lăm năm qua bà tham gia cuộc họp của hội
đồng. Bản thân bà cũng không mấy quan tâm đến những vấn đề của thành phố
cho đến tận thời gian gần đây.
“Chào Louie”, bà nói và gật đầu chào lịch sự khi ngài thị trưởng bước vào.
Chỉ có mình bà ngồi trên hàng ghế đầu.
“Tôi
đã biết tin mừng của bà rồi. Chúc mừng bà nhé”. Louie Benson nói khi đi
qua chỗ Charlotte. Gia đình Benson là một gia đình đã có nhiều thế hệ
sống ở vịnh Cedar. Otto, em trai Louie, là một luật sư xuất chúng trong
thị trấn.
“Vâng, tôi đã có chắt trai”, bà khẳng định. “Đứa chắt trai đầu tiên”.
“Tôi cũng mới biết là Grace Sherman đã lên chức bà ngoại. Và đây là lần thứ hai làm bà của chị ấy”.
“Vừa
mới tuần trước thôi”. Grace rất tự hào về đứa cháu gái đầu tiên của
mình, con của Maryellen, cũng như đứa cháu trai, Tyler, con của Kelly và
Paul.
Thật thú vị khi Olivia và cô bạn thân nhất cùng trở thành
bà ngoại một lúc. Hai người lúc nào cũng thân nhau và niềm vui của người
này cũng trở thành niềm vui của người kia.
“Tôi lấy làm ngạc
nhiên khi thấy bà tham gia cuộc họp của hội đồng thành phố”, ngài thị
trưởng nói. “Có điều gì khiến bà không hài lòng chăng?”.
“Tôi đến đây là có lý do”. Charlotte kéo mạnh sợi len và tay vẫn thoăn thoắt đan.
“Tôi có giúp gì cho bà được không?”, ngài thị trưởng đề nghị.
Thực
lòng Charlotte đã rất hy vọng Loiue sẽ hỏi mình câu đó. “Tôi có đề xuất
rằng thị trấn này nên mở một phòng khám chăm sóc sức khỏe. Tôi lấy làm
xấu hổ khi từ trước tới giờ chúng ta không có lấy một phòng khám”. Tất
cả mọi người đều phải lái xe từ năm đến mười lăm dặm đến
khu Bremerton để khám bệnh, và điều đó có nghĩa là họ phải đợi hàng
tiếng đống hồ trong phòng cấp cứu. Một thị trấn với diện tích như vịnh
Cedar có thể dễ dàng có kinh phí để xây dựng một phòng khám. Nhưng
Charlotte muốn một khu chăm sóc sức khỏe thật sự tiện nghi, một nơi dành
cho tất cả mọi người ở vịnh Cedar.
“Ngay bây giờ sao, bà Charlotte...”.
“Phòng
khám này sẽ hoạt động trên hình thức thu phí với giá rẻ”, bà nói át đi
vì không muốn nghe lời phản đối của Louie. “Tôi biết người bệnh trong
thị trấn sẽ rất nhiệt tình ủng hộ việc này vì họ không còn phải đi cả
đoạn đường dài đến Bremerton hay Silverdale để khám sức khỏe nữa”.
“Tôi đồng ý, nhưng...”.
“Rất
nhiều bạn bè không thường xuyên được tới bác sĩ để chăm sóc sức khỏe vì
lo sợ khoản chi phí khám bệnh phát sinh ra khi phải đi xa”.
“Tôi cũng biết điều đó, song...”.
“Louie Benson, ông bắt đầu nói chuyện như một chính trị gia rồi đấy”.
“Bà
Charlotte, chúng ta đều biết vị trí của tôi chỉ là bù nhìn, người ta có
thuê một người quản lý khác đấy. Nếu bà muốn nói chuyện với Matthew
Harper về việc thành lập một phòng khám sức khỏe giá rẻ thì bà cứ gặp
ông ta, nhưng ngay lúc này tôi có thể nói cho bà biết rằng không có ngân
sách cho việc này”.
Nếu bắt buộc phải như vậy thì bà sẽ thảo luận với người quản lý. “Tôi sẽ làm như vậy”.
Louie có vẻ phật ý, ông liếc xung quanh và hạ giọng nói. “Tôi có một lời khuyên dành cho bà”.
“Tôi
trân trọng bất cứ điều gì ông nói”, Charlotte khẳng định, mắt vẫn chăm
chú vào kim đan như thể công việc đó đòi hỏi bà phải tập trung cao độ.
“Hãy tập hợp tất cả những luận cứ của bà trước khi gặp Matt Harper”.
“Tôi
sẽ làm như vậy”, Charlotte nhấn mạnh. Harper khét tiếng là chặt chẽ,
chi li với ngân sách của thị trấn, nhưng nếu ông ta cho rằng có thể cản
những cố gắng của bà thì ông ta đã gặp nhầm người. Dù đây là điều cuối
cùng làm được trước khi chết, Charlotte cũng sẽ quyết tâm đẽ được nhìn
thấy vịnh Cedar có một phòng khám sức khỏe riêng.
Cánh cửa bật mở,
ngài thị trưởng nhanh chóng ngồi thẳng lên và chuyển chủ đề như thể cả
hai đang có một cuộc nói chuyện hết sức lịch sự, xã giao. “Thế tình hình
mọi người ở Hội Người cao tuổi ra sao?”.
“Bệnh thấp khớp của
Laura lại tái phát”, Charlotte kể. “Bà ấy nói mùa đông năm nay chắc sẽ
khắc nghiệt. Bess thì ho suốt mùa hè. Tôi đã khuyên không biết bao nhiêu
lần rằng bà ấy phải đến gặp bác sĩ, nhưng bà ấy sợ những lời chẩn đoán
nên vẫn không chịu đi. Nếu thị trấn này mà có một phòng khám thì tôi sẽ
đăng ký lịch khám và kéo bà ấy đến đó. Và Evelyn...”, Charlotte ngừng
nói vì nhận ra Louie không còn lắng nghe nữa, ông ta đã chuyển hướng sự
chú ý của mình đi chỗ khác.
Thấy bà đã ngừng kể lể, Louie vỗ vai bà và nói. “Rất vui được trò chuyện với bà, Charlotte ạ. Tôi sẽ xem xét đề nghị của bà”.
“Ông
nhớ xem xét giúp tôi đấy”, Charlotte nói với theo và biết rằng lời nói
của mình đối với Benson cũng sẽ vào tai này ra tai kia, nhưng dù sao ông
ta cũng đã cho bà một lời khuyên hữu ích. Bà cần phải có thông tin đầy
đủ và chính xác trước khi đưa ra kiến nghị.
Charlotte quyết định
đứng lên ngay sau khi đan xong đường viền. Không ai muốn nghe một bà già
lẩm cẩm góp ý, ít nhất cũng là như thế trong căn phòng toàn đàn ông mà
người nào cũng gắng tỏ ra quan trọng hơn người kia. Cánh cửa phía sau
căn phòng cọt kẹt mở,Charlotte cho rằng lại là một thành viên hội đồng
khác nên không buồn quay lại nhìn.
Thật ngạc nhiên khi đó là Ben
Rhodes. Ông là một người cao to, nổi bật với mái tóc trắng dày. Bà đã
bảy mươi lăm tuổi nhưng chưa bao giờ hết rung động trước một người đàn
ông đẹp trai, và bây giờ vẫn vậy. Một số bà bạn trong Hội Người cao tuổi
nói Ben trông giống như Cesar Romero. Ông mới chuyển đến vùng này nên
bà chưa biết nhiều, nhưng ở hội thì ông được rất nhiều người yêu quý,
đặc biệt là phụ nữ - và vì lý do gì thì ai cũng biết.
“Chào ông Ben”, bà nói khi Ben ngồi xuống hàng ghế đối diện với bà.
Ông nhìn sang phía bà; từ cái nhìn trống rỗng của ông ta, bà hiểu rằng ông ấy không nhận ra mình.
“Tôi là Charlotte Jefferson ở Hội Người cao tuổi Henry M.Jackson”.
Một
nụ cười ấm áp thay đổi nét mặt Ben khi ông băng qua lối đi giữa hai
hàng ghế đến ngồi cách bà một ghế. Họ chưa chính thức được giới thiệu để
làm quen với nhau, nhưng bà đã gặp ông nhiều lần. Cứ mỗi sáng thứ hai
Ben, cũng như bà, lại có mặt ở Hội Người cao tuổi. Ông đến chỉ để chơi
bài brit và Pinooc, còn bà đến tham gia vào nhóm đan lát.
Ben luôn
tới Hội một mình. Charlotte tự hỏi vợ ông đâu mà bà không bao giờ nhìn
thấy, nhưng họ chưa có cơ hội để nói chuyện với nhau. Nhưng cứ theo cách
các bà ở câu lạc bộ nói về ông như những con ong vây quanh hũ mật thì
bà đoán rằng ông đã góa vợ.
Đã một lần Charlotte chủ động nói
chuyện với Ben. Đó là hôm Olivia đến làm khách mời danh dự tại bữa tiệc
trưa hàng tháng do Hội Người cao tuổi tổ chức. Hôm đó bà cũng đã nói
chuyện với rất nhiều người. Bà lấy làm vinh dự khi con gái mình đã có
một bài nói chuyện hết sức ấn tượng. Nhưng đó là nhiều tháng trước đây
và Charlotte không dám chắc liệu Ben còn nhớ Olivla là con gái bà hay
không.
“Tôi không biết là ông cũng quan tâm đến chính
trị”, Charlottebắt đầu cuộc nói chuyện mới mặc dù trước đó bà đã có ý
định ra về. Bây giờ khi Ben đã ở đây thì bà không có gì phải vội vã nữa.
“Tôi
không quan tâm nhiều đến những cuộc tranh luận chính trị. Tôi đến đây
vì có một đề xuất với hội đồng thành phố. Còn bà thì sao?”.
“Tôi cũng đến đây vì lý do đó”, bà nói. “Vịnh Cedar cần có một phòng khám sức khỏe”.
Đôi mắt xanh sâu thẳm của Ben mở to hơn. “Đó cũng chính là lý do khiến tôi đến đây”.
“Một
phòng khám với các mức thu phí linh động”, Charlotte đáp, “để mọi người
không kể tuổi tác và thu nhập đều có khả năng được khám chữa bệnh”.
Ben nhiệt thành gật đầu. “Tôi hoàn toàn đồng ý với bà”.
Họ
ngồi nói chuyện trong suốt cuộc họp, cách nhau một chiếc ghế. Khi
Matthew Harper hỏi có ai có ý kiến gì mới không, Ben liền đứng dậy, bám
tay vào thành ghế phía trước và nói. “Liệu tôi có thể đưa ra đề xuất của
mình với Hội đồng thành phố không?”.
Harper ngẩng đầu, nhìn ông Ben và bà Charlotte một cách tò mò và gật đầu.
Ben
phát biểu rất hùng hồn. Ông nói rằng con người có quyền được hưởng dịch
vụ chăm sóc sức khỏe tốt và vạch rõ những lợi ích mà một phòng khám sẽ
mang lại cho vịnh Cedar, cuối cùng ông kết thúc bằng câu. “Hãy cùng nhau
chung sức để vượt qua những vấn đề hành chính và hãy xin giấy phép để
thành lập một phòng khám. Làm được điều đó là góp phần nâng cao sức khỏe
cho tất cả mọi người dân trong cộng đồng của chúng ta”.
Charlotte
muốn nhảy lên và vỗ tay thật to. Ngay cả trong ý nghĩ, bà cũng chưa
chuẩn bị được luận chứng luận cứ nào có tính thuyết phục hơn những lời
Ben đã phát biểu. Ông còn lái vấn đề theo hướng lợi ích chung, và nhấn
mạnh rằng việc có một phòng khám hiển nhiên là nhờ sự lãnh đạo và những
tác động của hội đồng thành phố. Charlotte rất ngạc nhiên và thán phục
sự khéo léo của ông.
Cả hội đồng ai cũng phải mỉm cười, họ hứa sẽ xem xét và trả lời về vấn đề này ở buổi họp lần tới.
Sau
khi buổi họp kết thúc, Charlotte cất chỗ len đang đan dở vào túi. “Ông
thật tài”, bà nói. “Tôi không thể trình bày về vấn đề phòng khám sức
khỏe hay như ông”.
“Cám ơn bà”. Ben đứng dậy và lịch sự tránh sang một bên để Charlotte có thể đi qua lối đi trước mặt ông.
Họ
cùng bước ra ngoài, tiết trời đang ấm áp. Đó là tối thứ Năm. Có tiếng
nhạc văng vẳng vọng lại từ phía công viên bến cảng. “Ông có biết là tôi
đã phải bỏ lỡ buổi hoà nhạc ở thị trấn vì việc này không”, cho dù đây bà
nghĩ cũng không phải một sự hy sinh trong buổi tối hôm nay. Người tổ
chức đã cho đan xen các chương trình trình diễn rối nước và vì vậy có vẻ
như hướng tới khán giả trẻ tuổi nhiều hơn.
“Vậy chúng ta cùng uống cà- phê nhé”. Ben đề nghị.
Charlotte
thấy tim mình xao xuyên. Nghe chừng thật ngốc nghếch, nhưng không phải
ngày nào bà cũng nhận được một lời mời hấp dẫn như vậy. “Được thôi”.
“Chúng ta đến quán Lighthouse nhé”. Ben hỏi.
Charlotte cười rạng rỡ. “Tuyệt quá. Ông biết không, cháu gái tôi và chồng nó chính là chủ của quán ấy đấy”.
Ben tỏ ra ngạc nhiên. “Dường như chúng đang rất thành công”.
Charlotte
gật đầu đồng ý, nhưng có vẻ như không hay lắm nếu bà cứ khoe khoang mãi
về Justine và Seth. Bà cũng ngạc nhiên khi thấy hai đứa trẻ này thành
công đến thế trong khi chúng hầu như không có kinh nghiệm về việc quản
lý và kinh doanh nhà hàng. Bù lại chúng có đầu bếp giỏi, có kỹ năng xã
hội tốt và khả năng kinh doanh bẩm sinh.
Cũng thật tình cờ, cả
Seth và Justine đều không có mặt ở quán tối hôm đó, Charlotte chọn chỗ
ngồi ngoài hiên, nơi có tấm nhìn rất đẹp và đăm chiêu trông ra vịnh,
ngắm những ngọn sóng lô xô lấp lóa dưới luồng sáng di động của ngọn hải
đăng, ngắm ánh đèn lung linh từ xưởng đóng tàu hắt xuống bề mặt sẫm màu
của vịnh Sinclair.
Cả hai đều gọi cà- phê và bánh nhân táo để ăn cùng với kem.
“Thật
là một lựa chọn dễ chịu”. Charlotte nói và lấy dĩa xắn một miếng bánh
táo nhỏ. Vị cay nồng của quế thật hợp với vị ngậy của kem vani. Món
tráng miệng là một loại hưởng thụ xa xỉ, nhưng cuộc sống quá ngắn nên
đôi khi con người không nên bỏ qua những thú vui như vậy.
“Rất
nhiều lần tôi muốn dừng chân ở đây, nhưng ngồi ăn một mình thì chẳng có
gì là phấn khởi cả”, Ben tâm sự. Ông lắc đầu một cách buồn bã và nói
tiếp. “Vợ tôi mất cách đây sáu năm, tôi vẫn chưa biết đến bao giờ mình
mới có thể quen được cuộc sống cô đơn này”.
“Ông Clyde nhà tôi cũng ra đi được hai mươi năm rồi”.
“Thế thì chắc là bà thấu hiểu cảm giác của tôi”.
Charlotte
hiểu chứ. Thậm chí sau ngần ấy năm bà vẫn cảm thấy một nỗi đau ẩn sâu
trong lòng và một nỗi buồn xa xăm. Clyde là tất cả đối với bà: một người
bạn chân thành, một người chồng tốt và một người tình tuyệt vời. Khoảng
trung mà ông để lại trong cuộc đời bà sau khi mất không gì có thể lấp
đầy được.
“Tôi nghe đồn ông đã nghỉ hưu ở hải quân phải không?”,
bà nói để chuyển chủ đề trước khi tấm màn u sầu phủ xuống buổi tối của
họ.
“Bốn mươi năm”, Ben xác nhận. “Tôi gia nhập hải quân ngay sau
Đệ nhị Thế chiến, lúc mới mười tám tuổi. Tôi đã tham chiến ở Hàn Quốc và
Việt Nam, sau này nghỉ hưu với hàm Thượng tướng”.
“Ông có đông con cái không?”.
“Tôi có hai con trai. Chúng đều đã lập gia đình riêng. Gia đình bà thì sao?”.
“Tôi chắc ông đã gặp Olivia rồi”.
Ông gật đầu. “Một thẩm phán”.
Vậy
là ông ấy có nhớ. “Tôi còn có hai con trai nữa. Will sống ở
gần Atlanta, Georgia. Nó là kỹ sư nguyên tử”. Charlotte nói một cách
kiêu hãnh. “Còn Steven, con trai lớn của tôi cũng sống ở Georgia. Ông đã
nghe nói đến đảo St.Simon chưa? Clyde và tôi đã đến đó một lần vào mùa
hè. Để tôi nhớ xem, chắc phải vào thập kỷ sáu mươi, nhưng tôi vẫn còn
nhớ nơi đó đáng yêu thế nào. Tất cả những cây sồi cổ thụ ở đó đều được
phủ một lớp rêu Tây Ban Nha xanh mướt”.
Ben mỉm cười. “Joan cũng
từng rất thích đến thăm hòn đảo đó”. Khi nhắc đến tên người vợ, mắt ông
thoáng nét buồn. Charlotte rất hiểu việc mất đi người bạn đời của mình
là đau khổ như thế nào nên bà nhẹ nhàng vỗ vào bàn tay ông.
“Thời
gian sẽ làm vơi đi nỗi đau”, bà thì thầm. “Cuộc sống luôn thay đổi và
chúng ta sẽ dần thích nghi với nó. Mỗi năm trôi qua, cuộc sống sẽ nhẹ
nhàng hơn một chút”. Bà nghĩ an ủi như vậy sẽ khiến ông cảm thấy dễ thổ
lộ về người vợ đã mất hơn. “Kể cho tôi nghe về bà nhà ông đi”.
Ben tỏ ra ngạc nhiên. “Bà muốn nghe tôi kể về Joan ư?”.
“Nếu ông muốn”.
Hiển
nhiên là Ben rất muốn kể. “Joan đã đi theo tôi khắp nơi trên thế giới.
Tôi phải đóng quân ở châu Âu, châu Á và ở một số bang ở Mỹ. Chưa bao giờ
bà ấy than phiền vì điều đó. Tôi đã hứa với bà ấy là khi nghỉ hưu,
chúng tôi sẽ định cư một chỗ”.
“Và ông có làm như vậy không?”.
“Có, ở California. Chúng tôi đã xây nhà ở đó, được khoảng mười năm nhưng rồi Joan đổ bệnh. Ung thư”.
“Điều gì khiến ông tới vịnh Cedar?”.
Ben
im lặng một lúc lâu. Bóng tối đang buông xuống, và ánh sáng phản chiếu
trên mặt hồ tĩnh lặng. “Tôi không thể ở trong căn nhà đó được nữa. Tôi
chuyển đến San Diego, nhưng vẫn cảm thấy không ổn. Rồi tôi đi lên phía
Washington, Seattle một vài lần. Vài người bạn của tôi có mời tôi đến
chơi sau đám tang của Joan, mỗi năm tôi đều đến nhà họ vài lần. Cách đây
vài năm tôi có đi phà đến Bremerton. Tình cờ, tôi ghé qua vịnh Cedar và
tôi thấy thích nơi này. Người dân ở đây rất thân thiện, vừa hay tôi
cũng đang tìm một chỗ mới để sinh sống”.
“Thế các con trai của ông thì sao?”.
“David
muốn tôi chuyển tới sống gần nó, nó đang ở Arizona, nhưng điều đó cũng
không mấy hứng thú với tôi. Nó muốn được chăm sóc tôi, nhưng tôi lại
không bao giờ muốn trở thành gánh nặng của con cái”.
“Tôi hiểu ý
của ông”. Charlotte cũng có suy nghĩ đó. Bà tin rằng Ben không bao giờ
cam chịu trở thành gánh nặng cho bất cứ ai. Ông ấy bản chất là một người
kiêu hãnh, có tài và rất độc lập.
“Ông sống ở đây được bao lâu rồi”.
“Cho đến giờ là được hơn một năm”.
Thật lạ lùng. Lẽ ra bà phải biết ông từ lâu rồi chứ!
Ben liếc nhìn đồng hồ và dường như rất ngạc nhiên khi thấy thời gian trôi nhanh. “Chúa ơi, đã gần chín rưỡi rồi”.
“Không
thể như vậy được!”. Charlotte chắc là ông đã xem nhầm. Họ mới vừa tới
đây lúc sau tám giờ. Cuộc họp của hội đồng thành phố bắt đầu lúc bảy giờ
và kéo dài trong vòng một tiếng.
“Bà là một phụ nữ cởi mở và chân thành, Charlotte ạ”.
Charlotte thấy
tim mình xao xuyến bởi lời khen của ông. “Cám ơn ông đã khen”. Bà kiềm
chế để không nói ra rằng Ben Rhodes cũng là một người rất biết cách nói
chuyện, và là một người đàn ông dễ mến.