Bên Kia Cửa Tử - Chương 04-P2
Ông jules mìm cười:
- Con người là một thực thể phức tạp gồm có nhiều thể khác nhau chứ
không phải chỉ có thể xác mà thôi. Điều này khoa học không thể giải
thích rõ rệt vì đối tượng của khoa học chỉ xây dựng trên căn bản của các
giác quan thuộc về thể xác, vốn hết sức giới hạn. Khi xác thân không
còn xử dụng được nữa, các thể khác cần được giải phóng ra khỏi xác thân
càng sớm chừng nào hay chừng đó, đó là sự siêu thoát. Cháu nên biết rằng
tâm trạng con người khi từ trần hết sức quan trọng vì nếu có sự quyến
luyến thì sự giải phóng này sẽ bị trì hoãn lại rấtlâu, gieo các ấn tượng
đau khổ lên các thể kia, và ảnh hưởng đến các kiếp sống mai sau. Đó
cũng là lý do nhười ta cần tránh than khóc, kêu gọi kể lể trong các đám
tang mà phải bình tỉnh đặt hết tâm hồn vào sự cầu nguyện cho người quá
cố được siêu thoát. Cháu nên biết rằng tâm trạng con người khi từ trần
hết sức kinh khủng đối với những ai tin rằng chết là mất hết tất cả. Đa
số đều bám vào sự sống một cách tuyệt vọng. Có người cho rằng có một thế
giới khác, một cảnh âm ty địa ngục ghê sợ, đang chờ đón họ nên họ nhất
định không chịu từ bỏ cõi trần. Do đó có một sự phấn đấu mạnh mẽ giữa
phần thân xác sắp tan rã và
phần tâm linh cố gắng giữ nó lại. Đó
cũng là lý do nhiều người cứ hấp hối mãi mà không chết được,họ ở tình
trạng không sống mà cũng không chết ( comatose ) . Sau khi chết, nhiều
người cứ quanh quẩn bên cái xác thân của mình, dù thấy xác thân đó đã
rữa ra, bị giòi bọ đục khoét cho đến khi xác thân hoàn toàn tan rã thì
mới siêu thoát được. Tình trạnng này có thể kéo dài nhiều năm, gieo b
vào tâm thức người đó những ấn tượng hết sức ghê gớm, đau khổ và sự ám
ảnh này sẽ ảnh hưởng nhiều đến cá tính của người đó trong kiếp sau.
sau khi cầu nguyện xong, người quân nhân bước đến cạnh cậu Jules:
- Cảm ơn Ngài đã giúp cho tôi và cha mẹ tôi. bây giờ thôi phải làm gì ?
- Anh hãy đợi khi cha mẹ anh ngủ say, khi các giác quan thể xác của cha
mẹ anh tạm thời an nghĩ thì anh có thể tiếp xúc được với hai ông bà ở
một bình diện khác. Điều cần nhất là chính anh phải có sự thỏai mái,
bình an đã rồi anh mới có thể an ủi được cha mẹ anh, giúp họ bớt đau
khổ.
Người quân nhân gật đầu như hiểu lời khuyên bảo:
- Xin cảm ơn Ngài. Nếu cha mẹ tôi bớt đau khổ thì tôi có thể yên tâm được rồi.
- Anh cứ an tâm. Tôi biết cha mẹ anh sẽ được thoải mái. Ông bà đã biết
chấp nhận và đặt tất cả vào bàn tay Thượng Đế. Một khi đã để cho Thượng
Đế hành động thì mọi sự sẽ tốt đẹp. Còn về phần anh, chút nữa có một
thiếu nữ tên là Marjorie sẽ đến gặp anh. Cô ta sẽ giúp đỡ và hướng dẩn
anh.Anh nên nghe theo lời khuyên của cô ấy.
Cậu Jules giới thiệu
tôi với quân nhân kia và nói rõ về trường hợp đặc biệt của tôi. Người
quân nhân mừng rỡ xiết chặt tay tôi:
- Nếu anh có thể ghé thăm cha
mẹ tôi và nói với ông bà rằng " Robbie vẩn khỏe mạnh như thường". tên
tôi là Robert, bạn bè thường gọi là Rob nhưng cha mẹ tôi lại thích gọi
tôi là Robbie, đây là một tên riêng chỉ cha mẹ tôi biết mà thôi. Đây là
địa chỉ của cha mẹ tôi...
Sau khi giã từ người quân nhân đó, ông
Jules và tôi tiếp tục đi nữa.Vừa ra đến đường chính, tôi nhìn thấy một
xe chở lính Đức đi ngang. Tôi giựt mình kêu lớn:
- Cậu ơi! Lính Đức kìa!
Cậu Jules mỉm cười:
- Phải rồi chúng ta đang ở tại nước Đức, nhưng cháu đừng lo, họ không
trông thấy chúng ta đâu. Cháu quên rằng chúng ta đâu còn thể xác nữa.
Chúng tôi thấy một ông già gầy gò, quần áo nhàu nát, đầu đội nón nỉ, vẻ
mặt đau khổ đang đứng trước một căn nhà. Cậu Jules nói:
- Đó là
Lebowitz, một thương gia giàu có đã qua đời từ mấy năm nay nhưng không
siêu thoát vì còn quyến luyến tài sản, sự nghiệp.
Ông già ngước mắt lờ đờ nhìn cậu Jules rồi nói một cách buồn bã:
- Thứa ông, căn nhà này do chính tôi xây cất, chính tôi đã lựa chọn
từng hòn gạch, từng khúc gỗ. Hãy nhìn cái cử bằng gỗ sồi kia, chính tay
tôi đã chọn từ bên Đan Mạch, còn chiếc cửa sổ bằng kính màu nữa, nó đã
được hoàn tất bởi những thợ giỏi nhất miền Florence... Căn nhà này của
tôi và tôi không thể bỏ nó được.
Cậu Jules nhìn ông già bằng cặp mắt thương hại rồi nói với tôi:
- Năm trước, chính quyền Đức ra lệnh cho người Do Thái phải rời bỏ khu
này để tập trung vào một khu biệt lập. Ông Lebowitz không chịu nên bị
đánh trọng thương . Tuy mang thương tích trầm trọng nhưng ông nhất định
không vào bệnh viện điều trị mà cứ bám riết căn nhà nên vài hôm sau bị
nhóm SS giết chết. Từ đó ông cứ quanh quẩn bên căn nhà này.
Tôi bèn hỏi:
- Như vậy ông ấy sẽ ở đây đến bao giờ?
Cậu Jules nói với ông già :
- Này ông bạn, ông bạn đã chết rồi, đã rời bỏ thế giới này rồi thì còn
quyến luyến căn nhà đó làm chi nữa! Hiện nay căn nhà đó đã thuộc về
người khác rồi...
Ông lão khăng khăng lắc đầu:
- Không... Không ... đây là nhà của tôi, sống tôi ở với nó, chết tôi cũng ở với nó. Không ai có thể buộc tôi rời bỏ nó được.
Ngay lúc đó có một nhóm người từ đâu bước tới mở cửa bước vào nhà. Ông
Lebowitz xông ra cản lại nhưng không được. Ông vừa xô đẩy họ, vừa quát
lớn:
- Quân ăn cướp! Đồ sát nhân! Bọn ngươi hãy cút khỏi nhà của ta!
Dĩ nhiên là những người đó đâu hay biết, họ vẩn thản nhiên bước vào mặc cho ông già hét om sòm. Cậu Jules thở dài :
- Một ngày nào đó ông ta sẽ hiểu và sẽ hối tiếc cho sự điên rồ này.
- Phải chăng nhười chết nào cũng thế ?
Cậu Jules lắc đầu:
-Không hẳn như thế. Sau khi chết, người ta bước vào một giai đoạn
chuyển tiếp ( transition period) khi các điều kiện vật chất mà họ thường
bám víu vào đang từ từ tan rã và một thế giới lạ bắt đầu hiện rõ dần.
Cái thế giới của ánh sáng, nhiều người gọi đây là "cõi sáng " cũng không
sai. Đây không phải là thứ ánh sáng như là ánh ssáng mặt trei, mà là
một thứ ánh sáng rọi khắp cùng mọi nơi, không một cái gì có thể che
khuất được nó. Một người có tâm trạng xấu xa, hèn kém thì không dám nhìn
thứ ánh sáng này và thường tránh neé nó, nhưng một người hiền lành
thánh thiện thì thoải mái hơn vì họ bir-&tchấp nhận sự thất. Dù sao
chăng nữa, khi từ giã xác thân, ai cũng thấy bầu ánh sáng này và nó soi
rõ tâm thức họ, cho họ thấy rõ các diễn tiến vừa xảy ra trong cuộc đời
vừa qua. Họ sẽ thấy mình thành công chỗ nào , đã học hỏi những gì. Họ sẽ
thấy lại những cảnh đổ máu do chính họ gây nên hay những đau khổ mà họ
đã gây cho người khác. Họ cũng ý thức được cách hành vi nhân đức, hy
sinh , quả cảm của mình và rút tỉa kinh nghiệm học hỏi. Dần sần họ ý
thức rằng các hành động trong quá khứ đã đưa đẩy họ đến hoàn cảnh trong
cuộc sống của họ trong kiếp nàyvà hành động của họtrong kiếp này sẽ
quyết định số kiếp tương lai củ họ. Sau khi đã duyệt xét lại tất cả mọi
hành động của mình, họ sẽ có những quyết định riêng, dù đó là quyết định
gì chăng nữa đó cũng là bước đầu quan trọng của sự tự biết mình. Chính
sự tự biết mình này là khởi điểm cần thiết cho sự tiến hóa của con
người.
Một người hiền lành, nhân ái, biết sống thuận theo ý thiên
ý, khi qua đời sẽ thấy một biển ánh sáng bao bọc quanh họ. Lớp ánh sáng
này thâm nhập vào người họ khiến họ cảm thấy lâng lâng sung sướng, dường
như được gia tăng thêm sức mạnh. Thật ra khi đó các nguyên tử nặng
trược trong thể vía của họ đang tan rã nên họ thấy trẻ trung hơn, thoải
mái hơn, bình an hơn và không còn sợ sệt lo lắng nữa. Chính sự không sợ
hãi lo lắng này giúp họ tiến dần vào nguồn ánh sáng, hoà được với các tư
tưỡng thanh cao tốt lành và đem nguồn tư tưởng an lành đó gieo rắc cho
những người thân đang than khóc, đau buồn để an ủi họ.
Tuy nhiên ,
người chết như vậy ít khi nào lưu lại cõi trần lâu, vì một khi nhãn
quan của họ đã mở rộng ,đã thấy một một thế giới khác tốt đẹp hơn, huy
hoàng hơn, an lành thoải mái hơn thì đâu còn ai muốn trở về cái thế giới
đầy phiền muộn, lo lắng ngày trước làm gì. Tùy theo sự tiến hóa và khả
năng phát triển mà họ được dẩn dắt, học hỏi chân lý một cách rõ ràng. Họ
sẽ không còn ngờ vực điều gì nữa, những giác quan mới của họ được thức
động và một giai đoạn sống mới sẽ bắt đầu.Một người bình thường, đời
sống không có gì đặc biệt, không làm gì điều gì quá xấu hay điều thiện
đáng kể thì từ khi từ trần sẽ không được như thế. Mặc dù cũng nhìn thấy
ánh sáng huy hoàng của Thượng Đế nhưng đa số lại do dự, rụt rè, không ý
thức rằng họ có thể hòa nhập vào đó để tiến lên cõi trên mà cứ quanh
quẩn ở trong các cảnh giới quen thuộc với họ. Một người khi còn sống
không biết chăm lo phát triển về tinh thần mà chỉ lo những chuyện vẩn vơ
tầm thường, sống không có mục đích rĩ rệt, thì sẽ thấy thời gian bên
này trôi qua rất chậm, ngày giờ g dài đăng đẳng, bởi vì những chuyện
giải trí bằng vật chất xa hoa kia không
thể thực hiện được nữa. Họ
sẽ tìm cách quanh quẩn bên những môi trường quen thuộc nhưng rất đau
khổ vì không thể tiếp xúc với người thân hay thỏa mãn các dục vọng được
nữa. Họ sống vất vưởng trong một bầu không khí ảm đạm, buồn chán không
thể siêu thoát được và luôn luôn bị ám ảnh bởi cái chết hay tâm trạng
lúc chết. Nếu được một người nào đó giúp đở hướng dẩn thì họ có thể từ
bỏ sự lưlu luyến này để tiến lên cõi trên, nếu không họ có thể sống một
cách bất động trong hoàn cảnh này rất lâu.
- Như vậy người ta sống tại đây lâu mau như thế nào?
- Thời gian lưu tại đây tùy theo các nguyên tử vật chất tích tụ trong
thể vía của họ? Nếu các nguyên tử vật chất tiêu biểu bằng sự ham muốn,
đam mê, cảm xúc và tập quán của xác thân thu hút những nguyên tử của vật
chất tương ứng. tâm thức của con người chẳng qua thì là những rung động
của khít khao, rất khó tan rã, do dàó họ sẽ phải trãi qua thời gian rất
lâu tại những cảnh giới ô trược, xấu xa. Trái lại, một người đã chủ trị
được dục vọng, ít ham muốn thì thể vía trong sạch, thanh nhẹ, không cần
phải tinh luyện gì nữa, phần nặng trược sẽ mau tan rã và họ có thể tiến
bước lên những cõi giới cao hơn.
cậu Jules đặt tay lên vai tôi một cách thân ái:
- Cháu Steve, cậu đã chỉ cho cháu thấy một vài khía cạnh của đời sống
bên kia của tử. Một số người tuưởng rằng chết là hết, là sự vĩnh viễn
chia lìa và bây giờ cháu thấy rõ đó là một sự sai lầm rất lớn. Chúng ta
là con của Thượng Đế, được tạo ra từ Ngài nên dĩ nhiên là không bao giờ
chúng ta có thể chết được. Kiếp sống của chúng ta trên thế gian này thật
ra chỉ là một phần nhỏ của một đời sống lớn lao, cao cả hơn. Xuyên qua
những kiếp sống, chúng ta học hỏi và tiến hóa để trở về với nguồn gốc,
với Thượng Đế. Mục đích của đời người là hướng thượng và mỗi kiếp sống
phải là một bước tiến trở về nguồn. Nếu con người có thể hiểu được các
định luật bất biến của vũ trụ hay luật trời thì họ sẽ biết rằng chẳng có
một hung thần hay ác quỷ nào tạo ra các nỗi khổ đau cả mà chính là con
người thiếu hiểu biết đã vi phạm các định luật này. Hiểu được luật trời,
biết tuân theo luật trời, biết thương yêu, giúp đỡ lẫn nhau thì con
người có thể tránh được bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu phiền não.
Trong lúc ông nói, vấng hào quang bao phủ quanh ông phát ra những tia
sáng chói lọi, lấp lóe như kim cương. Cậu Jules mìm cười :
- Sắp đến lúc cháu trở về cõi trần và Marjorie cũng muốn nói với cháu vài lời từ biệt nên cậu chỉ vắn tắt thôi. Cháu nên nhớ
những điều cháu được chứng kiến và học hỏi nơi đây không phải là một
giấc mộng hão huyền mà là sự thật. Điều cháu học hỏi không phải là một
đặc ân nào đâu nhưng chính nhờ đức hạnh của cháu. Cháu và cậu đã làm
việc với nhau từ lâu, từ nhiều kiếp sống trong quá khứ, hiện nay cháu
không nhớ được bao nhiêu nhưng sẽ có lúc cháu biết được những điều cháu
đã làm cũng như những hạnh nguyên của cháu. Ý thức được điều này, nhiệm
vụ của cháu sẽ còn quan trọng hơn trước rất nhiều. Chúng ta tạm thời
chia tay ở đây, trong trong một thời gian không lâu nữa chúng ta sẽ gặp
lại nhau và sẽ làm việc chung với nhau.
Cậu Jules vừa dứt lời thì
tôi đã thấy Marjorie từ xa đi đến. Cô lướt đi nhẹ nhàng như một người
khiêu vũ. Quanh cô có một bầu ánh sáng chói lọi khiến tôi không khỏi
ngây ngất. Marjorie liến thoắng:
- Này anh Steve, anh hiểu điều cậu Jules nói rồi chứ?
- Đại khái anh cũng hiểu được đôi ba điều nhưng cậu Jules nói là anh
sắp phải trở về...Như vậy làm sao anh có thể gặp lại cậu Jules hay em
đây?
- Anh đừng lo. Em sẽ đến gặp anh mỗi khi anh ngủ. Nếu cần anh
cứ tập trung tư tưởng trước khi anh ngủ để nghĩ đến em thì em sẽ đến
gặp anh ngay. Thôi, đã đến lúc anh phải trở về rồi...
Tự nhiên tôi
thấy mệt mỏi một cách lạ lùng, ngực tôi đau nhói và hơi thở trở nên khó
khăn khiến tôi đứa tay ôm lấy ngực. Tai tôi còn nghe văng vẳng tiếng
Marjorie:
- Tạm biệt anh Steve, chúng ta sẽ gặp lại nhau...
Khi tỉ,h dậy, tôi biết mình đã hôn mê gần một ngày. Cô y tá trực kể rằng tưởng tôi đã chết, người ta đã đem tôi xuống nhà xác
để tẩm lieejm nhưng may thay tôi tỉnh dậy kêu la om sòm. Bác sĩ khám
nghiệm, xác nhận tôi còn sống và cho chuyển lên phòng hồi sinh. Cô y tá
kể lại rằng tại sao tôi không có hào quang. Tưởng tôi còn mê sảng nên cô
nhẹ nhàng hỏi tôi muốn nói hào quang nào. Tôi trả lời rằng tại sao cô
ta không toát ra hào quang giống như Marjorie. Nghĩ rằng tôi muốn tìm
một người
tên Marjorie nên cô trả lời rằng cô là Louise Clayton,
và ở đây không có ai tên là Marjorie hết, phải chăng tôi muốn tìm một
người tên là Marjorie. Tuy nhiên tôi lại nói rằng Marjorie đã chết từ
lâu rồi nhưng tôi đã gặp lại cô ta, quanh người cô ta toát ra hào quang
và lúc nào lướt đi như khiêu vũ vậy. Cô y tá cho rằng tôi đã nói mê
nhưng tôi nhấn mạnh tôi không mê sảng chút nào cả. Tôi gặp cậu Jules và
Marjorie mặc dù cả hai đã chếy từ lâu. Tôi còn thấy hạ Sĩ Andrew Shaw bị
trúng đạn ở trán trên chiến trường Âu Châu, gặp Thượng sĩ Lawrence
Sorgen và Trung Úy Robert Stevenson, cả hai đều tử trận hôm đó. Thấy vậy
người y sĩ trực ra lệnh cho cô y tá chích cho tôi một liều thuốc ngủ.
hết: Chương 4