Vườn tình - Chương 01

Bốn người. Khi họ đến phía dưới tòa nhà thì đã quá nửa đêm. Đêm
hè. Một cái nóng nặng nề và kết dính. Người trẻ nhất ba mươi sáu tuổi,
anh tên là Thierry Carmona nhưng mọi người đều gọi anh là Titi. Anh là
người dẫn đường. Anh ngước mắt lên nhìn cánh cửa sổ ở tầng ba và cũng là
tầng cao nhất của tòa nhà. Một ánh sáng vàng rực len qua cửa chớp. Anh
nhấn nút máy interphone.

Từ phía trên kia chị mở chốt cửa mà không
cần hỏi đó là ai. Chị chờ anh. Anh không hẹn giờ. Anh chỉ nói là tối
nay anh sẽ ghé qua cùng một vài thằng bạn. Đúng ra là ba. Điều ấy không
thay đổi gì nhiều. Không, chị không quen biết gì họ. Không. Họ từ đảo
Corse đến, họ đến đây nghỉ vài ngày, anh cho họ ở trong nhà. Bạn bè rất
thân với nhau. Không vấn đề gì.

Chị mở toang cửa căn hộ rồi quay
lại phía tủ lạnh. Chị cho đá vào một cái bát. Chị nghe tiếng họ đi lên.
Tiếng bước chân của họ từ cầu thang, tiếng nói của họ vang vang, dễ nhận
ra giọng nói của anh, một giọng nói lúc đầu thì nhỏ nhẹ nhưng sau đó
ngân cao. Giọng của Titi là giọng chim hoàng yến. Nhưng người ta nhanh
quen với giọng nói đó. Cái gì mà người ta chả quen.

Đó là một
trong những tòa nhà cũ kỹ, chật hẹp nằm ở trung tâm thành phố, mới được
cải tạo xong. Không có thang máy. Chị không quan tâm hàng xóm có thể
nghĩ gì. Chị mở đĩa CD cũ của Shade. Đầu ngón tay chị bị cóng vì mân mê
đá lạnh.

Họ dừng bước ở thềm nghỉ. Titi Carmona gõ vào cánh cửa đã mở. “Bọn anh đây”, anh nói.

Chị quay lại mỉm cười với anh. “Mời các anh vào.”

Cả
bốn người theo nhau ùa vào nhà. Trong tiếng cười của họ chị nhận ra một
sự phấn khích và ngượng nghịu nào đó. Rồi sẽ qua thôi. Họ đã uống rồi,
tất nhiên là như vậy. Chỉ uống đủ để thêm hứng khởi mà thôi. Chị lấy
khăn lau tay rồi tiến tới tiếp họ.

Titi đặt một tay lên hông chị
rồi hôn lên má. Anh ngửi thấy mùi muối biển. Anh giới thiệu. Antoine,
Jean-Paul, Dominique. Chỉ là những cái tên không họ. Người nhiều tuổi
nhất là bốn mươi tám, tóc màu xám, vóc người bằng chị. Bốn người đều mặc
quần soóc lửng và đi dép. Chị cũng chỉ mặc một chiếc váy bằng vải mỏng,
dải quai váy mềm mại bám hờ trên vai. Chị sợ nắng nên không phơi nắng
bao giờ. Hè cũng như đông, da của chị trông như kem sữa. Đôi bàn chân
trần của chị lún sâu trong lớp thảm. Màu sơn móng chân rất hợp với chiếc
váy của chị. Chị đóng cửa lại rồi mời họ ngồi xuống.

Căn hộ nhỏ
nhắn và êm ái. Sạch sẽ. Mọi thứ đều được đặt đúng chỗ. Có một phòng
khách với một góc bếp, một phòng ngủ và một phòng tắm. Một chiếc đèn
halogen được đặt ở góc phòng chính, ánh sáng lạnh lùng hướng lên trần
nhà, trần nhà phản chiếu lại làm cho nó dịu đi. Đó là nguồn ánh sáng duy
nhất. Bốn người đàn ông ngồi quanh một cái bàn thấp, hai người ngồi
trên tràng kỷ, còn hai người kia ngồi trên ghế púp. Không gian được lấp
đầy bằng sự hiện diện của họ. Chị đứng. Chị chỉ nhìn thoáng qua những
gương mặt mới. Còn quá sớm.

Chị tiến lại gần chiếc thùng quý, một
chiếc rương bằng gỗ được sơn lại màu vàng nghệ. Chị mở nắp thùng ra rồi
nói một mạch không thở: “Gin, Get, Whisky, Vodka, Cognac, Armagnac,
Rhum, Cointreau, Tequila, Curacao, Malibu, Martini, Marie-Brizard, mận
hoặc lê.”

Chị thích làm thế. Tiếp theo đó là khoảng im lặng ngắn
ngủi, ngạc nhiên và rồi mấy gã đàn ông trầm trồ, hớn hở. Người ta vỗ tay
tán thưởng chị đến mấy lần. Titi biết mà cứ làm ra vẻ không để ý. Anh
nhìn mấy người bạn, nhìn chị và có vẻ khá hãnh diện. Chiếc thùng tua tủa
những cái cổ chai rỗng.

“Còn có nước cam nữa, chị nói, cho những ai thích.”

Những đồ vặt vãnh kiểu này tạo nên một sự khác biệt rõ ràng.


gái này thực sự quyến rũ. Chị rất xinh. Trông chị tử tế và hay hay.
Hoàn toàn khác với một con đĩ tầm thường. Mấy gã đàn ông vui lắm.

Chị
dọn đồ uống mời khách. Chị đặt bát đá lạnh lên một cái bàn thấp. Chị
lấy ly của mình ở trên bồn rửa bát rồi tự pha một ly rượu gin trợ tim,
đó là ly thứ ba trong tối hôm đó. Chị trở lại với họ, quỳ trên tấm thảm,
trước cái bàn. Với một phong thái rất đỗi tự nhiên. Y như một con mèo
lông vàng vậy.

“Xin mời”, Titi Carmona nói.

Họ đồng loạt tu một hơi.

“Thế đảo Corse trông thế nào?” Chị đặt ly xuống rồi hỏi.

Họ
mất già nửa tiếng đồng hồ và hai vòng uống để giảm nhiệt. Chị đặt câu
hỏi rồi nghe họ nói, mắt chị nhìn đăm đắm vào đôi mắt của người đang
nói. Chị chăm chú lắng nghe. Chị nhen lửa, lửa bắt đầu bén trong người
họ. Lửa cháy bừng, mồ hôi nhỏ giọt dọc thái dương. Họ cảm thấy mỗi lúc
mỗi dễ chịu hơn.

Họ giạng chân ra. Họ hay cười hơn, cười mỗi lúc
mỗi to hơn và chị cười với họ. Thỉnh thoảng Titi Carmona nháy mắt với
mấy người bạn ra ý muốn nói: Thế nào, mình có phịa không nào?

Anh là người kiếm ra cô gái này.

Đá
đã tan. Chị cầm bát rồi đứng dậy, lấy tay xoa những vết hồng trên đầu
gối. Chị ra sau tủ lạnh rồi đổ nước còn thừa vào trong bồn rửa bát. Hai
khay đầy đang chờ trong ngăn đá. Vấn đề tổ chức mà. Chị đi lại một lần
nữa để đổ tàn thuốc lá nhưng không ngồi nữa. Chị đổi đĩa nhạc và tăng âm
lượng cho giàn CD. Nhạc Cuba, kèn đồng và trống, chị bắt đầu uốn mình
như một con rắn nhô cao.

“Chúng ta nhảy chứ?”. Chị nói.

“Ta nhảy đi”, Titi Carmona đáp lại.

Trong
nhiều phút, chỉ có hai người họ nhảy, khi thì mặt đối mặt, khi thì anh
quay quanh người chị hoặc ôm eo chị từ phía trước rồi từ phía sau, chị
cứ để thế, hòa theo động tác, mềm dẻo và luôn duyên dáng. Cơ thể của họ
sát sạt với nhau, đôi khi quyện vào nhau, và ngay cả trong những lúc đó,
khi anh siết chặt hông chị rồi ép sát người chị vào mình, chị cũng vẫn
có cảm giác rất thoải mái và tự do nhảy theo ý mình. Chị là người chủ
động khiêu vũ. Không tài nào ép chị được.

Những người khác múa máy
tại chỗ. Theo nhịp hoặc không theo nhịp. Bỗng dưng họ trông có vẻ yếu
ớt, yếu ớt như những đứa trẻ, cho dù tay họ có to, cổ của họ có yết hầu,
chân mọc dày lông. Họ thôi không cười đùa nữa. Họ không nói nữa. Tất cả
những gì họ làm là không bỏ qua tí nào cảnh tượng đó. Trên gương mặt họ
biểu lộ sự thán phục hoặc thanh thản. Dù thế, chị biết khi cần họ sẽ
nhe răng nghiến lợi. Họ sẽ không rủ lòng thương. Ơn trời, chị không chờ
những thứ ấy.

Họ tự rót rượu. Họ uống từng ngụm lớn. Ngay giữa vũ
điệu salsa, Titi Carmona cởi áo sơmi. Anh mở từng cái cúc, bắt chước một
vũ công thoát y hạng xoàng, rồi xoay chiếc áo trên đầu và vứt nó ra xa.
Một người bạn bắt lấy cái áo và tiết mục này được vỗ tay tán thưởng
theo thông lệ.

Chị cũng thấy nóng. Chị cũng toát mồ hôi và váy của
chị dính vào da thịt, nhất là ở vùng thắt lưng, nơi mà đàn ông thích
đặt tay hay áp má vào. Chị giữ tư thế. Chị để cho âm nhạc và nhịp điệu,
để cho cái nóng và men say câu rút mình nhưng chị hoàn toàn nhận thức
được mọi thứ. Rồi Titi Carmona quay sang mấy người bạn của mình. Anh vỗ
tay.

“Ồ, các bạn, thế nào? Hết giờ ngủ trưa rồi! Nào! Đứng dậy cả đi!”

Anh
năn nỉ. Giọng chim sẻ của anh xuyên qua tiếng nhạc. Họ dốc cạn ly, dụi
thuốc lá rồi đứng dậy. Chị thấy họ đi về phía mình, họ xốc người trong
bước đầu tiên để lấy lại vẻ phấn khích. Họ không nói gì với chị cả. Theo
bản năng họ đứng vây quanh chị, tạo thành một vòng tròn bằng thịt bằng
da, rồi họ từ từ đặt dưới chân chị những lễ vật thô nhám, thể hiện sự
sùng kính của mình. Mắt chị hé mở, một nụ cười e ấp nở trên môi. Chị cảm
thấy dải đeo của váy mình tụt khỏi bờ vai nhưng không vì thế mà kéo
lên.

Họ nhảy rất lâu. Vòng vây bắt đầu siết lại. Cánh đàn ông
thỉnh thoảng rướn cổ thả ra những tiếng khàn khàn, những ngôn từ, những
từ tượng thanh mà chị không cố tìm cách để hiểu nghĩa. Ở họ cái gì cũng
trở nên sáng láng, gương mặt và ánh mắt của họ. Chị cố ban phát cho họ
một cách công bằng. Những lời hứa, những niềm hy vọng. Chị lẩn đi một
lúc để mở lại đĩa nhạc, vẫn đĩa nhạc ấy vì điều đó không còn mấy quan
trọng nữa. Họ giữ cho chỗ của chị luôn luôn ấm nóng.

Một lần nữa,
Titi Carmona là người mở đường. Đúng lúc cao trào của bản độc tấu
congas, chị quay lưng về phía anh, anh bước về phía trước hai bước, tay
ôm vai chị và hôn nồng nàn lên bờ gáy trắng ngần của chị. Chị cảm thấy
anh sắp cắn vào gáy mình. Một kẻ hút máu. Chị thoáng rùng mình rồi cứ để
thế, chị ngửa cổ ra sau, mắt ngước lên trời, chắc để đoán chừng khoảng
cách giữa anh và chị. Titi Carmona là một người thấp đậm, nửa thân trên
lực lưỡng, và lúc đó ướt như ức của một con hải cẩu đang nhô lên mặt
nước. Có mùi gì như mùi iốt. Anh kéo chị xoay người lại đối diện với
mình rồi thắm thiết hôn lên môi chị. Khi buông chị ra, anh ra vẻ một
chiến binh thắng trận. Những tưởng anh đã giật lưỡi của chị ra rồi ngoạm
bằng hai hàm răng như một chiến lợi phẩm. Anh phá lên cười, mấy anh bạn
cười theo. Bạn đồng hành của tôi, những người anh em của tôi. La noche
es para todos! Đêm là dành cho tất cả mọi người!

Những nụ hôn,
những nụ hôn, những cái cắn, những vuốt ve, mơn trớn. Những đôi chân
nhớt nhát. Như đoán được trước, cái váy ngắn màu đỏ của chị nhanh chóng
phơi ra dưới chân chị. Nổi lên trên làn da sữa của chị chỉ còn màu đỏ
của cái quần con bé xíu bằng ren, những vết son đỏ trên môi, trên móng
chân và những vết đỏ thâm thâm trên hai quầng vú. Những chi tiết. Chị
xoay, xoay người để cho tất cả mọi người cùng thưởng thức.

Titi
Carmona đứng giữa vòng cùng chị và chị tiếp tục mớm cho anh từng tí
chút. Những người khác thì chưa dám. Họ đã bao giờ tự nhiên được ban
phát nhiều như vậy chưa? Họ rụt rè thâm nhập vào vũ đài và những cử chỉ
của họ thường ngập ngừng. Chỉ vuốt nhẹ, chỉ đụng tay, cốt để tin vào
điều đó, như để xem thử chị có nổ tung trước mặt mình như bong bóng xà
phòng hay không. Một cách tự véo mình. Mỗi lần như thế, gương mặt họ
rạng ngời một nụ cười hồn nhiên. Suy cho cùng, thật dễ để chiếm hữu lấy
họ, về thể xác và tâm hồn.

Khi quỳ gối trước mặt Titi Carmona, khi
kéo trượt cái khóa kéo của chiếc quần soóc lửng và khi chiếm lấy anh,
chị giết họ. Họ không còn là họ nữa. Mệt nhoài. Họ sẽ không thể lại sức.
Không bao giờ họ quên, cho dù cuộc đời của họ có dài lâu và sung túc
(và cho dù nó có đáng nguyền rủa!). Tất cả những điều đó chị biết chắc
như đinh đóng cột trong khi mà chính họ, họ chỉ lờ mờ loáng thoáng cảm
nhận bằng trực giác.

Dù sao thì họ vẫn đứng như thế. Bướng bỉnh.
Cố bám vào điệu nhảy, nếu có thể gọi như thế là nhảy. Những bước chân
của họ quyện vào nhau, đầy ngẫu hứng và hoàn toàn lạc nhịp. Nếu nhạc có
đột nhiên tắt ngúm thì họ cũng chẳng hay. Họ không rời mắt khỏi nữ thần
đang quỳ gối, trong tim họ có sự giằng co giữa ham muốn và cơn điên,
giữa nước mắt và niềm vui. Còn Titi Carmona thì đã khép mi mắt. Cơ thể
uốn cong, bịt kín, hai quai hàm co lại, trong khi vẫn nén giữ niềm hân
hoan. Rồi anh mở mi mắt ra và có một ánh mắt hoàn toàn khác. Anh vốc đầy
tay một vạt tóc thưa đang rũ xuống ngang thắt lưng, nắm lại rồi để nó
tuôn chảy giữa những ngón tay của mình. Chị đứng dậy. Ngoan ngoãn. Lại
thêm những vết hồng hồng đang tan dần trên hai đầu gối. Không màng mặc
quần áo vào, anh nhấc bổng chị lên, ôm chị vào lòng như người ta ôm một
cô dâu trẻ đi qua ngưỡng cửa ngôi nhà mới. Anh ngang nhiên quay lại
trước mặt mọi người rồi bồng chị vào phòng bên cạnh, để cửa mở toang.
Thế đó.

Sau đó, trong căn phòng này, anh chiêm ngưỡng chị từng nét
một. Một kiểu ảnh chụp chớp nhoáng. Đó là điều đầu tiên chị nhớ lại mỗi
lần chị cần. Tại sao một số hình ảnh lại được lưu giữ và nổi trội đến
vậy? Tại sao cứ hình ảnh này chứ không phải hình ảnh kia? Bí ẩn.

Chuyện
đó xảy ra một lúc sau. Quanh chị là ba người. Họ có là mười, trăm,
nghìn người cũng vậy thôi, đâu nhằm nhò gì, rốt cuộc họ cũng chỉ là một.
Những gương mặt bị xóa nhòa. Những đường nét, màu sắc, vòng viền: mờ,
mờ, tất cả đều mờ. Tan biến. Không còn gì nhận ra họ nữa. Tổng thể có
một độ nét nhất định nhưng họ chỉ là một thực thể duy nhất, một con
người duy nhất được chia nhỏ, trong đó mỗi bộ phận sẽ được chi phối bởi
những dòng chảy như nhau, sẽ hướng đến một mục đích duy nhất.

Họ
trần truồng như nhộng. Một người nằm dài phía dưới chị, chị cưỡi ngược
trên người anh ta. Hai người khác đứng hai bên chị. Hai tay chị nắm lấy
hai người trong lòng tay. Sao mà dễ dàng thế. Nếu quan sát kỹ hơn, có
thể nói là họ đang mệt. Nếu không là vì nhìn vào thú vui khiến cho họ
sợ.

Còn chị, chị vẫn luôn mỉm cười. Các bạn có biết chị đẹp nhường
nào trong những khoảnh khắc đó không? Không, các bạn không biết đâu.
Chị tuyệt vời. Chị có cảm giác kiến bò ở bụng. Chị tạo ra thanh và nhịp.
Vào giờ khắc này chị đang ở đó và chị đang sống.

Hình ảnh mà chị nhớ đến là như vậy đó. Nhưng chuyện đó diễn ra một ít lâu sau, như đã nói.

Ban
đầu họ thay nhau ôm lấy chị. Titi Carmona đầu tiên, địa vị nào thì danh
dự nấy. Gian phòng chỉ một tấm thảm rộng trải xuống đất, được lót kín
bằng những tấm ga màu trắng. Những bức tường và trần nhà cũng trắng tinh
dưới ánh sáng sống sượng của một bóng đèn trần mà chị đã bật lên khi đi
qua. Chị muốn thế. Muốn nhìn thấy tất cả và không gì là đáng khinh ở đó
cả. Không chút bóng mờ trên bích họa. Cái lãng mạn có ra sao thì mặc
kệ. Cái lãng mạn nằm gọn trong một cái giỏ bằng liễu nhỏ nhắn và tinh
tế, đặt ở trên vải thảm, đầu tấm nệm. Nó đầy những bao cao su, vỏ của
chúng óng ánh. Kẹo bánh cũng nhiều như thế. Những cánh hoa cũng nhiều
như thế, những cánh hoa như mưa rơi trong đêm tân hôn mỹ mãn. Chị biết
sở thích của Titi Carmona và cố gắng làm cho anh hạnh phúc. Ba người
khác mon men đến gần cánh cửa đang mở. Giờ thì họ đã đứng trong cạp
thảm, trông như những người theo hầu đang ngó trộm ông chủ của mình nô
giỡn. Họ cứ cử động như thế để không bối rối nhưng họ cứ giậm chân tại
chỗ, họ có chân đứng chân nhón như vậy thì cũng không nói lên bất cứ
điều gì, ngoại trừ sự gấp gáp.

Chị thì chị cứ thong dong.

Biểu
diễn. Chị vừa làm dáng vừa liếc mắt nhìn họ. Chị thấy họ đỏ mặt tía tai
và tái mặt đi, chị thấy xương hàm của họ nhô lên và trán họ toát mồ
hôi. Họ chờ ở cửa, ngoan ngoãn, cháy bỏng. Và lo lắng nữa. Khi sự lo
lắng đó gần nổ tung thì chị trấn an họ, bằng một cái nhìn thẳng, ý nói:
hãy kiên nhẫn. Ý nói: Các anh sẽ không sợ phải hưởng đồ thừa đâu. Các
anh cũng sẽ có phần chất và thời lượng. Ai cũng sẽ có phần như nhau. Hãy
kiên nhẫn.

Họ tin chị.

Một lúc sau, người nhiều tuổi nhất
trong họ tên là Antoine ngả mình xuống tràng kỷ. Anh sẽ không động đậy
gì nữa cho đến giờ phút cuối. Hoặc là vì anh không thể, hoặc là vì anh
không muốn. Hình như anh đang chiếm hữu một cô gái cùng tuổi chị trên
hòn đảo của riêng mình. Một con bé đáng yêu. Tóc màu nâu nhạt như tóc
chị. Da cũng trắng như da của chị.

Những người khác chỉ có vợ danh chính ngôn thuận mà thôi, họ đứng trước cửa, nôn nóng chờ đến lượt mình.

Rồi
đến lượt họ. Một, rồi một, rồi thêm một nữa. Họ thay nhau. Họ vào trong
phòng, gồng người lên, phập phồng nhựa sống và lòng kiêu hãnh. Họ giật
tung quần áo ra. Họ ra vẻ dữ tợn. Họ mím môi để khỏi nhỏ dãi. Những bàn
tay to lớn của họ vọc vào cái giỏ bằng liễu mong manh, xé bao bằng hai
hàm răng rồi hú họa nhổ mảnh vỏ bao. Em sẽ thấy, hình như họ muốn nói,
rồi em sẽ thấy… Họ nhảy xổ vào chị. Những con quỷ con tội nghiệp, biết
bao từ ngữ để chỉ địa ngục? Chị nô giỡn với tất cả những sắc thái tinh
tế của nụ cười và ánh mắt, và đó như là những vũ khí duy nhất mà chị sở
hữu, lúc này chị nằm dài dưới ánh điện sáng trưng, trần truồng và trắng
trẻo biết bao trên những tấm ga màu trắng. Sự trong trắng đấy, phải
không nào? Sự trong trắng được bộc lộ. Chị thỏa hiệp với tất cả sự tài
tình của mình. Chị là con cái bị hút hồn, bị chinh phục, bị thuần hóa,
một con cái khêu gợi. Nhưng không quá đâu. Vừa đủ. Chưa khi nào trong
cái nhìn trực diện vẻ thách thức của chị hay bất cứ cái gì đã có thể
khiến cho họ thất vọng. Thế nên khi nào họ cũng nghĩ là mình còn cơ hội.
Chị hơi cường điệu những tiếng ran, tiếng rên của chị. Thỉnh thoảng chị
nén lại. Vì những anh chàng này đẩy mạnh quá. Chị có năng khiếu làm cho
họ lớn lên. Dù chỉ vì điều đó mà họ không từ bỏ ngay được.

Họ có
lợi thế đông người. Họ nhường lượt cho nhau. Họ chờ ở cửa phòng. Người
đi vào đã quên hết chút ít những gì đã học. Nên mới có một sự ngây thơ
nào đó, một cái gì đó như là sự trắng trong, cái phần thanh cao mà chị
thưởng thức bằng cách để cho nó tan ra dưới lưỡi. Người đi ra thì ngược
lại, anh ngờ rằng họ không bao giờ đi đến tận cùng. Anh cố dẹp ý nghĩ đó
vào chỗ tăm tối nhất trong khối óc của mình. Ít nhất cho đến bến đậu
tới. Những gì anh cần, anh nghĩ bụng, đó là vài phút nghỉ ngơi và ít
nhiên liệu nạp thêm cho cỗ máy. Rốt cuộc anh cũng tin chắc điều đó. Anh
không mặc quần áo vào. Anh giữ nguyên tư thế trên ghế púp hoặc trên
tràng kỷ, phần sau cặp giò dính bết vào tấm vải còn cục thịt nhỏ nhắn
trơ ra lòng thòng, bóng láng giữa một đám lông rậm rịt, thỉnh thoảng từ
đó nhỏ xuống giọt nước mắt cuối cùng, giọt nước mắt bằng một thứ cồn
ngọt kỳ diệu. Nhưng biết tin ai đây? Tin vào cái gì đây? Người đàn ông
lấy hơi rồi lấy rượu băng bó những vết thương của mình. Cũng ngần ấy độ
phục tùng.

Nhạc đã tắt nhưng không ai nghĩ đến việc mở lại. Chỉ
còn âm thanh của những cơ thể và những âm thanh khác đệm vào. Vài tiếng
ly chạm nhau lách cách. Chẳng mấy lời trao qua đổi lại. Vào một lúc nào
đó, Titi Carmona lại gần ông bố đang co ro trên tràng kỷ, anh hất đầu vẻ
như dò hỏi. Câu trả lời của người kia vỏn vẹn chỉ là một cử chỉ bằng
tay mơ hồ và lỏng lẻo. Titi Carmona lại hất đầu, lần này là cho chính
mình. Hai người, rồi ba người cùng nhập cuộc.

Họ thèm được đánh
bại chị. Họ thèm được đấm mạnh vào người chị, nhưng chị luôn nắm bắt kịp
thời ánh mắt đăm đắm của họ và dập tắt nó ngay theo cách của mình. Nghệ
thuật đánh đắm chính mình, chạm vào đáy rồi đột ngột ưỡn người ngoi
lên. Họ thèm được trốn vào vòng tay của chị mà khóc. Họ không làm gì cả.
Phải thú nhận là họ hoàn thành vai trò của mình một cách quả cảm. Chiến
đấu đến bình minh và còn hơn thế nữa. Một bữa tiệc thật là xa hoa, một
cuộc chiến thật là tuyệt diệu! Bụi bay phấp phới trong ánh vàng đầu tiên
rọi nghiêng qua phòng khách, khi đó họ mới nhận ra sự thất bại, sự nhỏ
nhoi của chính mình. Khi đó họ mới chấp nhận như thế. Thế là họ lặng lẽ
mặc quần áo vào, không vội vàng, hấp tấp, tất cả đều mặc quần áo vào
trong một gian phòng trong khi mà chị vẫn nằm dài trên tấm đệm, mi mắt
hé mở, hai con ngươi đảo ngược đảo xuôi trong tròng mắt như những trái
tim nhỏ xíu của chim non. Chị không muốn bỏ lỡ cảnh giã biệt tí nào.
Người đàn ông có tên là Dominique, trán dài, đỉnh đầu hói như tu sĩ,
phẩy tay bằng ngón cái và ngón trỏ. Ta có trả tiền không? Câu hỏi ngầm
dành cho Titi Carmona. Anh lắc đầu ra hiệu không. Thôi, được rồi, đâu đã
vào đấy. Dominique không cố nài thêm nữa.

Báo cáo nội dung xấu