Nhân Duyên- Chương 42
Chương 41
Nguyên lai liền là cảm
giác như vậy —— một cái sinh mệnh hoàn toàn mới, sinh ra từ tình cảm chân thành
vì anh mà giữ lấy, cho dù hiện tại ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn thấy, anh
cũng đã thật sâu thật sâu, yêu nó tự trong lòng. Nguyên lai, ba mươi năm này
Tần Uẩn chính là dùng tâm cùng cảm tình như vậy, đối với anh.
Sáng sớm.
Tần Tống tỉnh khi nghe
được cửa gian ngoài nhẹ nhàng mang theo thanh âm, anh sờ sờ người trong lòng
còn ngủ say vù vù, nhất thời an tâm.
Tay nếu đã phủ lên rồi, anh liền thuận tay vui vẻ ở trên cánh mông cô
nhéo một phen.
Ngao… Người trong lòng
nhân bực dọc, ánh mắt hơi hơi trợn lên, không chút nào lưu tình lia móng vuốt
tấn công anh.
Tần Tống ôm ba đạo vết
máu ở trên ngực, nhất thời hai mắt đẫm lệ, thật cẩn thận ôm cô, một lần nữa lại
ngủ.
Khi rời giường Đình ba,
Đình mẹ quả nhiên đều đã đi ra ngoài, trong nồi để lại cháo gạo thơm nức, trên bàn
có vài đĩa điểm tâm sáng, tất cả đều là món Tần Tống bình thường thích ăn.
Nếu lại thêm một cái
trứng ốp lếp chính là bữa sáng hoàn mỹ! Thế nhưng người nào đó gần đây đặc biệt
dễ dàng nóng giận, Tần Tống căn bản ngay cả đề cập cũng không dám.
Vợ chồng thật sự là quan
hệ tồn tại kỳ dị, rõ ràng trước kia người hay nóng giận chọc người chính là
thói quen của anh, là từ khi nào thì bắt đầu a, anh giống như biến thành cô lúc
trước, cẩn thận, nơm nớp lo sợ săn sóc bao dung, mà cô lại giống như đổi thành
anh lúc trước, lông mao toàn bộ dựng thẳng triệt để còn ngại không đủ…
Một ngụm rau muối nhỏ
cuối cùng cũng bị cô nuốt hết vào miệng, cô rất chi hưởng thụ híp mắt trở về
chỗ cũ, Tần Tống thì ngồi một bên yên lặng uống cháo hoa.
Chuông cửa bỗng nhiên
vang lên, Tần Tống ngoan ngoãn buông bát đi mở cửa. Ngoài cửa chính là người
nghe trực tiếp tình hình chiến đấu suốt một đêm, sáng tinh mơ liền trốn ra
ngoài vợ chồng Hàn gia.
“Thiếu gia, phu nhân
phân phó tôi tới đón ngài cùng thiếu phu nhân đến bệnh viện.” Chú tài Tần gia
thanh âm trầm thấp mà vững vàng, Tần Tống hơi hơi sửng sốt, sắc mặt trong nháy
mắt liền trở nên nghiêm túc.
“A Tống?” Hàn Đình Đình
thấy anh đứng ở cửa bất động thật lâu, bóng dáng càng ngày càng hiu quạnh
nghiêm túc, trong lòng mơ hồ đoán được cái gì, vội vàng đứng dậy đi ra. Đứng ở
bên người cầm lấy tay anh, cô nhẹ giọng gọi anh.
Tần Tống trên mặt nhìn
không ra chút cảm xúc nào, lại trầm mặc một lát, anh xoay người vỗ vỗ lưng cô,
“Đi thu thập một chút, ” anh nhẹ giọng nói, miễn cưỡng mỉm cười an ủi ánh mắt
kinh hoảng của cô: “Chúng ta đi bệnh viện xem ba.”
**
Lúc này đây trong phòng
hay bên ngoài phòng bệnh đều thập phần im lặng. Sau một hồi tề tựu tại bệnh
viện, mọi người chờ đợi dồn ép hỏi han, một lúc sau toàn bộ bị Tần Tống lục tục
quét sạch sẽ, xuất ngoại dưỡng lão hoặc là lưu lạc.
Nay mặc kệ là “Tần thị”
hay toàn bộ đại gia tộc Tần gia, không có bất cứ người nào dám đối với Tần Tống
nói một nghe hai nữa. Cho dù anh vẫn như trước trẻ tuổi, thế nhưng không ai dám
đem anh cho rằng chỉ là một đứa nhỏ nữa.
Nhưng là vì sao, làm hết
thảy mọi thứ đều như mong muốn của anh tất cả đều đã viên mãn, nay mỗi một bước
đi dọc theo hành lang thật dài đến gần phòng bệnh, đều vẫn khiến cho anh cảm
thấy đau lòng thấu xương như vậy …
Bác sĩ điều trị chính
theo thường lệ họp ở trong phòng hội nghị, trống không, Tần Tống sau khi bước
vào cửa liền cảm thấy nhọc nhằn, hơi hơi chau mày, lập tức có người cung kính
tiến lên giải thích với anh: “… Một trăm mười ba bác sĩ nước ngoài toàn bộ đều
đã lên máy bay về nước, trừ bỏ hai mươi sáu bác sĩ hằng ngày duy trì đợt trị
liệu, toàn bộ đội chữa bệnh đã giải tán.”
Tần Tống im lặng nghe
đến cuối, tay ôm đầu dần dần xiết chặt, “Ai đồng ý cho bọn họ giải tán ?” Anh
thanh âm lạnh lẽo cơ hồ muốn ngưng kết thành băng: “Các ngươi, đều, sống, đủ,
rồi, sao!”
“Ba!” Báo cáo trong tay
người nọ trượt xuống không giữ được, tay run lên, anh xoay người nhặt lại, hai
bắp đùi đều mềm nhũn.
Tần gia tiểu Lục thiếu
kiêu ngạo ương ngạnh mọi người đều biết, nhưng là không tới một năm toàn bộ
“Tần thị” này đều do anh một mình đảm đương. Mũi nhọn vây quanh, lại làm cho
người ta càng thêm không rét mà run.
“Nội trong mười hai giờ,
toàn bộ phải xuất hiện ở trước mặt tôi. Hoặc là, ” Tần Tống mím môi, trên mặt
một tia biểu tình cũng không có, “Vĩnh viễn biến mất.”
“Là!” Thủ hạ không chút
chần chờ, cúi đầu lập tức đáp lời.
“Không cần.” Một cái
giọng nữ lúc này từ xa lại gần, Tần Tống không có quay đầu, cũng biết là Trương
Phác Ngọc.
“Là tôi để cho bọn họ
giải tán, mọi người đã đều lên máy bay, đừng đuổi theo nữa.” Trương Phác Ngọc
kéo báo cáo từ tay người nọ qua, sắc mặt mệt mỏi đối với anh khẽ gật đầu, “Anh,
trước đi ra ngoài.”
Thủ hạ nhận lệnh vội
chạy không ngừng bay ra bên ngoài, không quên đem cửa phòng họp đóng lại.
Không có người nói
chuyện, một phòng vắng vẻ im lặng, chỉ có Tần Tống ngập trong trời lửa giận
mênh mông không ngừng.
Trương Phác Ngọc tay vỗ
về trên đôi vai anh, trên lưng anh buộc chặt giống như vác tảng đá, “A Tống…”
“Nói.” Tần Tống nỗ lực
kiềm chế, lạnh như băng phun ra từng chữ.
“Để cho ông ấy đi thôi.”
“Oành!”
Một tiếng sấm sét nổ
tung.
Tần Tống một quyền đánh
ở trên mặt bàn hội nghị rộng lớn dày, kim loại lạnh như băng hơi hơi lõm xuống
có chút đáng sợ, xương ngón tay anh rất nhanh xanh tím hơn nữa tơ máu chảy ra
ngoài.
“Không cần như vậy.”
Trương Phác Ngọc kéo ngón tay con qua, đau lòng thổi thổi, đem ngón tay lạnh
lẽo phủ trên hai tay của bà, “Con với mẹ đều rõ ràng: Đến bây giờ, nếu thật là
vì tốt cho ông ấy, sẽ không nên làm giải phẫu lần thứ ba. Không cần lại tra tấn
ông ấy nữa .”
“Mẹ muốn tôi nhìn ba…
chết sao?” Tần Tống rốt cục mở miệng, thanh âm trầm thấp khẽ khàng run rẩy:
“Con làm không được!”
“Mẹ biết, điều đó thực
khó khăn. Nhưng cho dù khó khăn… Cũng đều kém với việc cha vì mẹ và con mà cố
gắng chống đỡ, đến bây giờ cũng đã rất khó khăn rồi?” Trương Phác Ngọc hít một
hơi, hiện tại không phải thời điểm nước mắt rơi xuống, bà thuyết phục con trai
của bà… Để cho chồng của bà đi tìm cái chết.
Bà vỗ về Tần Tống, như
là thời điểm khi anh còn nhỏ nóng giận lúc xưa cứ như vậy mà an ủi anh, có thể
làm cho anh trầm tĩnh trở lại.
“A Tống,” bà nhẹ giọng
nói, “Ông ấy là Tần Uẩn , kiêu ngạo, không gì là làm không được, một người nam
nhân huyền thoại.
Ông ấy này cả đời, trừ
bỏ thời điểm hướng mẹ cầu hôn, không còn đối với bất luận kẻ nào hay sự vật nào
cúi đầu qua nữa. Con như thế nào nhẫn tâm… Nhìn ông ấy không những một lần, lại
lần nữa cứ hướng thân thể của chính mình mà cầu xin bỏ qua chứ?”
“Đó là trị liệu.” Tần
Tống không thể nhịn được nữa đánh gãy, cực kỳ hung ác.
“Trị được không?” Trương
Phác Ngọc kinh ngạc hỏi.
Chỉ với một câu này,
liền đem Tần Tống hoàn toàn đẩy vào góc chết. Bởi vì trong lòng anh rất rõ ràng
—— trị không hết.
Cái gọi là lần giải phẫu
thứ ba, cùng với chuyện Tần Uẩn trị liệu, không bằng nói Tần Uẩn là đang an ủi
tâm của mọi người.
Từ khi bệnh tình chẩn
đoán chính xác, Tần Tống liền không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào thu xếp hết
thảy, tìm bác sĩ giỏi nhất đến loại thuốc mới nhất, anh tuyệt đối không muốn
mất đi cha mình.
Mà Tần Uẩn vẫn bình tĩnh
phối hợp trị liệu, ông - một người liều chết bị tra tấn, để đứa con thân ái của
mình có thể tạm thời an tâm.
Chuyện này, Tần Tống
không phải không biết .
Thế nhưng lòng người
chính là vặn vẹo như vậy, anh rõ ràng biết rõ cha hoàn toàn chịu khổ vô ích,
cũng không muốn buông tay để cho ông rời đi.
Bởi vì cái quyết định
kia, anh tuyệt đối không đành lòng.
Mà hiện tại, mẹ anh
người vẫn luôn nhỏ bé yếu ớt vô lo vô, quả quyết thản nhiên đứng dậy, thay mọi
người hạ cái mệnh lệnh kia.
“A Tống, con cho đến bây
giờ , không hề động qua cái giải phẫu gì, con không hiểu cảm giác khi bụng của
bản thân mình bị người phá vỡ … Mẹ biết, thời điểm mẹ sinh con đã trúng
một đao, lúc ấy đã dùng thuốc tê, thế nhưng là dao giải phẫu thời điểm giải
phẫu bụng, mẹ còn cảm giác được, cái loại cảm giác này… Nói không nên lời trống
rỗng, thật giống như cả người đều bị vét sạch, nguyên khí đều giống như bị rút
sạch.
Ba con lúc ấy ở bên cạnh
nhìn, tuy rằng cái gì cũng chưa nói, nhưng là sau đó liền không để cho mẹ mang
thai lần nữa.
Kỳ thật vốn, thời điểm
kết hôn mẹ nói với ông ấy tốt lắm, muốn sinh năm đứa nhỏ.” Nước mắt vẫn là rớt
xuống dưới, cứ không khống chế được mà tuôn rơi vào mặt bàn kim loại lạnh như
băng kia, Trương Phác ngọc rốt cục vẫn là khống chế không được. Chỉ cần nghĩ
đến người kia những năm gần đây cho bà tình yêu cùng che chở, sắp đã đến lúc
biệt ly làm cho bà hận không thể đi trước ông một bước.
“A Tống à, nếu có thể
chữa khỏi, mẹ làm sao có thể bỏ qua mà buông tay chứ? Conở bên người ông ấy ba
mươi năm, mẹ thì sao?Mẹ yêu ông ấy cả đời … Con còn có khoảng thời gian rất rất
dài phải tiếp tục đi qua, ông ấy lại là toàn bộ của mẹ, con cho rằng nếu còn có
một tia hy vọng, mẹ có thể so với con càng liều mạng hơn?”
Bà không ngừng rơi lệ,
thanh âm run run giống như một giây nữa sẽ ngã xuống.
Tần Tống không khỏi
thương tâm, vòng tay nhẹ nhàng ôm lấy bà, “Mẹ… Mẹ còn có con.”
Trương Phác Ngọc ôm lấy
anh, nghẹn ngào ra tiếng: “Như vậy A Tống, mẹ van cầu con … Không cần lại giải
phẫu ba con được không? Mẹ thật sự… Luyến tiếc …”
Tần Tống không thèm nhắc
lại, giống như núi băng rốt cục cũng bị nước biển cắn nuốt, vô tận chìm nghỉm,
cho đến khi trong nháy mắt kia đỉnh núi cũng đều bị nhấn chìm sâu dưới đáy biển
tối tăm, như vậy vô vọng cùng với không thể vãn hồi.
Anh buông mẹ mình ra,
sau đó ngã ngồi lên ghế dựa, thân hình nam tử cao lớn trưởng thành giống một
ngọn núi, anh bi thương cùng nặng nề giống một ngọn núi.
“A Tống!” Hàn Đình Đình
bỗng nhiên đẩy cửa đi vào, không kịp quan sát vẻ mặt hai mẹ con dị thường bi
thống trong phòng, cô vẻ mặt đều là thần sắc kinh hoảng, “Ba ba… Ba ba ói ra
rất nhiều máu!”
Trương Phác Ngọc cái gì
cũng chưa nói, bước nhanh đi đến ngoài cửa. Tần Tống kéo Hàn Đình Đình qua vòng
tay níu chặt dính đầy mồ hôi lạnh lẽo, nhanh chân theo sát phía sau.
Nhưng là Hàn Đình Đình
càng chạy càng chậm, Tần Tống cánh tay cảm giác được càng ngày càng nặng, nhìn
lại mặt cô trắng bệch như màu tóc bạc, thời tiết tháng tư, thế nhưng trên trán
cùng hai bên sườn mũi tất cả đều là mồ hôi.
“Làm sao vậy?” Tần Tống
kinh hãi, dừng lại cước bộ hỏi. Anh ngay khi dừng lại, ánh mắt của cô càng thêm
tan rã, môi hơi hơi mấp máy, thân mình mềm nhũn, liền như vậy hôn mê bất tỉnh…
**
Khi Hàn Đình Đình tỉnh
lại, trời đã tối rồi.
Trong một gian phòng
bệnh rất lớn cũng thực thoải mái, xa xa ở một góc sáng sủa chiếc đèn tường phảng
phất, ngọn đèn nhu hòa làm cho người ta có cảm giác mê man.
Tủ đầu giường treo một
bình dịch chậm rãi chảy xuống phát ra tiếng động rất nhỏ theo một quy luật,
cách một lớp sương trắng mang theo chút hơi nước ẩm ướt trong không khí, cửa
hơi khép hờ, từ khe hở hơi hơi hắt vào là ngọn đèn đường nhu hòa tĩnh lặng.
Cô quay đầu, bên mép
giường kia, Tần Tống ngồi trong bóng tối.
“Tỉnh rồi .” tay anh sờ
sờ cái trán cô, dọc theo đỉnh đầu cô, thấp giọng ôn nhu hỏi: “Có cảm thấy chỗ
nào không thoải mái nào hay không?”
Cô lắc đầu, “Em cứ tự
nhiên ngất đi à?”
Cô nhớ rõ Tần Tống lôi
kéo cô đi vào phòng bệnh của Tần Uẩn, còn nhớ rõ lúc trước Tần Uẩn hôn mê ở bên
trong bỗng nhiên hộc máu, một ngụm màu đỏ sậm từ trong miệng ông cơ hồ phun ra,
trong phòng bệnh sắc trắng chủ đạo, ga giường gối đầu loang lổ tất cả đều là
máu, cô nghĩ vết máu này thật khủng bố, một bên chạy chậm đuổi kịp Tần Tống,
chân mềm nhũn ra đầu cũng choáng váng, dần dần cảm giác hít thở không thông,
trước mắt nhất thời một mảng đen bao quanh, trong lúc hoảng hốt thấy anh vẻ mặt
lo lắng ôm lấy chính mình, tiếp theo xảy ra cái gì cô không chút ấn tượng …
Cô cố sức nhớ lại, Tần
Tống ngồi ở một bên nhìn cô, ôn nhu cười, liếc mắt một cái không chớp mắt.
Hàn Đình Đình bị anh
nhìn đến nổi sởn cả gai ốc, khẩn trương lo lắng vô củng: “Rốt cuộc… Làm sao
vậy?”
Tần Tống thở dài một
hơi, cúi người ôm lấy cô, cái trán dán sát vào, anh cười khẽ thở ra một hơi nhu
hòa phủ ở môi cô, “Bảo bối ngốc ” anh sủng nịch bất đắc dĩ cười, “Chúng ta được
làm ba mẹ rồi… Đình bảo ngốc của anh, trong bụng có hài tử của anh.”
Ánh mắt của cô lập tức
tròn xoe, trong trẻo mà thấu triệt sâu trong đáy mắt đều là niềm vui sướng
không thể tin được.
“Thật vậy chăng? !” tay
cô phủ ở trên bụng chính mình, sờ tới sờ lui tay cũng chỉ cảm thấy có chút thịt
a! Làm sao bỗng nhiên rớt đến đây một cái cục cưng nha! ?
“Thật dó, bác sĩ nói đã
mang thai sáu tuần, cục cưng trưởng thành tốt lắm, phi thường khỏe mạnh.” Tần
Tống ôm lấy cô, để cô ngồi trên đầu gối vòng ôm buộc chặt, thanh âm của anh có
loại hanh khô toan vị chua sót, quả thật rất phức tạp nói không nên lời.
Lúc này đây anh một
người ba mươi năm qua trong một lúc cảm thấy ngưỡng vọng từ trên cao rớt mạnh
xuống rồi ngay tức thì lại nghênh đón một thân phận khác trong cuộc đời đầy ánh
sáng —— cha, Tần Tống tâm bị trăm ngàn loại cảm giác khó miêu tả thành lời thật
kỳ dị, đau không chịu nổi, tình cũng khó mà kiềm chế.
Nguyên lai liền là cảm
giác như vậy —— một cái sinh mệnh hoàn toàn mới, sinh ra từ tình cảm chân thành
vì anh mà giữ lấy, cho dù hiện tại ngay cả mặt mũi cũng chưa nhìn thấy, anh
cũng đã thật sâu thật sâu, yêu nó tự trong lòng. Nguyên lai, ba mươi năm này
Tần Uẩn chính là dùng tâm cùng cảm tình như vậy, đối với anh.
Thực buồn cười, anh thế
nhưng còn từng hoài nghi tình yêu của phụ thân đối với anh.
Thực thật đáng buồn, anh
thế nhưng từng hoài nghi loại sinh mệnh này đến cùng có đến từ tình yêu.
Nhưng nay Tần Tống rốt
cục cũng có thể hiểu được. Đáng tiếc a, đã muộn như vậy.
“A Tống…” Hàn Đình Đình
do dự lôi kéo anh, “Anh… Không vui sao?”
“Cái gì?” Tần Tống trong
khoảng thời gian ngắn không có phản ứng lại.
“Đứa nhỏ a… Anh không
thích đứa nhỏ này à? Không nghĩ muốn sao?”
“Làm sao có thể?” Tần
Tống cúi đầu xem cô, “Anh đang cao hứng sắp không biết chính mình là ai !”
“Thế nhưng anh thoạt
nhìn tuyệt không cao hứng.” Cô rất nhỏ thanh than thở.
“Đình bảo.” Anh trầm mặc
một lát, hạ quyết tâm nào đó, gian nan mở miệng, hỏi cô: “Nếu hôm nay là anh
nằm ở nơi này, không có hy vọng gì bình phục, em sẽ bỏ đi được… Làm cho anh ít
thống khổ một chút, tự nhiên rời đi như vậy sao?”
Hàn Đình Đình sửng sốt,
nghĩ lại liền nghĩ tới Tần Uẩn. Cô nghĩ nghĩ, còn thật sự trả lời: “Nếu là vì
giảm bớt thống khổ cho bệnh nhân, em sẽ. Nhưng là nếu thật là anh, em khó giữ
được đáp án này, em không biết mình còn có thể giống như bây giờ trả lời như
thế không… A Tống, mẹ nhất định phi thường phi thường khổ sở.”
Tần Tống chuyên chú nhìn
cô mỗi một biểu tình nhỏ, loại ánh mắt này đây một giây đều làm cho anh cảm
thấy thật sự khó thở, mẫu thân anh lớn lên trong sự nuông chiều yêu thương mà
nổi tiếng đến đời sau, rốt cuộc là như thế nào gánh vác cũng như đau đớn bao
nhiêu khi hạ quyết định dứt bỏ?
Chỉ mong anh cùng Đình
Đình cả đời này may mắn, yêu nhau không cần gặp phải loại chuyện này phải buông
tay xa rời.
**
Bác sĩ qua đây kiểm tra
một lần rồi. Phôi thai được sáu tuần, thế nhưng so với những nhóc khác cùng
tuổi đã muốn bá đạo, trách không được Hàn Đình Đình gần đây ăn nhiều như vậy
còn luôn miệng kêu đói, như thế nào ngủ cũng không đủ.
Tần Tống theo bác sĩ cố
vấn một ít hạng mục công việc cần chú ý, khi trở lại phòng bệnh cô đã ngủ.
Trong phòng yên tĩnh, cô hô hấp nhẹ nhàng ổn định, khuôn mặt khi ngủ cũng đỏ
bừng.
Anh thay cô đắp chăn, ở
trên trán cô nhẹ nhàng hôn, tay chân nhẹ nhàng lui đi ra ngoài.
Ngọn đèn hành lang trắng
bệch, thảm dày hút đi tiếng bước chân, Tần Tống đứng ở trước phòng bệnh Tần
Uẩn, đưa tay đẩy cửa, thật lâu mới hạ quyết định quyết tâm đẩy cửa bước vào.
Tần Uẩn đã ngủ, giống
như ngủ cực không an ổn, mày hơi nhíu .
Kỳ thật Tần Tống thường
thường đối mặt với phụ thân cau mày. Ỷ vào việc được mọi người sủng ái, anh từ
nhỏ đến lớn không ít lần cố ý chọc cho Tần Uẩn tức giận.
Hiện tại ngẫm lại chính
mình thật đúng là ngu ngốc, nào có phụ thân nào lại thật sự đối với đứa nhỏ của
chính mình mà tức giận ?
Tần Uẩn bất an thở hổn
hển, tỉnh lại. Thấy Tần Tống thất thần đứng ở trước giường, ông vốn dĩ ảm đạm
không ánh sáng ánh mắt dần dần có thần thái lên.
“Mấy giờ rồi?” ông hỏi.
Tần Tống xem bên ngoài,
đáp; “Chín giờ ạ.”
“A ” Tần Uẩn tính ra đã
hôn mê một khoảng thời gian dài, không dễ phát hiện hơi hơi cười khổ.
Tần Tống dừng một chút,
đối ông nói: “Ba, người phải làm ông nội.”
Tần Uẩn trên mặt lập tức
sáng vài phần, “Đình Đình mang thai ?”
Tần Tống gật đầu, “Sáu
tuần, hôm nay mới biết được.” Anh từ trong túi tiền lấy ra ảnh chụp bằng sóng
siêu âm, giơ lên trước mắt Tần Uẩn, “Người xem.”
Ảnh chụp chỉ có ảnh thật
sâu nhợt nhạt, không phải bác sĩ chuyên ngành căn bản nhìn không ra hình dạng
cục cưng… Tần Uẩn so với nhìn bên ngoài xem giờ cũng chả khác gì mấy, thế nhưng
biểu tình còn thật sự nghiêm túc chăm chú, một hồi lâu, ông cười rộ lên, thập
phần sung sướng : “Thật là giống như con.”
Tần Tống im lặng, hầu
kết vài lần cao thấp, anh thanh âm hơi khàn: “Bây giờ còn nhìn không ra là nam
hay nữ, bác sĩ nói qua năm tháng là có thể … Chỉ cần năm tháng.”
Tần Uẩn sung sướng cười:
“Bé trai hay gái đều tốt, ta thích cháu gái, xinh đẹp dễ thương … Nam hài quản
không tốt.” Ông nhìn về phía Tần Tống, trong ánh mắt có nhiều kỷ niệm tốt đẹp
đáng nhớ lại lắm.
Tần Tống cũng nghĩ vậy,
hơi hơi cười.
“Mẹ con đâu?” Tần Uẩn
tỉnh lại không thấy Trương Phác Ngọc làm nũng, rất là không quen.
“Mới vừa đi rồi, thu dọn
phòng để về nhà.” Tần Tống thu hồi ảnh chụp, cầm lấy tay cha anh chưa kịp thu
lại, “Ba, chúng ta về nhà.”