Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 145-P1

Chương 145: Chụp ảnh

Lúc Lâm lệ quay lại, An Nhiên vẫn nhìn ra bên ngoài thất thần.

Lâm lệ để đồ trong tay xuống trước mặt cô, dùng tay quơ quơ
trước mặt cô: "Nhìn cái gì đấy?"

An Nhiên mới phục hồi tinh thần, nhìn Lâm lệ, nói: "ta
mới vừa nhìn thấy Tô Dịch Thừa."

"A, phải không, vậy làm sao còn chưa gọi anh ta vào
a." Lâm Lệ vừa nói vừa ngồi xuống trước mặt cô, cũng không chú ý tới vẻ mặt
kỳ lạ của An Nhiên, chỉ, chỉ lấy cái hộp thịt gà trong túi giấy mở ra, bắt đầu
gặm, vừa uống coca, nhìn An Nhiên một cái, giọng điệu trêu chọc nói: "làm
sao, nhìn thấy ông chồng thân yêu của mình thì ăn không ngon rồi?"

An Nhiên tức giận liếc trắng cô ấy một cái, chỉ nói:
"ta nhìn thấy anh ấy và một người phụ nữ ở cùng nhau." Cô không biết,
hóa ra là Tô Dịch Thừa và Lăng Nhiễm vẫn giữ liên lạc với nhau?

Lâm Lệ nhấp một hớp cola, bị hơi ga xông lên mất hình tượng ợ
một cái, vừa thờ ơ nói: "phụ nữ, phụ nữ gì a?" Vừa nói vừa cầm cho tiểu
Bân một cái cánh gà, nhỏ giọng căn dặn nó ăn từng miếng nhỏ, kẻo nghẹn.

An Nhiên im lặng một lúc rồi lắc đầu, chỉ nói: "không
có gì, về ta hỏi anh ấy là được rồi."

Nghe vậy, Lâm lệ ngẩng đầu nhìn cô, không yên lòng hỏi:
"An tử, sẽ không có chuyện gì chứ?"

An Nhiên lắc đầu, cười nói: "có thể xảy ra chuyện gì, đừng
lo nghĩ vớ vẩn."

Lâm Lệ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, nói: "Cũng phải,
Tô đại lãnh đạo nhà mi coi như là người đàn ông hoàn hảo, tiền nhiều lại thực
quyền, người đẹp trai, lại cực kỳ chiều chuộng mi." Vừa nói, vừa chế nhạo
nhìn An Nhiên, nói: "An tử, mi nói mi cũng quá may mắn đi, cho mi gặp được
người đàn ông tốt như vậy!"

An Nhiên cũng cười, vẻ mặt hạnh phúc, có thể gặp được Tô Dịch
Thừa, có thể lấy được Tô Dịch Thừa, cô cũng cảm thấy mình đúng là đủ may mắn.

"Êu êu êu, nhìn vẻ hạnh phúc thỏa mãn của mi kìa."
Nhìn cô, Lâm lệ buồn cười lắc đầu, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Hắc, ở
phương diện kia Tô đại lãnh đạo nhà mi có nhu cầu lớn thế thật à?"

Trong chốc lát An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, nhìn Lâm Lệ
nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"

Lâm Lệ nhìn cô mập mờ cười cười, sau đó nói: "Ta xem
báo hôm đó rồi." nhíu mày mập mờ hỏi: "thật sự?"

Bỗng chốc An Nhiên kịp phản ứng lại cô ấy nói đòi hỏi trên
phương diện kia là chỉ cái gì, thoáng cái khuôn mặt trở nên nóng hổi, tức giận
liếc trắng cô ấy một cái: "nhàm chán." Nói xong cũng không dám lại
nhìn cô ấy, cúi đầu tự lo ăn cơm của mình.

"Ha ha ha." Mà đổi thành Lâm Lệ đã sớm nhìn ra đáp
án từ khuôn mặt hồng rực của cô, mất hình tượng cười to lên, khiến nhiều người
tò mò nhìn sang phía bọn họ, tiểu Bân đang ăn cánh gà đến bất diệc nhạc hồ (không
biết trời đất là gì) ở bên cạnh cũng dừng lại động tác, sững sờ nhìn cô ấy,
không hề biết cô ấy đang cười cái gì.

Vì nghĩ đến hôm qua An Nhiên đã đi cả ngày rồi, lại thêm giờ
cô đang mang thai đôi, ba người cũng không đi dạo đâu nữa, ngồi trong KFC đến trưa,
tiểu Bân cũng rất hưng phấn đi đến khu nhi đồng chơi với đám trẻ nhỏ chẳng quen
biết đến quên mọi thứ.

Lâm lệ nhìn tiểu Bân, thỉnh thoảng phải hét lên: "Tiểu
Bân, chậm, đừng ngã."

Mà lúc này tiểu Bân cũng hoạt bát và vui vẻ thực giống một đứa
trẻ.

"Như thế này có ổn không?" An Nhiên nhìn cô ấy, chỉ
nhẹ nhàng hỏi một câu như vậy.

Lâm lệ không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào tiểu
Bân bên khu vui chơi, một lúc lâu mới nhàn nhạt trả lời: "ừ, rất ổn."

An Nhiên không nói gì thêm nữa, có đôi khi lựa chọn có lẽ
cũng không phải là một chuyện xấu.

Đến tối Lâm Lệ lái xe đưa An Nhiên trở về, mà tiểu tử ở chỗ
ngồi phía sau xe vì ban ngày chơi mệt quá mà ngủ thiếp đi, khóe miệng còn nhàn
nhạt ý cười.

Lâm Lệ lái xe rất chậm, bởi vì trong xe này không chỉ có một
phụ nữ có thai, mà còn có đứa trẻ chơi mệt quá ngủ thiếp đi.

Khi xe chạy đến dưới tầng nhà An Nhiên, An Nhiên cũng không
vội xuống xe, mà là ngồi trên xe một lúc lâu, đưa tay kéo tay Lâm Lệ, nắm thật
chặt, nhìn cô ấy, nói: "Lâm Lệ, nhất định phải hạnh phúc!"

Lâm lệ nhìn cô, chỉ mỉm cười gật đầu.

Thấy thế, An Nhiên gật đầu, sau đó không tiếng động khẽ thở
dài, buông tay cô ấy ra, vừa nói: "về đi." Liền mở cửa xuống xe,
không ngoảnh đầu lại, bước thẳng về tòa nhà, chỉ là không hiểu sao đầu mũi cay
cay, chính cô cũng không biết vì sao.

Mà sau khi An Nhiên xuống xe, Lâm Lệ dừng xe ở ven đường rất
lâu, mới lái xe rời đi.

Khi về đến nhà thím Trương đang chuẩn bị bữa tối hôm nay,
chào hỏi An Nhiên xong, An Nhiên cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại, nhìn qua tâm tình hơi
suy sụp. Còn muốn nói điều gì, chỉ nghe thấy An Nhiên nói hơi mệt chút, muốn
vào phòng nằm một lát.

Hôm nay Tô Dịch Thừa về tương đối sớm, chưa tới sáu giờ đã về
rồi.

Thím Trương thấy anh đã về, có phần lo lắng nói với anh, sau
khi ra ngoài về An Nhiên trở nên khác thường. Tô Dịch Thừa nhíu mày, còn chưa kịp
cất cặp công văn trong tay vào trong thư phòng, trực tiếp cầm vào phòng ngủ, thấy
An Nhiên nằm trên giường, nhắm chặt mắt, chân mày khẽ cau lại.

Đưa tay vuốt lên chân mày đang nhíu chặt của cô, An Nhiên dường
như cũng không ngủ sâu, vừa bị chạm vào liền tỉnh lại, thấy anh trước mắt, sửng
sốt một lúc, mới khẽ cười, nói: "anh đã về rồi."

Tô Dịch Thừa cũng cười lại với cô, gật đầu, đáp lại: "ừ,
về rồi." Nói xong cởi áo khoác, vén chăn lên giường, nâng bả vai cô, để cô
tựa vào ngực mình.

An Nhiên dùng đầu cọ cọ, tìm một vị trí dễ chịu, sau đó an
tâm gối lên, nhẹ tay ôm lấy thắt lưng anh.

Tay Tô Dịch Thừa vỗ nhẹ lưng cô từng nhịp từng nhịp, khẽ nói
bên tai cô: "thím Trương nói em vừa về liền về phòng rồi, sao thế, ra
ngoài với Lâm Lệ gặp chuyện gì không vui sao?"

An Nhiên ôm anh một lúc lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng: "Dịch
Thừa, anh nói người mang thai có phải là rất đa sầu đa cảm không, nghĩ ngợi rất
nhiều?"

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa chỉ nhướng mi, khẽ cười hỏi: "em
đa cảm cái gì? Có thể nói cho anh nghe chứ?"

"Lâm Lệ kết hôn với Chu Hàn."

Tô Dịch Thừa nhướng mi, hiển nhiên là hơi bất ngờ với đáp án
này. Lại chỉ thản nhiên nói: "thế à."

An Nhiên tựa vào ngực anh, chậm rãi mở miệng: "em không
biết thế này có tính là chuyện tốt không, Lâm Lệ có thể lập gia đình, bắt đầu một
cuộc tình mới, em cảm thấy vui cho cô ấy, nhưng mà dùng cách như thế với hôn
nhân của mình, em đau lòng cho cô ấy."

Tô Dịch Thừa không nói chuyện, chỉ vẫn nhịp nhàng vỗ về lưng
cô.

"Kết hôn, chỉ là cô ấy muốn có câu trả lời với cha mẹ."
An Nhiên nhẹ giọng nỉ non, cô biết rõ loại bất đắc dĩ, vì hồi trước cô cũng đã
làm như thế. Nhỏ giọng nói: "nhìn cô ấy, em giống như là nhìn thấy mình
trước kia."

Nghe vậy, Tô Dịch Thừa cười khẽ một tiếng, cười hỏi:
"cho dù ban đầu em quyết định lập gia đình chỉ là muốn có câu trả lời với
người nhà, nhưng mà bây giờ chúng ta sống rất tốt, không phải sao?"

An Nhiên lui ra khỏi ngực anh, ngửa đầu nhìn anh, nói:
"nhưng mà Lâm Lệ cùng Chu Hàn, sẽ giống chúng ta sao?" Chu Hàn không
phải là Tô Dịch Thừa, mà Lâm Lệ bị Trình Tường làm tổn thương quá sâu!

"Ngốc." Tô Dịch Thừa nhéo nhéo mũi cô, nói:
"chuyện tình cảm là phải xem duyên phận." Một lần nữa ôm cô để cô tựa
vào ngực của mình, mười ngón tay đan xen với tay cô, đặt lên trên bụng cô, dính
sát vào nhau, khiến cho người một nhà có thể tiếp xúc gần gũi hơi, vừa nói:
"đôi khi duyên phận kỳ diệu như thế, khi em muốn nó đến thì không nhất định
có thể, khi em không muốn nó tới, ngoảnh đầu lại, hóa ra là không biết nó đã tới
từ lúc nào. Thật ra thì mọi người chúng ta đều giống nhau, luôn có thái độ
nghiêm túc với mỗi cuộc tình, cuộc tình cảm nào cũng ta cũng muốn có kết quả có
hậu, nhưng mà đôi khi kinh nghiệm là để sau này có thể biết quý trọng hơn, kinh
nghiệm là để sau này có thể gặp được người chân chính. Có lẽ duyên số của Lâm Lệ
chính là Chu Hàn, ai nói trước được? Điều chúng ta có thể làm không phải là
than vãn cho cô ấy không phải là cảm thấy uất ức cho cô ấy, chúng ta chỉ có thể
chúc phúc, chúc cô ấy có thể sống tốt hơn, chỉ cầu khẩn, cầu khẩn bọn họ đúng
là người định mệnh của đối phương."

An Nhiên không nói chuyện, chỉ tựa vào ngực anh, lẳng lặng lắng
nghe lời anh.

"An Nhiên, em biết không? Trước khi gặp em, anh vẫn
không dám tiếp nhận tình cảm, vì loại cảm giác bị phản bội đó anh vẫn chưa quên
được. Anh cứ tưởng là cả đời này anh cũng không dám đụng vào thứ gọi là tình
yêu nữa, nhưng mà anh gặp được em." Vừa nói, Tô Dịch Thừa cúi đầu khẽ hôn
xuống tóc cô.

An Nhiên không nói chuyện, chỉ đan xen mười ngón tay với
anh, nắm thật chặt. Thật ra thì không phải là không thể, trước khi gặp anh,
không phải là cô không có cảm giác mình sẽ không yêu nữa, tình yêu thuần khiết
thời đi học trước kia đều biến vị, huống chi trong tình huống kết hôn với người
mới quen chưa đến nửa ngày. Thế nhưng sự khởi đầu ngoài ý muốn cũng dẫn đến kết
quả đầy bất ngờ, bây giờ cô cảm thấy may mắn vì sự xúc động của mình trước đó
bao nhiêu.

"Khi mới bắt đầu, chúng ta đều giống nhau, như em nói,
một phần không từ chối được trách nhiệm, chỉ là khi chung sống anh mới phát hiện,
thật ra thì chúng ta giống nhau, đều từng phải trả giá rất nhiều trên con đường
đó, đều biết đau đến thế nào, cho nên chúng ta lại càng biết quý trọng, biết được
gặp gỡ được một người đồng hành với bản thân đến bạc đầu là không dễ dàng đến
thế nào. Đôi khi nghĩ lại, đau đớn hồi đó có phải chính là để đợi sự xuất hiện
của em, để khiến anh càng thêm quý trọng." Tô Dịch Thừa cười khẽ hỏi bên
tai cô: "em nói có đúng thế không, đau đớn hồi đó của em có phải là vì để
sau này gặp anh không?"

An Nhiên bị anh nói đùa, tại sao đề tài rõ ràng rất nặng nề
mà anh vẫn có thể nói đùa như thế, khiến lòng cô như được ấm lên, cực kỳ ấm áp.

Lui ra khỏi ngực anh, nhìn chằm chằm anh, hỏi: "Tô đại
lãnh đạo, khi tham gia huấn luyện cán bộ đảng, có phải các anh từng được đào tạo
đặc biệt không, nên mới có thể nói lời hay như thế a!"

Tô Dịch Thừa cười, như là còn nghiêm túc suy nghĩ một lát, lắc
đầu, nói: "hình như không có."

An Nhiên lấy tay đâm đâm ngực anh: "vậy anh nói, anh học
những lời này ở đâu ra." Đáng ghét nhất vẫn là cô luôn hưởng thụ lời ngon
tiếng ngọt của anh, không thể thế nữa, cô muốn nổi cáu với anh một chút, không
thể để ba câu của anh lừa gạt là đã cười được, như vậy thì quá là không có cốt
khí a!

Tô Dịch Thừa cười, khom người mổ hôn môi cô: "tự nhiên
là biết, gặp em rồi cứ thế là biết."

"Miệng lưỡi trơn tru." An Nhiên trẻ con nhăn mũi với
anh.

Tô Dịch Thừa sủng nịch sờ sờ đầu cô, hỏi: "còn đa cảm
sao?"

Nghe vậy, An Nhiên cười lắc đầu, chỉ nói: "có lẽ đi,
như Lâm Lệ nói, em có thể gặp được anh, cô ấy cũng có thể gặp được vương tử của
cô ấy."

Tô Dịch Thừa gật đầu, một lần nữa để cô tựa vào ngực mình,
nói: "ừ, biết rồi." Nhẹ tay đặt lên bụng cô, nhẹ giọng hỏi: "hôm
nay bé yêu động mạnh không?"

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3