Bên Kia Cửa Tử - Chương 04-P1
Chương 4
Andrew giật mình sờ tay lên trán và la lớn:
- Trời ơi, làm sao đầu tôi lại lủng một lỗ lớn như thế này ! Có ai băng
bó giùm cho tôi làm ơn gọi y tá cho tôi ....Thôi chết rồi, lủng lỗ to
như thế này thì mất hết máu rồi còn gì....
Ngay lúc đó ông Jules bước đến bên Andrew. Ông vừa băng bó vừa thoa thuốc:
- Thuốc này thần diệu lắm, chỉ thoa vào là khỏi ngay, bảo đảm không có thẹo....Anh nhìn xem, vết thương lành rồi đó.
Andrew sờ tay lên trán. Vết thương đã hoàn toàn biến mất. Anh bật cười sung sướng:
- Hay thật ! Hay thật! Làm sao lại có thứ thuốc kỳ diệu như vậy. Này bác sĩ, thuốc này chế tạo ở đâu vậy?
Ông Jules mỉm cười từ tốn:
- Này anh bạn, không phải thuốc này công hiệu đâu, tôi chỉ bày trò ra
vậy thôi. Chính anh đã chữa lành cho anh đó. Bên này cõi của tư tưởng và
do sức mạnh của tư tưởng mà anh thấy mình bình phục. Dù có mất cả tay
chân nhưng khi nghi rằng mình lành lặn thì tứ khắc sẽ lành lặn ngay.
Điều đáng tiếc là nhiều người không biết vậy. Họ cứ nghĩ mìnhđang đau
đớn , khổ sỡ vì cụt tay , cụt chân, cụt đầu và sống mãi trong tình trạng
khgủng hoảng như vật rấtlâu. Chính cái tâm trạng đau khổ kéo dài đó sẽ
tạo ra những nổi ám ảnh trong tiềm thức, ảnh hưởng vào những kiếp sống
mai sau. Cũng như thế, một người chết vì nước , vì lửa thường bị ám ảnh
bởi những yếu tố này và sau đó thường sợ lửa hay nước . Điều anh cần
biết là chíng cái tâm trạng khi chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đời sống ở
kiếp sau, làm sao có thể chết một cách thoải mái, an lành, chấp nhận sự
chết mà không chống lại nó. Nghệ thuật chết là làm sao không mong cầu
kéo dài thêm đời sống , không hối tiếc về những điều có thể làm nhưng đã
không làm, không giận hờn oán ghéy bất cứ ai mà thanh thản bước qua cõi
tư tưởng này một cách ung dung tự tại. bây giờ anh đã biếtcách chữa
lành bệnh rồi, tôi nghĩ anh có thể giúp đỡ cho các bạn bè anh cũng vừa
từ trần, họ rất đông và đang đau đớn, khổ sở cần được giúp đỡ. Các anh
cần biết rằng, ở cõi này không có chiến tranh nữa, chúng ta có thể giúp
đỡ nhau , dìu dắt nhau mà không sợ bị ngộ nhận hay hiểu lầm vì các giá
trị ở cõi trần qua đến bên này không còn nghĩa lý gì nữa. tất cả mọi thứ
như tiến bạc, địa vị, danh vọng, quyền lực đều có thể trở nên vô giá
trị vĩnh cửu mà thôi.
Andrew rụt rè đặt câu hỏi:
- Thưa ông, vậy gặp lính Đức thì tôi phải làm sao? Ông Jules mỉm cười:
- Quân Đức cũng là bạn của anh và anh nên giúp đỡ họ.
Andrew nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ý nhưng anh cũng cố gắng:
- Nhưng họ đâu biết tôi là bạn, nếu tôi gặp họ xông lại đánh thì sao? Tôi cũng cần phải tự vệ chứ.
Ông Jules lắc đầu:
- Anh nên tránh đi. Ở cõi trần anh phải tự vệ chứ ở bên này thì họ
không thế làm gì được anh đâu . Dù họ có bao vây hay bắn anh cũng vô ích
thôi. Anh vừa qua đây chưa hiểu hết mọi việc , anh nên nghe theo lời
khuyên cũa tôi. Hiện nay chúng ta đang ở cõi tư tưởng, tất cả mọi hiện
tượng vật chất hay đều không thể làm hại chúng ta được, vì chúng ta đâu
còn thân xác nữa. Này các bạn những người vừa từ trần chưa biết điều đó.
Họ đang đau khổ cân được an ủi, và anh hãy coi họ như một con người
đang cần được giúp đở. Đừng nghĩ rằng họ là người Đức, người Mỹ hay
người Pháp, sự phân biệt đó không có ý nghĩa gì ở cõi bên này cả . Cũng
đừng nghĩ rằng họ là thù hay là bạn và các danh từ đó hoàn toàn vô giá
trị mà chỉ nên nghĩ rằng có những người đang đau khổ cần được cứu giúp.
khi anh hành động với cái tâm trong sạch, đầy bác ái, thương yêu thì
không một mãnh lực gì có thể hại anh được. Nếu anh không oán ghét, giận
hờn mà chỉ một lòng thương xót, giúp đỡ người khác thì luồn hào quang
bao quanh anh sẽ trở nên sáng chói, kẻ hung ác sẻ không không dám nhìn
anh chứ đừng nói ám hại anh. Dù anh ở bất cứ nơi đâu, anh cũng sẽ được
Thượng Đế che chở vì anh đang làm việc đúng với thiên ý
Andrew vội vã đứng thẳng ngưởi lên theo thói quen của một quân nhân và nghiêm giọng:
- Xin tuân lệnh ngài
Ông Jules mỉm cười quay về phía tôi :
- Còn cháu Steve, công việc của cháu khác với Andrew. Thời gian cháu ở
bên cõi này không còn lâu nữa, vậy cháu hây cố gắng quan sát, học hỏi
những gì cháu có thể học được. Cháu sẽ trở lại cõi trần
Tôi ngạc nhiên kêu lớn:
- Cậu nói sao? Cháu sẽ trở lại cõi trần?
Ông Jules gật đầu:
- Đúng thế. Cháu chứa chết. Lúcx trái mìn nổ, cháu bị sức ép dồn ngay
ngực nên tắt thở, cháu đã hôm mê mấy giờ liền nhưng tình trạng này sắp
chấm dứt. Nhiệm vụ của cháu quan trọng hơn của Andrew, cháu sẽ tiết lộ
cho nhân loại biết về những điều cháu đã học hỏi được ở cõi này.
Tôi bối rối một lúc rồi tụt rè :
- Thưa cậu Jules, nếu cháu không chết, phải chăng đây chỉ là một giác mộng? Làm sao cháu có thể giải thích cho mọi người biết
rằng cháu không chiêm bao ? Làm sao cháu không bị mọi người lên án là bịp bợm hay điên loạn?
Ông Jules mìm cười gật đầu:
-Không g đâu! Đây không phải là một giấc mộng. Sự trở về của cháu rất
quan trọng và hữu ích cho nhân loại , nhất là rtong giai đoạn này. Cháu
cứ làm hếtsức mình và nên nhớ còn có ơn trên hù hộ cho cháu nữa. Không
bao lâu nữa cháu sẽ tỉnh lại và cậu sẽ giúp cháu nhớ lại những điều ở
cõi này.
Tôi ngạc nhiên:
- Nếu cậu không giúp thì khi tỉnh lại cháu sẽ quên hết sao?
Ông Jules gật đầu:
- Thông thường thì người ta không nhớ được nhiều những chuyện xảy ra
trong giấc ngủ. Trí óc con người sẽ thu xếp những dữ kiện này một cách
lộn xộn vô trật tự và đầu óc phán đoán của con người sẽ không chaấp nhận
c nó nên đa số đếu loại bỏ những ký ức này. Cháu nên biết ngoài thể
xác, còn có những thể khác nữa, mỗi thể đều có những giác quan riêng của
chúng. Nếu không biết kiểm soát các thể này, các dữ kiện ở cõi tư tưởng
sẽ bị ghi nhận một cách sai lạc, méo mó và trở nên mơ hồ lộn xộn, vô lý
.... Do đó con người ta sẽ không thể nào suy luận nó một cách hữu hiệu.
Một lúc khác cậu sẽ giảng cho cháu nghe sau, bây giờ chúng ta hãy lên
đường vì thời gian không còn nhiều lắm đâu.
Tôi đi theo ông Jules
đến một căn nhà nhỏ, trong nhà có một người đàn bà và hai đứa con nhỏ.
hai đứa bé đang đùa nghịch một cách vô tư nhưng người đàn bà thì đang
đau khổ. Bà vừa khóc hết nước mắt vì nhận được giấy báo chồng bà vừa tử
trận. Ngay lúc đó một quân nhân quần áo dính đầy máu bước vào. Ông nói
với vợ:
- Này Emma, anh đã về đây.
Dĩ nhiên người đàn bà không nghe thấy gì vẫn ngồi khóc, nhưng hai đứa bé ngừng chơi kêu lên:
- Cha ! Cha đã về!
Ông Jules nói với tôi:
- Cháu thấy không, hai đứa bé còn nhỏ, đầu óc vô tư và nhạy cảm nên
chúng nhận ra ngay được sự hiện diện của cha Chúng mặc dù mắt không nhìn
thấy Ông quay ra nói với người quân nhân:
- Này anh bạn, chị nhà
không thấy anh đâu nhưng anh hãy đợi một lúc nữa khi v chị ngủ, khi tâm
hồn của chị thoải mái, không bận bịu hay bị chi phối bởi các tư tưởng
tiêu cực thì chị có thể tiếp xúc được với anh. Dĩ nhiên khi thức dậy chị
sẽ không nhớ gì hết nhưng nếu anh khéo léo khuyên bảo thì chị sẽ thấy
được an ủi rất nhiều. Anh đã hiểu và chấp nhận số phận nên anh không còn
đau khổ bao nhiêu nhưng anh có thể giúp cho chị bớt dđau khổ ...
Người quân nhân cung kính nghiêng mình trước ông Jules:
- Xin cảm ơn Ngài, Ngài đã giúp đỡ tôi và các anh em trong binh chủng
của chúng tôi rất nhiều. Thay mặt các anh em, tôi cin cảm tạ Ngài.
Ông Jules chỉ tay về phía tôi:
- Đây là thanh niên mà tôi đã nói với anh trước đây.
Người quân nhân bắt tay tôi một cách nồng nàn:
- Nhyờ anh nói giùm với nhà tôi rằng " Bông hồng dù ở đâu cũng là bông
hồng và lúc nào cũng đẹp hết" . Anh cứ nói như vậy là nhà tôi hiểu. sau
đây là địa chỉ của nhà tôi...
Cậu Jules chờ tôi nói chuyện với
người quân nhân kia xong rồi mới ra hiệu cho tôi đi theo. Lần này đã
quen nên tôi lướt đi một cách nhẹ nhàng, hai chân tôi không hề đụng đất
và chỉ thoáng giây chúng tôi đã đến căn nhà khác. trong nhà có hai người
già đang ngồi than khóc dưới ngọn đèn leo leét. Họ vừa nhận được điện
tín báo tin người con trai của họ đã tử trận. Tuy nhiên họ không hề biết
rằng anh này cũng đang có mặt trong nhà, dĩ nhiên dưới một dạng tjhể
khác. Anh mặc đồ quân phục dính đầy máu, cố gắng tiế^xúc với cha mẹ
nhưng không được nên rất đau khổ. Anh kêu lên:
- Trời ơi, mẹ tôi
không nghe thấy tôi. Mẹ tôi tưởng tôi đã chết nhưng tôi vẫn còn sống kia
mà. Làm sao tôi có thể nói cho mẹ tôi hiểu được đây!
Cậu Jules vỗ vai người quân nhân , an ủi:
- Anh hãy bình tỉnh. Tôi sẽ giúp anh nhưng trước hết anh hãy nghe tôi
nói đã. Anh hãy nhìn bức hình chụp khi anh vừa tốt nghiệp trừơng võ bị
treo trên tường kia, khi đó anh mặc bộ quân phục mới và sạch sẽ, người
không bị một vết thương nào, anh hoàn toàn khỏe mạnh, vui vẻ. Bây giờ
anh hãy tưởng tượng rằng hiện nay anh cũng y hệt như thế.
Người
quân nhân làm theo lời ông Jules. Lạ thay chỉ trong thoáng giây sau anh
đã mặc một bộ quân phục mới tinh. Gương mặt anh hết đau khổ , nhăn nhó
mà trở nên sáng sủa, tươi tắn. Các vết thương trên thân thr-" anh hoàn
toàn biến mất. Chính người quân nhân cũng ngạc nhiên về sự kiện này nên
anh sững người một lúc rất lâu trước khi quay nhìn về phía cha mẹ. Cậu
Jules nói tiếp:
- Anh hãy nghĩ đến tâm trạng của anh trong ngày
tốt nghiệp đó. Anh đã hảnh diện và sung sướng biết bao, phải không? Bây
giờ anh hãy hồi tưởng hoàn cảnh tốt đẹp đó rồi đến bên cạnh cha mẹ anh,
chia sẻ sự sung sướng đó với họ. tình thương có một sức mạnh an ủi phi
thường, anh hãy làm như tôi nói dèây...
Người quân nhân làm y
he65t như lời khuyên, và tôi thấy thật rõ một luồng hào quang từ thân
thể anh ta lan tỏa ra, lan rộng khắp phòng , bao bọc cả hai người già
đang ngồi đó. Tự nhiên bà mẹ bớt khóc và trở nên bình tỉnh hơn. Bà nói
với chồng:
- Henri, tôi có cảm giác rằng con mình không đến nỗi
nào, chắc nó được ơn trên phù hộ.... Tôi chắc nó thế nào cũng được ơn
trên phù hộ.
Ông già cũng ngưng khóc. Ông nhìn vợ một lúc rồi nhẹ nhàng:
- Có lẽ bà nói đúng. Chúng ta hãy cầu nguyện Thượng Đế.
Cả hai bước đến bên thánh giá treo trên tường và quỳ xuống cầu nguyện.
Người quân nhân cũng bước đến quỳ bên cha mẹ. Tự nhiên căn phòng bỗng
bừng sáng lên một thứ ánh sáng chói lọi, tinh khiết khiến tôi cũng cảm
thấy sung sướng, thoải mái lây. cậu Jules nói với tôi:
- Cháu thấy
không? Sự đau khổ của người chết có thể ảnh hưởng đến người sống và
ngược lại, nếu người sống đau khổ, than khóc thì họ cũng ảnh hưởng rất
nhiều đến người chết. Điều quan trọng lúc này là phải làm sa o để giúp
cho họ bình tỉnh trở lại, sáng suốt ý thức về sự việc đang diễn ra. Một
phương pháp rất hữu hiệu là gợi lại cho họ những kỷ niệm đẹp nhất, những
cảm giác sung sướng nhất, để giúp họ thoát khỏi tình trạng hoảng hốt
kia. Chỉ khi nào họ thoải mái an lạc và sáng suốt thì cháu mới có thể
giúp đở họ được. Người quân nhân này là sĩ quan trường võ bị, từ nhỏ đã
say mê binh nghiệp, ngày tốt nghiệp là ngày anh sung sướng nhất vì đã
thỏa mãn được niềm mong ước từ trước. Biết cách nhắc nhở anh ta hồi
tưởng lại kỷ niệm đó để anh bình tỉnh trở lại, thoát khỏi ảnh hưởng đau
khổ của cái chết, giảm bớt sự giằng co quyến luyến với gia đình thì anh
mới có thể siêu thoát được.
- Nhưng siêu thoát là thế nào?
- Trời ơi, làm sao đầu tôi lại lủng một lỗ lớn như thế này ! Có ai băng
bó giùm cho tôi làm ơn gọi y tá cho tôi ....Thôi chết rồi, lủng lỗ to
như thế này thì mất hết máu rồi còn gì....
Ngay lúc đó ông Jules bước đến bên Andrew. Ông vừa băng bó vừa thoa thuốc:
- Thuốc này thần diệu lắm, chỉ thoa vào là khỏi ngay, bảo đảm không có thẹo....Anh nhìn xem, vết thương lành rồi đó.
Andrew sờ tay lên trán. Vết thương đã hoàn toàn biến mất. Anh bật cười sung sướng:
- Hay thật ! Hay thật! Làm sao lại có thứ thuốc kỳ diệu như vậy. Này bác sĩ, thuốc này chế tạo ở đâu vậy?
Ông Jules mỉm cười từ tốn:
- Này anh bạn, không phải thuốc này công hiệu đâu, tôi chỉ bày trò ra
vậy thôi. Chính anh đã chữa lành cho anh đó. Bên này cõi của tư tưởng và
do sức mạnh của tư tưởng mà anh thấy mình bình phục. Dù có mất cả tay
chân nhưng khi nghi rằng mình lành lặn thì tứ khắc sẽ lành lặn ngay.
Điều đáng tiếc là nhiều người không biết vậy. Họ cứ nghĩ mìnhđang đau
đớn , khổ sỡ vì cụt tay , cụt chân, cụt đầu và sống mãi trong tình trạng
khgủng hoảng như vật rấtlâu. Chính cái tâm trạng đau khổ kéo dài đó sẽ
tạo ra những nổi ám ảnh trong tiềm thức, ảnh hưởng vào những kiếp sống
mai sau. Cũng như thế, một người chết vì nước , vì lửa thường bị ám ảnh
bởi những yếu tố này và sau đó thường sợ lửa hay nước . Điều anh cần
biết là chíng cái tâm trạng khi chết sẽ ảnh hưởng rất lớn đến đời sống ở
kiếp sau, làm sao có thể chết một cách thoải mái, an lành, chấp nhận sự
chết mà không chống lại nó. Nghệ thuật chết là làm sao không mong cầu
kéo dài thêm đời sống , không hối tiếc về những điều có thể làm nhưng đã
không làm, không giận hờn oán ghéy bất cứ ai mà thanh thản bước qua cõi
tư tưởng này một cách ung dung tự tại. bây giờ anh đã biếtcách chữa
lành bệnh rồi, tôi nghĩ anh có thể giúp đỡ cho các bạn bè anh cũng vừa
từ trần, họ rất đông và đang đau đớn, khổ sở cần được giúp đỡ. Các anh
cần biết rằng, ở cõi này không có chiến tranh nữa, chúng ta có thể giúp
đỡ nhau , dìu dắt nhau mà không sợ bị ngộ nhận hay hiểu lầm vì các giá
trị ở cõi trần qua đến bên này không còn nghĩa lý gì nữa. tất cả mọi thứ
như tiến bạc, địa vị, danh vọng, quyền lực đều có thể trở nên vô giá
trị vĩnh cửu mà thôi.
Andrew rụt rè đặt câu hỏi:
- Thưa ông, vậy gặp lính Đức thì tôi phải làm sao? Ông Jules mỉm cười:
- Quân Đức cũng là bạn của anh và anh nên giúp đỡ họ.
Andrew nhăn mặt tỏ vẻ không đồng ý nhưng anh cũng cố gắng:
- Nhưng họ đâu biết tôi là bạn, nếu tôi gặp họ xông lại đánh thì sao? Tôi cũng cần phải tự vệ chứ.
Ông Jules lắc đầu:
- Anh nên tránh đi. Ở cõi trần anh phải tự vệ chứ ở bên này thì họ
không thế làm gì được anh đâu . Dù họ có bao vây hay bắn anh cũng vô ích
thôi. Anh vừa qua đây chưa hiểu hết mọi việc , anh nên nghe theo lời
khuyên cũa tôi. Hiện nay chúng ta đang ở cõi tư tưởng, tất cả mọi hiện
tượng vật chất hay đều không thể làm hại chúng ta được, vì chúng ta đâu
còn thân xác nữa. Này các bạn những người vừa từ trần chưa biết điều đó.
Họ đang đau khổ cân được an ủi, và anh hãy coi họ như một con người
đang cần được giúp đở. Đừng nghĩ rằng họ là người Đức, người Mỹ hay
người Pháp, sự phân biệt đó không có ý nghĩa gì ở cõi bên này cả . Cũng
đừng nghĩ rằng họ là thù hay là bạn và các danh từ đó hoàn toàn vô giá
trị mà chỉ nên nghĩ rằng có những người đang đau khổ cần được cứu giúp.
khi anh hành động với cái tâm trong sạch, đầy bác ái, thương yêu thì
không một mãnh lực gì có thể hại anh được. Nếu anh không oán ghét, giận
hờn mà chỉ một lòng thương xót, giúp đỡ người khác thì luồn hào quang
bao quanh anh sẽ trở nên sáng chói, kẻ hung ác sẻ không không dám nhìn
anh chứ đừng nói ám hại anh. Dù anh ở bất cứ nơi đâu, anh cũng sẽ được
Thượng Đế che chở vì anh đang làm việc đúng với thiên ý
Andrew vội vã đứng thẳng ngưởi lên theo thói quen của một quân nhân và nghiêm giọng:
- Xin tuân lệnh ngài
Ông Jules mỉm cười quay về phía tôi :
- Còn cháu Steve, công việc của cháu khác với Andrew. Thời gian cháu ở
bên cõi này không còn lâu nữa, vậy cháu hây cố gắng quan sát, học hỏi
những gì cháu có thể học được. Cháu sẽ trở lại cõi trần
Tôi ngạc nhiên kêu lớn:
- Cậu nói sao? Cháu sẽ trở lại cõi trần?
Ông Jules gật đầu:
- Đúng thế. Cháu chứa chết. Lúcx trái mìn nổ, cháu bị sức ép dồn ngay
ngực nên tắt thở, cháu đã hôm mê mấy giờ liền nhưng tình trạng này sắp
chấm dứt. Nhiệm vụ của cháu quan trọng hơn của Andrew, cháu sẽ tiết lộ
cho nhân loại biết về những điều cháu đã học hỏi được ở cõi này.
Tôi bối rối một lúc rồi tụt rè :
- Thưa cậu Jules, nếu cháu không chết, phải chăng đây chỉ là một giác mộng? Làm sao cháu có thể giải thích cho mọi người biết
rằng cháu không chiêm bao ? Làm sao cháu không bị mọi người lên án là bịp bợm hay điên loạn?
Ông Jules mìm cười gật đầu:
-Không g đâu! Đây không phải là một giấc mộng. Sự trở về của cháu rất
quan trọng và hữu ích cho nhân loại , nhất là rtong giai đoạn này. Cháu
cứ làm hếtsức mình và nên nhớ còn có ơn trên hù hộ cho cháu nữa. Không
bao lâu nữa cháu sẽ tỉnh lại và cậu sẽ giúp cháu nhớ lại những điều ở
cõi này.
Tôi ngạc nhiên:
- Nếu cậu không giúp thì khi tỉnh lại cháu sẽ quên hết sao?
Ông Jules gật đầu:
- Thông thường thì người ta không nhớ được nhiều những chuyện xảy ra
trong giấc ngủ. Trí óc con người sẽ thu xếp những dữ kiện này một cách
lộn xộn vô trật tự và đầu óc phán đoán của con người sẽ không chaấp nhận
c nó nên đa số đếu loại bỏ những ký ức này. Cháu nên biết ngoài thể
xác, còn có những thể khác nữa, mỗi thể đều có những giác quan riêng của
chúng. Nếu không biết kiểm soát các thể này, các dữ kiện ở cõi tư tưởng
sẽ bị ghi nhận một cách sai lạc, méo mó và trở nên mơ hồ lộn xộn, vô lý
.... Do đó con người ta sẽ không thể nào suy luận nó một cách hữu hiệu.
Một lúc khác cậu sẽ giảng cho cháu nghe sau, bây giờ chúng ta hãy lên
đường vì thời gian không còn nhiều lắm đâu.
Tôi đi theo ông Jules
đến một căn nhà nhỏ, trong nhà có một người đàn bà và hai đứa con nhỏ.
hai đứa bé đang đùa nghịch một cách vô tư nhưng người đàn bà thì đang
đau khổ. Bà vừa khóc hết nước mắt vì nhận được giấy báo chồng bà vừa tử
trận. Ngay lúc đó một quân nhân quần áo dính đầy máu bước vào. Ông nói
với vợ:
- Này Emma, anh đã về đây.
Dĩ nhiên người đàn bà không nghe thấy gì vẫn ngồi khóc, nhưng hai đứa bé ngừng chơi kêu lên:
- Cha ! Cha đã về!
Ông Jules nói với tôi:
- Cháu thấy không, hai đứa bé còn nhỏ, đầu óc vô tư và nhạy cảm nên
chúng nhận ra ngay được sự hiện diện của cha Chúng mặc dù mắt không nhìn
thấy Ông quay ra nói với người quân nhân:
- Này anh bạn, chị nhà
không thấy anh đâu nhưng anh hãy đợi một lúc nữa khi v chị ngủ, khi tâm
hồn của chị thoải mái, không bận bịu hay bị chi phối bởi các tư tưởng
tiêu cực thì chị có thể tiếp xúc được với anh. Dĩ nhiên khi thức dậy chị
sẽ không nhớ gì hết nhưng nếu anh khéo léo khuyên bảo thì chị sẽ thấy
được an ủi rất nhiều. Anh đã hiểu và chấp nhận số phận nên anh không còn
đau khổ bao nhiêu nhưng anh có thể giúp cho chị bớt dđau khổ ...
Người quân nhân cung kính nghiêng mình trước ông Jules:
- Xin cảm ơn Ngài, Ngài đã giúp đỡ tôi và các anh em trong binh chủng
của chúng tôi rất nhiều. Thay mặt các anh em, tôi cin cảm tạ Ngài.
Ông Jules chỉ tay về phía tôi:
- Đây là thanh niên mà tôi đã nói với anh trước đây.
Người quân nhân bắt tay tôi một cách nồng nàn:
- Nhyờ anh nói giùm với nhà tôi rằng " Bông hồng dù ở đâu cũng là bông
hồng và lúc nào cũng đẹp hết" . Anh cứ nói như vậy là nhà tôi hiểu. sau
đây là địa chỉ của nhà tôi...
Cậu Jules chờ tôi nói chuyện với
người quân nhân kia xong rồi mới ra hiệu cho tôi đi theo. Lần này đã
quen nên tôi lướt đi một cách nhẹ nhàng, hai chân tôi không hề đụng đất
và chỉ thoáng giây chúng tôi đã đến căn nhà khác. trong nhà có hai người
già đang ngồi than khóc dưới ngọn đèn leo leét. Họ vừa nhận được điện
tín báo tin người con trai của họ đã tử trận. Tuy nhiên họ không hề biết
rằng anh này cũng đang có mặt trong nhà, dĩ nhiên dưới một dạng tjhể
khác. Anh mặc đồ quân phục dính đầy máu, cố gắng tiế^xúc với cha mẹ
nhưng không được nên rất đau khổ. Anh kêu lên:
- Trời ơi, mẹ tôi
không nghe thấy tôi. Mẹ tôi tưởng tôi đã chết nhưng tôi vẫn còn sống kia
mà. Làm sao tôi có thể nói cho mẹ tôi hiểu được đây!
Cậu Jules vỗ vai người quân nhân , an ủi:
- Anh hãy bình tỉnh. Tôi sẽ giúp anh nhưng trước hết anh hãy nghe tôi
nói đã. Anh hãy nhìn bức hình chụp khi anh vừa tốt nghiệp trừơng võ bị
treo trên tường kia, khi đó anh mặc bộ quân phục mới và sạch sẽ, người
không bị một vết thương nào, anh hoàn toàn khỏe mạnh, vui vẻ. Bây giờ
anh hãy tưởng tượng rằng hiện nay anh cũng y hệt như thế.
Người
quân nhân làm theo lời ông Jules. Lạ thay chỉ trong thoáng giây sau anh
đã mặc một bộ quân phục mới tinh. Gương mặt anh hết đau khổ , nhăn nhó
mà trở nên sáng sủa, tươi tắn. Các vết thương trên thân thr-" anh hoàn
toàn biến mất. Chính người quân nhân cũng ngạc nhiên về sự kiện này nên
anh sững người một lúc rất lâu trước khi quay nhìn về phía cha mẹ. Cậu
Jules nói tiếp:
- Anh hãy nghĩ đến tâm trạng của anh trong ngày
tốt nghiệp đó. Anh đã hảnh diện và sung sướng biết bao, phải không? Bây
giờ anh hãy hồi tưởng hoàn cảnh tốt đẹp đó rồi đến bên cạnh cha mẹ anh,
chia sẻ sự sung sướng đó với họ. tình thương có một sức mạnh an ủi phi
thường, anh hãy làm như tôi nói dèây...
Người quân nhân làm y
he65t như lời khuyên, và tôi thấy thật rõ một luồng hào quang từ thân
thể anh ta lan tỏa ra, lan rộng khắp phòng , bao bọc cả hai người già
đang ngồi đó. Tự nhiên bà mẹ bớt khóc và trở nên bình tỉnh hơn. Bà nói
với chồng:
- Henri, tôi có cảm giác rằng con mình không đến nỗi
nào, chắc nó được ơn trên phù hộ.... Tôi chắc nó thế nào cũng được ơn
trên phù hộ.
Ông già cũng ngưng khóc. Ông nhìn vợ một lúc rồi nhẹ nhàng:
- Có lẽ bà nói đúng. Chúng ta hãy cầu nguyện Thượng Đế.
Cả hai bước đến bên thánh giá treo trên tường và quỳ xuống cầu nguyện.
Người quân nhân cũng bước đến quỳ bên cha mẹ. Tự nhiên căn phòng bỗng
bừng sáng lên một thứ ánh sáng chói lọi, tinh khiết khiến tôi cũng cảm
thấy sung sướng, thoải mái lây. cậu Jules nói với tôi:
- Cháu thấy
không? Sự đau khổ của người chết có thể ảnh hưởng đến người sống và
ngược lại, nếu người sống đau khổ, than khóc thì họ cũng ảnh hưởng rất
nhiều đến người chết. Điều quan trọng lúc này là phải làm sa o để giúp
cho họ bình tỉnh trở lại, sáng suốt ý thức về sự việc đang diễn ra. Một
phương pháp rất hữu hiệu là gợi lại cho họ những kỷ niệm đẹp nhất, những
cảm giác sung sướng nhất, để giúp họ thoát khỏi tình trạng hoảng hốt
kia. Chỉ khi nào họ thoải mái an lạc và sáng suốt thì cháu mới có thể
giúp đở họ được. Người quân nhân này là sĩ quan trường võ bị, từ nhỏ đã
say mê binh nghiệp, ngày tốt nghiệp là ngày anh sung sướng nhất vì đã
thỏa mãn được niềm mong ước từ trước. Biết cách nhắc nhở anh ta hồi
tưởng lại kỷ niệm đó để anh bình tỉnh trở lại, thoát khỏi ảnh hưởng đau
khổ của cái chết, giảm bớt sự giằng co quyến luyến với gia đình thì anh
mới có thể siêu thoát được.
- Nhưng siêu thoát là thế nào?
Báo cáo nội dung xấu