Người chậm - Chương 02 phần 1
Hai
Ông được chuyển đi, lắc lư từ bên này
sang bên kia. Nhiều giọng nói vọng đến từ nơi xa xăm, tiếng huyên náo
tăng thêm rồi hòa thành một nhịp điệu riêng. Chuyện gì diễn ra vậy? Nếu
mở mắt ra, ắt ông sẽ biết. Nhưng ông không thể làm thế được. Một cái gì
đó đang đến với ông. Mỗi lần một chữ cái, cọc cọc cọc, một bức
điện đang được đánh máy trên màn hình màu hồng rung rinh như nước mỗi
lần ông chớp mắt, và có lẽ nó hoàn toàn ở bên trong mí mắt ông. E-R-T-Y,
các chữ cái viết, rồi đến F-R-I-V-O-L, rồi run rẩy, rồi E, tiếp đến là
Q-W-E-R-T-Y, cứ thế, mãi mãi.
Frivole. Một thứ giống như sự hoảng hốt lan khắp người ông. Một tiếng rên từ lục phủ ngũ tạng lớn dần và nổ tung khỏi cổ.
- Đau lắm à? - có tiếng nói - Nằm im - Một mũi tiêm. Ngay lập tức cơn đau, rồi nỗi kinh hoàng và ý thức mất hẳn.
Ông
tỉnh lại trong bầu không khí im lìm như một cái kén. Ông thử ngồi dậy
nhưng không được, dường như người ông bị đóng chặt trong một lớp bê
tông. Xung quanh ông toàn một màu trắng đơn điệu: trần nhà trắng, khăn
trải giường trắng, đèn trắng; rồi một màu trắng sần sạn như kem đánh
răng cũ bọc kín tâm trí, làm cho ông không thể nghĩ ngợi đến nơi đến
chốn và mỗi lúc một thất vọng.
- Chuyện này là gì? - ông nói to hay hét lên, ý muốn nói Các người đã làm gì tôi? hoặc Tôi đang ở đâu thế này? Thậm chí là Cái nghiệp chướng gì đã rơi lên đầu tôi thế?
Một
phụ nữ trẻ mặc đồ trắng không biết từ chỗ nào xuất hiện, đứng lại chăm
chú theo dõi ông. Thoát khỏi tình trạng mụ mẫm, ông cố hỏi. Quá muộn
rồi! Cô ta mỉm cười và vỗ nhẹ lên cánh tay ông, an ủi, rồi bỏ đi làm ông
thấy lạ vì cô ta nghe thấy nhưng không cảm thấy.
Nghiêm trọng lắm sao?
Nếu có thời gian hỏi một câu duy nhất thì đấy là câu nên hỏi, dù ông
không muốn nhấn mạnh ý nghĩa của từ nghiêm trọng. Nhưng thôi thúc hơn
câu hỏi về bệnh tình nặng nhẹ, hơn cả câu thầm hỏi chính xác đã xảy ra
sự gì hại ông ở cái nơi chết tiệt ấy trên đường phố Magill, là cần phải
về nhà, đóng cửa lại, ngồi xuống giữa môi trường quen thuộc để hoàn hồn.
Ông cố sờ chân phải, cái chân lúc này có dấu hiệu mơ hồ là không hoạt động được, nhưng bàn tay ông không cựa nổi, cứ ì ra.
Quần áo của tôi, có lẽ đấy là một câu mở đầu vô duyên. Quần áo của tôi đâu? Quần áo của tôi đâu, và tình trạng của tôi có nặng lắm không?
Người phụ nữ trẻ lướt trở lại trong tầm nhìn.
- Quần áo - cố gắng lắm lắm ông mới nói được, ông nhướn lông mày cao hết sức để ra dấu khẩn thiết.
-
Ông đừng lo - người phụ nữ trẻ nói và lại mỉm cười lần nữa, nụ cười của
một thiên thần ban phúc lành - Moi thứ ổn cả, được chăm sóc chu đáo.
Bác sĩ sẽ đến với ông ngay bây giờ - Chưa đầy một phút, vị bác sĩ đã
hiện ra bằng xương bằng thịt ngay cạnh cô y tá và thì thầm vào tai cô.
- Paul? - người bác sĩ trẻ gọi - Ông có nghe thấy tôi không? Tôi gọi tên ông đúng không, Paul Rayment?
- Đúng - ông cẩn thận nói.
-
Chúc một ngày tốt lành, ông Paul. Ngay lúc này ông sẽ thấy hơi mờ ảo.
Vì ông vừa tiêm một liều morphine. Chúng tôi sắp tiến hành phẫu thuật.
Ông đã bị một đòn mạnh làm một chân ông bị hỏng, và tôi không biết ông
nhớ được bao nhiêu. Chúng tôi sẽ xem có thể cứu được chừng nào.
Ông lại nhướn cong lông mày:
- Cứu? - ông cố nói.
- Cứu cái chân ông - bác sĩ nhắc lại - Chúng tôi sẽ phải cắt bỏ, nhưng sẽ cố cứu vãn hết mức.
Lúc
này chắc chắn trên mặt ông xảy ra cái gì đó, vì viên bác sĩ trẻ làm một
việc sửng sốt. Anh ta đưa tay sờ lên má ông, rồi cứ để bàn tay ở nguyên
đó, xoa vuốt mái đầu Paul. Một người phụ nữ một có thể làm như thế, một
người phụ nữ giàu lòng yêu thương. Cử chỉ ấy làm Paul bối rối nhưng
không thể giằng ra một cách lịch sự.
- Ông có tin tôi trong việc này không? - người bác sĩ hỏi.
Paul chớp chớp mắt, lặng đi.
-
Tốt - anh ta ngừng - chúng ta không còn lựa chọn, ông Paul ạ. Đây không
phải là một trong những tình thế chúng ta được lựa chọn. Ông có hiểu
không? Ông bằng lòng không? Tôi sẽ không buộc ông phải ký vào dòng chấm
chấm, nhưng chúng tôi phải được ông đồng ý. Chúng tôi sẽ cố cứu vãn hết
mức có thể, nhưng ông đã bị một đòn nặng và bị hư hại nhiều, ví dụ lúc
này tôi chưa thể nói có cứu được đầu gối ông không. Đầu gối bị dập nát
khá nhiều, cả xương ống chân cũng thế.
Dường như biết là điều cần
nói đã nói ra, dường như những lời khủng khiếp đã làm Paul tỉnh khỏi
giấc ngủ không yên, chân phải ông đau buốt dữ dội. Ông nghe thấy mình
thở hổn hển, rồi tiếng mạch đập thình thịch trong tai.
- Phải - người bác sĩ trẻ nói và vỗ nhẹ lên má Paul - Đến lúc rồi.
Ông thức giấc, thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Đầu óc ông sáng sủa, ông đúng là mình (phấn khởi thật! Ông
nghĩ), dù vẫn còn lơ mơ dễ chịu, ông có thể ngủ trở lại bất cứ lúc nào.
Cái chân bị va đập thấy to kềnh càng nhưng không còn đau nữa.
Cánh cửa mở và một nữ y tá xuất hiện, một bộ mặt mới, tươi tắn.
-
Ông thấy khá hơn chưa? - cô nói, rồi nói nhanh - Ông đừng cố nói. Lát
nữa bác sĩ Hansen sẽ nói chuyện. Trong lúc này có một việc cần làm. Vì
thế tôi đề nghị ông thư giãn trong khi…
Việc cô ta cần làm trong
lúc ông thư giãn là cắm ống thông tiểu. Đây là một việc bẩn thỉu, và ông
mừng vì một người lạ làm cho ông. Đây là việc phải đến! - Ông tự nhiếc
mình - Đây là việc phải đến, giá mình để ý một chút trong lúc lang
thang! Còn chiếc xe đạp nữa chứ, không biết nó ra sao rồi? rồi bây giờ
mình đi mua sắm ra sao đây? Chỉ tại mình đi đường Magill! Ông nguyền rủa đường phố Magill, dù ông đã đạp xe trên đường Magill nhiều năm nay mà có bị sao đâu.
Khi
anh chàng bác sĩ Hansen - như anh ta tự giới thiệu - tới, việc đầu tiên
là tóm tắt nhanh trường hợp của Paul, nhắc nhở ông về tốc độ, rồi những
tin tức cụ thể về cái chân ông. Cả tin tốt lẫn không tốt.
Trước
hết, là đánh giá tình trạng chung, cân nhắc có thể làm được gì với thân
thể con người khi bị ô tô lao vào với tốc độ cao, Paul có thể mừng vì
không nghiêm trọng. Trái lại, ông có thể coi mình là may mắn, được phù
hộ. Vụ đụng xe làm ông chấn thương, nhưng ông thoát chết nhờ đội mũ bảo
hiểm. Sẽ còn tiếp tục kiểm tra, nhưng không có dấu hiệu chảy máu bên
trong. Còn chiếc ô tô, những chỉ số ban đầu cho thấy không bị hư hại.
Ông bị mất máu, nhưng có thể tiếp bù. Nếu ông băn khoăn vì bị cứng hàm,
thì hàm không bị vỡ mà chỉ thâm tím. Những vết xây xước trên lưng và
cánh tay nhìn thì khiếp nhưng sẽ lành trong vòng một hoặc hai tuần lễ.
Giờ
nói đến cái chân bị đâm, anh ta (bác sĩ Hansen) và các đồng nghiệp
không thể cứu được đầu gối. Họ đã thảo luận kỹ lưỡng, và một quyết định
được nhất trí. Cú va chạm trực tiếp vào đầu gối, nơi hợp thành xương
quay, khớp bị vỡ tan và xoắn lại. Nếu bệnh nhân trẻ hơn, có thể tái tạo
nhưng phải tiến hành hàng loạt phẫu thuật, cuộc nọ tiếp cuộc kia kéo dài
hơn một năm, thậm chí đến hai năm mà tỉ lệ thành công dưới 50%, vì thế
nhìn chung, cân nhắc đến tuổi tác của ông, quyết định sáng suốt nhất là
cắt bỏ đến trên đầu gối, để lại xương đủ dài để lắp ghép. Anh ta (bác sĩ
Hansen) hy vọng ông (Paul Rayment) chấp thuận quyết định sáng suốt này.
-
Tôi chắc ông có nhiều câu hỏi - Hansen kết luận - và tôi sẵn lòng trả
lời, nhưng có lẽ không phải bây giờ, tốt hơn hết là đến sáng, sau khi
ông đã ngủ được chút ít.
- Lắp ghép - Paul nói, lại một từ khó
khăn, tuy nhiên lúc này ông đã hiểu hàm ông không bị vỡ, chỉ bị thâm tím
và ông đỡ lúng túng với những từ khó.
- Lắp ghép. Chân tay giả.
Khi vết mổ lành, chúng tôi sẽ tiến hành lắp ghép cho vừa khít. Khoảng
bốn tuần lễ, có khi sớm hơn. Chẳng mấy chốc ông sẽ đi lại được. Đi được
cả xe đạp, nếu ông thích. Sau một thời gian luyện tập. Ông còn hỏi gì
nữa không?
Ông lắc đầu. Sao anh không hỏi tôi trước? Ông muốn nói thế, nhưng nếu thốt ra lời ông sẽ không kìm được, sẽ gào lên mất thôi.
- Tôi sẽ nói chuyện với ông vào buổi sáng - bác sĩ Hansen nói - Ông đừng thất vọng!
Tuy
nhiên thế vẫn chưa hết. Vẫn chưa phải hết chuyện. Trước tiên là sự
nhiêu khê, rồi tiếp đến là chấp nhận sự nhiêu khê ấy. Có nhiều giấy tờ
được ký trước khi để ông lại một mình, và những giấy tờ ấy chứng tỏ sự
khó khăn đáng sửng sốt.
Ví dụ, về gia đình chẳng hạn. Gia đình ông
ở đâu, lúc cần báo tin cho ai? Còn bảo hiểm nữa chứ. Nơi nào bảo hiểm
cho ông? Hợp đồng bảo hiểm thanh toán những khoản gì?
Bảo hiểm
không thành vấn đề. Ông được bảo hiểm hoàn toàn, trong ví của ông có thẻ
chứng minh điều đó, ông sẽ chẳng là gì nếu không cẩn thận (nhưng ví của
ông, quần áo của ông đâu?). Gia đình là chuyện ít minh bạch hơn. Gia
đình ông có những ai? Trả lời sao cho đúng đây? Ông có một chị gái. Bà
đã mất từ mười hai năm trước, nhưng vẫn sống trong lòng ông, cùng với
ông; cũng như ông có mẹ, bà cụ không sống trong lòng ông hoặc cùng ông,
mà đang đợi lời gọi của các thiên thần trong mảnh đất của cụ ở nghĩa
trang Ballarat. Cha ông còn đợi xa hơn, trong nghĩa trang tận Pau, ông
rất ít khi thăm nom. Cả ba người ấy có phải là gia đình ông không? Những
người ấy đang sống cuộc đời của mình, còn ông thì đã sin hra nhưng chưa
chết, ông muốn nói thế với bất cứ ai hỏi. Ông mang họ theo cùng ông, vì
hy vọng những người ấy sinh ra và chăm sóc ông.
Ông có thể xác
định rõ ràng hơn về việc không có vợ và con cái. Tất nhiên ông đã từng
kết hôn một lần, nhưng người bạn đời ấy đã không còn là của ông nữa. Bà
ta đã trốn khỏi ông, trốn biệt. Bà ta đã xoay đủ mẹo để ông không bắt
được, như vậy đấy: bà đã trốn vào cuộc đời riêng của mình. Bởi vậy, vì
những mục đích thực tế, và chắc chắn vì mục tiêu của bản khai, ông là
người không kết hôn, độc thân, cô đơn, lẻ loi.
Gia đình: KHÔNG, ông viết bằng chữ in, cô y tá theo dõi các câu hỏi khác, rồi ký vào bản khai, cả hai tờ.
- Ngày tháng? - ông hỏi cô y tá.
- Mồng hai tháng Bảy - cô trả lời. Ông ghi ngày tháng. Chức năng vận động, không bị ảnh hưởng.
Ông
uống thuốc để dịu cơn đau và ngủ, nhưng ông không ngủ được. Những thứ
này - cái giường lạ này, căn phòng trơ trụi này, mùi thuốc kháng sinh và
mùi nước tiểu khăn khẳn - rõ ràng không phải giấc mơ, mà là thực, thực
hoàn toàn. Nếu cả ngày hôm nay cũng như mọi ngày, nếu thời gian vẫn còn ý
nghĩa nào đó thì phải có cảm giác của giấc mơ. Chắc chắn là cái này,
lần đầu tiên ông kiểm tra dưới tấm đắp, cái thứ quái gở quấn bó trắng
tinh dính vào hông ông dứt khoát không phải chuyện nằm mơ. Còn một việc
nữa, cái việc mà anh chàng thanh niên đeo kính sáng lóa rồ dại nói với
vẻ nhiệt tình đến thế, khi nào mới xuất hiện? Trong thời của ông, không
thể nhìn thấy một sự lắp ghép trần trụi. Hình ảnh đến trong đầu một cái
ống cứng đơ đơ có ngạnh ở đầu giống như cây lao móc và những cái giác
hút cao su trên ba cái chân bé xíu. Đây là sản phẩm của Chủ nghĩa Siêu
thực. Là cái trò của Dali.
Ông với bàn tay (lần đầu tiên ông nhận
ra ba ngón giữa bị buộc vào nhau) và ấn vào cái vật trong lớp trắng
toát. Chẳng có cảm giác gì. Giống như một khúc gỗ. Chỉ là một giấc mơ,
ông tự nhủ và chìm vào giấc ngủ sâu nhất.
- Hôm nay chúng tôi sẽ
để ông tập đi - bác sĩ trẻ Hansen nói - Chiều nay. Không đi dài đâu, chỉ
vài bước để ông cảm nhận thôi. Elaine và tôi sẽ có mặt ở đây để đỡ một
tay - Anh ta gật đầu với cô y tá. Y tá Elaine - Elaine, cô đã bàn với
Khoa Chỉnh hình chưa?
- Tôi không muốn đi hôm nay - Paul nói. Ông
đã học được cách nói chuyện qua hàm răng nghiến chặt. Không chỉ vì hàm
ông thâm tím, mà một bên răng hàm bị lung lay, ông không thể nhai được -
Tôi không muốn vội. Tôi không muốn lắp chân giả.
- Thế cũng được -
bác sĩ Hansen nói - chúng tôi không nói đến việc lắp chân giả, việc đó
để sau, đây chỉ là phục hồi, bước đầu của phục hồi thôi. Nhưng chúng ta
có thể bắt đầu vào ngày mai hay ngày kia. Chỉ để ông thấy mất một chân
chưa phải là tận thế.
- Để tôi nói lại lần nữa: tôi không muốn lắp chân giả.
Bác sĩ Hansen và nữ y tá Elaine nhìn nhau.
- Nếu ông không muốn lắp chân giả, vậy ông thích gì hơn?
- Tôi thích tự chăm sóc bản thân.
-
Thế thì hết chuyện, chúng tôi không giục ông đâu, tôi hứa. Bây giờ tôi
có thể nói về cái chân của ông được không? Tôi có thể nói với ông về
cách chăm sóc nó chứ?
Chăm sóc chân mình ư? Ông giận điên lên, họ không nhìn thấy nó sao? Mày
đã gây mê cho tao rồi cắt phăng chân tao và ném vào túi rác để ai đó
nhặt rồi quăng vào lửa. Sao mày còn đứng đó nói đến việc chăm sóc chân
tao?
- Chúng tôi đã đắp phần cơ còn lại phủ kín đầu xương -
bác sĩ Hansen nói và khum hai bàn tay ra hiệu - rồi khâu lại. Khi vết mổ
lành, chúng tôi hy vọng bắp thịt tạo thành trời cái đệm phủ lên xương.
Trong vài ngày tới, khi vết thương hồi phục và rời giường bệnh, ông sẽ
có chiều hướng bị phù nề và sưng. Chúng tôi cần làm vài việc. Cũng có
khi bắp thịt co rút vào hông như thế này - Anh ta đứng xoay lệch sang
một bên, nhô phần đàng sau ra - chúng tôi sẽ phải kéo căng ra. Động tác
đó rất quan trọng. Elaine sẽ hướng dẫn ông vài bài kéo căng và giúp ông
nếu ông cần.