Nhân Duyên- Chương 41
Chương 41
Tần Tống cọ a cọ đi qua
ôm lấy cô, lấy lòng thử gọi cô một tiếng: “Vợ ~ “
Hàn Đình Đình đang cầm
bó hoa thơm ngát mới mẻ, cúi đầu nhìn qua dường như rất chuyên chú, không để ý
tới anh thế nhưng cũng không tránh anh ra.
Tần Tống quan sát sau
một lúc lâu, lá gan cũng lớn lên, ở trên gương mặt cô hôn một cái. Cô liền
nghiêng liếc mắt anh một cái, nửa giận dữ nữa mị nhãn như tơ, lần này khiến anh
mừng như mở cờ trong bụng, buộc chặt tay rảnh cúi đầu cắn một chút…
“Khụ khụ…” Đình ba vừa
mới tan tầm về nhà, vừa mở cửa liền thấy vợ chồng son ở nơi này ôm ấp ,làm một
đoàn ngọt ngấy người, ông xấu hổ ho khan vài tiếng, “A Tống đến đấy à.”
Tần Tống quay đầu, thanh
thúy kêu một tiếng “Ba!” .
“Còn mua đồ nữa.” Đình
ba ở sau cửa xách túi đồ lớn, vui tươi hớn hở nhìn nữ nhi ôm hoa trong lòng.
Đình mẹ lúc này vừa mới
bưng thức ăn đi ra, cũng trôi chảy oán thầm một câu: “Chính là, Đình bảo chỉ có
dài mà không lớn!”
“Cũng không phải con bảo
anh ấy mua !” Hàn Đình Đình bị nói vài câu, hướng về phía Tần Tống nửa là làm
nũng : “Ai! Ai bảo anh mua!”
“Nha! Như thế nào nói như
vậy?” Đình mẹ dọn xong bàn cơm, nghe vậy quay đầu nói: “Nhìn xem! Mẹ đã nói A
Tống đem con làm hư mà !”
Tần Tống trong lòng âm
thầm cười trộm, trên mặt vẫn là bất động thanh sắc
( thản nhiên )
bộ dạng nhu thuận dịu
ngoan, thuận tiện phảng phất lơ đãng tay gẩy gẩy tóc mái, Đình mẹ lập tức liếc
mắt một cái liền thấy được chỗ vết thương trên trán kia của anh, “Ai a” một
tiếng, vội vàng kéo anh ngồi xuống nhìn kỹ, “Đây là như thế nào mà bị thương ?
!”
“Tối hôm qua con không
cẩn thận tông trên cửa.” Tần Tống thuần lương nháy mắt, không hề có thành ý che
dấu nói.
Thế nhưng kia làm sao có
thể gây nên miệng vết thương như vậy được, Đình mẹ nhìn nữ nhi một bên chột dạ
cúi đầu đùa nghịch móng tay cứng rắn liếc mắt một cái, ở trên mông cô vỗ thật
mạnh, Hàn Đình Đình thấy không thể gạt được đi, không vui vén tay áo lên đưa
cho mẹ cô xem dấu vết tối hôm qua bị tay áo Tần Tống quẹt có dấu tích nhợt
nhạt, “Mẹ! Anh ấy làm con bị thương trước!”
“Còn chống chế!” Đình mẹ
căn bản một chút cũng không tin cô, xem cũng không xem liền chụp khai tay cô:
“A Tống căn bản không có móng tay! Không loè loẹt so với ngươi!”
Đình ba lúc này cũng đem
bát canh cuối cùng bưng lên, thấy động tĩnh bên kia liền gào to hô ba người tới
ăn cơm: “Tất cả đừng nói nữa, ngồi xuống ăn cơm !”
**
Vừa lên bàn, Đình mẹ cầm
lấy chiếc đũa liền gắp cái chân gà đến trong bát Tần Tống, Tần Tống cực kỳ
hưởng thụ, một bên dùng chiêu bài lấy lòng các trưởng bối còn thành thạo vô
cùng với phương thức tươi cười bộ dạng hệt bé ngoan của anh kia, Đình mẹ thấy
thế nào thì con rể bảo bối của bà đều là hoàn mỹ không tỳ vết một trăm phần
trăm, liền không dứt liên tục gắp thức ăn cho anh.
Hàn Đình Đình nhìn mẹ cô
hiện tại trong mắt chỉ có một mình Tần Tống, ngay cả khóe mắt cũng không thèm
liếc nhìn cô một cái, ủy khuất đem cánh gà cắn “Kẽo kẹt kẽo kẹt” vang lên.
Đình ba cuối cùng có
người cùng ông uống rượu, cũng thực cao hứng, tay liên tiếp rót đầy chén cho
Tần Tống.
Đình mẹ oán trách: “Ông
đừng rót rượu cho A Tống nữa, con ngượng ngùng không thể không uống, lát nữa
lái xe không an toàn. Đến đây A Tống, ăn nhiều đồ ăn vào!”
Tần Tống bưng lên cái
chén, rốt cuộc lại rót cho Đình ba cùng chính mình đều đầy ly, cũng bắt lấy cơ
hội khoe mẽ: “Khó khi nào có được cơ hội cùng ba uống rượu, không có việc gì
đâu ạ, cao hứng thì tốt rồi! Khi về để cho Đình Đình lái xe.”
Hàn Đình Đình đem món
sườn gà cắn dập nát, rầm rì : “Em đêm nay ở lại đây, không về!”
Tần Tống nhẹ giọng “A?”
một tiếng, âm điệu thực thất vọng, sau đó cái gì cũng không nói.
[TNN: cute, hồ ly tinh
quái ~~]
Đình mẹ lập tức tiếp
lời: “Càng ngày càng kỳ cục! Ai cho con ở, trở về nhà của con cho mẹ!”
“Không về!” Hàn Đình
Đình dùng chiếc đũa đâm đâm bát cơm, không cam lòng nói thầm.
“Dám!” Đình mẹ phân nửa
là hù dọa trừng cô.
Hàn Đình Đình thực ủy
khuất cắn môi, Tần Tống vụng trộm hướng cô giả trang cái mặt quỷ, vô cùng đắc
ý.
“Khụ…” Đình ba đánh vỡ
cục diện bế tắc, “Không quay về liền không quay về đi.”
Quanh co một vòng, Hàn
Đình Đình nhất thời cảm kích hai mắt phiếm lệ —— Trên đời chỉ có ba ba tốt
nhất!
Tần Tống trong lòng cũng
thấy chợt lạnh, âm thầm kêu rên một tiếng: Cha vợ a… Người còn nhớ rõ dưới cây
đại thụ trước cửa, con cùng người cùng nhau ngồi uống rượu tâm sự vui vẻ hay
sao? !
Đình ba yên lặng uống
một ngụm rượu, chuyển hướng anh, hòa nhã nói: “Con đêm nay cũng liền ở đây đi.”
…
Tần Tống mỉm cười gật
đầu, ân cần kính cha vợ chén rượu đầy, hai người lòng hiểu nhưng không nói chạm
cốc. Hàn Đình Đình lắc lắc ngón tay nhìn mẹ cô lại gắp chân con gà vào bát Tần
Tống, nước mắt đều rơi …
**
Buổi tối hai người ngủ ở
phòng nhỏ Hàn Đình Đình, giường chật, càng có người nào đó vô sỉ, khó tránh
khỏi càng ngày càng dán chặt.
Hàn Đình Đình mặt hướng
vách tường, cái ót đối diện anh, nhắm mắt lại hạ quyết tâm không cùng anh nói
chuyện.
Xuân mong manh, trời
tiết se se lạnh, hai người chỉ có mỗi tấm chăn, hơi thở anh cùng độ ấm đều là
khiến cô không thể bỏ qua sự tồn tại, huống chi anh không ngừng di động tuy rất
nhỏ, bất tri bất giác cả người đều dính lấy cô.
Chỉ trong chốc lát, một
đoạn cây cứng rắn nóng nóng nào đó chọc vào sau thắt lưng cô, cô cúi đầu “Ai”
một tiếng, bị nóng đến mức giống như lùi sâu vào bên trong giường tránh đi, anh
làm sao có thể buông tha, dựa thế ôm lấy cô đè bàn tay của cô lại, “Vợ…”
Anh ở bên tai cô thổi
khí, “Nó không ngoan! Không nghe lời em nói, tự mình đứng lên … Em mau giáo dục
nó!”
[TNN: vô sỉ, mặt dày, BT
...><]
Hàn Đình Đình dở khóc dở
cười, anh còn thật sự nghiêm túc, lôi kéo tay cô đặt tại nơi đêm đó tra tấn cô
sống không bằng chết, kia xúc cảm thật sự dọa người, cô “A” một tiếng kêu to,
xoay người lại đánh anh một trận.
Tần Tống vẫn cười, thấy
lỗ hổng bắt được hai tay cô kéo vào trong lòng, một trận không đầu không đuôi
mãnh liệt thân thiết, “Đình bảo… Tiểu Đình bảo đáng yêu nhà của anh nha…”
“Không cần anh nói với
em!” tay cô che miệng anh, trong bóng đêm cô hai mắt giống một đôi bảo thạch
màu đen, lóng lánh trong bóng đêm, càng chiếu rọi đi vào trong lòng anh.
Người vô sỉ vô sỉ cười,
vô sỉ vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô.
“A…” Cô ngứa chống đỡ
không được cười rộ lên, lòng bàn tay ẩm ướt ở trên mặt anh cọ thật mạnh, cọ
sạch sẽ còn không đã nghiền, xoa mặt anh niết một trận, “Trứng thối…”
Cô nhỏ giọng oán giận mà
ngọt ngào, giống như cô nương mỗi một cái đều toát lên vị hạnh phúc khẩu thị
tâm phi thầm oán: “Em chán ghét anh!”
“Anh thích em!” Tần Tống
ở môi cô khẽ cắn một ngụm, lại trở về chỗ cũ liếm liếm, “Tuy rằng thực phiền
toái, nhưng là anh thật sự thực yêu em.”
Cô đêm dài yên tĩnh đắm
chìm trong lời tâm tình ngọt ngào hạnh phúc đến mức nổi cả da gà, ngoan ngoãn
dựa sát vào trong lòng anh, mặt chôn ở ngực anh, thực ngốc nghếch cách áo ngủ
thổi nhiệt khí.
Tần Tống thấp giọng kiềm
chế hơi thở hổn hển, cổ họng khàn khàn ở bên tai cô hỏi: “Tường nhà em … Cách
âm được không?”
Cô đắc ý, cười nhắm
thẳng trong lòng anh mà trốn, “Anh nghe thấy thanh âm ba mẹ em ngáy ngủ sao?”
“Phi thường rõ ràng.”
Tần Tống hít một hơi thật sâu, bộ dáng thống khổ rối rắm làm cho cô càng vui
vẻ, người ở trong lòng anh cười đến run rẩy.
“Vậy không xong a…” Tần
Tống rất thống khổ nhắm mắt, “Em sẽ nhẫn thực vất vả.” Nói xong anh không đợi
cô phản ứng lại, nghiêng người liền đem cô đặt ở dưới thân, cách áo ngủ một
ngụm cắn trên ngực trái của cô.
“Không —— ngô…” Nửa câu
sau chưa kịp nói bị anh nuốt vào, chỉ dư lại tiếng nức nở mơ hồ rung…
Áo ngủ là mượn của Đình
ba cho nên không thể phá hư, Tần Tống dùng hết kiên nhẫn cởi bỏ một nửa nút
thắt cuối cùng này, một hồi vật vã cuối cùng cũng đem cái quần chữ T cởi sau
tùy tay ném ra ngoài, lập tức giống như sói đói đánh về phía bánh bao đất nhỏ
sớm bị anh bóc trống trơn, cô thế nhưng còn không biết sống chết ở dưới thân
anh xoay, bị anh bay qua lật lại giống búp bê vải, trực tiếp từ phía sau động
thân tiến vào.
Chiếc giường nhỏ chịu
lực nặng của Hàn Đình Đình thuần khiết thanh xuân, rên khóc phát ra thanh âm
“Chi nha”.
Tần Tống đói đã lâu, tìm
miệng của cô nuốt một ngụm cắn nuốt vào miệng, giường nhỏ dưới thân nặng nề mà
loạn xạ, theo động tác anh thực quy luật “Chi nha”, “Chi nha” kêu lên, cách
vách vốn dĩ một tiếng ngáy cao nhất nhất thời thấp dần âm điệu rồi biến mất tăm
tích, Đình ba đại khái… Tỉnh…
Tần Tống trên trán đầy
mồ hôi, tâm hung ác đem cô trở qua, trực tiếp ôm lấy cô đi xuống giường, trong
bóng tối anh ôm cô đứng ở trong phòng, động tác kịch liệt mà mạnh mẽ, cô lần
đầu tiên bị nếm thử cảm giác như vậy, ngay từ đầu toàn thân banh ra giống như
cung tên, kẹp chặt lấy anh đi ra tiến vào đều khó khăn, sau đó lại bị anh áp
đảo thành một đoàn mềm nhão, tay vòng quanh cổ anh lại không nhịn được, nương
theo chuyển động ra vào của anh, nhẫn nhịn đã dâng trào đến đầu lưỡi thật sự
vất vả để không thét chói tai, cuối cùng nhịn không được nhỏ giọng khóc đi ra…
Cổ họng cô hàm hồ mà nức
nở, giống như con mèo nhỏ dưới thân liếm nước, hoàn toàn bức điên Tần Tống rồi,
anh thở hổn hển đem cô để ở trên tường, đặt trên bàn trà, rốt cục rất thấp “Ân”
một tiếng, run rẩy dừng lại…
Lúc này, cách vách ngay
cả tiếng ngáy trầm thấp kia cũng đều không có …
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]