Lê Vân - Yêu và sống - Chương 09 phần 2
Từ nhà anh về, ngẫm lại cách sắp xếp, tổ chức cuộc sống gia
đình, chăm lo cho vợ con của anh, trong tôi ngột ngạt cảm giác vừa tủi
thân vừa tội lỗi. Cuộc sống của anh lúc ấy có một cái gì đó rất khác với
kiểu sống xô bồ tạp nham của những gia đình nghệ sĩ tôi từng gặp. Anh
không giàu nhưng rõ ràng anh ở một đẳng cấp khác, một tầng văn hóa khác.
Anh cố tình phơi bày cho tôi biết một sự thật, vợ anh là con nhà nề
nếp, là hoa khôi Hà Nội một thời. Chị có vẻ đẹp làm người ta phải sững
sờ. Một vẻ tỏa sáng từ trái tim nhân hậu của người có gia phong gia
giáo. Các con anh khỏe mạnh thông minh. Anh không cần phải tạo ra một
kịch bản kiểu gia đình bất hạnh hay éo le. Anh chứng to mình không như
những người đàn ông khác phải giấu giếm gia cảnh…
Tất cả được anh
phơi bày như bánh bóc trên sàng. Mời tôi đến nhà, anh muốn tôi hiểu, anh
đến với tôi không có gì khác ngoài sự trong trắng, quá trong trắng của
tôi lúc đó.
***
Bước vào tình yêu với Người ấy, tôi là một
cô gái nghèo, gầy gò, xanh xao. Gầy vì luyện tập nhiều, người cứ khô đét
lại. Da tái mét mà cũng chẳng chịu trang điểm. Thời ấy cũng chẳng mấy
người muốn trang điểm vì nếu tô phấn son đi ra phố sẽ bị coi là con gái
hư. Để nói về sự hấp dẫn thân xác, tôi là con số không. Tôi chỉ có một
thử, theo như bạn bè đồng nghiệp nhận xét, là cái chất lãng mạn trữ tình
mãnh liệt trời cho, không thể nói ra lời. Kể cả khi múa hay khi đóng
phim, không biết do đâu, tự nó cứ phát ra thôi. Có lẽ vì tôi là người
sống thiên về nội tâm. Bao nhiêu những gì cần giấu ngoài đời thực thì
đến lúc vào múa, vào phim mới được dịp toát ra chăng?
Khi tình cảm
mới chớm, tôi hầu như không dám gặp gỡ, không dám nói chuyện với Người
ấy. Thế mà mọi người vẫn nhận thấy. Bạn bè, đồng nghiệp đoán trước rằng,
tôi và anh, hai tâm hồn này rồi thế nào cũng sẽ tự tìm đến nhau.
Bên
cạnh anh, tôi không những quên đi bản thân mình mà còn cổ tình phủ nhận
những gì tôi có. Tôi luôn tự hỏi, tôi chỉ là một cô gái nghèo chẳng
nhan sắc, chẳng tài năng sao anh lại yêu tôi? Yêu anh đến vắt cạn kiệt
tâm hồn nhưng đỏ cũng chính là thời kỳ tâm hồn tôi giàu có nhất. Khi
thưởng thức một bản nhạc, tâm hồn mình như muốn hoà vào đó, như tìm thấy
một tiếng lòng gần gũi… Khi đọc một cuốn sách, một truyện ngắn, một
tiểu thuyết, tôi nhận ra một chút mình trong chính hoàn cảnh đó. Tôi vẫn
nói với anh: “Em chẳng có của cải gì nhưng em cảm thấy mình giàu có vì
em có anh. Của cải em có chính là tình yêu của chúng ta”. Anh đã ăn sâu
vào máu thịt tôi, rất tự nhiên không phải gò ép gì. Dù bất cứ hoàn cảnh
nào xảy ra, tôi đều có thể gặp anh trò chuyện cởi mở hết tâm can mà
không sợ bị đánh giá nọ kia. Chúng tôi đối với nhau tự nhiên như ruột
thịt, nếu không muốn nói là máu thịt của nhau rồi. Tôi yên tâm đến độ
tin tưởng rằng: con người này sẽ không bao giờ phản bội mình, không bao
giờ hết yêu thương mình. Đó là người hiểu mình hơn ai hết trên cõi đời
này, là người đầu tiên mà mình nghĩ đến khi cần an ủi chia sẻ bất kỳ
điều gì. Như một người thầy, một người anh, Người ấy là một cái bến bình
yên nhất, an toàn nhất, và cũng là nơi nâng niu mình nhất. Chắc chắn
tôi không thể nhận được điều đó từ bố mẹ hay các em…
Không hiểu từ
đâu mà mẹ tôi lần ra địa chỉ của anh. Mẹ không cần tìm hiểu mối tình
của con ra sao để mà chia sẻ thông cảm hay thậm chí ngăn cấm. Đơn giản
là yêu một người đã có gia đình nghĩa là sai trái. Mẹ đùng đùng đi thẳng
tới nhà anh đề cắt đứt mối tình của con gái. Lúc bấy giờ, tôi chỉ thấy
một điều, sao mẹ có thể độc ác đến thế, tàn bạo đến thế! Làm sao tôi có
thể gần gũi với mẹ. Vì là người có bản lĩnh nên anh tiếp mẹ tôi một cách
cực kỳ bình tĩnh khoan thai. Không hề hoảng hốt, anh nói với mẹ: “Chị
ngồi chơi để tôi mời mẹ các cháu về cho chị gặp mặt”. Anh cho mẹ tôi
biết vợ anh xinh đẹp hiền hậu thế nào, con anh ngoan ngoãn đủ đầy để mẹ
hiểu mối tình của anh với con gái bà không phải là mối tình trai gái tầm
thường. Không phải là anh chạy theo tôi vì tôi trẻ đẹp hơn vợ anh. Anh
lại còn cố tình để vợ anh ngồi trong nhà nghe toàn bộ cuộc đối thoại
giữa anh với mẹ.
Cái gì đã dẫn đến hành động điên rồ của mẹ? Có lẽ
mẹ uất ức khi thấy cuộc tình này kéo quá dài mà chẳng đi đến kết quả
gì, thấy con mình sầu thương khổ não quá chăng? Hay chỉ vì, không một
người con trai nào đến nhà mà tôi thèm tiếp. Bao nhiêu con nhà tử tế,
khi không làm thân được với tôi bắt đầu quay ra “vuốt ve” mẹ, ra sức
chiếm cảm tình của mẹ. Có người trong số ấy còn mê muội đến mức đi theo
tôi ra chỗ hẹn rồi về mách mẹ Vân đi đâu, gặp ai. Cái loại đàn ông ấy
làm sao có thể đến gần tôi được cho dù nhân danh tình yêu! Sau này, tôi
hiểu, mẹ đến gặp anh là hành động theo bản năng thương con chứ chẳng
nghĩ ngợi gì nhiều. Mẹ tìm cách để con gái thoát khỏi mối tình oan trái,
và còn vì bực tức Người ấy làm tôi đâm xa lánh tất cả những người con
trai khác. Mà đâu phải ai trong số họ cũng là vứt đi cả đâu? Có nhiều
người thực sự là con nhà tử tế, theo tôi kiên trì bảy, tám, chín năm
trời, chẳng bao giờ tôi tiếp cả. Cứ đến nhà là tôi bỏ đi để cho mình mẹ
tiếp. Và có lẽ, đã nhiều phen tôi làm cho mẹ muối mặt.
Anh đã chỉ
cho mẹ thấy tình yêu của chúng tôi không phải là thứ tình yêu như người
đời vẫn nghĩ. Anh không rũ bỏ người vợ già xấu để chạy theo tôi trẻ đẹp.
Cũng không phải anh có bất hạnh éo le gì trong cuộc sống để chạy theo
tình yêu an ủi. Kể lại cho tôi nghe, anh khẳng định, khi mẹ ra về, dù có
hậm hực thế nào cũng không thể nghĩ xấu về anh được. Chắc hẳn lúc ra
đi, mẹ nghĩ sẽ cho anh một trận, nhưng khi đến nơi, thấy gia cảnh anh và
thái độ của anh, mẹ như chùng xuống, cuối cùng lại hỏi một câu: “Anh có
dám bỏ vợ để lấy Vân không?”. Và mẹ rơm rớm nước mắt ra về. Có lẽ, mẹ
thấy thương cho mối tình này quá. Có lẽ, mẹ hiểu vì sao con mình lại si
mê người ta đến vậy. Có lẽ, mẹ không thể không nhận thấy người đàn ông
này khác hẳn người chồng của mình…
Về nhà, mẹ không hề hé răng nói
về cuộc “đột kích” ấy. Đương nhiên, tôi sẽ biết. Và như một qui luật,
khi tình yêu càng gặp cản trở thì lại càng lao đến mạnh mẽ hơn gấp bội.
Tình yêu của chúng tôi cũng vậy, nó đã vượt qua muôn vàn khó khăn để đòi
quyền được sống: Tôi nói, cuộc tình này thiêu rụi cả tuổi trẻ của tôi,
là nói theo ý nghĩa nó là một cuộc tình mang lại đau đớn cả về tâm hồn
lẫn thể xác, nhưng ở khía cạnh khác, nó đem lại những khoảnh khắc hạnh
phúc hơn tất cả.
Suốt những năm tháng sống bằng tình yêu của Người
ấy, tôi như được uống một thứ kháng sinh mạnh đủ sức chống lại mọi loài
vi rút cám dỗ. Trong mọi hoàn cảnh tôi đều thấy đầy đủ, thấy bằng lòng
bởi tâm hồn mình đã được gửi gắm ở một nơi tin cậy rồi. Tôi chưa bao giờ
ân hận vì đã yêu, đã dâng hiến toàn bộ những năm tháng tuổi trẻ cho
Người ấy. Trong suốt quá trình đi đóng phim, đi biểu diễn, gặp gỡ với
nhiều người, nhiều tình huống, nhưng không ai có thể tiến tới xa hơn.
Tôi
đã yêu chân thành và thần thánh hóa mối tình đó. Không chỉ cho tôi mà
cả cho anh, tình yêu éo le ngang trái của chúng tôi là một sự lãng mạn
hóa, là cách đào thoát, chạy trốn khỏi cuộc sống ngột ngạt trần tục này.
Lãng
mạn đến mức chúng tôi cho rằng chỉ cần hai người hiểu với nhau rằng họ
yêu nhau là đủ. Điên rồ đến mức mà người con gái dám hi sinh cuộc sống
bình thường để chỉ sống cho tình yêu, một thứ tình yêu chui lủi đầy sợ
hãi. Tình yêu đó cứ tồn tại song song với cuộc đời. Sống với tình yêu
này, tôi như người có hai cuộc sống. Cuộc dời mà tôi đang sống đây là
giả tạo, là đang sống gửi. Hàng ngày đi làm, chuyện trò, công việc đời
thường chỉ là tạm bợ. Còn cuộc sống khác, dù phải chui lủi, chờ cho tắt
ánh mặt trời mới dám hẹn hò, với những tâm tư thầm kín, những khát vọng
mãnh liệt về Người ấy mới là sống thật. Sợ ánh sáng, sợ gặp người quen,
tôi gần như đoạn tuyệt với bên ngoài, với gia đình, với bạn bè: Tôi luôn
ý thức đó là mối tình tội lỗi. Và chính tôi là người có tội chứ không
phải ai khác, vì tôi cố tình lao vào yêu một người đàn ông có gia đình.
Với bạn bè thân, tôi cũng dần phải lánh xa, chỉ sợ họ gặng hỏi, rồi
không thể dấu, họ lên án mình thì sao! Tôi đã đánh đổi tất cả cuộc đời
thật của mình để có mối tình trong bóng tối với anh, vì tôi cho rằng chỉ
có nó mới làm nên ý nghĩa sự tồn tại của đời tôi.
***
Được
trò chuyện cùng anh, với tôi, đã trở thành một nhu cầu thiết yếu như
muốn sống được thì phải hít thở. Anh giải thích những gì tôi không hiểu,
anh xoa dịu những gì tôi chất chứa trong tim. Không gặp anh, tôi trò
chuyện với anh bằng nhật ký. Đặc biệt là tôi viết nhiều hơn khi anh phải
đi công tác hoặc khi tôi đi làm phim.
27/4/1983
Em đang
hình dung từng giờ hành trình của anh. Giờ chắc anh đã đến nơi rồi, một
mình. Và chắc là đã đọc những dòng chữ em viết… anh có buồn không? '
Sao em lại buồn nhỉ, anh đang gặp một điều may mắn cơ mà. Thú thật em đã cố tình không dám hỏi những ai đã đi tiễn anh?
“Hãy
nghĩ rằng anh là một nửa của mình thì sẽ đỡ tủi, sẽ không suy diễn dằn
vặt gì cả. Từng giây từng phút anh nghĩ đến mình. Anh lại về với mình…
Anh đi không lâu đâu. Đó là lời anh dặn.
Hôm nay đã trừ được một
ngày chưa nhỉ? Ngày đi đường người ta có tính không? Nhưng em cứ gạch
bớt đi một ngày trong cuốn lịch nhỏ.
Ngày 28/4
Được nghỉ mấy
ngày liền, thay bằng sự vui mừng, em thấy đáng lo. Em đi mượn mấy băng
Paul về nghe, hi vọng hình dung anh rõ hơn khi nghe loại nhạc này. Và
đúng vậy, em thấy anh một mình trong một chiều lạnh… anh đang buồn? Hay
anh đang vui cùng bạn bè? Em không biết, nhưng em thiên về sự heo hút
hơn…
Ngày 29/4
Em cố vận dụng hết sức để cảm thấy cuộc sống
vẫn bình thường. Xong em vẫn lo đến một lúc nào đấy, em không còn đủ sức
để tự trốn tránh hoặc lừa dối mình được nữa.
Đêm qua, hơn 2 giờ
sáng, em tỉnh dậy vì đau bụng. Em xuống nhà mà không sợ hãi. Chỉ đến lúc
lên mở tủ lấy lọ thuốc anh đưa mới thấy tủi. Những cái buồn ấy luôn trú
ngụ trong mọi ngóc ngách con người em để bất cứ lúc nào cũng có thể ùa
ra. Em sẽ cố gắng xua đuổi chúng được ngày nào hay ngày ấy anh à.
Ngày 30/4
Bốn ngày… còn 17 ngày nữa…
Nấu cơm. Đọc truyện. Ngủ. Nấu cơm. Đọc truyện.
Xem vô tuyên:
K. đến, song em không cảm thấy có điều gì “nguy hiểm” cho em cả.
Một ngày thật dài… đối với em ngày bao giờ cũng dài…
Ngày 1/5
Xem
vô tuyến mà quên không để ý xem anh có lạnh không. Em bắt đầu gạch sang
trang lịch mới. Hết trang này là anh về. Người ta bảo ngoài đường đông
vui nhộn nhịp lắm, em không ra khỏi nhà nên chẳng biết. Thỉnh thoảng, em
lại nhìn xuống cái cây thứ hai cạnh đèn cao áp, biết là anh không ở đó
mà vẫn nhìn…
Ngày 2/5
Đêm qua tự nhiên khó ngủ. Em nghĩ đến
hồi tháng 7. Nghĩ đến ngăn tủ bên phải có chiếc áo màu vàng mà em đã xếp
xuống dưới, còn ngăn bên trái có chiếc áo lông, áo tím của C… em lại
cảm thấy đấy là những thứ em không thể xen vào được. Tất cả những đồ vật
ấy, cuộc sống ấy, em không thể phá vỡ nổi… Em nằm mơ thấy em có một đứa
con gái rất xinh nhưng không giống em. Mọi người đến thăm, em chỉ lo
người ta bảo sao mới đẻ mà lớn thế. Em chỉ sợ đấy không phải là con em
nên rất nhiều lần em hói con có yêu mẹ không? Mẹ dâu? Sinh dữ tử lành.
Không biết có gì không may không. Buổi trưa đứng đợi ô tô, lúc quay lại
thấy có một người giống anh quá làm em giật mình, chẳng có lẽ…?
Ngày 4/5
Anh đi tròn một tuần rồi. Anh đã về được một phần ba chặng đường. Lúc nào, đi đâu, làm gì em cũng nghĩ đến anh.
Sau
hôm chia tay, nhìn anh mãi mà em tưởng không thể nào xua được cái buồn.
Vừa đạp xe vừa khóc. Đã nhiều lần em đạp xe về một mình vừa đi vừa khóc
nấc lên như một đứa trẻ.
Kể cả lúc mình vừa giận nhau hay cả lúc
mình vừa yêu nhau thật nhiều. Không ai hiểu được em sống buồn đến thế
nào. Có lẽ đa số người ta đều nghĩ em là một người vui vẻ, hay giễu cợt,
bông đùa.
Em lại lấy cuốn truyện Sekhop ra đọc lại, quả thật, mỗi
người đều có một cuộc đời riêng, thật sự, sau những gì mà người đời có
thể nhìn thấy được.
Ngày 5/5.
Đi làm về, hàng xóm bảo có thư
của mẹ. Em cũng cố nghĩ là của mẹ. Em sợ mừng hụt nếu hi vọng là thư
của anh. Song những nét chữ ruột thịt thân thiết đã về với em. Em lên
ngay gác xép vội vàng thay quần áo và xé thư. Em đọc nhiều lần mà không
kịp hiểu vì xúc động. Sau nhiều lần em mới đủ bình tĩnh để đọc từng chữ
từng dòng ngắn ngủi. Chỉ có những dòng chữ này mới là yêu thương, da
diết, là máu thịt với em trên đời này. Đây mới là cuộc sống thật sự của
em.
Vẫn là những chữ mà chúng mình đã sống và đã nói với nhau
nhiều lần mà sao em vẫn thấy được an ủi rất nhiều. Khi anh viết: elca,
của anh chứ không là của ai khác. Và ctyce, của em chứ không là của ai
khác nữa. Harn. Anh có biết không, em đang mong chờ điều đó, em nhớ lắm,
nhớ nhiều lắm.
Ngày 6/5
Còn mười ngày nữa.
Ngày 8/5.
Đáng
lẽ tối qua em định xin đi học tuần bốn buổi để giết thời gian, nhưng
lại thôi vì lo tới đây rất khó định ngày ai chơi với anh, và ngại ở nhà
thấy em đi suốt cả tuần.
Tối qua, nhân tiện cùng V đi gửi thư và
quà cho mẹ, em vào nhà ông HN chơi. Mọi người, cả vợ và con ông ấy đều
đón tiếp em rất niềm nở, mặc dù đây là lần đầu tiên em đến nhà. Theo như
em cảm thấy, có thể cái điều “mong muốn” của anh sẽ thành sự thật.
Nhưng chắc khi anh về em sẽ xin anh cho em ở nhà. Chẳng lẽ anh nỡ để cho
vtyca lạc loài nơi đất khách quê người sao? Mà nếu có gặp may mắn đi
nữa thì cũng coi như em đã chết rồi, không có ai để em bấu víu cả. Thôi,
anh cho em ở nhà. Em sẽ sớm chấm dứt cho anh nỗi đau đớn này. Anh có
hiểu sâu sắc dòng chữ ngắn ngủi nhưng chứa đựng tất cả cái đau của em
không: “Em sẽ không làm anh khổ nữa”. Mà em vẫn chưa cắt nghĩa vì sao em
trở lại sự dằn vặt này nhỉ? Có lẽ là vì chiều hôm nay em được biết anh
đã gửi về bên ấy 3 thư rồi. Mới hơn một tuần mà đã 3 thư.
Không,
em vẫn nhớ những gì anh dặn, về mọi điều có thể xảy ra. Em không ghen
đâu và có lẽ trong giây phút gặp gỡ với nhà mình, em cũng không gợn lên
một chút gì. Tất nhiên, em có tủi thân cho em, song ý nghĩ duy nhất lúc
đó là: em sẽ không làm ai khổ nữa. Em sẽ trả lại tất cả…
Không.
Nếu em nói không gợn lên chút gì là em tự lừa mình đấy. Còn bây giờ đây,
anh lại làm em buồn rồi, anh làm em khóc rồi. Những giọt nước mắt đắng
cay làm sao. Em không cần phải cố gì để yêu thương tất cả nhà mình, mọi
người rất tốt, đối xử rất chân tình và tin tưởng em. Càng như vậy em
càng thấy em không thể phá vỡ tất cả. Điều đáng sợ đã đến rồi đấy. Em có
thể vượt qua được sự phũ phàng tủi phận song không vượt qua được chính
mình. Chắc anh cho là em tự dày vò dằn vặt mình. Còn em thấy đấy là
những lúc hiếm hoi để lý trí có thể tỉnh táo lại.
Hôm nay em vừa
cùng bố đi lấy xe đạp về. Em đã vay tiền để mua. Ngồi tháo gỡ xe mà em
không vui tí nào, em tủi thân lắm mình ơi. Chắc còn lâu anh mới về…
Ngày 10/5
Hôm
nay, chắc anh không thể đoán được là hai chị em đã đi xem phim. Năm tập
phim nhưng chỉ có đôi chỗ xúc động. Nhưng em không muốn nói về bộ phim
mà muốn nói về cái buồn đã xâm chiếm em suốt cả một ngày. Em có thể
thành thật để nói với anh rằng trong em không hờn giận, không nhức nhối.
Mọi việc đến với em hết sức tự nhiên và em cũng muốn hãy để cho tình
cảm thân mật tự nhiên này lôi cuốn em đi để xem xem con người mình như
thế nào. Em càng khẳng định rằng: không, em không có lý do gì để ghét bỏ
nhà mình.
Ngược lại chính em đã hại lại tình cảm sâu kín nhất của
mình. Ngồi xem phim mà có lúc em cứ mãi nghĩ đâu đâu, nhà mình nói gì
em không hiểu. Có thể dùng một câu của Gu-rốp thật là đúng với tâm trạng
em lúc đó: “Lòng em tràn ngập một niềm thương cảm lớn”.
Em buồn…
Nhưng không phải là cái buồn nhức nhối quằn quại, mà nó như ở nơi sâu
thẳm nào đó thấm dần, thấm dần khiến em không thoát ra được. Bởi em
biết, một khi em đã để cho “niềm thương cảm lớn” tràn ngập lòng mình,
tức là em phải mất anh thôi, phải xa anh thôi, em không có quyền… Cuối
cùng, chỉ có em là phải trả giá đắt cho cuộc sống của những con người ấy
bằng chính tình yêu dứt ruột của mình. Mọi người có hiểu điều hi sinh
vô giá ấy của em không? Chắc chắn là không. Anh có mất hết như em không?
Không.
Tan buổi sáng, nhiều người ở lại hoặc đến nhà ai gần nghỉ trưa, nhưng
em thấy bảo C. sáng nay đau bụng và khóc vì ở nhà một mình không đi
được, thế là em giục nhà mình đi về xem C thế nào không có khổ thân, và
em cũng muốn có thể em sẽ biết được tin gì của anh chăng. Sáng nay, em
đã thấy lá thư của anh nằm trong túi lưới, em cứ hi vọng chắc em sẽ được
đọc. Nhưng thật quá lầm khi nghĩ về sự vô tư của nhà mình. Em chỉ được
đọc lá thư của M gửi cho anh và một số chi tiết về anh. Rồi em ăn cơm,
em lau nhà, em nhìn lại căn buồng… em nhìn lại tấm ảnh. Ôi, giá như em
cũng được nói về chồng mình tự nhiên đến thế, thậm chí cả được trách móc
chồng mình nữa (ngay cả khi em biết rằng anh luôn của em).
Không,
em sẽ không bao giờ có những điều ấy cả. Em thèm được như vậy, thèm
được nói ra miệng với bất cứ ai về chồng em, thèm những hạnh phúc bình
thường bên anh biết bao. Em không ghen đâu. Mọi người càng cư xử tốt với
em bao nhiêu lại càng khiến em sợ hãi bấy nhiêu. Em không thể chống lại
được “niềm thương cảm” ấy, nhất là đến chiều, hai chị em lại đạp xe đi,
giữa đường nhà mình bị đổ máu cam. Không hiểu sao, em cứ nghĩ, nguyên
nhân dẫn đến nhà mình bị đổ máu cam thời gian dài gần đây, là do em.
Chính em đã gây ra điều đó thế mà các bác sĩ không phát hiện ra. Mọi
người khuyên nhà mình phải tìm nguyên nhân mới chữa được.
Trong bộ
phim, người phụ nữ đã vô cùng đau khổ giày vò mình khi đứa con của bà
ta ốm sắp chết. Bà cho rằng như vậy là Chúa đã trừng phạt mối tình của
bà. Em cũng nghĩ, chính vì em mà nhà mình đã bị những tác động của cuộc
sống không thanh thản nên dẫn đến việc bị đổ máu cam.
Ngày 11/5
Em
gạch lịch đến ngày thứ 15. Nghĩa là chỉ sáu ngày nữa anh sẽ về. Đừng
quá mong chờ ngày 17 này, thà nghĩ anh còn đi thật lâu còn hơn hi vọng
hụt.
Hai lần em định liều cứ viết thư cho mình, nhưng em đã không
liều nữa. Một phần vì lo sơ hở, một phần vì hờn dỗi. Em sẽ đợi đến bao
giờ anh gửi địa chỉ về cho em.
Có lúc em tin anh là của em, thậm
chí như anh nói, ngoài em ra anh còn có ai nữa đâu? Nhưng cũng có lúc em
phải tự hỏi lại, có đúng như vậy không? Có phải em đã choán hết tâm trí
của mình không? Không phải em nghi ngờ anh, nhưng ít nhất em cũng phải
tự hỏi lại, nhất là sau khi em nói chuyện tiếp xúc với nhà mình.
Nhà
mình hẹn em xuống chơi nhưng em đang đắn đo. Xuống chơi, chắc chắn em
sẽ biết bao giờ mình về, nhưng em lại sợ cái “niềm thương cảm lớn” kia
làm em sớm phải xa anh.