Hoàng Hậu Anh Túc- Chương 015-016

Chương 15:
Hung thủ không chạy thoát

Một lát sau, lão chủ
từ trong buồng đi ra, lấy từ trong túi ra mấy tờ giấy đưa đến “Đây là ngân phiếu
một ngàn lượng, ngươi kiếm được tốt lắm, à…chiếc vòng cổ kia có thể đưa cho ta
rồi chứ!” Lão này thật đúng là không dằn nổi lòng tham.

Từ hiệu cầm đồ đi
ra, đã là trưa, chen chân vào đám đông nhốn nháo, tôi hạ quyết tâm giải quyết vấn
đề ăn cơm trước đã. Lúc bị nhốt trong nhà giam, đầu lưỡi đã tê liệt cả vị giác
rồi, cứ nghĩ đến mùi hương của đồ ăn lan tràn khắp nơi, thức ăn ngon lành nóng
hôi hổi trôi tuột vào cổ họng kia là tôi cảm thấy tứa nước miếng rồi. Bỗng, có
một đám người chạy hừng hực về phía chúng tôi, ồn ào náo nhiệt khó tin, miệng
thì oán giận gì đó, rồi có một nhóm sôi nổi bàn luận, một nhóm khác thì chạy
lên đằng trước, tôi bị trận này làm cho hoảng sợ. Trực giác mách cho tôi biết
có chuyện lớn rồi, Tiểu Thuý Tiểu Lan tiện giữ lấy một vị nữ trung tuổi ở phía
trước hỏi “Bác gái à, có chuyện gì vậy?”

“Aizz da, cháu không
biết hả, hung thủ sát hại huyện lão gia đã bị bắt rồi, bị nhốt trong xe tù đang
áp tải ra pháp trường kìa!” Bác gái vội vàng nói xong thì lại chạy theo đám
đông đi tiếp. Hung thủ giết người à? Lòng tôi bỗng rung động, những từ này với
tôi mà nói quả thực cực kỳ nhạy cảm, chả lẽ là Triệu Vận Chi sao? Tôi lôi hai
người ngây ngốc giống tôi chạy theo dòng người đi tới. “Tỷ tỷ, chắc chắc là phu
nhân bị bắt rồi” “Đừng nói gì cả, không phải bà ta thì là ai chứ?” Người xưa đã
nói rất đúng, ở hiền gặp lành, người ác sẽ bị quả báo, trốn không thoát được,
chả nhẽ ông trời có mắt sao? Lòng tôi quay cuồng, không hiểu là lý do gì.

Rốt cục cũng tới đằng
trước truyền đến tiếng chửi mắng, “Con yêu nữ này, đúng là không thể tưởng tượng
nổi lại ác độc như thế, nhẫn tâm hại chết chồng mình, bà ta có chỗ nào xứng với
đại lão gia chứ! Đồ không biết xấu hổ, ta khinh” “Nhìn bên ngoài bà ta là một
thân tô vàng giát ngọc mà bên trong lại là loại đàn bà thối rữa, tốt mã dẻ cùi,
người không có tim, tự dưng lại làm chuyện động trời vậy, sẽ bị trời trừng phạt!”

“Tự làm tự chịu, trừng
phạt đúng tội, chết là đáng lắm!” Cứ mỗi người một câu chửi mắng ác liệt lan
tràn trên đường, rốt cục từ trong đám đông có một chiếc xe tù bằng gỗ chậm rãi
đi tới, đằng trước có bốn năm quan sai, ven đường dân chúng vừa ném vừa chửi,
ánh mắt xem như xem yêu quái vậy trừng trừng nhìn bà ta.

Tôi định thần lại
nhìn, xe tù chở một người quần áo tơi tả, tóc tai bù xù không phải là Triệu Vận
Chi thì còn ai nữa? Lúc này bà ta đã gục đầu xuống, tóc che hai bên má, mắt nhắm
tịt lại, biểu hiện hoảng sợ vô cùng, thân mình run lẩy bẩy, nếu không bị phải đầu
bị ngăn lại, thì chắc sớm đã xỉu. Lúc này trên người bà ta đang bị một ít trứng
thối thức ăn thối ném vào, chắc bà ta cũng không thể đoán được mình sẽ có ngày
này!

Dưới đáy lòng tôi thở
dài, nhìn trường hợp trước mắt mà thấy sợ, quay đầu ngẫm lại, nếu Long Kỳ không
cứu tôi kịp thời, chắc lúc này người chịu mắng nhục nhã chính là tôi đây. Tiểu
Thuý Tiểu Lan vẫn tránh sau lưng tôi, không dám nhìn thẳng, tiếng người mắng vẫn
vang không dứt bên tai. Xe tù chậm rãi đi ngang qua tôi, chúng tôi bị đám đông
cuốn đi, lòng tôi rất rối loạn, đầu óc hỗn độn, đám đông bừng bừng phẫn nộ, hỗn
tạp một góc trời, tôi choáng váng tới mức không thể chịu nổi rồi, Tiểu Thuý Tiểu
Lan bám sát lấy tôi.

Lúc này đang giữa
trưa, mặt trời rọi thẳng xuống trên đầu như lò nướng, một luồng nóng hừng hực bốc
lên, ai cũng biết lát nữa sẽ có một trận máu rơi. Tôi nheo mắt lại nhìn, ở một
chỗ lạnh lẽo, Lý đề đốc và Long Kỳ đang ngồi, họ đang nhìn xe áp tải tù nhân
Triệu Vận Chi ra pháp trường, tôi nhìn theo đó, thấy Triệu Vận Chi lúc này có
phản ứng kịch liệt, ra sức giãy dụa, nhưng cũng có chút kỳ quái là miệng bà ta
không bị bịt chặt mà âm thanh phát ra từ trong miệng không rõ ràng chỉ có tiếng
a a phát ra, hình như có điều gì muốn nói vậy!

Quan binh rốt cục
cũng lôi bà ta ra bắt quỳ trên đài, Triệu Vận Chi lại càng lo lắng tột cùng đứng
dậy, miệng bà ta há hốc ra nhìn hướng bọn Long Kỳ kêu to a a! Thanh âm cực kỳ
thảm thiết, có chút khủng bố, ánh mắt bà ta nhìn kỹ thì hình như là nhìn vào
trên mặt Lý đề đốc, rốt cục bà ta đang định làm gì nhỉ? Chả nhẽ bà ta còn không
chịu thừa nhận tội danh của mình sao? Hay vẫn tưởng cầu cứu Lý đề đốc? Nhưng cổ
họng bà ta bị sao vậy nhỉ? Là bị độc làm tắc, hay còn nguyên nhân gì khác? Ý
nghĩ này vọt qua trong đầu tôi tức thì, tôi cũng không muốn nghĩ sâu thêm, lúc
này Lý đề đốc đã đứng dậy, nói lạnh lùng:

“Tội phạm Triệu Vận
Chi, ngươi thiết kế mưu hại người đứng đầu huyện, chứng cứ phạm tội đã rõ, bản
quan giờ tuyên án tội dân TRiệu Vận tử hình”

Lão ta nói xong câu
đó, dân chúng ồ lên trầm trồ khen ngợi, hưởng ứng nhiệt liệt, gào thét liên hồi,
tôi lướt nhìn sang trên người Triệu Vận Chi  vẫn đang giãy dụa kêu to, lúc
này ánh mắt bà ta loé lên tia tuyệt vọng, lắc lắc đầu, nhắm chặt mắt lại, làm
như đã hết hy vọng. Đây rốt cục là có chuyện gì xảy ra ha, tôi ngướng mắt nhìn
về phía Long Kỳ, vẻ mặt hắn không có biểu hiện gì ngồi ở đó, bộ dạng thờ ơ, ánh
mắt lơ đãng nhìn đám đông dồn đến, hắn đang nhìn gì đây?

Chương 16: Thay hình đổi dạng

Lúc này Lý đề đốc lấy
một tấm bài gỗ trên bàn hướng trên đài giơ cao, lớn tiếng “Hành hình”, cả pháp
trường bỗng lặng ngắt như tờ, tĩnh mịch tới mức chỉ cảm thấy đám bụi đất khô
ráo bốc lên bốn phía, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn chăm chú vào trên mặt khủng
bố của Triệu VẬn Chi, bỗng bà ta ngẩng đầu lên, nhìn trời cười điên cuồng một hồi,
nhưng không phát ra âm thanh nào, chỉ nhìn thấy cổ họng bà ta rung động, không
nói ra thì sự thống khổ, tuyệt vọng của bà ta, trong đôi mắt chết chóc chảy xuống
một dòng nước mắt, đột nhiên cúi đầu xuống.

Bên cạnh bà ta xuất
hiện một thân hình khoẻ mạnh nhanh nhẹn, tay giơ cao đại đao, từ từ nhằm xuống
chiếc cổ của Triệu Vận Chi.

Đến lúc này, tôi thực
sự không có đủ can đảm để nhìn tiếp nữa, mặc kệ trước kia có tôi hận Triệu Vận
Chi thế nào, lúc này đây trừ chuyện thở dài ra thì không còn gì khác, tôi xoay
người tách ra khỏi đám đông, hoảng hốt đi trên đường phố.

“Tỷ tỷ..?” Đằng sau
Tiểu Thuý Tiểu Lan đi theo, có âm thanh răng rắc rất rõ truyền tới, cũng mang đến
tiếng mọi người bay trong không gian, hít vào, thì thào, tôi không dám quay đầu
lại nhìn cảnh phía sau, cứ đi thẳng một mạch về phái trước, đáy lòng không có cảm
xúc gì, kiểu giết người thế này chẳng đáng phải vui mừng gì cả, tuy bà ta chết
chưa hết tội, nhưng lòng tôi vẫn thấy không vui. Triệu Vận chết, có nghĩa là
tôi hoàn toàn được tự do, tôi muốn tỉnh lại đứng dậy, con đường phía trước mờ mịt,
tôi phải nhanh chân một chút để hoà nhập với thời đại này thôi, học kỹ năng
sinh tồn, muốn sống thật tốt.

Đúng vậy, Diệp Vũ,
nhanh thay đổi đi! Thay đổi thành một người dũng cảm trong tương lai, càng bị
áp chế lại càng phải hăng hái hơn! Đến cả tử vong mày cũng trải qua rồi, không
còn gì làm khó được mày nữa, không phải vậy sao? Nhanh chóng thể hiện mặt bình
tĩnh của mày, đối mặt đi!

Trong lòng một hồi đấu
tranh làm tôi thấy có chút hy vọng, sức sống tràn ngập khắp trong thân thể,
“Chúng ta đi ăn cơm thôi! Chết đói rồi”

Không phải chứ! Biểu
hiện kiểu gì vậy? Chả nhẽ những lời này không đúng vậy sao? Ánh mắt hai con bé
nói cho tôi biết, hai nàng không theo kịp nhịp điệu của tôi, “Sao trông mặt ngố
thế! Ta không nợ tiền của các ngươi, các ngươi không muốn ăn cơm sao? Nhanh
chút đi thôi!”

Kinh đô Cổ trấn có
vài quán ăn lớn, trước kia không có tiền tôi có đi qua đó vài lần, vì do ngượng
ngùng, tôi cũng không dám hy vọng xa vời cùng giống người khác xuyên qua gặp được
quý nhân, vài lần nóng lòng muốn thử rồi tuyên bố dừng, cuối cùng khuấy động
phong ba, hiện giờ thì ha ha! Trong lòng đắc ý, trong túi tôi có hẳn một ngàn
lượng rồi này! Hôm nay tôi sẽ đàng hoàng đi hưởng thụ một lần.

Đợi chút, tôi thấy
kiểu gì hai nha hoàn kia cũng chẳng giữ thể diện cho tôi gì cả, nhìn xem quần
áo rách tơi tả, tóc rối loạn như đám rơm, xuất hiện trước tửu lâu sang trọng,
hình tượng rất quan trọng, cử chỉ hành vi cũng hào phóng hơn chút, muốn để cho
người khác nhìn vào phải thấy là một người nho nhã. Vì vậy, dựa theo cách tôi
làm, ba người chúng tôi đi thay quần áo, sửa sang mặt mũi trước đã.

“TRước tiên đừng vào
vội, chúng ta đi tìm một phòng ở khách sạn trước đã, thay quần áo xong thì mới
đến, đi nào! Chúng ta đi dạo phố nào!”

Phản ứng của các
nàng dường như vĩnh viễn chậm hơn tôi một bước, cả hai cùng kinh ngạc, trợn to
mắt, tôi vốn là người mạnh mẽ mà, gặp được tôi, các nàng nhất định là ngốc vô
cùng.

TRên thế giới này đẹp
nhất là trang phục, không phải quần áo người Hán, mà là màu hoa sen, lụa mỏng
xanh nhạt, trắng trong tinh khiết, kiểu may tinh tế, rất xứng với chiếc quần
màu xanh nhạt kia, phải nói là cực kỳ thanh nhã, diễm lệ, thoát tục.

“Lấy cái này đi, ông
chủ, cho tôi một bộ nào” Có lợi nhuận đến, đương nhiên ông chủ vui vẻ ra mặt rồi,
còn không quên khen một câu “Cô nương đúng là có con mắt tinh đời, liếc một cái
đã nhìn ra nó là bất phàm, bộ quần áo này rất có khí chất, thanh lễ nhã nhặn, rất
hợp với cô nương xinh đẹp như hoa, quả thực rất hợp với cả người cô nương, đúng
là người đẹp vì lụa nha”

Tôi mím môi khẽ cười,
lòng có chút vui sướng, được người khen ai mà chẳng thích chứ! Lúc này Tiểu
Thuý tiểu Lan cũng đã chọn được quần áo đi đến chỗ tôi. Chúng tôi nhanh chóng
tìm được một khách sạn, lúc này trời đã chuyển sang chiều, chân trời có nhiều
mây, nắng nóng như lửa, nhìn tình hình đó, bà chủ thấy chúng tôi bước vào cửa rất
nhiệt tình tiếp đón “Mấy vị muốn ở trọ sao?”

“Đúng thế, phiền bà
cho chúng ta hai phòng, chuẩn bị cho chúng ta mỗi phòng một ít nước ấm, chúng
ta cần tắm rửa” Vài ngày bị bắt, toàn thân rất thối, khó chịu vô cùng.

“Được, mời ba vị cô
nương lên lầu trước đã, tôi sẽ dẫn ba vị lấy phòng ở, rồi chuẩn bị cho các cô
ngay” Bà chủ nói nghe thực thoải mái quá, đúng là người làm ăn buôn bán có
khác!

Tắm rửa xong, cảm
giác cả người khoan khoái hơn, tôi mặc bộ quần áo màu xanh nhạt ngồi vào trước
gương, đập vào mắt là một khuôn mặt hơi đen, đường nét đoan chính như mặt thiên
nga vậy, có lẽ là do nguyên nhân nước nóng, làm làn da tôi hồng rực lên, nhìn
sáng bóng dễ chịu, dưới ánh nến chiếu vào, hiện lên nét khoẻ mạnh, tôi chưa
già, hiện mới chỉ có hai mươi ba tuổi thôi, đang là tuổi thanh xuân đẹp nhất, rất
hài lòng với chính mình.

Vừa rồi lúc cởi quần
áo ra thấy mình gầy đi rất nhiều, mà càng làm cho tôi vui mừng hơn nữa là vòng
bụng lồi không còn. Đây chính là công sức ngồi tù, ở thế kỷ hai mươi mốt ngày
nào cũng vận động mà giảm không được, hiện giờ tự dưng biến mất tôi sao không
cao hứng chứ? Bụng phẳng lì là giấc mộng của tôi nhé!

Tuy trên người da có
đen chút, nhưng tôi tự tin mình có thể khôi phục được, chắc cũng phải mất vài
tháng, không phải sẽ thay đổi được hay sao? Chỉ cần ở tại đây chăm sóc tốt vài
tháng sẽ thành công. Tóc sau khi gội dài tới thắt lưng đen mượt. Tôi thấy may mắn
là ở thế kỷ hai mươi mốt không nhuộm tóc thành nhiều màu, nếu không chạy tới
nơi này chắc sẽ bị coi là yêu quái mà bị đánh chết.

Thực ra cũng đã nghĩ
định làm xoăn, nhưng còn chưa kịp làm thì chuyện đã xảy ra. Tôi lại nghĩ linh
tinh trong đầu, tóc của tôi kiểu này là bắt đầu nuôi từ lúc còn chớm vai, đấy
là tôi bắt chước Hàn Quốc, trong Tivi, con gái không phải là ai cũng để tóc dài
ngang vai sao? Vừa gợi cảm vừa nghịch ngợm, lại không mất đi nét xinh đẹp thanh
nhã, quyến rũ, nhưng mà, ở cái thời đại này tôi vẫn phải tuân theo quy củ chút,
lấy một dây màu trắng buộc túm tóc lên, loại này được gọi là mây trắng búi
tóc
nhưng tôi học không được, trông cũng tạm, dưới ánh trăng, tôi đứng
lên, làn gió từ cửa sổ thổi vào vuốt ve làn váy, bay bay như tiên vậy, chỉ có cảnh
là khác, lại nhớ tới một câu thơ “Vân tay áo lay nhẹ theo điệu vũ, eo nhỏ uốn
mình theo tơ lụa”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3