Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 073-P2

Chương 73.2
An Nhiên nhìn cô, không biết nên nói gì, thì tay
bị cô ta kéo, đi không được, đành phải ngồi xuống cạnh cô ta.
“Tôi thật sự yêu anh ấy, thật thật yêu anh ấy,
dù rời xa bảy năm, nhưng mà từng giờ từng phút tôi đều nhớ đến anh ấy, nhớ đến
quãng thời gian mà chúng tôi đã cùng nhau trải qua. Tôi thật sự hối hận, thật hối
hận sao năm đó lại uống rượu, tôi biết rõ là mình không uống được, nếu không sẽ
không có chuyện như thế.” Nói xong, Lăng Nhiễm có chút bi thương  khóc
lên.
An Nhiên không nói gì, bởi vì cô biết anh ấy
trong miệng cô ta là chỉ Tô Dịch Thừa, cô ta là bạn gái cũ của Tô Dịch Thừa, mà
mình là vợ hiện nay của Tô Dịch Thừa, bạn gái cũ tìm đến vợ hiện thời khóc lóc
kể lể yêu chồng mình như thế nào, hối hận năm đó đã chia tay ra sao, đối với
tình huống thế này, cô hoàn toàn không biết làm thế nào, vì không hề có kinh
nghiệm.
Đang khóc, đột nhiên Lăng Nhiễm ngẩng đầu, nhìn
quanh cả căn nhà, sau đó bất thình lình cười ngốc nghếch, nói: “cô biết không,
tất cả mọi thứ trong phòng này  đều không hề thay đổi, vẫn được trang trí
như hồi đó.”
An Nhiên nhíu mày, nhìn cách bài trí xung quanh
căn nhà.
Lăng Nhiễm chợt đứng lên, thân thể lung la lung
lay, chân không đứng vững, lảo đảo đi về phía bàn ăn, nhẹ tay vuốt mặt đá cẩm
thạch, rồi cái ghế màu đỏ, sau đó cười ngốc nghếch, lẩm bẩm nói: “hồi đó, tôi
ngồi trên cái ghế này, sau đó a Thừa sẽ bưng thức ăn đã xong xuôi dọn lên, tài
nấu nướng của anh ấy lúc đầu không tốt, nhưng vì tôi, vì tôi kén ăn, anh ấy lén
lút học nấu ăn rất lâu, cuối cùng, thậm chí còn nấu ngon hơn đầu bếp bên
ngoài.”
An Nhiên không nói gì, chỉ nhìn cô ta chằm chằm,
tài nấu ăn của Tô Dịch Thừa quả thật rất tốt, lúc trước anh đã làm một lần, nên
Lăng Nhiễm không hề khoa trương, quả thật là còn ngon hơn đầu bếp ở nhà hàng
bên ngoài, chẳng qua là cô không ngờ, tài nấu ăn của anh là do hồi đó anh học
vì cô ta.
Lảo đảo, Lăng Nhiễm lại đi về phía thư phòng, đẩy
cửa bước vào, nhìn cách bài biện vẫn quen thuộc như thế, liền tay che miệng, có
phần mơ hồ nói: “còn, vẫn còn giống như trước kia, không thay đổi, thật không
thay đổi!”
An Nhiên nhìn cô ta, hai tay ở hai bên người bất
giác nắm chặt, trong lòng không hiểu sao có sự khó chịu không rõ lý do, chỉ cảm
thấy trong ngực cực kỳ buồn bực.
Lăng Nhiễm liêu xiêu muốn đi vào phòng ngủ,
trong lòng An Nhiên thắt lại, bước nhanh lên trước, cầm tay cô ta đang đặt trên
cánh cửa, lạnh lùng nói: “Lăng tiểu thư, cô uống say rồi, tôi đưa lên.” Phòng
ngủ đó là phòng của cô và Tô Dịch Thừa, cùng ôm nhau ngủ, cùng nhau dây dưa triền
miên, cô không muốn nghe thấy bất kỳ lời đánh giá nào từ trong miệng người
khác, càng không muốn biết trước kia như thế nào.
Mượn rượu Lăng Nhiễm dùng sức hất tay cô ra, lại
lảo đảo xoay người về phòng khách, nhìn ghế sô pha màu xám bạc kia, lại cười
ngây ngốc, rồi xoay người, nhìn An Nhiên, nói: “Trước kia a Thừa đặc biệt thích
ôm tôi ngồi trên ghế sô pha xem tivi, anh ấy thích xem thời sự, chính trị,
nhưng mà tôi thích xem phim truyền hình, anh ấy cảm thấy buồn bực và nhàm chán,
nhưng lần nào cũng cùng tôi xem hết, khi tôi khóc sẽ lấy khăn giấy cho tôi, khi
tôi cười cũng cười cùng tôi, sau đó cưng chiều xoa xoa mũi tôi, hôn nhẹ lên
trán tôi, khoảng thời gian đó, là cuộc sống hạnh phúc nhất của tôi.” Nói xong,
lại bi thương khóc òa lên, sau đó xoay người đi đến trước mặt An Nhiên, nắm quần
áo của cô, khóc nói: “cô trả a Thừa lại cho tôi, trả lại cho tôi có được không?
Tôi rất yêu anh ấy, không thể không có anh ấy!”
An Nhiên chỉ cau mày, trong lòng cực kỳ khó chịu,
cô cảm thấy hô hấp cũng bắt đầu dồn dập, hít sâu vào một hơi, nhắm mắt lại,
nói: “Lăng tiểu thư, tôi không hiểu cô đang nói cái gì, cô say rồi, để tôi đưa
cô lên!”
Lăng Nhiễm đột nhiên đẩy cô ra, có chút kích động
nói, “anh ấy không yêu cô, a Thừa căn bản là không yêu cô. Tôi ra đi bảy năm,
bên cạnh anh ấy chưa từng xuất hiện người con gái nào, cô cho là vì sao, anh ấy
đang đợi tôi, đang đợi tôi quay về!”
“Nhưng cuối cùng anh ấy vẫn là cưới tôi, mà bây
giờ tôi mới là Tô phu nhân, là vợ của Tô Dịch Thừa!” An Nhiên nhìn chằm chằm cô
ta nói, hai tay nắm chặt.
Lăng Nhiễm nhìn cô, nhìn chằm chằm, sau đó đột
nhiên ngồi co quắp xuống đất, cả người như quả bóng hết hơi, không hề có sức sống.
Ánh mắt nhìn nơi nào đó, hai mắt hoàn toàn không có tiêu cự, nói, như là đang lẩm
bẩm: “tôi để anh ấy chờ quá lâu, lâu đến mức trái tim đã nguội lạnh, tôi sai rồi,
tôi nên quay về sớm một chút, tôi nên về sớm một chút…”
Trong lòng An Nhiên khó chịu, bởi vì lời cô ta vừa
nói, làm cô nhớ tới sự xúc động khi kết hôn hồi đó, bây giờ hồi tưởng lại cái
câu thích hợp của anh khi đó, trái tim đột nhiên đau dữ dội.
“Ha ha, ha ha…” Đang ngồi dưới đất, bất thình
lình Lăng Nhiễm lại cười ra tiếng, nhìn An Nhiên, ngữ điệu vừa chua ngoa vừa
cay nghiệt nói: “Cô cho là vì sao a Thừa lại cưới cô?”
An Nhiên nhìn cô ta, đôi môi nhếch lên, móng tay
được mài dũa vì dùng sức quá mà đâm sâu vào lòng bàn tay, âm ỉ thấy đau!
“Đó là bởi vì tên của cô, An Nhiên! Lăng Nhiễm,
không phải là Nhiên mà là Nhiễm, cô chẳng qua chỉ là thế thân của tôi! Là thế
thân của tôi!” Lăng Nhiễm thét chói tai, sau đó lớn tiếng cười lên, điên điên
khùng khùng la hét, “ha ha ha, cô là thế thân của tôi, người a Thừa yêu là tôi,
yêu tôi.”
Lăng Nhiễm… An Nhiên…
Nhiên giống như Nhiễm?
An Nhiên chỉ cảm thấy hoảng hốt, cả người choáng
váng. Là thế này sao? Lý do anh cưới cô hồi đó là vì tên của cô, vì tên cô cùng
âm với tên bạn gái cũ của anh? Đúng vậy a, tại sao điều kiện tốt như thế, vì lẽ
gì mà băn khoăn không tìm được người người phụ nữ thích hợp để kết hôn!
Hít sâu một cái, đau đớn nhắm mắt, rồi lại mở
ra, đáy mắt lạnh như băng, ngữ điệu căng thẳng: “Lăng tiểu thư, mời đi ra
ngoài.” Cô không muốn ở chung một không gian với cô ta, cô cảm thấy trong lòng
vô cùng đau đớn.
“Ta không muốn.” Lăng Nhiễm dường như uống rượu
say rồi, giọng nói đặc tính trẻ con, sau đó lại ngây ngốc gãi gãi tóc đi về
trên ghế sô pha, trong miệng lẩm nói, “tôi muốn ở đây chờ a Thừa quay về, chờ
anh ấy về, giống như trước sẽ ôm tôi, hôn nhẹ tôi… ” Nói xong thì đi về phía ghế
sô pha trong phòng khách, sau đó cầm lấy cái gối dựa đến ôm vào lòng, nhắm mắt
lại, lẩm bẩm, rồi không bao lâu sau truyền đến tiếng hô hấp nhàn nhạt, hiển
nhiên đã ngủ thiếp đi.
An Nhiên sững sờ đứng đó, cả người như là đột
nhiên bị rút hết hơi sức.
Buổi tối, Tô Dịch Thừa vuốt vuốt chân mày có phần
đau nhức, hội nghị mở từ trưa đến chiều, nhìn chằm chằm vào màn hình kia nhiều
ánh mắt nhức nhối. Lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa, cả căn nhà đen ngòm,
anh khẽ chau mày lại, An Nhiên không có ở nhà sao?
Đưa tay bật đèn lên, “tách —” một tiếng, ánh
sáng chiếu sáng cả gian phòng, một tay kéo kéo cái cà vạt trên cổ, đang nghĩ có
nên gọi điện thoại cho An Nhiên không, thì đột nhiên nhìn thấy An Nhiên đang ngồi
xổm ở góc tường, thấy cô trơ ra nhìn mình, trên mặt dường như còn có dấu vết của
nước mắt.
Không biết xảy ra chuyện gì, anh để cặp công văn
xuống tủ bên cạnh, bước nhanh về phía cô, nửa ngồi trước mặt cô, nghi hoặc hỏi:
“sao thế? Sao không bật đèn?”
An Nhiên trơ ra lắc đầu, không nói gì.
“Ừ…” Lăng Nhiễm ở trên ghế sô pha bị chói mắt vì
ánh đèn, giơ tay lên che lại, rù rì chậm rãi tỉnh lại.
Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa chợt quay đầu, lúc này
mới chú ý tới trong phòng này thế mà lại còn có người thứ ba, mà người nọ chính
là Lăng Nhiễm!
Lăng Nhiễm uể oải ngồi dậy, như là đã quên mọi
chuyện trước đó, đưa tay lên vuốt vuốt cái đầu đau nhức vì say rượu, hai mắt mờ
mịt nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, cuối cùng đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tô Dịch
Thừa.
“A Thừa?” Lăng Nhiễm thử gọi, cô nhớ vừa rồi cô
mua rất nhiều rượu về nhà, sau đó ở nhà uống rượu, sao a Thừa lại ở đây? “anh,
sao anh lại ở đây?”
“Câu này phải là tôi hỏi cô chứ.” Tô Dịch Thừa lạnh
lùng nói, ánh mắt tức giận nhìn cô ta.
Lăng Nhiễm sửng sốt, nhưng liếc thấy An Nhiên ngồi
xổm phía sau anh, lại quay đầu nhìn cách bài trí bốn phía xung quanh, mới ngộ
ra đây không phải là nhà mình, mà cô hoàn toàn không có ấn tượng gì sao mình lại
ở đây! “tôi, sao tôi lại ở chỗ này? Rõ ràng vừa rồi tôi uống rượu ở nhà a!”
Hít sâu một hơi, Tô Dịch Thừa lạnh lùng nói:
“Lăng Nhiễm, những gì nên nói tôi vẫn cho là đêm hôm đó tôi đã nói rõ ràng với
cô, chuyện của chúng ta đã là quá khứ, bây giờ chúng ta đều có cuộc sống riêng
của mình, hơn nữa tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, cũng không hi vọng
cô tới quấy rầy tôi hoặc người nhà của tôi.”
“Tôi, tôi không có…” Lăng Nhiễm nhìn anh, trong
mắt có uất ức.
“Mời đi ra ngoài đi.” Tô Dịch Thừa lạnh lùng
nói, không hề nể tình chút nào. Nói xong cũng không nhìn tới cô ta, đỡ An Nhiên
từ mặt đất lên.
“A Thừa. . . . . .” Phía sau, Lăng Nhiễm khẽ gọi
anh, nước mắt chảy xuống theo gương mặt, trong lòng đau thắt lại, uất ức lẩm bẩm,
“đừng đối xử với em như vậy, đừng đối xử với em như vậy được không…” Giọng nói
hàm chứa khẩn cầu và mong mỏi xa vời.
Tô Dịch Thừa thờ ơ, nửa ôm  An Nhiên đi về
phía phòng ngủ, không quay đầu nhìn cô ta lần nào.
Tô Dịch Thừa dìu An Nhiên ngồi xuống giường,
nhìn nước mắt còn chưa khô trên mặt cô, trong lòng có cảm giác không đành lòng,
đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt cô, khẽ nói: “đồ ngốc.” Anh không biết Lăng Nhiễm
nói gì với cô, nhưng mà nhìn bộ dạng cô thế này, sợ là lại suy nghĩ lung tung.
Cô quá hòa nhã, tính cách ôn hòa quá, dù bị bắt nạt cũng không nói nặng lời,
anh thích cá tính và dáng vẻ dịu dàng của cô như vậy, thế nhưng lại lo lắng cô
bị bắt nạt, anh chưa bao giờ biết mình lại là một người mâu thuẫn như thế.
Than nhẹ rồi lắc đầu, anh không biết tính cách
cô như vậy là tốt hay xấu, nhưng nhìn cô thế này, trong lòng anh có cảm giác
khó chịu không nói nên lời. Cúi đầu khẽ hôn xuống trán cô, sau đó xoay người
vào phòng tắm, vắt hết nước khăn ấm rồi cẩn thận lau đi vết nước mắt trên mặt
cô, vừa nói: “đừng nhớ những gì cô ta nói.”
An Nhiên để mặc anh lau đi bộ dáng nhếch nhác
trên mặt cô, chỉ nhìn anh chằm chằm, nhìn lông mày của anh, nhìn người đàn ông
cũng là người chồng mà mình vẫn quen biết chưa đến một tháng.
Một lúc lâu, khi anh xoay người chuẩn bị vào
phòng tắm thì đột nhiên đưa tay ra bắt tay được tay anh, mở miệng hỏi: “hồi đó
tại sao đồng ý kết hôn với em?”
Cô muốn biết đáp án, cô không để ý hôn nhân của
bọn họ không phải kết quả của tình yêu, không để ý chỉ vì mình thích hợp mới trở
thành vợ anh, nhưng cái cô để ý chính là trong tình huống mình không biết mà trở
thành thế thân của người khác, thành bóng dáng của người khác.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, khẽ cau mày, lại là vấn đề
này, anh cho là anh đã giải thích rõ ràng rồi, hôm nay Lăng Nhiễm lại nói gì với
cô?
An Nhiên nhìn anh chằm chằm, cố chấp muốn biết
câu trả lời từ chính miệng anh.
“Nếu anh nói lý do của anh giống em, em tin tưởng
chứ?” Tô Dịch Thừa đặt câu hỏi, anh không muốn dối lòng nói yêu, đó là không thực
tế, hai người vốn không quen biết, sao có tình yêu, cho dù sống chung trong khoảng
thời gian này, rõ ràng anh thích cô, và cũng thấy may mắn là hồi đó mình đồng ý
kết hôn với cô, nhưng nếu thật sự truy cứu nguyên nhân kết hôn ban đầu thì thật
sự không phải là tình yêu.
An Nhiên im lặng, rất lâu, vẫn không nhịn được hỏi:
“không phải, không phải bởi vì coi em là thế thân của Lăng Nhiễm chứ?” Chỉ cần
anh nói, cô sẽ tin tưởng. Nín thở, chờ câu trả lời của anh.
“Tất nhiên không phải!” Tô Dịch Thừa quả quyết
và nghiêm túc nói. Cô và Lăng Nhiễm đâu có nửa điểm nào giống nhau, sao anh có
thể coi cô là thế thân của Lăng Nhiễm được! Huống chi, anh đã sớm không có tình
cảm với Lăng Nhiễm, không có yêu, thậm chí cảm giác hận cũng không còn, hoàn
toàn chỉ là một người không liên quan, như là xa lạ.
“Ha ha.” An Nhiên thở phào nhẹ nhỏm, cười khẽ một
tiếng, thấp giọng chậm rãi nói , “vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Nhìn phản ứng của cô, Tô Dịch Thừa đoán được đại
khái, than nhẹ xoay người, một lần nữa ngồi xuống cạnh cô. Đưa tay kéo tay cô,
khẽ thở dài, nhìn cô chăm chú, sau đó vén sợi tóc trên trán cô lên, rồi nhàn nhạt
mở miệng: “Còn gì muốn hỏi anh không?”
An Nhiên cũng bình tĩnh nhìn lại anh, thật ra
thì chỉ cần biết rằng mình không phải là thế thân của người khác là được, những
thứ khác, cô không yêu cầu quá đáng, dù sao hôn nhân của bọn họ cũng không hẳn
là tình yêu, chính cô trước đây còn đợi Mạc Phi sáu năm vô ích, thì sao có thể
yêu cầu trước khi gặp cô, tỉnh cảm của anh chỉ là trang giấy trắng, vậy thì quá
không thực tế rồi.
Nghĩ lắc đầu nói không có, nhưng vừa đến miệng lại
hoàn toàn thay đổi: “trước đây cô ta cũng ở trong này.”
Tô Dịch Thừa nhìn cô, không hề phủ nhận mà gật đầu,
nhưng ngay sau đó lại cười lên, trong lòng không khỏi vui sướng, cô hỏi thế ít
nhất chứng minh cô để ý, cũng không phải thờ ơ, phát hiện này khiến anh đột
nhiên có chút mừng thầm.
Thấy anh gật đầu, An Nhiên rũ mắt xuống, “ừ.” Nhẹ
nhàng lên tiếng, cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa. Trong lòng lại đột nhiên
cảm thấy ngồi ở trên giường này rất không tự nhiên, nghĩ đến hồi đó bọn họ từng
triền miên trên giường này, trong lòng càng buồn bực.
Như là nhìn ra tâm tư của cô, khóe miệng Tô Dịch
Thừa khẽ cong lên, kéo thân thể của cô: “An Nhiên, nhìn anh.” Để cô đối diện với
mình.
An Nhiên sững sờ nhìn anh, không biết anh muốn
làm gì.
“Đã đổi, tất cả mọi thứ trong phong này, đã thay
đổi lại tất cả hồi mấy năm trước, không có dấu vết người khác.” Tô Dịch Thừa
bình tĩnh nói. Thật ra thì không dọn đi là vì đã thành thói quen ở đây rồi, khi
đó cũng không thay đổi gì cách bài trí trong phòng, nhưng ở lâu, những thiết bị
lúc đầu cũng bắt đầu cũ kỹ, cho nên sau này anh để Diệp Tử Ôn cải tạo lại hoàn
toàn, bố cục thì không thay đổi, nhưng vật dụng trong nhà gì đó đã đổi mới toàn
bộ.
An Nhiên gật đầu, nhàn nhạt cười với anh, chẳng
qua là nụ cười hoàn toàn không đến đáy mắt.
Tô Dịch Thừa không nói thêm gì nữa, thật ra thì
không thể nói ra trong lòng có tâm tư gì, vì sự để ý của cô mà trong lòng có cảm
giác hư vinh là lạ.
Nhưng mà nhìn chân mày cau lại và nụ cười không
mang ý cười của cô, lại có phần không nỡ, không muốn cô không vui như thế, khẽ
thở dài, đưa tay nâng cằm cô lên, nói: “tan tầm ngày mai anh đến đón em, đến
lúc đó, chúng ta cùng đi đến một chỗ.”
An Nhiên sững sờ nhìn anh, hỏi: “đi đâu?”
Tô Dịch Thừa cười nhạt, nói, “bí mật, đến lúc đó
sẽ biết.”
Khi Tô Dịch Thừa từ trong phòng đi ra, Lăng Nhiễm
vẫn còn ngồi trong phòng khách, đôi mắt đẹp hàm chứa nước mắt, như là lê hoa
đái vũ, khiến người ta thương tiếc. Nhưng mà Tô Dịch Thừa không thấy như thế nữa
Thấy Tô Dịch Thừa đi ra ngoài, Lăng Nhiễm vội
vàng từ ghế sô pha bật dậy, nhìn anh, nhẹ gọi: “a Thừa…”
Chân mày khẽ nhíu chặt, trên mặt Tô Dịch Thừa
không hề có chút thương tiếc và đau lòng nào, chẳng qua chỉ bình tĩnh lạnh nhạt
hỏi: “sao còn chưa đi.”
“A Thừa…” Lăng Nhiễm gọi anh, biết bao thâm
tình, giống như bảy năm trước, giọng nói kia không thề thay đổi.
Tô Dịch Thừa bình tĩnh nhìn cô ta, mặc dù cô ta
không thay đổi, vẫn xinh đẹp phong tình như trước, thế nhưng chung quy đã qua bảy
năm, dù cô ta vẫn là cô năm đó, anh cũng không phải là Tô Dịch Thừa năm đó nữa.
“Em, vừa rồi em uống nhiều quá, em cũng không biết
sao mình đến đây, không biết bản thân đã nói gì với An Nhiên, em, em không cố ý
…” Lăng Nhiễm vừa nói vừa rơi nước mắt, vẻ mặt kia muốn bao nhiêu uất ức thì có
bấy nhiêu.
Tô Dịch Thừa nhìn cô ta, lướt qua cô rồi rút tờ
khăn giấy trong hộp khăn giấy trên bàn trà đưa cho cô ta, sau đó nhàn nhạt mở
miệng: “không quan trọng, cô về đi.”
Lăng Nhiễm áy náy nhìn anh, nước mắt càng rơi
nhiều hơn, nói: “có phải An Nhiên hiểu lầm gì không, em đi giải thích cho cô ấy,
đừng vì em mà ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”
“Không cần, tôi sẽ giải thích rõ với cô ấy, cô về
đi, không tiễn.” Tô Dịch Thừa không hề khách khí mà từ chối, nói xong xoay người
liền muốn rời đi, khi định bước đi thì bỗng xoay người lại, như nghĩ đến cái
gì, nói: “đúng rồi, sau này uống ít đi, tôi không muốn xảy ra chuyện thế này nữa.”
Nói xong, cũng không quay đầu lại đi vào phòng ngủ.
Trong phòng khách, Lăng Nhiễm đứng sững, nhìn chằm
chằm anh bỏ đi, trên gương mặt lộ ra sự ỉu xìu, hai tay bên hông nắm thật chặt.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3