Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 072-P2

Chương 72.2
Lính gác cổng tiểu Trương nhìn thấy bọn họ, vẫn
cao giọng gọi anh trai, chị dâu, nụ cười thật thà chất phác làm rung động người
khác.
Nhưng mà nhìn chiếc xe dừng trước cửa đại viện
khiến Tô Dịch Thừa hơi ngẩn người, chân mày thoáng cái nhíu chặt.
An Nhiên phát giác anh khác thường, liền quay đầu
nhìn chiếc xe kia một chút, là một chiếc xe Audi, cô không hiểu xe lắm, nhìn
không hiểu là loại này có vấn đề gì, hỏi: “Sao thế, xe có cái gì bất thường
sao?”
Tô Dịch Thừa lắc đầu, quay đầu hỏi tiểu Trương:
“Lăng thị trưởng đến à?” Xe không có gì bất thường, nhưng mà biển số xe kia là
của thị ủy, mà xe này là xe của Lăng thị trưởng.
“Vâng, đang nói chuyện với phu nhân ở trong
nhà.” Tiểu Trương trả lời.
Tô Dịch Thừa gật đầu một cái, rồi quay đầu nói với
An Nhiên: “Vào đi thôi.”
An Nhiên không nói gì nhiều, chỉ gật đầu, đi
theo anh vào viện.
Khi vào trong thì Lăng thị trưởng và Tần Vân
đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, chén trà đặt trên bàn con, còn bốc hơi nóng
hầm hập. Hai người ở trong phòng khách thấy bọn họ về rồi, trên mặt liền mỉm cười.
Tô Dịch Thừa cười nhạt đáp lại, đi thẳng vào
phòng khách, nói: “bác Lăng đến tìm cha cháu đánh cờ à.”
Lăng Xuyên Giang cười gật đầu, “Đúng vậy a, vốn
muốn tìm đấu một trận, không ngờ gần đây ông ấy lại bận rộn diễn tập.” Nhìn về
phía An Nhiên đứng cạnh Tô Dịch Thừa, trong mắt ông có loại cảm xúc và nỗi u sầu
không nói nên lời.
An Nhiên cười, gật đầu với ông, lễ phép chào:
“bác Lăng.”
Lăng Xuyên Giang gật đầu, sau đó đột nhiên nghĩ
đến cái gì, lại hỏi Tô Dịch Thừa: “Đúng rồi, sức khỏe khá hơn chút nào không,
không có gì đáng ngại chứ.”
Tô Dịch Thừa đi đến ngồi xuống đối diện ông, cười
gật đầu: “Không sao, cũng là bệnh cũ, không cần lo lắng.”
“Tiểu tử cậu phải biết chăm sóc sức khỏe tốt cho
ta, cậu là phụ tá đắc lực của ta, hai ngày này không có cậu, ta đúng là không
có cách nào thích ứng được, xem ra thật sự là già rồi, già rồi.” Lăng Xuyên
Giang có chút cảm khái nói.
“Chúng ta cũng nên già rồi, bận bịu đã vài chục
năm, con cái lớn thế này rồi, sao có thể không già chứ.” Tần Vân lên tiếng, rồi
sau đó đứng dậy, cười nói với An Nhiên: “An Nhiên, đến phòng bếp giúp mẹ chuẩn
bị cơm tối, nhân tiện hai mẹ con ta tâm sự một chút, đừng để cánh đàn ông này
nghe được.”
An Nhiên gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Dạ.”
Trong phòng khách chỉ còn lại Tô Dịch Thừa và
Lăng Xuyên Giang, hai người yên lặng một lát, Lăng Xuyên Giang mở miệng trước:
“Dịch Thừa, cháu đánh với bác một ván đi, chúng ta đã lâu chưa đấu rồi.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, “Dạ.” Đứng dậy vào thư
phòng bưng bàn cờ tướng ra, bày cờ.
Lăng Xuyên Giang điều khiển quân đỏ đi trước, Tô
Dịch Thừa đi sau, lúc đầu rất bình thường, lực lượng hai bên ngang nhau, không
nhìn ra ai tốt hơn.
Điều xe ra, qua sông sang lãnh thổ đối phương, dồn
ép con mã đen, Lăng Xuyên Giang có chút cảm thán nói: “Nếu không có chuyện hồi
đó, cháu nói xem, có phải cháu đã sớm là con rể bác rồi không?”
Tô Dịch Thừa nhìn ông, rồi đẩy pháo lên, nhàn nhạt
đáp lại: “Sự đời khó đoán.”
“Đúng vậy a, sự đời khó đoán a!” Lăng Xuyên
Giang gật đầu đồng ý, hồi đó ông cũng không ngờ rằng lại có ngày hủy bỏ quan hệ
với con gái. Mấy năm không gặp, hiện tại dù biết nó trở lại, cũng chưa hề gặp lại.
Tô Dịch Thừa không nói gì, chỉ chuyên chú 
chơi đánh cờ cờ.
“Nó … đi tìm cháu sao.” Lăng Xuyên Giang hỏi.
Tô Dịch Thừa không ngẩng đầu, anh biết người ông
hỏi là Lăng Nhiễm, nên nhàn nhạt gật đầu, “Vâng, đã gặp.”
“Dịch Thừa, cháu còn chút tình cảm nào với nó
không?” Lăng Xuyên Giang không nhịn được mà hỏi, những năm gần đây bên cạnh cậu
ta không hề xuất hiện người nào khác, ông vẫn cho là cậu ta vẫn còn vương vấn
tình cảm với Lăng Nhiễm, thậm chí còn vọng tưởng cậu ta có thể là con rể ông, mặc
dù có muộn mấy năm. Nhưng mà ông thật không ngờ đột nhiên cậu ta lại kết hôn,
mà không hề báo trước.
Tô Dịch Thừa nhìn ông một cái, rồi kéo xe sang,
chiếu xuống, sau đó nhàn nhạt mở miệng, “chiếu tướng.”
Lăng Xuyên Giang sửng sốt, lấy lại tinh thần,
cúi đầu nhìn bàn cờ, hơi ngẩn người, vừa rồi ông hoàn toàn không hề để tâm vào
ván cờ, không bao lâu mà tướng bên mình đã bị bắt.
Vào thời điểm Lăng Xuyên Giang hơi ngẩn người,
Tô Dịch Thừa chỉ nhàn nhạt nói: “Hiện tại cháu chỉ coi cô ấy như con gái bác.”
Lăng Xuyên Giang ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt bình
tĩnh lãnh đạm kia, bỗng chốc không biết nên nói gì. Đúng vậy a, sau khi trải
qua chuyện khắc nghiệt như vậy, cậu ta sao có thể còn chút tình cảm gì với nó
được nữa đây.
Lăng Xuyên Giang cười khổ lắc đầu, nói: “thôi,
thôi, là bác suy nghĩ nhiều rồi.”
Tô Dịch Thừa không tiếp lời ông, vẫn là vẻ mặt vừa
rồi, nói: “Bác Lăng ở lại ăn cơm tối đi, vừa vặn đến tối đấu mấy ván với cha
cháu.”
Lăng Xuyên Giang mệt mỏi lắc đầu, tự giễu rồi
trêu ghẹo nói: “Không được, không được, còn ở lại nữa sẽ bị cha con hai người
giết không còn mảnh giáp mất, bác thấy bác vẫn là nên về nhanh khi còn một con
tốt thôi, không thì sẽ chết rất nhục nhã.” Hôm nay chẳng qua là đến hỏi thăm
tình hình một chút, đánh cờ chỉ là cái cớ, bây giờ cái gì cần hỏi cũng đã hỏi,
cũng nên về rồi.
Tô Dịch Thừa cười: “bác Lăng nói đùa, vừa rồi là
cháu may mắn thôi.”
Lăng Xuyên Giang đứng lên, trước khi đi còn vỗ vỗ
bả vai Tô Dịch Thừa, nói: “Hai ngày này phải chăm sóc sức khỏe cho tốt, cố gắng
sớm trở lại cương vị công tác, tuần tới hội nghị thị ủy tiến hành bỏ phiếu về
xây dựng ban khoa học công nghệ rồi, đến lúc đó chuẩn bị lên phát biểu cho tốt.”
Tô Dịch Thừa gật đầu, rồi đưa ông ra ngoài.
Xong cơm tối, Tô Văn Thanh và Tô Hán Niên mới từ
đơn vị trở về, An Nhiên nói chuyện với hai người một lát mới trở về phòng, mà
Tô Dịch Thừa thì bị gọi vào thư phòng.
An Nhiên ngồi trước bàn đọc sách trong phòng, tiện
tay cầm quyển sách liếc nhìn, để giết thời gian.
Lúc này Lâm Lệ gọi điện thoại đến, nói Trình Tường
đã về, cô nói với anh chuyện của đồng nghiệp An Nhiên rồi, Trình Tường nói
không thành vấn đề, cứ bảo đồng nghiệp của An Nhiên trực tiếp liên lạc với anh,
anh sẽ hỗ trợ xem có cái gì vừa ít mạo hiểm vừa thích hợp bỏ vốn đầu tư.
Tìm Trình Tường tham khảo chuyện đầu tư vốn chỉ
là lấy cớ, lúc này An Nhiên cũng chỉ có thể trả lời qua loa, “Được, đến lúc đó
ta sẽ cho cô ấy số điện thoại của Trình Tường, để cô ấy trực tiếp liên lạc với
Trình Tường.”
Lâm Lệ thẳng thắn đáp ứng, tiếp theo hai người lại
nói mấy chuyện linh tinh, sau đó An Nhiên nghe thấy tiếng Trình Tường gọi Lâm Lệ
ở bên kia điện thoại.
“Ai nha, không thèm nghe mi nói nữa, tiểu Tường
tử gọi ta.” Lâm Lệ nói xong liền muốn cúp điện thoại.
“Chờ chút Lâm Lệ!” Trước khi cô cúp điện thoại,
An Nhiên bỗng gọi.
Lâm Lệ sửng sốt, hỏi: “Sao thế? Còn có chuyện
gì?”
“Hả, không, không có gì.” An Nhiên do dự, không
biết tại sao, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
“Hử?” Lâm Lệ ngờ vực.
“Mi, mi và Trình Tường vẫn tốt chứ?” An Nhiên thử
hỏi.
“Hử? Có cái gì không nên tốt sao?” Lâm Lệ bị hỏi
như bị lọt vào trong sương mù, nghe không hiểu.
An Nhiên cảm thấy mình hỏi thừa rồi, bọn họ
quen biết hơn mười năm, không thể không tin vào nhân phẩm của Trình Tường, hẳn
là mình đa nghi: “Không, không có gì, còn không phải là thấy lúc trước vì chuyện
tin nhắn mà mi có khúc mắc a, cho nên hỏi bừa một chút.”
“Ai u, là hiểu lầm chứ sao. Huống chi lần này
Trình Tường quay về, còn mua cho ta một cái vòng tay thạch anh rất đẹp, hôm nào
ta cho mi xem.” Lâm Lệ có chút phấn khích nói, trong thanh âm không giấu được sự
vui sướng.
An Nhiên cười khẽ, yên lòng, nói: “Mi chỉ biết bắt
nạt ta, cả ngày khoe khoang Trình Tường nhà mi thương mi nhiều thế nào.”
“Tô tiên sinh nhà mi không thương mi sao?” Lâm Lệ
hỏi ngược lại, sau đó ra vẻ nói: “Thế này đi, hôm nào hẹn Tô tiên sinh nhà mi
đi ra ngoài, chị đây thay mi dạy bảo anh ta, để anh ta biết, sau lưng mi cũng
có người, đừng hòng bắt nạt người của ta.”
“Ha ha.” An Nhiên phì cười ra tiếng, nói lia lịa:
“được được được, hôm nào để mi dạy dỗ anh ta, cho anh ta biết ta còn có hậu thuẫn
rất hùng hậu, xem anh ta còn dám bắt nạt người không.”
“Ừ, nhất định phải thế.”
Hai người lại tán dóc thêm một lát, rồi mới cúp
cúp điện thoại.
Tắt điện thoại di động, An Nhiên bật cười lắc đầu,
một lần nữa cầm lấy tập văn xuôi liếc nhìn. Đột nhiên, có người ôm lấy cô từ
phía sau, An Nhiên giật mình kêu lên, “A! ——”
Người nọ cười nhẹ, hô hấp phả vào tai cô.
An Nhiên quay đầu, thấy Tô Dịch Thừa đúng lúc
đang cười nhìn cô, không khỏi hờn dỗi  lườm anh, “làm em sợ chết khiếp,
anh đi không có tiếng bước chân sao?” Anh tiến vào từ lúc nào, sao cô không
nghe thấy chút tiếng động nào.
“Sao, em đang nói xấu anh sao?” Tô Dịch Thừa ôm
cô buồn cười hỏi.
“Em không có.” An Nhiên phủ nhận, cô không phải
loại người lắm mồm, cũng không có thói quen nói xấu sau lưng người khác.
“Phải không?” Tô Dịch Thừa nhướng mi, hỏi ngược
lại: “anh bắt nạt em khi nào? đối xử không tốt với em sao?”
An Nhiên sửng sốt chợt hiểu là vừa rồi anh nghe
thấy mình nói chuyện điện thoại với Lâm Lệ, sau đó cái đầu nhỏ vận động, đánh
đòn phủ đầu nói: “anh nghe lén người ta nói chuyện điện thoại!”
“Em cũng không khóa cửa, huống chi đây cũng là
phòng của anh, coi như là khu vực công cộng của hai chúng ta, là em nói chuyện
điện thoại ở nơi công cộng.” Hơn nữa còn nói vô cùng to, anh không muốn nghe
cũng rất khó, như thế sao có thể coi là nghe lén.
“Em…” An Nhiên cứng họng, quả thật như thế,
“nhưng, em chỉ nói đùa với Lâm Lệ a, anh không cần coi là thật.”
Tô Dịch Thừa cau mày, “Có đúng không, nhưng mà
nghe giọng điệu của bạn em cũng không phải là nói đùa a, cô ấy nói lần sau gặp
anh sẽ thay em dạy dỗ anh là sao?”
An Nhiên hơi hơi lùi ra phía sau, cô có dự cảm xấu,
đặc biệt là khi hai người ở gần nhau như vậy, nhất là trong phòng không có ai
khác, chỉ có hai người họ, vào thời điểm đêm tối như thế này!
Tô Dịch Thừa tự nhiên là nhìn ra ý đồ của cô, thản
nhiên nhích lên phía trước, ôm cô càng chặt. Sắc mặt vẫn là biểu cảm hơi giận
như thế, nhìn thẳng vào cô.
An Nhiên vô thức trốn tránh ánh mắt anh, có chút
chột dạ nói, “em, em muốn muốn đi tắm rửa.” Vừa nói, vừa giãy dụa muốn tránh thoát
khỏi cái ôm của Tô Dịch Thừa.
Tô Dịch Thừa không thả ra, bình tĩnh nhìn cô, bởi
vì An Nhiên giãy dụa, nên chân tay hai người cọ xát, cô mềm mại anh cứng rắn, đối
lập rõ với nhau. Trong lòng có luồng khí nóng nhanh chóng dâng lên, dục vọng
cũng theo đó mà đến. Nụ cười như có như không trên khóe miệng kia bỗng chốc trở
nên cứng đờ, mất tự nhiên, mà đôi mắt thâm thúy lúc này đã nhiễm ngọn lửa cực
nóng, nhiệt độ này có thể đốt cháy cô.
Sinh lý biến đổi rõ ràng, tất nhiên An Nhiên cảm
giác được, dự cảm vừa rồi lại càng nổi lên mãnh liệt, cô biết, nếu bây giờ mình
không đi, đoán chừng sẽ chết rất thê thảm!
“Bỏ, bỏ em ra, em thật muốn đi tắm.” An Nhiên có
chút nịnh nọt nói.
Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm cô, tay dùng lực mạnh
hơn, một lúc lâu mới phun ra hai chữ, nói: “không bỏ!”
An Nhiên bất an nuốt một ngụm nước bọt, thân thể
không ngừng lùi ra sau: “anh, anh, anh, anh muốn làm cái gì?”
“Em không biết anh muốn làm cái gì sao?” Thanh
âm đã có chút ám ách, nhưng giọng nói khàn khàn ở trong không gian mập mờ càng
đặc biệt mê hoặc lòng người. Dứt lời, Tô Dịch Thừa kéo cô lại, vì ôm nhau mà
thân thể hai người kề sát vào nhau, sinh lý càng biến đổi rõ ràng.
An Nhiên càng đỏ mặt hơn, thân thể vặn vẹo không
yên, giả vờ ngu ngốc nói: “không, không biết.” Tất nhiên là cô biết anh muốn
làm gì, nhưng mà làm sao cô nói ra khỏi miệng được.
Tô Dịch Thừa tà mị cười nhẹ, bất chợt dùng sức bế
cô lên.
“Nha! ——” An Nhiên thốt lên, tay vội vàng quàng
lên cổ anh: “anh, anh làm gì!” Đột nhiên quá, dọa cô giật cả mình.
“Làm a!” Tô Dịch Thừa mặt không đỏ tim không đập
nói, sau đó liền ôm cô đè lên trên giường, sau đó tự minh họa chữ ‘làm’.
Ngoài cửa Tần Vân nấu bánh trôi làm bữa ăn đêm,
lúc này vừa bưng đến cửa, tay vừa giơ lên không trung, đã nghe thấy thanh âm mập
mờ từ bên trong truyền ra, liền vội vàng thu tay lại, nở nụ cười thật to, lập tức
bưng bát bánh trôi về.
Trong phòng khách Tô Văn Thanh ngồi ở trên sô
pha, trong tay còn cầm bản đồ quân sự chuẩn bị cho đợt diễn tập lần này, trước
mặt có một bát bánh trôi được đặt trên chiếc bàn trà, còn đang bốc hơi nghi
ngút.
Thấy Tần Vân bưng bánh trôi đi vào rồi lại bưng
ra, đẩy đẩy mắt kính, nói: “Bọn trẻ không thích ăn hả?” Thật ra thì ông cũng
không thích lắm, món này quá ngọt, nhưng điều này ông không dám nói, trong nhà
này bà xã thích ăn đồ ngọt hay gì đó, là cảm thấy toàn bộ thế giới đều giống
như bà.
Tần Vân cười cười ngồi xuống cạnh chồng, nụ cười
trên miệng kia cũng biến thành đóa hoa rồi, để cái khay kia lên bàn trà, tự
mình bưng bát bánh trôi lên, vừa ăn vừa nói: “Chúng nó đang rất bận, không quan
tâm đến ăn uống, trong bếp còn nữa, lúc nào hết bận bảo a Thừa hâm nóng lên
ăn.”
“Hử?” Tô Văn Thanh nghi hoặc, “Không phải là
chúng nó được nghỉ sao? Còn mang công việc về?” Nói xong, liền để bản đồ xuống
bên cạnh, dạy dỗ Tần Vân “Bà cũng thật là, không bảo nó, công việc tuy là quan
trọng, nhưng nếu mà suy sụp rồi, thì còn làm việc gì nữa!”
Tần Vân tức giận liếc trắng chồng mình một cái,
“chúng nó bận việc ở đâu ra, bận bịu cái khác.”
Tô Văn Thanh sững sờ không kịp phản ứng, chân
mày nhíu chặt hơn, khuôn mặt tràn ngập nghi hoặc:, “cái gì khác?”
Tần Vân thật có phần cảm thấy thất bại vì ông chồng
không hiểu phong tình này, vừa buồn cười vừa tức giận khẽ rủa một câu, “đầu gỗ!”
Sau đó ghé sát vào ông nói: “không lâu nữa, chúng ta sẽ có cháu trai bế.”
Tô Văn Thanh sửng sốt, một lúc lâu sau mới kịp
phản ứng, tất nhiên là hiểu ý của bà, trọng điểm không phải ở đây mà là ở câu
‘cháu trai kia’: “Thật?” Những quân nhân ở cùng trong đại viện với ông, đến tuổi
ông, thì không phải là con đàn cháu đống thì cũng giống như lão Từ ở tiền viện,
suốt ngày khoe khoang cháu gái mình đáng yêu như thế nào, có thể hát có thể
múa, cả ngày quấn quýt gọi ông nội, hừ, ông ta căn bản là cố ý khoe khoang trước
mặt ông, mà đứa bé kia nhìn rất nhanh nhẹn, lại xinh xắn, người nhìn người
thích, nhưng mà a Thừa lại chậm chạp không kết hôn, chứ đừng nói đến bế cháu,
bây giờ thì tốt rồi, vợ cũng cưới rồi, vậy thì không lâu nữa ông cũng được bế
cháu rồi, đến lúc đó ông cũng ôm cháu đến nhà lão Từ, xem xem là cháu gái ông
ta nhanh nhẹn hay là cháu trai ông thông minh.
“Đương nhiên là thật.” Bà thấy rất rõ, hơn nữa
An Nhiên bà càng nhìn càng thích: “hơn nữa, chúng nó vừa mới kết hôn, cưới trước
nha, hiển nhiên là mặn nồng hơn.”
“Có lý có lý.” Tô Văn Thanh gật đầu phối hợp,
trên mặt cũng nở nụ cười thật to.
“Này, bát này cho ông.” Tần Vân nói xong, lấy một
bát bánh trôi trên kay đẩy sang chỗ ông.
Tô Văn Thanh sửng sốt, khóe miệng co giật, gượng
cười nói: “bát kia, tôi còn chưa ăn, buổi tối ăn nhiều không tốt lắm.”
Tần Vân nhìn ông, nói: “Thế thì nhanh ăn đi a,
các ông ở trong quân ngũ không phải kị nhất là phí phạm lương thực sao.” Nói
xong, bưng bát bánh trôi còn lưng nửa đi về phía phòng ăn.
Mà Tô Văn Thanh nhìn hai bát bánh trôi kia, đứng
sững hồi lâu, mới thở dài, cam chịu bưng lên ăn.
An Nhiên mê man cảm thấy có người ôm lấy cô,
nhưng mà cô thật sự không còn chút sức lực phản kháng nào nữa, mê man cũng
không mở được mắt. Chỉ cảm thấy có người ôm cô vào trong lồng ngực ấm áp, sau
đó được thả vào trong nước ấm, cả người nhức mỏi thoáng cái được thả lỏng rất
nhiều, ý thức cũng dần tỉnh táo, nhưng mà vẫn không tài nào mở mắt ra được,
trên ngươi không có chút hơi sức nào. Cô có thể cảm giác được, thân thể được tắm
rửa, động tác rất dịu dàng.
Cô cũng không biết tắm bao lâu, chỉ cảm thấy lại
lơ lửng một lần nữa, khi được thả ra đã nằm trên giường, có người mặc quần áo
cho mình. Để cô nằm xuống, cô cảm thấy vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, nằm xuống liền
ngủ thiếp đi, ý thức dần tan biến, trong lúc cô đang mê man dường như nghe thấy
có người nói bên tai cô.
“Anh đã một lần đánh mất tình yêu, lần này, anh
không muốn một lần nữa đánh mất hạnh phúc của bản thân…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3