Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 145-P2

An Nhiên cười, cười nhạo anh nói: "lêu, Tô thị trưởng, anh
chẳng biết gì cả, mới có hơn 4 tháng, sao có thể động liên tục được, lần trước
không phải bác sĩ đã nói rồi sao, bốn tháng thai đạp rất yếu."

"Phải không?" Tô Dịch Thừa nhíu nhíu mày, lầm bầm
nói: "thảo nào, anh mới chỉ thấy một lần máy thai, hóa ra là yếu ớt
a!"

An Nhiên cười ha ha, đột nhiên nhớ tới cái gì, tay bắt lấy
cái tay đang vuốt ve trên bụng cô, vỗ nhẹ hỏi: "anh nói đi, hôm nay anh đã
làm cái gì?"

Tô Dịch Thừa nhíu mày, nói: "đi làm a." Nắm lại
tay anh, bao quanh lấy.

An Nhiên quay đầu nhìn chằm chằm anh, nói: "vậy anh nói
đi, hôm nay anh gặp những người nào?" Cô không muốn suy đoán, không muốn bản
thân mình không ngừng suy đoán có những chuyện kia hay không, mặc dù cô không
thông thạo, cũng không có kinh nghiệm chung sống vợ chồng, nhưng mà cô cảm thấy
hai người sống chung với nhau, cho dù là bạn bè hay người yêu hoặc là vợ chồng,
thì ít nhất phải có sự thẳng thắn, như thế là phương thức tôn trọng đối phương
cơ bản nhất.

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa nhíu mày, nói: "gặp thư ký Trịnh,
bí thư Trương, ban mời thầu, một số tổ trưởng hạng mục nhỏ, còn có … Lăng Nhiễm."

Nghe được Lăng Nhiễm, An Nhiên ngược lại thở phào nhẹ nhõm,
ít nhất biết rõ anh không cố tình giấu diếm, ít nhất biết anh cũng tôn trọng
mình.

"Hôm nay em ra ngoài cùng Lâm Lệ, vào lúc ăn trưa vừa vặn
nhìn thấy anh và Lăng Nhiễm lái xe qua." An Nhiên nói: "thật ra thì hỏi
anh cũng không có ý gì nhiều, chỉ là em sợ bản thân mình sẽ nghĩ ngợi lung
tung, sẽ suy đoán vớ vẩn." Hỏi rõ như vậy, biết biết anh không cố ý giấu
diếm, như thế anh cũng an tâm, cũng sẽ không suy nghĩ nhiều nữa. Anh sẵn lòng
thẳng thắn và tôn trọng cô, như vậy, cô cũng sẽ học tín nhiệm anh, tin tưởng
anh.

"Lăng Nhiễm tới tìm anh muốn anh giúp chuyện cha cô
ta." Tô Dịch Thừa mở miệng muốn giải thích: "thật ra về chuyện này tối
qua cô ta đã gọi điện nói cho anh, bị anh từ chối, anh ——"

An Nhiên đưa tay che miệng anh, nhìn anh chăm chú, nói:
"em tin tưởng anh, cho nên không cần giải thích."

Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm cô, cười, gật đầu, sau đó không
nói thêm gì nữa. Thật ra thì buổi sáng anh đến phòng làm việc không bao lâu thì
Lăng Nhiễm tới đây, nhất định van xin anh đưa cô ta đi gặp Lăng Xuyên Giang một
lần, anh từ chối, nhưng mà nói thế nào cô ta cũng không đi, vì không muốn làm
um chuyện lên, cuối cùng đồng ý chỉ giúp Lăng Nhiễm một lần, thử sử dụng quan hệ
sắp xếp cho hai cha con họ gặp nhau một lần vào buổi trưa.

An Nhiên cũng cười, rúc vào trước ngực anh, tay nhỏ bé vuốt
vuốt bàn tay anh.

Vào ngày nghỉ, công việc của Tô Dịch Thừa không tính là bận
quá, tuy là ngày nào cũng đi làm, nhưng mà đến tối lại về rất sớm.

Đôi khi hai người sẽ cùng đi dạo, nhưng mà nghĩ đến An Nhiên
là phụ nữ có thai, lần nào bọn họ đi tản bộ cũng không quá nửa tiếng, vì nếu đi
lâu đến tối An Nhiên sẽ bị nhức chân. Mà sau khi mang thai, An Nhiên đột nhiên
lại thích xem phim điện ảnh, mấy bộ phim đã cũ rích, cuối cùng thích cùng Tô Dịch
Thừa ngồi trên ghế sô pha, sau đó rúc vào ngực Tô Dịch Thừa, nhìn hình ảnh trên
màn hình tivi. Nhưng mà lần nào An Nhiên cũng không thể nào kiên trì đến cùng,
lúc nào cũng xem đến một nửa rồi ngủ thiếp đi trong lòng Tô Dịch Thừa.

Chiều nay An Nhiên lại lôi kéo Tô Dịch Thừa cũng xem phim với
cô, tiếp đó lúc này đang ở trong lòng Tô Dịch Thừa, mí mắt bắt đầu díu lại, nặng
trình trịch, đột nhiên nghĩ đến cái gì, cả người giật mình một cái rồi mở to mắt,
miệng còn lẩm bẩm: "không được ngủ, lần này nhất định phải xem xong
…"

Tô Dịch Thừa bật cười, lắc đầu, tay sờ sờ đầu cô.

Nhưng mà cuối cùng An Nhiên cũng không chống đỡ được lời vẫy
gọi của chu công, sau mấy lần đấu tranh, tuy là miệng còn lẩm bẩm đừng để mình
ngủ mất, nhưng ánh mắt vẫn không thể mở ra được, mí mắt nặng trịch rồi khép lại.

Tô Dịch Thừa chỉ buồn cười cúi đầu khẽ hôn lên trán cô, sau
đó vẫn duy trì tư thế như trước ôm cô thêm một lát, đợi bộ phim kết thúc mới ôm
cô đi vào phòng ngủ.

Nhẹ nhàng đặt cô xuống, thấy An Nhiên trong lòng anh đầu
tiên là có chút không thích ứng, lẩm bẩm, nhưng lại không tỉnh lại.

Tô Dịch Thừa vừa dịch góc chăn cho cô xong, điện thoại của
An Nhiên đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên, trong giấc mơ, An Nhiên như
là bị tiếng chuông dọa một chút, giật mình một cái, Tô Dịch Thừa cầm lấy cái điện
thoại nhấn nút im lặng, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lưng An Nhiên như trấn an cô, đợi
cô ổn định lại mới cầm điện thoại đi ra ngoài.

Là Lâm Lệ gọi điện thoại tới, liền nhấn nút nghe, không đợi
Tô Dịch Thừa mở miệng, Lâm Lệ ở bên kia điện thoại đã nói: "An tử, tiệm chụp
ảnh mà ta giúp mi liên hệ lúc trước nói ràng chiều mai rảnh thì qua đó, mi hỏi
Tô đại lãnh đạo nhà mi một chút xem có thời gian hay không, nếu có thời gian,
ta liền giúp các mi hẹn vào ngày mai, mi cũng biết, bây giờ mi đang mang thai
đôi, kéo dài càng lâu thì bụng của mi càng to, sức khỏe của mi cũng sẽ không
theo kịp, cứ là ngày mai đi, ngày mai chụp ảnh là tốt nhất."

Nghe vậy, trong đầu Tô Dịch Thừa điểm lại công việc ngày
mai, cũng không có việc gì vô cùng quan trọng, sắp xếp rút ra nửa ngày hẳn là
không có vấn đề gì lớn.

Một lúc lâu không nghe thấy An Nhiên đáp lời, Lâm Lệ không
khỏi dò hỏi: "An tử, mi đang nghe đấy chứ?"

Tô Dịch Thừa lấy lại tinh thần, nói: "vậy thì sắp xếp
vào chiều mai đi, tôi rảnh, có thể chụp." Thật ra thì mấy hôm trước tình cờ
anh thấy được một bức ảnh trong ngăn kéo tủ đầu giường, là tấm ảnh của bọn họ
trên báo lần trước, nhưng mà được An Nhiên cắt riêng ra.

"Ách, Tô lãnh đạo?" Lâm Lệ ở bên kia điện thoại,
hiển nhiên là bất ngờ người nhận điện không phải là An Nhiên mà là Tô Dịch Thừa.

Tô Dịch Thừa cười khẽ, giải thích: "An Nhiên đang ngủ."

"À." Lâm Lệ ở bên kia điện thoại hiểu rõ, sau đó
nói: "vậy nếu mai Tô Đại lãnh đạo có thời gian thì tôi sẽ sắp xếp với tiệm
chụp ảnh bên kia vào ngày mai nhé."

"Tốt, phiền cô rồi." Tô Dịch Thừa khách sáo nói.

"Cắt, An tử là bạn tốt nhất của tôi, chút chuyện này,
đâu cần nói phiền hay không phiền gì chứ." Lâm Lệ cũng không thèm để ý,
cái gì cần nói đã nói rồi, nói thẳng: "vậy được rồi, tôi liên hệ với tiệm
chụp ảnh đã, ngày mai hai người cứ qua đó là được."

"Được, cám ơn." Tô Dịch Thừa nói cám ơn rồi cúp điện
thoại, sau đó một lần nữa cầm điện thoại di động của mình gọi điện thoại cho
thư ký Trịnh, chuẩn bị bảo cậu ta thu xếp lại công việc ngày mai.

Hôm sau khi An Nhiên tỉnh lại, rửa mặt mũi đi phòng khách
thì bất ngờ lại thấy được người nào đó mặc quần áo ở nhà ở trong phòng bếp, đầu
tóc còn ướt sũng đang đứng trước bếp ga làm bữa sáng, mà thím Trương thì đang
lau chùi bàn trà trong phòng khách. Nhìn thấy An Nhiên, cười nói: "phu
nhân tỉnh rồi."

An Nhiên sững sờ gật đầu với bà, quay người lại, thấy người
đàn ông vừa mới đưa lưng về phía cô lúc này đã xoay người lại, cầm cái bàn xẻng,
đang cười nhìn cô.

An Nhiên tiến lên, đi đến trước quầy bar, hỏi: "không
đi làm sao?" Sao lúc này vẫn còn ở nhà?

Tô Dịch Thừa gật đầu, vừa nói: "ừ, hôm nay không có việc
gì, không có ý định đi."

"Thế à?" An Nhiên nhíu nhíu mày, nhỏ giọng nói:
"sao em nhớ là hôm qua còn nghe anh nói sáng nay có hội nghị a."

Tô Dịch Thừa cười khẽ, cũng không giải thích thêm cái gì, chỉ
nói: "ngồi xuống đã, bữa sáng sắp xong rồi."

An Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, anh không đi làm cũng tốt,
như thế có thể cùng mình nhiều hơn, vừa gật đầu, vừa ngồi xuống ghế cao, vừa
nói, "Dịch Thừa, hôm nay anh lại không đi làm, thế chúng ta về nhà mẹ có
được không, em hơi nhớ họ."

Tô Dịch Thừa bày biện bữa sáng của hai người xong xuôi, gật
đầu nói: "buổi tối chúng ta đi." Nói xong liền rót cho cô cốc sữa
tươi.

Sao An Nhiên nghe lời này cảm thấy có chút quái lạ, hỏi:
"vậy ban ngày chúng ta làm gì?"

Tô Dịch Thừa cười khẽ, chỉ úp mở nói: "bí mật, rồi sẽ
biết."

An Nhiên buồn cười nói thầm: "thần thần bí bí."
Nhưng cũng không hỏi nhiều, cô cũng mong đợi anh cho cô kinh hỉ (1).

Thật sự là kinh hỉ, có kinh lại có hỉ!

(1): ở đây ta giữ nguyên âm Hán Việt vì kinh hỉ = kinh (kinh
ngạc, ngạc nhiên) + hỉ (vui mừng, mừng rỡ), mà trong tiếng Việt ta chưa tìm được
từ nào diễn đạt được cả hai ý này cả.

Đợi ăn trưa xong, lúc Tô Dịch Thừa lái xe đưa cô đến cửa tiệm
chụp ảnh, An Nhiên có chút khó tin nhìn anh: "sao anh dẫn em tới đây rồi,
lần trước không phải Lâm Lệ nói nhanh nhất cũng phải cuối tháng 10 sao?"

Tô Dịch Thừa săn sóc, nghiêng người sang tháo dây an toàn
cho cô, sau đó giải thích Lâm Lệ gọi điện thoại tới vào tối qua sau khi cô ngủ.

Nghe vậy, An Nhiên không khỏi kêu lên: "a, sao anh
không nói cho em biết, em còn chưa chuẩn bị xong." Vừa nói, vừa lấy gương
trang điểm nhỏ từ trong túi xách ra, vừa xem xét lại tình hình của mình, vừa
nói: "thế nào thế nào? Em thế này có được không? Có phải nhìn không có sức
sống không?"

Mỗi người phụ nữ đều thích chưng diện, nhất là vào lúc chụp ảnh,
có yêu cầu rất khắc nghiệt với bản thân, bởi vì tất cả mọi người đều muốn ăn ảnh,
đều muốn chụp ra những bức ảnh đẹp nhất.

Tô Dịch Thừa kéo cái tay hồi hộp mà đổ mồ hôi của cô, vừa
nói: "rất tốt, tất cả đều tốt, bà xã của anh là người xinh đẹp nhất trên
thế giới này!" Trấn an vỗ vỗ tay cô, nói: "không sao cả, có anh ở
đây."

An Nhiên vẫn còn có chút hồi hộp nhìn anh một chút, cuối
cùng gật đầu, nắm chặt tay anh.

An Nhiên căng thẳng đến tận khi bắt đầu chụp ảnh, chủ yếu biểu
hiện khi đang trang điểm, phải đi nhà vệ sinh liên tục, mà lần nào Tô Dịch Thừa
cũng không yên tâm, luôn đi cùng cô. An Nhiên cảm thấy nếu không phải bọn họ ngại
thân phận của Tô Dịch Thừa, thì hẳn là đã sớm nổi giận, có mỗi cái trang điểm
qua loa thế mà kéo dài đến hơn nửa tiếng còn chưa trang điểm xong.

Cuối cùng đến thời điểm chụp ảnh thực sự, cảm giác hồi hộp
kia lại biến mất, cả quá trình chụp rất suôn sẻ, điều ngắt quãng duy nhất lại
không phải là An Nhiên mà mà Tô đại lãnh đạo gặp mọi chuyện đều không sợ hãi
kia.

Bởi vì mang thai đôi, hiện tại bụng An Nhiên đã không nhỏ rồi,
theo đề nghị của nhiếp ảnh gia, An Nhiên sẽ chụp bức chân dung thời kỳ mang
thai, nhiếp ảnh gia vốn là muốn thợ trang điểm vẽ mặt cười dễ thương lên bụng
An Nhiên, giống như là quái bụng bự trên mạng, rồi để Tô Dịch Thừa phối hợp làm
mấy động tác như là cha con, như vậy hiệu quả hẳn sẽ không tệ, tuy nhiên nghĩ đến
hình tượng Tô Dịch Thừa, mặc dù An Nhiên rất dao động, nhưng vẫn từ chối. Chỉ đồng
ý mặc một bộ quần áo lộ bụng, sau đó để Tô Dịch Thừa ôm cô từ phía sau, chụp mấy
bức ảnh đơn giản là tốt rồi.

Cuối cùng trước khi kết thúc, dưới yêu cầu của nhiếp ảnh
gia, Tô Dịch Thừa nửa quỳ xuống trước mặt An Nhiên, cúi đầu dịu dàng hôn lên bụng
An Nhiên. Động tác như vậy đối với Tô Dịch Thừa mà nói hẳn là hạ bút thành văn
(2), rất tự nhiên ngẩng đầu nhìn An Nhiên, thâm tình in nụ hôn lên bụng của An
Nhiên. Mà An Nhiên thì tự nhiên đưa tay đặt lên đầu Tô Dịch Thừa, nhẹ nhàng vỗ
về đầu Tô Dịch Thừa, tất cả đều vô cùng tự nhiên.

(2) Hạ bút thành văn: rất tự nhiên.

Thế nhưng mà vào lúc nhiếp ảnh gia vừa nói rất tốt, giữ
nguyên động tác để chụp thêm mấy tấm ảnh thì đột nhiên Tô Dịch Thừa ngẩng mạnh
đầu lên, nhìn chằm chằm An Nhiên, giống như là bị tập kích rất mạnh. Mà An
Nhiên thì mỉm cười, không nói chuyện, chỉ là chân mày cười vô cùng đẹp mắt.

Nhiếp ảnh gia cùng chuyên gia ánh sáng ở đây không biết xảy
ra chuyện gì, rốt cuộc không nhịn được hỏi: "sao, sao vậy?"

Chỉ thấy Tô Dịch Thừa nói thầm, cũng không biết nói gì, sau
đó áp lỗ tai mình vào bụng to của An Nhiên, tay còn kề sát bụng cô, như đang cảm
nhận cái gì, miệng không ngừng nói: "bảo bối, ta là cha con, nào nói chuyện
với cha một chút …."

Thế này mọi người có mặt mới biết thì ra là lúc này bụng An
Nhiên thai có đạp rồi, mà Tô Dịch Thừa phản ứng như thế là vì kích động sau khi
cảm nhận được thai đạp.

Nhìn lại An Nhiên vẫn như vừa rồi, tay vỗ về đầu Tô Dịch Thừa,
khuôn mặt nở nụ cười hạnh phúc cùng thỏa mãn.

Nhiếp ảnh gia đột nhiên phát hiện hình ảnh này còn ấm áp tự
nhiên hơn bất kỳ cái nào khác, liền cầm máy ảnh tách tách chụp liên tục vài bức.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3