Hoàng Hậu Anh Túc- Chương 017-018

Chương 17: Tìm việc

Làm xong mọi việc, cảm giác toàn thân thoải mái hơn,
tôi từ trong phòng đi ra, bụng đã kêu gào ầm ĩ, Tiểu Thuý Tiểu Lan vẫn còn trong
phòng chưa xuống. Tôi nhìn thoáng qua ngã tư đường, người đi trên đường không
nhiều, đặc biệt âm u, làm tan mất ý tưởng đến đại tửu lâu ăn cơm

“Bà chủ à, còn gì đặc biệt ăn ngon không? Lấy lên bàn
xem nào” Bà chủ hai bước chân đã đến trước mặt tôi, “Trong quán chúng ta có thịt
kho, gà hầm, măng nộm, hoa bí, canh móng giò…” Tôi vểnh tai lên nghe bà chủ nói
một loạt thực đơn, nghe qua tên, đã hấp dẫn lắm rồi, không biết hương vị có như
trong tưởng tượng của tôi không đây. Tôi là một người rất để ý tới vị giác, ở
thế kỷ hai mươi mốt được bàn bè đặt cho một cái tên rất đẹp là “Tiểu Tham
Dương” (Dê nhỏ tham ăn) nhé!

“Bà chủ, mang toàn bộ các món ngon nhất đến đây, những
móng khác sau này sẽ từ từ thưởng thức”

Vì nghĩ tới chiếc bụng của tôi nên vẫn nói trước với
bà chủ để đồ ăn khác lại chút.

“Có ngay, em gái ngồi xuống trước đi, ta đi bảo đầu bếp,
lát nữa thì được rồi” Bà chủ cười phớ lớ đi mất.

Lúc này, trong phòng ăn đã có lác đác vài người, đều
là khách trọ trong khách sạn cả, đại để giống tôi cũng đến dùng bữa tối! Sao
hai tiểu nha hoàn này vẫn chưa xuống nhỉ?

Tôi nhàm chán quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cổ đại
này buổi tối có vẻ có rất nhiều ý tưởng để vẽ tranh, nếu không phải thì cứ mở
điển tịch lịch sử ra xem đi, có thể tìm được rất nhiều thơ ca, ca khúc miêu tả
cảnh đêm. Hiện giờ thân đã ở đây nên cũng bị cảm động lây rồi.

“Tỷ tỷ, đang nhìn gì thế?” Tiểu Thuý Tiểu Lan không
biết tự lúc nào đã ngồi đối diện, hai tiểu nha hoàn này còn tưởng vẫn đang ngốc,
cứ thấy tôi nhìn chằm chằm vào các nàng thì ngượng ngùng cúi đầu. Lúc này tiểu
nhị tiến vào. “Nào, đồ ăn của khách quan đến rồi”

Tôi nhìn lướt qua, mắt nhìn chăm chăm vào thức ăn
nóng hôi hổi kia, đúng rồi! Đây là canh móng giò mà tôi thích nhất đó! Mùi hành
thơm phức toả ra xung quanh tôi, tôi hít một hơi, móng giò mềm mại, nước canh
màu hồng ngọt, đúng vậy, chiêu bài đồ ăn ở khách sạn này tôi thích lắm.

Tôi cầm lấy đôi đũa gắp một miếng móng giò cho vào miệng,
hương vị ngon quá, vị cũng vô cùng đặc biệt. Ha ha, tôi xem như đã thực hiện được
nguyện vọng ăn thức ăn của thời cổ đại rồi. Tổng cộng có 4 món ăn tôi không nhớ
tên là gì, thức ăn trước mặt, chẳng bận tâm tới chuyện khác, gió cuốn lá vàng
chính là cảnh để hình dung ra chúng tôi làm gọn chỉ còn tàn cuộc.

Đợi lúc trở lại phòng, ánh trăng chiếu qua cửa sổ,
chiếu trên ngọn cây, tôi ngồi bên bàn thưởng thức uống trà, không hiểu vì sao
chẳng thấy buồn ngủ gì cả, trong đầu cứ trống rỗng.

Hiện giờ chúng tôi có tiền rồi, miệng ăn thì núi lở
là cái chắc, phải nghĩ ra cách kiếm tiền mới được, nhưng phải làm gì mới tốt
đây? Một vài mánh khoé kinh doanh ở thế kỷ hai mươi mốt hiện trong đầu, nhưng
nghĩ đi nghĩ lại cũng không vừa ý tôi. Nói gì thì tôi cũng không phải là người
cái gì cũng biết, nếu chẳng may bị lỗ thì sao đây?

Vốn ban đầu là tôi đi học lập trình viên máy tính,
nhưng ở đây thì chẳng dùng được chút nào. Nghĩ ngợi hồi lâu, ánh mắt đã mệt mỏi
vô lực, nghĩ không ra thì để mai nghĩ vậy! Tôi trèo lên giường, chùm chăn lên
không muốn nghĩ nữa. Cũng thấy lạ là vận số của tôi quá kém, xuyên qua đến cổ đại
lại vào đúng màu hè nắng chói chang.

Oh, my god! Toàn thân tôi cả lỗ chân lông cũng nở to
hết cỡ rồi, đỉnh đầu thì bốc hơi nước nữa! Kem của tôi, kem que của tôi ơi, điều
hoà của tôi ơi! Nghĩ tới băng vẫn nóng, càng ngày càng thấy nóng, cần một chút
cũng không có mà dùng.

Tôi lấy tay lau trán, tìm việc ở cổ đại khó quá đi!
Đã đi trên đường tìm nửa ngày rồi nếu không phải tiền công thấp doạ chết người
thì công việc lại khổ cực chết lên được, chẳng có việc nào phù hợp với yêu cầu
của tôi.

Ở cổ đại mọi người tay làm hàm nhai, có thể tránh được
bao nhiêu thì tránh, sẽ không giống như hiện đại được phát lương như nhau, lại
còn nghĩ mua cả xe, tìm phòng ở sống nữa chứ, aizz….Nếu nói thêm, tôi đồng ý chọn
sống ở hiện đại!

Đang nghĩ ngợi miên man, đụng phải một người, “Ôi chao,
mắt ngươi để đâu thế hả, đi không nhìn đường sao”

Tôi nheo mắt nhìn lại thì thấy một tên mặt trắng
trông dáng thư sinh gì đó “Nè, nè…Chân ngươi đừng có động đậy, đừng dẫm vào
tranh của ta chứ, aizz..Đã nói ngươi rồi mà! Người mù à”

Tôi á? Hai mắt của tôi mở to, bị mù sao? Trong bụng
tôi tức anh ách nhưng không thèm chấp, cãi lại “Ngươi nói ai mù hả! Ngươi là
tên quỷ nghèo xiết xác, ngươi không thấy mắt ta mở nhìn rất rõ hay sao! Là
ngươi không có mắt đụng phải ta mới đúng, ngươi còn nói sao?”

“Ngươi nói ai không có mắt hả! Aizz da, bảo ngươi đừng
dẫm vào tranh của ta mà, ngươi xem đều bẩn hết rồi này, sao mà bán được đây!”

Hắn ta nhặt bức tranh có dấu chân dẫm lên, ra sức thổi
phù phù cho tro bụi bay đi, tôi nhìn lướt qua tranh hắn, vẽ thế mà cũng bán được
sao? Vẻ mặt tôi nghi ngờ “Nè, tranh của ngươi thế này mà cũng gọi là vẽ sao?”

Hắn thực giật mình ngẩng đầu nhìn tôi, tức giận trả lời
“Người vừa nói cái gì, ngươi có biết ta là ai không hả? Ta chính là hoạ sỹ nổi
tiếng ở kinh đô này đấy, ngươi một con nhóc xấu xí chưa đủ lông cánh thì biết
cái gì, đi đi..”

Gì cơ? Tôi chẳng hiểu gì cả? Tôi giận đến mức cả mồ
hôi cũng không toát ra được nữa, tiến gần sát hắn “Ngươi nói ta ngu hả? Có muốn
ta vẽ cho ngươi xem không, ta vẽ bừa còn đẹp gấp trăm lần ngươi ấy chứ, hừ!”

Vẻ mặt hắn không tin “Ngươi ư? Ta xem ngươi đến cả
bút còn chưa cầm qua, còn dám nói vẽ tranh, muốn đọ với ta hả. Ta khuyên ngươi,
bỏ cuộc đi”

Gì cơ? Toàn thân tôi run lên, ha ha, hắn không biết đứng
trước mặt hắn đây chính là cao thủ vẽ tranh sao!

Tôi tức không có chỗ xả, nhấc chân lên “không cẩn thận”
lui một bước “Ai da, ngượng quá, dẫm nữa rồi, dẫm phải rồi”

Mũ trên đầu thư sinh kia bay vèo, vội vàng chạy lại
“Đã bảo ngươi phải cẩn thận một chút rồi mà, ngươi cố tình có phải không? Bỏ
chân ra ngay, có bản lĩnh thì tự mình vẽ đi! Thật đúng là con nhóc xấu xí không
hiểu gì cả”

Hắn vừa nói nhỏ vừa nhặt những bức tranh trên đất
lên, tôi giận tái mặt “Được lắm, chúng ta liền đọ thử xem, ta nhất định cho
ngươi thua thê thảm”

Tôi nói ngoan cường, mồm thở phì phì đi lên trước, được
mấy chục bước, khoé miệng của tôi cong dần lên cười, sao tôi lại không nghĩ ra
cái gì chứ!

Chương 18: Hội hoạ    

Trở lại khách sạn thì trời đã chạng vạng tối, Tiểu
Thuý, Tiểu Lan nhìn thấy trong lòng tôi đang ôm thứ gì đó thì mở to hai mắt
nhìn “Tỷ tỷ, ngươi mua nhiều giấy bút vẽ làm gì đấy?”

“Vẽ nha!” Tôi lập tức đi vào phòng mình, các nàng đi
theo sau, tôi lấy ra bút vẽ, giấy vẽ, hộp mực, nghiên mực, còn có một chút đồ
dùng này nọ nữa, thứ linh tinh này cũng không ít! Ít nhiều cũng được tên thư
sinh kia nhắc nhở, làm cu li là cách kiếm tiền rẻ mạt nhất, nghĩ lại thì có trí
nhớ thật tốt quá!

Ở hiện đại, hoạ sỹ, tác giả, giới nghệ thuật, tác phẩm
của họ so với người bình thường vất vả khổ cực khác hơn hẳn là vì sao đây?
Nguyên nhân vô cùng đơn giản, sáng tạo, phát huy trí sáng tạo của nhân loại để
tạo ra cái gì đó cực kỳ có giá trị.

Từ nhỏ tôi đã rất kết hội hoạ rồi, hội hoạ có thể nói
là thú vui bậc nhất trong cuộc đời của tôi, năng khiếu trời cho đã làm tôi từng
hợp tác với bạn bè mở một nhà triển lãm tranh đấy nhé, hợp tác rất ăn ý.

Chỉ là bước đi ở hiện đại nhanh quá, máy tính mới là
công cụ chủ yếu trên thị trường. Tôi không thể không bỏ hứng thú với hội hoạ được,
nhưng vừa rồi bị tên thư sinh kia khiêu khích, linh cảm chợt đến, có nguồn sẵn
có như thế sao không tận dụng chứ?

Trong đầu tôi chứa không ít các bức tranh nổi tiếng
nhé! Vừa nhìn thấy tên thư sinh kia vẽ, nét bút cứng ngắc, thô ráp, ngốc nghếch,
chẳng hề có tý sáng tạo nào mà nói, các đường nét cũng chẳng đẹp hơn chút nào,
gây cho tôi chẳng có chút cảm giác gì, vẽ mà chẳng có linh hồn, thế mà hắn nói
hắn là hoạ sỹ nổi tiếng ở chốn kinh đô cơ đấy, thế thì tôi còn là sư phụ của hắn
nữa ấy chứ!

Ha ha! Tôi quả thực ở thời đại này có thế mạnh rồi, rất
mạnh nhé.

“Tỷ tỷ, ngươi thực sự muốn vẽ sao? Vì sao vậy?”

“Đương nhiên là thật rồi, ta muốn dựa vào vẽ tranh để
kiếm tiền đó!”

Mặc kệ các nàng có biểu hiện kinh sợ kiểu gì, tôi dọn
xong hết tất cả, mở giấy ra, bắt đầu mài mực, tôi cảm giác toàn thân tràn ngập
kích tình với hội hoạ, linh cảm tràn ra nhập sâu trong đầu, tôi tính thế này, mấy
ngày liền sẽ đóng cửa vẽ tranh, đợi khi nào hoàn thành xong sẽ đi lên phố bán.

“Được rồi, Tiểu Thuý Tiểu Lan, mấy ngày này các ngươi
giúp ta mang đồ ăn vào, ta muốn yên tĩnh vẽ tranh, giữa chừng đừng có quấy rầy
ta, biết chưa?”

Xem thái độ của các nàng đứng bên không hiểu có nghe
được không, nhưng hiện giờ tôi không muốn giải thích nhiều với các nàng làm gì,
sau này các nàng tự nhiên sẽ biết tôi làm gì thôi.

Xem các nàng đứng sững sờ một bên, tôi đứng lên đẩy đẩy
các nàng ra cửa, khoá lại, ngồi vào bàn mím môi cười khẽ, đúng là nhiều sắc
thái tốt hơn, màu sắc cổ đại hơi ít, ánh sáng màu cũng quá đơn điệu, lấy màu
đen làm chủ, tôi mở một cái gói nhỏ, bên trong là đủ loại màu son bột nước, là
màu vẽ chủ yếu của tôi đó. Cầm bút, một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp hiện lên
trong đầu, mây trắng, hoa đỏ, cảnh rừng hùng vĩ, chiếu sáng xa xa, một vầng
trăng hiện lên, ánh sáng soi tỏ như gương, mặt mày như ngọc, mặc lụa trắng như
bay, một người con gái tuyệt đẹp mỹ miều không từ nào tả xiết, môi đỏ như anh
đào quần áo bay bay, tay áo thướt tha giơ lên, chân mang giày thêu, xoay múa dưới
trăng, lụa mỏng nhẹ nhàng, yểu điệu giai nhân nghê thường múa rồi múa, cỏ cây
lay động, ngoái đầu nhìn cười, toàn bộ nét phong tình ở đuôi lông mày. Trọng
tâm của bức hoạ này chính là người đẹp ngoái đầu nhìn lại cười kiểu này, bên cạnh
lụa mỏng bay lượn, sợi tóc đen tuyền lướt nhẹ qua môi, nụ cười tuyệt mỹ hiện
lên khoé môi, có một phen nhu tình, diễm lệ, thanh thoát. Hạ xuống nét bút cuối
cùng, tôi ngẩng đầu lên nhìn trăng rằm, nhẹ nhàng ngâm: “Từ xưa đa tình không
nên hận, mộng đẹp tồn tại khi không tỉnh, hằng nga ứng hối trộm linh dược, trời
nước một màu hàng đêm tâm”

Tôi nhìn trong tranh mà bừng tỉnh say múa như tiên giới
kia, đã quên đi chính mình, đã quên đi thiếu nữ phiêu dật, lúc này chỉ có hằng
nga là vui vẻ nhất, tên bức hoạ này được gọi là Hằng Nga Bôn Nguyệt. Nhìn bức
hoạ miêu tả thành công thiếu nữ, tôi mím môi mỉm cười, đặt nó lên trên giá vẽ,
một mình lùi ra sau ngắm một lúc, trở lại gần bàn, mở tiếp một tờ giấy khác ra,
nghiên cứu một lúc, bắt đầu hạ bút.

Làm hoạ sỹ cũng khá đơn giản, chủ yếu là miêu tả được
ý tưởng sâu xa, ngắn gọn, kiểu cổ. Ánh nến trên bàn lay động, tư tưởng của tôi
cứ lướt nhẹ như bay. Dưới ngòi bút dần dần hiện ra , bức tranh này lấy màu sắc
làm chủ đạo, tranh sơn thủy có chút đơn điệu, chủ yếu coi trọng nét thanh nét đậm,
mỗi một nét bút đều thể hiện được cái thần, bức tranh này tôi đã từng vẽ qua,
nên miêu tả cũng đơn giản nhiều lắm, một số chỗ thì không cần chú tâm lắm, đặt
bút xuống là có thể vẽ được ngay, chỉ cần phối hợp màu sắc cho hài hòa. Trong bức
tranh chính miêu tả cảnh mây bay, gió thổi, nước chảy, gốc cây cổ thụ, một tiểu
đồng đang đứng, một vị trí giả kiễng chân nhìn ra xa, toàn bộ hình ảnh tựa như
cảnh tiên gió thổi mát rượi, ý tứ hàm súc sâu xa bay bay nhẹ nhàng.

Dừng bút lại, cầm lấy bức tranh này, lặng lẽ thưởng
thức, hình ảnh bên trong xen lẫn vẻ tráng lệ, vừa bình thản vừa sâu sắc, tôi rất
vừa lòng gật gật đầu. Ngẩng đầu lên nhìn ánh trăng chiếu rọi trên bầu trời, đã
sang nửa đêm, tâm tình xúc động hoà quyện nhau, lúc này mi mắt có chút nặng
trĩu, xem ra thì để ngày mai vẽ tranh tiếp rồi, đêm nay cứ vậy đi đã! Tôi treo
hai bức tranh lên, thu dọn bàn gọn gàng, thổi tắt nến rồi lên giường nằm.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3