Vật trong ao - Chương 10-13

Chương 10

Cá chép thất tình...

Nghe thấy tin tức này Cá Nheo trừng lớn mắt kính.
"Ngươi yêu khi nào vậy?"

Thế là, Cá Chuối với danh nghĩa là bạn của Cá Chép,
liền phụ trách nhiệm vụ giải thích với mọi người.

"Đó là một sớm cảnh xuân tươi đẹp, chim hót hoa
thơm..." Cá Chuối tâm tình rạng rỡ.

"Nghe đã thấy đẹp..." Con Cua cất tiếng
nho nhỏ.

"Lý Tử đi đến ao bên cạnh nghe buôn chuyện, khi
nghe đến chuyện Ngưu Lang và Chức Nữ ly hôn..." Cá Chuối vẫn nhiệt tình kể
lại.

"Nói đến ly hôn, ta đã từng..." Cá Nheo sờ
sờ râu mép.

"Lão Niêm, đừng có nói lạc đề!" Nhiều người
tức giận.

"Có một em Cá Chép Gấm bơi đến, lúc ấy, Lý Tử lập
tức vừa nhìn đã yêu..." Cá Chuối nói đến hồn nhiên quên mình.

"Sai!" Cá Chép vẫn ở một bên vẽ vòng tròn
bật dậy, hô to, "Là một thân khoác lụa hồng có họa hình đóa hoa mai, tròng
mắt thật to, cái má phính phính, hai vây tròn tròn, cái đuôi phiêu dật, đường
cong duyên dáng Cẩm Lý MM~~ " (Cẩm Lý = Cá Chép Gấm, cá chép Nhật; MM= muội
muội)

"Cút! Đúng là không thể hiểu nổi thẩm mỹ của
loài cá các ngươi!" Tôm Sông lập tức giội nước lạnh.

Cá Chép khóc nức nở, trở lại góc tiếp tục vẽ vòng
tròn.

"Sau đó sao?" Hồ Ly ở trên bờ hỏi.

"Chính là ~ ai ~ tự cổ đa tình không dư hận
~" cá Chuối bắt chước giọng điệu của người kể truyện, "Muốn biết sau
đó ra sao, xin nghe..."

"Vút!"

Nháy mắt, Cá Chuối bị chúng yêu PIA bay... (PIA bay=
đá bay, đánh bay, tát bay...v...v..)

"Sau đó thế nào?" Con Cua kéo kéo Cá Chép
đang ủ rũ, hỏi nhỏ.

"Còn phải hỏi, nhất định là con Cá đó thấy nó
chướng mắt ~~" Tôm Sông cười nhạo.

"Không phải như vậy ——" Cá Chép lúc này lệ
rơi.

"Ta biết rồi, Cẩm Lý MM đó e là có đối tượng."
Cá Nheo thở dài.

Cá Chép lệ rơi càng thêm lợi hại.

"Ồ ~~" chúng yêu hiểu ra.

"Là cái gì? Không phải là con người chứ?"
Thính Thông ngồi trên bờ chống cằm, rất có hứng thú hỏi.

"Cẩm Lý MM mắt không có vấn đề, làm sao lại
thích chủng tộc hai cẳng!" Cá Chép khinh thường.

Hồ Ly xòe ra móng vuốt lóng lánh, "Lý Tử, có phải
là ngươi đau lòng đến mức muốn 'Chết' không?"

Cá Chép rụt rụt người.

"Đến cùng là cái gì!" Chúng yêu chất vấn.

"... Chỉ là, chỉ là một Con Cá Chép bạc mà
thôi..." Cá Chép lí nhí nói.

"Sai!" Cá Chuối vừa bị PIA bay đột nhiên
xông ra, "Là loại toàn thân màu bạc như ánh trăng, ánh mắt sắc bén, hai má
thanh tuấn, đôi vây mạnh mẽ, cái đuôi xinh đẹp, tỉ lệ hoàn mỹ, có tám trăm năm
đạo hạnh, hóa thành hình người là một anh chàng siêu ~~ cấp đẹp trai Cá Chép Bạc....
"

"Vút!"

Nháy mắt, Cá Chuối bị Cá Chép PIA bay.

Chúng yêu trầm mặc nhìn Cá Chép: Một thân vảy xám
bình thường, ánh mắt ảm đạm, hai má cứ như nhồi thức ăn bên trong, vây có chút
ngắn, cái đuôi cũng bình thường, thân hình trông cũng hơi mập, đạo hạnh mới có
hơn ba trăm năm, hình dáng khi làm con người cũng bình thường đến cực điểm....

Tôm Sông lắc lắc đầu, "Tuy rằng không hiểu thẩm
mỹ của loài cá các ngươi, nhưng mà, ngươi tuyệt đối là không có cơ..."

"A —— ngươi không cần phải nói ra mà!!!"
Cá Chép lệ rơi như bão tố.

"Cứ như vậy... Lý Tử thất tình..." Cá Chuối
lại một lần nữa đột nhiên xuất hiện, phát biểu một câu tổng kết.

"Ai..." Chúng yêu vuốt trán, thở dài.

"Nhưng mà, thích cá so với thích người vẫn tốt
hơn, chí ít còn có chút hi vọng." Thính Thông đi đến một bên, an ủi Cá
Chép.

Hồ ly tiếp tục giương móng vuốt, "Thính Thông,
ngươi có ý gì."

Thính Thông đưa tay, nắn nắn cái nệm thịt dưới móng
Hồ Ly, thuận tiện đem nó xách lên, "Như thế nào, nói sai sao? Ngươi đó, cả
đời cũng không có hi vọng!"

Hồ Ly lập tức nhào lên, ôm lấy mặt Thính Thông,
"Cào nát mặt ngươi! Hủy dung ngươi! Xem ngươi còn dám nói bậy hay
không!"

Thính Thông cười, đưa tay chắn móng vuốt của Hồ Ly,
"Thế nào, ghen tị vì ta đẹp hơn ngươi à ~~ "

Chung quanh lập tức một mảnh trầm mặc.

"Sao ta lại đột nhiên cảm thấy lạnh nhỉ?"
Tôm Sông run rẩy bò lên bờ phơi nắng.

"A ————————" nháy mắt, tiếng kêu của Cá
Chép vang tận mây xanh.

Cá Chuối bổ nhào đến, "Lý Tử, chân trời nào
không có cỏ thơm, ngươi không cần để mãi trong lòng a ~~ "

"Không phải!" Cá Chép nắm vây của Cá Chuối,
trong ánh mắt lóe sáng, "Ngươi nói xem, Cá Chép Bạc kia bộ dạng đẹp trai
như vậy, nhất định sẽ sớm bị đạo sĩ hốt ~~ đến lúc đó, không phải ta~~ hắc hắc
hắc ~~ "

"Lý Tử, ngươi quá thông minh, ta thật sùng bái
ngươi ~~" Cá Chuối nén lệ quang, đáp.

"Nào có, nào có, ta đã nói mà, làm yêu tinh đừng
có quá nổi trội~~ ha ha ha ~~" Cá Chép đắc ý.

"Lý Tử!"

"Hắc tử!"

"Lý Tử!"

...

Hồ ly run lên một cái, quay đầu, nhìn Thính Thông,
"Chúng ta tiếp tục —— ta muốn hủy dung của ngươi!!!"

"Oa! Ta nói giỡn mà! Đùa thôi mà!" Thính
Thông lập tức đứng dậy chạy trốn.

"Không được chạy!"

"A a ~~ lại nói đến việc giỡn, ta đã từng..."

"Lão Niêm, đừng có lạc đề!"

= =#

"Này... Có người nào... Không, có yêu nào tới
ngăn cản con Hồ Ly này coi!!!"

= = | | |

Chương 11

"Tôm khô!!!" Một buổi sáng sớm tươi đẹp,
trong hồ nước vang lên tiếng kêu thê lương ~~ (Trong tiếng Phúc Kiến Tôm Khô đồng
âm với Cái gì. )

Thính Thông bịt lỗ tai ngồi tại bờ ao, "Phản ứng
cũng mạnh quá đi!!!"

Cá Nheo thở dài, "Ách... trẻ con chưa gặp qua
sóng gió..."

"Xin đi, mười mấy đạo sĩ cùng nhau đến trừ yêu,
có thể không kích động sao!" Cá Chép làm bộ dạng muốn hộc máu.

Hồ Ly lấy giấy bút ra, nịnh nọt nói: "Tiểu
Thông Thông, này, nói cụ thể tuyến đường của đoàn đạo sĩ một chút, ta muốn đi
theo nhìn Quý Du GG~~ " (GG: Ca ca)

Thính Thông PIA nó, tiếp tục nói: "Nhưng mà
không sao hết, bọn họ chỉ đây ở có bảy ngày, các ngươi tìm tạm một nơi nào đó
tránh sóng gió đi."

Cá Chép và Cá Chuối lập tức cầm tay đối phương, ai
oán hát: "Nếu như không có nước ~~ ngày làm sao qua ~~ "

Tôm Sông hóa thành hình người đi lên bờ, "Cái
gì đến sẽ đến, trước hết tìm nơi tránh đi đã."

Con Cua quơ quơ càng, "Ao bên cạnh?"

"Ao bên cạnh với chỗ này có khác gì nhau?"
Cá Chép thở dài, "Huống chi ở dưới còn có một con Giao Long rất lợi hại,
càng không an toàn."

Ly Long lập tức nói leo, "Không phải đâu, nó rất
tốt!"

Chúng yêu nhìn nó, đồng thanh nói: " Nữ nhân
khi yêu vốn là mù quáng..."

Hồ Ly xông ra, "Các ngươi nói ta sao?"

= =|||

"Khụ khụ, " Cá Nheo cũng hóa thành hình
người, "Trở lại chuyện chính ha, nói đến nơi tránh đầu sóng ngọn gió, ta
đã từng..."

"Lão Niêm, đừng có nói lệch đề!"

"Ta không có nói lệch đề! Ta chỉ muốn nói là ta
đã từng quen một Con Ếch, sống ở trong một cái giếng trên trấn, chúng ta có thể
đến nơi đó!" Cá Nheo lắc đầu, chán nản.

"A! Ta biết rồi! Chính là cái Con Ếch trong
truyền thuyết, trước giờ không ra khỏi miệng giếng, còn cho rằng toàn bộ thế giới
chỉ là một cái giếng!" Cá Chép giật mình hiểu ra.

Tôm Sông nói: "Nó là đồ điên!"

Cá Chép nói: "Nó là đồ đần độn!"

Cá Chuối nói: "Nó là yêu tinh!"

Con cua nói: "Nó là con ếch!"

Cá Nheo nói: "Nó là..."

"Lão Niêm, đừng có nói lạc đề!"

Cá Nheo vô tội nói: "Ta không có nói lạc đề mà!
Ta đang nói, nó là một nhà triết học, theo chủ nghĩa duy tâm!"

= =|||

Thế là, sau một phen khó khăn, đại gia đình rốt cục
cũng tới bên cạnh miệng giếng ở trên trấn.

"Ở chỗ này, thực sự sẽ không bị đám đạo sĩ bắt
sao?" Cá Chép cẩn thận hỏi.

"Ừ, yên tâm." Cá Nheo cười tít mắt.

Khi cả đám vào trong miệng giếng, thì mới hiểu sự
chính xác trong lời Cá Nheo nói.

Rõ ràng là cái miệng giếng bình thường đến mức không
thể bình thường hơn, bên trong lại có tất cả. Có núi, có biển, có lầu các, có
đình đài. Bốn mùa cảnh sắc biến ảo hoà vào nhau, nhật nguyệt sáng ngời, ngân hà
lóng lánh.

"Oa ~~" con Cua nhìn thấy sóng biển dưới
chân, không khỏi tán thưởng.

Không xa, truyền đến tiếng đàn tam huyền, có người
nhẹ nhàng hát: "Đóng cổng trúc tiếu ngạo yên hà, thấp thoáng núi rừng, nho
nhỏ nhà tiên. Ngoài lâu mây trắng, cửa thúy trúc, đáy giếng chu sa. Năm mẫu ruộng
không người trồng, mái nhà tranh có khách rót trà. Xuân sắc đâu nhiều, hoa hồng
nở, hoa lê tàn."

Thanh âm réo rắt kỳ ảo, phảng phất vọng vào tâm hồn.

"Ê ~~ Ếch ~~ ta là Cá Nheo ~~" lão Nheo lớn
tiếng nói.

Một thiếu nữ thanh tú hiện ra, tay ôm đàn tam huyền,
tóc mai cắm một đóa hoa dâm bụt.

Ngay lúc chúng yêu đang tán thưởng, thiếu nữ mở miệng,
"Kháo(*)! Lần này lại là chuyện gì đây? Ngươi đừng có mà làm phiền ta, ta
cảnh cáo ngươi! Ta nhịn ngươi lâu rồi! Đừng có mà hở chút bị người đuổi giết liền
chạy đến chỗ của ta, ngươi cho rằng nhà ta là chỗ nào hả? Trung tâm an toàn
liên hiệp quốc à?...."

(*Đây là một từ chửi đổng, kiểu dạng shit hay f*** vậy!
Ta sợ con ếch này quá)

= =|||

Cá Nheo gãi gãi đầu, "A... đây là lần cuối..."

"Ngươi lần nào chẳng nói là lần cuối!
TMD(*)!" Ngay lúc thiếu nữ phẫn nộ, cảnh sắc bên cạnh cũng biến hóa theo,
vốn là biển hoa nay biến thành một mảnh biển lửa.

(TDM= Mẹ nó!)

Không chút dễ dàng mới nói rõ ý đến, thế giới trong
giếng mới khôi phục nguyên dạng. Con Ếch biến ảo thành thiếu nữ chỉ chỉ cái ao ở
một bên, "Đến đó đi, không việc gì đừng có chạy loạn!"

Chúng yêu lập tức liều mạng gật đầu.

"Ngươi đoán nó có bao nhiêu năm đạo hạnh?"
Cá Chép trốn vào trong ao mới, cất tiếng hỏi nho nhỏ.

"Ít nói cũng phải ngàn năm." Tôm Sông nằm
bò ở trên tảng đá, nhìn con Ếch cách đó không xa.

"Thực lợi hại, một ngàn năm thì có thể thành
tiên rồi ~~" con Cua vung càng, vui vẻ nói.

"Nga ~~ ta mới có ba trăm năm ~~" Cá Chuối
cảm khái.

"Sao nó không hiện nguyên hình nhỉ, biến thành
hình người rất phí thể lực nha ~" Cá Chép nghi ngờ.

"A a, " cá Nheo lội tới, "Các ngươi lầm
rồi, hình người đã là chân thân của nó rồi, cho nên không phí thể lực cũng
không hao tâm tốn sức."

"Nga, lợi hại như vậy!" Chúng yêu kinh ngạc.

"Nó đã có ba ngàn năm đạo hạnh, đã nhập vào
tiên đạo!" Cá Nheo bổ sung.

"Ồ ~~" chúng yêu càng sợ hãi than.

"Tiên đạo?" Cá Chuối không hiểu.

"Chính là cầu thủ Lăng Nam, còn có Lưu Xuyên,
Tương Bắc!" Cá Chép giảng.

(Tên tiếng trung của các cầu thủ trong bộ truyện
tranh Slam Dunk)

"Ồ! Lý Tử, ngươi hiểu biết thật rộng!" Cá
Chuối sùng bái.

"Phì! Cá thật đần!" Tôm Sông khinh thường.

"Kì thị chủng tộc!!!" Cá Chuối và Cá Chép
hô to.

"Kỳ thị ngươi thì làm sao?" Tôm Sông cười
lạnh.

"A --chủ nghĩa bá quyền!!!" Cá Chuối và Cá
Chép rơi lệ.

"A a, nói đến chủ nghĩa bá quyền, ta đã từng..."
Cá Nheo không nhanh không chậm mở miệng.

"Ta chắc chắn, là lần này lão Niêm lại muốn nói
lạc đề!" Cá Chép lập tức phát hiện.

"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"

= =#

Chương 12

"Mấy nhóc, vì cái gì mà các ngươi muốn thành
tinh?" Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Ếch ôm đàn tam huyền, có chút hứng thú
ngồi cạnh bờ ao hỏi.

Cá Chuối đáp: "Vì không muốn ăn cá nữa!"

Cá Chép đáp: "Vì để lên bờ nghe buôn chuyện!"

Con Cua đáp: "Vì không cần phải bò ngang đường!"

Tôm Sông đáp: "Vì muốn nhìn thấy biển!"

Hồ Ly đáp: "Vì yêu ~~ "

= =|||

Phát hiện Thính Thông không ở đây, không có kẻ chọn
đúng lúc để khinh bỉ Hồ Ly mình, nó lại có một cảm giác mất mát....

Nghe vậy, Ếch cười hỏi: "Yêu?"

Hồ Ly lập tức hai mắt tỏa sáng, ghé sát vào bên cạnh
Ếch, "Đúng a đúng a ~~ Vì Quý Du GG, đừng nói là thành tinh, mà phải thành
tiên cũng được~~ "

Ếch sờ sờ đầu nó, "Quý Du, là chủ nhân của đạo
quan trên núi sao?"

Hồ Ly gật đầu.

"Thành tiên, các ngươi liền có thể ở cùng một
chỗ sao?" Ếch cười nói.

"Không thể a." Hồ Ly nhảy lên đầu gối Ếch,
cuộn người lại, "Ta luôn chậm hơn hắn một bước ~~ nhưng mà không sao, chỉ
cần có thể nhìn thấy hắn là đủ rồi ~~ "

"Con bé ngốc nghếch." Ếch lắc đầu.

"Đúng vậy, đúng vậy!" Cá Chép đồng tình,
"Nếu Quý Du đại sư muốn bắt ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Hồ Ly ngửng đầu, "Không có chuyện đó, quan hệ của
ta và Quý Du GG cũng không phải mới có một hai ngày ~~ "

"Xí ~~" chúng yêu đồng thanh kêu.

Hồ Ly lộ ra móng vuốt, "Sao! Bất mãn à?!"

Ếch thở dài, "Ngươi biết tâm tư của hắn
sao?"

Hồ Ly sững sờ, lập tức nói như chém đinh chém sắt:
"Quý Du GG? Không biết!"

"Ngươi đánh đổi cả cuộc đời, chỉ vì theo đuổi một
người, đáng giá sao?" Ếch cười cười.

Hồ Ly cúi đầu, nhớ lại ngàn năm trước, vào một buổi
chiều xuân gió lộng, nó vẫn còn là một con Hồ Ly lông đỏ bình thường, ngẩng đầu
nhìn thiếu niên thanh tuấn trước mặt. Trong tay hắn cầm một cái bánh bao xanh,
cười dịu dàng, gió lúc đó ấm áp không sao tưởng tượng được. Hắn cười như vậy,
nói với Hồ Ly: "Không thể ăn trộm gà nhé! Nếu ngươi đói, thì ăn bánh bao
đi."

Hồ Ly ngẩng đầu, dùng khẩu khí không hề do dự đáp:
"Đáng giá!"

Lần này, không có một con yêu tinh nào
"Xí" nó.

Ếch lại vẫn là cười, "Tuổi trẻ thật tốt a ~~
"

"Ếch, vậy ngươi vì cái gì mà thành tinh?"
Con Cua rất hiếu học mở miệng hỏi.

Ếch hơi hơi ngẩn ra, "Vì muốn đi ra khỏi miệng
giếng này a ~ "

"Nhưng mà, chẳng phải ngươi vẫn không đi ra khỏi
miệng giếng này sao?" Cá Chuối cũng hiếu học hỏi.

Ếch đứng lên, ôm đàn tam huyền, "Vì sau đó ta
phát hiện, thì ra, thế giới chính là một cái giếng." Nói xong, nó chậm rãi
đi xa.

Trong giếng, vang lên tiếng ca nhởn nhơ: "Đóng
cổng trúc tiếu ngạo yên hà, thấp thoáng núi rừng, nho nhỏ nhà tiên. Ngoài lâu
mây trắng, cửa thúy trúc, đáy giếng chu sa. Năm mẫu ruộng không người trồng,
mái nhà tranh có khách rót trà. Xuân sắc đâu nhiều, hoa hồng nở, hoa lê
tàn."

= =

"Thực là thiền..." Hồ Ly thở dài.

"Nghe hoàn toàn không hiểu..." Tôm Sông
cũng thở dài.

"Tiên đạo thật sự là bất bình thường..."
Cá Chép cảm khái.

"Triết học quả thực là bí hiểm..." Cá Chuối
cũng cảm khái.

"Ai tới giải thích cho ta một chút..." Con
Cua khổ sở.

Đúng lúc này, Cá Nheo âm trầm ở một bên bụi cỏ dưới
nước bơi ra.

"A a, nói đến giải thích, ta đã từng..."

"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"

"Ta không có, ta chỉ đang thành tâm thành ý đến
giải thích ~~" Cá Nheo biện giải.

Chúng yêu vẻ mặt không tin tưởng nhìn nó.

Cá Nheo không nhanh không chậm nói: "Thật ra,
thứ trói chân Ếch không phải một cái giếng, cũng giống như thứ trói chân Hồ Ly,
không phải là một cái bánh bao xanh..."

= =

"Làm gì mà nhắc đến ta..." Hồ Ly khinh bỉ
nói, "Không thèm nói với các ngươi, ta đi theo dõi Quý Du GG."

"Càng nghe giải thích càng không hiểu..."
Tôm Sông khinh thường nói, "Đi phơi nắng."

Cá Chuối và Cá Chép nắm vây nhau, bơi đi, "Nghe
nói hôm nay Bạch Ly lại đi tìm con Giao Long..."

"Ta còn phải đi xem sách Trang Tử ~~" con
Cua vung cái kẹp, bò ngang mà đi.

"Này —— nghe ta nói xong đã a ——" cá Nheo
duỗi vây ra hô.

"Không nghe!"

"A a, nói đến không nghe, ta đã từng..."

"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"

= =#

"Ít ra cũng để cho ta nói một chút ~~ "

...

Tiếng ồn ào dưới ao dần dần xa, Hồ Ly đi đến miệng
giếng, không tự giác quay đầu. Nghĩ đến câu: thứ trói chân Hồ Ly, không phải là
một cái bánh bao xanh...

...

Chương 13

Vì sao lại nói nhân sinh hà xử bất tương phùng*? Bởi
vì Tôm Sông quá nhàm chán, thà chết cũng muốn ra ngoài dạo phố, nên lập tức hóa
thành hình người leo ra khỏi miệng giếng, sau đó, liền đụng đầu vào một người ,
là m Minh.

(* Đời người thiếu gì nơi có thể gặp nhau)

m Minh một tay ôm thùng nước, một tay ôm chỗ vừa bị
va trên đầu, sững sờ vì nhìn thấy Tôm Sông.

"Sao ngươi lại ở chỗ này!!!" Tôm Sông ôm cục
u trên đầu mình, bi phẫn hô.

m Minh vẻ mặt vô tội, "Thật ra, nơi này là nhà
ta..."

Tôm Sông lúc này cứng đờ.

"Ngươi... Nhà ngươi?!" Tôm Sông nhảy khỏi
miệng giếng, nhìn xung quanh hoa viên có chút hoang phế.

"Nói đúng hơn, là biệt viện của nhà ta." m
Minh đặt thùng nước xuống, thành thật đáp.

Tôm Sông nhìn thấy hắn, thở dài, "Ngươi có thể
chất hấp dẫn yêu quái..." Nàng tổng kết.

"Ta?" m Minh cười, "Đúng rồi, Hạ cô
nương, sao cô lại ở chỗ này?"

"Không liên quan đến ngươi." Tôm Sông rảo
bước tránh ra.

Đúng lúc này, mấy cái đầu đồng thời thò ra khỏi miệng
giếng.

"Hà Tử ~~ giúp chúng ta mua bánh đậu ~~"
Cá Chép và Cá Chuối hô.

"Hà Tử tỷ tỷ, giúp ta đến thư viện báo với tiên
sinh một tiếng, nói thời gian này ta sẽ không đi học!" Con Cua nỗ lực ló đầu,
hô.

"Hà Tử, giúp ta mang bầu rượu về!" Cá Nheo
duỗi bàn tay dùng lực quơ quơ.

Tôm Sông tiến lên mấy bước, "Sao các ngươi
không tự đi đi?!"

Chúng yêu rưng rưng nói: "Chúng ta không có
dũng khí ~~ "

"Đi chết đi!!!" Tôm Sông nhảy lên miệng giếng,
cuồng dẫm một trận lên mấy cái đầu.

"Hạ cô nương." m Minh đi lên, giữ chặt Tôm
Sông, "Không cần tức giận, chút việc này cứ giao cho ta."

Chúng yêu nhao nhao cảm kích nói: "Bạn tốt đúng
là bạn tốt~~ "

Tôm Sông híp mắt nhìn m Minh, "Ngươi rất kỳ
quái, có mục đích gì?"

m Minh chớp mắt mấy cái, "Mục đích?"

Tôm Sông khoanh tay trước ngực, đứng trên miệng giếng
nhìn xuống m Minh, "Lòng người khó dò, làm yêu tinh sợ nhất là gặp phải
người xấu!"

m Minh ngẩng đầu nhìn nàng, "Ta không phải người
xấu."

"Con người biết nói dối, không, đáng,
tin!"

m Minh trầm mặc một chút, "Ta không có nói dối."

Không hiểu sao không khí đột nhiên trở nên kỳ dị vô
cùng.

"A a, nói đến nói dối, ta đã từng..." Cá
Nheo cười mở miệng.

"Lão Niêm! Đừng có mà nói lạc đề!!!"

= =#

m Minh trầm mặc một lúc, mở miệng: "Ta chỉ là,
muốn kết giao bằng hữu, không được sao?"

"Người nên kết giao bằng hữu với người, cha mẹ
ngươi không dạy ngươi sao!" Tôm Sông khinh thường.

m Minh sửng sốt một chút.

Cá Chuối và Cá Chép lại đồng thời la lớn: "A ——
kì thị chủng tộc —— "

"Liên quan gì đến hai ngươi!!! Không phải nói
hai ngươi!!!" Tôm Sông một cước dẫm qua.

Cá Chuối ôm đầu, "Phản ứng quá khích, buột miệng
nói ra... Không phải cố ý..."

Cá Chép cũng ôm đầu, "Nhưng mà, Hà Tử ngươi
cũng không phải, cho dù có là nhân loại, cũng không được kỳ thị..."

"m Minh ca ca, ngươi không cần lo lắng, nếu
ngươi giúp ta đi xin phép tiên sinh, ta với ngươi là bằng hữu, không sao hết!"
Con Cua rất trượng nghĩa mở miệng.

"Ờ, m Minh công tử, rượu của ngươi phẩm chất
không tệ, lão Niêm ta vẫn coi ngươi là bằng hữu ~~" Cá Nheo cũng mở miệng.

"Ngươi cho chúng ta bánh đậu, tuyệt đối không
phải là người xấu, chúng ta tin tưởng ngươi!" Cá Chuối và Cá Chép đồng thời
tuyên bố.

"Các ngươi còn dám nói!!!" Tôm Sông liền
dùng lực mạnh hơn dẫm.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, m Minh không tự giác cười.

"Cười cái gì mà cười!" Tôm Sông nhíu mi.

m Minh lắc đầu, "Không có, cô hoa mắt."

Tôm Sông đang muốn phát biểu, ngoài viện lại truyền
đến tiếng người.

"Công tử, ngài phải trở về."

"Biết rồi." m Minh đáp lại một tiếng, quay
lại cười nói với Tôm Sông, "Hạ cô nương, ta nghe nói, gần đây trên trấn có
rất nhiều đạo sĩ, hiện tại cô đi ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Muốn cái gì cứ nói,
ta sẽ mang đến giúp cô."

Tôm Sông khinh thường hừ lạnh, "Đám đạo sĩ, có
thể làm khó được ta sao?"

"Các ngươi thức thời một chút cho ta
coi!!!" Đột nhiên, đáy giếng truyền tới tiếng hét to, "Ta thu lưu các
ngươi là vì thấy các ngươi đáng thương, các ngươi còn cho rằng nơi này của ta
là lữ quán à!!! Nói vào là vào, nói ra là ra, bày bố kết giới che dấu tai mắt
người không tốn pháp lực chắc!!! Tất cả về hết đây cho ta!!!"

"A —— Thanh Oa nổi giận ——" chúng yêu cả
kinh nói.

"Các ngươi thật sự là vô cùng quá phận!!! Tất cả
bị đạo sĩ tóm đi cho ta, thế giới sẽ lập tức yên bình, TMD!!!..." giọng của
Ếch, vẫn nổi giận như cũ."Ta sớm đã biết rõ mà, quen biết cái tên Cá Nheo
ngươi chính là thất bại lớn nhất trong đời ta..."

"Ách... Nói đến thất bại lớn, ta đã từng..."
Cá Nheo cẩn thận dè dặt mở miệng.

"Niêm ngư chết tiệt, không được nói lạc đề!!!"
= =#

"À cái... Nói đến lạc đề, ta đã từng..."

"Ngươi đi chết đi!!!"

= =#

Theo cơn bạo lực thăng cấp, chúng yêu xám xì xám xịt
rút về trong giếng.

Tôm Sông nghĩ nghĩ, không tình nguyện nhô đầu ra,
"Này, giúp ta mua Sơn Hải Kinh, phải có tranh minh hoạ!"

m Minh cười, khẽ gật đầu.

Tôm Sông hừ lạnh một tiếng, biến mất.

m Minh nhìn cái miệng thần kỳ giếng, một mảnh u ám
truyền đến một thanh âm cuối cùng.

"Ha hả, nói đến Sơn Hải Kinh, ta đã từng..."

"Lão Niêm! Đừng có nói lạc đề!!!"

= =#

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3