Huyền của Ôn Noãn - Chương 19 - Phần 1

Chương 19

Khúc mắc, tình triều

CHu - Ôn trở về sau tuần trăng mật, Chiếm - Bạc sắp kết hôn.

Châu Tương Linh gập tờ báo lại, ngẩng đầu nhìn về phía chị
Hoan: “Nam Huyền đâu?”

“Cậu chủ đi làm về rồi vào phòng nghe nhìn vẫn chưa ra, hơn
nửa tháng nay, ngày nào cậu ấy cũng như thế.” Chị Hoan có chút lo lắng. “Nhìn
qua thì như không có chuyện gì, ngoài việc ít khi nói chuyện thì cậu ấy vẫn ăn
uống, nghỉ ngơi bình thường, nhưng không hiểu tại sao từ khi chuyển về đây, cậu
ấy cứ là lạ.”

Châu Tương Linh khẽ thở dài: “Thằng nhỏ này, sao mười năm rồi
mà vẫn không thay đổi chút gì chứ?”

“Cậu chủ thật sự muốn lấy Bạc tiểu thư sao?”

“Trong lòng nó chưa chắc đã muốn, nhưng tôi chỉ sợ nó sẽ làm
thật.” Châu Tương Linh cầm điện thoại. “Chị lên xem nó thế nào.”

Chị Hoan khẽ đáp rồi đi lên.

Châu Tương Linh gọi vào số của Ôn Noãn: “Tiểu Noãn phải
không?”

“Bác Chiếm?” Nghe thấy giọng nói của bà, Ôn Noãn đang dọn dẹp
nhà cửa bất giác cong môi, bác Chiếm hiền lành, tốt bụng là bề trên duy nhất
còn lại của cô.

“Lát nữa bác muốn về nhà cũ, cháu có thể đến đó gặp bác
không?”

Ôn Noãn lưỡng lự một lúc.

“Sao thế, cháu đang bận?”

Cô nghĩ một chút, mỉm cười đáp: “Vâng, bác Chiếm, mười lăm
phút nữa cháu sẽ đến.” Buông điện thoại, Ôn Noãn lẳng lặng ngồi trên sofa.

Có người sau một đêm thì trở nên giàu có, có người sau một
đêm thì bạc đầu, lại có người sau một đêm thì trưởng thành.

Nếu nói mười năm qua lòng cô đã ngủ say thì mấy tháng sau
khi gặp lại Chiếm Nam Huyền lại giống như có sức mạnh bị phong bế bấy lâu không
thể khống chế được mà len lỏi phá kén chui ra, cũng giống như dây leo điên cuồng
cố bám kéo nhưng lại mất trọng lực mà trở nên choáng váng, lại giống như những
đợt sóng biển không ngừng đánh vào rồi cuốn cô đi, bị đưa đẩy mãi mãi không thể
về chốn cũ.

Cho đến khi ra nước ngoài, ngao du nửa tháng thay đổi không
khí, cõi lòng bề bộn từ từ bình phục, từ trước đến giờ đều sống trong sự hỗn loạn,
rối ren, đến khi bước ra ngoài mới có đủ sự tĩnh lặng để suy nghĩ, về quá khứ,
về hiện tại.

Cô thở dài, đứng dậy ra ngoài.

Vẫn là khu nhà cũ kia, vẫn là con đường Lâm Âm mười năm trước
cô từng quen thuộc. Vẫn là tầng mười sáu, cũng vẫn là cánh cửa sắt cô từng đấm
đá, như không có gì thay đổi, không cần nhìn kỹ, chỉ cần liếc mắt vài giây sẽ
không khó nhận ra, nơi nào cũng có những vết loang lổ của năm tháng.

Cảnh còn người mất, còn gì là mãi mãi? Nếu ông trời có tình,
cũng sẽ dần già đi.

Châu Tương Linh lên tiếng rồi ra mở cửa, Ôn Noãn hoàn toàn
không thể tưởng tượng được Trì Bích Tạp lại ngồi trong đó.

Hai người cùng mỉm cười với cô.

Châu Tương Linh kéo cô ngồi xuống: “Tiểu Noãn, cháu kết hôn
rồi thật sao?” Dường như có chút khó hiểu, không tin.

Ôn Noãn cười: “Vâng, hôm nào mời bác ăn kẹo cưới.”

Châu Tương Linh vốn tưởng cô đang đùa nên ngỡ ngàng, sửng sốt
nhìn về phía Trì Bích Tạp: “Sao có thể như vậy? Khi đó không phải Đinh tiểu muội
nói quan hệ giữa bọn họ tốt lắm sao? Lần trước giận nhau một trận ầm ĩ, cô chỉ
nghĩ là vợ chồng son cãi nhau thôi, tại sao đột nhiên lại… lại biến thành thế
này?”

Trì Bích Tạp có chút xấu hổ nhìn về phía Ôn Noãn đang nhíu
mày khó hiểu: “Xin đừng trách tôi nhiều chuyện, cô giáo Châu vẫn muốn kéo cô và
Chiếm Tổng lại nên…”

Ôn Noãn sửng sốt.

Một nghi vấn không có lời giải chợt lóe sáng.

Bánh răng ký ức xoay lại một trăm năm trước.

Đầu như bị người ta ác ý gõ một cái, chấn động đến mức hồn
phách như trên mây.

Cô há hốc miệng, vẻ không dám tin, kinh hoàng nhìn hai người
trước mặt.

Châu Tương Linh khẽ than: “Tuy những năm gần đây Nam Huyền
không chịu nói gì với bác, nhưng bác biết nó vẫn chưa quên cháu. Hai năm trước,
một ngày bác vô tình thấy nó đang nhìn ảnh của cháu, nó bảo cháu tốt nghiệp
nhanh lên, khi đó bác liền nảy ra ý định, nói Bích Tạp nghĩ cách đưa cháu vào
công ty nó.”

Ôn Noãn cứng lưỡi: “Cháu… cháu cứ tưởng là Nam Huyền…”

Trì Bích Tạp lắc đầu: “Không liên quan đến Chiếm Tổng, là cô
Châu lén bày mưu tính kế với tôi, Chiếm Tổng không biết gì.”

“Cả việc đưa tôi lên tầng sáu mươi sáu… cũng là chị?”

“Phải, cô Châu thấy hai người chia xa lâu như vậy, bây giờ
nên ở bên nhau.”

Ôn Noãn ngây ngốc ngồi đó.

Người đứng sau thúc đẩy quá trình cô đi lên ở Thiển Vũ không
phải là Chiếm Nam Huyền? Không phải là anh ngay từ đầu đã bày trăm phương nghìn
kế trêu đùa cô như cô vẫn nghĩ? Kết quả lúc đầu lập tức bị phủ định, trái tim hỗn
loạn như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vẻ mặt Châu Tương Linh đầy lo lắng: “Nam Huyền bây giờ rất kỳ
lạ, giống hệt như khi hai đứa chia tay, hằng ngày ngoài đi làm, thời gian còn lại
nó đều nhốt mình trong phòng nghe nhìn, chẳng nói mấy lời.”

Đôi mi dài khẽ run, Ôn Noãn không nghe thấy những lời bà
nói: “Bác Chiếm, cháu… cháu muốn yên tĩnh một chút.”

Nói xong, cô đứng dậy, đi về hướng phòng cũ của Chiếm Nam
Huyền.

Cúi đầu, ngồi bên mép giường, cô cảm thấy đầu óc trống rỗng,
cố nghĩ lại mà không thể nghĩ ra. Cô nằm xuống, chân còn đi giày cuộn tròn
thành một khối.

Ngoài cửa truyền đến tiếng của Trì Bích Tạp: “Ôn Noãn, cô
Châu có hẹn với bác sĩ, bây giờ tôi phải đưa cô ấy đi, phiền cô lúc về thì khóa
cửa, nếu tiện, cô… vẫn nên đến Lạc Dương thăm Chiếm Tổng.”

Cô vùi mặt vào gối, không đáp.

Tại sao? Tại sao không phải như những gì cô vẫn nghĩ về anh?
Cô buồn bực, bất an xoay người, trùm chăn kín đầu, bất giác chạm phải một vật cứng
dưới gối, cô lần tìm rồi rút ra, khi nhìn thấy nó, trái tim cô lại đập nhanh
hơn. Cuốn album đó không hề xa lạ với cô. Cô mở ra, lật từng trang một, đều là ảnh
chụp chung của hai người năm đó.

Chậm rãi xem đến trang cuối cùng, gập cuốn album lại, đưa mắt
nhìn khắp phòng, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Châu Tương Linh luôn hy vọng
cô quay về đây.

Sau cửa đặt cây vợt tennis hồi đó anh mua cho cô.

Trên tường dán bức tranh vẽ nguệch ngoạc của cô khi mới học
vẽ tranh truyền thống Trung Quốc, khi đó anh cười nhạt nói cho dù có là quạ
dính mực nước cũng đẹp hơn tranh cô vẽ, cô buồn bã nhưng lại xuất chiêu Cửu âm
bạch cốt trảo buộc anh phải dán bức tranh sơn thủy cô tâm đắc nhất trong vở tập
vẽ lên vị trí dễ nhìn thấy nhất trong phòng anh.

Phía hai góc trên mặt ti vi đều đặt con lợn hồng nhỏ, đó vốn
là một đôi lợn hôn nhau, được để chính giữa trên mặt ti vi. Có lần cô giận anh,
liền tách hai con lợn ra xa, đặt sang hai góc, nói nếu anh tiếp tục bắt nạt cô,
cô và anh cũng sẽ tách xa, không gặp lại như vậy.

Trong trí nhớ của cô, lần cuối cùng nhìn thấy đôi lợn con
này, chúng vẫn đang hôn nhau, bây giờ lại đứng ở hai góc nhìn nhau… Không biết
có phải chúng cũng đã chia xa mười năm… Cô đứng dậy, đi tới, xót xa đưa chúng lại
gần nhau, để được hôn nhau như trước.

Trên giá sách, một nửa là sách, một nửa là CD, sách nhạc của
cô vứt lung tung trên đó, trên mặt cuốn sách nhạc còn có sợi dây cột tóc màu
tím trước đây của cô, nó nằm ở đó trong dáng vẻ nhàn tản tựa như nữ chủ nhân
lúc nào cũng có thể trở về, thuận tay lấy.

Máy tính trên bàn, bốn phía màn hình dán đầy ảnh sticker của
cô và anh, dáng vẻ linh tinh, kỳ quặc nào cũng có, có ảnh anh lén hôn cô, có ảnh
cô quay đầu, đụng phải cằm anh, có kiểu họ đánh nhau bằng chóp mũi rồi đọ lông
mi xem ai dài hơn, còn có kiểu anh ôm cô từ phía sau, hai người đan tay vào
nhau, nét mặt tươi cười như hoa.

Cô xem lại từng chỗ trong phòng.

Ngón tay miết lên bàn học, sạch đến mức không có hạt bụi
nào.

Gian phòng này như một bảo tàng nho nhỏ, lưu giữ tất cả kỷ
niệm của mười năm trước, ngay cả hai đôi dép giống nhau như đúc chỉ khác kích cỡ
để trước giường, cũng đến từ năm tháng xa xôi đó.

Rõ ràng nơi đây đã là quá khứ, những chỗ thay đổi, mai một lại
bảo tồn toàn vẹn một khoảng thời gian mười năm trước, nơi này cho cô một ảo
giác mãnh liệt, giống như khoảng thời gian xa cách không tồn tại, cô chỉ là đi
ra phòng khách, dạo một vòng rồi lại trở về.

Nhưng trên giường đã không còn người kia, người khi cô đẩy cửa
bước vào sẽ nhìn cô bằng ánh mắt sáng như sao, người cho dù cô đã đi đến trước
mặt cũng thật lâu sau mới luyến tiếc rời tầm mắt khỏi cô.

Đột nhiên cô rất muốn biết, rốt cuộc là cô yêu anh nhiều hơn
hay anh yêu cô nhiều hơn? Khát vọng muốn biết đáp án mãnh liệt tới mức cô không
thể ngừng lại.

Chạy băng băng xuống lầu, cô phóng xe đi như bay.

Khi chị Hoan từ trong phòng vội vàng chạy ra mở cửa, Chiếm
Nam Huyền đang đi từ lầu hai xuống. Ôn Noãn bước vào, ánh mắt bất giác nhìn
phía sau chị Hoan.

Chiếm Nam Huyền dựa lưng vào vách tường trên cầu thang.

Đóng cửa lại, chị Hoan lặng lẽ rút lui, chỉ còn lại hai người
đứng nhìn nhau từ xa.

Anh không đi xuống, cô cũng không bước tới.

Chiếc sofa tinh xảo, sang trọng, đèn đặt dưới đất tinh tế,
bình hoa men xanh cao cổ cắm một bó hoa khô lớn cùng với sàn đá cẩm thạch trắng
nõn mênh mông tạo thành một khung cảnh như mặt nước chia đôi đại lộ ở
Kloveniersburgwal, thời gian đã ngăn cách bọn họ trở thành hai đầu mút của trần
thế.

Anh cúi đầu, lấy một điếu thuốc, chiếc bật lửa trong tay kêu
“tách” một tiếng, ngọn lửa xanh sáng lên, ánh lửa chiếu rõ gương mặt đẹp như
điêu khắc của anh, điếu thuốc trên môi bị đốt cháy, anh từ từ phả ra một làn
khói trong suốt, cất bật lửa vào túi quần, xoay người từng bước đi lên lầu.

Cô nhìn theo bóng dáng anh, cho tới khi anh bước lên bậc
thang cuối cùng, khuất dần sau dãy hành lang, biến mất khỏi tầm mắt cô.

Tới giờ khắc này, cô mới chịu thừa nhận, mình đã khiến anh bị
tổn thương sâu sắc thế nào.

Vì Ôn Nhu, cô không muốn làm bánh quy kẹp nhân, do đó đã
chia cho anh mà không đưa ra bất cứ lý do nào.

Bỏ đi nhiều năm, không chịu trở về, không chịu cho anh biết
một chút tin tức.

Sau khi trở về, chưa tìm hiểu rõ ràng đã kết luận rằng anh
dùng thủ đoạn ác độc với Chu Lâm Lộ, không hề tin tưởng anh, còn vì Bạc Nhất
Tâm, cho dù cô ở trong công ty của anh cho đến khi bị điều đến bên cạnh anh,
cũng không chịu gần gũi anh.

Khi anh không chịu gặp cô, cô giận dỗi cắt đi mái tóc dài,
thật ra khi đó cô vẫn chưa hết hy vọng, cô không tin anh thực sự tuyệt tình với
cô như vậy, chỉ là cô… sợ mình sẽ là người bị tổn thương đầu tiên, cho nên cô
giương cờ đi trước, công khai nói với anh là sau này sẽ cắt đứt tình nghĩa.

Ngay cả khi anh nói sẽ kết hôn, cô cũng ra tay trước để
giành ưu thế.

Bởi vì cô không muốn mình đau nên một mình anh phải hứng chịu
nỗi đau.

Nhưng thật ra, cô yêu anh như thế.

Nếu lần này trở về vẫn còn việc chưa làm thì đó chính là một
lời giải thích cô nợ anh.

Nợ ai cũng không nhiều như nợ anh, không trả hết cho nên
không định trả, ai bảo anh yêu cô đâu… Nhưng nếu trong lòng anh cũng có một vực
sâu giống cô, cho dù là xoa dịu cơn giận, trước khi rời đi, cô cũng nên vì anh
mà giải quyết một vài bế tắc, trả lại cho anh sự bình tĩnh sau này.

Đi theo anh lên lầu, cô tiến vào gian chính, đi qua phòng
khách và phòng sinh hoạt, cô đẩy cánh cửa phòng ngủ.

Anh mặc quần áo nằm trên giường, một tay gối sau đầu, một
chân gác lên thành giường.

Cô đi đến, ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế quý phi.

Trong không gian yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng thở của hai
người.

“Còn nhớ không, anh từng nói với em rằng em yêu anh không đủ.”
Cô lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. “Ôn Nhu cũng giống anh, cho rằng em không yêu
chị ấy.”

Trong mắt Ôn Nhu, cô có thể vì anh mà trả giá, nhưng với chị
mình, cô lại vô cùng keo kiệt. Còn anh, cô biết, suy nghĩ có lẽ cũng giống Ôn
Nhu, cảm thấy cô vì chị gái mà ngay cả mối tình này cũng không cần, không giải
thích mà đã đẩy anh xuống vực sâu của sự tổn thương.

“Em không biết nguyên nhân là gì, nhưng em nghĩ nhất định em
đã làm sai.” Cho nên mới khiến hai người thân thiết nhất trên đời này của cô đều
cho rằng cô không yêu họ.

Thật lâu sau, cuối cùng anh cũng mở miệng: “Đối với chuyện
lúc đó, cho tới bây giờ, anh cũng không hy vọng một cô gái mười lăm tuổi sẽ xử
lý tốt hơn em.”

“Nếu anh không trách em, vậy hãy nói cho em biết, em đã làm
gì khiến anh để bụng như vậy?”

Anh xoay người nằm nghiêng, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, ảm
đạm mà ưu thương.

“Em đi rồi, anh từng thuê người tìm khắp các trường trung học
ở Anh quốc, nhưng tất cả đều nói không thấy em.”

Sau khi cô bỏ đi, anh điên cuồng muốn lật tung cả thế giới để
tìm cô, nhưng cuối cùng lại bất lực. Một chàng thanh niên như anh không đủ tiền,
không có thế lực ra lệnh cho người khác, vì thế anh mới sáng lập Thiển Vũ,
không cần trở thành người đàn ông giàu có nhất thế giới, nhưng nhất định phải
muốn làm gì là có thể làm được.

Cô muốn nói, nhưng không thể cất thành lời, sự day dứt trong
lòng cuối cùng biến thành câu nói bình thường mà khó mở miệng nhất: “Em… xin lỗi,
thật sự xin lỗi.”

“Em cứ biến mất như vậy, không để lại cho người ta một con
đường sống dù chỉ là trong ảo tưởng.”

Cô cúi đầu, cụp mắt.

Khi mở miệng, giọng cô khàn khàn: “Em biết anh hận em… Nhưng
anh cũng không biết, em hận anh, hận thấu xương, hận đến mức… không thể đối mặt
với anh.”

Điếu thuốc trong tay rơi xuống, anh nhặt lên, sau đó chậm
rãi nhả một làn khói, khóe miệng hơi nhếch mang theo sự chua xót khó diễn tả bằng
lời: “Rốt cuộc em cũng chịu nói ra?”

Muốn yêu anh mà lại kháng cự, muốn buông tha anh nhưng lại
không thể chịu được khi nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác, mỗi hành động của
cô đều mâu thuẫn tới cực điểm, ngoài nỗi hận ra, còn lý do gì có thể giải thích
đây?

“Anh có biết… tại sao bố em lại ở trên chuyến bay đó không?”

Anh nhìn cô chăm chú.

“Ông ấy đang chơi rất vui vẻ với bạn bè ở Thụy Sĩ… Là anh…
buổi sáng hôn Bạc Nhất Tâm… trước mặt em, cho nên khi tối bố em gọi điện về…”
Khi ống nghe truyền đến giọng nói quen thuộc, thân yêu của bố, sự kìm nén trong
lòng cô lúc đó như bùng nổ. “Em không nói gì, nhưng… nhưng lại khóc òa trong điện
thoại… Anh biết bố thương em và Ôn Nhu như thế nào rồi đấy. Lúc ấy, bố cực kỳ
lo lắng, nói sẽ… sẽ đáp chuyến bay sớm nhất trở về…” Cô cúi gằm mặt, không nói
tiếp được nữa.

Anh chậm rãi dập tắt điếu thuốc.

“Vừa biết bố gặp chuyện không may… không đợi em thực sự chấp
nhận chuyện bố đã không còn trên đời, Ôn Nhu lại… lại tự sát. Giây phút Chu Lâm
Lộ phá cửa xông vào, em thấy trên mặt đất đều là máu… Chị ấy nằm trên đất, nửa
bên mặt nhuốm máu, nhưng… nhưng mắt chị ấy vẫn mở rất to nhìn em như… như đang
nói đều tại em, tất cả đều do em gây nên.”

Anh nhổm dậy khỏi giường, đi tới, ngồi xuống trước mặt cô,
nhẹ nhàng kéo tay cô xuống.

Nước mắt của cô rơi xuống mu bàn tay hai người đang nắm chặt.

“Khi bố mất, em thật sự rất hận anh, vô cùng hận… Nhưng
không ngờ cuộc đời lại trớ trêu đến vậy, sau khi biết bác trai cũng ở trên chuyến
bay xấu số đó, em liền nghĩ sẽ không thể liên lạc với anh nữa… Đôi khi đêm đến,
em nhớ anh đến phát điên, nhưng không dám gọi điện cho anh, em rất sợ… sợ anh sẽ
không tha thứ cho em. Em… em… em cũng không muốn tha thứ cho anh…”

Anh nâng tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, nhưng
không thể ngăn dòng lệ đang tuôn trào mãnh liệt đó.

“Không ai nhận ra em luôn im lặng. Trong lễ truy điệu của bố,
em không hé răng nói nửa lời, cũng không nhỏ lấy một giọt nước mắt… Lễ truy điệu
vừa kết thúc, Chu Lâm Lộ liền sắp xếp để em rời đi. Em đi Anh nhưng năm đầu
tiên không ở đó, mà ở Ireland… Anh còn nhớ không? Em thích âm nhạc của Ireland,
anh nói một ngày nào đó sẽ đưa em đến đất nước ấy… Em cũng không biết lúc đó một
mình em đã trải qua như thế nào, chỉ nhớ… em ở Dublin, phải gặp bác sĩ tâm lý
suốt một năm.”

Bạn trai cô và bạn thân nhất của cô yêu nhau, bố cô vừa gọi
điện thoại thì mất, sau đó chị gái tự sát ngay trước mặt, thế giới hoàn toàn sụp
đổ, mà tất cả những chuyện này đều do cô gây nên.

“Em không thể đi tìm anh, khi đó… cho dù sự oán trách của
anh chỉ nhẹ như một sợi tóc mỏng manh, em cũng không thể chịu nổi… Nửa năm sau,
em mới mở miệng nói chuyện với người khác. Một năm sau, cảm xúc của em mới ổn định
trở lại. Em rời khỏi Dublin, lang thang đến các lâu đài ở khắp Ireland, cả các
cung điện và lễ hội du lịch lớn.”

Anh kéo cô từ trên ghế quý phi xuống sàn nhà. Họ cùng ngồi
trên tấm thảm lông cừu màu trắng tinh khiết. Anh ôm cô vào lòng, dịu dàng vỗ
lưng cô khi cô đang nức nở, đôi môi không ngừng thở khẽ bên tai cô để an ủi, vuốt
ve vành tai cô.

“Sau đó Lâm Lộ sắp xếp cho em quay lại London học lại cấp
ba. Em dồn hết tâm trí vào việc học. Năm em tốt nghiệp, có một hôm Lâm Lộ nói
cho em biết báo chí đăng tải tin tức anh và Bạc Nhất Tâm sẽ đính hôn. Nghe thế,
em rất sợ… thực sự rất sợ, không biết mình nên làm gì. Cuối cùng, em quay về
Dublin… tìm bác sĩ tâm lý trước kia.”

Vị bác sĩ đó giúp cô hiểu rõ chính mình, để cô tự mình tiến
vào thế giới nội tâm bị phong tỏa mạnh mẽ, đối diện với khát vọng chân thật nhất
dưới đáy lòng mình.

Trong lúc bị thôi miên, cô đi tới một nơi.

Đó là một bể bơi hai tầng không có người bên bờ biển, cô
chưa từng nhìn thấy cái bể bơi hai tầng nào mà nước xanh ngắt chảy từ bể cao xuống
bể thấp, sau đó chảy vào biển rộng mênh mông, phong cảnh bốn phía đẹp đến mức
cô cảm giác mình như lạc giữa thiên đường, dòng nước chảy róc rách, trong suốt
như gột rửa tâm hồn cô, mỗi một tế bào trên cơ thể đều được nhuốm sự thanh thản
và sung sướng, từ ngọn tóc đến bàn chân cô đều lan tràn cảm giác khoan khoái.

Lúc đó, Chiếm Nam Huyền xuất hiện ở bờ biển.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3