Vườn tình - Chương 02

Họ phải xốc ông Antoine dậy và dìu ông đi với bước đi loạng
choạng. Họ ra về không lấy gì làm vinh quang, không quay lại mà chỉ lí
nhí một câu chào tạm biệt, lòng biết rõ là sẽ không bao giờ gặp lại chị
nữa. Chỉ có Titi Carmona là chịu khó bước lại cửa phòng. Anh dựa người
vào khung cửa. Anh liếc mắt nhìn những bao cao su nhăn nheo vương vãi
trên sàn nhà. Rồi anh quay lại với mấy ông bạn, nhẹ nhàng khép cửa sau
lưng.

Họ đi rồi, chị mở mắt một lúc. Rồi chị cũng nhắm mắt lại.

Anh mà đòi yêu em à, chị nghĩ bụng, anh mà đòi làm cho em thỏa mãn à...

Trời
cao đem lại sắc màu cho biển rộng. Và cả đáy biển nữa, trong một phạm
vi nhỏ hơn. Có những cái ở trên và có những cái ở dưới. Ở giữa biển và
trời, không có biển và trời, màu sắc chỉ là một dải trong suốt mênh
mông. Vô hình. Nước. Ta nhấn chìm ánh mắt xuống nước, ánh mắt lại nhìn
nghiêng. Không gì ngăn giữ nó.

Có thể cũng như thế đối với một số người.

Đúng
thế, nhưng mà ai vớt vào lòng mình những kẻ đắm tàu? Ai ngoan cố làm
cho hao mòn những hốc đá cứng nhất và những nỗi sầu xưa cũ nhất mà con
tim đã đeo mang?

Huyền thoại nào cũng nói ra điều đó.

Tôi
còn nhớ chính xác ngày mà hắn tái xuất. Đó là ngày 24 tháng Mười hai,
hôm trước lễ Giáng sinh. Một ngày dễ nhớ. Lúc đó là mười giờ sáng. Một
ngày ảm đạm, mây thấp là chà, chực đổ mưa. Trời đã mưa vào sáng hôm đó
và giờ còn có thể mưa nữa. Tôi đã tận dụng thời gian nghỉ ngơi này để đi
dạo một vòng hóng gió với bọn trẻ. Chúng đi ủng và K-way là những bộ
quần áo mà chúng thích nhất khi đi chơi. Còn tôi thì quần bò và giày
bátkét. Chúng tôi đi đến tận cùng bãi biển. Hoang vu. Bọn trẻ chiếm lấy
khu vực này cho riêng mình. Trò chơi chúng khoái nhất là nhảy lên những
đống tảo ướt át. Lúc đầu tôi có la lên lấy lệ, sau đó tôi để mặc chúng. Ở
tuổi chúng tôi cũng đã từng làm thế.

Tôi luôn yêu bãi biển vào mùa đông.

Trong
chốc lát tôi ngắm nhìn đám chim lượn bên bờ biển: mòng biển, cu gáy, bồ
câu. Chúng nhởn nhơ, con nào cũng dò tìm những gì mà sóng biển đã xô
vào bờ sau cơn bão. Những cái khay vét thức ăn rơi vãi, âu dọn bùn. Trên
cát ướt, dấu chân của chúng quyện lẫn vào nhau.

Cũng có vài dấu chân chó.

Sau
đó tôi lại ngồi trên một ụ đất. Quay lưng với biển khơi. Mùa này các
quán cà phê và các nhà hàng đều đóng cửa. Trừ quán Neptune ra. Đó là
quán bar duy nhất trong khu phố mở cửa quanh năm. Tôi thường đến đó.
Thềm quán nào cũng vắng bóng người, chỉ còn những mái che bằng kim loại
và những vạt phên bị gió lốc quật xuống. Trong mắt một khách lạ, đó có
thể là một bức tranh hoang tàn. Còn trong mắt tôi thì không.

Tôi
đứng đó chừng mười phút thì gặp hắn. Và nhận ra ngay. Hắn từ một góc
quán Neptune đi ra, cách chỗ tôi năm mươi mét. Bóng người cao, đen trong
cảnh âm u. Một vẻ lịch thiệp khác thường. Tôi thường nhớ tới hắn như
nhớ tới một chàng Don Quichotte thời trẻ. Nếu như đó chỉ là một chàng
hiệp sĩ có nhiều khát vọng cao thượng.

Không tia nắng nào đâm
thủng tầng mây vào giờ khắc đó. Thời gian không đứng yên một chỗ, bọn
trẻ tiếp tục nô đùa trên bãi biển. Nhưng tôi biết có gì đó đã thay đổi.
Hắn đã không để ý thấy tôi. Ít nhất là tôi không tin như thế. Hắn đi về
phía cửa quán. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu tôi, đó là hắn đang tìm
tôi. Tôi cao ngạo mà. Lúc hắn bước qua cửa quán vài bước, tôi cầu trời
khấn phật để hắn không biết tôi đang ở đó, rồi tôi lại cầu trời khấn
phật để hắn nhìn thấy tôi.

Có thể hắn đã bắt gặp bóng tôi trên cửa
kính quán bar, hắn đặt tay lên nắm đấm cửa rồi dừng bước, quay lại.
Chúng tôi nhìn nhau chăm chăm một lúc như thế, từ xa. Đúng lúc đó, vâng,
tim tôi như ngừng đập, trong tai tôi có tiếng ầm ì mà tôi chắc là không
phải tiếng sóng vỗ.

Hắn thả nắm đấm cửa rồi đi về phía tôi.

Tôi không đứng dậy. Tôi không động đậy. Tôi để hắn đến.

Hắn
đã không biến khỏi đời tôi, mà ngược lại. Sự vắng bóng của hắn chỉ là
sự vắng bóng về hình hài, thể chất. Từ chín năm nay hắn đã ra đi, tôi có
thể đếm được những ngày mà tôi không nghĩ đến hắn. Và tôi sợ điều này
nhất: ngày hắn trở về.

Hắn dừng chân trước mặt tôi và chúng tôi
tiếp tục lặng lẽ nhìn nhau chằm chằm. Chúng tôi không thể ôm hôn nhau,
cũng không thể bắt tay nhau.

Chúng tôi không thế. Không, sau quãng
thời gian như thế. Chúng tôi không thể choàng tay ôm chầm lấy nhau và
vỗ vỗ vào lưng nhau. Hắn là người mở lời đầu tiên.

- Chào Mathieu, hắn nói.

Hắn
cười hiền lành, tôi thấy hắn thật hiền lành, gần như nhún nhường nữa là
khác. Không giống hắn của mọi khi. Còn tôi lại thấy hắn không thay đổi.
Có chăng thì có lẽ là gương mặt hắn hơi hốc hác hơn, vết sẹo nhỏ dưới
lông mày trông có vẻ rõ hơn. Thế thôi. Còn tôi, mấy năm gần đây tôi đã
tăng khoảng mười ký và từ vài tháng nay sáu ngày tôi mới cạo râu một
lần. Mặc một chiếc quần bò cũ kỹ và đi giày bátkét, tôi biết rõ mình có
dáng vẻ như thế nào: trông tôi như một gã đàn ông tầm thường. Thế thôi. Ý
thích nếm nỗi đau xưa cũ trỗi dậy trong tôi không cưỡng lại được. Thật
xấu hổ cho tôi. Tôi cố giấu tất cả những điều ấy bằng cách bắt chước
giọng hắn.

- Chào Ariel, tôi nói.

Hắn ngước mặt nhìn trời.

- Thời tiết như thế này chắc cậu thích lắm phải không?

Tôi
gật đầu và cũng mỉm cười, nhưng không được chân thành cho lắm. Lại im
lặng. Chỉ có tiếng sóng dồi và tiếng chim mòng biển kêu lên ngượng
nghịu. Rồi tôi đặt một câu hỏi mà bất cứ con người tầm thường nào cũng
đặt ra trong tình thế đó.

- Thế nào, tôi hỏi, cậu thế nào rồi?

Nghèo
nàn. Nghèo nàn về trí tuệ và ngôn từ. Tôi những muốn cắn lưỡi mà chết
đi cho rồi. Tôi phải cố gắng lắm mới không cụp mắt xuống. Nếu như hắn
cảm thấy thương hại tôi thì hắn đã không biểu lộ điều gì hết. Cảm ơn,
người anh em. Hắn khẽ hít hà rồi trả lời câu hỏi của tôi một cách cực kỳ
nghiêm trang.

- Tạm ổn, hắn nói. Mình xoay xở được. Mình đi khá
nhiều: Anh, Thụy Điển, Đan Mạch, Ý. Từ hai năm nay mình dừng chân ở Tây
Ban Nha. Ở Costa Del Sol. Mình đã mở một công ty ở đó. Công ty mình sản
xuất linh kiện máy vi tính. Đúng là làm ăn khá ổn. Mình có năm mươi nhân
viên. Chính xác là bốn mươi chín. Tây Ban Nha là một đất nước đẹp. Một
đất nước đầy hứa hẹn.

Tôi tưởng tượng mình đang lắc đầu nguầy
nguậy như một thằng đần trong khi hắn nói. Bị chế ngự. Khi nhận ra hắn
đã nói xong tôi trộm nghĩ: “Hắn đang nói gì vậy?”. Tôi chờ đợi bất cứ
câu trả lời nào khác chứ không phải câu ấy. Những “linh kiện máy vi
tính”… Mẹ kiếp! Có đúng là hắn đó không, Ariel Weiss? Chàng Don
Quichotte lao mình vào công nghệ cao! Hay là hắn không đếm xỉa gì đến
tôi. Tôi nhìn chăm chăm vào mặt hắn và biết là không thể tin những gì
hắn nói. Tất cả những gì tôi nói được, đó là:

- Mình không biết Tây Ban Nha.

Tôi
xoa tay phía trên đùi. Hai bàn tay tôi nhớt nhát mồ hôi. Có một câu hỏi
thứ hai tầm thường hơn chực thoát ra từ miệng tôi - “Cậu làm gì ở đây?”
- Tôi không chắc là mình có thể giữ mồm giữ miệng được, may mà một
trong hai đứa con của tôi kêu lên một tiếng khi đang chơi khiến tôi quay
lại. Ariel nhìn theo hướng tôi nhìn. Khi tôi quay lại, hắn hỏi tôi:

- Con cậu đấy à?

Tôi gật đầu.

- Con mình và Florence đấy, tôi nói.

Tôi xem phản ứng của hắn ra sao. Hắn chỉ khẽ nhíu mày. Có vẻ như hắn đã biết. Hắn mỉm cười như lúc đầu, rồi nói:

- Tốt…

Hắn
không hỏi tuổi chúng, cũng không hỏi tên chúng. Tôi thích thế hơn. Hắn
cũng không nhờ tôi chuyển lời chào đến Flo. Tôi những muốn lúc đó mưa
rào bất chợt đổ xuống. Tôi những muốn đứng dậy và ra đi, vô tư lự, chào
hắn như chào một người quen trong khu phố.

Nhưng chính hắn lại là người giã biệt tôi. Ariel Weiss biết những sở thích và bí mật của mày mà, mày quên rồi sao?

- Mình phải đi đây, hắn nói. Mình có bao nhiêu việc phải làm từ giờ cho đến tối. Mình muộn mất rồi.

- Tất nhiên rồi, tôi nói, tất nhiên rồi.

Một
doanh nhân thì có lắm việc phải làm. Không thể khác được. Không cần
thêm gì nữa, hình như thế. Không có “Chúc mừng Giáng sinh”, không có
“hẹn gặp lại”. Trước khi đi hắn chỉ có một cử chỉ khốn nạn là đưa tay
khẽ ra hiệu chào. Tôi thực sự tin, vào lúc đó, thời gian và khoảng cách
đã đào giữa hai chúng tôi một vực thẳm không thể vượt qua. Tôi những
tưởng là câu chuyện đã vĩnh viễn chuyển qua trang khác, tôi cứ nghĩ đó
là điều tốt nhất có thể xảy ra.

Thế sao đột nhiên nỗi buồn lại mênh mông khôn tả?

Tôi
nhìn hắn xa dần như nhìn một con voi già lặng lẽ ra đi, để chết. Con
voi đã từng là loài vật vĩ đại nhất, mạnh mẽ nhất, đã từng một mình tàn
phá hết rừng xanh. Đã từng giật những chùm quả ở tít trên cao để nuôi
sống tất cả chúng ta.

Ariel.

Hắn vào quán bar và cánh cửa khép lại đằng sau một bóng đen mảnh khảnh. Ariel Weiss và tất cả những gì tôi đã từng biết về hắn.


tất cả những gì hắn còn lại trong tôi. Không có con người này, có lẽ
tôi đã không bao giờ gặp em. Thậm chí, tôi đã nghĩ, nhờ hắn mà tôi có
những đứa con của mình.

Đúng là vì thế mà tôi đã khóc. Một vết nhơ tội nghiệp. Thật xấu hổ cho tôi một lần nữa. Tôi thở phào một cái.

Trong lòng tôi dằn vặt không yên. Trong đầu mày thế đấy, mày ạ. Trong đầu mày chỉ nghĩ tới điều đó.

Cuộc
hội ngộ của chúng tôi chỉ kéo dài non ba phút. Tôi đứng như trời trồng
nửa tiếng đồng hồ nữa, tôi đã không để ý thấy hắn ra đi. Rồi sấm sét rền
rĩ trên đầu và mưa rào ào ào kéo đến. Tôi kêu bọn trẻ lại rồi chúng tôi
đi như chạy trên con đường dọc theo bãi biển. Khi qua quán Neptune, tôi
cố ý không ngoái đầu lại. Tôi nghĩ có thể hắn đang dõi theo tôi, đang
nhìn chúng tôi qua cửa kính nhạt nhòa.

Mưa đã đem lại cho tôi điều tốt lành.

Chúng
tôi về đến nơi thì người ướt như chuột lột. Bốt và quần bọn trẻ còn
dính đầy rong nâu như băng dính. Trông vừa thảm hại vừa buồn cười.

- Nhìn mấy bố con kìa... Florence thở dài khi trông thấy chúng tôi.

Nụ
cười nở trên môi. Lạy Chúa, em đẹp quá. Chúng tôi cởi quần áo ra và lấy
khăn kì cọ cho nhau. Bọn trẻ cười nói râm ran. Tất cả những điều đó nói
lên một cảnh sinh hoạt gia đình hoàn hảo. Thậm chí đó là hình ảnh của
sự hài hòa và hạnh phúc. Những kẻ yêu nhau. Và mỗi lần như vậy tôi không
thể không tin như thế. Thế là tôi tìm mắt Florence và hy vọng tìm thấy
trong đó sự đồng cảm. Nếu tôi đã học hỏi được cái gì đó, thì đó là nhận
ra những bóng tối bao trùm trong đáy mắt Florence. Đầu tiên, tôi định
giữ nguyên chuyện đó cho riêng mình. Tôi tự nhủ nếu Ariel không xuất
hiện nữa thì Florence sẽ không bao giờ biết gì về việc chúng tôi gặp
nhau. Dối bằng cách giả vờ quên. Tôi sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ gia
đình: Florence, tôi và con chúng tôi, để gìn giữ những gì đã phải trả
giá rất đắt mới đạt được, những gì mà tôi biết rất mong manh, dễ vỡ. Để
làm gì? Tôi tự nhủ. Em biết hay không thì sẽ thay đổi được gì chứ? Thay
đổi tất cả, tất nhiên rồi. Điều đó có thể thay đổi tất cả. Nhưng im lặng
nói dối cũng không phải là giải pháp. Như thế nghĩa là lùi bước. Như
thế là chấp nhận tôi không đủ sức để đấu tranh. Là tôi không đủ trọng
lượng. Cả khối tình của tôi không nặng bằng mây bằng gió. Im lặng, nói
dối, đó là vĩnh viễn chấp nhận bóng tối bao trùm.

Người ta bảo là
chừng nào chưa tìm ra thi hài của người thân thì chừng ấy chưa tổ chức
tang lễ. Hơn cả một bóng ma, đưa về cho em một xác chết đã chết thực sự
còn dễ hơn.

Chúc mừng Giáng sinh, em yêu!

Tôi nhâm nhi những lý lẽ này cho đến tối.

Tôi muốn đưa ra quyết định trước ngày hôm sau.

Tôi
đã chuẩn bị những gì cần nói, tôi đã cân nhắc từng lời. Những câu nói
đó nhiều lần lấp lửng trên môi, chỉ chực thoát ra. Tôi nuốt hết những gì
mình định nói khi thấy cái bụng của Florence. Bụng của Florence tròn
đầy. Đó cũng là một lý lẽ có trọng lượng trên bàn cân. Florence đang
mang thai đứa con thứ ba của chúng tôi. Cái thai bảy tháng. Biến cố nào
có thể gây một cú sốc quá nặng cho cái thai của Florence? Trong một
khoảnh khắc đầy lo sợ, tôi thấy một em bé chui ra với cái mồm của Ariel
Weiss. Mới sinh ra đã phải mang dấu ấn của tai họa. Tầm bậy.

Suốt
ngày hôm đó trời đổ mưa từng cơn. Chúng tôi không ra ngoài nữa nhưng bọn
trẻ đã chơi ngoan hơn. Cây thông, nhà trẻ. Những khâu chuẩn bị cuối
cùng. Vẫn là cảm giác hạnh phúc đơn sơ và thanh thản đó. Một cái gì đó
cực kỳ quý báu đối với tôi. Khốn nỗi, những uẩn khúc trong những góc sâu
kín nhất của khối óc khiến tôi không thể vô tư hòa mình trọn vẹn trong
đó. Tôi nhìn thấy điều đó từ bên ngoài và niềm vui riêng của tôi, lễ hội
nhỏ nhưng rất riêng của tôi đang phần nào bị hư hao. Dù chỉ vì điều này
mà tôi giận Ariel đã xuất hiện trở lại đúng ngày hôm đó. Tôi khó mà tin
vào sự tình cờ.

Cả bốn người cùng xúm lại chuẩn bị cho đêm Giáng
sinh. Cây thông nhấp nháy trong một góc phòng. Florence đã thắp nến khắp
nhà. Tôi cố xua đi ý nghĩ rằng đó giống như cảnh túc trực bên người
chết. Tôi tập trung nhìn vào những gương mặt người thân. Gương mặt của
Florence, của Étienne hiền triết, của Mattéo, của Mat-au-Marteau, ông
vua việc vặt. Ba kiệt tác của tôi. Ba ngôi sao trên bầu trời đen tối của
tôi. Ánh đèn dịu dịu phản chiếu lên làn da của chúng như bảo quản một
ngọn lửa, mắt chúng sáng ngời. Tôi mong sao cảnh đó không bao giờ kết
thúc.

Nhưng ai mà biết được những lời cầu nguyện của chúng ta thường mất hút về đâu?

Chúng
tôi cho bọn trẻ đi ngủ lúc mười một giờ, khi chúng bắt đầu thấm mệt và
phấn khích. Trước giờ giao thừa chúng vẫn chưa ngủ. Tôi ép Florence ngồi
trên tràng kỷ trong khi tôi dọn dẹp. Dọn dẹp xong, tôi đứng ở cửa bếp
nhìn Florence một lúc. Em ngồi thẳng, bất động như một bức tượng. mắt em
chăm chú nhìn về phía cây thông. Em nhìn không chớp mắt. Tôi sợ em lơ
đễnh lắm, thỉnh thoảng em vẫn như thế. Tôi những mong được biết lúc ấy
em đang nghĩ đến điều gì.

Tôi lại ngồi bên cạnh em.

- Em khỏe chứ? Tôi hỏi.

- Em khỏe.

- Còn nó? Tôi hỏi, tay đặt lên bụng em. Florence nhìn xuống.

- Nó à, nó xoay ngược đảo xuôi. Nó thúc nó đẩy. Em nghĩ là nó đang tìm cách chui ra.

Chúng tôi đã biết đó sẽ là đứa con trai thứ ba.

Và như thế rất đúng với mong muốn của chúng tôi.

- Cần có không gian mà, - tôi nói - Bình thường thôi. Hãy kiên nhẫn.

- Kiên nhẫn... Florence thì thầm.

Tôi
vuốt ve những sợi tóc vương trên thái dương em. Tôi để ý thấy khu chung
cư rất yên tĩnh, cho dù đó là ngày lễ. Một số đêm, từ đây, người ta có
thể nghe thấy tiếng sóng biển rầm rì. Tôi muốn nói với em là tôi yêu em
nhưng tôi đã không nói. Một lúc sau, tôi đứng dậy, ra vẻ bận tâm rồi
nói:

- Anh có cảm giác chúng mình đang thiếu cái gì đó.

Em
ngẩng đầu. Đôi lông mày mỏng manh chau lại và ngay lập tức, trong mắt em
lộ ra một sự lo lắng nào đó làm tôi đau lòng. Tôi mỉm cười.

- Một vài món quà chẳng hạn? Tôi nói.

Mathieu
láu lỉnh. Tính tình vui vẻ. Một người chồng và người cha lý tưởng. Tôi
tặng hoa, tôi tặng cho em hàng trăm, hàng nghìn bó hoa, tôi tự nhủ chí
ít em sẽ nhớ mãi mùi hương của chúng.

Mặt em tươi tỉnh hơn. Nụ
cười của em vẫn còn hơi uể oải nhưng em chìa tay cho tôi. Tôi cầm lấy
tay em. Tôi nhẹ nhàng ôm em vào lòng rồi hôn lên môi em. Rồi tôi nói:

- Anh đi đây.

Tôi
vơ chùm chìa khóa ôtô đút vào túi quần trống rỗng rồi đi ra. Những gói
quà đó nằm trong nhà kho ở phía dưới tòa nhà. Tôi phải đi lên đi xuống
ba lần mới đưa lên hết những thứ đó. Ngoài trời, mưa vẫn rơi lác đác.
Trước khi đưa đồ lên lần cuối, tôi đi tới chiếc xe hơi đậu ở bãi xe. Tôi
đang mở cửa xe thì nghe tiếng sỏi xào xạo sau lưng. Tôi quay lại. Tôi
chẳng thấy gì cả. Đêm tối dày đặc, không trăng. Tôi chờ một lúc nhưng
không có gì động đậy cả. Rồi tôi cúi xuống hộp đựng găng tay, tôi lấy
một cái hộp, một cái hộp nhỏ xíu rồi đút vào túi quần.

Tôi đóng cửa xe rồi đi về. Lần thứ hai, tôi lại nghe một tiếng động sau lưng.

Tiếng
chân người bước trên sỏi. Tôi nín thở và nhìn chăm chú hơn vào bóng
đêm. Không có gì. Tôi không thể không nghĩ đến hắn. Tôi có sợ đâu, chẳng
qua là do cơn giận dữ sưng phồng. Tôi nghiến răng nghiến lợi thách thức
với bóng đêm bao quanh một cách mù quáng và câm lặng. Kẻ cắp, bóng ma
hay quỷ hiện hình, cho dù bay là ai nữa thì cũng chớ có bén mảng tới nơi
này!

Không ai có thể tưởng tượng khả năng của tôi có thể đến đâu.

Tôi
leo lên hai tầng, vừa đi lên vừa cố tự khuyên nhủ mình. Cố tự trấn an
mình. Tôi gần như đạt được điều đó. Cùng Florence, chúng tôi đã xếp một
nhà thờ bằng những món quà dưới chân cây thông. Có quá nhiều quà, như
thường lệ. Như thể chúng được dành cho cả một cô nhi viện. Đó là một
điều hổ thẹn.

Đó là một sở thích. Chúng tôi đứng bên nhau nhìn ngắm tác phẩm của mình, môi nở một nụ cười mông lung.

Tôi nghĩ bố mẹ nào cũng hiểu điều đó. Sau đó chúng tôi đi ngủ. Lúc đó là hai giờ sáng.

Florence
nằm nghiêng. Cái bụng nặng nề, hai bầu vú nặng nề. Tôi ôm lấy vợ nhưng
không ôm chặt quá. Cốt chỉ để cảm nhận làn da của em. Không có gì mịn
màng hơn. Tôi thiếu lòng dũng cảm nên tắt đèn trước khi bắt chuyện.
Trong bóng đêm, sau một vài phút gì đó, tôi thì thào:

- Em biết không... Anh đã gặp lại hắn.

Người
tôi áp vào người Florence. Tay tôi đặt lên hông em, nếu em có rùng mình
thì tôi chắc chắn đã cảm thấy điều đó. Em không nói năng gì. Em không
hỏi tôi gặp ai. Sau một lúc im lặng, em hỏi:

- Khi nào thế?

Giọng em cũng không có gì khác.

- Sáng nay - tôi nói - Khi đưa bọn trẻ đi chơi.

- Thế à, em nói.

Tôi
chờ Florence nói tiếp nhưng em đã không nói gì thêm. Không hỏi gì khác,
không bình luận gì khác. Chủ đề có vẻ như đã khép lại. Một lúc sau, em
cầm tay tôi và thì thào:

- Anh ngủ đi.

Tuyệt vời quá. Tuyệt
vời đến mức lúc đầu tôi không thể tin. Tôi nghĩ: Như vậy là chúng tôi
hoàn toàn không phải như trước đây nữa ư? Thời gian và khoảng cách. Để
gió xua đi. Để nước cuốn đi. Cuộc đời.

Tôi nghĩ: Ngay cả những cơn
ác mộng ghê sợ nhất cũng đã được giải thoát, chúng không còn ám ảnh
chúng tôi nữa và đang chết già. “Anh ngủ đi”, em đã nói.

Tôi chưa
bao giờ mơ đến sự thờ ơ mà em đang thể hiện. Tôi đã để cách xa niềm hy
vọng, tôi đã chôn vùi niềm hy vọng đó trong sâu thẳm lòng mình, tôi đã
lo dập tắt ngọn lửa hy vọng vì sợ nó bùng lên và đột nhiên đốt cháy tôi,
thiêu sống tôi như một cây xanh bị sét đánh.

Nhưng đêm đó, trong sự tĩnh mịch và bóng tối bao trùm, tôi đã yếu đuối buông mình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3