Hoàng Hậu Anh Túc- Chương 019-020-021

Chương 19: Văn võ Trạng Nguyên

Có thể tối qua vẽ tranh quá muộn nên đầu óc có chút
choáng váng, lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc cộc”, “Tỷ tỷ, người đã dậy
chưa? Muội mang đến cho người một chút điểm tâm nè”

Đã rửa sạch mặt mũi chân tay, tôi ngồi ăn nhấm nháp
điểm tâm trên bàn, ánh mắt Tiểu Lan đột nhiên sáng ngời “Tỷ tỷ, đây là tỷ vẽ
sao? Đẹp quá ha! Cô gái này thực khá đẹp ha!” Cô nàng cầm bức tranh Hằng Nga
Bôn Nguyệt lên nhìn thích thú không rời.

“Không phải ta vẽ thì còn ai vào đây nữa?” Tôi vừa
ăn, vừa nhìn biểu hiện thưởng thức thú vị của cô nàng, nha đầu Tiểu Lan này cứ
quang quác cái mồm vậy hỏi.

Trong lòng tôi có chút tiếc nuối, bức tranh này của
tôi duy nhất không hoàn mỹ chính là không đề chữ. Xem ra tôi phải tự tìm người
để đề chữ rồi.

Tôi ở trong phòng ước chừng năm ngày, năm ngày này Tiểu
Thuý Tiểu Lan trừ chuyện đưa cơm nước ra, cũng không quấy rầy, nên tranh của
tôi cũng mau hoàn thành. Tôi vẽ được mười lăm bức, phần lớn đều là tranh con
người, hơn nữa toàn bộ đều là vẽ phụ nữ, đây cũng là đặc điểm chủ đạo của tôi,
tôi chỉ vẽ phụ nữ, bởi vì phụ nữ là người lúc nào cũng có vẻ mềm mại, quyến rũ
rất thích hợp để vẽ tranh. Lúc nhíu mày nhăn mặt, lúc động lúc tĩnh, mặt mày
lúc đó đúng là rất có phong thái.

Trừ mỹ nữ ra cũng có một ít tranh sơn thuỷ, vách đá,
mỏm đá, thác nước, cây tùng, biển trời linh tinh gì đó. Thực ra ở hiện đại tôi
đối với vẽ nước non cũng chỉ thường thường không để tâm nhiều cho lắm, tôi đặc
biết thích cái kiểu bình thường đơn giản nhưng lại tràn đầy ý vị sâu xa, tinh
diệu.

Sáng sớm, tôi thu dọn xong toàn bộ các bức tranh, hôm
nay tôi lấy tranh làm nguồn sống cho ngày đầu tiên, nói ra cũng thực kích động
cũng có hồi hộp, Tiểu Thuý Tiểu Lan cũng đã xem qua tranh của tôi rất thích
thú, không biết ý nghĩ của những người khác thế nào?

Kinh đô Cổ Trấn là thuộc vùng sông nước, văn nhân mặc
khác tất nhiên không thiếu, vì mưu sinh họ trao dổi, thành lập nên một nơi để
những người có tâm hồn thơ ca gặp nhau, được gọi là “Viện Mực”.

Trong đó độc quyền là về thơ, ca, nhạc, hoạ 4 loại,
được thiết kế thành viện thơ, viện ca, viện nhạc và viện hoạ. Ở đó nổi tiếng khắp
giang nam Bắc, kiếm được nhiều lợi nhuận. Vì vậy tôi quyết định mang tranh của
tôi tới chỗ đó bán, có lẽ sẽ được giá cao chút.

Ăn chút điểm tâm xong, tôi và Tiểu Thuý Tiểu Lan địu
tranh ra cửa, khách sạn cách phường hoạ xa chút. Chúng tôi đi tới ngã tư, có
vài ngày không ra cửa mà trên đường dường như náo nhiệt hơn chút, tâm tình của
tôi cũng dần bình tĩnh trở lại.

Bất ngờ đám đông trên ngã tư xôn xao hẳn lên, mọi người
ở các gia đình toả ra, cùng nhìn về một hướng hình như là đang chờ đợi gì đó.
Tôi nổi lên tia nghi hoặc hỏi Tiểu Thuý “Mọi người đang nhìn gì vậy hả?”

“Tỷ tỷ à, tỷ đã đóng cửa vài ngày như vậy đương nhiên
là không biết rồi, huyện chúng ta xuất hiện một tân khoa TRạng nguyên nhé! Hôm
này là ngày hắn vinh quy bái tổ, mọi người ai cũng chờ mong được nhìn thấy hắn
nha!”

Tiểu Thuý nói rất hưng phấn, ngẩng đầu nhìn ra phía
trước, tôi cũng trừng mắt nhìn, văn võ Trạng Nguyên sao? Vinh quy bái tổ à?

“Vinh quy bái tổ là ý gì hả?” Tôi lại không hiểu, sao
tôi chưa bao giờ được nghe tới chuyện vinh quang như thế này chứ!

Tiểu Lan đứng cạnh giải thích “Là vinh quy bái tổ chứ
đâu! Chính là tân khoa Trạng Nguyên cưỡi ngựa đi vòng quanh toàn bộ thị trấn một
vòng, nhận toàn bộ lời chúc mừng và hoan nghênh, lại còn phải hành lễ nữa đó!”

Lúc này ở đằng trước ồn ào một hồi lớn hơn, vài tiếng
phát truyền tới, một con tuấn mã cao lớn từ trong đám đông đi đến, ngồi trên nó
là một người đàn ông tuấn tú, đầu đội mũ, thân mặc quần áo màu đỏ, cười quyến
rũ mê người, vẫy vẫy tay về phía đám đông, lập tức thu hút hàng ngàn ánh mắt ái
mộ của các cô gái trẻ, cứ nhìn chằm chằm vào mắt hắn, miệng há to chảy nước rãi
thèm thuồng, đầu óc choáng váng.

Nhưng hắn cũng không biết đây là lỗi của hắn, cứ nhìn
về trước mà mỉm cười, tôi đứng trong đám đông trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn chăm
chú vào hắn. Người này quả là có tướng quý nhân, mắt sáng tinh tường, mày lưỡi
mác, mũi cao ráo, đặc biệt trên người toát ra khí chất tao nhã, làm cho hắn thoạt
nhìn toàn thân hiên ngang cao quý, rộng lượng bất phàm.

“Haizz….Tránh ra tránh ra nào….tránh ra nào…đông thế
này sao có thể đi nổi chứ…tránh ra nào”

Lúc hắn đi ngang qua trước mắt tôi, tôi bị người ép
chặt hai bên, khổ sở đứng, một số thiếu nữ chen chân lên trước, tôi giờ mới biết
con gái cổ đại truy người ra sao, khí thế mạnh mẽ không thua gì hiện đại cả.
Nhưng hiện tại thì người người áp sát, người người chen chúc, tôi phải đứng chỗ
nào mới không chiếm mất vị trí của người ta chứ?

Lúc tôi đang lo lắng thì bỗng chân bị ai đó dẫm mạnh
một nhát, đau tới mức tôi bỗng hét chói tai “Đừng có dẫm vào tôi!”

Chương 20: Quan Thu Giải Nguyên

“Á” Thân tôi bị đám đông ép chặt đẩy tới ngã tư đường
một cái, tôi lảo đảo hơn nữa trên lưng còn địu một đống tranh vẽ, giá vẽ nặng
trịch, cả người mất thăng bằng ngã nhào xuống,

“A” Tôi thảm thiết kêu lên, nhìn một đám bụi bay mù mịt
trước mặt, tôi thầm kêu không xong rồi, kiểu gì cũng bị hít đám bụi này mất
thôi. Tôi nhắm tịt mắt lại cũng chuẩn bị sẵn tinh thần sắp hôn đất, bỗng được một
cánh tay to vòng qua eo túm lại, dùng chút sức kéo đầu tôi lên, truyền tới cảm
nhận chấn động sâu sắc.

Chuyện bi hài này cũng chấm dứt khi tôi mở mắt ra chớp
chớp, choáng váng hoa mày chóng mặt nhìn thấy một khuôn mặt, ôi không phải là vị
công tử Trạng Nguyên đang vinh quy bái tổ kia đó sao, tôi đang nằm mơ rồi!

“Ngươi không sao chứ?” Trên đầu truyền tới một giọng
vô cùng, phải nói là vô cùng nam tính. Tôi không phải đang nằm mơ.

“Không sao, không sao, tôi không sao, cám ơn!”

Tôi lễ phép tách người ra xa chút, mặt hơi nóng lên.
“Tỷ tỷ….Tỷ tỷ..” Lúc này Tiểu Thuý Tiểu Lan vẹt mạnh đám đông chạy tới phía
tôi.

“Tỷ tỷ, người không sao chứ? Có bị thương chỗ nào
không?” Tiểu Thuý Tiểu Lan kiểm tra cả người tôi từ trên xuống dưới, rồi nhìn
thấy vị công tử Trạng Nguyên đứng cạnh, vội nói: “Cảm ơn công tử đã cứu tỷ tỷ
nhà chúng ta, cảm ơn ngài, ngài thực sự là người tốt”

Đám đông đang im lặng nghiêm trang lúc này cũng vỗ
tay nhiệt liệt hưởng ứng, ra sức khen ngợi cách làm người của công tử Trạng
Nguyên, công tử Trạng Nguyên lại vẫy vẫy tay hướng tới đám đông, cưỡi khẽ, rồi
lại lên ngựa, tiến lên phía trước, đám đông bắt đầu nối đuôi nhau đi theo sau.
Tôi ổn định lại tinh thần, trong lòng bắt đầu có chút thích vị Trạng Nguyên
không kiêu căng, tử tế này rồi.

Tôi và Tiểu Thuý Tiểu Lan tiếp tục hướng đến “Mặc Viện”
đi tới, xuyên qua dòng người thấy một toà nhà cao lớn đẹp đẽ, khí thế xuất hiện
trước mặt, trước cửa lớn treo một tấm biển, viết hai chữ rồng bay phượng múa “Mặc
Viện”, nét chữ cứng cáp, chữ cổ đại tôi cũng không phải là chưa thấy bao giờ,
nét viết cũng tựa như nét vẽ vậy.

Đi vào trong mặc viện, phát hiện ra kiến trúc của nó
giống như kiến trúc ở hiện đại, cũng có hàng loạt các dãy phòng, chẳng qua là
bán các thứ khác nhau mà thôi. Mặc viện là nhà khá lớn, được chia là 4 khu vực:
quán thơ, quán văn, quán ca nhạc, và quán hoạ. Lúc này người đến người đi tấp nập,
lòng tôi thầm cao hứng, xem ra việc kiếm lời ở đây cũng khá đấy chứ. Chúng tôi
đi tới quán hoạ, lập tức có một vị trung tuổi ra đón, nhìn thấy trên lưng tôi
đeo mấy bức tranh sơn dầu thì hỏi: “Cô nương tới bán tranh hay là mua tranh vậy?”

“Bán tranh” Vị nam tử trung tuổi cười “Vậy xin đi
theo ta”

Qua một hành lang dài có nhiều người đang thưởng thức
tranh, chúng tôi đi xen qua đám đông, đến hai gian phòng cuối, vị nam tử trung
tuổi đẩy cửa ra rồi đi vào,

“Phòng này chính là của ngươi”

Tôi nhìn qua đánh giá gian phòng treo đầy tranh,
không lớn lắm, cạnh cửa có một chiếc bàn, một chiếc ghế dựa, sau lưng có bức tường
sơn đã tróc, sau bức bình phong lớn có một bức tượng gỗ điêu khắc cầu kỳ, trên
tường cũng có điêu khắc, nhìn cả phòng trông có vẻ cổ kính, xem ra là đã khá
lâu đời, nhưng bán tranh ở đây đúng là thích hợp.

“Gian phòng này thuộc về tôi rồi phải không?” Trong
lòng tôi âm thầm vui sướng.

“Thả các thứ này ra, rồi đi làm thủ tục ký tên, tiền
thuê ở đây một trăm lượng một tháng”

Vị nam tử Trung tuổi giơ tay lên bảo.

“Gì cơ? Một trăm lượng sao? Sao đắt vậy?”

Tôi mở tròn hai mắt, tôi đoán ngay là không đơn giản
như vậy mà, nhưng tiền thuê một trăm lượng đúng là ra ngoài dự kiến của tôi.

Nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của tôi, vị nam tử
trung tuổi có vẻ khó chịu, “Cô nương, ngươi không hiểu quy củ của chúng ta ở
đây sao? Chỗ chúng ta đây tiền thuê là không đắt lắm, cô nương, chắc là cô chưa
từng nghe qua danh tiếng của mặc viện chúng ta đấy chứ! Danh tiếng mặc viện
chúng ta nhưng mà nổi tiếng khắp các tỉnh Nam Bắc đó, các vị quan lớn cao quý
ai cũng đều tới mặc viện chúng ta mua tranh hết, nếu ngươi vẽ đẹp, một bức
tranh có thể bán được rất nhiều tiền, ngươi còn chê đắt sao, nếu ngươi cảm thấy
mình không có đủ tư cách để mở quán bán tranh, thì cứ bán ở trên đường đi!”

Không ngờ ông ta lại tuyệt tình đến vậy, mặt thay đổi
còn nhanh hơn cả thời tiết nữa. Thấy ông ta định đóng cửa, tim tôi rung lên,
đúng là ở địa bàn người ta có khác, tôi phải cố mà nở mặt cười tươi

“Aizz, ông chủ chờ một chút, giá cả thương lượng được
lắm, một trăm lượng thì một trăm lượng, chả nhẽ còn sợ tôi không trả nổi hay
sao?”

Nghe giọng hào phóng của tôi, vị nam tử trung tuổi lập
tức cười rõ tươi, lại mở cửa ra lần nữa, nói chuyện cũng mềm mỏng hơn chút.

“Cô nương là người thông minh, biết phân biệt nặng nhẹ,
ở đây buôn bán chỉ có lãi chứ không thiệt đâu mà sợ, cô yên tâm, chỗ chúng tôi
đây tuyệt đối không có đám ác bá đến quấy rối đâu”

“Sao, kiểu này cũng dám nói sao, còn không biết ai mới
là người ác cơ đấy!”

Tôi nhếch miệng thì thầm. “Cô nương nói gì thế?”

Không thể tưởng tượng nổi lỗ tai ông ta thính thế, giận
tái người nhìn tôi chằm chằm. Tôi lập tức lại phải nhoẻn cười “Đâu có nói gì
đâu, tôi nói là ở đây buôn bán sinh lời quá ha”

“Ở đây tự ngươi phải để ý chút đi! Hiện giờ đi theo
ta ký tên”

Tôi cầm bản ký hợp đồng trên tay, gấp cẩn thận cho
vào trong người, hành lang thật là dài, có nhiều chỗ bày bán tranh chữ, tôi tò
mò bước vào gần một trong những gian hàng trong quán, thấy có khách đến ông chủ
lập tức nhiệt tình ra chào mời “Cô nương, mua tranh không?”

“Vâng!” Tôi gật gật đầu, nhìn chằm chằm vào tranh chữ
trên tường, xem ra vị lão bản này rất tinh thông tranh sơn thuỷ, mỗi một bức
tranh lại không giống nhau, ở mỗi góc tranh đều có đề chữ, nhìn tổng thể có vẻ
phối hợp rất tinh tế, chẳng trách ở đây lại có lắm khách hàng đến vậy, đúng là
có năng lực thật.

Bỗng có người chỉ tay vào một bức tranh hỏi ông chủ:

“Bức này bán bao nhiêu tiền vậy?”

Ông chủ nở nụ cười tươi đi tới “Bức này giá một ngàn
lượng”

Tôi bị doạ nhảy dựng lên, một bức tranh giá ngàn lượng
sao? Tôi quay đầu nhìn kỹ bức tranh vẽ cây tùng kia, kỹ thuật vẽ rất đẹp, biểu
đạt được toàn thể ý cảnh trong đó, nhưng trong con mắt của tôi đánh giá thì lại
không đẹp lắm, chả nhẽ tranh ở đây giá đều cao như vậy sao?

Lúc này nghe ông chủ đứng cạnh giải thích, “Bức tranh
này nhưng là do Kinh thành đệ nhất Tiên sinh Thuỷ Viễn Chi đề chữ đó, rất hiếm
có, người ta nói, tiên sinh Thuỷ Viễn Chi đã lui về ở ẩn lâu rồi, nhưng chữ
trên tranh này đều là tuyệt bút nha! Chỗ ký tên này là do Thuỷ tiên sinh tự
mình ký đó! Người nhìn thử xem”

Tôi chấn động, trợn mắt nhìn chữ ký phía dưới, tuy mờ
nhưng nét chữ cứng cáp sắc cạnh, bên cạnh đó còn có dấu đóng nữa, quả nhiên là
xuất phát từ tay danh gia.

Xem ra tranh của tôi cũng cần phải tìm lấy một người
đề chữ cho mới được, dù không tìm được nhà nổi tiếng, nhưng mỗi một bức tranh
mà được đề chữ lên đó cũng rất hợp lý, cũng không phải trống trải không có linh
hồn.

Bước ra khỏi gian hàng này, tôi lại đi tới gian hàng
của mình, tranh vẽ của tôi đã được Tiểu Lan Tiểu Thuý lấy ra treo trên giá, tôi
thưởng thức từng bức tranh một, tranh của tôi nhìn theo góc độ cá nhân thì thuộc
loại đẹp nội tâm, không giống những người khác vẽ mạnh mẽ, khí thế hào hùng, có
lẽ là do liên quan đến tôi là một cô gái rồi.

Lúc này, đi vào cửa có hai người, một nam khoảng chừng
ba mươi tuổi, tướng mạo rất thư sinh, nhìn qua khá nhã nhặn, trên người toả ra
nồng đậm phong độ tri thức.

Bên cạnh hắn chắc là thư đồng, vóc dáng gầy yếu, đường
nét thanh tú, đại để khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi gì đó.

Hắn vừa tiến đến, cứ nhìn đông lại nhìn sang tây, tôi
còn chưa kịp mời chào, mắt to của hắn đã nhìn vào một bức tranh kêu lên, “Thiếu
gia, bức tranh này rất đặc biệt ha”

Hắn chỉ vào một bức tranh tôi vẽ một vị công tử hiện
đại, tôi cười cười đi đến “Ngươi có thích không?”

“Thích thích lắm, tỷ tỷ, đây là do người vẽ sao?”

Tiểu thư đồng ra sức gật gù, nhìn tôi. “Là ta vẽ”

“Cô nương, sao tranh của cô đều không có đề chữ là thế
nào?”

TRên đầu truyền đến tiếng công tử nhã nhặn hỏi. Tôi lộ
vẻ đáng tiếc trên mặt, “Công tử nói đúng lắm, hôm nay là ngày đầu tiên tôi khai
trương buôn bán, còn chưa kịp tìm người đề chữ!”

“Tự cô nương không thể đề chữ sao?”

Hắn hỏi lại. “Tôi không biết chữ”

Tôi lắc lắc đầu có chút xấu hổ, lại không ngại che giấu.
“Tỷ tỷ, công tử nhà chúng ta giúp ngươi đề chữ có được không?” Bỗng vị tiểu thư
đồng ngó đông nhìn tây kia lại gần.

“Ôi…” tôi bỗng sửng sốt, không biết nên đáp lại ra
sao. “Công tử nhà chúng ta nhưng là đương kim Giải Nguyên đó! Công tử viết chữ
rất đẹp nha!”

Tiểu thư đồng tiếp tục nói “Công tử, người giúp vị tỷ
tỷ này đề chữ đi!”

“Đào nhi, không được lắm chuyện” công tử nho nhã thản
nhiên nói. Tôi đứng bên nghe rất vui sướng, không ngờ vị có tướng mạo đoan
chính này chính là đương kim Giải Nguyên, chẳng trách trên người hắn lộ ra một
loại phong độ tri thức khác người chứ! Vị thư đồng này nói đúng lắm, sao không
tiện thể bảo vị công tử này giúp đề chữ chứ nhỉ?

“Nếu may mắn có công tử giúp đề chữ, tiểu nữ tử vô
cùng cảm kích”

“Cô nương đừng nói như thế, ta xem thấy tranh của cô
vẽ rất đẹp, chỉ có thiếu chút là không đề chữ thôi, nên hơi đơn điệu chút”

“Công tử, người cũng nói như vậy, vậy người giúp một
chút đi nào!”

Tiểu thư đồng có thể thực sự rất thích nét chữ của
công tử nên cứ giúp tôi nói vào, vị công tử nho nhã kia đưa ánh mắt liếc nhìn
yêu thương vào hắn một cái rồi sau đó lại nhìn sang tôi.

“Được rồi! Nếu cô nương đã có lòng, tiểu sinh xin được
thể hiện xấu chút”

Ôi chao! Thành công rồi. Lòng tôi cười thầm, liếc
nhìn tiểu thư đồng kia cười ăn ý. Trong lúc nói chuyện mới biết thì ra vị công
tử này là nhân sĩ trong kinh thành, họ Quan, tên Thu, là đương kim Giải Nguyên
tuỳ thân bên Hoàng thượng, hôm nay tới Kinh đô Cổ Trấn đi du ngoạn, lúc này thư
đồng của hắn lấy từ trong bọc quần áo ra một cây bút, một lọ mực.

“Cô nương, cô muốn tôi đề chữ gì thì tôi viết chữ đó
là được”

Tôi cười cười gật đầu, cầm lấy bức tranh thứ nhất, bức
này tôi đã có ý tưởng rất hay, chỉ cần nói ra là được. Rốt cục cũng đề xong
toàn bộ tranh. Chữ viết của hắn quả nhiên là đẹp thật, nét cứng cáp khoẻ mạnh
như rồng bay phượng múa, làm cho mỗi bức tranh đạt tới một trình độ biểu hiện
tuyệt vời.

“Cô nương đúng là có suy nghĩ kỳ diệu thực làm cho ta
kinh ngạc, vô cùng mới mẻ, ta thấy cũng chưa từng được nghe qua”

Đề chữ xong, Quan Thu rất thích thú nhìn tôi, tôi biết
bởi vì chút tranh này nọ đều là do Trương Công tử vẽ, tên vẽ cũng do bảo bối của
công tử, chắc chắn hắn chưa từng nghe là đúng rồi, tôi cười cười bảo “Quan công
tử có lẽ chưa từng nghe qua thật, những này đó đều là tự ta nghĩ lung tung mà
ra thôi, làm công tử ngài đầy chê cười rồi”

Lúc này Tiểu Thuý Tiểu Lan cùng Đào Nhi rất thích thú
nhìn từng bức tranh một! Quan Thu cũng đứng dậy, nhìn qua từng bức, cuối cùng dừng
lại ở bức tranh Hằng Nga Bôn Nguyệt kia, nhìn một lúc, “Cô nương, ta muốn mua bức
tranh này của cô”

Chương 21: Khai trương không thuận lợi.

Tôi kinh sợ bước nhanh hai ba bước đi tới, “Công tử,
nếu mà ngài thích, ta có thể tặng nó cho ngài”

Hắn cười khoát khoát tay, “NHư vậy sao được, ngày đầu
tiên cô nương mở cửa buôn bán, sao có thể để cho cô thâm hụt tiền nong được,
Đào Nhi”

Hắn liếc nhìn tiểu thư đồng một cái, Đào Nhi hiểu ý
nhanh nhẹn lấy một tấm ngân phiếu trong túi ra, tôi lại nói “Công tử viết chữ
giúp tôi, tôi còn chưa kịp báo đáp, lấy bức tranh này làm chuyện báo đáp đi vậy,
hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên tôi khai trương đã gặp được ngài là quý nhân
như vậy, sợ tôi sau này không làm ăn có lãi sao?”

Quan Thu nhướng mày nở nụ cười chút, Đào Nhi bên cạnh
hắn mở miệng “Tỷ tỷ, công tử bảo ngươi nhận thì ngươi cứ nhận lấy đi, tiền đó
công tử nhà ta có đáng là bao đâu!”

“Đào Nhi, cấm nói bậy” Quan Thu lại trừng mắt nhìn cậu
quở trách, xem Đào Nhi này đúng là ruột để ngoài da, nghĩ gì thì nói nấy, ngây
thơ chất phác vô cùng, không ngăn nổi miệng, nhưng lời cậu ta nói ra cũng có
vài phần thực thực giả giả không biết đâu mà lần, nhìn vị Quan Thu này xuất
thân từ dòng dõi thư hương, nhà của hắn kia chắc cũng rất giàu có đây? Tiểu Đào
Nhi lấy ngân phiếu nhét thẳng vào tay tôi, tôi bỗng chốc không biết ăn nói thế
nào cho phải, nếu cứ cự tuyệt thì lại làm người ta bị thương tâm, tôi đành nở nụ
cười,

“Công tử đừng khách sáo, nếu có thời gian tôi mới hai
người ăn cơm được không?”

Tiểu Lan đứng bên phụ hoạ, “Đúng rồi, Quan công tử, đến
lúc đó nhất định phải đến nha!”

Quan Thu nhíu mày lại chút “Ta sợ sẽ là phật ý tốt của
cô nương rồi, đêm nay chúng ta sẽ quay trở lại kinh thành rồi”

Tôi hoảng sợ, trên mặt không che giấu được vẻ thất vọng,
“Đêm nay các ngài đã đi rồi sao?” Kỳ thực tôi còn muốn mời hắn ở lại thêm vài
ngày, còn đề chữ cho tôi nữa chứ! Tôi ngẩng đầu lên nhìn vào mắt hắn, hắn hình
như nhìn thấy tâm tư của tôi, “Cô nương, có phải định tìm người đề chữ hay
không. Ta có một người bạn thân ở kinh đô có thể giới thiệu cho cô nương biết”
Mắt tôi sáng lên “Thật sao?”

“Đúng vậy” Hắn cười gật đầu, bỗng như nhớ ra gì đó,
“À, cô nương, tôi chắc là phải đi ngay rồi không có thời gian giới thiệu cho
các người, ta viết một lá thư cho cô, cô mang thư ta đi, chắc chắn hắn sẽ giúp
cô”

“Vậy hay quá, xin cảm ơn” Trong lòng tôi mừng thầm,
hôm nay đúng là vận may, đụng thế nào lại đụng phải quý nhân như thế, nếu là bạn
của hắn, nhất định cũng nổi tiếng như thế. Quan Thu viết thư xong, nói địa chỉ
người bạn này của hắn xong. Lúc này Đào Nhi tên nhóc kia cũng giơ trong tay bức
tranh kia lên hỏi tôi “Tỷ tỷ à, ta mang bức tranh này đi nhé?”

Tôi khẽ cười, “Đào Nhi thực là đáng yêu quá đi, được
rồi! Vì sự đáng yêu đó của ngươi, ta có lòng tốt tặng cho ngươi đó”

Tôi nhịn không được xoa xoa đầu cậu ta, Tiểu Thuý tiểu
Lan đứng bên cùng Quan Thu cười phá ra đứng dậy. Vẻ mặt Đào Nhi đỏ lên, tên
nhóc này ngượng ngùng, tôi thấy vậy thì vội vàng cười bảo “Đào Nhi à, lần sau
có cơ hội, tỷ tỷ vẽ nhiều bức tranh như vậy cho ngươi được không?”

“Thật sao”

“Đương nhiên là thật rồi, tỷ tỷ sẽ không lừa ngươi,
ta cam đoan với ngươi đó”

Tôi nhịn không được lại vỗ nhẹ đầu cậu ta. Đào Nhi cười
“khanh khách” ầm lên, theo Quan Thu đi ra cửa. Đây là một cặp người thế nào ha!

Tiễn họ đi rồi, tôi ngồi ở cửa trước trông ra dáng
ông chủ lắm, trong lòng tôi có chút đắc ý nho nhỏ, rốt cục mình cũng trở thành
bà chủ, không cần xen sắc mặt người khác kiếm tiền. Nói tới tiền, tôi lôi ngân
phiếu Đào Nhi dúi cho ra, ôi chao, ra tay thật hào phóng quá đi, những một trăm
lượng cơ, thực đúng là chủ nhân có nhiều tiền ghê.n

Lúc này, trong quán có vài người khách lục tục tiến
vào, dừng chân bên các bức tranh thưởng thức, lòng tôi lại kích động một hồi,
đi tới trước.

Những người này rất lễ phép, tôi đoán chừng hiểu được
mọi người tới xem đều là những người nho nhã cả! Nếu là kẻ lỗ mãng sẽ không bao
giờ bước chân vào nơi này rồi.

Tôi tính toán vậy nên đứng bên giải thích cho họ nghe
chút, trong tranh muốn biểu đạt ý gì, họ chọn một bức tranh sơn thuỷ, bức thứ
hai là người đẹp, mà giá tôi đưa ra cũng không cao lắm nên họ cũng không cò kè
mặc cả gì mua luôn tổng cộng khoảng ba mươi lượng bạc.

Gian hàng vừa khai trương giá cả không thể cao hơn được,
cứ theo cách của hiện đại khuyến mại một nửa giá thực nhằm để thu hút khách,
qua mấy ngày để xem xem tình hình thế nào rồi mới tăng giá lên.

Chẳng mấy chốc mà thời gian cũng đã chạng vạng tối,
trừ Đào Nhi mua bức tranh kia ra, mười lăm bức tranh thì đã bán được hơn sáu bức,
tiền thu về được một trăm ba mươi hai lượng, nếu không thu tiền mà Quan Thu ra
tay hào phóng thì chắc không phải con số này rồi!

Tôi thực sự không may xuyên qua, người ta xuyên qua đến
cổ đại buôn bán cứ tựa như mây bay gió thổi, khí thế hừng hực, suất sắc mười lần,
còn tôi đối với chuyện buôn bán cũng chỉ là hờ hững, chắc chắn là đang kiểu đi
mò mẫm rồi bị đập một cú vậy.

Ngày đầu tiên ra quân đã có tình cảnh này, nhưng cũng
tích luỹ được chút kinh nghiệm. Đầu tiên là cửa hàng của tôi có vị trí không được
tốt cho lắm, phía trước có một loạt phòng, tôi bị sắp xếp ở vị trí khu 2, buồn
cười hơn nữa là lại gần gian cuối cùng chưa cho ai thuê.

Quá thất bại, một ngày chỉ lác đác có vài người tới,
nói đúng ra thì khách hàng là thượng đế, không có khách hàng, tranh vẽ ra không
có người thưởng thức cũng như không.

Xem ra thì sau này tôi phải xuất chiêu để mời chào
khách hàng vậy, lần thứ hai không được thì chắc chắn cửa hàng của tôi không còn
chiêu bài nào thu hút khách nữa. NHìn người khác thảnh thơi kiêu ngạo, hăng hái
chiêu bài câu khách, so với cửa hàng nghèo túng của tôi cũng mạnh mẽ gấp hàng
trăm lần. Xem ra ngày mai tôi phải thay đổi phương thức mới được.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3