Ở lưng chừng nhìn xuống đám đông - Chương 07 (phần 1)

 

Bức tranh hồ điệp

ĐI NGỰA HẾT BA NGÀY ĐƯỜNG. Họ dừng lại trước một cột nước cao hàng trăm mét. Nước trắng xóa như dội xuống từ mây trời.

-Thác! - người đàn ông già vuốt đám bụi nước đụng trên chòm râu xồm xoàm, nói.

- Sao chẳng thấy nước? - cậu thiếu niên trạc mười lăm dụi mắt như thể vừa bước ra khỏi mộng.

Người đàn ông lặng im.

Dòng
thác buông tự do từ đỉnh trời bàng bạc mây. Ở độ cao hút tầm mắt, những
cước khi đổ chạm xuống thảm đá rêu trơn bên dưới, đã kịp bốc thành hơi
sương bay chờn vờn cuộn ngược lên cao theo những làn gió nhẹ. Hơi nước
ấm áp và ẩm ướt tỏa lan, bủa vây mọi vật trong không gian khiến cho họ
cảm giác như đang ngồi dưới đáy một vực thẳm.

Không
thể nghe được tiếng thác xối ầm ào ở đây. Chỉ có thể nhắm mắt và cảm
nhận tiếng va chạm của những hạt bụi nước giữa không trung mông lung như
một khúc nhạc tấu lao xao, điệu thức tự do, thảng hoặc đến tùy tiện.

Người
đàn ông lật bản đồ xem. Một bản đồ vẽ bằng màu nhặm than. Những đường
nét cẩu thả, chỗ nhạt chỗ nhòe trên mặt giấy ố vàng, cũ nhàu, quăn góc,
loang lổ những đường viền nước lưu cữu. Có lẽ nó đã được lật dở nhiều
lần.

Sau
khi buộc ngựa ở dưới một gốc cây dầu dẻ, cậu thiếu niên ngồi xếp bằng
trên một thảm rêu và nhắm mắt. Khuôn mặt thư giãn, buông xả. Những đợt
hơi nước phả lên, bủa vây chỗ ngồi của cậu. Ẩm ướt. Mát rượi. Cậu hít
thở dồn. Lồng ngực tham lam và khỏe mạnh như muốn nuốt vào, chiếm lĩnh
hết tất cả hơi ấm, trong lành mang đến từ vùng khí nơi đây. Nhưng rồi
cậu bắt đầu có ý điều tiết hơi thở đều đặn và chế ngự cảm giác phấn
khích trong từng nhịp tim.

Cậu chìm sâu trong vùng không - ý - nghĩ một lúc.

Bài
tập cân bằng và kiểm soát hơi thở mà người đàn ông đã tập luyện cho cậu
từ trước chuyến đi tỏ ra hiệu nghiệm. Thật lạ lùng. Trong giờ lặng yên
tiết chế bản thân đó, cậu đã nhìn thấy hiện ra trong đầu mình một dòng
thác khác. Một dòng thác có dải nước tuôn rõ hình hài. Cậu thấy được cái
hình ảnh thực sự của dòng thác trước mặt. Cái vốn có dữ
dội phía sau những mơ màng khói sóng huyễn hoặc kia. Đó là sức mạnh đổ
xuống điên cuồng bất chấp, thốc tháo muốn bào mòn tất cả các phiến đá
bên dưới chỉ trong một chốc lát. Những bụi nước bốc lên không hề mong
manh hay dễ chịu, mà đang làm một cuộc bào mòn khác trên đường bay mơ hồ
của chúng. Dòng nước có thể cuốn phăng đi mọi chướng ngại trên hành
trình. Và bụi nước kiên trì thấm đẫm, làm lay chuyển, rúc mòn mọi sức
rắn nào hiện hữu bên dưới lòng vực này. Sự rúc mòn diễn ra từ hàng triệu
năm nay. Nó nuôi lấy một ước muốn hoang dại đó là làm biến mất, xóa dấu
mọi thứ hiện hữu trên thế gian. Chỉ còn nước. Và khí. Hỗn mang. Cuồng
nộ. Để rồi sẽ đi đến một kết cục nguyên thủy, thế lực nước sẽ ôm lấy cái
lõi lửa vô tận sôi réo của địa cầu mà quấn siết, triệt tiêu lẫn nhau.
Tất cả bốc hơi và trở về hỗn mang. Thứ hỗn mang của tự do tuyệt đối.

Một
thị kiến lạ lùng! Cậu thiếu niên mở mắt trốn thoát viễn tượng ấy trong
sợ hãi. Rồi dụi mắt trước bám lạnh trên mặt. Cậu trở về với đôi mắt trần
đang ngập chìm trong lo sợ. Đôi mắt đấy bất an trước cái cột khói sóng
buông tuồng mà êm dịu trắng xóa trước mặt.

- Thác? - cậu hỏi.

- Ừ, phải đi xuyên qua nó, đi vào trong nó! - người đàn ông nói và chỉ tay vào khoảng giữa cột sóng.

Cậu
thiếu niên quan sát độ cao và định vị từ những tán cây cổ thụ, tiếp đến
là mố đá xanh nối với một mép đất um tùm rêu, bờ lá đương xi xanh non
như những răng cưa chỉ lên tua tủa.

- Phải leo qua từ đọt cây? - cậu hỏi.

-
Không, để tao dồn đường xem có cách nào khác... - người đàn ông bước ra
phía trước và dõi mắt nhìn, ước lượng, toan tính, phán đoán. Một đợt
nắng rọi xuyên tàng lá chiếu thấu vào chỗ đứng của ông, bật lên màu sáng
của mái tóc bạc cước và chỏm râu xòe quanh khuôn hàm vuông lấm tấm bạc
bám đầy bụi nước.

Một lúc, ông ta trở lại chỗ cậu thiếu niên đang ngồi. Tay cầm
chiếc vợt, một con dao quắm dắt vào chạc đai lưng bằng dây quạch rừng,
đeo một túi vải lưới mềm, đan thưa, màu xanh da trời, ông sửa lại nếp mũ
đội và chỉ lên tán cổ thụ:

Không
còn đường nào khác! Phải từ đây... qua đây! - ông chỉ vào khoảng không
chỗ nhánh cổ thụ chĩa ra và vẽ một đường ngang vách thác, chỗ bọt nước
cuồn cuộn.

Cậu
thiếu niên chạy đến chỗ buộc ngựa và nới dây cho ngựa mở rộng vùng ăn
cỏ rồi cúi xuống siết chặt lại dây giày vải bện, lặng lẽ bước theo sau.

Bóng
họ chậm chạp và bé nhỏ lần lên những chạc cây vạm vỡ ngàn nàm. Màu áo
cũ của họ trùng với màu của vỏ cây. Họ như hai con ốc sên kiên nhẫn đang
lần mò tìm một điểm đến đầy mơ tưởng và phiêu lưu. Người đàn ông bất
giác dừng lại ở chạc nhánh lớn đầu tiên, bảo:

Ta đã thấy những đôi cánh nhiều màu chớp sáng phía bên trong vách nước!

Phải không? - cậu thiếu niên hỏi lại.

Đích thị!

Vậy bằng cách nào có thể sang đó?

Có cách! - người đàn ông quả quyết đầy từng trải.

Họ
tiếp tục nhích lên từng chút, từng chút... chậm chạp trên những khối
lồi lõm của thân cây già nua. Càng lên cao, gió từ dòng thác hắt ra càng
lạnh buốt. Cậu thiếu niên nhìn thấy da mặt người đàn ông chuyển màu tái
mét. Đám râu quắn dụng ra phía trước và đôi vành môi tím ngắt, đôi mày
nhíu chặt, hai khóe mũi nhếch lên, vầng trán hẹp, phác ra những viền
sóng và ánh mắt đỏ hực. Càng lên cao, diện mạo của ông càng toát ra nét
dữ dằn. Trong lúc đó, trong mắt người đàn ông, cậu thiếu niên này vẫn là
đứa oắt con, chẳng có gì đáng chú tâm nghĩ ngợi. Một kẻ cơ bắp, phục
tùng đầy ngu xuẩn. Điều đáng nghĩ nhất của ông lúc này là mục tiêu phía
trước, phải đạt được.

Hộ
leo đến một nhành to có nhiều nhánh khô vươn ra phía vực đá. Đến đây,
thì đã thấy sức mạnh khốc liệt của dòng nước đang thốc tháo tuôn xuống
từ trên đỉnh vực cao. Có thể cảm nhận rõ ràng, đây là một dòng thác hung
bạo chứ không hề mượt mà êm ả như những đợt sương bống bềnh lừa mị bên
dưới. Đó là sự dữ dội hỗn mang từng hiện lên trong đầu cậu thiếu niên
khi ngồi tĩnh lặng quán tưởng bên dưới trước đây vài giờ. Cho nên với
cậu, trải nghiệm này không còn đem lại sự ngạc nhiên. Cậu đã có một sự
chuẩn bị cảm giác và kinh nghiệm nào đó cho chuyến phiêu lưu, đeo đuổi
mục tiêu đầy bất trắc này.

Người
đàn ông thu cuộn dây và dò dẫm bước ra một chạc ba, lấy thăng bằng.
Bỗng một đợt gió từ phía sau vách thác thổi thốc, đột ngột tóe lên vạt
nước giữa không trung. Nước vung bắn làm ông chao đảo. Nhưng ông kịp trụ
chân và ôm chầm lấy một cụm tầm gửi trước mặt, không bị sức mạnh của
dải nước hất đi ra khoảng trống bên ngoài. Cậu thiếu niên hốt hoảng:

Chú cẩn thận!

Hãy ngồi yên ở đó, đừng lắm mồm! - người đàn ông nói, giọng cục cằn, cáu gắt trong lúc chưa kịp hoàn hồn.

Cậu
bé lại lặng im quan sát ông ta tiếp tục đứng lên, lấy thăng bằng trên
nhành cây run rẩy. Cậu không dám nhìn xuống cái bể hơi sương trắng xóa
và cuộn trào sâu hút bên dưới. Chỉ cần một chút mất cân thằng thần kinh,
cơ thể có thể chao đảo và bay theo những chiếc lá hút trong vùng bụi
nước mù mịt.

Chỉ
cần một chút sơ sẩy, hình hài có thể tan vào thành một giọt sương và
tiếng kêu thất thanh sẽ trở thành một nốt vút lên trong bản hỗn tấu của
dòng nước lạ lùng này.

Người
đàn ông buộc một thỏi sắt vào đầu dây, ngửa người ra sau lấy đà rồi bật
quăng vút sang vách nước ầm ào. Không một âm vọng nào. Nước bắt đầu gào
xối với âm thanh khuếch đại. Thỏi sắt thòng xuống bên dưới, chạc dây
đòng đưa, đòng đưa, đòng đưa. Người đàn ông lại kiên trì vén thỏi sắt và
nới lỏng vài chạc dây, tung lên, xoay tít trên đầu, lấy đà rồi quăng
thật mạnh vào bên mép dòng chảy. Cọng dây vút đi theo hình vòng cung như
lưỡi con ếch độc buông ra túm lấy con mồi ảo giác. Cọng dây giật căng.
Nhành cây rung lên dữ dội.

Được rồi! - người đàn ông ngoái cổ lại nói.

Có chắc không? Đầu kia đang néo vào đâu? - cậu thiếu niên lo âu hỏi.

Không
cần biết. Một ngạch đá nào đó. Ổn rồi! - người đàn ông vừa nói, vừa rị
rị người để thử độ chịu lực của đầu mối bên kia, nét mặt căng thẳng chợt
giãn ra - MỘT ĐIỂM NEO CHẮC! - ông nói.

Đầu dây bên này được buộc vào cái chạc ba, chỗ có cụm tầm gửi xum xuê đang trổ đầy hoa trắng li ti. Mùi hương hăng hắc.

- Ở bên này nhé! - người đàn ông dặn dò.

- Dạ. Chú cẩn thận!

- Ừhm!

Tiếng “Ừhm” của người đàn ông chìm lẫn cùng âm điệu âm u của nốt lặng trên bản nhạc nước lúc vắng gió.

Ông
đeo bao tay và quay lại nhìn cậu thiếu niên lần nữa. Cái nhìn chùng
hơn. Khuôn mặt thư giãn, đôi mắt vừa lộ vẻ quyết tâm dấn thân vừa hắt
hiu. Cậu thiếu niên nhận biết điều đó. Nhưng lại chú mục theo những động
tác cẩn trọng của người bạn đường già cỗi, từng trải trận mạc.


tiếng quạ kêu vọng từ vòm cổ thụ phía cánh rừng bên kia. Người đàn ông
vừa bước xuống để đu ra khoảng không chợt dừng tay. Ông vịn cành cây run
rẩy ngước nhìn bầu trời xanh với từng bầy mây đang kéo vắt qua trên
đỉnh chờn vòn. Từ đây ngước lên, vòm trời sâu hút như trông qua một thấu
kính hội tụ dốc ngược. Ông cúi xuống, dậm dậm chân lên cành cây và đạp
từng nhánh khô xuống vách thác đổ xuống bên dưới cuộn trắng xóa. Những
nhánh cây mục gãy rơi răng rắc cùng nhau nhanh chóng lặn vào trong đám
bụi nước sôi sục.

Mây
vẫn bay vội vội. Đỉnh thác nước như tuôn ra từ một vòm mây cao hút tầm
mắt. Trong đầu ông dội lên suy nghĩ hư vô: “Chẳng biết đâu là nguồn
cơn!”

Cậu
thiếu niên vẫn ngồi bất động. Toàn thân lạnh toát. Cái lạnh tỏa ra từ
bên trong rồi níu chặt từng điểm chân lông. Bụi nước bắt đầu cuộn bay và
đ trên cánh tay, tóc, chỗ râu lún phún và trước ngực áo đang trạc nút
của cậu. Cái lạnh truyền lan theo từng nhịp đập. Cậu thẩy họng đái căng
cứng. Cậu móc chim, đái xuống bên dưới. Tia nước yếu ớt, lả lơi. Hơi ấm
cơ thể dường như cũng theo đó mà thoát ra ngoài. Đái xong, cậu lại ngồi
xo ro trên cành cây, ôm chặt chạc ba. Và chăm chú nhìn ra chỗ người đàn
ông đang loay hoay với sợi dây trước một vách thác trắng xóa.

Ông nhìn lại lần nữa. Và cương quyết quay đi. Tay nắm chặt sợi dây bảng lớn; sẽ là nhịp cầu mong manh đưa ông sang bên kia.

Một
đợt khói sóng từ chân thác đụn lên. Cái lạnh càng thấm sâu. Có tiếng
ngựa hí hốt hoảng và đơn độc bên dưới. “Hí chi mà thê thiết?”. Cậu thiếu
niên chặc lưỡi nghĩ. Và âu lo dõi mắt nhìn người đàn ông vắt vẻo trên
sợi dây căng run bần bật trong gió và hơi nước mịt mù giữa khoảng trống
châng lâng. Từ bên này sang vách thác chừng mười thước. Chỉ cần năm phút
cho một màn xiếc số phận. Cậu bé cảm nhận độ rung của sợi dây truyền
qua nhành cây. Cậu cũng nắm chặt hai nhánh trước mặt, ghì sát người vào
thân cây. Cả cây cổ thụ như thế nảy lên rần rật, muốn bật rễ. Nỗi lo sợ
truyền đi khắp mọi cành nhánh. Nó đi xuyên qua và bủa chặt cậu bé. Người
đàn ông thở đều. Lấy bình tĩnh. Và bắt đầu lần dò lướt nắm tay trên sợi
dây bảng to đu đòng đưa giữa lòng vực.

Một
lúc sau, người đàn ông đã đòng đưa người giữa không gian như một chiếc
lá. Gió và sóng táp vào người ông, thấm đẫm như một chiếc giẻ rách ngâm
sương bị vắt lên giữa trời. Lạnh buốt. Nhưng sức sống cơ thể đã truyền
qua hai nắm tay giữ chặt lấy sợi dây căng trên đầu và di chuyển từng sải
một. Những đường gân nổi lên cuồn cuộn như một bện thép cứng. Quai hàm
nghiến chặt. Cơ mặt đanh lại. Chỉ còn vài sải tay nữa thì đến “bờ” bên
kia. Bất giác. Có một đợt gió mạnh khiến nước từ dòng thác đang tuôn lại
bắn tạt ra, làm cho kẻ đang leo dây chao đảo, một tay bung trượt khỏi
điểm bám víu mong manh, tê cứng. Máu tóe ra, ràn rụa, nhức buốt. Nhưng, ở
một khoảng tiệm cận nanh vuốt của thần tử, ông sớm tìm lại hình tĩnh và
rướn hết sức lực trong từng cuộn cơ bắp, nhắm đôi mắt cay xè, hít một
hơi thở nhẹ và tìm lại cảm giác thăng bằng, bám bàn tay đầy máu và sợi
dây rồi tiếp tục những sải tay cuối cùng. Gió vẫn bạt thân thể của ông
đòng đua giữa không trung. Chỉ có bàn tay neo lại số phận, sự sống.

Cậu
thiếu niên ngồi lại, hồi hộp siết chặt nhánh cây và cảm nhận sự căng
thẳng trong từng hơi thở. Cậu bật khóc khi người bạn đường cheo leo bám
vào vách đá bên nách dòng thác. Họ nhìn nhau từ một khoảng cách hóa ra
không xa. Họ nhận ra qua bóng dáng mù đục nhòa nhạt của nhau. Bên dưới
là vực sâu. Cậu thiếu niên đưa tay lên miệng và hú một hơi dài, biểu lộ
nỗi vui mừng. Nhưng không thấy đáp lại. Cậu chỉ thấy thấp thoáng bóng
người đàn ỏng đứng trên một mỏm đá và huơ huơ hai tay lên trời ra dấu.
Rồi lặn vào hang tối của vách thác.

Qua
lớp bụi nước mù mịt, cậu thấy thấp thoáng những ánh chớp muôn sắc màu
hắt ra từ hốc tối phía sau vách thác. Tiếng gằn gừ của người đàn ông
vọng lên trên nền nhạc hỗn tấu của thác nước và tiếng la hét, kêu gào
như một trận thảm sát đẫm máu.

*

“Chuyện
kể rằng, khi họ trở về, tóc đã bạc trắng, tìm lại chốn xưa không còn
người cũ. Vì một ngày trên tiên giới bằng ngàn năm trên mặt đất” - Cô
gái nói đến đó thì im lặng. Khi người họa sĩ đang say mê phác thảo lên
mảnh giấy trắng hình ảnh cổ điển được gợi hứng từ câu chuyện. Những nét
vẽ mượt như phác thảo tranh lụa. Người thợ vẽ già có đôi mắt sụp, trầm
lặng gò lưng tỉa tót những nét bút tinh tế như thể nắm bắt rất nhanh ý
niệm của cô gái yêu cầu. Trên mặt bàn rộng của xưởng, là những khung gỗ
đựng hàng triệu cánh bướm được xếp theo các gam màu sắc khác nhau.

Cô gái bước qua những khung gỗ và đi lại giữa gian phòng, nơi có người khác đang đứng rụt rè chờ đợi.

Nâng
những trang trong cuốn sổ vuông khổ rộng tràn mặt bàn và dùng kính hiển
vỉ tỉ mỉ lướt trên từng cánh bướm như những thảm nhung đầy hoa văn sắc
màu tự nhiên, cô gái nói phủ đầu với người khách vừa đến:

Anh là người mới vào nghề này?

Đúng vậy. Tôi chỉ đi bán lần đầu... - người đàn ông trẻ thật thà đáp.

Anh tìm đâu ra loại bướm này?

Mười năm trước, tôi đã đi săn chúng.

Ở đâu?

Thác.

Và anh đã cất giữ chúng từng ấy năm trong nhà?

Vâng. Chị cứ xem. Có cả cánh bướm tiên, loại cánh đổi màu theo tiết bốn mùa. Không hề bị rã nát sau hàng chục năm trời.

Tôi biết. Đây cũng chỉnh là loại cánh bướm mà tôi đang tìm kiếm...

Như
vậy thì chị có mua được chúng hay không? Tôi đã ghé qua dăm bảy phòng
tranh từ suốt buổi sáng nay, vẫn chưa có ai đặt để chuyện mán.


gái nhìn sâu vào đôi mắt khắc khổ của người đàn ông trẻ và lại nhìn
xuống những cánh bướm màu đen tuyền pha những lấm tấm màu đỏ rực hình
hạt nước, những vân màu vàng mơ quyện với xanh ngọc lạ lùng. Một bảng
sắc màu dường như đang chuyển động ở trên bàn. Sự dịch chuyển màu diễn
ra từng giây từng phút, biến ảo và diệu kỳ. Cô gái nhòa người mở phơi
sải cánh bướm rộng đang rung rinh run rẩy phủ kín cả mặt bàn. Chúng vẫn
rung rinh, run rẩy như vừa mới bị ngắt ra từ một giống ngài non. Cô gái
đứng lặng và toàn thân bắt đầu run theo nhịp run của cánh bướm. Đôi cánh
tay giang sãi ra trước mặt chàng trai rồi rạp người trên mặt bàn, đo
chiều ngang của dôi cánh.

Tôi sẽ lấy cho anh với điều kiện...

?

Anh
phải giữ bí mật về nơi mua những cánh bướm này. Và nếu còn lưu giữ nó
trong nhà, mong anh hãy đem tất thảy đến đây, tôi sẵn sàng mua tất cả.
Tôi đã tìm chúng từ lâu.

Tôi chỉ còn mỗi một bộ sưu tập này thôi. Tôi sẽ bán cho người cần chúng và biết quý trọng giá trị của chúng.

Thôi
như vầy, tôi sẽ nhận mua. Nhưng tôi muốn trả anh một số tiền xứng đáng.
Hiện tại, tôi chưa có đủ số tiền đó. Chỉ giao một nửa. Hôm sau, anh hãy
quay lại, và nhận đủ. Tôi sẽ nhận lấy hàng trước. Có được không? Tôi
đảm bảo với anh sẽ giữ đúng lời.

Vừa
nói, cô gái vừa mở ngăn kéo và lấy sẵn một xấp tiền đặt sẵn trong phong
bì, đặt vào tay người đàn ông trẻ một cọc tiền. Người đàn ông trẻ rụt
rè nhận. Và bước về phía người nghệ nhân giá, theo chân cô gái. Đôi cánh
bướm được cho vào hai chiếc hộc lớn bằng khung gỗ rồi khóa chặt lại. Họ
bước cùng nhau về phía sảnh của xưởng tranh. Trong thoáng chốc, anh
toát mồ hôi lạnh khi nhìn sâu vào đôi mắt cô gái ở khoảng cách gần. Một
đôi mắt, phần tròng đen chiếm ngự tối đa. Đôi mày ngài cong vút, bí ẩn
và làn da ở phần cổ bạc màu phấn hoa trắng đang ẩn sau nếp ảo móng. Cộ
gái nhìn anh. Cái nhìn chợt trở nên ve vuốt. Đôi mắt như hai hố sâu vô
tận trên khuôn mặt u buồn và gợi cảm. Vồng ngực căng rộng mở sau lần áo
mềm mại tỏa ra một sức nóng như muốn hút chặt anh, níu kéo và mời gọi.
Hơi nóng thiên đốt và cuồng nhiệt. Khi tay anh vẫn mân mê xấp tiền tạm
ứng, mồ hôi trán đã tuôn ra nhễ nhại, Anh quay đi với sức mạnh kháng cự
của ý chí, Nhưng nỗ lực đó vẫn không làm cho anh có thể dứt ra khỏi cái
nhìn mãnh liệt liêu trai từ đôi mắt sâu u huyền và hơi lạnh cơ thể đầy
ma mị ấy.

Ngày mai anh trở lại nhé! - cô gái nói như gió thoảng.

Tôi… Vâng. Tôi sẽ quay lại.

Tôi sẽ đợi anh ở đây.

Tiếng cô gái vọng theo sau nửa như dặn dỏ, nửa như biểu hiện một uy lực đủ sức ra lệnh và trói buộc.

Anh lặng lẽ gật đầu. Và bước đi vướng víu.

*

Người
đàn ông trẻ sải bước đến một quán nước cạnh gốc cây ven đường, gọi một
ấm chè xanh, ngồi định thần trước khi vượt chặng đường dài trở về.

Người
bán nước chè - một ông cụ có khuôn mặt đầy những vết rỗ nhưng đôi mắt
tinh anh, sáng tỏ dưới hai hàng lông mày trắng được bện bằng những sợi
dài xoắn vào nhau.

Quán vắng. Một chủ và một khách. Ông bước đến và nhẹ nhàng ngồi cạnh.

Anh là khách vãng lai?

Dạ. Con lần đầu đến đây liên hệ chút công việc.

Anh đi bán cánh bướm cho xưởng tranh?

Dạ. Sao bác biết?

Thường thì có ai dám đi lạc vào vùng này ngoài những người đi bán nhộng tằm và cánh bướm cho mấy chỗ làm tranh?

Quang
cảnh đây cũng thật vắng lặng - anh chiêu một ngụm trà, nói bâng quơ -
Cũng may có mấy xưởng tranh còn có người vào ra mua bán, lưu chuyển...

Ừ. Nhưng sẽ ít tà khí hơn.

Tà khí?

Anh
là người đi bán cánh bướm, anh không cảm nhận được điều đó ư? Anh không
đùa tôi đó chứ? - nói rồi ông lão nhìn ra ngoài con đường thốc bụi sau
một con gió xoáy nhỏ.

Bác nói gì con không hiểu? Việc bán cánh bướm với cái tà khí kia thì có gì là liên hệ nhau?

Anh lại làm bộ làm tịch? Có phải anh vừa ở xưởng tranh chỗ có cô gái mắt huyền đi ra hay không?

Dạ. Đúng vậy...

Nhìn sắc diện của cậu, tôi biết ngay. Anh không cảm nhận được gì sau khi tiếp cận với cô gái kia?

Con chỉ hơi toát mồ hôi lạnh, thấy trong người hơi bất ổn. Cô ấy có một sức hút đặc biệt.

Đó. Đó là cảm nhận đầu tiên. Rồi sẽ đến lúc mọi thứ cứ thế mà lịm đi… Nhưng... rồi cô ta có hẹn anh trở lại chứ?

Dạ. Ngày mai con sẽ trở lại nhận thêm số tiền.

Anh bán cánh bướm quý?

Dạ.

Tôi
nghe sát khí toát ra từ anh. Những chuyện thế này sao cứ lặp đi lặp lại
trong đời sống của tôi? - ông lão ngửa mặt lên trời như nói với vòm lá
đang đứng gió. Nó khiến tôi nghĩ rằng mình cứ được đọc đi đọc lại năm
này qua năm khác chỉ mỗi một cuốn sách đã nhàu cũ. Đọc đi đọc lại không
phải vì niềm vui mà vì những hung tin nó mô tả.

Cụ thể là chuyện gì vậy?

Người
đàn ông ấy đã bị chết như thế nào? - lão bán nước ghé sát đôi mắt như
nhìn sâu vào sâu kín những cõi ẩn mật trong tâm trí đang xáo trộn nơi
người đàn ông trẻ, như một sự trấn áp tinh thần, ra lệnh anh phải trả
lời.

Người đàn ông nào?

Người đàn ông đã cùng cậu đi lấy cánh bướm?

Bác biết?

Chuyện
này chẳng lạ gì. Nó chỉ là một vùng luẩn quẩn quen thuộc hiện diện
trong những mẩu chuyện truy tìm kho báu mà tôi được biết. Tôi còn lạ gì
người đàn ông ấy đã chết như thế nào? Làm sao mà anh có thể chiếm hữu
được những cánh bướm quý?

Ông
ấy đã cưỡi bướm bay vút lên đỉnh thác! - anh giấu sau giọng nói bình
thản một sự xáo động dữ dội khi đối diện với một con người lạ lùng có
thể nắm được bí mật của mình - Ông ấy đã bay lên và để lại một chiếc túi
những cánh bướm giết dở...

Haha
- người bán nước ngửa mặt cười hoang dại, rồi nói trong sặc sụa - Ít ra
đây cũng là một câu chuyện có màu sắc huyễn hoặc khác những gì tôi được
biết bấy lâu trong cái mẫu hình quen thuộc về những kẻ săn tìm kho báu,
những cuộc thanh toán đẫm máu. Anh thật khéo thêu dệt... Thôi, nhưng mà
anh sẽ trở lại vào sáng mai để nhận số tiền ấy chứ?

Dạ, con sẽ trở lại.

Tôi có lời khuyên anh hãy thôi ý định ấy.

Vì sao?

Đó là chốn bất trắc. Anh đến để bị cầm tù trong đó?

Cầm
tù? Con không tin. Con sẽ đến nhận chỗ tiền còn lại. Đó là một người
biết quý trọng thực sự cái thứ mà con đã cất giữ từ mười năm nay. Đó
cũng là người rước đi của con những ám ảnh không đáng có. Con nghĩ đó là
người mang lại tự do cho con.

Anh nghĩ mình đủ sức mạnh để tự do chứ?

Con đã hứa với cô gái.

Ông lão khẽ gật đầu. Và chàng trai rời chân đi.

Mắt lão nhìn những dáng đi vội vàng của người đàn ông trẻ cho đến khi khuất sau rặng cây.

*


băng qua con đường mòn loanh quanh đầy bụi. Hai bên là đôi bờ cây đổ
xiên tạc bóng đen vào nền trời vàng úa của buổi chiêu rúng lạnh. Đám cỏ
khô sau một ngày hè nắng rát xộc lên một mùi xáo xác. Con đường mòn dẫn
từ ngôi làng đi ra bên ngoài hiu quạnh như bị yểm một thứ bùa ngây ngất,
tê liệt. Con đường tiệp màu xám của chiều và như thể chìm vào cái đời
sống bí ẩn của mình. Một quang cảnh âm u liêu trai.


bước vội vàng. Người đổ về phía trước. Ngược chiều gió. Và ngược hướng
nghiêng của những bóng cây phi lao vi vút. Câu chuyện với ông chủ quán
nước, ánh mắt cô gái vẫn còn day đút tri não của gã. Gã bước vội vàng ra
xa lộ. Đứng xo ro ở trạm xe bus như một bóng ma đơn độc.

Con
đường thi thoảng ầm ào những bóng xe qua, Những bóng xe vút qua khu
đồng vắng này như thể tẩu thoát một cơn rượt đuổi vô hình nào đó.

Không để lại một dư ảnh cụ thể nào.

Những khối đen ù ù lướt đi.

Đến
nhá nhem tối thì có một chiếc xe bus cũ, khèn khẹt phun ra những đám
khói đùng đục cuộn trong màu đèn úa, kéo phanh từ một quãng xa và dừng
xịch lại đúng trạm đón gã. Trên xe. Những mặt người bơ phờ từ thành phố.
Những ánh mắt câm lặng ngần ngại nhìn nhau vật vờ như những bóng ma
trong một ngày thứ sáu chay tịnh. Mỗi bóng ma ôm mang một bí mật riêng
mình. Gã ngồi ở băng ghế cuối và đốt thuốc liên tục. Gã rít sâu hơi
thuốc và nhắm mắt, cố gạt khỏi trí nhớ hình ảnh đôi mắt u huyền của cô
gái mua tranh và câu chuyện với người bán quán nước lạ lùng. Mãi đắm
chìm trong những suy nghĩ miên man, hơi thuốc đã làm gã sặc sụa liên
hồi. Gã thò đầu ra bên ngoài, ho khằng khặc. Những vệt đèn đường hai bên
chuyển từ màu vàng vọt sang xám lạnh, nối dài bất tận. Thi thoảng, bên
đường xuất hiện một bóng trắng, khuôn mặt lướt qua xóa đen, không nhân
diện. Dường như họ đều mang đôi mắt buồn tối của cô gái ở xưởng tranh.


Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3