Chuyện tình vịnh Cedar (Tập 3) - Chương 02
2
Mồ hôi nhỏ thành từng giọt xuống mặt Grace Sherman. Cái
oi bức của buổi chiều giữa tháng bảy làm chiếc áo thun bó sát lấy cơ thể
chị. Grace nhúng cây lăn vào sơn và nhẹ nhàng phủ màu vàng nhạt lên bức
tường phòng ngủ của mình. Chị là một thủ thư, mặc dù công việc của chị
là bảo quản sách nhưng thực tế chị không có năng khiếu bảo dưỡng và sửa
chữa. Dan luôn là người làm những công việc này. Sống một mình ở tuổi
năm mươi lăm, Grace nhận thấy cuộc đời vẫn tiếp tục xô đẩy chị vào những
tình huống éo le đầy thách thức.
“Tớ hy vọng cậu nhận thấy tớ là
một người bạn tốt thế nào”, Olivia Lockhart cất tiếng từ phía sau lưng
Grace. Chị sang giúp bạn sơn bức tường trắng cáu bẩn thành màu vàng
nhạt, lúc này chị chị đang thận trọng dịch chuyển đồ đạc ra giữa phòng
ngủ và che phủ chúng bằng những tấm giấy cũ.
“Cậu tình nguyện giúp
đấy chứ”, Grace nhắc nhở, lấy cánh tay quệt mồ hôi trên trán. Căn phòng
tĩnh mịch và không khí trong phòng rất ngột ngạt, mặc dù các cửa số
đang được mở rộng.
Từ khi biết Dan chết vì tự sát, Grace đã mắc
chứng mất ngủ. Olivia bèn gợi ý nên sơn lại căn phòng vì cho rằng thay
đổi màu sắc sẽ biểu hiện cho một giai đoạn mới trong cuộc đời. Màu vàng
nhạt là một màu yên bình, lạc quan. Tiềm thức của chị cũng mách bảo điều
ấy. Đây quả là một ý kiến hay, nhất là khi Olivia đề nghị được giúp đỡ.
Suốt những năm tháng thân thiết, họ đã hỗ trợ nhau từ những việc lặt
vặt trong nhà đến những sự kiện lớn trong cuộc sống.
“Không thể
tin được, tớ cứ nghĩ chúng ta sẽ hoàn thành chỉ trong một ngày”. Olivia
rên rỉ. Chị vươn người đưa tay ra sau lưng. “Tớ không nghĩ rằng sẽ có
nhiều việc phải làm đến vậy”.
“Uống một tách trà đá nhé?”. Bản thân Grace cũng muốn được nghỉ giải lao.
Hai
người đều có cảm giác là đã phải sơn tường lâu lắm rồi, nhưng thực tế
họ mới tiến hành được một hoặc hai giờ đồng hồ gì đó. Lâu có lẽ là do họ
phải thực hiện thêm một số thao tác nữa, như chuyển đồ đạc ra chỗ khác,
trải một lớp vải phủ trên sàn nhà và che lại cửa sổ để chúng khỏi bị
dính sơn.
Olivia đặt cây lăn sơn sang một bên và nói. “Cậu không cần mời lần thứ hai đâu”.
Grace
cho hai cây lăn sơn vào một túi ni lông và bước vào bếp. Khi Olivia rửa
tay xong thì Grace cũng đã rót trà ra hai chiếc cốc cao. Buttercup, con
chó cưng của chị cào cửa. Vì không để ý, Grace đã mở cửa cho nó vào
trong. Con chó kéo lê theo sơn vào trong nhà và nằm vươn vai dưới bàn,
tì cằm vào sàn nhà lát đá.
Grace thả người xuống ghế, tháo chiếc
khăn trùm đầu buộc xuống cổ và lắc mái tóc còn ẩm cho chúng xõa ra. Mới
đây chị đã cắt tóc ngắn vì không còn phải bận tâm đến sở thích của chồng
nữa.
Sau khi chứng kiến nỗi đau nhiều năm trước đây của Olivia,
Grace không bao giờ muốn phải ly hôn, nhưng khi Dan biến mất chị không
còn sự lựa chọn nào khác.
Đó là chuyện nhiều tháng trước đây. Cuối
cùng khi biết rằng Dan đã chấm dứt cuộc đời, và khi tìm thấy xác anh,
chị cũng cảm thấy phần nào thanh thản.
Tuy vậy, chị vẫn đau đớn
khôn tả và bị giằng xé vì mặc cảm tội lỗi: tất cả những nghi ngời buộc
tội đều đổ lên đầu chị sau cái chết của Dan. Vì vậy, việc Grace bị mất
ngủ cũng là điều hoàn toàn dễ hiểu.
“Ngoài việc bật đĩa nhạc
Credence Clearwater Revival thì uống trà là ý tưởng hay nhất trong ngày
của cậu”, Olivia nói và gieo mình xuống ghế. Cả hai đều bị cuốn hút vào
điệu nhạc trẻ trung mà không hề để ý đến sự nóng nực và khó chịu của
thời tiết cho đến khi bài hát cuối cùng kết thúc.
“Chúng ta không
còn sung sức để có những bước dịch chuyển như ba mươi năm trước đây
nhưng cũng chưa sẵn sàng để dò dẫm những bước tiếp theo”, Grace nói và
Olivia mỉm cười đồng ý.
“Tớ có nghe chuyện về vụ xử gần đây nhất
của cậu”, Grace nói và cười với bạn. Họ đã cùng làm việc cả buổi chiều,
nhưng vì mải lắng nghe những giai điệu tuyệt vời của âm nhạc nên họ hầu
như không có cơ hội nào để nói chuyện.
“Ý cậu muốn nói đến vụ quyền chăm sóc con chung của vợ chồng Zach - Rosie?”. Olivia hỏi.
Grace gật đầu. “Cả thị trấn này đều biết”. Đây không phải lần đầu tiên Olivia đưa ra một quyết định gây tranh cãi ở tòa.
Olivia đảo mắt. “Ít nhất Jack không dành một cột trên báo để viết về chuyện này nữa”.
Cuối
cùng Olivia đã nhắc đến Jack Griffin. Vậy là tốt. Grace đang tìm cách
đả động tới chủ đề này. Olivia và Jack đã có mối quan hệ gần gũi với
nhau hơn một năm nay, Grace quý Jack vì một lý do đơn giản, đó là anh ấy
đã khiến cho bạn mình hạnh phúc. Từ khi Olivia và Jack - biên tập viên
tờ báo địa phương hẹn hò với nhau, chị cảm thấy rất mừng cho bạn mình.
Cách đây một vài tuần, Jack và Olivia đã cãi nhau vì một chuyện hiểu lầm
có liên quan đến Stan - chồng cũ của Olivia. Và từ bấy đến nay họ vẫn
chưa hòa giải. Olivia đã rất khổ sở, mặc dù chị không thú nhận điều đó.
“Nói
về Jack nhé”, Grace hỏi một cách vui vẻ, “hai người đã làm lành với
nhau chưa?”. Theo quan điểm của Grace, Jack là một người hoàn toàn phù
hợp với bạn chị. Anh rất hóm hỉnh, khôi hài và có một chút khác thường
đủ để hấp dẫn người khác.
Olivia ngước lên. “Tớ không muốn nói chuyện về Jack”.
“Nếu cậu không thích thì thôi vậy. Kể cho tớ nghe về Stan đi”.
Stan
là chồng cũ của Olivia, bây giờ hiện đang sống ở Seattle với người vợ
thứ hai, nhưng gần đây anh ta xuất hiện rất thường xuyên ở vịnh Cedar.
Chắc phải có điều gì đó đang diễn ra, nhưng Olivia vẫn giữ im lặng một
cách đáng ngờ về việc này.
“Cậu biết chuyện về Stan và Marge à?”. Olivia hỏi tròn mắt ngạc nhiên. “Ai kể với cậu vậy? Mẹ hay Justine?”.
“Chẳng ai nói với mình cả. Tớ đang đợi cậu nói cho tớ nghe đây”.
Olivia uống một hơi hết ly trà đá và ngước lên, một chút ngập ngừng thoáng qua khuôn mặt chị.
“Có chuyện gì đó không vui với cậu à?”. Grace thúc giục.
“Stan và Marge đang làm thủ tục ly hôn”.
Điều
Olivia tiết lộ khiến Grace thấy sốc. Đây quả là một tin bất ngờ. Nó
giải thích tại sao Stan lại đến vịnh Cedar thường xuyên hơn trước đây.
Những chuyến viếng thăm của anh ta luôn được ngụy trang bằng lý do về
thăm con gái Justine và cháu ngoại mới sinh cách đây hai tuần. Grace
thấy nghi ngờ về việc anh ta lại đột ngột quan tâm đến gia đình. Đặc
biệt là kể từ khi Stan bỏ rơi vợ và con anh ta vào mùa hè năm 1986.
Jordan, một đứa trẻ mười ba tuổi sáng sủa và hoạt bát, đã chết đuối khi
đi bơi với bạn vào một buổi chiều tháng Tám oi bức.
Justine, em
gái sinh đôi của Jordan, đã ôm cơ thể lạnh ngắt của anh trai cho đến tận
khi những người y tá đến. Cuộc sống của Olivia đã đã chuyển sang bước
ngoặt mới kể từ ngày hôm đó; cái chết của Jordan chứng tỏ một điều rằng
thế giới là một chốn an toàn nhưng cũng có thể là một nơi đầy rẫy hiểm
nguy.
Cuộc hôn nhân của Olivia và Stan đổ vỡ sau khi Jordan chết
đuối, và Grace luôn phân vân không biết có phải Stan đã có quan hệ với
Marge từ trước cái chết của Jordan không. Chị chưa bao giờ nói thẳng
điều này với Olivia mà chỉ nghi ngờ.
“Cậu không có gì để kể à?”. Olivia hỏi.
Grace
lấy làm ngạc nhiên rằng cuộc hôn nhân của Stan và Marge đã kéo dài được
ngần ấy năm. Stan lấy người phụ nữ khác khi tờ giấy ly hôn chưa khô
mực. “Mình rất tiếc là cuộc hôn nhân lại kết thúc như vậy”, chị lẩm bẩm
và không tin chuyện đó lại có thể xảy ra.
“Mình cũng vậy”. Olivia nói với vẻ u sầu và mệt mỏi.
Và
rồi Grace chợt hiểu ra. Lẽ ra chị phải kết nối được các sự kiện này sớm
hơn chứ nhỉ? Chị muốn tự cốc vào đầu mình vì sự chậm hiểu này. “Stan
muốn quay lại với cậu phải không?”.
Olivia ngập ngừng. Dường như chị không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng rồi chị gật đầu.
Grace
vô cùng giận dữ. Làm sao anh ta dám có ý định đó? Sao anh ta dám quay
lại để xáo trộn cuộc sống của Olivia sau ngần ấy năm và hy vọng cô ấy sẽ
dang tay đón nhận. Trơ trẽn quá thể ! Anh ta tính toán cũng thật hoàn
hảo, Grace cảm thấy ghê tởm. Đương nhiên là Stan đã xuất hiện vào thời
điểm mà Olivia gặp Jack. Chắc hẳn anh ta không chịu được ý nghĩ vợ cũ
của mình đang hẹn hò với ai đó.
“Tớ không kể với cậu về Stan chính vì lý do này”, Olivia lẩm bẩm. “Cậu đang giận dữ đến nỗi mắt long lên rồi kìa”.
“Tớ không thể kiềm chế được”. Grace hét lên.
Và
trong đầu Grace chợt loé lên ý nghĩ rằng Olivia đang định quay lại với
Stan. Đó là điều tệ nhất mà Olivia có thể làm, và nếu Olivia không nhận
thức được điều đó thì Grace cũng không bao giờ dám nói thẳng với Olivia
rằng cô ấy đang mắc phải sai lầm. Stan chưa bao giờ tôn trọng vợ. Anh ta
dường như không thèm quan tâm rằng sự ra đi của mình sẽ ảnh hưởng thế
nào đến vợ và bọn trẻ bị bỏ lại. Tất cả mối quan tâm của Stan là bản
thân anh ta, nhu cầu của anh ta.
“Mình hiểu cậu nghĩ gì về Stan”. Olivia thì thầm.
“Cậu sẽ không quay lại với anh ta chứ? Cậu không phải đắn đo đấy chứ?”.
Những suy nghĩ của Grace rối bời tới mức chị cảm thấy khó mà diễn đạt được bằng lời.
Sự bối rối khác thường của Olivia khiến Grace phải cố gắng kiềm chế không đứng lên và ôm lấy bạn mình.
“Mình không biết”, Olivia thì thầm.
Grace chỉ gật đầu, cố gắng tỏ ra trung lập.
“Ngày
mà Leif ra đời”, Olivia vừa nói vừa nhìn vào chiếc cốc như thế trong đó
chứa đựng câu trả lời mà chị cần. “Mình và Stan đã có khoảng thời gian
tuyệt vời nhất”.
“Cậu đã có với anh ta ba đứa con”, Grace nói, cố gắng kìm nén quan điểm tiêu cực của chị về tình huống này.
“Bọn tớ đã hạnh phúc bên nhau trong nhiều năm”.
Grace
không thể phủ nhận điều này, nhưng Stan đã gây ra cho bạn chị rất nhiều
tổn thương về mặt tình cảm. Hơn ai hết, chị biết Olivia phải mất bao
lâu để gượng dậy, để ấy lại được trạng thái thăng bằng sau cái chết của
Jordan và sự thất bại trong hôn nhân.
“Thế còn Jack thì sao?”. Có
lẽ nhắc đến tên anh ta lúc này là một sai lầm nhưng Grace thực sự tò mò.
“Anh ấy có biết không?”. Chị đoán là Jack biết và đó là mấu chốt cho
những mâu thuẫn gần đây của họ.
Olivia gật đầu và siết chặt tay
quanh chiếc cốc. “Cậu biết anh ấy đã làm gì không?”. Đôi mắt nâu của chị
ánh lên những tia giận dữ. “Cứ nghĩ đến chuyện này là tớ phát điên”.
Vậy là cuối cùng Olivia cũng sẽ kể mọi chuyện cho Grace.
Olivia
nói tiếp. “Jack đưa ra cho tớ tối hậu thư. Anh ấy nói rằng Stan đã theo
đuổi tớ hàng tháng nay, và rằng tớ phải chọn hoặc anh ấy hoặc Stan”.
“Vậy ư?”. Grace nói, kéo dài giọng. “Thế ý cậu thì sao?”.
“Tớ
nghĩ rằng”, Olivia nói với sự kiềm chế hết sức, “tớ không phải chiến
lợi phẩm dành cho bất cứ ai hết. Hơn nữa tớ không muốn tham gia vào trò
chơi ngu ngốc này của Jack”.
“Trò chơi”, Grace phản đối. “Theo tớ thì dường như cậu mới chính là người đang chơi trò chơi đấy”.
“Mình ư?”. Olivia kêu lên.
“Đúng vậy, chính cậu”, Grace nói. “Có phải cậu mong Jack sẽ quanh quẩn bên cậu trong khi Stan quay lại với cậu không?”.
“Không,
nhưng tớ hy vọng anh ấy sẽ tỏ ra có dũng khí hơn. Nếu tớ thực sự quan
trọng với anh ấy như anh ấy nói, thì ít nhất anh ấy phải cho tớ biết anh
ấy cảm thấy thế nào”.
Grace cau mày. “Ý cậu là anh ấy vẫn chưa nói gì với cậu?”.
“Nói
với tớ à?”. Olivia nhắc lại. “Ồ gần như là không. Khoảng một tháng
trước đây anh ấy đến nhà tớ vào đúng thời điểm không thích hợp. Stan đã
qua đêm...”.
Grace không thể che giấu nỗi sửng sốt của mình, “Stan...”.
“Đừng
nói với tớ là cả cậu cũng nghĩ vậy chứ”. Olivia nói, nghe có vẻ cực kỳ
bực bội. “Cậu phải biết là anh ta ngủ ở trên gác trong căn phòng cũ của
James. Hoàn toàn không có chuyện gì hết. Tớ không thể tin là cậu cũng
nghĩ tớ cho anh ta ngủ trên giường tớ...”.
“Tớ không biết phải
nghĩ thế nào nữa”, Grace nôn nóng muốn biết điều gì đã diễn ra. “Nào vậy
cậu hãy nói cho tớ biết chuyện gì đã xảy ra?”.
“Tớ và Jack định
đi chơi với nhau vào sáng hôm đó, nhưng anh ấy đến sớm hơn dự định, mang
theo cà- phê và bánh rán, anh ấy đã gặp Stan mặc áo choàng trong nhà và
đi dép lê của tớ. Trông anh ta chắc hẳn rất buồn cười, nhưng đó không
phải vấn đề chính”.
“Và theo lẽ tự nhiên Jack đã nghĩ đến điều tồi
tệ nhất”. Anh ta đã vội vã đi đến kết luận như Grace, rằng Stan và
Olivia đã ngủ chung giường.
“Theo lẽ tự nhiên”, Olivia lặp lại lời
bạn. “Tớ chạy theo anh ấy, cố giải thích cho anh ấy hiểu, nhưng anh ấy
không chịu nghe. Anh ấy nói nếu tớ muốn quay lại với Stan thì cũng tốt
thôi”.
“Cậu có chắc đó là những điều anh ấy nói không?”.
Olivia
ngừng lại. “Anh ấy không nói hẳn ra như thế, nhưng đó là thông điệp mà
anh ấy muốn nói. Tớ phải cho cậu biết là tớ bực đến thế nào khi anh ấy
thực sự nghĩ rằng tớ và Stan ngủ với nhau. Trong khi tớ và anh ấy đang
hẹn hò một cách rất nghiêm túc”.
Grace sắp xếp lại những sự việc đã diễn ra. “Kể từ hôm đó cậu chưa nói chuyện lại với Jack phải không?”.
“Chưa.
Mẹ khuyên tớ nên gọi cho anh ấy”. Olivia chậm rãi ngước mắt lên và bắt
gặp ánh mắt của Grace. “Có phải đây cũng là điều cậu nghĩ không?”.
Grace nhún vai. Nếu ở trong tình huống này, có lẽ chị sẽ, nhưng...
“Vấn
đề là”, Olivia cắn môi và nói. “Tớ muốn Jack phải tỏ ra sốt sắng. Để
chứng tỏ là anh ấy thực sự quan tâm đến tớ. Nếu anh ấy thực sự yêu tớ
thì phải đấu tranh vì tớ chứ”.
“Đấu tranh vì cậu?”. Một hình ảnh
hài hước nảy ra trong đầu Grace. Đó là hình ảnh Jack và Stan đứng trên
đường, giơ nắm đấm về phía nhau. “Ý cậu là cậu muốn anh ta sẽ thách thức
Stan so găng với anh ấy à? Hay là...”, Grace cười to, cô đang tưởng
tượng hai người đàn ông trong trang phục quý tộc, tay vung súng lục,
“...một cuộc đọ súng tay đôi?”.
“Không, không phải vậy”, Olivia
mất kiên nhẫn. “Tớ muốn anh ấy thể hiện rằng tớ đáng giá hơn lòng sĩ
diện đàn ông của anh ấy. Vậy đó”. Olivia cụp mắt xuống. “Anh ấy cư xử
như một đứa bé bị tổn thương”.
“Nhưng tớ thấy đúng là anh ấy bị tổn thương mà?”.
“Thì
tớ cũng bị tổn thương chứ. Jack nhanh chóng đi đến kết luận là đêm hôm
đó tớ đã ngủ với Stan mặc dù bọn tớ đang có mối quan hệ nghiêm túc với
nhau. Nếu anh ấy nghĩ tớ là người như vậy thì có lẽ tớ cũng không cần
anh ấy nữa”.
“Đừng từ bỏ dễ dàng như vậy chứ”.
“Đã gần một
tháng rồi Grace à”. Olivia nói giọng buồn rầu, chậm rãi lắc đầu. “Tớ
phải nghĩ thế nào nữa đây? Dường như Jack cũng không phải cân nhắc nhiều
về việc từ bỏ mối quan hệ của chúng tớ”.
“Thế cậu thì sao?”. Grace hỏi. “Cậu có sẵn sàng từ bỏ Jack không?”.
Olivia không trả lời ngay, nhưng cuối cùng cũng lên tiếng. “Tớ không nghĩ vậy”.
Điều này nghe có vẻ đáng khích lệ đây. “Thế cậu định làm gì?”.
“Tớ cũng không biết nữa”, chị thú nhận. “Hãy để thời gian trả lời vậy”.
Grace gật gù, chị uống cạn ly trà rồi đứng dậy, thả cái cốc vào chậu rửa.
“Chúng ta quay lại với công việc sơn tường nhé”.
“Đợi
một chút”, Olivia ngăn Grace, đồng thời vẫn ngồi yên trên ghế. “Nhân
tiện đang nói chuyện về chủ đề đàn ông, nói cho tớ nghe chuyện gì đã xảy
ra giữa cậu và anh chàng chủ trang trại đẹp trai nào?”.
Grace
muốn kêu lên một tiếng thật to. Chị không muốn nói chuyện về Cliff
Harding chút nào. Họ đã quen biết nhau được gần một năm; họ gặp nhau
ngay sau khi Grace nộp đơn ly hôn. Đến khi cuộc ly hôn kết thúc chị mới
chính thức hẹn hò với anh ta, nhưng trước đó anh ta đã theo đuổi chị và
thổ lộ cho chị về tình cảm của mình. Grace cũng có tình cảm với anh ta,
nhưng không hiểu vì lý do gì, chuyện tình cảm ấy lại gây cho Grace một
cảm giác không thoải mái.
“Có chuyện gì vậy?”. Olivia hỏi.
“Tớ cũng không biết rõ nữa”, Grace lầm bầm. “Và đó là cũng một nguyên nhân của những rắc rối giữa bọn tớ”.
“Ý
cậu là một người đàn ông tử tế, không có gì đáng chê bước vào cuộc đời
cậu và cậu không lý giải được tại sao mình lại không muốn?”.
Grace
tảng lờ lời châm biếm của Olivia. “Tớ và Dan kết hôn khi còn quá trẻ”,
chị nói, và thấy Olivia có vẻ vẫn muốn nghe chuyện, chị lại ngồi xuống
ghế. “Lúc ấy bọn tớ mới đang ở tuổi cắp sách, sau đó Dan sang Việt Nam.
Nhưng bất chấp tất cả những khó khăn đó, tớ vẫn không hề để mắt đến
người đàn ông nào khác”.
“Tớ biết”, Olivia nói bằng giọng nhẹ nhàng, vỗ về.
“Cứ nhìn cách Cliff chăm sóc an ủi, tớ chắc chắn anh ấy sẽ cầu hôn tớ vào một ngày gần đây thôi”.
“Anh ấy đã thật tử tế hôm đám tang của Dan”.
Grace
không thể không đồng ý. Cliff đã có mặt ở nhà sau khi đưa tang và đã
chăm sóc chị thật dịu dàng. Chị đã kiệt sức cả về thể chất, tinh thần và
tình cảm.
Buổi chiều hôm đó, Cliff đã vỗ về chị, đưa chị vào
giường để chị yên tâm ngủ, còn anh thì đi chuẩn bị bữa tối. Grace chưa
gặp ai chu đáo như Cliff Harding, và thực sự, cách đối xử của anh ấy đã
khiến chị sợ hãi chính mình.
“Tớ biết Cliff muốn tiến tới chuyện
nghiêm túc”, chị nói giọng run run, “nhưng tớ chưa hề hẹn hò với ai kể
từ sau cái chết của Dan”.
“Vậy cậu nghĩ rằng hẹn hò riêng tư với
một người đàn ông - bất cứ người nào cũng là rơi vào cái bẫy như thời
học trung học sao?”. Olivia hỏi. “Có phải vậy không?”.
“Tớ không
muốn ly hôn hay trở thành góa phụ, nhưng tớ đã trải qua cả hai. Cho nên
lúc này tớ không muốn phải gắn bó với chỉ một người đàn ông. Tớ không
nghĩ rằng tớ đã sẵn sàng cho một mối quan hệ”. Khi nói với bạn những
điều này, Grace tự nhiên bừng hiểu nguyên nhân của tất cả những chuyện
đang xảy ra với mình, và tại sao mình lại rơi vào bế tắc, dằn vặt, lo
âu.
“Grace?”. Olivia quan sát bạn rất kỹ.
“Mọi chuyện là vậy
đó”, Grace thốt lên. Chứng mất ngủ, nỗi lo lắng bất an...tất cả đã được
giải đáp. Chị không cần phải sơn lại phòng ngủ để quên đi những ký ức
về người chồng quá cố của mình. Đúng là chị phải suy nghĩ nhiều đến
những điều Dan nói với chị trong bức thư anh viết trước khi qua đời
nhưng Dan không phải là nguyên nhân duy nhất khiến chị bị khuấy động.
Tất cả những lo lắng này phần lớn xoay quanh mối quan hệ giữa chị và
Cliff. Điều mà chị cần bây giờ là thời gian, là một không gian riêng, là
sự tự do để khám phá bản thân mình: chị sẽ trở thành một người như thế
nào, và chị muốn gì ở cuộc sống này.
Chị cần một cơ hội để được là chính mình.
“Grace này?”.
“Tớ
rất quý Cliff”, Grace thì thầm. “Tớ thực sự quý anh ấy nhưng tớ chưa
sẵn sàng cho một mối quan hệ nghiêm túc với anh ấy. Vẫn chưa... chỉ là
tớ không thể”. Mặc dù gần như bật khóc nhưng Grace đang cảm thấy rất
thanh thản, và lần đầu tiên kể từ khi Dan mất, chị biết mình sẽ có một
đêm ngủ ngon.
“Cậu phải nói cho Cliff biết”, Olivia khẩn khoản.
“Tớ
biết”. Cô sẽ phải tìm cách giải thích cho Cliff để không làm anh bị tổn
thương cũng như không để mất đi tình bạn của họ. “Tớ muốn tiếp tục mối
quan hệ với anh ấy, nhưng tớ cũng muốn có sự tự do để có quan hệ với
những người đàn ông khác nữa”. Nói ra được điều này, cho dù nghe có vẻ
hơi ích kỷ và không công bằng với Jack, nhưng đó là sự thật và cũng là
điều mà rất khó khăn Grace mới thú nhận được với chính bản thân mình.