Đại Đường Song Long Truyện - Chương 724

HỒI 724
Hoàng Kim Bách Vạn
Lần này Tư Đồ Phúc Vinh giả trở lại
Trường An, thanh thế đương nhiên không thể so sánh với lần trước lo chạy
nạn, ngoại trừ đám người cũ gồm có Nhậm Tuấn cải trang thành Tư Đồ Phúc
Vinh, Tống Sư Đạo trong lốt Thân Văn Giang, Lôi Cửu Chỉ làm quản gia,
Khấu Trọng thành Thái Nguyên Dũng, Từ Tử Lăng đóng vai Khuông Văn Thông,
ngoài ra có hơn hai mươi tùy tùng, bao gồm cả Vương Huyền Thứ, Tra
Kiệt. Ai ai cũng có văn kiện hộ tịch, những thứ này do Bàng Ngọc cung
cấp, không phải là đồ giả.
Hầu Hi Bạch và Bạt Phong Hàn vẫn ở lại căn nhà do Trần Phủ sắp xếp cho họ tại Trường An.
Nhờ
Nhậm Tuấn nói mới biết tình hình gần đây của đại tiểu thư Trác Kiều. Do
tình thế Sơn Đông nguy ngập, không còn được Đậu Kiến Đức và Lưu Hắc
Thát bảo vệ như trước nữa, Trác Kiều bèn dẫn theo Tiểu Lăng Trọng và thủ
hạ lánh đến Lương Đô, theo sách vạn toàn, nhờ vậy Khấu Trọng và Từ Tử
Lăng mới yên lòng.
Thái Văn Dũng và Khuông
Văn Thông đã nổi danh ở Quan Trung, vả lại bọn họ cũng đã nói trước với
Doãn Tổ Văn, nên thuyền của bọn họ chỉ phải kiểm tra lấy lệ rồi thuận
lợi nhập quan, đến thẳng Trường An.
Khi
thuyền đậu vào bến tàu ở kênh Vĩnh An, bọn Doãn Tổ Văn, Trì Sanh Xuân,
“Đại Tiên” Hồ Phật, nàng mỹ nhân khiến Nhậm Tuấn say đắm Hồ Tiểu Tiên,
Kiều Công Sơn, Nhĩ Văn Hoán đã chờ đợi từ lâu. Rõ ràng bọn chúng rất xem
trọng việc kinh doanh tiền trang của Tư Đồ Phúc Vinh.
Bề
ngoài mọi người trông rất vui vẻ, hệt như bạn cũ lâu năm gặp lại. Đêm
đó Doãn Tổ Văn bày tiệc tẩy trần cho họ tại Thượng Lâm uyển, Ôn Ngạn Bác
cũng tham dự. Tiết Vạn Triệt theo Lý Nguyên Cát xuất chinh nên không
thể tham dự. Hai người Kiều, Nhĩ bận việc công nên cũng không đến.
Rượu
qua ba tuần, Tư Đồ Phúc Vinh do Nhậm Tuấn cải trang mới đi vào chuyện
chính: “Lần này Phúc Vinh đến Trường An, quan trọng đương nhiên là muốn
gặp gỡ bằng hữu cũ, đồng thời thỉnh an Hồ cô nương.”
Hồ Tiểu Tiên nghe thế bật cười, liếc mắt đưa tình khiến ai cũng ngây ngất.
Lúc
này có thể nói mọi người đều biết tình cảm của Nhậm Tuấn đối với Hồ
Tiểu Tiên. Trì Sanh Xuân hai mắt chợt hiện sát cơ rồi biến mất ngay,
cười cười hỏi: “Xin hỏi chuyện thứ yếu của đại lão bản có phải là kinh
doanh tiền trang không?”
Từ Tử Lăng và
Khấu Trọng nháy mắt với nhau, hiểu rõ lòng nhau, đều cảm thấy Nhậm Tuấn
tên tiểu tử này chợt như thoát thai hoán cốt biến thành một người khác
trước mặt Hồ Tiểu Tiên, hào khí thấu trời.
Nhậm
Tuấn đáp: “Ta đã chuẩn bị nhiều năm cho công việc này rồi, lo lót mọi
đường từ lâu. Tôn chỉ làm ăn của Tư Đồ Phúc Vinh này chính là vậy, một
là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho tốt nhất. Thái bình thịnh thế
có cách làm của thái bình thịnh thế, loạn thế có cách làm của loạn thế.”
Doãn
Tổ Văn hứng thú: “Trong thư Tư Đồ lão bản gửi cho ta, có nói sẽ lập
tổng điếm tại Trường An, không biết việc này bây giờ thế nào rồi?”
Hồ
Phật tiếp lời: “Thời loạn càng cần tiền trang hơn. Ta đã nói với mấy
người bằng hữu ở Trường An, ai cũng bảo là việc làm ăn này sẽ phất to,
hơn nữa họ còn nói chỉ có Tư Đồ lão bản mới có tư cách làm chuyện này,
tài lực đương nhiên là nhân tố quan trọng, nhưng uy tín còn quan trọng
hơn.”
Ôn Ngạn Bác hỏi: “Nghe nói Tư Đồ huynh đã từng làm thử ở Bình Diêu và các thành phụ cận, không biết phản ứng thế nào?”
Thân
Văn Giang do Tống Sư Đạo cải trang vui vẻ đáp: “Phản ứng nhiệt liệt
vượt ngoài dự liệu, bọn ta kinh doanh theo tôn chỉ hai bên cung cầu đều
có lợi, khách hàng đều thấy hài lòng và tiện lợi.”
Nhậm
Tuấn điềm đạm thốt: “Tiền ngoài đường kiếm không hết, Tư Đồ Phúc Vinh
ta làm ăn là để bắt cầu kết giao thêm bạn bè, kinh doanh tiền trang
chẳng những có thể thúc đẩy buôn bán mà còn có thể góp thuế cho triều
đình, tăng thêm thu nhập cho quốc khố, đối với triều đình có lợi chứ
không hại.”
Ôn Ngạn Bác mỉm cười nói: “Hoàng thượng tất nhiên sẽ rất cao hứng.”
Nhậm
Tuấn đưa mắt nhìn Hồ Tiểu Tiên, tự tin hết mình: “Ta là người kinh
doanh, không biết nói lời khách sáo, cứ có gì nói đó. Ta quyết định chia
vốn ở tiền trang thành mười phần, mỗi phần mười vạn lượng vàng ròng, ta
chiếm năm phần, số còn lại các vị bằng hữu cứ chia nhau. Sau này kiếm
được tiền, sẽ phân chia lợi nhuận theo tiền vốn, mà trong năm phần của
ta, có ba phần lợi nhuận ngoài thuế khóa, số còn lại nộp hết cho quốc
khố.”
Bọn Khấu Trọng đều thấy rợn da gà!
Mười vạn lượng vàng ròng không phải là con số nhỏ, hơn nữa phải là bỏ
vàng bạc thật ra. Dù giàu như Trì Sanh Xuân cũng phải hỏi hỏi ý Hương
Quý mới dám góp vàng. Mà lúc y đi gặp Hương Quý, Bạt Phong Hàn sẽ theo
sát y để tìm ra nơi trú ẩn của họ Hương.
Ôn
Ngạn Bác động dung: “Ngạn Bác là quan triều đình, không thể tham dự,
càng không thể bỏ ra nửa phân tiền vốn, nhưng Tư Đồ huynh lo cho triều
đình, ta rất cảm động. Ngày mai vào cung, ta sẽ báo cho Hoàng thượng,
chắc chắn Hoàng thượng sẽ ủng hộ.”
Doãn Tổ Văn gật đầu: “Tư Đồ lão bản quả là làm ăn rất gọn gàng, hiểu rõ đạo làm ăn, tính ta góp một phần đi.”
Tống
Sư Đạo nhẹ nhàng thốt: “Xưa nay Phúc Vinh gia là người làm ăn thật thà,
sổ sách tính toán rõ ràng, về mặt này cứ để cho những người góp vốn
phái người cùng giám sát quản lý để trách xảy ra hiểu lầm không cần
thiết. Bọn ta đặt tổng điếm ở Trường An là để tiện cho các vị lão bản
cùng giám sát.”
“Đại Tiên” Hồ Phật nói:
“Tư Đồ lão bản nghĩ thật chu đáo, đáng tiếc Hồ Phật này tài lực bạc
nhược, chỉ có thể miễn cưỡng nhận một phần.”
Nhậm Tuấn cười thốt: “Đại Tiên quá khiêm nhường rồi!”
Mọi người đưa mắt nhìn về phía Trì Sanh Xuân, xem y trả lời thế nào.
Trì Sanh Xuân nghiêm nghị nói: “Để đại lão bản khỏi mất công tìm người hợp tác, Sanh Xuân chấp nhận góp ba phần còn lại!”
Nhậm
Tuấn cười thốt: “Như vậy là tiền trang được thành lập! Phiền Ôn đại
nhân tâu với Hoàng thượng, xin Hoàng thượng ban cho tiền trang bọn ta
một cái tên, gom góp đủ trăm vạn lượng vàng sẽ đúc cái tên này. Lúc này
chỉ có vàng mới lưu thông trong ngoài được, cho nên nếu được Hoàng
thượng ban ơn, thiên hạ sẽ lập tức biết tiếng tăm của tiền trang.”
Ôn Ngạn Bát hí hửng: “Về mặt ban tên chắc sẽ không có vấn đề gì.”
Doãn Tổ Văn nâng chén nói: “Cạn một chén vì công việc làm ăn tấn tới của tiền trang bọn ta!”
Trong không khí nhiệt liệt, mọi người nâng chén chúc mừng nhau.
o0o
Về
đến ngôi nhà của Tư Đồ Phúc Vinh tại làng Sùng Nhân, người ra đón là
Hầu Hi Bạch, lúc này hắn cải trang thành phó thủ của Tống Sư Đạo. Hầu Hi
Bạch khẽ thốt: “Có bóng!”, rồi nháy mắt.
Mọi
người hiểu ra, có phe nào đó đã phái cao thủ đi theo nghe lén họ nói
chuyện. Bọn họ đã lường trước sẽ có chuyện này, cho nên dù không có
người ngoài, bọn họ vẫn giả vờ nói chuyện với giọng Bình Diêu.
Nhậm
Tuấn trong vai trò của Tư Đồ Phúc Vinh, ngồi giữa đại sảnh phân chia
công việc cho mọi người, còn phân phó hai người Khấu, Từ ngày mai vào
cung bẩm báo, tiện thể đút lót cho những kẻ gánh trọng nhiệm trong
triều.
Đến khi bọn thám tử bỏ đi, mọi
người thở phào, ngồi ở đại sảnh cùng nhau thương nghị, Vương Huyền Thứ
và Tra Kiệt cũng có phần tham dự.
Khấu Trọng nói: “Bây giờ bọn ta đang trong hiểm cảnh, cho nên mọi việc phải hết sức cẩn thận để tránh sai lầm.”
Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Lôi Cửu Chỉ cười nói: “Lúc nãy ta nhịn thật là vất vả.”
Hầu Hi Bạch nói: “Đương nhiên huynh không nên nói chuyện, đừng quên vai trò của huynh là một tên nô tài.”
Lôi
Cửu Chỉ làm ra vẻ một tên nô tài, cung kính đáp: “Đa tạ Hầu gia nhắc
nhở, ý tiểu nhân muốn nói là tiểu nhân nhịn cười đến khổ, nhìn thấy bộ
dạng bọn Doãn Tổ Văn và Trì Sanh Xuân, tiểu nhân chỉ muốn ôm bụng cười
lớn.”
Khấu Trọng nịnh lão: “Kế hoạch bảo đảm lão Trì và lão Doãn không thể nào ngờ được để sa vào bẫy của Lôi lão ca!”
Tra
Kiệt đầu óc mù mờ: “Kỳ mưu diệu kế gì vậy? Có thể tiết lộ cho thuộc hạ
và Huyền Thứ công tử được biết hay không, để bọn ta còn có thể phối hợp
hết mình không?”
Lôi Cửu Chỉ trù trừ: “Nói
ra đâu còn linh, thần cơ diệu toán của ta là đêm nay chắc không có ai
đến quấy nhiễu bọn ta nữa, và Phúc Vinh gia đường xa mệt mỏi, rất cần
nghỉ ngơi. Cho nên có chuyện gì muốn làm, đêm nay phải sắp xếp cho ổn
thỏa.”
Nhậm Tuấn ấp úng hỏi: “Lúc nãy ta có gì quá đáng không?”
Khấu
Trọng cười ha hả: “Ai biết Tư Đồ Phúc Vinh thật sự là kẻ như thế nào?
Bây giờ ta lại có một kế, tiểu Tuấn cứ việc mạnh dạn theo đuổi Hồ Tiểu
Tiên, càng có thể khiến Trì Sanh Xuân nổi giận thì ngươi càng thành
công.”
Nhậm Tuấn cả mừng: “Đa tạ Thiếu soái!”
Khấu Trọng nhìn Tra Kiệt với ánh mắt ám muội, lại nháy mắt hỏi: “Tiểu Kiệt có muốn ta đi cùng ngươi gặp mỹ nhân đêm nay không?”
Tra Kiệt mừng rỡ, vội vàng gật đầu.
Lôi Cửu Chỉ chép miệng: “Đáng tiếc ta già rồi! Không còn hứng thú chuyện này nữa!”
Hầu Hi Bạch thốt: “Lôi đại ca quá lắm là năm mươi, sao đã gọi là già?”
Khấu Trọng giật mình: “Đúng! Lôi đại ca làm sao mà già được? Vậy bọn ta hãy đi cùng, thế nào?”
Lôi Cửu Chỉ đỏ mặt, từ chối: “Ta không dại như các người, bây giờ trời lạnh buốt, ta chỉ muốn nằm trong chăn êm nệm ấm!”
Khấu
Trọng quay sang Từ Tử Lăng: “Bọn ta chia nhau hành sự trước, sau đó
cùng đi gặp lão Thạch. Đêm nay sẽ rất thú vị, tất cả hành động theo kế
hoạch!”
o0o
Khấu Trọng và Từ Tử Lăng rời khỏi Tư Đồ phủ, lập tức cảm thấy có người đang ngấm ngầm giám thị mình.
Từ
Tử Lăng dùng ánh mắt tỏ ý bảo kẻ theo dõi đang ở chỗ cao tối trên căn
nhà đối diện. Hai gã không thèm để ý, cùng cất bước đi về phía Bắc lý,
ra khỏi phường lại quẹo vào con đường lớn Khải Hưng nằm song song với
Chu Tước đại nhai, hai đường cách nhau một An Thượng đại nhai, rồi đi
men theo Hoàng thành tới Bắc kiều, lúc này người ngựa trên đường đông
nghẹt, Bắc lý càng về đêm, không khí càng nhiệt náo.
Khấu
Trọng ghé tai Từ Tử Lăng nói: “Tên ngốc đó quả nhiên đi theo, chắc chắn
là người của Trì Sanh Xuân, bọn ta có cần ra tay thị uy không?”
Từ
Tử Lăng cười đáp: “Muốn đập cho hắn một trận sao? Nếu đánh hắn sưng vêu
mặt mày, hắn làm sao nhìn thấy hai tên cờ bạc bọn ta thua tiền?”
Khấu
Trọng cười ha hả: “Nói đúng lắm!”, vụt hạ giọng nói: “Huynh đệ! Bây giờ
ta mới có cảm giác hồi phục lại làm một người bình thường. Cần quái gì
làm Thiếu soái? Ta mệt đến đứt hơi! Gánh nặng trên vai khiến ta mệt mỏi
quá. Mẹ kiếp, bọn ta đến Minh Đường Oa hay Lục Phúc đổ quán đây?”
Từ
Tử Lăng đáp: “Đến Lục Phúc thì quá lộ liễu, đến Minh Đường Oa có vẻ ổn
thỏa hơn. Tên theo dõi này muốn nghe trộm được bọn ta nói chuyện, thân
thủ đương nhiên không tệ, cao thủ như vậy đâu có rảnh rỗi theo dõi bọn
ta cả mười hai canh giờ. Ta đoán hắn thấy bọn ta vào đổ trường, chắc
chắn sẽ về báo cho Trì Sanh Xuân biết.”
Hai
gã không nói gì nữa, đến Minh Đường Oa cờ bạc dữ dằn, khiến ai cũng lè
lưỡi, bọn họ còn cố ý thua tiền, sau đó như hai con gà đá thất trận tiu
nghỉu bỏ đi.
Đúng như dự liệu, không ai bám theo bọn họ nữa.
o0o
Khấu
Trọng chia tay Từ Tử Lăng, đến một quán rượu gần đó gặp Tra Kiệt. Hai
người ngồi ở một góc, kêu mấy món nhấm, Khấu Trọng kể lại chuyện mình
quen Thanh Thanh và Hỷ Nhi, cuối cùng kết luận: “Chính vì bọn họ có trải
nghiệm không vui, cho nên rất đề phòng đàn ông, điều bọn họ cần nhất là
cảm giác an toàn. Cho nên tiểu Kiệt ngươi phải lấy lòng thành để lay
động Hỷ Nhi, hoa ngôn xảo ngữ chỉ tổ thất bại mà thôi. Nhưng cũng đừng
tỏ ra quá vô dụng, bởi họ cảm thấy trong thời loạn chỉ có anh hùng mới
có năng lực bảo vệ được nữ nhân bọn họ. Đừng sợ! Ta sẽ ủng hộ ngươi,
nhưng muốn chiếm được con tim của Hỷ Nhi, nói cho cùng vẫn phải dựa vào
chính bản thân ngươi.”
Tra Kiệt rụt rè hỏi: “Dựa vào bản thân là như thế nào?”
Khấu
Trọng ra mặt kẻ cả: “Như thế này là không được, trông bộ dạng ngươi
chẳng có chút lòng tin nào. Ta không phải cố ý khen nịnh ngươi, ngươi
rất hợp với Hỷ Nhi. Nói về bề ngoài tiểu Kiệt nhà ngươi rất anh tuấn,
luận về thực lực thân phận, ngươi chẳng những võ công cao cường mà còn
là nhân vật trung kiên trong Thiếu Soái quân bọn ta. Sau này Lý Thế Dân
lên ngôi Hoàng đế, tiền đồ của ngươi sẽ sáng lạn, làm quan hay kinh
doanh mặc ngươi chọn lựa.”
Tra Kiệt ngượng
ngùng lắm, nói: “Đa tạ Khấu gia khích lệ, nhưng thuộc hạ đó giờ chưa
dám nói chuyện với Hỷ Nhi, e rằng nàng có ấn tượng rất xấu đối với thuộc
hạ.”
Khấu Trọng vui vẻ nói: “Yên tâm đi! Nàng đâu có nhớ ngươi!”
Tra Kiệt biến sắc giật nảy mình: “Cái gì?”
Khấu
Trọng thầm trách mình lỡ lời, vội lấp liếm: “Ý của ta muốn nói nàng
không nhớ thái độ hay lời nói của ngươi đâu, ngươi có thể bắt đầu lại từ
đầu, hơn nữa chưa nói chuyện cũng có cái hay của chưa nói, nàng sẽ tin
rằng ngươi không phải là kẻ bẻm mép, mà là người thật thà. Ngươi chỉ cần
dùng ánh mắt và hành động để tranh thủ hảo cảm của nàng đối với ngươi
là được rồi!”
Tra Kiệt ngơ ngác: “Chẳng lẽ thuộc hạ chỉ im lìm nhìn nàng chằm chặp sao?”
Khấu
Trọng đau đầu: “Ta đâu có bảo ngươi giả câm, nếu không tình cảm của các
ngươi làm sao tiến triển được. Ài! Phu thê là oan nghiệt hay nhân duyên
kiếp trước! Ngươi cứ gặp gỡ, nói chuyện như bình thường, lời ta nói nãy
giờ toàn là nhảm nhí thôi!”
o0o
Trong
thư trai của Phong phủ, Phong Đức Di nghe Từ Tử Lăng báo xong tình
hình, gật đầu: “Về mặt này không có vấn đề gì, nếu đã có Doãn Tổ Văn
tham dự, chắc chắn Bùi Tịch sẽ nói tốt cho các ngươi. Được Lý Uyên ủng
hộ, mở tiền trang sẽ dễ dàng như dẫn nước vào kênh, nhưng các ngươi làm
sao vận chuyển năm mươi vạn lượng vàng ròng đến làm vốn để phát hành
tiền phiếu, đó là con số không nhỏ. Tư Đồ Phúc Vinh thật e rằng cũng
phải mất nhiều thời gian mới gom góp được. Mà lại phải đúc thành đĩnh
vàng có bảo hiệu tiền trang của các ngươi, còn phải mau chóng đem phân
chia cho các chi nhánh hô hào dương oai.”
Từ
Tử Lăng vui vẻ đáp: “Đương nhiên là đống vàng bọn ta đã khuân khỏi bảo
khố, có đến hơn trăm vạn lượng, đến bây giờ chỉ dùng một số ít, hiện đã
được thuyền vận chuyển đến rồi. Vì để hộ tống số vàng, cho nên tuy
chuyến này có rất nhiều hảo thủ đi cùng vẫn không gây chú ý.”
Phong Đức Di mừng rỡ: “Thì ra là vậy, thủ pháp mời ông vào chum của các ngươi đúng là rất cao minh!”
Rồi
lão ngập ngừng nói: “Ngày mai Kiến Thành sẽ về Trường An đến nghênh
tiếp Tất Huyền, bọn người Phó Dịch Lâm đã đến Sơn Hải quan vào năm ngày
trước, chắc trong vòng mười ngày là tới Trường An. Tốt nhất hãy sắp xếp
ổn thỏa mọi chuyện trong mấy ngày này.”
Từ Tử Lăng trầm giọng nói: “Khấu Trọng muốn gặp Lý Thần Thông.”
Phong
Đức Di hơi giật mình: “Thời cơ trước mắt có thích hợp không? Y và
Nguyên Cát sẽ về đến ngày hôm sau, sợ đi sai một nước, đại kế toàn diện
của bọn ta sẽ trôi theo dòng nước.”
Từ Tử Lăng thốt: “Khấu Trọng từng cứu mạng Lý Thần Thông, bọn ta...”
Phong
Đức Di ngắt lời: “Ơn cứu mạng trong tình huống này không có tác dụng gì
lớn. Muốn thuyết phục Lý Thần Thông, cách tốt nhất là trước tiên thuyết
phục Tú Ninh Công chúa. Công chúa và Lý Thần Thông quan hệ mật thiết
nhất, cứ để nàng thuyết phục Lý Thần Thông, có lẽ sẽ tốt hơn. Nếu Tú
Ninh không tán thành, cũng không đến nỗi bán đứng Khấu Trọng.”
Từ
Tử Lăng thầm đau đầu cho Khấu Trọng, lại không thể không đồng ý với
quan điểm của Phong Đức Di, bèn gật đầu thốt: “Chuyện gặp Tú Ninh Công
chúa, bọn ta sẽ nhờ Trầm Lạc Nhạn an bài, Phong lão khỏi phải lo chuyện
đó.”
Phong Đức Di nói: “Nếu Lý Thần Thông
chịu đứng về phía bọn ta, lại để y đi thuyết phục Tiêu Vũ và Trần Thúc
Đạt, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều. Khà! Có các ngươi toàn lực ủng hộ Lý
Thế Dân, ai còn dám hoài nghi cơ hội thành công nữa.”
Từ Tử Lăng chép miệng: “Ta đã gặp Thạch Chi Hiên rồi!”
Phong Đức Di ngẩn người: “Gặp Thạch Chi Hiên?”, nhất thời tựa như còn chưa hiểu được hàm ý của câu nói đó.
Từ Tử Lăng thuât lại tình hình, lại nói: “Thân phận bị bại lộ như vậy, không biết là phúc hay họa!”
Phong
Đức Di trầm ngâm một hồi: “Có thể không bại lộ thân phận đương nhiên là
lý tưởng nhất. Không ngờ lại có bí đạo nối liền Quốc Nhạc phủ với Thái
Cực cung, bằng vào thực lực của các ngươi, chuyện này không phải là
không có cơ hội thành công. Tốt nhất các người nên kéo dài cho đến khi
Thế Dân trở về, sắp xếp ổn thỏa rồi tiến hành, an bài như vậy, ta nghĩ
Thạch Chi Hiên rất khó phản đối.”
Từ Tử Lăng nhận lời: “Chắc nên làm vậy.”
Phong
Đức Di cười nói: “Chuyện này có hại mà cũng có lợi, ít nhất không ai
nghi ngờ các ngươi sẽ hợp tác với Lý Thế Dân, bởi Thạch Chi Hiên và Từ
Hàng Tịnh Trai xưa nay không đội trời chung, người ngoài còn tưởng rằng
Thạch Chi Hiên đứng về phía các ngươi.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Đây có lẽ là ưu điểm duy nhất.”
Phong
Đức Di nghiêm mặt: “Thạch Chi Hiên vốn là người tà ác bẩm sinh, hỷ nộ
khó lường, lại có sức phá hoại vô hạn, thủy chung cũng là đại họa ruột
gan của bọn ta, cho nên nhất định phải tiêu diệt y trước khi khởi nghĩa,
nếu không, bất cứ lúc nào y cũng có thể khiến bọn ta thất bại. Y tuyệt
không thể chấp nhận kẻ thống nhất thiên hạ là Lý Thế Dân, bởi như thế có
nghĩa là Từ Hàng Tịnh Trai đã thắng lợi toàn diện.”
Từ
Tử Lăng gật đầu: “Phong lão nhìn rất chuẩn. Liễu Không đại sư bây giờ
gởi thân ở Đông Đại tự, ngày mai ta sẽ đi tìm đại sư thương lượng, chắc
đại sư sẽ có cách ứng phó hơn là bọn ta.”
Phong
Đức Di nói: “Có một việc ta muốn nhắc nhở các ngươi, hãy cẩn thận coi
chừng Thất Châm Chế Thần của Doãn Tổ Văn mà ngươi có nói với ta. Chỉ cần
y hơi nghi ngờ, tùy tiện bắt một người trong số các ngươi hạ độc thủ,
rất dễ dàng truy ra mọi bí mật của bọn ta.”
Từ
Tử Lăng nhớ lại tình huống khốn khổ của Lôi Cửu Chỉ ngày trước, phải
trải qua một thời gian lâu dài mới trị khỏi, không khỏi nảy sinh cảm
giác rùng mình phát lãnh: “Người có khả năng bị bắt nhất là Thái Nguyên
Dũng hoặc Khuông Văn Thông, như vậy ta và Khấu Trọng sẽ dạy cho y một
bài học nhớ đời.”
Phong Đức Di trầm giọng hỏi: “Các ngươi giấu năm mươi vạn lượng vàng ròng ở đâu?”
Từ
Tử Lăng đáp: “Giấu ở một nơi bí mật ngoài Tư Đồ phủ, bảo đảm không có
ai biết. Chuyện này đã hoàn thành trước buổi dạ tiệc, nếu không khó
tránh được tai mắt của bọn Trì Sanh Xuân và Doãn Tổ Văn.”
Phong Đức Di thốt: “Các ngươi làm rất tốt, cho đến bây giờ vẫn chưa đi sai nước cờ nào.”
Từ Tử Lăng cáo từ ra đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3