Lê Vân - Yêu và sống - Chương 09 phần 3
9 (B)
Eya eya alce harn rn…
Ngày 12/5
Tối
qua em làm cháy một nồi thịt, lên tận nhà vẫn còn ngửi thấy mùi cháy.
Còn cái nồi cháy thì đen kịt lên đến tận vung. Không biết có điềm gì
không lành không?
Đêm qua mơ thấy anh về, em đến chơi. Trời mưa to
và không ai tiếp em cả. Anh còn mải bận đưa quà cho mọi người, không để
ý gì đến em. Em bỏ về. Anh theo ra cửa nói gì đó đại loại sẽ gặp em
sau, nhưng em giận anh nên lắc đầu.
Lúc ấy mới 6 giờ sáng, trời vẫn mưa rất to…
4 giờ chiều, ngủ dậy, rất mệt định xuống nhà xách nước tắm. Thật vui sướng làm sao khi nhận được thư anh.
Ngay
khi cầm lá thư, em biết nó sẽ giúp em xua tan bao dằn vặt. Anh vẫn là
của em và thể nào em cũng đủ sức để vượt lên “niềm thương cảm” kia mấy
ngày. Em đi về bếp đóng cửa lại và đọc. Em ứa nước mắt khi nhìn thấy
những dòng chữ thân thương của anh. Đây là tất cả hạnh phúc của em, đau
khổ của em đây. Em đọc đi đọc lại mà vẫn cảm thấy chưa đủ bình tĩnh để
hiểu hết. Em sững sờ khi biết ngày 17 này anh chưa về. Thật khủng khiếp
khi nghĩ đến chặng đường dài gấp 3 lần cái mà em đã trải qua. Em vui
sướng khi biết anh không nhờ bất cứ người nào đơm hộ anh cúc áo. Như vậy
là anh hiểu em rồi. Đừng nhờ ai anh nhé. Tình yêu của em ơi, giá anh
biết được anh là gì của em nhỉ? Không còn dừng lại ở nghĩa đó nữa đâu,
mà đã hòa tan vào máu thịt của em rồi.
Chỉ có những nét chữ này là
thân yêu nhất quí giá nhất trên đời. Nếu cuộc đời có đẩy em tới đâu thì
mãi mãi vẫn sẽ là như vậy, niềm đau khổ của em à. Chẳng có phù hoa nào
cướp anh của em đi được. Hôm nay em đọc một cuốn sách có câu của Lép:
“Người đàn bà nguy hiểm không phải là người nắm được phần xác của anh,
mà chính là người nắm được tâm hồn anh”. Anh nghĩ thế nào? Em có phải là
người đàn bà nguy hiểm không anh?
Ngày 13/5
Hôm qua trước
khi đi ngủ em lại lấy thư anh ra đọc, đọc xong lại cất vào người. Sáng
dậy, em lại đọc. Em bỗng nghĩ ra một cách có thể gửi thư cho anh. Em sẽ
lên bà H hỏi xem bao giờ ông quay phim đi. Thế là hăm hở dậy sớm để đi.
Nhưng tiếc là họ bảo hoãn đến tháng 9. Buồn quá, làm thế nào để nói được
với anh một điều, hãy gửi thư nhiều về cho em. Mỗi dòng chữ có thật của
anh tiếp thêm cho em rất nhiều nghị lực. Tại sao anh không nói anh gầy
hay béo lên? Tại sao anh lại mất ngủ? Như vậy là không nghe lời em rồi.
Cảm ơn mình đã cầu nguyện cho em được thanh thản.
Muốn được vậy, cách tốt nhất là viết thư nhiều về cho em. Dù sao bây giờ tỉ số vẫn là 3-2 nghiêng về đội bạn. Harn, rn, rn.
(Anh thấy không, em đã có thể vui cười một tí được rồi đấy. Nhờ có phép lạ đấy)
Ngày 14/5
Thế
là em đã tình cờ gửi được thư cho anh. 5 giờ chiều em hăm hở đạp xe đi
và hỏi thêm xem liệu họ có cầm hộ mình mấy cái áo không, tất nhiên là
mình sẽ phải mất cho họ một chút, nhưng việc không thành. Sau đó em
xuống ngay nhà mình để báo tin ngày mai có người đi, xem nhà mình có gửi
thư cho anh không? Em làm điều này như một điều tự nhiên phải thế và để
cảm thấy lòng mình không ân hận điều gì về tất cả, cả đối với anh và
đối với mọi người. Rất tiếc không ai gửi gì vì nghĩ anh sắp về. Nhà mình
bảo nếu anh không báo gì tức là anh sẽ về ngày 17. Nghĩ một chút, em
thấy rất vui. Vui vì em mới là người biết tin anh sớm nhất, không ai
biết bằng em. Như vậy, mặc dù em ở tỉ số thấp hơn, nhưng em đã thắng rồi
đấy. Rồi cả nhà lại bắt em thứ tư này phải xuống từ sớm. Ra về mà nhà
mình còn nhét vào túi em một đôi guốc mới nữa, em không thể nào từ chối
được. Chẳng lẽ em lại bảo, em vẫn còn một đôi của mình cho?
Giờ em
thấy lòng mình yên tĩnh một chút. Em cũng thắp hương cầu cho anh có sự
yên tĩnh ấy. Tàn hương vô cùng lành mình à. Gần đây thắp hương em cảm
giác em được phù hộ ít nhiều. Lá thư viết cho anh, em cảm thấy vẫn chưa
nói được điều muốn nói. Làm sao nói hết được thành lời những 'vui buồn
thầm lặng ấy hả mình? Cầu mong anh sẽ nhận được những nét chữ thân
thương có thật của vợ anh.
Em đi ngủ đây. Harn.
Ngày 15/5.
Ngày
hôm nay qua đi trong yên tĩnh. Em lại thắp hương mong anh nhận được
thư. Ngày 17 họ mới đi. Suýt nữa thì lá thư rơi vào tay hai vợ chồng một
người rất biết chúng mình. Nếu vậy thì anh đã nhận được rồi vì họ đi
sáng nay. Nhưng em không đồng ý và quyết đợi đến ngày 17. Cả cuốn nhật
ký này cũng thế. Em giật mình vì thấy một tờ rớt ra từ quyển sổ để ngay
bên ngoài. Cẩn thận quá đâm nhiều lúc hóa sơ hở.
Mai em có nên xuống nhà mình không anh? Bảo em với.
Ngày 17/5
Hôm
qua đi trên ô tô, nhìn thấy một người điên nằm ngủ dưới một cái rãnh
cạn bên lề đường bụi bặm. Em bảo với Tr. Đúng hơn là con người ta không
nên được sinh ra thì tốt hơn, vì ai dám đảm bảo con mình sẽ hạnh phúc
hay bất hạnh. Vô tình mình đã làm cho nó phải vật lộn suốt cả cuộc đời,
cuối cùng lại chết, như chưa bao giờ có mặt trên đời này.
Trưa
nay, bọn em rủ nhau vào nhà T.H chơi rồi tổ chức ơn bún chả. Cũng vui ồn
ào. Thế là qua đi được một năm. 3 giờ chiều mới về. Tắm một cái, rồi
lấy xe đạp xuống nhà mình. Chả là mọi người, bạn của nhà mình rủ nhau
nhất định sẽ tổ chức ăn uống trước khi anh về. V nếu anh ở nhà ai cũng
thấy ngại, không thể thoải mái được. Nhà mình bảo, anh mà ở nhà là không
dám cà kê ở đâu, tan làm là phải về nhà ngay. Sáng 9 giờ mới đi làm mà
anh ấy còn hỏi sao đi sớm thế! Khi mọi người bảo người này người kia khó
tính, nhà mình lại bảo, đã ai khó tính bằng anh chưa? Đấy, em thèm ngay
cả được trách anh nữa chứ không chỉ nói hay tự hào về chồng mình đâu.
Nhưng sẽ chăng bao giờ. Rồi mọi người lại chúc em sớm có người dẫn vào
vui như hôm nay, thôi thì chưa cưới cũng được. Chiều về nắng, MA bảo,
giá bây giờ các ông ấy vào đón có phải may không. Em lỡ miệng: “Mọi
người có chứ tôi thì lấy đâu ra? “
Đến nơi, hóa ra nhà mình đã bảo
hoãn liên hoan vì C ốm. V nghĩ mai mình về nên nhà mình cũng lo dọn dẹp
nhà cửa. Em mang cho C một ít bột sắn, chuối, còn bông để cho nhà mình
lúc bị đổ máu cam. Em ngồi dỗ V ăn từng tí, doạ nếu không ăn em sẽ đi về
và lần sau không xuống nữa. Rồi em day trán cho V, bỏ màn cho V ngủ. Em
đã ăn một bữa cơm thật giản dị cùng gia đình. Một lần nữa, em kiểm tra
lại mình, em không thấy điều gì xen vào đây cả. Em không muốn nhà mình
nghĩ về em rẻ rúng, và em cũng nghĩ rồi đây, mọi điều sẽ qua đi, không
ai biết em từng là gì của anh. Em sẽ trả lại tất cả. Tấm ảnh, em không
dám nhìn vào tấm ảnh treo trên vô tuyến. Nhưng em lại rất tò mò muốn
được nhìn thật kỹ. Và em đã nhìn…
Ra về, 10 giờ tối, trời vẫn còn
mưa nhỏ. Em nghĩ thầm, tới đây, cuộc sống có thể sẽ khác. Chúng ta sẽ
vẫn gặp nhau, vẫn tổ chức những bữa cơm gia đình để em có cơ hội gặp
anh, em sẽ nấu những món ăn mà anh thích như hồi tháng 7. Dứt khoát là
phải có hành tây ngâm giấm. Mà không phải là hành tây cay hoặc hành ta.
Về
đến nhà, em lại giở hai lá thư của anh ra đọc. Dạo này, mỗi lúc đi vào
cổng, em lại hi vọng sẽ có người bảo: này, chị có thư đấy. Lâu rồi chẳng
nhận được thư anh. Rồi em sẽ không còn là người phụ nữ nguy hiểm nữa
đâu…
Ngày 18/5
Đáng lẽ đến ngày này là tim em đã đập mạnh,
tay em, người em đã run lên bởi em đã ở trong vòng tay của anh rồi. Song
chẳng có gì xảy ra cả. Vẫn lại điệp khúc chờ đợi và chờ đợi. Lại từng
ngày gạch bớt một ngày trong lịch. Đã được 22 ngày rồi. Vẫn còn những 3
trang lịch nữa. Sao còn phải gạch nhiều thế! Em nhớ và thèm được thấy cụ
thể mình đang được anh ôm ấp che chở. Được trở nên bé nhỏ. Còn anh,
hình như anh không muốn nghĩ và coi em là một người bé bỏng. Anh muốn em
phải biết cư xử đúng mực như một người lớn…
Có người cầm tay em
xem và bảo đây là tay của người có nghị lực. Đúng, nếu không có nghị
lực, chắc gì em đã sống nổi đến bây giờ. 5 năm rồi còn gì. Đâu có phải
là ít ỏi. Bao nhiêu điều chồng chất. Giá như em không bị sinh ra ở đời
này thì em đâu phải biết anh, đâu phải biết hạnh phúc và đau khổ.
Ngày 19/5
Tối
nay em thấy mình thật yếu đuối, chỉ muốn khóc. Mở hết băng nhạc ồn ào
rồi lại mở băng nhạc buồn mà vẫn không xua đuổi được cảm giác trống rỗng
cô đơn lạ thường.
Em hỏi ông, ông xem ảnh có thấy cháu sung sướng
hay không? Ông bảo, con sẽ sướng lắm. Không đúng đâu ông à. Cháu khổ
lắm, khổ từ bây giờ, cháu sắp chết rồi ông ơi. Ông bảo không được nói
nhảm. Không, cháu sẽ chết non, tất cả rồi cũng chết mà thôi.
Lật các trang lịch, thấy còn những 3 trang nữa, lại sợ.
Cái
gì đến sẽ phải đến mà sao em cứ khổ thế, em không chịu được nữa rồi.
Thế mà viết cho anh, em vẫn bảo, nếu anh ở lại được nữa anh cứ ở, em còn
chịu được. Giờ mới thấy là quá sức chịu đựng. Thế mà có lúc anh bảo
thậm chí một tháng hoặc hai tháng chúng ta mới gặp nhau một lần.
Lúc
nào đi vào cổng cũng hy vọng người hàng xóm sắp bảo chị có thư này. Rất
nhiều lần trong ngày, cứ có người lạ vào cổng là lại nghĩ họ sẽ mang
thư đến. Em không hiểu nổi sao em có thể sống trong tâm trạng héo mòn
như thế này. Thật kinh khủng vì càng ngày nó càng đầy lên mãi mà không
thể san xẻ bớt cho ai, không thể kể một lời, không thể tâm sư, không
được một lời an ủi từ bạn bè.
Em lại không bình tĩnh rồi. Tâm hồn
em lại không được yên tĩnh như anh cầu nguyện từ nơi xa xôi. Lời cầu
nguyện không giúp em được. Em cần những gì có thực do con người mang
lại. Lúc này em thấy rõ cảm giác là em bị thương rồi, không đủ sức chống
trọi lại cuộc đời nữa. Em rất yếu, rất mệt, không nhấc được tay nữa,
thật như vậy đấy anh à.
Ngày 20/5
Cả ngày hôm nay em luôn
tay luôn chân dọn dẹp cơm nước để cố gắng quên đi, không muốn nghĩ đến
cái trống rỗng ha. Nhưng nó cứ bám chặt lấy em, lởn vởn. Người em bứt
rứt nóng ruột. Tự nhiên cái bếp đang đun bị nổ và lửa cháy xém vào cặp
lồng nhựa. Lại sắp có điềm không lành nào nữa. Em bất lực rồi. Tự lừa
mình để tìm thanh thản nhưng không được nữa rồi. Giờ thì em thấy em chỉ
muốn cãi nhau. Giá mà em có thể gọi được anh về. Nhưng cái đó cuối cùng
cũng chẳng giải quyết được gì.
Ngày 21/5
Rất chán là em đã
từ chối làm công việc tẻ ngắt với bà H. dù họ tìm mọi cách để giữ em.
Đúng ra thì em phải nên nhận lời, vì thời gian sẽ trôi nhanh hơn nếu em
bận bịu với công việc. Song em chẳng cần nữa…
Rất may cho em là em
đã không đi công tác. Nếu nghe, chắc anh sẽ phải rùng mình. Tất nhiên,
nếu em đi, em tin rằng em sẽ không thể sống rẻ tiền như những kẻ đó,
nhưng anh sẽ thiệt vì em sẽ rất gầy. May thế đấy mình à, trông bọn họ
rạc người đi vì tiền và trác táng.
Ngày 22/5
Thế là họ đã
“mắc mưu” với em rồi. Em đã thành công một nửa trong việc gây khó khăn.
Em lấy cớ tới đây, em chỉ có thể làm việc buổi chiều, và nếu quá thời
gian một tháng họ không xong thì em sẽ bận cả ngày không còn đủ sức đâu
lên làm với họ nữa. Thế là chiều nay họ hoãn quay em để họp bàn lại.
Đúng là lấy lý do như anh dặn thật là hợp tình hợp lý. Họ không thể nghĩ
gì khác về em được. Nhiều khi em cứ ngô nghê dại dột thế đấy, tưởng đơn
giản cứ nói thật ra là được Có thể anh trách em chưa biết cách cư xử
cho thông minh. nhiều lúc vẫn cỏn ngây thơ tin vào người đời, xong nếu
em là người vợ quá khéo léo, biết tính toán mọi điều chắc anh lại sợ cho
mà xem. Em dại dột còn được anh thương, anh che chở. Và anh cũng còn
thấy hạnh phúc khi em luôn tin tưởng, luôn cần đến anh. Có lần anh hỏi,
mình có lo gì không? Không đâu anh, có anh em chẳng lo gì cả. Và anh
bảo, mình đừng lo sợ một điều gì, nếu anh còn sống, anh còn lo được.
Chưa bao giờ em thoáng nghĩ, em không tin tưởng ở người đàn ông trong
anh. Bao giờ anh cũng đúng, cũng thông minh, và em thì thật bé nhỏ bên
cạnh anh.
Vừa rồi sở dĩ em quyết định từ chối nhanh như vậy vì em
biết họ sẽ kéo dài công việc này đến tận rằm tháng 7. Em không dám hé ra
là tháng 7 chúng mình được nghỉ phép. Em lo cho tháng 7 của mình, mặc
dù có thể điều đó không thành nhưng em vẫn lo trước. Còn công việc với
ông M thì từ tháng tám trở ra cơ. Mà nếu như không còn tháng 7 không có
thật ấy không còn 17 năm trong một năm ấy nĩla, em sẽ đi làm với họ.
Chiều
qua lên xưởng, em gặp người đã bảo anh đứng lại cho họ ngắm đấy. Với
loại người này chẳng bao giờ em thèm ghen đâu. Hình như họ biết chuyện
chúng mình, đấy là em đoán thế.
Vẫn không có thư của anh, em vẫn
chờ. Nhưng có lẽ kiếp này anh chẳng đến với em được đâu. Em cần có anh
cụ thể và có thật chứ không chỉ trong ý nghĩ. Thật là bất đắc dĩ mới
phải hẹn nhau ở một kiếp nào đó, mà không biết có cái kiếp ấy không? Anh
đâu có trả lời cho em biết được phải không? Thế mà anh bảo: “Ở kiếp này
và cả kiếp mai sau”.
Yêu anh, mọi người đều trở thành kẻ thù của em, thời gian là kẻ thù của em, ánh sáng cũng là kẻ thù của em.
Ngày 23/5
Một
ngày chẳng lành. Em không thể bình tĩnh để suy sét được nữa. Em đã bị
đau khổ lấy mất hồn rồi. Lá thư em gửi cho anh thế nào họ cũng đoán ra.
Biết là như vậy nhưng em không thể không gửi. Em đã làm một động tác
giả, nhưng làm sao qua được mắt một người cáo già. Em đã cuống lên và để
cho một điều vô cùng sơ hở xảy ra. Đừng mắng em nữa. Nếu anh ở hoàn
cảnh em chắc anh chẳng mắng em đâu.
Em đưa nhà mình lên tận nhà
ông N. để gửi thư. Tại đây em nhận được tin mà em lo sợ. Ông N. nói, còn
một tháng nữa em sẽ có tin vui. Em biết, thế là em không gặp được mình
nữa. Đau khổ quá làm em buột miệng nói trước mặt nhà mình rằng: “Đối với
cháu, chỉ có toàn điều buồn thôi. Cho nên tin vui cũng trở thành bình
thường”. Ngày xa anh càng dài thêm. Em nghe mà như chết đi một ít.
Đi
trên Metro anh cũng viết thư, nhưng không phải cho em. Em không ghen
đâu. Giờ thì em không ghen nữa. Giờ thì em sẽ hứng chịu tất cả đắng cay
hờn tủi để cho mọi người hạnh phúc. Em đã chết rồi. Và chả ai quan tâm
đến cái chết của em cả. Cả anh nữa. Anh cũng muốn em chết mặc dù anh bảo
chỉ vì thương yêu em.
Ngày 24/5
Em lại càng bực mình đây.
Em bảo với V cẩn thận đấy đừng có gây điều gì khó chịu, em đang muốn cãi
nhau đây. Chẳng qua là vì hôm trước, em đang nhẹ cả người vì mừng rỡ đã
từ chối được họ rồi và họ đã bàn coi như dứt điểm. Vậy mà hôm nay, bà
ta lại lên kỳ kèo nài nỉ. Em khó chịu vô cùng. Đã nói hết nhẽ mà sao họ
kém nhậy bén thế hả mình. Phải biết rằng như vậy là em không muốn làm
nữa chứ. Mai họ sẽ vào để xin ông L. nên mai em lại phải dặn ông ta
trước. Eo ơi, em ngấy đến tận cổ rồi. Em khó chịu quá đi mất.
Trưa
nay K. đến, nhưng em chẳng hề thấy sao cả, thậm chí còn có thể nói vài
câu một cách bình thường như với mọi người khác. Có lúc đau khổ quá, em
đã nghĩ, có thể em sẽ trở nên điên loạn. Và trong cơn điên loạn ấy, em
sẽ không làm chủ được em nữa. Không hiểu sao em cứ nghĩ không hôm nay
thì nhất mai em sẽ nhận được thư mình. Chẳng lẽ sau ba lá thư gửi liền
một lúc cho bên ấy mà không gửi cho em nổi một lá sao?
Chiều tối
qua, em lại đến ăn bún chả với rất nhiều người ở nhà, và mỗi khi biết
thêm một chi tiết nhỏ mà anh lo cho nhà mình là em lại như bị giết thêm
một chút. Ngay cả khi đón nhận những tình cảm ân cần của mọi người em
cũng cảm thấy mình bị chết đi một tí. Thế mà em vẫn cứ sẵn sàng đi đến
để đón nhận.
Mấy hôm nay, em không đợi được hàng xóm báo nữa mà cứ
luôn hỏi có thư gì cho chị không? Trưa về hỏi, chiều dậy hỏi. Dù sao
đấy cũng là dấu hiệu để chứng tỏ sự sống. Đó là hi vọng và hi vọng. Có
lúc không chịu nổi nữa, em úp mặt xuống gối khóc, em chỉ muốn gào to lên
cho đỡ khổ. Không có ai dỗ em, nói với em rằng: “Thôi đừng khóc nữa,
anh xin, anh xin “
Ngày 25/5
Hôm nay thì không còn nghi ngờ
gì nữa, họ đã chính thức gửi giấy báo cho em và yêu cầu làm lý lịch sớm.
Cũng may, chính nhờ việc đi này bà H. mới tha em ra. Lúc nhận được tin
sẽ đi, em rất bình thường mình à. Trong em dường như trút được gánh
nặng, rằng em sẽ không xa anh đâu, em sẽ về để đón anh của em. Làm sao
có thể không bao giờ nhìn thấy anh của em nữa. Đằng nào cũng mất anh, em
chọn lối thoát ở nhà, nếu có làm sao, em còn cảm thấy anh luôn ở bên
cạnh, mặc dù không được gần nữa.
Không, em vẫn nghĩ rằng, dù có
phải kết thúc, em vẫn sẽ được gặp anh, gặp anh như bây giờ vậy, dù chỉ
là khoảnh khắc, thậm chí anh vẫn hôn em được và em cũng vậy. Có lẽ giải
pháp này còn hơn mình à, mình lo em sẽ bị cuộc sống này hành hạ ư? Khổ
em vẫn chịu được, em không sợ khổ, em chỉ sợ bị bơ vơ lạc loài, không
còn anh bên cạnh nữa thôi.
Vừa rồi em vừa từ nhà Ng về thì nhà
mình đến. Nhà mình báo tin đã gửi được cho anh 10 cái áo rồi. Em mừng
quá và cũng nói ngay rằng ngày 5/6 này em cũng đi. Nhà mình mừng lắm ấy
anh ạ. Cả hai cứ ríu rít ra tận cổng.
Anh biết không, ở nhà bọn em
thân nhau lắm, nhà mình lên em luôn và em cũng vậy, chẳng còn giữ ý gì
nữa đâu. Em đã phá vỡ tất cả những gì khi ở nhà anh vẫn cân thận. Ví dụ
như, em đến nhà mình bất cứ giờ nào, gặp cả trẻ con lẫn người lớn hàng
xóm. Rồi nhà mình lên em gặp cả bố, cả V em rủ nhà mình lên nhà nhưng
nhà mình ngại chưa lên lần nào, có lên muốn nằm cũng không được vì lo
còn bố. Thế là em bảo nhà mình để em xuống cho nhà mình đỡ mệt. Em còn
quen cả mấy người bạn thân của nhà mình nữa, mấy người làm ở bệnh viện
ấy anh à. Nếu em có được sống gần anh, chắc chắn mọi người sẽ nguyền rủa
em.