Vật trong ao - Chương 14-16
Chương 14
Khi Tôm Sông ngồi tại miệng giếng, vẻ mặt khinh thường
tiếp nhận Sơn Hải Kinh trong tay m Minh, Hồ Ly hóa thành hình người xuất hiện ở
trong viện, tạo hình là một tấm bìa cứng chật vật vô cùng.
"Thế nào..." Tôm Sông chớp mắt mấy cái, hỏi.
Hồ Ly nhổ nhánh cây trên đầu, phun cỏ dại trong miệng
ra, lau bùn đất trên mặt, nhìn trời than dài: "Ma cao một thước, đạo cao một
trượng... Quý Du GG, chúng ta còn nhiều thời gian..."
Tôm Sông rõ ràng quay mặt bơ, nói với m Minh:
"Bao nhiêu tiền?"
m Minh lắc đầu, "Không cần."
Tôm Sông trừng hắn, "Ngươi khinh bỉ ta?"
m Minh cười cười, "Không có."
"Có!"
"Không có."
"Có!"
...
"Na cái... Có ai nghe ta khóc lóc kể lể một
chút hay không ~~" Hồ Ly nức nở, hô.
Tôm Sông căm tức m Minh, nhìn Hồ Ly nói: "Nói
đi, ta nghe!"
Hồ Ly ngồi bệt xuống, dùng ngón tay vẽ vòng tròn
trên mặt đất , "Hôm nay ta đi theo dõi đám người Quý Du GG, phút cuối vô ý
bị phát hiện, đám đạo sĩ kia đúng thực là không nể tình, người ta có làm cái gì
đâu, bọn họ đã ném bao nhiều phù qua. Cái gì mà Sí Viêm phù, Hàn Băng phù, Ngự
Lôi phù, Sinh Tử Phù, khoa trương nhất là có tên còn ném cả Gia Nhạc Phúc...
Người ta, người thật đau lòng ~~ đặc biệt là Quý Du GG không giúp người ta ~~
coi như không nhìn thấy ~~55555~~ tuy rằng ta đông cứng ba tên đạo sĩ, đá ngã bốn
tên, cào thương năm tên, còn cắn được sáu tên... Nhưng mà nhưng mà nhưng mà,
ánh mắt quyết tuyệt của Quý Du GG , đã khiến trái tim nhỏ bé non nớt của người
ta bị thương nghiêm... 55555... Thực ra người ta chỉ là tự vệ thôi... 55555...
Người ta đâu có làm qua chuyện xấu... Tu luyện tới hôm nay, chỉ muốn câu dẫn có
một nam nhân... 55555... Chỉ là ngẫu nhiên lén lút lấy bánh bao xanh mà thôi...
55555... Quý Du GG thực vô tình... 55555..."
Một canh giờ sau đó, Tôm Sông và m Minh như nhau, giữ
nguyên tư thế trừng Hồ Ly, mà nó cũng vẫn ngồi chồm hổm trên mặt đất vẽ vòng
tròn khóc lóc kể lể.
Mãi đến khi, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một
luồng bạch sắc tường quang, trong một khắc Ly trắng trợn táo bạo dùng Long hình
bay vào viện.
"Hà Tử..." Ly hóa ra hình người, mấy bước
đã chạy tới, khóc đến đái vũ lê hoa.
Tôm Sông cả kinh, "Ngươi sao thế?"
Ly một bên nức nở một bên nói: "Hôm nay na một
số đạo sĩ đi tới ao bên cạnh, nói là muốn gia cố lực lượng Trấn Thủy kiếm, bảo
đảm chắc chắn Giao Long sẽ không đào thoát... Nhưng mà, nó đã bị trói chặt như
vậy a, vảy cũng bị rơi rất nhiều... Ta lại không thể trực tiếp hiện hình đi nói
với đạo sĩ đó... Phải làm sao bây giờ..."
"Này cái..." Tôm Sông nhíu mày.
Đúng lúc này, ngoài viện truyền đến rất nhiều tiếng
bước chân người.
"Đây chính là biệt viện thường xuyên chuyện ma
quái ở nhà ta, xin Quý Du đại sư giúp ta nhìn xem."
"Trốn đi!" m Minh đưa tay, đẩy Tôm Sông một
cái, nhưng mà cú đẩy này, Tôm Sông trọng tâm không ổn, đầu cắm xuống ngã vào
trong giếng.
m Minh ngẩn người, đờ đẫn đưa tay, gãi gãi tóc.
"Ngươi —— nhớ —— lấy —— cho —— ta ——"
trong giếng, truyền đến tiếng gầm thê lương giận dữ.
...
Tôm Sông đứng dưới đáy giếng, xoa xoa lưng mình,
nghiến răng nghiến lợi, "Con người không ai tốt!"
"Không được nói như vậy, chí ít còn có Quý Du
GG..." Hồ Ly cũng nhảy vào đáy giếng, phản bác.
"Làm sao bây giờ..." Ly vẫn khóc,
"Ngày mai bọn họ muốn gia cố Trấn Thủy kiếm."
"Ngày mai hẵng nói!!! Hiện tại việc chúng ta
nên xử lý!!! Chính là Quý Du đang ở bên ngoài a!!!" Tôm Sông phát điên
nói.
"Oa..."
Một Long hai yêu nhất thời khóc loạn.
"Khụ khụ, thu liễm hộ ta chút." Tiếng của Ếch,
băng lãnh vang lên.
Khoảnh khắc không tiếng động.
Ếch ngẩng đầu, nhìn miệng giếng. Sau đó, gỡ lấy đóa
hoa dâm bụt trên tóc, nhẹ nhàng tung.
Bầu trời lớn ngoài miệng giếng, dần dần cách càng
xa, rồi biến mất không thấy.
"Oa... Thật lợi hại..." Không xa, Cá Chép
và Cá Chuối đồng thời tán thưởng.
"Oa... Là kết giới..." Con Cua vẻ mặt kích
động.
"Oa... so với trói yêu chú của Quý Du GG còn lợi
hại hơn..." Hồ Ly sùng bái không thôi.
"Oa... Học được ngón này, việc ra biển sẽ không
còn là mộng tưởng rồi..." Tôm Sông kiên định gật gật đầu.
"Oa..." Ly dừng một cái, "... Ta chẳng
thấy gì hay hết 'Oa'..."
= =|||
"A a, nói đến 'Oa', ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
"Đúng rồi, ngươi có thể giúp ta cứu Giao Long
hay không a?" Ly nghĩ đến cái gì, liền nói với ếch.
"Giao Long?" Ếch nghiêng đầu nghĩ nghĩ,
"Ngươi nói là con Giao Long bị Trấn Thủy kiếm trói hả?"
"Ừ!"
Ếch cười cười, "Nó phạm là giới luật của trời,
cứu nó cũng là trọng tội."
Ly trong mắt không có chút tạp chất, trong suốt vô
tà, "Ta không hiểu, ta chỉ là muốn cứu nó."
Ếch thở dài, "Lần này đúng thật là hài tử ngốc
hết mức..." Nó đưa tay, lấy ra một viên trân châu, đưa cho Ly, "Đem
này cái này cho nó đi."
"Đây là gì?" Ly tiếp nhận, hỏi.
"Nội Đan tinh phách." Cá Nheo mở miệng hồi
đáp, "Ngươi muốn cho Giao Long?" Nửa câu sau là nó nói với Ếch.
Ếch cười, "Ta giữ lại để làm gì? Thiên hạ đối với
ta cũng không có nghĩa, huống chi viên trân châu này..." Nói xong, nó xoay
người bước đi.
"Cái này dùng làm gì?" Con Cua hỏi lại,
nhìn khỏa trân châu óng ánh lóng lánh.
"Đây là nội đan tinh phách có chứa năm trăm năm
linh lực. Cho dù là người hay yêu, nếu dùng viên trân châu này, đều có thể thay
da đổi thịt, gia tăng đạo hạnh..." Cá Nheo thở dài, nói.
"Lợi hại như vậy!" Cá Chép và Cá Chuối mở
to hai mắt.
"Không sai Không sai!" Hồ Ly gật đầu,
"Ta nằm mơ cũng mơ được một viên. Chỉ cần có nội đan tinh phách, ta liền
có thể cũng giống Quý Du GG ~~ "
"Có nó, liền có thể thành tiên đi..." Tôm
Sông nhìn viên trân châu, trong ánh mắt ánh lên tia sáng.
Ly nhìn trân châu trong tay, chớp chớp mắt,
"Cái này, thực cho ta sao?"
"Ngươi cầm đi đi... Tuy rằng không đến mức giúp
Giao Long thoát khỏi xiềng xích, nhưng sinh cơ hồi huyết dám chắc là được..."
Cá Nheo vẫn cảm thán như cũ.
Ly khẽ gật đầu, thu hồi trân châu.
"Năm trăm năm..." Cá Chuối ngửa mặt lên trời
cười một cái, "Lý Tử, chúng ta đến lúc nào mới có thể có tu vi năm trăm
năm?"
Cá Chép cũng ngửa mặt lên trời cười một cái, "Hắc
tử, chúng ta như hiện tại cũng rất tốt..."
"Đúng! Hắc Tử, chúng ta có nhau, đâu cần trăm
năm đạo hạnh!"
"Đúng! Lý Tử, không uổng là anh em tốt của
ta!"
"Hắc Tử!"
"Lý Tử!"
"Hắc tử!"
...
Tôm Sông trợn mắt một chút, "Đồ Cá không biết
hàng!"
"A a, nói đến không biết hàng, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
Chương 15
Khi Giao Long tỉnh ngủ, liền nhìn thấy Ly ôm viên nội
đan tinh phách, dùng ánh mắt lóng lánh nhìn mình.
"Nhìn cái gì?!" Giao Long không vui mở miệng.
Ly cầm tinh phách, "Cái này cho ngươi."
Giao Long liếc qua, "Ta không muốn."
"Vì sao?"
Giao Long ở trên Trấn Thủy kiếm từ từ quay đầu,
"Không có vì sao, ta và ngươi không thân cũng chẳng quen, cần gì phải đưa
ta mấy thứ gì đó."
Ly cẩn thận dè dặt đi lên một chút, "Ta... Ta
nghe nói mấy đạo sĩ kia muốn gia cố phong ấn Trấn Thủy kiếm, cho nên... Chúng
ta tuy rằng quen biết chưa lâu, nhưng mà, chúng ta đều là rồng... Cho
nên..."
Giao Long vẫn cho là không đúng mở miệng: "Đừng
ngớ ngẩn." Nó nhìn tinh phách trong tay Ly, "Ngươi biết rõ trong tay
ngươi đang cầm cái gì không?"
" Nội đan tinh phách có năm trăm năm linh lực..."
Ly thành thật đáp.
Giao Long gật gật đầu, "Ngươi biết rõ tác dụng
sao?"
"Có thể giúp ngươi hồi huyết sinh cơ..."
Ly vẫn là thành thật đáp.
"Không đúng." Giao Long thở dài, "Cái
thứ này dùng qua để hồi máu sinh cơ căn bản chính là phí của trời. Một viên
tinh phách như vậy phải tốn thời gian mấy ngàn năm mới tu luyện được ra, ta
không biết ngươi từ chỗ nào mà có, nhưng mà, thứ quý trọng như vậy, không thể
tùy tiện nhận, cũng không thể tùy tiện cho người, biết rõ chưa!"
Ly vẻ mặt vô tội nhìn tinh phách trong tay.
"Nhưng mà..."
Giao Long nhắm mắt lại, "Đem về đi."
Ly liều mạng lắc đầu, "Không muốn, ta muốn cho
ngươi!"
Giao Long mở to mắt, trừng nó, "Ngươi đến cùng
có hiểu ta nói cái gì hay không!!! Cái thứ này người bình thường ăn có thể thay
da đổi thịt, yêu tinh ăn có thể đứng hàng tiên ban, ngay cả ngươi tự dùng, cũng
có thể tăng đạo hạnh, trở nên thông minh một chút, đỡ bị người khác mỗi ngày đều
gọi ngươi là 'Bạch si'!"
Ly nhìn nó, kiên định hồi đáp: "Ta bị gọi là 'Bạch
si' cũng không sao cả, ta không muốn nhìn thấy bộ dáng thống khổ của
ngươi!"
Giao Long giật mình, "... Đây là ta bị trừng phạt
đúng tội..."
"Không có!" Ly hô, "Ngươi không làm
sai cái gì, phạm giới luật của trời là hai con xà tinh!"
Giao Long trầm mặc, qua một hồi, nó chậm rãi mở miệng,
"Bạch si!"
Ly không hiểu nhìn nó, trong tay, vẫn cầm khỏa tinh
phách lóng lánh.
"... Cái thứ này, ngươi lấy ở đâu ra?"
Giao Long bất lực mở miệng hỏi.
"Ếch trên trấn cho ta."
Giao Long nghĩ một chút, lập tức hô to: "Chính
là con Ếch đó!!!"
...
"Ha ——hắt xì —— "
Ếch xoa xoa cái mũi, ngẩng đầu nhìn lên miệng giếng,
"Hử? Ai đang nói xấu ta?"
"Ếch, ngươi mới vừa nói, ngươi biết con Giao
Long đó, là thật sao?" Cá Chép phát huy tinh thần bát quái, truy vấn.
Ếch gật gật đầu, "Biết. Nó trước đây dẫu sao
cũng là thủy quan một phương, ta có mấy trăm năm chính là bị nó truy giết đấy."
"Vì sao lại muốn truy giết ngươi?" Con Cua
không hiểu.
"Vì ta là yêu tinh thôi ~" Ếch cười cười,
"Thần thú bắt yêu tinh, rất hợp lý mà."
"Sau đó sao?" Cá Chép lại hỏi.
"Chẳng lẽ, trong khi truy giết sinh ra cảm
tình?" Hồ ly hai mắt tỏa ánh sáng, cắm vào một câu.
Ếch PIA bay nó, mở miệng, "Pháp lực của ta với
nó không thua nhau nhiều, không có cách thu phục ta. Hơn nữa, lúc ấy thời cuộc
hỗn loạn, nó có rất nhiều nhiệm vụ khác phải làm. Sau đó, ta vào tiên đạo, nó
cũng không thể làm gì ta ~ "
"Oa, thật lợi hại nga ~~" chúng yêu tập thể
sùng bái đạo.
"n ~ bất quá nghĩ lại, nó dù sao cũng là thần
thú, nếu là lúc ấy không phải thời cuộc hỗn loạn, khả năng ta cũng không có
ngày hôm nay..." Ếch gảy gảy đàn Tam Huyền trong tay, thở dài.
"Là hỗn loạn gì vậy?" Cá Chuối nhổm lên
trước, hỏi.
"Tề Thiên Đại Thánh, các ngươi có từng nghe
chưa?" Ếch vẻ mặt nghiêm túc, "Lúc ấy ngài đại náo thiên cung, tất cả
thần tiên đều bị cuốn vào. Cũng là thời điểm, rất nhiều yêu tinh được thở phào.
Trên thực tế, ngài là thần tượng của ta a, ta ở đây còn có bức họa của Tề Thiên
Đại Thánh, các ngươi có muốn bái lạy hay không? Bản có chữ ký rất trân quý a ~
"
= =|||
"Không cần..."
"Không thích Tề Thiên Đại Thánh sao? Ở đây ta
còn có tập ảnh của Na Tra thái tử, các ngươi có muốn xem hay không? Thiên Giới
đệ nhất chính thái(*) nga ~~" Ếch càng nói càng hưng phấn, "Thế nào,
không thích chính thái? Ta còn có vòng chó Nhị Lang Thần đã dùng qua, áo khoác
Phổ Hiền chân nhân đã từng mặc, kính râm Quảng Mục Thiên vương đã từng đeo
a..."
= =|||
"Ách... Kỳ thật, những lúc rảnh rỗi Ếch, thích
truy tinh(**)..." Cá nheo yên lặng giải thích.
"Đã hiểu..." Chúng yêu hồi đáp.
"... Không phải chứ, vậy mà cũng không thích?
Các ngươi đối với phẩm vị của soái ca có yêu cầu cao a ~~" ếch nghiêm túc
nói, "Nga, lại nói, thật ra con Giao Long đó bộ dáng cũng không tệ đâu,
nhưng mà quá hung hãn, chậc chậc, đáng tiếc..."
"A a, nói đến hung hãn, ta đã từng..."
"Lão Niêm..."
Chúng yêu còn chưa hô lời kịch của mình, tiếng hô của
Ếch liền áp đảo tất cả ồn ào.
"Kháo!!! Ta ghét nhất là khi ta nói đến soái
ca, lại có người ngắt ngang!!! Cá Nheo chết tiệt, ngươi tìm chết đi!!! Có tin
ta ném ngươi ra hay không, cho ngươi phơi nắng thành cá khô! Ta đã sớm biết mà,
ta trước đây không nên quen ngươi!!! Tục ngữ nói, không thể chỉ nhìn bên ngoài,
dùng bề ngoài đánh giá ngươi đúng là sai lầm, ta lúc ấy chính là bị cái mặt
ngươi lừa..."
Trong cơn phẫn nộ của Ếch, Cá Chuối đột nhiên hiểu
ra cái gì.
"Hả? Bị cái mặt lừa? Hay là..."
Cá Chép cũng nghĩ đến, "Chẳng lẽ..."
Sơn Hải Kinh trong tay Tôm Sông rơi xuống,
"Không phải chứ..."
Hồ Ly mở to hai mắt, "Không thể..."
Con Cua còn chưa hiểu, "Là sao..."
"Lão Niêm! Ngươi không phải là soái ca
đi!!!" Chúng yêu nhào lên, tập thể hô to.
"A a, nói đến soái ca, ta đã từng..."
"Lão Niêm!!! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =###
*******
(*) Chính Thái = Shotato (Shota) xuất phát từ tiếng
Nhật, chỉ những bé trai 8 -> 14 tuổi đáng yêu. Hoặc những chàng trai có ngoại
hình trẻ con dễ thương. Đơn giản mà nói thì nghĩa của nó cũng như Lolita vậy,
chỉ khác là nói về nam thôi.
(**) Truy tinh: kiểu theo đuổi thần tượng, hâm mộ,
sưu tập những thứ liên quan đến thần tượng....
Chương 16
Lại nói sáng sớm hôm đó, ánh mặt trời ấm áp rọi vào
trong giếng, chúng yêu thống nhất hóa thành hình người, nằm dưới đáy giếng phơi
nắng.
"Thật ra, chân thân của Cá Nheo như thế nào nhỉ?"
Cá Chép liếc mắt về Ca Nheo đang hóa thành hình tượng gia sư đểu giả, thở dài.
"Quấn quít lâu như vậy cũng không cho chúng ta
xem nga ~" Cá Chuối cũng thở dài.
"Như vậy ngược lại càng khiến người ta mong đợi
a ~~" Hồ Ly vẻ mặt ước mơ.
"Không biết khi ta trưởng thành, có thể thành
soái ca hay không nhỉ?" Con Cua chống gò má núng nính, suy nghĩ.
Tôm Sông ở một bên gấp lại Sơn Hải Kinh trong tay,
"Có thời gian nói nhảm nhiều như vậy, không bằng đi tu luyện. Đạo hạnh
càng cao, chân thân càng đẹp, các ngươi cũng đâu phải không biết!"
Cá Chép và Cá Chuối nghiêm túc mở miệng, "Sai,
Hà Tử, làm yêu tinh là phải bình thường thôi! Bộ dạng quá đẹp rất nguy hiểm!"
Hồ Ly lăn lộn, lăn qua lăn lại oán hận, "Không
cần biết là biến thành bộ dạng thế nào, Quý Du GG cũng không để ý ta ~~55555~~
người ta không muốn tu luyện ~~ "
Con Cua nhìn Tôm Sông, mở miệng, "Ta vừa bắt đầu
tu luyện cách hóa hình người... Không biết rõ còn phải cần bao lâu nga..."
Tôm Sông đứng lên, chỉ chúng yêu trên mặt đất,
"Các ngươi đúng thật không có chí cầu tiến..." Nó còn chưa nói xong nửa
câu sau, thình lình một cái bánh đậu rơi xuống, nện trúng đầu nó.
"Ái ui..." Tôm Sông ôm đầu, ngồi xổm xuống,
"Ai đập ta!" Nó ngẩng đầu nhìn miệng giếng, không chỉ là bánh đậu,
còn có các loại hoa quả, gà vịt thịt cá như mưa nhao nhao bay xuống.
"Oa ~~ bánh đậu ~~" Cá Chuối và Cá Chép lập
tức đưa tay đón lấy bánh bao.
"Oa ~~ mứt táo ~~" Con Cua lục tìm mứt táo
trên mặt đất, vui vẻ hô.
"Ô... Vì sao không có bánh bao xanh..." Hồ
Ly giận dỗi.
Tôm Sông chau mày, đưa lên ngón áp út tay phải, hô:
"Lên!"
Nháy mắt, nó liền nhảy ra khỏi miệng giếng.
Bên cạnh giếng, m Minh đang vác một con lợn sữa
quay, có vẻ như định ném xuống.
"Hạ cô nương." Thấy Tôm Sông, hắn cười cười,
chào hỏi.
"Thì ra là ngươi!!!" Tôm Sông cắn răng, nó
đi lên, túm lấy cổ áo m Minh, "Làm cái gì mà ném linh tinh xuống dưới, lần
trước đẩy ta ta đã không tính, lần này còn định chọi chết ta nữa!!!"
m Minh đặt lợn sữa quay xuống, lắc đầu, "Không
có, không có." Hắn đưa tay chỉ chỉ, một bên, còn có hương nến án đài,
"Lần trước tìm Quý Du đại sư tới thu yêu, sau đó, Quý Du đại sư nói giếng
này không phải có yêu tinh, mà là thần tiên, dặn chúng ta phải cẩn thận cúng tế,
đảm bảo gia thất sẽ bình an, cho nên cha ta kêu ta..."
"Ta mặc xác ngươi! Dù sao ngươi cũng đã nện
ta!!!" Tôm sông nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt thù sâu như biển.
"Thực xin lỗi." m Minh thành khẩn nói.
"Hừ!" Tôm Sông buông hắn ra, đi đến một
bên, cầm lấy một quả lê, "Mấy thứ này mà là đồ cúng tế?"
m Minh gật gật đầu, "Không đúng sao? Vậy phải
cúng tế cái gì?"
"Quy tắc đó mà còn không biết sao?" Tôm
Sông cười âm hiểm, "Đồng nam đồng nữ!"
m Minh sửng sốt một chút, "Hạ cô nương... không
nên đùa như vậy..."
"Ai nói đùa với ngươi!" Tôm Sông bỏ trái
lê xuống, nói, "Không sai, trong giếng là có một vị thần tiên, nhưng mà,
còn có rất nhiều yêu tinh!" Nàng chỉ chỉ vào mình, "Chúng ta làm yêu
tinh, muốn gia tăng đạo hạnh, hấp thụ tinh nguyên của đồng nam đồng nữ là
phương pháp tốt nhất, ngay cả cái này mà ngươi cũng không biết sao? Hử?"
m Minh nhìn nó, không biết nên nói cái gì.
"Yêu tinh chính là yêu tinh, không phải bởi vì
tốt với ngươi một chút, thì ngươi liền đắc ý." Tôm Sông cười tà nịnh,
"Ngày nào đó cô nương ta không vui, sẽ đem ngươi ăn luôn!"
"Hạ cô nương, cô cần gì phải dọa ta?" m
Minh cười cười, "Hôm trước Quý Du đại sư nói, trong giếng là có yêu tinh,
nhưng đều không hại người, theo con đường chính pháp tu luyện, cho nên không
thu phục cũng không sao. Ngươi căn bản trước giờ chưa từng ăn thịt người."
Tôm Sông cau mày "Ta bây giờ bắt đầu ăn, cũng
không muộn!"
"Được, " m Minh cười bình thản vô cùng,
"Cô ăn đi."
Tôm Sông nhìn hắn, sau một nén hương, nó cứng ngắc
phun ra một câu, "Thì ra là tên điên..." Nói xong, nó nhảy lên miệng
giếng, chuẩn bị tránh đi.
"Công tử, ngài nói chuyện với ai vậy?" Đột
nhiên, có người đi đến.
Tôm Sông nháy mắt biến nguyên hình. Thế là, người hầu
nhìn thấy, chính là công tử của mình với một con Tôm Sông đứng trên miệng giếng
nhìn nhau chằm chằm.
"Ơ, nơi này sao lại có con Tôm Sông?" Người
hầu kinh ngạc đi qua.
Tôm Sông phất phất cái kẹp, ra hiệu: Nhóc! Dám tới
đây, cô nương ta liền kẹp chết ngươi!
m Minh lập tức hiểu ý, "Có lẽ là bò ở trong giếng
ra, không sao. Giúp ta đem con heo quay cầm qua đây."
Người hầu lập tức đi đến một bên, đem heo sữa quay
ôm lấy.
m Minh tiếp nhận con heo, ném vào trong giếng.
"Ái ui ~~ thậm chí còn có cả heo bay ~~"
trong giếng truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
"Hắc tử, hắc tử, ngươi không sao chứ!"
"Lý Tử, ta không được..."
"Hắc tử, ngươi phải cố lên a ~~ ai thiếu đạo đức
như vậy, ném cả heo ~~ "
m Minh khóe miệng co rúm một chút, lúng túng gãi gãi
tóc.
Người hầu cực kỳ hoảng sợ, "Thực sự là có thần
tiên!" Hắn lập tức cất bước chạy đi, "Lão gia, có thần tiên ~~ "
Tôm Sông hừ lạnh một tiếng, "Xem chuyện tốt
ngươi làm kìa."
"Hắc Tử, ngươi không được bỏ ta!"
"Lý Tử, chúng ta kiếp sau lại làm huynh đệ..."
"Hắc Tử!"
"Lý Tử!"
"Hắc Tử!"
"Lý Tử!"
...
"Kháo! Ai ném nhiều rác rưởi hữu cơ xuống đây
như vậy!!!" Ếch rít gào, từ trong đáy giếng xông thẳng lên, "Ai ném
ai ném?! Chỗ ta là miệng giếng, không phải là thùng rác! OK? Cái gì! Lợn sữa
quay! Biết thưởng thức một chút có được hay không! Chúng ta ăn chay!!! Là tên hỗn
đản nào làm! Ta không phải @#$%^&*..."
Tôm Sông liếc mắt nhìn m Minh một cái, chậm rãi bò
đi.
"Hạ cô nương, " m Minh gọi nó lại,
"Ta... Ta sẽ không bị ăn chứ?"
Tôm Sông hừ lạnh một tiếng, "Ngươi không nghe
nó nói nó ăn chay sao? Người thực đần..."
"Nhất định lại là cái tên Cá Nheo nhà ngươi rước
về!!! Ghê tởm ghê tởm ghê tởm..." Ếch lửa giận không chút nào tắt.
"A a, nói đến ghê tởm, ta đã từng..."
"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"
= =#
m Minh gãi gãi tóc, hiện tại xem tình huống này, những
thứ đồ nướng còn lại kia, có cần phải ném xuống nữa hay không?
...

