Nơi nào hạ mát - Chương 09 - 10
Chương 9. Mãi mãi không xa
An
Kiệt từ phòng Phác Tranh thăm em bé đi ra, em bé trắng nõn, nhìn cực kỳ dễ thương,
thế nhưng trẻ một trăm ngày tuổi lại rất thích ngủ, tỉnh giấc không được bao lâu
lại nằm trong lòng mẹ ngủ say. An Kiệt không dám quấy rầy, nhanh chóng ra ngoài.
Tịch
Hy Thần ở ngoài phòng khách cùng Niên Ngật đánh cờ. Phác Tranh đi siêu thị mua đồ
ăn, bà Phác thì đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp.
An
Kiệt ngó trái ngó phải, nhăn mặt tỏ vẻ buồn chán, sau đành phải tới bên cạnh Tịch
Hy Thần xem đánh cờ.
Luật
cờ vua và luật cờ tướng có chỗ giống, có chỗ khác, An Kiệt từ nhỏ đã cùng Phác Tranh
chơi cờ vây, cờ phi hành(2), còn cờ tướng thì chưa từng đánh, thế nhưng
xem một lúc cô cũng dần dần hiểu được chút ít, ngược lại còn cảm thấy thú vị.
(2) Gần giống trò
chơi cá ngựa ở Việt Nam.
“Hy
Thần, tượng đi nước đằng trước kìa, ăn con mã kia đi.”
Tịch
Hy Thần ngước lên nhìn cô: “Tượng không thể đi thẳng.”
An
Kiệt cứng miệng, hai phút sau lại có ý kiến: “Xe kìa, xe kìa!”
Tịch
Hy Thần lần này không quay đầu lại, nói: “Xe không thể đi chéo.”
An
Kiệt bị đả kích, xem một hồi, không dám phát biểu ý kiến nữa, mặt tiu nghỉu vẻ không
có gì thú vị, định rời đi thì bàn tay đặt trên bàn nhẹ nhàng kéo tay cô lại.
“An
Kiệt thích đánh cờ tướng không?” Niên Ngật ngồi đối diện hỏi.
An
Kiệt nghĩ một lát, thực ra cũng không phải là thích lắm, cô chỉ cảm thấy có chút
mới mẻ.
“Em
có thể bảo chồng em dạy, Tịch Hy Thần hồi học đại học là kiện tướng cờ tướng đấy.”
“Thật
sao?” Nghe thấy thế, tinh thần cô đã bay đi ít nhiều.
Niên
Ngật cười: “Ở trường Đại học F của bọn anh ngày trước, câu lạc bộ cờ tướng ít được
chú ý lắm, nhưng từ khi Tịch Hy Thần gia nhập, cờ tướng lại trở thành bộ môn hot
nhất lúc ấy.”
“Anh
ấy lợi hại đến thế sao?”
“Lợi
hại là một chuyện. Thời ấy, bao nhiêu cô gái xinh đẹp chỉ vì Tịch Hy Thần mà tham
gia câu lạc bộ cờ tướng, một đám nữ sinh đến cả con mã cũng không phân biệt nổi,
haizz, tất cả đều đến để ngắm anh chàng đẹp trai này. Lúc ấy, câu lạc bộ của bọn
anh cũng có một anh chàng bảnh trai, là hội trưởng, năm thứ tư đại học mà chưa bao
giờ nhìn thấy cảnh tượng ấy, đêm vui mừng đến mức không ngủ được, chạy tới phòng
Tịch Hy Thần van xin chàng ta nhận chức phó hội trưởng, cố sống cố chết trước lúc
tốt nghiệp giữ Tịch Hy Thần ở lại câu lạc bộ”, Niên Ngật sôi nổi nói.
Tịch
Hy Thần đi một nước cờ, đáp: “Tiền bối, tôi nhớ anh hơn tôi năm tuổi, còn nữa, chúng
ta không phải bạn cùng trường.”
“Ha
ha!” Niên Ngật cười. “Bình thường hay nói chuyện với Vương Thành, nghe nhiều nên
quen tai.”
“Anh
Vương là bạn học cùng anh Tịch sao?”
“An
Kiệt, em gọi Vương Thành là anh nghe sao thuận tai thế, vậy mà lúc nào cũng gọi
anh là Niên tiên sinh này, Niên tiên sinh nọ.” Niên Ngật hướng về phía Hy Thần:
“Hay là do cậu nói xấu gì tôi làm cô ấy xưng hô với tôi như người xa lạ thế?”
Tịch
Hy Thần hoàn toàn không để tâm đến những lời Niên Ngật nói, cũng không thèm trả
lời, chỉ cúi đầu nhìn những quân cờ, cánh tay ở dưới bàn nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay
mềm mại.
Niên
Ngật bình thường cũng không mong Hy Thần đáp lại lời anh: “Vương Thành với Hy Thần
là bạn thời đại học, nghe nói còn ở chung phòng nữa.” Niên Ngật quay người về phía
An Kiệt tiếp tục “ký ức năm xưa”: “An Kiệt, ngày trước chồng em là hot boy của trường
đấy!”
“Hot
boy?...” An Kiệt ngạc nhiên, quay sang nhìn Hy Thần, định cười thì bàn tay ở dưới
bàn đã từ từ ấn mạnh vào tay cô.
Niên Ngật nhiệt tình bổ sung: “Nghe nói ngày ấy có rất nhiều
nữ sinh theo đuổi cậu ta, lúc ấy à, lợi hại nhất phải kể đến hoa khôi khoa Ngoại
ngữ, theo đuổi hai năm liền, thế mà Tịch Hy Thần cứ trơ ra không cho người ta lấy
một cơ hội, sau này người con gái ấy quá đau lòng mà đồng ý người theo đuổi cô ấy
ba năm, Vương Thành luôn miệng nói thật đáng tiếc, cô ấy vừa cao ráo vừa xinh đẹp.
Hy Thần, có đúng là bông hoa đó rất đẹp không?”
Hy
Thần vẫn chăm chú vào bàn cờ: “Không nhìn kỹ mặt.”
Niên
Ngật “Hả?” một tiếng rồi tiếp tục: “Sau này có một tài nữ ở bên khoa Thương mại
quốc tế yêu tha thiết công tử Tịch đây nhưng cũng nghe đồn rằng Tịch Hy Thần trong
tim có người khác rồi, tài nữ năm lần bảy lượt theo đuổi, cuối cùng đành chọn cách
bỏ cuộc, nói tóm lại tôi rất tò mò, Elvis, tin đồn đấy có thật không?”
Hy
Thần cầm quân tướng lên: “Chiếu tướng, tiền bối, anh thua rồi.” Tịch Hy Thần đứng
lên, nở nụ cười tự nhiên. “Tiền bối, hóa ra anh và Vương Thành ở công ty nhàn hạ
đến thế, tôi nghĩ, kỳ nghỉ của tôi kéo dài thêm một thời gian nữa chắc cũng không
có vấn đề gì nhỉ?!”
Niên Ngật ngó lại bàn cờ, chớp mắt rồi lại chớp mắt.
Tịch
Hy Thần cười, ôm An Kiệt đi ra khỏi cửa.
Niên Ngật với tay ra: “Hai người định đi đâu vậy?”
“Tôi
cùng An Kiệt ra ngoài đi dạo một chút.” Dừng lại một lát, Tịch Hy Thần quay lại,
nở một nụ cười: “À, đúng rồi, tiền bối, An Kiệt cũng học ở trường phổ thông trung
học thuộc Đại học F đấy.”
Thời
khắc chạng vạng, mặt trời sắp lặn đỏ rực phía chân trời, trên đường người đã thưa
hẳn, An Kiệt đi trước, Tịch Hy Thần theo sau. An Kiệt quay đầu lại nói, Tịch Hy
Thần đáp hoặc cười. Anh đi gần bên cô, rất gần, không bao giờ quá xa.
Chương 10. Trẻ con, trẻ con
Trời
tối hẳn, nhà họ Phác đèn điện sáng trưng, một bàn đầy người cùng dùng bữa tối, nói
chuyện trên trời dưới đất, không khí vui vẻ, sôi nổi.
Bà
Phác tỏ ra vô cùng sung sướng trước những lời nịnh nọt của Niên Ngật, hỏi đông hỏi
tây, cả sở thích lẫn những cái anh có cảm tình, hóa ra là để tìm đối tượng cho anh.
Niên
Ngật một mực từ chối, nói việc đó vội cũng không được.
“Cháu
xem, đàn ông ở đây kể tuổi thì cháu là lớn nhất, mà đến giờ vẫn chưa kết hôn, chỉ
là chưa gặp được người mà thôi. Nào nào, nói xem cháu thích cô gái như thế nào để
dì giới thiệu cho một cô, đảm bảo thành công.”
Niên
Ngật cười khổ: “Thật mà, dì à, cháu không vội gì hết!”
“Mẹ, anh họ từ nhỏ đã có mắt nhìn xa, chắc gì mẹ chọn anh
ấy đã ưng”, vợ Phác Tranh cười chen vào.
Bà Phác cân nhắc một lát rồi xua xua tay: “Bây giờ còn trẻ,
chọn cho kỹ, được được, từ từ chọn đi.”
Niên
Ngật nghe xong, lập tức vòng tay hành lễ: “Cám ơn lão Phật gia khai ân”, làm cả
bàn được một trận cười vỡ bụng.
“Hy
Thần, chuyện mảnh đất ở Thượng Hải lần trước vẫn chưa nói lời cám ơn cậu được”,
Phác Tranh nói.
Tịch
Hy Thần ngẩng đầu mỉm cười: “Em có giúp được gì đâu.” Nhìn thấy An Kiệt bóc tôm
ăn, anh liền lấy giấy ăn lau sạch tay cho cô, tiện tay bóc giúp cô.
Phác
Tranh cười ha ha: “Nếu không phải là cậu nói chuyện với bên chủ thầu thì công ty
nhỏ của tụi anh làm sao cạnh tranh được.” Nói rồi, anh cung kính nâng cốc bia hướng
về phía Hy Thần.
“Công
ty các anh thực lực cũng không tồi”, Tịch Hy Thần nói thực.
Phác
Tranh cười rạng rỡ: “Quá khen, công ty tư nhân nhỏ thôi mà, hy vọng năm mươi năm
sau có thể cạnh tranh trên thị trường.”
“Chí
lớn hiên ngang, tôi đầu tư”, Niên Ngật bổ sung.
“Được
thôi!”
Một
bữa cơm đầm ấm ngập tràn tiếng cười, Tịch Hy Thần rất ít khi nói chuyện, trước mặt
người lạ anh thường chỉ im lặng lắng nghe.
“An
Kiệt, khi nào định có em bé đây?” Ăn xong, ngồi nói chuyện, vợ Phác Tranh hỏi.
Đang
ôm em bé chơi đùa, nghe thấy thế An Kiệt dừng lại, cười đáp: “Tịch Hy Thần hình
như không thích trẻ con.”
Bà
Phác từ phòng bếp cầm hoa quả đi ra tỏ vẻ ngạc nhiên: “Ấy, An Kiệt, Tịch Hy Thần
không muốn có con sao?”
An
Kiệt gật đầu: “Vâng ạ”, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của em bé, chọc chọc làm nó
cười vang.
Ngồi
cách đó không xa, Tịch Hy Thần liếc qua, nhìn cô cười cười rồi quay đầu lại tiếp
tục xem tin tức. Niên Ngật ngồi bên cạnh xích lại gần anh hơn: “Đàn ông đương nhiên
phải đặt sự nghiệp lên hàng đầu!”
Bà
Phác đương nhiên có ý kiến, đặt đĩa hoa quả xuống, ngồi cạnh An Kiệt, đón lấy đứa
bé: “Hai đứa cũng không còn trẻ nữa, đừng chỉ chăm chăm nghĩ đến thế giới riêng
của hai người, bây giờ là thời điểm tốt!”
“Dạ!”
An Kiệt ngoan ngoãn gật đầu.
Tịch
Hy Thần khẽ thở dài, đưa tay xoa xoa đầu, đúng là vợ anh ngày càng thông minh, lanh
lợi rồi.
Quay
trở về nhà, nhà Tịch Hy Thần cách nhà họ Phác hơi xa, một nhà phía Đông thành phố,
một bên bên phía Tây, phải đi mất bốn mươi phút, An Kiệt dựa vào cửa sổ xe, ngắm
cảnh về đêm.
Đèn
đỏ, xe dừng lại, Tịch Hy Thần quay qua nhìn sắc mặt An Kiệt, rồi gọi nhỏ: “An Kiệt.”
“Hả?” An Kiệt từ từ quay người lại. “Gì thế anh?”
Tịch
Hy Thần đưa tay vuốt má cô: “Em muốn có con thật chứ?”
An
Kiệt ngây người, không trả lời.
Tịch
Hy Thần dịu dàng nhìn cô: “Chờ hai năm nữa, được không? Chờ cho em khỏe hơn một
chút, chúng mình sinh em bé nhé!”
An
Kiệt thở dài: “Sức khỏe của em rất tốt.”
“Không
được, hiện tại vẫn chưa được.” Tịch Hy Thần kéo cô vào lòng, giọng nhỏ nhẹ: “An
Kiệt, anh rất sợ... thật không muốn có bất kỳ sự mạo hiểm nào.”
Sáng
hôm sau, An Kiệt nhận được một cuộc điện thoại, đại ý là muốn cô tới một văn phòng
luật làm việc, không cần phỏng vấn mà đến làm ngay. Cô luôn nghĩ mình gửi hồ sơ
đi như ném đá xuống biển, không ngờ lại nhận được tin tốt như thế này.
An
Kiệt bỗng hoảng hốt, váy áo chưa chuẩn bị, vội vã trèo lên tầng hai, thấy Tịch Hy
Thần đang đọc báo thì ôm chầm lấy anh.
Hy
Thần cười: “Chuyện gì vậy? Sao vui thế?”
An Kiệt cười hì hì nhìn anh: “Em tìm được việc rồi.”
Tịch
Hy Thần kéo cô lại, ôm cô đặt trên đùi mình, rồi vuốt vuốt những lọn tóc dài của
cô: “Công việc gì?”
“Trợ
lý luật sư.”
“Trợ
lý luật sư...” Tịch Hy Thần cười hỏi: “Qua vòng phỏng vấn rồi sao?”
An
Kiệt lắc đầu: “Không cần đến phỏng vấn, họ muốn em ngay tuần sau đến nhận việc.
Vui quá, em cảm thấy rất hạnh phúc!”
Chỉ
nghĩ tới thôi cô đã cảm thấy vui không thở nổi, cứ như là giấc mơ, cô muốn có một
công việc, lương ít cũng không sao, chỉ là muốn có một công việc, cô không muốn
mình không làm gì cả.
“Ừm...
Tốt quá, thế công ty luật nào vậy?”
An
Kiệt định nói thì đột nhiên linh tính như mách bảo cô phải cảnh giác, cô bèn nheo
mắt nhìn anh: “Anh hỏi làm gì?”
Tịch
Hy Thần cười, nét mặt không đổi: “Anh chỉ muốn được đưa em đi làm, mỗi ngày.”
An
Kiệt tỏ vẻ nghi ngờ: “Thật không?”
“Em
nghi ngờ anh hả?”
“Nghi
ngờ”, An Kiệt thành thật đáp. “Thật ra anh là người vô cùng... vô cùng tồi.”
Tịch
Hy Thần nhắm mắt, hàng mi khẽ rung rung rất cuốn hút, đôi môi cong nhè nhẹ nâng
lên: “Ờ, anh tồi ở chỗ nào?”
“Vấn
đề ở đây là chỗ nào cũng tồi.”
Hy
Thần khẽ thở dài, đưa hai tay ra ôm chặt lấy khuôn mặt An Kiệt, nhè nhẹ cắn môi
cô.
An
Kiệt cười khúc khích: “Làm gì thế?”
“Làm
việc xấu xa.” Cánh tay đang buông lỏng mạnh mẽ kéo cô lại, không để cô chạy thoát,
rồi chầm chậm hôn cô, càng lúc càng nồng nhiệt.
An
Kiệt cúi người, kéo áo xuống, da mặt trắng nõn trong phút chốc đỏ lên cùng những
hạt mồ hôi rịn xuống: “Em bé...”
Tịch
Hy Thần dừng lại, lúc sau cười, nói: “Em muốn trả thù anh hả, An Kiệt?” Nói xong,
anh đứng dậy, ôm lấy An Kiệt rồi nâng cô lên, cứ thế đi vào phòng ngủ.
An
Kiệt hoảng hốt: “Aaaa...”
“Đừng
lo, không có em bé được.”
“...” Không phải vấn đề đó chứ? Là vấn đề đó sao?