Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 073-P1

Chương 73: Lăng Nhiễm sau khi say
Tối qua cô thật sự là kiệt sức, thế mà lại không
nghe thấy hiệu lệnh rời giường, khi tỉnh lại đã là hơn chín giờ sáng, bên cạnh
đã sớm không thấy thân ảnh Tô Dịch Thừa.
Có chút chật vật khi rửa mặt thay lại quần áo,
khi đi ra ngoài chỉ thấy có cô giúp việc đang quét dọn trong sân.
Cô giúp việc kia thấy An Nhiên dậy, vội nói:
“Thiếu phu nhân đã dậy rồi, phu nhân vừa mới ra ngoài.”
An Nhiên gật đầu, cười cười với bà.
Cô giúp việc bỏ cái chổi trong tay xuống, đi về
phía cô, nói: “thiếu phu nhân đói bụng chưa, hôm nay phu nhân nấu cháo từ sáng
sớm, bây giờ bếp lò vẫn còn nóng, tôi đi hâm nóng lên cho cô ăn.” Nói xong liền
rửa tay vội vàng đi vào phòng bếp.
An Nhiên đi theo, vốn muốn giúp gì đó, nhưng lại
bị bà đuổi ra ngoài, nói là trong bếp nhiều dầu khói.
Buồn chán ngồi trước bàn ăn, trong lòng nói thầm,
Tô Dịch Thừa đi đâu, trong ngoài nhà cũng không thấy bóng dáng.
Cô giúp việc bưng cháo ra, vừa nói: “Thiếu phu
nhân, đây là cháo tổ yến mà phu nhân dậy sớm nấu, cẩn thận nóng.”
An Nhiên nhận lấy, cười cười với bà, “Cô, cô cứ
gọi cháu là An Nhiên đi.” Động tý lại gọi thiếu phu nhân thiếu phu nhân, thật
không quen.
Cô giúp việc cười cười, gật đầu, thúc dục:
“Tranh thủ còn nóng thì nhanh ăn đi, phu nhân nói cô phải bồi bổ tốt vào, gầy
quá.”
An Nhiên xấu hổ, nàng không béo, nhưng thật cũng
không quá gầy, cô cầm lấy cái thìa, múc từng miếng vào cái miệng nhỏ nhắn, cháo
rất ngọt và đặc, dính dánh nữa, mà từ trước đến giờ cô luôn thích ngọt, cháo thế
này rất tốt với dạ dày.
Đến khi An Nhiên ăn xong bữa sáng, cũng không thấy
Tô Dịch Thừa hay Tần Vân quay về, nên ở trong vườn tưới hoa với cô giúp việc,
sau đó nói chuyện với cô một chút rồi ra ngoài. Đi quanh đại viện, thỉnh thoảng
có thể nghe thấy tiếng huấn luyện truyền đến, mấy đứa trẻ con cán bộ cuối tuần
nghỉ học, lúc này đang túm năm tụm ba lại chạy qua An Nhiên, nhìn như thế, giống
như là đang chơi bắt giặc, vui ơi là vui.
Dọc theo dãy nhà đi đến là một trung tâm giải
trí, ngoài trời có nhiều thiết bị công cộng để vui chơi, như cầu bập bênh, đu
quay, xà đơn gì đó, có mấy người phụ nữ đang trò chuyện, nhìn là biết, hẳn là
cô trông trẻ hoặc giúp việc của nhà cán bộ nào đó. Mấy đứa trẻ hưng phấn chơi
đùa, nói cười hoan hô, tâm tình rất tốt.
An Nhiên không có việc gì, nhưng cũng không biết
đi đâu, cô hoàn toàn bỡ ngỡ với nơi này, thậm chí có phần sợ sệt, vì nhà nào
cũng có lính gác cổng , hơn nữa sắc mặt rất nghiêm túc, khiến người ta không khỏi
kính sợ.
Mấy đứa trẻ con chạy nhốn nháo chơi, An Nhiên
nhìn chằm chằm vào một cây hòe to lớn trong một viện, có chút say mê, không để
ý có một đứa bé chơi đùa chạy về phía cô, khi An Nhiên cảm giác được thì đã
không kịp né tránh, hai người va vào nhau, đứa bé kia dùng lực rất mạnh, nên
ngã ngồi xuống đất, mà An Nhiên cũng mất thăng bằng, ngã về phía sau.
“A!” vô thức sợ hãi kêu lên, hoàn toàn xuất phát
từ bản năng. Thét chói tai xong đồng thời An Nhiên cam chịu nhắm mắt lại, chuẩn
bị đợi cái đau đớn kế tiếp.
Đột nhiên, phía sau cảm liền thấy ấm áp, cơn đau
vốn nên có cũng không thấy đến, An Nhiên ngã thẳng vào một cái ôm ấm áp, có người
ôm lấy cô từ phía sau, tránh cho cô khỏi cảnh ngã nhào.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Thanh âm ôn hoà hiền hậu vang lên bên tai An
Nhiên, lúc này An Nhiên mới mạnh mẽ kịp phản ứng, vội vàng rời khỏi lòng người
nọ, quay đầu, vội nói “không, không có chuyện gì, vừa rồi thật sự là cám ơn
anh.” Bây giờ mới nhìn thấy rõ, người đàn ông này có lông mày đen rậm, mặt chữ
quốc, mặc âu phục, trang phục tinh tế, đầu tóc chải chuốt tỉ mỉ, không nói là đẹp
trai nhưng rất có hương vị nam tính.
Người đàn ông cười cười với cô, ánh mắt không dừng
lại trên mặt cô, mà xoay người kéo đứa bé ngã ngồi trên mặt đất kia lên, nghiêm
mặt dạy dỗ: “sao lại vội vàng hấp tấp như thế, va vào người ta rồi còn không
nhanh xin lỗi.”
Thằng bé xoa xoa cái mông ngã đau, kiên cường
không rơi nước mắt, nhỏ giọng nói với An Nhiên: “thật xin lỗi!”
An Nhiên mỉm cười lắc đầu, liếc mắt thấy cái tay
xước da còn đang chảy máu, vội nói: “cháu chảy máu, có đau không, cô dẫn cháu
đi băng bó được không.”
Thằng bé lắc đầu, sợ hãi nhìn người đàn ông bên
cạnh An Nhiên.
Chỉ thấy người đàn ông bên cạnh cười cười xin lỗi
An Nhiên, nói: “xin lỗi, trẻ con nghịch ngợm quá rồi.”
Lúc này An Nhiên mới kịp phản ứng, thì ra người
đàn ông này là phụ huynh của thằng bé, nên vội cười nói: “không sao, trẻ con trời
sinh thích chơi đùa, là bẩm sinh a, anh vẫn là nên đưa đứa bé đi băng lại đi,
tránh nhiễm trùng.”
Người đàn ông gật đầu, xoay người nhìn thằng bé
một cái, khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau vươn tay với nó. Đứa bé kia hình như có
phần sợ anh ta, không dám nhìn vào anh ta, nhưng vẫn sợ hãi đưa tay đến.
Vào lúc người đàn ông nắm tay con trai chuẩn bị
từ biệt An Nhiên thì phía sau vang lên tiếng Tô Dịch Thừa.
“An Nhiên.”
Quay đầu, thấy Tô Dịch Thừa đứng cách cô mấy bước,
đầu tóc bị gió thổi toán loạn , cả người mặc quần áo rộn thoải mái.
“Dịch Thừa.” An Nhiên cười cười với anh, xoay
người đi về phía anh.
Tô Dịch Thừa nhìn cô một chút, lại chú ý đến người
đàn ông đứng bên cạnh, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nụ cười trên khóe miệng cứng
đờ.
Người đàn ông cũng nhìn sang, đối diện với ánh mắt
của Tô Dịch Thừa, cũng hơi sững sờ, thoáng cái vẻ mặt cũng trở nên lạ lùng.
An Nhiên chú ý tới biến đổi của hai người, dò hỏi
Tô Dịch Thừa: “Hai người quen nhau sao?”
Lúc này Tô Dịch Thừa mới hồi phục lại thần trí,
quay đầu, nói với An Nhiên: “đi thôi, thư ký Trịnh gọi điện đến, chiều nay anh
có việc phải đi, chúng ta phải về trước dự tính.”
An Nhiên gật đầu, quay đầu liếc nhìn người đàn
ông đứng đó, khẽ gật đầu, rồi xoay người để Tô Dịch Thừa nắm tay rời đi.
Người đàn ông kia nhìn thân ảnh chậm rãi đi xa,
một lúc lâu mới cúi đầu nói với đứa bé nắm tay mình: “Đi thôi.”
Dọc đường đi, không khí có chút lúng túng, Tô Dịch
Thừa liên tục im lặng, An Nhiên lại không biết nên nói cái gì, chỉ tùy ý để anh
nắm tay. Từ phản ứng của anh với người đàn ông vừa rồi, hai người hẳn là quen
biết, nhưng xem ra, dường như là quan hệ không tốt lắm.
Khi trở lại đại viện Tô gia, Tần Vân đã về, đang
ở cùng với cô giúp việc trong sân chuẩn bị thịt gà, để buổi trưa nấu cháo gà
cho An Nhiên bồi bổ cơ thể. Nhưng gà còn chưa làm thịt xong đã nghe thấy hai
người bảo phải về rồi, tâm tình bà lập tức chán nản đi, nhưng cũng không làm thế
nào được, chỉ căn dặn hai người rãnh rỗi thì về nhiều một chút, nói ngày mai hầm
con gà này mang cho hai người.
Trên đường đi Tô Dịch Thừa chuyên chú lái xe, sắc
mặt căng thẳng, không hề ôn hòa như trước, mà là bộ dạng đừng đến gần, nhìn có
chút đáng sợ.
“Công việc rất gấp sao?” Bầu không khí lúng túng
có chút kỳ lạ, An Nhiên cố gắng tìm đề tài phá tan yên lặng.
Tô Dịch Thừa dường như không nghe thấy, ánh mắt
nhìn thẳng chuyên chú  lái xe.
“Dịch Thừa?” An Nhiên thử gọi.
Lúc này Tô Dịch Thừa mới bừng tỉnh, sững sờ quay
đầu, hỏi, “hả, em vừa nói gì?”
An Nhiên nhìn anh chằm chằm, cuối cùng lắc đầu,
nói: “không thì đổi lại, để em lái xe, nhìn anh không tập trung lắm.”
Tô Dịch Thừa lắc đầu, cười cười với cô: “không
sao, vừa rồi đang suy nghĩ chút chuyện, nên không chú ý nghe.”
An Nhiên khẽ thở dài, nói: “Anh và người đàn ông
vừa rồi quen biết phải không.”
Tô Dịch Thừa nhìn cô, gật đầu, cũng không phủ nhận,
“cậu ta ở đại viện cơ quan, cách không xa, gặp vài lần.”
“Ừ.” An Nhiên gật đầu, không hỏi nữa, cô vẫn cảm
thấy, nếu anh sẵn lòng nói với cô thì sẽ nói với cô, nếu không thì tự hỏi, tự
thảo luận cũng rất mất mặt. Cô liền thay đổi đề tài, hỏi: “buổi chiều có họp gấp
sao?”
“Hai giờ, nhưng mà trước khi đến phải chuẩn bị một
chút.” Tô Dịch Thừa thành thật nói.
“Như thế thì đi ăn cơm đi, bác sĩ nói anh phải
ăn cơm ba bữa đều đặn.” Hai ngày này phải ăn uống đúng giờ một chút, nếu đói mà
xảy ra vấn đề gì, thì cái được không bù lại nổi cái mất.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, rồi gật đầu, khóe miệng
cong lên thành nụ cười nhàn nhạt.
Từ đại viện trở về căn nhà trong thành phố đã gần
mười một giờ, vì biết anh gấp gáp, nên nhân dịp anh đi thay quần áo, An Nhiên vội
vàng tranh thủ cho mì vào bát, đun nước sôi, đập quả trứng vào.
Tô Dịch Thừa rửa mặt thay quần áo xong xuôi đi
ra, An Nhiên đang đập trứng, khuấy đều ra rồi đổ lên trên mì, thấy anh đi ra
ngoài, vội nói: “Đến ăn mì đi.” Nói xong, bưng bát mì để lên trên bàn ăn.
Tô Dịch Thừa gật đầu, đi đến ngồi xuống chiếc ghế
nhỏ. Uống một hớp, thật ra thì mùi vị chỉ có thể xem là bình thường, nhưng mà
tràn đầy tấm lòng, khiến anh thấy bát mì này đặc biệt ngon miệng. Gật đầu khen
ngợi: “Mùi vị rất ngon.”
An Nhiên cười yếu ớt, ngồi xuống đối diện anh,
tay nâng má, nhìn anh ăn, cái gì cũng không làm.
Tô Dịch Thừa ăn rất nhanh, nhưng là dáng ăn rất
tao nhã, không hề văng chút nước canh nào ra ngoài, một giọt cũng không.
Đang ăn, đột nhiên gắp một miếng trứng đưa tới
cho An Nhiên, ý bảo cô há mồm.
An Nhiên lắc đầu, “Anh ăn đi.” Động tác thân mật
như thế khiến cô không được tự nhiên, khuôn mặt ửng đỏ.
Tô Dịch Thừa cũng không thu hồi chiếc đũa, đang
kẹp miếng trứng khăng khăng muốn cô ăn.
Thật là có chút thất bại, không lay chuyển được
anh, An Nhiên đành phải há mồm ăn miếng trứng kia, da mặt mỏng đỏ bừng lên.
Tô Dịch Thừa hài lòng cười cười, sau đó lại gắp
một miếng như thế đưa tới cho cô.
An Nhiên nhíu mày, nhưng vẫn bất đắc dĩ há mồm
ăn, đến khi Tô Dịch Thừa gắp miếng thứ ba thì An Nhiên giả vờ tức giận, nghiêm
túc nói: “Tô Dịch Thừa, đây là anh ghét bỏ đồ ăn em làm quá khó ăn, cho nên
không ăn sao?”
Tô Dịch Thừa ngẩn người, dường như là không ngờ
cô lại nói như thế, nên lắc đầu, cúi đầu ăn một miếng mì trứng lớn còn lại, thậm
chí cả nước mì nóng cũng ăn hết vào bụng, sau đó để bát đũa xuống, chăm chú
nhìn An Nhiên nói: “Mì vợ anh làm là ngon nhất, sau này có bao nhiêu anh ăn bấy
nhiêu.”
An Nhiên bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười,
không để ý đến anh, thu dọn bát đũa cho vào bồn rửa bát.
Nhìn lại đồng hồ trên tay, đúng là không còn dư
nhiều thời gian nữa, Tô Dịch Thừa cầm cặp công văn, nói một tiếng với An Nhiên,
rồi liền đi ra cửa.
Dự án ‘Bích Hồ Viên’ đang thi công xây dựng, nếu
suôn sẻ thì tháng sau sẽ bước vào giai đoạn hai, mà dự án tòa thị chính cô đã
rút lui, lúc này cô coi như là thảnh thơi, nên có chút buồn chán.
Trở lại thư phòng một lần nữa lấy ra bản thảo
thiết kế đã hoàn thành được một phần tư ra, cô thích mỗi khi mở ra thì ý tưởng
thiết kế sẽ xông lên đầu, cho dù dự án này thì thất bại ít nhất cô cũng có thể
tự ăn nói với chính mình.
Linh cảm thật ra cực kỳ khó đoán, có thể gặp mà không
thể cầu, hồi đó suy nghĩ rất lâu, phác họa ra nhiều lắm, tham khảo nhiều lắm, mất
gần nửa tháng thời gian cũng ra được sơ sơ, bây giờ có lẽ là trong lòng không
có gánh nặng nên chiều nay, An Nhiên vẽ ra vô cùng thuận lợi, hầu như không hề
đứt đoạn, một buổi chiều mà bản thảo đã xong hơn nửa, thậm chí còn đẹp hơn, hài
lòng hơn bản thiết kế trước đây.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, ting tong ting
tong, An Nhiên để bút vẽ xuống, hơi nghi hoặc đi về phía cửa.
Cô không biết là ai tìm đến, nhưng mà hẳn là tìm
Tô Dịch Thừa, vì đây là nhà Tô Dịch Thừa, mà gần đây cô mới chuyển vào, thậm
chí chưa hề nói với người khác là mình ở đây.
Từ lỗ chống trộm nhìn ra, thấy Lăng Nhiễm đứng
bên ngoài, thân thể xiêu vẹo, cả người không đứng vững. An Nhiên đưa tay chuẩn
bị mở cửa ra, cũng tại thời điểm tay cầm vào chốt cửa cô thoáng chốc do dự, trực
giác mách bảo cô nên tránh xa Lăng Nhiễm một chút, thật ra thì cô ta đối xử với
người khác không hề đơn thuần, cô ta chưa lần nào thẳng thắn nói chuyện với cô
về mọi chuyện giữa cô ta và Tô Dịch Thừa.
Chuông cửa vẫn kêu ting tong ting tong không ngừng
như quyết tâm anh không mở thì không ngừng lại. An Nhiên do dự, cuối cùng vẫn
đưa tay ra mở cửa.
Vừa mở cửa, An Nhiên ngửi được mùi rượu nồng nặc
hun người, khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Dường như Lăng Nhiễm có phần say, cả người mắt lờ
đờ.
“Cô Lăng?” An Nhiên khẽ gọi cô ta.
Lăng Nhiễm đứng xiêu vẹo, nhìn cô, mí mắt dường
như nặng trĩu, trong nháy mắt cả người lảo đảo, lắc lư, như là bất cứ lúc nào
cũng có thể ngã nhào xuống.
Thật sự chính là cô ta bất cẩn ngã nhào rồi, An
Nhiên không thể làm gì khác hơn là đưa tay dìu cô ta: “Vào trong trước đi.”
Lăng Nhiễm dựa cả vào người An Nhiên, vừa khóc vừa
cười ôm An Nhiên nói: “An Nhiên, tôi thật khó chịu, thật sự khó chịu.”
Mặc dù cô ta không nặng, thoạt nhìn cũng rất gầy,
nhưng cả một người trưởng thành đổ lên người An Nhiên, thật sự An Nhiên có phần
không chịu nổi, huống chi, cô ta còn không yên tĩnh, say đến độ lung la lung
lay.
“Hô ——” thật vất vả đỡ cô ta ngồi xuống ghế sô
pha trong phòng khách, An Nhiên thở dài, xoay người chuẩn bị rót cho cô ta cốc
nước, không ngờ, vừa mới xoay người muốn đi, thì tay lại bị cô ta kéo chặt lại.
“Cô buông tay ra, tôi đi rót nước cho cô, cô bây
giờ thế này, uống nước sẽ thoải mái một chút.” An Nhiên nói.
Lăng Nhiễm lắc đầu, nắm chặt tay An Nhiên không
thả ra, vẻ mặt uất ức nhìn cô, nói: “An Nhiên, tôi khó chịu, thật khó chịu.”
“Cô khó chịu là vì cô uống rượu say, cô buông
ra, tôi đi làm cho cô chút trà giải rượu, uống cho dễ chịu.” An Nhiên thật có cảm
giác thất bại, theo lý thuyết, cô và cô ta mới gặp mặt hai lần, căn bản không
tính là bạn bè, nhưng bây giờ cô ta uống rượu say lại chạy đến đây tìm cô, đây
là có chuyện gì! An Nhiên trong lòng cân nhắc, có lẽ, cô nên gọi cho Lăng Lâm,
để cô ta đến đón người.
Lăng Nhiễm lắc đầu, dùng ngón tay chỉ vào ngực
mình, nói, “tôi không say, là ở đây khó chịu, rất khó chịu!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3