Quỷ cái vận đồ Prada - Chương 10-P1

“Xin chào, may mà tôi tóm được chị,” tôi nghe tiếng Cara bên
kia đầu dây. Có chuyện gì mà chưa đến tám giờ sáng nghe giọng cô đã hụt hơi thế
nhỉ?

“À, vâng, chị có bao giờ gọi sớm thế này đâu. Chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi, đồng thời vẽ ra hàng chục tình huống Miranda sẽ cần mình.

“Không, không, không có vấn đề gì. Tôi chỉ định cảnh báo là
Mr. Mờ-Cờ-Đờ đã lên đường tới chỗ chị và rất khoái buôn chuyện đấy.”

“Thế hả, tốt thôi. Ừ, dễ đến một tuần rồi, kể từ lần ông ấy
hỏi tôi về đủ mọi chuyện đời. Tôi đã lo là có chuyện gì xảy ra với fan ruột của
mình.” Tôi viết xong các mục ghi nhớ và chuyển sang máy in.

“Chị là người nhiều may mắn mà, tôi biết. Ông ấy có thèm hỏi
tôi câu nào đâu,” cô làm bộ. “ Ông ấy chỉ chú ý đến chị thôi. Tôi nghe nói là
ông định cùng chị duyệt các chi tiết buổi dạ hội Whitney.”

“Hay, hay tuyệt. Tôi rất hồi hộp chuẩn bị được yết kiến em
trai của ông ta. Tôi mới chỉ nói chuyện qua điện thoại với ông ấy thôi, toàn phải
nghe chuyện ấm ớ. Chị có chắc là Mr. Mờ-Cờ-Đờ đang tới đây không? Chẳng lẽ hôm
nay không thánh thần nào trên trời rủ lòng thương tôi?”

“Quên đi, hôm nay chị không thoát đi đâu được. Miranda tám
rưỡi đến chỗ chuyên gia chăm sóc chân, tôi nghĩ là ông ấy sẽ đi một mình.”

Tôi xem lại các ghi chép trong lịch làm việc của Emily. Đúng
thật, một buổi sáng không có mặt Miranda. “ Thích quá, có diễm phúc nào lớn hơn
là được hầu chuyện Mr. Mờ-Cờ-Đờ lúc mới sáng bảnh mắt. Này, sao ông ấy lắm mồm
thế nhỉ?”

“Có gì khó hiểu đâu: ai lấy Miranda thì ắt không phải loại
sáng suốt. Ông ấy nói chuyện ngớ ngẩn gì thì chị nhớ kể cho tôi nghe nhé. Tôi
phải đi đây. Caroline, không rõ vì cớ gì, vừa lấy một thỏi son môi Stila của
Miranda đâm thật lực vào gương nhà tắm.”

“Bọn mình đúng là có cuộc đời nhiều biến động nhỉ? Nhưng vẫn
ngoan cường lắm. Cảm ơn lời cảnh báo nhé, ta nói chuyện sau.”

“Okay, bye.”

Trong khi đợi Mr. Mờ-Cờ-Đờ, tôi xem lại những việc cần làm.
Một lá thư của Miranda gửi ban lãnh đạo bảo tàng Whitney, bà xin phép tổ chức ở
đó một bữa tiệc vào tháng Ba cho ông em chồng. Theo tôi biết thì Miranda không
ngửi được ông này nhưng chẳng có cách gì để tẩy tên ông ra khỏi gia phả. Jack
Tomlinson, cậu em trai ngỗ ngược của Mr. Mờ-Cờ-Đờ cũng mới tuyên bố sẽ bỏ vợ và
ba đứa con để cưới cô gái chuyên mát xa cho ông. Anh em Mờ-Cờ-Đờ thật ra là
dòng dõi đặc trưng của giới quý tộc Bờ Đông nước Mỹ, nhưng đến tuổi ba mươi là
Jack tung hê hình tượng Harvard của mình và chuyển đến Nam California, chẳng mấy
chốc kiếm được một núi tiền nhờ bất động sản. Theo lời Emily, ông trở thành một
người miền Nam quê kệch thực thụ, mồm nhằn ống hút và nhổ nước thuốc lá toèn toẹt
– cái gai trong mắt Miranda, vốn là hiện thân của đẳng cấp và văn hóa. Mờ-Cờ-Đờ
nhờ Miranda tổ chức lễ đính hôn cho em trai, và với tư cách người vợ chu đáo
thì dĩ nhiên bà không thể lắc đầu. Và khi đã nhận thì làm, tất nhiên, Miranda
ưa làm phức tạp như có thể.

Thay vì làm tiệc ở một nhà hàng, ồ, không, Miranda muốn gây ấn
tượng hơn cho khách mời bằng cách tổ chức tiệc ở một bảo tàng, cho dù bà thẳng
tay gạch hầu hết các địa chỉ khỏi danh sách ( Bảo tàng nghệ thuật Met “ cứng
quá,” Guggenheim “ tối quá,” Bảo tàng lịch sử tự nhiên “ trông ngứa mắt lắm, nhất
là từ khi có thêm cái đài thiên văn kinh dị”). Cuối cùng bà chọn Whitney ( “
khiêm nhường, hiện đại, thân mật”). Tôi quá mừng khi bảo tàng đồng ý làm tiệc ở
nhà hàng giá rẻ hoặc ở tiền sảnh tầng trệt, nhưng cũng biết là ở đó quá rẻ
rúng. Lúc tôi báo tin cho Miranda, bà thở dài não ruột, đầy vẻ thương cảm với đầu
óc ngu si của tôi, và cho biết rằng bà không chấp nhận địa điểm nào khác ngoài
phòng trưng bày bộ tranh tuyển của Kooning. Rõ rồi. Kính thưa quý vị (…) chúng
tôi xin phép được tổ chức một dạ hội nhỏ , nếu được, ở phòng cuối tầng hai (…)
thức ăn, hoa và ban nhạc – tất nhiên – thuộc hạng cao cấp (…) mong đợi hồi âm
(…) Sau khi kiểm tra không thấy lỗi gì, tôi nhanh tay ký nhái tên Miranda xuống
dưới và gọi điện cho dịch vụ đưa thư lên lấy.

Mấy giây sau có tiếng gõ cửa. Giờ sáng sớm tôi luôn đóng cửa
vì chưa có ai đến. Tôi đang ngạc nhiên vì tốc độ của dịch vụ bưu điện thì cửa mở
tung ra và Mờ-Cờ-Đờ xuất hiện với nụ cười đến mang tai – quá lạ lùng ở thời điểm
trước tám giờ.

“Andrea,” ông bả lả, nhanh nhẹn tiến đến bàn tôi và nở một nụ
cười đáng yêu đến nỗi tôi phải áy náy tại sao mình vẫn không thể có chút cảm
tình nào với ông.

“Chào ông Tomlinson, có chuyện gì khiến ông phải đến sớm vậy?”
Tôi hỏi. “Rất tiếc phải nói với ông là Miranda chưa có mặt ở văn phòng.”

Ông nháy nháy cánh mũi như con nhím đánh hơi: “Vâng, vâng,
Miranda sẽ không đến trước bữa trưa, nếu tôi không nhầm. Cô bé Andy, chúng ta gặp
nhau lần cuối đã lâu rồi đấy nhỉ. Cho Mr. Tomlinson biết là sức khỏe của cô ra
sao?”

“ Để tôi cầm đỡ đồ hộ ông đã,” tôi nói và đón lấy chiếc bao
vải thô thêu kí tự MP đầy quần áo bẩn mà tôi sẽ phải đem đến chỗ giặt là. Tôi
cũng giải phóng ông luôn khỏi chiếc túi Fendi, một tác phẩm độc bản do tự tay
Silvia Venturini Fendi làm riêng để cảm ơn Miranda. Một trợ lý thời trang của
Runway phỏng đoán nó có giá 10.000 dollar. Cầm nó vào tay, tôi phát hiện ra một
trong hai quai da mỏng mảnh đã rời ra lủng lẳng. Bộ phận thời trang đã khiếu nại
cả chục lần, và Fendi luôn khẩn trương sửa lại miễn phí. Túi này dùng để đựng một
chiếc ví tiền, bí lắm thì chứa thêm cặp kính râm, và nếu không tránh được thì
có thể đút thêm chiếc điện thoại di động tí xíu vào – những hạn chế mà Miranda
chưa bao giờ để ý đến. Lần này bà tống vào đó một chai nước hoa Bulgari cỡ XL,
một chiếc xăng đan gãy gót – chắc tôi phải đem đi sửa, quyển lịch công tác
Hermès có khả năng đánh gục mọi laptop về kích cỡ và trọng lượng, một vòng cổ
chó ngoại cỡ đóng gai nhọn mà tôi đoán không phải của Madeleine hoặc để dùng
cho buổi chụp ảnh thời trang tới, và quyển SÁCH tôi nộp ở nhà tối qua. Phải tay
tôi thì cái túi 10.000 dollar này đã được bán luôn với lãi cao nhất để trả tiền
nhà cho cả năm. Đối với Miranda nó chỉ là sọt rác.

“Cám ơn Andy, cô chăm sóc chúng tôi tận tình quá. Bây giờ
thì Mr. Tomlinson sốt ruột muốn nghe cô sống ra sao. Có gì hay ho không nào.”

Có gì hay ho không? Có gì hay ho không? Hừm, ta xem nào, tôi
nghĩ là chẳng có nhiều chuyện để nói. Phần lớn thời gian của tôi chỉ để hầu hạ
bà vợ tàn ác của ông thôi. Mấy phút rỗi rãi hiếm hoi trong tuần – nếu vợ ông
không bịa ra thêm việc gì để nhét thêm vào – cốt để tôi nỗ lực chống lại chứng
nhũn não sinh ra từ những lời lảm nhảm của cô trợ lý chính. Trong những dịp
ngày càng hi hữu tránh khỏi được vòng kiềm tỏa của Runway , tôi tự nhủ mỗi ngày
tiêu thụ tám trăm calo là tốt và mình không phải quá béo với cỡ áo 38. Tóm lại,
câu trả lời cho ông là : không có gì đặc biệt.

“Mr.Tomlinson, thật ra không có gì đặc biệt. Tôi nhiều việc
phải làm lắm. Xong việc, tôi làm gì đó với cô bạn thân hoặc với bạn trai. Và
còn gia đình nữa.” Ngày xưa tôi đọc nhiều sách, tôi định nói thêm, nhưng bây giờ
không còn sức đâu mà đọc nữa. Tôi cũng thích thể thao, nhưng bây giờ đơn giản

là chẳng có thì giờ.

“Cho phép tôi đoán tuổi cô nhé, hai mươi lăm, đúng không?”
Chà, ông này có ý gì đây nhỉ?

“À, không, mới hai mươi ba. Tôi vừa tốt nghiệp hồi tháng năm
vừa rồi.”

“Thật à, hai mươi ba!” Ông không biết phải nói gì. Tôi nín
hơi chuẩn bị tinh thần. “Cô cho Mr. Tomlinson biết đi, những người hai mươi ba
tuổi có trò giải trí gì trong thành phố? Nhà hàng? Câu lạc bộ hay những chốn
tương tự.” Ông lại mỉm cười, và tôi tự hỏi, liệu ông có cần sự chú ý của tôi thật
không. Có thể ông chẳng có ẩn ý gì cả mà chỉ đơn giản thích nói chuyện.

Có nhiều thứ để giải trí, tôi nghĩ thế. Không hẳn ở các câu
lạc bộ, mà ở các quán nhỏ và quầy bar đẹp. Hay đi ăn, hoặc xem phim.”

“Nghe có vẻ nhiều thứ hay đấy. Hồi ở tuổi cô thì tôi cũng thế.
Bây giờ thì trong chương trình chỉ toàn ăn cơm khách và các bữa tiệc từ thiện.
Cứ vui chơi thật nhiều vào, chừng nào còn có dịp, Andy.” Ông nháy mắt kiểu bố
già lẩm cẩm.

“Vâng, đúng thế,” tôi gượng gạo đáp. Thôi biến đi, biến đi,
biến đi cho rảnh, tôi nghĩ thầm. Mỗi ngày tôi chỉ có ba phút hòa bình và yên ổn,
ông đừng có phá nốt.

Ông định nói gì đó thì cửa mở ra, Emily bước vào, uốn éo
theo điệu nhạc trong tai nghe. Nhìn thấy khách, cô giật mình.

“Mr. Tomlinson!” Cô giật phắt tai nghe và đút chiếc iPod vào
túi Gucci. “Mọi việc đều ổ chứ ạ? Hay có chuyện gì với Miranda?” Giọng nói và
điệu bộ cho thấy cô lo lắng thực sự. Diễn xuất tuyệt hảo: xem đây, người trợ lý
luôn luôn chuyên cần và lịch sự.

“Chào Emily, không, không có chuyện gì. Miranda sắp đến rồi.
Mr.Tomlinson chỉ tạt qua đưa mấy thứ đồ. Cô có khỏe không?”

Emily tươi tỉnh nhìn ông. Cô vui thực sự khi thấy ông? “Rất
khỏe, cảm ơn ông đã hỏi thăm. Còn ông? Andrea có giúp được ông như ý không?”

“Có chứ,” ông nói và nở nụ cười thứ 1000 về hướng tôi. “Tôi
định bàn mấy chuyện về lễ đính hôn của em trai tôi, nhưng có lẽ hôm nay còn sớm
quá, phải không?”

Trong một thoáng, tôi tưởng ông nói “sớm quá” là ám chỉ giờ
này. Tôi định nói “vâng” thì hiểu ra là kế hoạch chưa đi đến chi tiết cụ thể để
có thể đem ra bàn.

Quay sang Emily, ông nói: “ Cô có một trợ lý tuyệt vời đấy,
Emily ạ.”

“Nhất định rồi,” cô nghiến răng,” người giỏi nhất đấy ạ.” Cô
cười toe toét.

Tôi cũng cười toe toét.

Mr. Tomlinson cười toe toét gấp đôi. Tôi thầm hỏi, liệu ông
có bị chứng rối loạn cân bằng chất, hay một dạng hưng cảm gì đó.

“Vâng, thế thì Mr. Tomlinson lại lên đường thôi. Chào các
cô, nói chuyện với các cô rất vui, lần nào cũng thế. Chúc hai cô một buổi sáng
tốt lành. Good-bye.”

“Bye, MR. Tomlinson,” Emily nói với theo trong khi ông đã ra
đến góc quầy lễ tân.

“Sao chị thiếu lịch sự với ông ấy thế?” Cô hỏi trong khi cởi
chiếc áo khoác da mỏng dính. Bên dưới là một chiếc áo the còn mỏng hơn, cổ
khoét tròn và phía trước ngực xâu dây chằng như cooc xê.

“Thiếu lịch sự? Tôi nhận đồ từ tay ông và nói chuyện với ông
trước khi chị đến. Có gì thiếu lịch sự đâu?”

“Ví dụ, chị không nói tạm biệt. Và kiểu nhìn của chị nữa.”

“Kiểu nhìn?”

“Đúng. Kiểu chị nhìn khiến mọi người hiểu là chị cao hơn tất
cả và chị ghét mọi thứ ở đây. Chị làm thế với tôi thì được, chứ không thể với
Mr. Tomlinson. Ông ấy là chồng Miranda, chị không thể đối xử với ông như thế được.”

“Emily, chị có thấy ông ấy hơi…, nói thế nào nhỉ, hơi …kỳ
khôi không? Ông ấy nói liên hồi kỳ trận. Tại sao ông ấy dễ mến thế, trong khi vợ
ông … không dễ mến lắm?” Emily liếc vào phòng Miranda xem tôi đặt báo trên bàn
có đúng cách không.

“Kỳ khôi à? Sao chị lại nghĩ thế, Andrea? Ông ấy là một
trong những cố vấn thuế cự phách nhất Manhattan đấy.”

Nói nữa cũng vô nghĩa.” Thôi quên đi, tôi không biết mình
nói vớ vẩn gì nữa. Còn chị? Tối qua ra sao?”

“À, không đến nỗi nào. Tôi cùng Jessica đi sắm đồ cho các
phù dâu của chị ấy. Chạy đủ mọi cửa hàng – Scoop, Bergdorf’s, Infinity, khắp
nơi. Và tôi mặc thử hàng đống quần áo có thể đem đi Paris, nhưng có lẽ hãy còn
sớm quá.”

“Paris? Chị đi Paris à? Nghĩa là chị để tôi một mình ở đây với
bà ấy?” Câu cuối cùng đúng là tôi buột miệng. Emily nhìn tôi như muốn hỏi, liệu
tôi có dở hơi không. “ Ừ, tháng 10 tôi đi cùng Miranda sang Paris tới các show
trình diễn thời trang mùa xuân. Miranda năm nào cũng đem trợ lý chính đi cùng để
quan sát thực tế. Ở đây tôi đã tham gia một triệu buổi rồi, như show ở Châu u
nhất định khác.”

Tôi tính nhanh. “ Tháng 10, nghĩa là bảy tháng nữa kể từ hôm
nay. Còn bảy tháng nữa mới đi mà hôm nay chị đã thử quần áo?” Tôi không chủ ý
nhưng giọng tôi quá gay gắt, và Emily lui vào thế thủ ngay.

“Ừ. Tôi cũng chẳng định mua gì, đến lúc đó thì mốt cũng thay
đổi nhiều rồi. Nhưng tôi muốn ngó nghiêng xem có gì mới không. Chị biết không,
rất đồ sộ nhé. Ở khách sạn năm sao, tối tối toàn dạ hội cực hoành tráng. Và, trời
ạ, được đến các show thời trang hot nhất, chọn lọc nhất thế giới.”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3