Không nhiều thứ quan trọng - Chương 090

 

Câu nói của Linh Như tuy bề ngoài chỉ đơn giản là một câu nói
biểu lộ cảm xúc làm Khánh Nam không chú ý gì mà chỉ bật cười vỗ nhè nhẹ
lên lưng nó, nhưng lại khiến Khương Duy suy nghĩ. Hành động tối qua của
Linh Như, và câu nói này…

- Lyly! – Mark xuất hiện bên cạnh Khương Duy bất chợt.

Linh Như chậm chạp buông Khánh Nam ra rồi nhìn lên Mark với gương mặt vẫn tèm lem nước mắt.

- Anh làm rơi dây chuyền trong phòng thể dục. Em đi tìm cùng anh được chứ?

Linh
Như nhìn Khánh Nam và Khương Duy một lần nữa rồi gật đầu để Mark kéo
đi. Cảm giác bất an chợt trào lên trong lòng Khánh Nam như lần Linh Như
bị Hoài Trang bắt. Khương Duy cũng có linh cảm chẳng lành.

- Mark! Em còn 15 phút cơ mà.

-
Nhưng anh nghĩ em cần nhiều thời gian hơn 15 phút cho món quà của anh.
Em vào đi. Anh sẽ đợi ở đây. Hệ thống camera đã được vô hiệu hóa rồi.
Hãy cố gắng tận dụng có ích 15 phút cuối cùng ít ỏi này nhé… Gin!

Linh
Như ngơ ngác nhìn vẻ mặt trầm buồn của Mark và theo đà của anh, nó bị
đẩy vào trong phòng họp của Hội học sinh. Mark vội vã đóng cửa lại sau
lưng nó. Hi vọng anh đã làm đúng. Bất chợt anh cảm thấy… có lẽ đây là
giây phút… lương thiện duy nhất trong cuộc đời tăm tối của bản thân.

Thực
ra, Jame Franks chưa bao giờ yêu cầu Ginny phải giữ khoảng cách với Ji
Hoo cả. Là do Mark đã tự ý nói như thế. Khi biết Ginny chính là người
Brian yêu và nhận thấy mối liên hệ giữa Ginny và Ji Hoo, trong đầu Mark
chỉ tồn tại ý nghĩ phá hủy cả hai. Cậu cũng đã từng lên kế hoạch giết
chết Ji Hoo, nếu như hôn ước giữa cả hai không bị hủy bỏ. Bởi vì… Brian
là người duy nhất coi cậu là người ngoài Mark Bremmer, em trai cậu. Mark
Standley Clamp trước đây là một đứa trẻ đáng thương không được ba mẹ
công nhận vì cậu là một thằng bé ngốc nghếch. Mặc dù hơn em trai mình
đến 5 tuổi nhưng lúc nào cậu cũng thua thiệt em mình, lúc nào cũng bị ba
mẹ mang ra so sánh với em. Cậu bị hắt hủi và bị đối xử như một nô lệ
trong bàn tay ba mẹ. Những trận đòn roi, những ngày bị bỏ đói… Em trai
cậu, Mark Bremmer vẫn thường lén lút trèo qua cửa sổ mang đồ ăn cho cậu,
mang thuốc cho cậu. Hai anh em giống nhau như hai giọt nước, từ gương
mặt, chiều cao, đến dáng người. Ba mẹ cậu, những người tàn nhẫn, đã xăm
hình lên hai anh em để phân biệt. Họ coi cậu là kẻ tội lỗi, là đồ bỏ đi.
Và hình xăm trên người cậu cũng mang ý nghĩa ấy. Còn em trai thì ngược
lại. Nhưng hai anh em cậu lúc nào cũng yêu thương nhau, không vì thế mà
bất hòa, thù địch.

Em cậu qua đời trong một vụ tai nạn 4 năm về trước, vì đã nhoài người sang bên tránh cho cậu khỏi sự va đập.

- Tại sao người chết không phải là mày? Đồ bỏ đi như mày tại sao lại có thể tồn tại?

Ba
mẹ cậu đã hét vào mặt cậu như thế. Và Jame Franks đến bên cậu, như cứu
rỗi cậu khỏi địa ngục tăm tối, nuôi dạy cậu đến ngày hôm nay, giúp cậu
hoàn thành ước mơ trở thành sát thủ số một Akatsura dưới cái tên Mark
Bremmer, tên em trai cậu, bởi vì hai anh em có cùng mơ ước đó. Bí danh
Twins là tượng trưng cho cả hai anh em. Cũng ở đây, cậu đã biết đến
Brian Franks, biết đến tình thân giữa người và người. Cậu đã luôn nghĩ
sẽ tìm mọi cách giúp Brian toại nguyện, giúp Brian có thể ở bên Ginny.
Nhưng… cậu không cảm thấy thỏa mãn với chính bản thân mình, ít ra là
những hành động của cậu. Cậu đã gián tiếp đẩy Ginny đến lựa chọn như
ngày hôm nay, gián tiếp đưa cô bé vào chỗ chết. Và cũng gián tiếp… làm
cho Brian càng trở nên đau khổ. Chỉ lần này thôi, Brian! Lần cuối cùng…
trước khi cô bé ấy không còn biết mình là ai, lần cuối cùng… trước khi
cô bé ấy… hoàn toàn thuộc về cậu!

Nhìn lên phía trước, Linh Như hốt hoảng nhận ra người duy nhất có mặt trong phòng này ngoài nó ra… là… Viết Quân.

- Mark nói em có việc gì cần cho anh biết à?

Linh
Như định quay lại bỏ đi. Nếu cứ tiếp tục đối mặt với Viết Quân thế này…
nó sợ mình không còn vững tin cho bước đi phía trước. Nhưng rồi… khi
bàn tay đặt lên nắm đấm cửa, Linh Như lại lưỡng lự. Nó chỉ còn có 13
phút…

Trong thoáng chốc, cái thứ lý trí mạnh mẽ đó chợt mềm nhũn
ra và nhường chỗ cho một trái tim lần đầu tiên biết lên tiếng. Linh Như
quay lại nhìn Viết Quân, mặt nó méo xẹo mếu máo, đôi môi cắn chặt đến
bật máu để ngăn tiếng nấc và như một cái máy, nó lao vội đến Viết Quân,
ôm ghì lấy cậu.

Nụ hôn đến nhanh làm Viết Quân ngạc nhiên ngơ
ngác, bị động đón nhận và chỉ biết vòng tay siết thật chặt như sợ rằng
đây chỉ là một ảo ảnh sẽ chợt tan biến.

Nụ hôn cuồng nhiệt…

Nó… không hoàn toàn có vị ngọt như Khương Duy từng tả… mà còn có vị mặn chát của nước mắt và… thứ mùi tanh nồng của máu…

Nụ hôn chất chứa bao nhiêu cảm xúc, sự đè nén… và trên hết là nỗi đau.

Lần cuối cùng…

Linh
Như vẫn đang khóc… khóc rất nhiều… nước mắt thấm đẫm nụ hôn ấy… Nước
mắt làm Viết Quân cảm nhận được rõ hơn những gì Linh Như đang che giấu.
Đó là một thứ cảm xúc đau đớn trong tim… sự đè nén… chịu đựng…

-
Nếu có thể… hãy đợi anh trong thời gian 10 năm… cho đến khi tới thời
gian giới hạn của tổ chức. Hãy cho anh 10 năm. Anh nhất định sẽ lấy lại
vị trí đó.

- Em hứa…

Đôi tay cố gắng ôm thật chặt, níu giữ chút hơi ấm mong manh cuối cùng cho trái tim…

Nụ
hôn cuối cùng để kết thúc tất cả… kết thúc một tình yêu chưa hề bắt
đầu… kết thúc sự dày vò, day dứt… Kết thúc một con đường đầy nắng vàng
tươi đẹp…

Từ bây giờ… cả hai chúng ta sẽ bước đi trên những con
đường hoàn toàn xa cách nhau… như đồ thị và đường tiệm cận… đi ngay cạnh
nhau mà chẳng thể nào chạm tay đến được…

Em chọn con đường này…
và em không hề hối hận… vì em biết… chỉ cần em bước đi trên con đường
này thì anh sẽ mãi mãi không còn gặp nguy hiểm nữa.

Em không muốn quên đi tất cả… Nhưng… xin lỗi… em không có quyền được níu giữ chúng…

Chúng ta hãy bắt đầu một cuộc sống mới nhé… Hãy coi hôm nay… là ngày hôm qua…

Một quá khứ học trò tươi đẹp!

Em không thể ở lại bên anh được nữa rồi… dù chỉ là đứng nhìn từ xa…

Nụ hôn kéo dài thật lâu!

Điều
đó… nụ hôn này… như sự đáp trả cho thứ tình cảm đơn phương bấy lâu nay
của Viết Quân. Đó… chẳng phải là thứ cậu mong muốn sao? Nhưng… tại sao
cậu không thấy vui mừng mà lại bất an và lo lắng đến thế này?

Linh Như gục đầu vào Viết Quân và để những tiếng khóc đau đớn bật ra khỏi cổ họng. Đôi tay vẫn ôm Viết Quân thật chặt.

Cái
đầu một thằng con trai đơn giản ngày nào giờ đây cũng biết suy nghĩ cố
tìm kiếm nguyên nhân cho những tiếng khóc đau đớn kia nhưng vẫn không hề
có lời giải đáp. Thứ cảm giác bất an càng như ngự trị đầu óc cậu. Ngực
áo ướt đầm.

Những tiếng khóc tức tưởi nhỏ dần, nhỏ dần thành những
tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng. Vòng tay Linh Như chợt lỏng dần…
Viết Quân sợ hãi càng cố siết chặt cái ôm của mình hơn như biết chắc
rằng… giây phút này… rồi sẽ tan biến.

Có tiếng gõ cửa…

Linh Như cố gắng nhúc nhích trong vòng tay Viết Quân.

- Hôm qua… em vẫn chưa tặng quà sinh nhật cho anh… Tuy chỉ là một trò chơi… nhưng em vẫn muốn anh nhận lấy…

Linh
Như khẽ nhìn lên chiếc đồng hồ: “Chỉ còn một phút!” Nó đưa lên trước
mặt Viết Quân một hộp quà hình chữ nhật có gắn chiếc nơ nhỏ.

- Anh… nhớ phải mở nó trong tối nay nhé. Nhớ là chỉ đến tối nay mới được mở đấy. Anh hứa đi!

Viết Quân nhìn trước ngó sau hộp quà không giấu nổi tò mò rồi gật đầu.

- Ừ!

Linh Như lấy khăn ướt nhẹ lau đi những vệt nước mắt trên má mình.

- Có… chuyện gì với em sao? – Viết Quân ngập ngừng – Mấy hôm nay… em hành động rất lạ…

Linh Như thở thật sâu, rồi khẽ mỉm cười ngẩng lên đối diện với Viết Quân

Còn 10 giây nữa…

- Nhận thì phải trả. Đúng không nào?

Viết Quân nắm tay đưa ra trước mặt Linh Như, rồi đột ngột thả ra… Một thứ gì đó sáng lấp lánh trong đêm tối. Linh Như nhíu mày.

- Ơ…

- Quà sinh nhật của em đấy. Đẹp chứ?

Rồi không đợi Linh Như nói thêm câu gì, Viết Quân choàng tay qua đeo sợi dây vào cổ cho nó…

Linh
Như không kịp phản ứng gì vì mọi việc diễn ra quá nhanh. Từ việc Viết
Quân đeo sợi dây vào cổ cho mình đến việc… tự nhiên một “cái gì đó” lướt
nhẹ trên môi … để lại một chút bất ngờ… một chút xôn xao… và vương lại
chút kem của bánh sinh nhật.

Nó thảng thốt tròn mắt nhìn Viết Quân.

- Chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi mà.

Viết Quân mỉm cười rồi nhanh chóng bước ra xe, để lại sau lưng một con bé đang đứng trơ như tượng.

Linh Như khẽ kiễng chân lên một lần nữa… hôn nhẹ lên môi Viết Quân.

- Chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi mà.


mỉm cười nhìn Viết Quân rồi nhanh chóng bước ra phía cửa, để lại sau
lưng, là Viết Quân với vẻ ngạc nhiên vẫn còn hiện rõ trên nét mặt. Cho
đến khi cậu tỉnh lại và chạy theo Linh Như, thì… nó đã không còn thấy
bóng dáng trên hành lang nữa rồi.

Đâu đó gần phòng họp, một con bé
đang đưa tay lên bịt lấy miệng ngăn tiếng nấc nức nở. Người thanh niên
đứng bên cạnh chỉ biết vỗ nhẹ lên lưng như an ủi phần nào…

*

Trút
bỏ bộ đồng phục kẻ caro quen thuộc và thay vào đó là T-shirt và quần
jeans cùng áo khoác ngoài kéo hờ, đôi giày búp bê thay bằng đôi giày cao
gót, hai mắt kính sát tròng ẩn sau cặp kính đen to bản, mái tóc dài nâu
nhạt thay bằng mái tóc giả vàng óng quăn nhẹ, gương mặt thiên thần luôn
tươi cười thay bằng một gương mặt băng giá không hề hiện hữu lấy một
chút cảm xúc… Ginny khẽ đẩy gọng kính lên và nhấc chiếc túi xách thay
thế chiếc cặp hình con chồn bước ra khỏi phòng hiệu trưởng, một mình đi
về phía trước. Những bước chân dứt khoát bước đi không quay đầu lại,
không nhìn xung quanh… Ginny Wilson từ nay đã chính thức biến mất.

Từng
bước, từng bước xuống sân trường, đi giữa bao nhiêu những gương mặt
quen thuộc, đi qua cả Khánh Nam, Khương Duy… Mặc những ánh nhìn tò mò
có, nghi ngờ có… Mặc cho cảm nhận về thứ tình anh em gắn bó đang níu giữ
mình lại, nó vẫn bước đi. Bước qua Khánh Nam. Sự đau đớn chôn vùi trong
tận đáy lòng. Mái tóc vàng đã phần nào ngụy trang giùm nó.

Chiếc xe đen láng bóng rời khỏi chỗ đậu và từ từ đến trước mặt nó. Một người đàn ông ra khỏi xe và mở cửa sẵn sàng.

- Cô Wilson!

- GINNY!

Tiếng
hét chói tai vang lên phía sau lưng nhưng Ginny không còn chú ý nữa. Nó
lạnh lùng bước vào trong xe, không quay lại phía sau dù chỉ một lần.

ĐÙNG!

Một tiếng nổ vang vọng đất trời vang lên phía bên trong trường làm tất cả không khí sững lại, sau đó bắt đầu náo loạn.

- Phòng thể dục bị cháy rồi! Phòng thể dục bị cháy rồi!

Những tiếng hét kinh hoàng làm cả đổ dồn về phía sân sau.

Linh Như và Mark…

Khánh
Nam sững sờ đánh rơi chiếc máy ảnh, đang định bổ nhào theo đám đông thì
Shiki chợt níu lấy áo cậu. Không kịp rồi! Không theo kịp rồi. Cậu rút
điện thoại ra.

- Chủ nhân! Cô ấy lên xe rồi! Khánh Nam! Cậu ấy lên xe rồi.

Viết Quân túm lấy cổ áo Shiki.

- Nói! Đã có chuyện gì xảy ra? Nói! – giọng Viết Quân đanh lại. Daniel cũng vừa đến nơi.

Shiki thở hổn hển không ra hơi.

- Mark Bremmer chính là Mark Standley Clamp, bí danh Twins – sát thủ hàng đầu của Akatsura.

- Vậy… cô gái vừa giờ….

- Phải! Là Ginny đã hóa trang. Vụ hỏa hoạn chỉ là hỏa mù để họ làm chúng ta tin cô ấy đã chết.

Thứ cảm giác bất an càng hiện lên rõ nét trong Khánh Nam. Và… đan xen vào đó… còn thoáng ẩn hiện nỗi đau mất mát… chia cắt…

*

* *

Vẫn
giữ một sắc thái vô cảm trên gương mặt, Ginny nhìn thẳng về phía trước
thay vì nhìn ra bên ngoài cửa xe như mọi khi. Những giây phút cuối cùng
trở nên mờ nhạt. Tất cả… dường như đã hoàn toàn kết thúc.

Bóng chiều hắt chút nắng tàn le lói qua cửa kính xe hơi hé mở, in lên gương mặt lạnh những hình hài kì dị liên tục thay đổi.

Đoàn xe rẽ vào một con đường rộng chỉ lác đác bóng vài chiếc xe vào giờ hành chính rồi bất chợt dừng đột ngột.

- Cô Wilson! Cô không sao chứ? – Mark quay sang hỏi Ginny.

Nó lặng lẽ gật đầu.

Những
tiếng ồn ào của cuộc ẩu đả nhanh chóng ập đến. Ginny vẫn không nhìn ra
ngoài xe lấy một lần mà lại dán chặt ánh mắt vô hồn ngẩn ngơ vào băng
ghế trước mặt. Cánh cửa xe chợt bật mở.

- Ginny! Sao còn chưa chịu xuống xe?

- Còn định ngồi lì đến bao giờ?

Thứ âm thanh êm dịu nhẹ nhàng vang lên bên tai, và bên cạnh đó là cái giọng quát ầm ầm ồm ồm đến là… quen thuộc.

Dưới
ánh nắng, mái tóc vàng nhạt như được tô điểm thêm và chợt trở nên vàng
rực, rạng rõ y như nụ cười đang hiển hiện trên bờ môi người thanh niên
có đôi mắt màu nâu…

- Anh…

- XUỐNG! – Jimmy tiếp tục quát – Có xuống nhanh không hay anh phải bế ra?

Đôi mắt trong veo vẫn mở to đầy nghi hoặc.

- Ơ…cái con bé này…

Jimmy mất kiên nhẫn rồi. Không đợi cho đến khi em gái “tỉnh lại” rồi tự bước ra xe nữa mà cậu bế nó ra.

- Định ngồi lì thi gan với tụi anh à?

- Bill…ly? – đôi môi khó khăn lắm mới mấp máy thành lời. Người thanh niên với mái tóc vàng nhạt nở nụ cười rạng rỡ.

- Ừ!

Như một cơn lốc, Ginny ào đến ôm chầm lấy anh trai.

- Là anh mà. Em biết hôm đó ở bệnh viện là anh mà. Em biết mà…

Những
tiếng khóc uất ức, tủi hờn lại bật ra như một phản xạ vô thức không tài
nào kiểm soát. Trong thoáng chốc, hình ảnh Jame Franks, những thỏa
thuận đã được cam kết trở nên mờ nhạt…

- Billy! Billy!

Ginny vẫn òa khóc và ôm chặt lấy anh, không còn quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh mình nữa.

-
Brian đã nói với anh tất cả. Anh xin lỗi! Anh xin lỗi! Nhẽ ra anh nên
tìm cách liên lạc với em chứ không phải cử Shiki ở bên cạnh em như thế…

- Billy… – Chợt Jimmy kéo nhẹ tay cậu – Ginny! Buông anh ấy ra đi. Đứng ra sau lưng tụi anh. Nhanh lên!

-
Billy! Quả là con đã thoát khỏi sự kiểm soát của thuốc. – Một giọng nói
đầy ma mị vang lên đằng sau, Jame Franks xuất hiện. Ginny vội vã đứng
sát vào hai anh – Con đang sợ ta đó sao? Ginny? Con đang định nuốt lời
đã hứa sao?

Billy bình tĩnh kéo em lên đứng ngang với mình.

-
Chú Franks! Những gì gia đình Wilson nợ chú, cháu chắc chắn sẽ thay gia
đình trả lại chú đầy đủ. Mong chú có thể buông tha cho em gái cháu.

Jame Franks bật cười.

-
Billy! Giá trị của con… lớn đến mức ấy ư? Vả lại… con cũng không nợ nần
gì ta. Người nợ ta… là mẹ con, là John, và… là đứa bé này.

Cái nhìn của Jame Franks xoáy vào Ginny, nét cười vẫn thoảng qua gương mặt.

- Nào, Ginny! Con có nhớ những gì đã hứa với ta không? Hãy đến đây và ta sẽ xóa bỏ tất cả.

- Ginny! – Jimmy gằn giọng, nhìn sang em dữ dằn.

-
Jim! Người đáng ra phải nổi cáu là ta chứ không phải con. Thì ra gia
đình Wilson không dạy con về đạo làm người, Ginny. Hứa thì phải biết giữ
lời. Vả lại… cũng cần tỏ ra lễ phép với người trên nữa, Jimmy à.

- GINNY! GINNY!

Tiếng
gọi lớn như tiếng thét của Brian bất chợt vang lên sau lưng Jame
Franks. Tất cả chú mục vào phía chàng trai đang bị giữ chặt và cố sức
vùng vẫy thoát ra.

- Brian!

- Ginny!

- Chú lại làm gì
Brian nữa sao? – Billy hỏi, cái nhìn kinh hãi xoáy sâu vào người đối
diện – Em ấy dù sao cũng là con trai chú mà.

- Nhưng nó đâu có coi
ta là ba. Trong mắt nó đâu có ta là ba. Lúc nào mở miệng ra nó cũng
nhắc đến cái tên Wilson, Wilson, như thể nó mang họ Wilson chứ không
phải họ Franks vậy. Nào Ginny! Đến đây với ta!

- Cháu đã nói rồi. Những gì nhà Wilson nợ chú, cháu nhất định sẽ thay họ trả lại cho chú.

Ánh
mặt trời cuối chiều thoáng chốc trở nên đỏ rực như màu máu, nhuộm lên
khắp hình hài, cảnh vật. Bốn con người đứng nhìn nhau bất động, nổi bật
giữa con đường rộng lớn đã bắt đầu đông đúc giờ tan tầm.

Jame Franks khẽ nhếch mép cười nhạt.

-
Trả lại cho ta sao, Billy? Con sẽ thay họ trả lại cho ta sao? Nào! Con
hãy trả Jenny lại cho ta. Hãy trả con gái lại cho ta. Nào! Con hãy trả
đi! Hãy trả đi! – người đàn ông quát lên giận dữ. Ánh mắt chuyển sang
cùng gam màu với bóng chiều đỏ rực.

- Chú Franks…

- Nào! Trả lại cho ta đi! Trả lại cho ta đi! Trả lại Jenny cho ta đi.

- Chú Franks! Đó là sự lựa chọn của mẹ cháu. Chú nói chú rất yêu mẹ, vậy tại sao chú không thể tôn trọng sự lựa chọn của bà ấy?

-
Sự lựa chọn của mẹ con sao? Đó không phải sự lựa chọn của mẹ con. Đó là
sự bắt ép. Và Jenny, cũng như đứa bé này, không bao giờ lên tiếng phản
đối bất cứ sự sắp đặt nào người ta chụp lên mình cả. – Jame Franks chua
chát rút từ trong túi áo ra một tấm ảnh nhỏ – Con có biết đây là gì
không? Ta và mẹ con của 28 năm về trước. Chúng ta đã quyết định sẽ kết
hôn, đã đi chụp ảnh cưới. Nhưng rồi mẹ con bị ép kết hôn với ba con. Cô
ấy không hề lên tiếng phản đối chỉ vì gia đình chịu ơn dòng họ Wilson
quá nhiều, cũng không dám cho họ biết còn có ta tồn tại. Tất cả những gì
mẹ con làm chỉ là trả lại ta chiếc nhẫn rồi câm lặng chịu đựng bước
chân vào dòng họ Wilson. Làm sao con có thể hiểu được cảm giác của ta,
Billy? Làm sao con có thể hiểu được cảm giác bất lực khi không có cách
nào giữ được mẹ con ở lại? Cảm giác khi đứa trẻ mười mấy năm trời mình
thương yêu, ngỡ là con ruột, cuối cùng lại là con trai kẻ thù? Làm sao
biết được cảm giác khi biết tin sinh linh bé nhỏ của ta phải chết khi
chưa biết đến hình dạng thế giới? Con có thể trả lại cho ta không? Có
thể trả lại tất cả không?

Tấm ảnh in hình đôi nam nữ đang ôm nhau
hạnh phúc cùng bộ váy cưới run run trên tay người đàn ông. Nét tàn nhẫn,
vô tính trên khuôn mặt đột nhiên tan biến và trở nên đáng thương một
cách kì lạ.

Làn gió cuối chiều mạnh bạo thổi đến như cố làm dịu đi
bầu không khí câm lặng giữa bốn con người rồi bất chợt… giật tấm ảnh
khỏi tay người đàn ông…

Tấm ảnh mỏng manh bay lên không trung…

Jame
Franks giật mình nhìn theo tấm ảnh và vội vã như một con thiêu thân lao
vào dòng xe cộ ngột ngạt, cố gắng đuổi theo giữ lấy thứ kỉ vật cuối
cùng… rồi đổ ập xuống bên đường với bức ảnh nhàu nát trên tay…

Chàng thanh niên với mái tóc nhạt nhòa màu nắng ngã lăn trên mặt đất…

Người con trai sở hữu đôi mắt xanh biếc màu trời dúi dụi xuống đường…

Cô gái bé nhỏ sóng xoài trên mặt đất, sững sờ nhìn ánh đèn oto vụt sáng lướt qua…

Hai đầu gối người thanh niên vẫn đang bị giữ chặt khụy xuống đau đớn…

Chiếc khung ảnh trên bàn làm việc chợt vỡ tan thành trăm mảnh…

Bíp… Bíp…

Cậu bé màu tóc hạt dẻ ngơ ngác nhìn vào dòng người trước mặt thất thần…

Đôi bàn tay Khương Duy buông thõng…

Gương mặt người con trai đi sau cùng sững lại, cơn hoảng loạn ập đến …

- Ginny!

Cô bé mở to đôi mắt tròn ngơ ngác nhìn vào màn đêm đang dần bủa vây lấy mình…

- Chú… không sao chứ?

-
Chú đây! Chú ổn! Con có sao không? Ginny? Con có sao không? – Những nếp
nhăn trên khuôn mặt xô vào với nhau, Jame Franks ôm chặt lấy cơ thể bé
nhỏ như đang dần biến mất – Ginny à? Con có sao không? Ginny? Con có sao
không?

- Ginny! – Billy cố lết đến cạnh em gái và giật lấy nó từ tay Jame Franks trong sự run rẩy – Ginny à! Đừng làm anh sợ! Ginny à!

- Gin! – Jimmy lao đến bên cạnh sợ hãi – Em có sao không Gin? Ginny?

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3