Bên Kia Cửa Tử - Chương 05-P1

Chương 5

Hai hôm sau, khi tôi hoàn toàn tỉnh táo thì Louise Clayton bước vào:
- Hôm trước trong lúc mê sảng ông nói rằng, ông thấy Andrex Shaw,
Lawrence Sorgen và Robert Stevenson bị trúng đạn và tử trận ở Châu Âu
...
- Đúng thế.
Louise Clayton im lặng nhìn tôi và đưa một bản
báo cáo mới nhất của bộ Quốc Phòng thông báo tên những quân nhân tử
trận và dĩ nhiên có cả ba ngưồi này. Việc một người bị hôm mê bất tỉnh
tại North Carolina biết được những sự kiện xảy ra trên chiến trường Châu
Âu quả là một việc kỳ lạ. Tôi bèn kể lại những diễn tiến một cách chi
tiết từ khi tôi bị ngất đi cho Louise nghe. Mặc dù cô y tá này không lấy
gì làm tin tưởng cho lắm nhưng cvô cũng không thể giải thích vì sao tôi
lại biết tên ba người quân nhân đã từ trần kia. Thật ra lúc đó trong
thâm tâm tôi cũng không lấy gì làm chắc chắn, phải chăng tôi đã tưởng
tượng hay mê ngủ? Không hiểu vì sao tự nhiên tôi lại nảy ra một ý nghĩ
lạ lùng:
- Này cô Clayton, xin cô hãy đợi đến sáng ngày mai rồi tôi
sẽ nói chuyện với cô rõ hơn về việc này. Tôi biết cô không tin và tôi
cũng không chắc là tôi đã nói đúng nhưng tôi nghĩ nếu tôi không tưởng
tượng ra việc này thoì ngày mai chúng ta có thể nhìn nó dưới một khía
cạnh khác.
Ngày hôm sau tôi rủ Louise ra ngồi ở chiếc ghế bên ngoài sân bệnh viện. Tôi nói:
- Này cô Louise, hôm đó khi vừa tỉnh dậy tôi có nói với cô về hào quang
chi đó. Dĩ nhiên cô nghĩ rằng tôi đã nói mê sảng nhưng khi lên phòng bà
y tá trưởng để phúc trình về bệnh tình của tôi, cô kể lại chuyện này
cho bà đó nghe . Lúc đó vì đang xem một hồ sơ bệnh lý nên bà y tá trưởng
không hề ngước mắt lên nhìn cô mà chỉ nói : " Chắc ông đó còn mê sảng
chứ làm gì có ai có hào quang". Sau đó cô rời phòng trở về , trên hành
lang cô gặp một quân nhân ngã trẹo chân ở sân tập nên cô phụ giúp việc
băng bó cho anh ta. Liệu tôi nói có đúng không?
-Ông Buckley, tại sao ông biết được chuyện đó? khi ấy tôi đã chích cho ông một liều thuốc ngủ và ông đã ngủ li bì kia mà.
- Đúng thế, tôi không biết gì về chuyện đó cả, nhưng hôm qua khi chúng
ta đang nói chuyện với nhau thì cô tỏ ra không tin . Phần tôi cũng thế,
tôi đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện này và không biết rằng tôi đã mê hay
tỉnh đây. Tôi nhớ lại lời dặn của Marjorie nên đêm qua trước khi đi ngủ
tôi đã tập trung khi nghĩ đến cô này. Tôi nghĩ rằng điều tôi đã kinh
nghiệm thật mơ hồ, không có bằng chứng và chắc nói ra cũng không có ai
tin, không chừng người ta còn cho tôi là loạn trí. Tuy nhiên sáng nay
thì tôi chắc rằng tôi không mê nữa, tôi đã gặp lại Marjorie trong giấc
ngủ và cô ta đã dặn tôi kể lại điều này cho cô nghe.
Louise Clayton im lặng một lúc rồi nói:
- Marjorie còn nói gì nữa?
- Marjorie nói rằng được cô chăm sóc là một việc rất quý. Đây không
phải là một việc ngẩu nhiên đâu mà có sự thu xếp để cô săn sóc tôi. Cô
là một người có lòng từ ái, làm việc thoải mái, chân thành và có những
rung động thanh cao, rất tốt cho việc phục hồi sức khỏe của các bệnh
nhân. Từ nhỏ cô thích âm nhạc và muốn trở nên một nhạc sĩ dương cầm,
nhưng lúc chiến tranh xảy ra cô tình nguyện trở nên một y tá để góp phần
vào việc chăm sóc, an ủi các thương bệnh binh....Marjorie nói rằng cô
sẽ giúp tôi rất nhiều nếu cô tin rằng điều tôi kể không phải là do tưởng
tượng.
Louise Clayton giựt mình. Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Theo như ông nói thì Marjorie có một nhiệm vụ ở cõi bên kia?
- Đúng thế, Marjorie được giao phó nhiệm vụ giúp đỡ những người vừa từ
trần còn đang hoang mang, hốt hoảng. Cô ấy giúp họ bình tỉnh, thoải mái
để chấp nhận sự thật là họ đã bước qua thế giới khác, rồi khuyên họ hãy
xả bỏ những ràng buộc với cõi này để siêu thoát.
- Thế còn nhiệm vụ của ông?
- Cậu Jules nói rằng nhiệm vụ của tôi là giúp đỡ những người sống vì
những người đã chết không giúp được người sống, chỉ những người sống mới
có thể khuyên bảo được người sống mà thôi.
- Như vậy ông sẽ làm gì?
- Tôi sẽ giúp những người sống hiểu biết về thế giới bên kia, biết rằng
chết không phải là hết như mọi người thường nghĩ. Kiếp sống của chúng
ta thật ra chỉ là một giai đoạn ngắn ngủi của một tiến trình rất dài.
Mục đích của cuộc đời không phải là tranh giành, chém giết để đoạt lấy
một địa vị, tài sản nhưng để học hỏi về thương yêu . Chúng ta được tạo
ra trong tình thương của Đấng sáng tạo và bản chất thật sự của chúng ta
là thương yêu nhưng vì không ý thức được điều này nên càng ngày chúng ta
càng hành động trái với mục đích được tạo ra từ ban đầu. Cũng vì thế
cuộc đời thường có những biến động để nhắc nhở chúng ta rằng cái mà
chúng ta tưởng là những giá trị lớn lao thật ra chỉ là những bọt nước
hời hợt, chóng thành chóng hoại. Sự chết là giai đoạn cần thiết trong
tiến trình của sự sống để con người duyệt xét lại những việc làm của
mình, rút kinh nghiệm để học hỏi, rồi chuẩn bị cho sự tái sanh. Sở dĩ
chúng ta không thấy được cõi chết vì giác quan thể xác của chúng ta rất
giới hạn, nếu biết nâng cao tâm thức, khai mở được những giác quan của
thể vía, vì chúng ta có thể tiếp xúc được với cái thế bên kia cửa tử
này.
Thật ra các giác quan thể vía vẫn hoạt động âm thầm nhưng vì
chúng ta đã quen sử dụng các giác quan của thể xác nên chúng ta ít chú ý
đến các giác quan kia. Tuy nhiên khi giác quan của thể xác tạm thời yên
nghỉ, như lúc chúng ta ngủ chẳng hạn, thì các giác quan cuả thể vía sẽ
hoạt động mạnh mã hơn. Nó có thể đi khắp đó đây, giao thiệp, tiếp xúc và
học hỏi trong thế giới riêng của nó. Dĩ nhiên khi thức dậy người ta
không nhớ gì hết và cây cầu tâm thức nối giữa thể vía và thể xác chưa
được khai mở nên ta chỉ có các ấn tượng mè hồ, không rõ rệt. Nhờ cậu
Jules nhắc nhở, tôi được biết trong tiền kiếp tôi đã từng tập luyện và
khai mở được cây cầu tâm thức này, nhưng vì tôi đã không ý thức gì đến
nó cho đến khi quả mìn nổ, gây chấn động đến những trung tâm huyền bí
trong cơ thể tôi và thức động khả năng này. Qua sự chỉ bảo và hướng dẩn
của cậu Jules, tôi có thể tiếp xúc với cõi giới vô hình trong giấc ngủ
và khi tỉnh dậy vẫn nhớ được mọi sự một cách rõ rệt vì cây cầu tâm thức
đã được khai mở.
- Nhưng làm sao người ta có thể tin được điều này khi họ không thể nhìn thấy hay tiếp xúc được với cõi giới bên kia?
- Sở dĩ mọi người không thấy được ở giới này vì họ chỉ quen sử dụng các
giác quan thông thường của thể xác, vốn cấu tạo bằng nguyên tử của cõi
vật chất, không đồng chất với cõi giới bên kia. Tuy nhiên chúng ta không
nhìn được, sờ được, nghe được, ngửi được hay nếm được thì không hiện
hữu. Biết bao nhiêu thứ vẫn hiện hữu mà các giác quan này đâu có thấy
đâu. Chúng ta đâu có nhìn thấy không kgí mà không khí vẫn hiện hữu. Khoa
học đã chứng minh có những sinh vật rất nhỏ bé như vi trùng nhưng nếu
không có kính hiển vi thì đâu ai nhìn thấy chúng. Tóm lại, nếu nhập nhận
rằng sự hiểu biết dựa trên ngũ quan của chúng ta còn thiếu xót thì con
người sẽ khiêm tốn hơn và có thể học hỏi được nhiều điều mới lạ - Anh đã
học hỏi được những gì?
- Sự học hỏi của tôi còn nhiều thiếu xót
nhưng đại khái thoạt đầu tôi thấy cõi giới bên kia nhưng không có gì
khác biệt so với cõi mà chúng ta đang sống. Theo lời Jules thì đây cũng
là cảnh giới đối phần (mirror image ) của cõi trần, do đó người chết vẩn
có thể thấy rõ tất cả mọi sự xảy ra chung quanh họ như nhà cửa, đường
xá, bạn bè, thân quyến. Tuy nhiên tất cả những thứ này đếu là ảo ảnh, vì
cái mà họ thấy chỉ là hình ảnh chứ không phải là thực, do đó tuy có thể
cảm thấy mọi sự vật nhưng vẫn không thể liên lạc hay tiếp xúc được với
những người thân. Dĩ nhiên họ vô cùng khổ sở hay đau đớn trong một thời
gian, tùy theo tình cảm nhiều hay ít, nhưng dần dần họ sẽ dứt bỏ được
các ràng buộc này để biết rõ hơn về sự liên hệ giữa họ và những người
thân đó. Một khi đã hiểu được nguyên nhân sâu xa của những liên hệ này
thì họ sẽ ý thức rõ rệt hơn các định luật bất biến của vũ trụ, từ đó sự
học hỏi bắt đầu...
- Nhưng ....nhưng còn địa ngục? Như vậy những kẻ hung ác không phải xuống địa ngục hay sao?
- Các thuyết về sự hiện hữu của một nơi gọi là địa ngục đã gây nhiều
tai hại vì khi nói đến địa ngục, người ta thường nghĩ rằng đó là một thế
giới ở giữa lòng trái đất với một nhóm các quỷ sứ hết sức dữ dằn,
chuyên trừng trị những kẻ phạm tội. Thật ra chẳng có ai trừng phạt ai
hết vì địa ngục hay thiên đàng chỉ là một trạng thái của tâm phúc. Nếu
biết sống một cách thoải mái, yêu thương thì thế giới này vốn là thiên
đàng rồi, còn ngược lại nếu cõi sống với những khổ đau, oán hận thì nơi
đây có khác chi là địa ngục!
Từ đó Louise Clayton thường hay đến
gặp tôi để nghe về những kinh nghiệm học hỏi của tôi ở cõi bên kia. Tình
thân ái giữa chúng tôi bắt đầu nẩy nở. Tuy không nói ra nhưng chúng tôi
đều hiểu được tình cảm của nhau cho đến khi thời gian điều trị chấm
dứt, tôi trở lại quân trường và được đưa ra mặt trận Âu Châu. Vào lúc đó
trận chiến đã tàn, quân đội Đồng Minh đã giải phóng được nhiều nước Âu
Châu và đang trên đường tiến về Bá Linh. Đơn vị của tôi trú đóng tại
nước Pháp, giữ nhiệm vụ tiếp tế cho đơn vị khác. Tuy công việc hàng ngày
rất bận rộn nhưng tôi vẫn áp dụng phương pháp của cậu Jules đi an ủi
những người vừa từ trần. Hôm đó chúng tôi đi ngang qua một quán rượu,
cậu Jules, chỉ một đám người đang chen chúc quanh đó:
- Cháu thấy
không, đó là vong linh những kẻ nghiện ngập rượu. Khi còn sống họ nghiện
rượu nên khi chết dục vọng đó vẩn tiếp tục chi phối khiến họ vô cùng
đau khổ. Khi còn thể xác, uống rượu nhiều quá cơ thể không chịu nổi sẽ
lăn ra ngủ, dục vọng tạm thời ngưng hoạt động. khi chết, dục vọng được
tự do biểu lộ, không còn thể xác kềm chế nữa, nó nung nấu tâm cang kẻ
nghiện khiến lúc nào y cũng thèm khát đến phát điên, phát cuồng. Do đó
những vong linh này thường lân la quanh các trà đình, tửu quán để thưởng
thức mùi rựơu, nhưng vì không còn thể xác để thỏa mãn sự ham muốn đó
nên dục vọng càng ngày càng gia tăng dữ dội khiến vong linh hết sức khổ
sở.
Tôi thấy một số binh sĩ đang uống rượu trong quán, có người
uống nhiều quá, nôn mửa đầy xuống đất. Các vong linh nghiện rượu xô đẩy
nhay chạy đến cúi sát xuống mặt đất để được hít những chất rượu thối tha
này. Họ say mê hít hơi rượu một cách đắm đuối mà trên thế gian chưa
thấy ai thưởng thức mùi vị rượu như thế . Thực ra họ không thể ngửi thấy
mùi vị ,vì đâu còn các giác quan thể xác nữa, nhưng cái ý nghĩ được
thưởng thức rượu quá mạnh, đã xúi khiến họ hành động như thế. Chỉ nhìn
hành động điên cuồngđó mà tôi đã thấy rợn cả người. Cậu Jules chỉ cho
tôi thấy một số vong linh khác đang cố gắng nhập vào xác những người say
rượu để thưởng một vài dư vị của khoái xác thân. Những người say rượu
hay dùng ma túy thường dễ bị các vong linh nhập vào. Sự nhập xác này tuy
chỉ có tánh cách tạm thời trong chốc lát nhưng nó cũng gây nhiều hậu
quả tai hại cho người bị nhập. Càng bị nhập xác, những người này càng dễ
bị mất tự chủ, và càng mất tự chủ họ càng dể bị xui khiến làm điều xằng
bậy. Theo sự hiểu biết của tôi, khi sự sống thình lình chấm dứt như
trường hợp chết bất đắc kỳ tử thì người chết khó có thể siêu thoát được
vì dục vọng và sinh lực cỏn quá mạnh mẽ. Một cái chết bất ngờ luôn luôn
tạo ra những chấn động, tán loạn tâm thần khiến cho người chết hết sức
hoang mang và đau khổ. Đôi khi họ trở nên thù hằn, oán hận và chính tâm
trạbg lúc chết này sẽ khiến nên họ trở nên một động lực hết sức nguy
hiểm, có thể xúi giục người sống làm những việc hết sức ghê gớm như giết
người, hành hạ, hiếp đáp người khác..v..v... Đa số những vụ sát nhân
thường xảy ra khi hung thủ mất tự chủ vì rượu, ma túy hoặc vì quá giận
dữ. Những kẻ nghiện rượu, ma túy, tính khí nóng giận bất thường dễ trở
nên nạn nhân của những động lực bất hảo này.

Báo cáo nội dung xấu

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3