Nhân Duyên- Chương 40

Chương 40

Không tốt… Tần Tống
trong lòng căng thẳng, vội vàng đẩy cửa đi vào. Cô thấy anh đi tới, không chút
nghĩ ngợi quay đầu bước đi.

“Ai…” Tần Tống vài bước
đuổi theo cô, “Không phải cùng Tần Tang các cô ấy cùng một chỗ sao? Như thế nào
đi ra vậy?”

Lời vừa ra khỏi miệng
Tần Tống lập tức muốn một chưởng đập chết chính mình —— này không phải càng
khiến cô hiểu lầm sao? !

Quả nhiên Hàn Đình Đình
đẩy anh ra, thập phần hiếm thấy khuôn mặt lạnh lùng buông lời: “Tôi không biết
anh không hy vọng tôi đi ra, thực xin lỗi, tôi hiện tại liền đi vào, các người
tiếp tục đi.”

“Anh cùng cô ta chỉ nói
mấy câu mà thôi, em đã nói tin tưởng anh, như thế nào lại tức giận ? Hơn nữa
anh nào không hy vọng em đi ra, anh là sợ em cảm thấy phiền vì mấy loại xã giao
này đó…” Tần Tống dán tại bên tai cô nhẹ giọng ôn nhu giải thích, chung quanh
đã muốn dần dần vây quanh mấy tên phóng viên, anh vội vàng nghiêng người thay
cô ngăn trở màn ảnh.

Hàn Đình Đình trong lòng
giờ phút này giống như bị rơm rạ lộn xộn lấp đầy, có loại cảm giác đau nhói, cả
người tràn ngập trong cảm xúc không hiểu sao lại muốn phản kháng, ngay cả anh
theo thói quen che chở cô đều cảm thấy chói mắt.

Cô dùng sức đẩy anh ra,
nâng làn váy đi đến hội trường.

Tần Tống như thế nào
cũng không dự đoán được bánh bao đất nhỏ nhà anh luôn luôn ôn nhu thế nhưng
cũng sẽ ở trước mặt nhiều người cùng đám phỏng viên khiến cho anh khó xử như
vậy, không hề phòng bị dưới bị cô dùng lực mạnh như vậy đẩy một chút, chân lui
về sau vài bước mới dừng lại được thân hình.

Cái này các phóng viên
“Phần phật ” tất cả đều vây lại đây, hưng phấn đem Tần Tống vây ở bên trong
dùng ánh đèn loang loáng cùng Microphone oanh tạc.

Tần Tống bị buộc bất đắc
dĩ, cười khổ buông tay: “Làm gì? Tôi cũng không phải là người duy nhất bị vợ bỏ
mặc, rất kỳ quái sao? !”

Chúng phóng viên đều
quen thuộc với tình sử Lục thiếu Lương thị tràn đầy phấn khích, nhất thời toàn
thể cười rộ lên.

Tần Tống nhân cơ hội
thoát ra khỏi vòng vây, thẳng một đường đuổi theo sau, rốt cục cũng đem thanh
danh Lục thiếu Lương thị “Sợ vợ” bổ khuyết đầy đủ.

**

Rốt cục ở bãi đỗ xe cũng
đuổi kịp cô, Tần Tống đem cô một phen giữ chặt trong lòng, “Uy !” Anh thở hổn
hển, “Em đây là tính toán đi đâu rồi? !”

“Không cần anh lo!”

“… em làm phản!” Anh
thấp giọng mắng một câu, phá ra cười rộ lên, đại lực tăng mạnh người trong lòng
giãy dụa không ngớt, một tay túm lấy thắt lưng cô, đem hai chân cô cách xa mặt
đất, một tay kia cố định cái ót cô, cúi đầu hung tợn hôn lên đó.

Anh vì ngày hôm nay một
trận chiến này đã liên tục một vòng mỗi ngày ngủ không đủ bốn giờ, bởi vậy cũng
đã có ba hay bốn ngày không có chạm qua cô, lần này tâm tình hoàn toàn trầm
tĩnh trở lại, ôm cô vào trong xoa xoa cắn, ngực thầm nghĩ một ngụm nuốt vào
bụng, tự cố mục đích bản thân say mê, trạng thái càng ngày càng phấn khởi…

“ahh…” Tần Tống bỗng
nhiên kêu rên ra tiếng, cái đau khiến anh còn nhớ rõ phải thật cẩn thận đem cô
buông ra, môi anh bị cắn nát đổ máu, sững sờ ở nơi nào.

Hàn Đình Đình tức giận
cả người run rẩy, cắn anh còn chưa đã nghiền, nhấc chân hung hăng hướng cẳng
chân của anh đá vào. Tần Tống linh hoạt né thắt lưng nghiêng người tránh ra, cô
thất thanh, “A” một tiếng ngã về sau.

Anh vội vàng từng bước
tiến lên, thoải mái tay kéo lấy cô.

“Buông ra!” Tự cảm thấy
mất mặt tiểu nữ nhân lại càng thêm phẫn nộ, hung tợn trừng mắt anh.

Tần Tống thực khó hiểu
nhìn cô: “Em làm sao vậy?” Cô cho tới bây giờ là thiện lương yên tĩnh săn sóc
tỉ mỉ, một cô nương tốt, mạc danh kỳ diệu phát giận lớn như vậy thật sự là thực
khác thường.

“Đình bảo?” Anh thử tính
sờ sờ mặt cô, bị cô “Ba!” một tiếng đánh vào tay.

Anh bị đánh rút tay về,
Hàn Đình Đình trong lòng không khỏi co rụt lại, sau đó cảm thấy mình quá nóng
giận, sau một lúc lâu, cô sâu kín đối với anh nói: “Anh quay lại đi, không cần
theo giúp tôi, tôi chính mình về nhà.”

“Không được!” Tần Tống
quyết đoán cự tuyệt, “Em muốn thế nào em liền nói cho anh biết, không cần giận
dỗi như vậy, em một người về nhà , anh còn như thế nào yên tâm ở trong này xã
giao?”

“Vừa rồi tôi không ở đây
anh không phải cũng xã giao tốt lắm hay sao? Cười thật vui vẻ!” Cô giống như
con mèo nhỏ dựng thẳng lông mao, cảm xúc đã muốn tới điểm tới hạn, chỉ cần dám
trêu chọc một chút sẽ vươn móng vuốt sắc nhọn cào người.

Tần Tống bất đắc dĩ, hít
một hơi, nhìn cô rồi nói: “Đình Đình, anh cũng từ trước đến nay không giải
thích bất kỳ chuyện gì với ai cả, em là người duy nhất ngoại lệ, anh nguyện ý
tới giải thích với em cũng tốt, thề cũng tốt: Anh đối với Uyển Phi Phi căn bản
ngay cả hảo cảm cũng đều không có, nhiều nhất chỉ có một chút thưởng thức như
vậy mà thôi —— Đó đều liền quan đến chuyện công, cùng cô ta là ai không quan
hệ, thậm chí cùng cô ta là nam hay là nữ đều không quan hệ, chính là cùng một
lĩnh vực một loại bản tính có vẻ ngang hàng…”

“Anh đừng nói nữa!” Hàn
Đình Đình rút một hơi thật dài, “A Tống anh đừng nói nữa, tôi biết tôi vừa rồi
quá đáng, thực xin lỗi… Tôi cũng không biết đêm nay làm sao có thể thất thường
như vậy…

Công tác của anh thực
phức tạp, tôi một chút cũng không hiểu, anh cần tri kỷ… Tôi lý giải, về sau… Về
sau sẽ không lại cùng anh náo loạn nữa.” Cô cúi đầu một hơi nói xong.

“Anh để cho tôi về nhà
đi, tôi thật sự không nghĩ đi vào.”

“… Anh đây đưa em đi.”

“Không cần.”

“Anh đưa em đi…”

“Tôi nói không cần!” Con
mèo nhỏ bỗng nhiên lại dựng lông, mạnh mẽ từ trong lòng anh giãy dụa đi ra, dây
dưa khó khăn men theo tay áo, móng tay anh xẹt qua cổ tay cô thật mạnh, sưng đỏ
cả lên.

“A!” Cô đau thất thanh
thét chói tai, tay giật ra, buổi chiều vừa làm móng, đầu ngón tay cứng rắn mạnh
mẽ ở trên trán Tần Tống, anh ăn đau nhẹ buông tay, cô nhân cơ hội bỏ chạy,
nhanh chóng đón xe chạy đi.

Tóc mái che lấp cái trán
một trận đau đớn, Tần Tống đè xuống thế nhưng lại chảy máu, anh lấy tay vuốt
vết máu nhợt nhạt, nhìn người ngồi trên xe rời xa, hận một trận nghiến răng
——X! Phải dạy lại cô ấy rồi!

Ngã!

**

Đêm đó cửa phòng Hàn
Đình Đình đóng chặt, Tần Tống ôm gối đầu nửa đêm gõ cửa, nửa đêm sau mệt nói
không nói ra lời, ủy ủy khuất khuất ở trên sô pha phòng khách ngủ.

Sáng sớm không biết khi
nào bất kỳ tới, mơ mơ màng màng gian anh nghe được động tĩnh nhẹ nhàng, cả kinh
vội vàng ngồi dậy, chạy tới trong phòng liền thấy quả nhiên đã không còn ai.

Trở lại đi ra, chỉ thấy
trên bàn cơm canh nóng hôi hổi, cô để lại tờ giấy ở bên cạnh, chữ viết thanh
tú: “Tôi đi về nhà mẹ, chiều trở về trước bữa cơm.”

Tần Tống nhắm mắt, bất
đắc dĩ thở dài, thu tờ giấy, ủ dột tắm rửa một cái rồi đi làm.

**

Hàn Đình Đình một tiếng
trống làm tinh thần hăng hái thêm chạy về nhà mẹ đẻ, đến cửa lại chần chờ, đứng
ở nơi đó không biết nên đi vào hay vẫn là lui.

Sau khi kết hôn đây là
lần đầu tiên thật sự cãi nhau nha… Cô cũng không biết tối hôm qua không nên tức
giận, chính là nhìn anh thực khó chịu, nếu không vẫn nỗ lực khống chế áp lực,
đuổi theo cô, nội tâm kia con mèo nhỏ cuồng dã, thật sự rất là muốn đem anh
biến thành mặt hoa —— xem Phi Phi kia còn để ý anh không…

“Đình bảo?” Đình mẹ ra
cửa bỏ rác, thấy nữ nhi lăng lăng đứng ở trước cửa, khiến cô hoảng sợ không
thôi, “Như thế nào đứng ở chỗ này không vào?”

“Mẹ… Ba ba không ở nhà
à?” Hàn Đình Đình hồi phục tinh thần, nói sang chuyện khác.

“Ông ấy sao có thể ở
nhà, cơm đều không kịp ăn một miếng . Mau vào! Vừa vặn có nước đường, cho con
một chén uống được không?” Đình mẹ đem rác đặt ở cửa, cao hứng đem nữ nhi kéo
vào trong.

Hàn Đình Đình uống hai
ngụm lại để bát xuống, Đình mẹ đang làm đồ ăn, thấy kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?
Uống không ngon?”

“Không phải, con không
nghĩ muốn uống …” Hàn Đình Đình đẩy bát ra, lại qua giúp bà rửa rau, “Mẹ, giữa
trưa làm cua ăn đi! Thêm nhiều ớt chút!” Cô gẩy đẩy túi ni lông bên trong đám
cua đang giương nanh múa vuốt.

“Con, đứa nhỏ này, không
phải không thích ăn cay sao! Nghĩ như thế nào vừa ra là…” Đình mẹ rửa tay lau
khô, sủng nịch vỗ vỗ ngoan nữ nhi, “Đi ra bên ngoài chơi một lát, mẹ làm xong
gọi con đến thử.”

**

Hàn Đình Đình leo lên
giường mở máy tính, cùng Tư Đồ Trì Trì nói chuyện phiếm.

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Cậu thực có thể, người ta chỉ nói mấy câu mà thôi, cậu cũng có thể phát
giận, đi theo tiểu cầm thú về sau càng ngày càng giống anh ta, ngây thơ, keo
kiệt, nóng nảy!”

Đình bảo tối nghe lời:
“~~~~(>_<)~~~~ “

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Bất quá nói thật, cậu lúc này thực không đúng. Chậc, tiểu cầm thú nhà
cậu nhìn không ra a, cư nhiên còn hướng cậu giải thích, không giống như trong
tưởng tượng của mình, như vậy tính tình ác liệt a.”

Đình bảo tối nghe lời:
 “Trì Trì a… Vì sao… bộ dáng cậu có vẻ thực nịnh bợ anh ấy a…”

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Khụ khụ… Chẳng lẽ tôi thật sự biểu hiện như vậy rõ ràng sao?”

Đình bảo tối nghe lời:
“… Uh!”

Tư Đồ không gọi chíp
bông: “Vậy được rồi!”

Sau đó Trì Trì rõ ràng
đem Tần Tống kéo vào tổ, chính cô nhanh chóng logout .

Tiểu cầm thú nhà Đình
bảo: “

(

3

)

Vợ ~ “

Phốc… Đình bảo tối nghe
lời: “

(

^

)

Tiểu cầm thú nhà Đình
bảo: “Anh không có ăn điểm tâm, hiện tại dạ dày đau quá, ai…”

Đình bảo tối nghe lời:
“… Em không phải làm xong hết đặt lên bàn sao? Vì sao không ăn?”

Tiểu cầm thú nhà Đình
bảo: “Trừng phạt chính mình.”

Đình bảo gia tiểu cầm
thú: “%>_<% “

Đình bảo gia tối nghe
lời: “Em ăn xong cơm trưa liền trở về, buổi tối anh sớm một chút trở về, hầm
canh gà cho anh dùng được không?”

Tiểu cầm thú nhà Đình
bảo: “Em còn giận anh sao?”

Đình bảo tối nghe lời:
“Là em nhỏ nhen, lại quá tức giận.”

Tiểu cầm thú nhà Đình
bảo: “Vợ! Em thật sự càng ngày càng lương thiện am hiểu ý người!”

Đình bảo tối nghe lời:
“Nói như vậy, anh, cũng, thấy, là, em, giận hơi nhỏ nhen?”

..

Tiểu cầm thú nhà Đình
bảo: “Vợ, anh phải đi họp, như thế này không thể cùng em tán gẫu. Em đừng nóng
giận, tin tưởng anh, cũng tin tưởng chính mình, anh thật vất vả mới đợi em, yêu
như thế nào cũng không đã nghiền, làm sao có thời giờ đi thích người khác chứ…
Buổi tối anh đi đón em, cùng nhau ăn cơm chiều sau đó cùng nhau về nhà! Vợ, anh
yêu em ~ hôn em ~ “

Nói xong anh cũng
logout. Hàn Đình Đình khép máy tính lại, lại hơi hơi vui vẻ lại thêm một chút
phiền não thở dài.

Này chính là sự tra tấn
ngọt ngào nha…

**

Buổi tối Tần Tống tan ca
một chút liền chạy tới, mang theo lễ vật tặng cho nhạc phụ nhạc mẫu, còn có một
bó hoa hồng to mới mẻ ướt át.

Hàn Đình Đình chạy ra
đón anh, tuy rằng vẫn là phụng phịu không nói lời nào, trong lòng cũng đã nở
hoa.

Buổi chiều khi cô vừa
tỉnh ngủ, nhận được tin nhắn của anh: “Vừa mới họp xong, mệt chết, còn phải giả
bộ tinh thần sáng láng. Anh làm kế hoạch rất tuyệt, tất cả mọi người so ra
không bằng. Nhưng là có mấy cái trứng thối chê anh tuổi trẻ, đối với chuyện anh
khoa tay múa chân thật đáng ghét a… Thật hy vọng thời gian qua mau một chút,
công việc tất cả đều xong xuôi sau đó anh có thể mang theo em đi chơi nơi nơi.

Vợ, em tối hôm qua lời
nói thực sự có đạo lý, anh chưa từng cùng em nói qua chuyện công việc, thế
nhưng đó là bởi vì anh không muốn làm cho em phải cùng snh lo lắng, không phải
bởi vì hồng nhan tri kỷ.

Vợ, anh nguyện ý vì em
mà công tác vất vả, nhưng không muốn đem những vất vả này nói cho em. Nhưng là
đứng ở góc độ của em mà ngẫm lại, vợ chồng trong lúc đó quả thật hẳn là nên
chia sẻ giúp đỡ nhau, không nên cái gì cũng không nói cho em.

Về sau, anh sẽ hướng em
báo cáo công tác mỗi một ngày, bất quá chủ tịch Đình bảo, chuẩn bị thưởng cho
anh a!”

Hàn Đình Đình khi tiếp
nhận áo khoác của anh ngửi được mặt trên mang theo hương vị nam nhân của anh,
nhớ tới anh thích nhất “thưởng cho anh”, mặt cô đỏ hồng.

 

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3