Nơi nào hạ mát - Chương 03 - 04

Chương 3. Cà phê bầu bạn, ước nguyện ngọt
ngào

“Có
thư của em không?” An Kiệt hỏi.

Tịch
Hy Thần cầm tập thư, đi vào: “Không có.”

“Sao
có thể thế được?” Giọng cô có vẻ chán nản. “Tuy nói là đợi thông báo, nhưng chắc
không tệ đến mức không công ty nào muốn tuyển mình đấy chứ?!”

“Trước
mắt... chắc là như vậy!” Tịch Hy Thần nhìn cô đang đứng như tượng trên tầng trên,
mỉm cười, chầm chậm tiến về phía phòng khách. “Có cần anh giới thiệu cho em một
công việc không?”

“Không
cần, cám ơn anh!”

Tịch Hy Thần nhướn mày: “Đúng là có chí khí!”

Không
để ý đến câu nói châm chọc của chồng, An Kiệt thở dài: “Làm thế nào bây giờ? Bọn
họ yêu cầu tiếng Anh phải từ cấp sáu trở lên, em đạt tiêu chuẩn nhưng tiếc là không
có giấy chứng nhận.”

“...”


kéo cánh tay chồng rồi ngồi xuống, vẻ nghĩ ngợi: “Anh đưa báo đây cho em.”

Tịch
Hy Thần đến bên, ngồi xuống cạnh cô, chuyển tờ báo qua: “Thật là không cần anh giới
thiệu hả?!”

“Em
có học vấn, có nhan sắc, không cần phải nhờ cậy ai chạy cửa sau.”

Tịch
Hy Thần gật gù: “Nói cũng phải.”

“Tịch
Hy Thần, lấy giúp em cái bút, cái màu đỏ ấy.”

“Ừm.”

Anh
lấy bút, loay hoay một hồi mà vẫn không tìm thấy, bèn vào bếp, ung dung pha cà phê.

Công
ty XX cần tuyển một luật sư, yêu cầu ít nhất hai năm kinh nghiệm... Công ty XY cần
tuyển một thư ký, yêu cầu ít nhất ba năm kinh nghiệm... Kinh nghiệm, kinh nghiệm...

“Tại
sao vị trí nào cũng cần tuyển người có kinh nghiệm nhỉ?! Vậy người mới ra trường
chẳng phải sẽ không đủ điều kiện để làm việc sao? Còn nữa, kinh nghiệm không phải
là bắt đầu từ con số không, dần dần tích lũy mà thành à? Thật là khiến người ta
tức chết!”

Tịch Hy Thần thư thái uống một ngụm cà phê: “Thật ra thì
công ty nào cũng muốn chọn những người đã có kinh nghiệm, chi phí bỏ ra để đào tạo
một nhân viên có thể nói là không thể hoàn lại được.”

“Không
bỏ ra sao đòi thu lại?”

Tịch
Hy Thần cười: “Có muốn uống một tách cà phê không?”

“Không
cần.”

“Mỹ
thuật, Luật quốc tế, Tâm lý học, An Kiệt, nói thật những ngành em học đều là những
ngành hơi kén công việc.”

An
Kiệt than vãn: “Em biết, anh không cần phải nhắc em điều ấy.”

“Tại
sao lại học Luật quốc tế?” Tịch Hy Thần cầm tách cà phê, tiến lại gần.

“Không
biết, lúc đó cái gì em cũng không để ý, mà lo phải đăng ký gấp nên chọn đại một
ngành nào đó!”

Tịch
Hy Thần ngẩn người một lúc, cúi xuống ôm lấy cô, rồi nhẹ nhàng đưa tách cà phê đến
bên đôi môi đang nhợt nhạt của cô: “Uống một ngụm đi, thơm lắm!”

An
Kiệt cẩn thận đưa tách cà phê lên miệng, nhấp một ngụm: “Hơi đắng.”

Tịch Hy Thần mỉm cười, đưa ly cà phê lên miệng, chạm nhẹ môi
vào vết son trên cốc: “Rất ngọt.”

Đầu
óc mệt mỏi không chút sức lực, cô tựa đầu vào cánh tay săn chắc của anh: “Làm thế
nào bây giờ? Em muốn đi làm, chẳng lẽ tìm một công việc khó đến thế sao? Đau đầu
quá!”

“Ở
nhà không tốt à?” Anh cười, giọng nói đầy mê hoặc.

“Không phải là không tốt, có điều em nghĩ, nếu cái gì cũng
không làm, há chẳng phải là người vô dụng sao? Giống như... một người khuyết tật
vậy!”

“Uống
một ngụm đi, ngọt lắm!”

An
Kiệt miễn cưỡng nhấp môi: “Uống rồi, đắng lắm!”

“Lần
này anh đảm bảo là rất ngọt.”

An
Kiệt khẽ nghển cổ, bắt gặp khuôn mặt khôi ngô, tuấn tú đang mỉm cười của chồng:
“Anh định gạt trẻ con à?!”

Tịch Hy Thần cười nhã nhặn: “Nếu em thấy không ngọt thì anh
sẽ tặng em một điều ước, thế nào?”

An
Kiệt tính đi tính lại, thấy điều kiện đó cũng đáng giá, nhẹ nhàng hớp một ngụm nhỏ.

“Thế
nào?”

“...
Cũng hơi ngọt.”

“An
Kiệt, tuần sau chúng mình đi Tuyết Sơn, Himalaya nhé, hai tuần.”

“...”

“Vì
em nói ngọt cho nên em phải làm theo điều ước của anh.”

“Tịch
Hy Thần, anh chơi xấu! Anh nói nếu nó không ngọt thì em được bắt anh làm theo điều
kiện của em! Còn nữa, tại sao lại là ngọt cơ chứ?!”

“Vợ yêu, có gan đánh cược thì phải có gan chịu thua chứ!”
Anh cúi xuống, dịu dàng hôn lên môi cô, làn gió nhẹ nhàng thổi tới, lướt qua quầy
bar.

“Anh...”
Thật không biết phải làm sao nữa, chắn chắn anh đã lập kế hoạch sẵn rồi.

Kế
hoạch? À, tất nhiên là sắp xếp hết rồi, sắp xếp được hai ngày rồi.

Nhìn
xem, kết quả thật ấn tượng. Tịch Hy Thần vòng ra sau quầy bar: “An Kiệt, nếu em
thích từ chối, cũng không hẳn là không được.” Trong lúc nhấn mạnh hai từ “từ chối”,
Tịch Hy Thần còn cố tình làm ra vẻ “em có thể từ chối được chắc”.

Con
người này, thật là...

An
Kiệt giận dữ vùi đầu vào sofa, trước khi có thể tìm được từ để tả con người này
thì cô không muốn đứng lên nữa, thật tức chết đi được, lần nào cũng thua!

Lập
tức kế hoạch cứ thế được thực hiện.

Sáng sớm, ánh nắng ban mai lọt qua từng ô kính cửa sổ, cảm
giác ấm áp khiến con người thấy dễ chịu.

An
Kiệt trở mình, rúc vào tấm ga giường.

Bên
tai truyền đến tiếng cười nhỏ.

An
Kiệt càu nhàu, “chẹp” một tiếng rồi ngồi dậy, đôi mắt nhanh như chớp nhìn người
ăn mặc chỉnh tề đang ngồi dựa vào một bên thành giường, chăm chú nhìn cô.

“Tỉnh
rồi à?”

“Lần
nào cũng là câu hỏi đáng ghét này!”

An
Kiệt lật người, trườn qua Hy Thần, sang phía đầu giường bên kia, đi giày.

Đáng
ghét sao? Câu hỏi dễ thương thì có. Tịch Hy Thần thầm thấy thỏa mãn. Anh đứng dậy,
kéo rèm cửa sổ, ánh sáng trong chốc lát đã tràn ngập căn phòng, ánh nắng dịu dàng,
đầy sức sống.

“Chào
mừng đến Himalaya, Giản tiểu thư!”

An
Kiệt mặc xong đồ đi tới, ngoài ô cửa, ánh mặt trời le lói chiếu qua đỉnh núi.

“Thật là đẹp! Cám ơn anh, Tịch tiên sinh!” Cô nhẹ nhàng nhón
chân, hôn lên đôi môi gợi cảm của anh.

“Không có gì!” Anh cũng đáp lại bằng một nụ hôn.

Chương 4. Phong cảnh hữu tình

Cuối
thu, tại một thị trấn nhỏ gần Tuyết Sơn, tuy nhiệt độ thấp nhất là khoảng mười độ
nhưng ánh nắng chan hòa, không lúc nào cảm thấy lạnh.

Những
con đường sạch sẽ, người đi qua đi lại đều là khách du lịch. An Kiệt đi đến một
cửa hàng bán đồ thủ công mỹ nghệ. Quần áo, đồ trang sức, hương liệu và vô vàn những
vật phẩm nhỏ không biết dùng để làm gì.

“Hy
Thần, nhanh chân lên một chút.”

“Ừm.”
Với cử chỉ tao nhã không chút vội vàng, anh chậm rãi tiến đến, áo khoác vẫn để trên
tay.

An Kiệt lùi vài bước, kéo Tịch Hy Thần: “Người Nepal cũng có
văn hóa dùng trà à?” Cô bước đến trước một cửa hàng, cúi xuống, nhấc một chiếc ấm
trà làm bằng gốm tinh xảo lên. “Nhìn xem, em cứ nghĩ đây là phong tục của người
Trung Quốc cơ đấy.”

“Nepal
sản xuất lá chè, có thể làm ra ấm trà không phải là điều khó hiểu.”

“Ừm.”
An Kiệt gật đầu, đặt chiếc ấm xuống, tiếp tục bước lên phía trước, vừa đi vừa quan
sát xung quanh, thấy điều gì thú vị hoặc chưa rõ, cô đều quay lại hỏi Tịch Hy Thần,
đúng là có một người chồng thông minh lúc này rất có ích.

Đi
tới một gian hàng nhỏ, An Kiệt bỗng dừng vài giây, rồi quay người chạy trở lại.

“Đưa
tiền cho em!” Cô chìa tay ra.

Tịch
Hy Thần đưa ra một xấp tiền.

Không
cần đợi lâu, một lát sau An Kiệt quay trở lại, cầm trên tay mặt dây chuyền trong
suốt.

“Đoán
thử xem đây là cái gì?”

Tịch
Hy Thần cười ấm áp: “Thông thường, trong những trường hợp như thế này, em muốn người
khác đoán được cái này là cái gì thì trước hết em phải biết đây là gì chứ hả?!”

“Được
thôi, vậy xin hỏi Tịch tiên sinh, đây là cái gì?”

Tịch
Hy Thần mỉm cười: “Là đồ lưu niệm về Phật giáo, một loại bùa hộ mệnh, người ở đây
đại đa số đều theo đạo Phật.”

Hai
tiếng sau, sau khi xem hết các cửa hàng hai bên đường, An Kiệt như đã thấm mệt,
dựa đầu vào ngực Hy Thần.

“Em
muốn về chưa?” Anh đưa tay vuốt những sợi tóc bị gió thổi tung của cô.

An Kiệt lắc đầu: “Em vẫn muốn xem một lúc nữa.”

Kết
quả là, mười lăm phút sau, An Kiệt đã ngon giấc trên vai Hy Thần.

Đâu
đó vang lên tiếng hát: “Bước trên con đường lầm lạc, tôi dấn thân vào những bụi
gai, mới phát hiện chúng không phải là những đóa hoa. Trong tình yêu, anh nguyện
sẽ không bao giờ lừa dối, cũng không bao giờ đùa giỡn với trái tim mình. Anh nguyện
sẽ ẩn mình trong em, trên bến bờ cay đắng này
.”

Sau
giấc ngủ chiều thoải mái, lúc cô tỉnh dậy đã là hoàng hôn.

“Hy
Thần!” Cô đưa tay dụi mắt, ngồi thẳng người, nhìn ngó xung quanh. Căn phòng trống
vắng. “Tịch Hy Thần!”

Xuống
giường, cô đi giày. Trong phòng tắm có tiếng nước chảy.

Trong
chiếc bồn tắm bằng sứ trắng, người con trai nằm với dáng vẻ thư thái, nhắm nghiền
mắt thư giãn, nước không quá đầu, hai cánh tay dang rộng để sang hai bên thành bồn.

Nghe tiếng mở cửa, Tịch Hy Thần từ từ mở mắt.

“Lại
đây!” Anh cất giọng chậm rãi cùng nụ cười ấm áp, vài lọn tóc mái bết vào trán, rủ
xuống mặt, khiến anh trông vô cùng quyến rũ.

An
Kiệt từ từ bước tới, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm, một tay dựa vào mép bồn, tay kia
từ từ hắt nước lên mặt anh, nước chảy dọc xuống người, ánh hoàng hôn chiếu qua khung
cửa sổ, hắt những mảnh sáng vào phòng khiến căn phòng có vẻ thần bí, một khung cảnh
say đắm lòng người.

Tịch
Hy Thần ngả người ra phía sau, để lộ vòm ngực vạm vỡ, nhìn cô.

“Hy
Thần...”

“Ừm?!”
Giọng trầm ấm vang lên.

An Kiệt đưa tay phải nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh, từ
từ vuốt xuống, chiếc cằm nam tính, xương quai xanh hoàn mỹ, khuôn ngực vạm vỡ...

“An
Kiệt!” Tịch Hy Thần đưa tay ra kéo cô áp vào người mình, đôi mắt mơ màng nhắm lại.

An
Kiệt mỉm cười, bước vào bồn tắm. Bộ đồ ngủ màu trắng trên người trong phút chốc
biến thành trong suốt.

Tịch
Hy Thần hôn nhẹ lên môi cô: “Em thích làm gì?”

“Đánh cược.” Cô cúi người, ánh mắt đầy gợi cảm.

“Haizz.”
Tịch Hy Thần cười, đưa tay ôm trán. “Em thích cược gì?”

“Nếu
như... trong vòng một phút em làm anh phải nói ra từ “tốt” thì...”

“Tốt.”

“...”

Tịch
Hy Thần buông bàn tay đang dừng ở mí mắt xuống, ngẩng lên, đôi mắt đen long lanh
như hai giọt nước...

An
Kiệt thấy hơi lo vì theo kinh nghiệm của cô, ánh mắt này rất nguy hiểm. Cô từ từ
lùi lại một bước, cô thực không phải là đối thủ của anh.

“Ừm,
Hy Thần, anh trả lời thế có phải hơi nhanh không? Tiền cược rất cao đấy!” Cô đưa
ra câu hỏi, giọng hoài nghi.

“Em
nghĩ là... hơi nhanh?” Tịch Hy Thần đưa tay ra té nước lên đôi chân dài.

“...”

Nhìn
những ngón tay thon dài di chuyển từ dưới lên, An Kiệt bất giác rùng mình.

“Thế
nào, được không?”

“Cái...
cái gì được không?” Tất nhiên là không, cô biết anh muốn làm gì đâu? Đúng là trong
khoảnh khắc chỉ chậm một chút là bước chân vào địa ngục.

Anh
đặt lên đùi cô một nụ hôn dịu dàng. An Kiệt suýt chút nữa mất đà rơi xuống bồn tắm.

Tịch
Hy Thần từ từ đứng dậy.


đã quen nhìn thấy cơ thể anh như thế này nhưng mỗi lần nhìn, trái tim cô vẫn đập
nhanh, đôi má vẫn đỏ ửng, tay chân luống cuống. An Kiệt chỉ muốn nhanh chóng chạy
khỏi nơi đây, nhưng Hy Thần đâu dễ dàng để cô chạy thoát, một tay vòng qua ôm chặt
lấy cô.

“Được không nào?” Anh nghiêng đầu hỏi dồn.

An
Kiệt cựa quậy, lắc lắc đầu: “Không được.”

Tịch
Hy Thần cúi hẳn đầu xuống, dùng đầu lưỡi tìm kiếm đôi môi mềm mại, bàn tay vuốt
ve dọc sống lưng, dần lên trên.

Đâu
đó trong không khí dậy lên mùi hương khiến người ta mê đắm, điên cuồng, con người
từ từ bị chìm đắm, từ từ bị gặm nhấm mà không chút ý thức.

Môi
quyện vào nhau, hai cơ thể bỗng chốc quấn chặt.

An
Kiệt vô thức đưa tay vuốt những sợi tóc đen đẫm nước.

Khoảnh
khắc sau đó, Tịch Hy Thần từ từ buông cô ra, đôi mắt đen láy ẩn chứa đầy ham muốn,
hơi thở gấp gáp, những lọn tóc ướt kéo phủ trên trán, sức quyến rũ không thể cưỡng
lại.

“Được
không?” Hơi nóng mơn man phả vào tai cô, giọng nói êm dịu.

“...”
Một nửa ý thức của An Kiệt đã bay lơ lửng trong không trung mất rồi.

Lại
một nụ hôn dài làm cô như chết ngất trong sự say đắm, ngọt ngào.


có thể cảm nhận anh đang ôm chặt lấy cô rồi đặt cô xuống sàn đá, nâng chân cô lên,
vòng tay xoa dọc sống lưng cô, hơi thở gấp gáp, đôi mắt nhắm lại trong mê đắm, rồi
lại mở ra nhìn người đối diện!

“Được
không, An Kiệt?” Giọng êm dịu khiến trái tim cô như muốn tan chảy.

An Kiệt thấy thẹn thùng vô cùng! Rõ ràng là đã...

“Ừm?”
Giọng nói trầm thấp, tao nhã như một quý ông lịch thiệp nhất.

An
Kiệt vùi đầu vào cổ anh, cố nén tiếng rên rỉ sắp òa ra.

“...
Được.” Cô cắn sâu vào bả vai anh, nghiến chặt răng nói!

Phảng
phất bên tai là tiếng cười trầm ấm.

Nước
từng giọt nhỏ xuống, rơi xuống bồn tắm tạo thành những tia sáng lấp lánh...

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3